Lần đi này chính là hai mươi năm, đối với mọi
người mà nói, đây là một lần tôi luyện con đường đi vào tâm hồn, là một loại tu
đạo khác biệt, không chống lại với người khác, mà chi tác chiến với cái tâm của
chính mình.
Bọn họ đã từng trải quá nhiều, nhất là Diệp
Phàm từng tìm hiểu pháp, tìm ra lối đi nhỏ, từng huyết chiến với quần hùng, ngày
nay chậm rãi cơ khổ đi tới, là một loại lắng đọng lại, cũng là một loại thẳng
hoa.
Chiến với tất cả chư địch, xem pháp của khắp
thế gian, hắn cần một phen trầm tĩnh, giống như đã trải qua một thời phồn hoa
hưng thịnh, đến khi cảm giác mệt mòi bội phần, mong được bước vào chốn nhân
gian thôn dã. quay đầu thức tỉnh ta.
Ở trên đường, hai mươi năm!
Đoàn người im lặng đi tới, yên lặng tự mình
giác ngộ, dứt bỏ hết thảy mọi phồn hoa, trở về chất phác, đơn giản ngắn gọn,
bình thản giản dị.
Hai mươi năm qua đến gần một cửa quan cuối
cùng trên cổ lộ Nhân tộc, dần dần nhìn thấy sinh linh, trong thời gIan này cũng
đã xảy ra mấy trận huyết chiến, đối mặt đều là sinh vật mạnh mẽ trong vũ trụ.
Một đám mảnh hổ yên lặng hai mươi năm ra uy,
như là lũ lụt ngập trời, vừa bắt đầu ra tay liền chấn động tinh không, công
khai biếu thị với thế nhân bọn họ đã trở lại.
Tin tức truyền lan xa, ở cửa quan Nhân tộc cuối
cùng dẫn phát chấn động lớn: tin tức truyền tới đây quần hùng đều chú ý, một mảnh
ồn ào huyên náo, bàn tán xôn xao.
Thánh thể Nhân tộc rốt cục đến đây rồi, làm
cho người ta kiện chân ngóng cổ chờ đợi nhiều năm. Trên cổ lộ kiếp này hắn
không phải là người thứ nhất chạy tới, nhưng tuyệt đối là người dẫn tới chú ý của
thiên hạ nhất.
Trong Tinh không có một con đường bậc thang.
dùng những phiến đá lót thành thẳng đường tới phía trước, ở dưới tinh hà rực rỡ
này có vẻ khác thường và thần bí.
Đây là trong vũ trụ mà lại cỏ một con đường
lát đá phong cách cổ xưa như vậy, quả thật quái dị nói không nên lời, nhưng lại
khiến người ta không dám khinh thường, mỗi khi bước chân trên đó có một loại
tâm cảnh như đi hành hương.
Vô tình, trên cổ lộ lát đá vang lên từng tràng
tiếng thần xướng đinh tai nhức óc, giống như kinh văn tự kêu, lại như cổ Thần
giảng đạo, rót vào tâm thần làm cho mọi người tự giác ngộ.
Ngay ở phía trước, hào quang rực rỡ như nước,
sáng lạn mà thông linh, và lại cùng với mây mù thần bí mông lung mờ ảo, giống
như đi tới một tòa Tiên Thành.
- Tới rồi! Đây là Thành cuối cùng trên cổ lộ
Nhân tộc sao, tiến vào nơi này sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Bàng Bác thân thể vạm vờ, cao tới một trượng,
như là một pho tượng thiết tháp màu đồng cổ, cả thân thể phát sáng, hai mắt
sáng ngời có thần.
- Cửa quan cuối cùng, sẽ không gặp phải biến cố
gì chứ?
Cơ Tử Nguyệt mở to đôi mắt sáng rất có linh
khí, nhìn về phía trước.
Một trận chiến ở Bỉ Ngạn bọn họ che dấu tốt lắm,
khi thúc dục cái đỉnh đồng xanh vẫn chưa tiết lộ thân phận, khi Khi Thiên trận
văn vỡ nát, liền được Đấu Chiến Côn của Thánh Hoàng tử buông xuống tiên khí
ngăn cách với bên ngoài.
Nhiều năm trôi qua như vậy, chưa từng nghe có người
nào nói tới, trận chiến ấy dường như không quan hệ với chúng. Nhưng thế gian
không có gì tuyệt đối, còn nữa. Đế Thiên, Cửu Nhàn Bích Thiềm. Đại Ma Thần... từng
nhìn ra manh mối cần phải đề phòng, nhưng bọn họ cũng không sợ hãi.
Ngày nay, Diệp Phàm đạt tới cảnh giới này, nắm
trong tay cái đỉnh đồng xanh sứt mẻ, còn sợ người đến đánh hay sao? Cũng lắm
thì chiến một trận, dù có người tới mạnh mấy đi nữa, hắn cũng không nhất định
phải bị thiệt thòi lớn.
Ít nhất, đánh không lại còn có thể chạy thoát!
Tiên khí bốc hơi, tinh hà vạn đạo, cả tòa cổ
thành hùng vĩ bao la, hơn xa các Thành trước đây chứng kiến. Quả nhiên là một cửa
quan cuối cùng.
Nó như là dùng kim khí màu đen luyện chế
thành, lấp lánh sáng bóng lãnh liệt, mơ hồ cũng có một vầng sáng màu đỏ sậm hiện
lên điếm điếm sáng như máu. Tục truyền nói, đây là cường giả các đời xưa nay
chinh chiến ngã xuống lưu lại. Có vết máu của Thánh, thậm chí có máu của Chuẩn
đế.
Đương nhiên, sớm đã khô cạn, tinh hoa tan hêt,
băng không tòa thành trì này tất nhiên phải đằng đằng
sát khí, không thể đến
gần.
Cửa thành thật lớn cao tới mấy trăm trượng, mặc
dù là người khổng lồ viễn cổ đều có thể đi qua dễ dàng. Cửa thành rộng rãi thấu
phát ra một cảm giác áp bách chấn nhiếp lòng người.
Đây là cánh cửa lớn dùng Tinh hà thần sa luyện
chung với các loại Thần thiết mà luyện chế thành, màu sắc khác với tường thành,
tản ra ánh sáng lung linh mờ ảo, thật khiến người ta rung động. Bởi vì, đây là
Thần liệu chí bảo luyện binh khí của Thánh hiền, ngày nay không ngờ lại trở
thành tài liệu để luyện chế cánh cửa. Có thể thấy được mức độ quý hiếm của một
thành cuối cùng này.
Từ con đường lát đá trong tinh không kéo dài tới
đây, nối thẳng tới trước cửa thành, đám người Diệp Phàm bọn họ vẫn không gặp phải
ngăn cản gì, không người nào thẩm tra. Tới nơi này rồi ai dám giương oai?
Một cửa quan Nhân tộc cuối cùng, trừ phi gặp
phải trận chiến cuối thời hắc ầm, bằng không bất kể như thế nào cũng sẽ không bị
uy hiếp, bởi vì tục truyền cả tòa thành trì thật lớn này bản thân nó chính là một
kiện chí bảo!
Đừng nói là tu sĩ bình thường, dù là Đại Thánh
đi vào, một khi đóng cửa thành phong bế bầu trời, giống như bị nhốt trong một
nhà giam rộng lớn. đều rất khó thoát đi.
Trong thành, dòng người lui tới đủ chủng loại.
Ngay khoảnh khắc Diệp Phàm bọn họ đi vào, khắp đường phố đều im lặng xuống,
cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt cũng nhau trông lại.
Một chốc sau òa lên tiếng rì rầm ầm ĩ.
- Chính là nhóm người này sao? Trong đó người
kia chính là Thánh thể ư?
Bọn họ vào thành dẫn tới chú ý của mọi người,
vô số ánh mắt naắm nhìn, mọi người bàn luận.
Đây là uy danh đã tạo ra từ chinh chiến, Diệp
Phàm còn chưa từng đi đến cửa quan cuối cùng này, đã có tin các thiên kiêu từng
khai chiến với hắn trên cổ lộ, bị giết chết mấy chục người mạnh nhất trên cổ lộ,
giết không người nào còn dám xưng tôn, đây là một hồi đại chấn động.
Có lão già, có tráng sĩ trung niên, cũng có cô
gái trẻ tuổi... đứng ở trên đường nhìn về hướng nơi này, nhỏ giọng bàn tán:
đoàn người này ngày nay tuyệt đối chính là tiêu điếm dẫn tới chú ý nhất của mọi
người trên cổ lộ Nhân tộc.
- Xem ra, bọn họ sẽ đại biếu cổ lộ Nhân tộc ta
tham chiến, cạnh tranh với ngôi vị đệ nhất tinh không!
- Nhân Vương, Thanh Thi tiên tử, Bá vương. Đế
Thiên, Đại Ma Thần... ngày nay ở phương nào, còn sẽ xuất hiện không?
- Không biết kiếp này, Nhân tộc còn có thể kéo
dài thời đại huy hoàng hay không?
Long Mã hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang,
bễ nghễ tứ phương, bốn vó nện trên đường lát đá bắn ra từng chuỗi đốm lửa,
trông thật thần tuấn uy vũ.
Kết quả, Cổ Kim Bằng rất không nể tình, hóa
thành dài hơn một thước đứng thẳng trên lưng của nó, trong đôi con ngươi màu
vàng bắn ra từng đợt từng đợt điện mang.
Long Mã giận dữ, hai tên có lẽ không hòa thuận,
thiếu chút nữa đánh nhau, được Diệp Phàm khuyên can.
Lần trước thực kỳ lạ, khi Diệp Phàm ngộ đạo
Thiên Đế Quyền đã lây lan thật sâu tới Kim Sí Đại Bằng Vương, làm cho nó cũng
rơi vào một loại đạo cảnh khó có thể nói nên lời. thông qua trận chiến ấy nó ngộ
ra Đại Bằng Vương Quyền, ngày nay trong số mười thánh giả nó xếp sau Long Mã.
- Ha ha... Diệp huynh rốt cục tới cửa quan cuối
cùng rồi! Lâu nay nghe đại danh như sấm bên tai, hôm nay thật hân hạnh gặp mặt!
Phía trước, ba gã nam nhân cười sang sảng, đi
tới hướng bên này.
Cơ Tử Nguyệt chớp chớp đôi mắt to linh động, cảm
giác rất kinh ngạc: mấy ngườì này đều rất cường đại, hiển nhiên không phải phàm
tục.
- Chúng ta là Côn Lôn Tam Kiệt!
Người tới tự giới thiệu, tất cả đều mặc một
thân áo trắng, dáng vẻ đường đường, thoạt nhìn có vẻ siêu thoát.
Bàng Bác vô cùng kinh hãi, Côn Lôn đối bọn họ
mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt. Hắn liền quay qua nói nhỏ với Diệp Phàm:
- Lai lịch gì đây, dường như từng nghe nói
qua?
Diệp Phàm lắc đầu. đi tới phía trước, nói:
- Ra mắt các vị huynh đài!
- Chúng ta đến từ Côn Lôn Tinh, tự biết cơ sở
nông cạn, không có ý với Đế lộ! Một đường đi tới đây chỉ là để chứng kiến anh
kiệt mạnh nhất thiên hạ!
Ba người rất thân thiện, chào hỏi đám người Diệp
Phàm, nói phải mở tiệc chiêu đài bọn họ.
Có ra tay cũng không đánh người tươi cười, huống
chi vẻ mặt mấy người này đầy thành ý, đám người Diệp Phàm dùng lễ đáp lại, sóng
vai cũng họ đi vào thành.
Trong vũ trụ, Sinh mệnh cổ tinh chân chính rất
ít, phần lớn đều là tiểu thế giới thiên vực, biết bọn họ đến từ một địa phương
tên là Côn Lôn Tinh, đám người Diệp Phàm để bụng và lưu ý.
- Nói vậy đây là Diệp huynh, Cơ huynh và Bàng
huynh!
Đi tới không lâu. lại có người tới gần, đây là
một đạo sĩ dáng người trung bình, thoạt nhìn coi như trẻ tuổi, dung mạo bình
thường, nhưng thực ung dung trấn định.
Bên cạnh, có người kinh ngạc, nói:
- Đây là Thiên Cương đạo sĩ, tiếc rằng bại dưới
tay Bá vương, không ngờ cũng tới được cửa quan cuối cùng!
- Bần đạo không có ý gì khác, chỉ muốn cũng đi
chung một đường với Diệp huynh, chứng kiến một hồi thịnh thế phồn hoa, ghi lại
một trận Thần chiến huy hoàng cho ngày sau!
Thiên Cương đạo sĩ nói.
Rất nhiều người giật mình, đạo sĩ trẻ tuổi này
chẳng lẽ biết trước Diệp Phàm có thể thành đạo hay sao? Loại hành vi này ở thời
cổ đại tự nhiên cũng có, đây là muốn ghi lại sự tích cuộc đời của Đại đế!
- Không dám! Đạo trường muốn giết ta ư!
Diệp Phàm nói.
- Ta đã đoán được một trường Thần chiến đã đến.
đã cảm nhận được một màn kết thúc bi thương!
Thiên Cương đạo nhân còn thật sự nói.
Đoàn người bọn họ đi tới, trên đường rất nhiều
người vây xem, tiếng bàn tán huyên náo.
Trên đường đi, ở trong thành có không ít người
tới gần, phi thường nhiệt tình nói chuyện mời Diệp Phàm, nói phải mở tiệc chiêu
đãi bọn họ. Tới cuối cùng đội ngũ lớn mạnh thêm rất nhiều lần.
Đột nhiên, Diệp Phàm biến sắc! Khi đi vào sâu
trong thành, ở trên một vách tường rất cao trước mặt. hắn nhìn thấy một bức họa
trông rất sống động.
Đó là một cô bé như phấn vẽ ngọc mài, một đôi
bím tóc cài lượt sừng dê, trong sáng đáng yêu. Tuy nhiên trong đôi mắt to đầy
nước mắt, khóc tức tưởi, có chút điềm đạm đáng yêu.
- Cô bé!
Diệp Phàm thất thanh kêu lên! Hắn chưa từng thất
thố giống như hiện tại. Thời gian xa cách nhiều năm như vậy, hắn không nghĩ tới
ở trên bức tường trong cửa quan Nhân tộc cuối cùng này lại nhìn thấy hình ảnh
cô bé đáng thương.
Diệp Phàm đi nhanh tiến lên, nhiều năm qua thần
sắc hắn chưa bao giờ kích động giống như hiện tại, hắn lập tức đi tới bức tường
cao lớn, lấy tay sờ sờ bức hình, quan sát cẩn thận.
Cô bé mất tích đã bao nhiêu năm? Hơn một trăm
năm!
Năm đó, hắn tìm khắp Đông Hoang, đạp khắp Trung
Châu, tìm kiếm khắp thế giới, nhưng không thể tìm thấy. Cô bé đáng thương như
là tiêu tan trong hư không.
cũng không phải không có suy đoán, tối thiếu
trong lòng hắn có một mảng lớn sương mù. phỏng đoán cỏ bé đã tới nơi nào đó,
nhưng không có tọa độ của những nơi đó, không thể đi gặp.
Đây là một tiếc nuối lớn nhất trong đời Diệp
Phàm, tìm kiếm rất nhiều năm cũng không nhìn thấy cô bé, không thể tưởng được lại
ở cửa quan Nhân tộc cuối cùng nhìn thấy hình khắc này, khiến hắn vô cùng khiếp
sợ.
Đây là một cao thủ lưu lại, vẽ rất nhập thần,
bức hình như có linh tính, cô bé khóc tức tưởi dường như muốn từ trong vách đá
lau nước mắt đi ra.
Chí trong khoảnh khắc, Diệp Phàm dường như lại
nghe được tiếng nói yếu ớt. khiếp sợ mà non nớt kia.
- Bức hình này là ai lưu lại?!
Bàng Bác cũng đi tới, thần sắc cũng rất kích động,
lớn tiếng hỏi. Do còn nhớ đủ loại chuyện năm đó, bất cứ người nào nhìn thấy đều
rất thương tiếc cô bé.