Tinh vân lượn lờ, hỗn độn tràn ngập, đây là một
cổ vực không người ngoài nào nhận biết, từ muôn đời đến nay, ở bên ngoài rất
khó đi vào.
Chỉ có ở thời gian chính xác, địa điếm chính
xác, ngẫu nhiên có những người đặc biệt khác xé rách hư không mới có thể tới
nơi này, nhưng rồi muốn lui ra ngoài rất khó. Nơi này hoàn toàn ngăn cách với
thiên địa bên ngoài.
Ngoài ra, vậy phải đợi tới đại thế hoàng kim đặc
biệt, có lẽ sẽ có một số người đánh đi vào, sẽ tiến hành tranh phong mạnh nhất
được chú định xưa nay. Từ trong này chiếu ra hào quang rực rỡ và bất hủ.
Xuyên qua lớp lớp sương mù dày đặc, tiến vào
tinh hà mờ mịt, nơi này rộng lớn vô ngần, quần tinh sáng lạn.
Ở trong này, có một viên đại tinh sinh cơ bừng
bừng, từ trên bầu trời nhìn xuống phía dưới nước biển xanh lam, mặt đất xanh um
tràn ngập một khí tức của vùng hoang dã.
“Keng, Keng...”
Trong vùng núi, bá long đang chạy trốn, lớp vảy
màu đỏ phát sáng lành lạnh, tràn ngập mùi vị máu tanh, không biết đã tàn sát
bao nhiêu sinh linh.
Cũng có hỏa điếu giống như Chu tước xé trời vượt
ngang không trung, đỏ tươi như Hoàng Huyết Xích Kim luyện chế thành, hót dài một
tiếng, rung chuyển vòm trời rừng núi.
“Rắc rắc...”
Cách đó không xa, một ngọn núi lớn đổ sụp xuống,
trong đó dung nham sôi trào một mảng đỏ thẫm vọt ra như dòng thác lũ. Nơi đó có
một con thú nhỏ toàn thân bộ lông màu vàng, kêu to một tiếng “ngao”, làm cho vô
số thú hoang khắp nơi cùng theo đó gào rống vang động.
Đây là cảnh tượng của thời tiền sử, các loại
hoang thú man cầm thường lui tới, tất cả đều là dị chủng hiếm thấy ở thế gian.
Trên viên tinh tú này sinh tồn rất nhiều tộc
loại, mỗi loại đều trời sinh cường đại. Tuy rằng chúng ngăn cách với vũ trụ bên
ngoài, không thể xông qua lớp lớp sương mù kia, nhưng cũng đều biết tu luyện, đều
rất cường đại.
Viên tinh tú này rất rộng lớn không thua kém Bắc
Đẩu. Địa vực rộng lớn nhưng rất nhiều khu vực đều là lãnh địa của man cầm,
hoang thú. Các sinh mệnh trí tuệ khác bình thường sẽ không tùy tiện xâm nhập, bằng
không sẽ trở thành thức ăn tươi cho chúng.
Ở trong này, chủng tộc định cư có giới hạn, có
một số sinh vật thật sự quá cường đại, vì vậy một ít tộc đàn chỉ có thể dựa vào
lực lượng tập thể mới có thể sinh tồn.
về phần Nhân tộc, không hề nghi ngờ bất kể ở
nơi đâu đều phải có biếu hiện kinh diễm, vẫn như cũ ở vào tầng lớp trên.
Trên viên tinh tú này có một mảnh lãnh thổ rất
rộng lớn đều thuộc về bọn họ, chỉ cần không đi khiêu chiến với những chủng tộc
chí cường có huyết mạch thời đại thần thoại kia thì sinh tồn truyền đời không
thành vấn đề.
Khu vực Nhân tộc có rất nhiều ngọn núi tráng lệ,
mà núi hoang sâu nước độc cũng không ít. Quan sát từ trên bầu trời một tòa lại
một tòa thành dày đặc như sao giăng chiếu trên những vùng đất mênh mông. Có một
số khu vực nối thông nhau, mà có một số địa phương thì bị hàng vạn núi lớn ngăn
cách.
“Boong!”
Một tiếng chuông vang lên chấn động thiên hạ,
đó là một tiếng chuông kỳ lạ, từ từ vang vang có thể truyền khắp lãnh thổ Nhân
tộc, tới mỗi một tấc đất, mọi người đều có thể nghe được.
- Đã phát sinh chuyện gì?
Rất nhiều người đều giật mình ngẩng đầu nhìn về
phía sóng âm tiếng chuông truyền đến, vô cùng kinh ngạc. Cũng không biết đã bao
nhiêu năm chưa từng có sóng âm tiếng chuông mênh mông cuồn cuộn trong thiên địa
như vậy.
Nhưng, phàm là nó vang lên tất nhiên có đại sự
kiện chấn nhiếp thế gian!
- Ai có thể nói cho ta biết, sắp có biến cố
gì, vì sao tiếng chuông vang trời?
Vào lúc này, bất kể là nông phu trên đồng ruộng,
hay là tu sĩ trên núi cao, tất cả đều run sợ, trong lòng thấp thỏm không yên,
vì lo lắng cho tương lai không thể biết trước.
- Là Cùng Kỳ đánh tới rồi, hay là Hỗn Độn thật
sự xuất thể? Ngàn vạn đừng như vậy mà! (Cùng Kỳ là dị thú ăn thịt người, giống
như hổ hoặc như trâu có cánh)
Rất nhiều người sầu lo, trong vùng hoang dã có
một ít dị chủng của thời đại thần thoại huyết mạch cực độ cường đại, ngay cả cường
giả cấp cao nhất của Nhân tộc đều không nhất thiết có thể đối phó.
- Không phải! Không có quan hệ với những chủng
tộc kia! Là tin tức đến từ ở bên ngoài!
Hiển nhiên, có người biết được tin tức từ trước.
“Boong...”
Sóng âm tiếng chuông vang vang khoan thai,
trong thiên địa các thanh âm khác đều biến mất, hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ truyền
đến một âm ba không cảm tình đó quanh quẩn bên tai mỗi người.
- Chiến trường Phi tiên lại sắp mở ra, mọi người
đều không được lên Tiên Thai, để tránh dẫn tới đại họa sát thân!
Thanh âm không có gợn sóng cảm xúc này vừa
phát ra, lập tức dẫn phát mọi người ồ lên. Tin tức này thật kinh động thế gian,
mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía khu vực xa xa kia.
Ở hướng đó chính là khu vực Tiên Thai, cũng được
gọi là chiến trường Phi Tiên, có rất nhiều bí mật, có nhiều lắm câu đố, từ xưa
đến nay cũng không biết có bao nhiêu cái thế anh kiệt đẫm máu ở nơi đó.
- Rốt cục ở bên ngoài lại là một đại thế hoàng
kim đến rồi sao? Mà lại sắp có người vào được, lên Tiên Thai vậy!
- Chúng ta nơi này sắp có một đoạn thời gian nối
thông với bên ngoài, những người đó lại sắp đến đây rồi!
Rất nhiều người đều lộ ra vẻ âu lo, những người
tới đó quá mức cường đại. Trong sách cổ có ghi lại rõ ràng họ có thể sánh với
nhân vật tuyệt đỉnh nhất trong tinh vực này, mà số lượng thì nhiều hơn xa.
- Yên tâm, chỉ cần chúng ta không đi vào chiến
trường Phi Tiên, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn, ngàn vạn lần không nên đi
kiếm tiện nghi, bằng không sẽ có đại họa!
Có lão tu sĩ nói.
Về phần nông phu, đầy tớ... thì rất nhanh bình
tĩnh lại, những chuyện này thực quá xa vời với họ, thậm chí không có quan hệ,
không cần lo lắng gì.
về phần một ít môn phái, thì đều đang thương
lượng đối sách. Đây là một vòng luân hồi, ở bên ngoài lại đã tới một đại thế
hoàng kim rực rỡ, đáng để bọn họ đi ra ngoài thăm dò.
Thời cổ đại, trên tinh tú này cũng từng có người
dựa vào đoạn thời gian này xuyên qua khu vực lớp lớp sương mù mang tính hủy diệt
kia, đi ra ngoài lịch lãm, rồi đến khi trở về đều trở thành nhân vật tuyệt đỉnh.
Đương nhiên, cũng rất ít có người trở về, hết
chín phần chín anh kiệt đều mất đi tung tích.
- Tiên Thai đã phát sáng sắp hóa thành chiến
trường, sẽ sinh ra rất nhiều dị biến khó tin, tước đạo hạnh, chém tu vi, là lúc
nguy hiểm nhất, ngàn vạn lần không thể tới gần!
Một ngày này, trưởng lão của các môn phái đều
cảnh báo, nghiêm khắc dặn dò con cháu, hy vọng bọn họ yên phận một chút, ngàn vạn
lần không nên vì từ mò mà đi thăm dò bí mật, vứt bỏ tánh mạng oan uổng.
Ban đêm, mưa lớn tầm tả, sấm rền chớp giật,
gió lốc gào rít giận dữ, như là có đủ loại yêu ma quỷ quái xuất động, làm cho
mưa gió đêm khuya có vẻ phi thường đáng sợ.
Trên bầu trời, một khối thân ứxể rơi xuống, bị
tia chớp đảnh trúng, bị lôi hỏa thiêu đốt nhưng cũng không có bị hủy diệt, cơ
thể không tổn hao gì, chỉ là trên người nhiều thêm một ít vết nám đen mà thôi.
Hắn theo mưa to rơi xuống, trực tiếp nện xuống
phía trên một ngọn núi đá rất cao, trong dự đoán hắn phải tan xương nát thịt,
máu bùn văng khắp nơi cũng không có xuất hiện, hắn đập vỡ ngọn núi đá, lăn nhào
xuống, lại bật rơi xuống một ngọn núi thấp nhỏ khác, quay cuồng nhiều lần sau
đó mới dừng lại.
Dưới chân núi có mấy chục hộ dân sinh sống. Một
thiếu niên bị tia chớp ban đêm lóe sáng vài lần làm thức tỉnh, ngay khoảnh khắc
vừa rồi, xuyên qua cửa sổ hắn nhìn thấy qua tia chớp sáng rực xẹt ngang qua
không trung, một khối thân thể từ trong đám mây đen rơi xuống, hắn hoảng sợ đến
ngây người.
- Gia gia! Có người từ trên trời rơi xuống nện
trên Ngưu Đầu Phong, đỉnh ngọn núi cao nhất đó vỡ ra rồi!
Thiếu niên qua cơn khiếp sợ, vùa kêu lên với tổ
phụ cùng sống nương tựa với hắn, vừa chỉ ra ngoài cửa sổ, thân thể hơi run rẩy.
- Không cần quan tâm! Nếu thực sự có thần ma
quỷ quái, cũng không phải chúng ta có thể đối phó!
Lão nhân ngồi xuống, đôi mắt già đục ngầu bị
tia chớp chiếu ra một tia sáng, cảnh báo cho thiếu niên.
- Nhưng đó không phải là yêu ma quỷ quái, con
thấy rõ là một người!
Thiếu niên mười mấy tuổi nói, hắn rất muốn đi
nhìn xem thử là cái gì.
- Không được đi! Lúc này là đêm khuya, yêu ma
cũng có thể hóa thành người!
Lão nhân ngăn cản.
Đến khi trời tờ mờ sáng, mưa gió đã ngừng rơi,
tuy trong rừng còn sương mù dày đặc, thiếu niên đã lập tức bước ra cửa chạy đi
về hướng ngọn núi thấp.
Lão nhân theo ở phía sau, sợ thiếu niên xảy ra
chuyện ngoài ý muốn. Vùng núi thực trơn trượt, nơi nơi đều là nước bùn, nhưng động
tác của hai người cũng không chậm, rất nhanh đi lên tới núi.
Một nam nhân tuổi còn trẻ nằm ở nơi đó không
nhúc nhích, nửa người đều ngâm mình trong hố nước, hắn bị dầm trong mưa to một
đêm.
Rất kỳ quái là ở trong hố nước lại có một gốc
cây Thanh Liên cắm rễ ở trong nước bùn, vờn quanh một lớp sương mù nhàn nhạt
làm bạn ở bên cạnh người kia.
- Trời ạ, thân thể hắn không có vỡ nát, nện
lên trên Ngưu Đầu Phong nha, vậy mà lại không có vỡ nát!
Thiếu niên kêu lên sợ hãi, giương mắt nhìn
lên, phía trên đỉnh Ngưu Đầu Sơn nứt nẻ, rơi xuống nhiều mảng vỡ lớn, đủ thấy
người này phải có thân thể mạnh đến mức nào?
- Đây không phải là một người đơn giản, so với
yêu ma quỷ quái còn cường đại hơn một vạn lần!
Trong mắt lão nhân lộ ra một tia sáng, trên mặt
có vẻ hơi lo lắng.
- Hắn... còn sống!
Bởi vì lổ tai thiếu niên rất thính vượt hơn xa
người thường, hắn nghe được tiếng tim đập hữu lực.
- Ngươi...
Khi thiếu niên này định ngồi xổm xuống xem xét
cẩn thận, đột nhiên hắn cả kinh kêu lên, rất nhanh thụt lui, vì hắn phát hiện cặp
mắt của nam nhân này vẫn đang mở to, cũng không hề ngất đi.
Lão ông vội vàng giải thích, nói:
- Chúng ta vô tỉnh mạo phạm! Cháu ta tâm địa
thiện lương, muốn đến cứu người, ngài đã không việc gì, chúng ta từ đây cáo
lui!
Lão kéo tay đứa cháu định rời đi, nhưng nam
nhân đó vẫn không có phản ứng gì, tuy rằng mắt mở to, nhưng không có thần, dường
như đang sống trong thế giới của chính mình, hai mắt từ đầu đến cuối cùng không
hề chớp một lần nào.
- Gia gia tỉnh trạng của hắn hơi bất thường, bằng
không cũng sẽ không ngâm mình trong nước bùn cả nửa đêm, chúng ta đem hắn về
nhà đi!
Thiếu niên nói.
Lão ông chau mày, nhìn lên Ngưu Đầu Phong, lại
nhìn người trên mặt đất, rất lưỡng lự không quyết được.
Nhưng thiếu niên đã tự ra tay, trực tiếp đỡ
nam nhân trên mặt đất dậy, dựng đứng thẳng lên, lão ông thấy thế thở dài đi tới
phụ giúp.
Đúng lúc này, nam nhân trẻ tuổi vẫn chưa từng
nhúc nhích, giơ một tay nhổ lên cây Thanh Liên chỉ mọc ba cái lá trên mặt đất
kia, trên rễ cây không hề nhiễm một giọt nước bùn. Ngoài ra, hắn cũng không có
động tác gì khác, để mặc cho thiếu niên cõng mình trên lưng, ánh mắt vẫn như cũ
thiếu phần sáng rọi.
- Ta không có chết...
Ở trong đầu nam nhân trẻ tuổi là trường cảnh
máu huyết vô tận, rất nhiều binh khí Đại đế vỡ nát, chí tôn cổ đại huyết tẩy vũ
trụ, cùng với hình ảnh hắn cứng chọi cứng rồi máu tươi nhuộm đẫm tinh không.
Hắn không biết kết quả của hắc ám náo động,
khi đó hắn đã kiệt lực, chiến tới tan xương nát thịt, máu vãi biên hoang vũ trụ.
hắn đã sức cùng lực tận.
Thế gian truyền tụng về hắn cũng tốt, quên hắn
cũng thế, chết trận ở Vực ngoại là kết quả của hắn.
- Không nghĩ tới, ta còn sống!
Trong lòng hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh chắp
vá, cô bé gục vào trong máu và xương của hắn, lớn tiếng khóc lớn, rất nhiều giọt
nước mắt trong suốt rơi xuống, thấm vào trên người hắn.
- Đừng khóc!
Miệng môi hắn khẽ nhích động, vô tình trên mặt
mình đã có nước mắt chảy xuống.
Hư Không Đại đế đã chết, Cơ Tử đã chết, Cái Cửu
U đã chết, Khương Thái Hư đã chết... những cái chết làm cho nội tâm hắn đau đớn.
Thế nhân có ghi nhớ họ không? Những nhân kiệt như vậy rốt cuộc cũng không quay
về được.
Trên phế tích máu và xương, cuối cùng có thành
lập nên thời thịnh thế, thế nhân truyền tụng cũng tốt, dần dần lạnh lùng quên
lãng cũng thế, những anh kiệt đó đều khó có thể trở về, sẽ không còn được gặp lại.
Trong con ngươi hắn không có ánh sáng, một mảng
ảm đạm. Hắn thức tỉnh đã rất nhiều năm, trôi nổi lơ lửng trong vũ trụ, hắn từng
nhìn thấy mảnh vỡ binh khí Đế làm bạn với xương và máu, cũng từng nhìn thấy
thân thể tàn phá, phảng phất nhìn lướt qua, lại không đủ sức thu về, đó có thể
là một mặt cuối cùng của cuộc đời này...