Mặt trăng dần đổ về Tây, gió nổi lên từng trận,
trên vách núi là một mảnh phiêu hương nhè nhẹ. Giai nhân rời đi, lưu lại một đạo
bóng dáng thanh lệ, dần biến mất ở phía chân trời.
Phong tỉnh niêm hoa cười, mười đời, muôn đời
sau gặp lại. Hữu duyễn trong Phật thuyết là quay đầu nhìn lại trong nháy mắt
hay xa xôi vô tận!?
- Vĩnh hằng hay chỉ là một cái chớp mắt, vô địch
đương thời, ta còn phải sợ nhân quả, giằng co, nghiệp lực sao?!
Diệp Phàm không quan tâm kiếp sau, chỉ coi trọng
kiếp này. Đây không chỉ là sự khác nhau của Đạo và Phật mà còn là tín niệm
trong lòng hắn.
- Tất cả hết thảy đều có thể đánh xuyên qua.
Ta có lực lượng chiến thiên, ta có công pháp nghịch thiên, hết thảy đều không
phải là vấn đề!
Tuy rằng nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn
có một thoáng rung động. Trên đời này, có một số thứ không phải cứ có lực lượng
là giải quyết được.
- Ta chỉ nhìn hiện tại, không quản tương lai!
Cuối cùng, hắn kiên định lòng tin, không còn
chỗ nào sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía xa xa như đủ xuyên thấu vòm trời.
Ở phía Đông, một lũ ánh sáng bỉnh minh đã xuất
hiện, xua đi sương mù, chiếu sáng cả đại thảo nguyên.
Sương mù mênh mông lay động, khắp thảo nguyên
đều hiện lên một tầng hơi nước, lóe sáng dưới ánh mặt trời vừa lên.
Đang!
Tiếng chuông vang lên, cổ miếu to lớn càng
thêm trang nghiêm thần thánh, như một tấm bia bất hủ, lẳng lặng sừng sững khiến
người ta có cảm giác không thể xâm phạm.
Trong ánh triều lên, cổ miếu này không còn
phát sáng mà bị nhiễm một tầng ánh sáng vàng chói, như có một đại phật ngồi xếp
bằng trong đó.
Diệp Phàm quay lại, thấy được một màn khiến hắn
rất kinh ngạc. Yến Nhất Tịch, Lệ Thiên, tiểu Đồng Đồng đứng trước cổ miếu,
không hề nhúc nhích, như đang nhập định vậy!
Ngộ đạo, thần thức lâm đạo, tâm tiến nhập
trong cổ miếu! Đây là trạng thái của ba người.
Điều khiến Diệp Phàm khá không ngờ chính là tiểu
Đồng Đồng cũng “ngẩn người” ra nơi này.
Cổ miếu này đúng là không tầm thường, là Thánh
nhân lưu lại, trong đó có đạo ngân lưu chuyển khiến người ta như lâm vào vực
sâu, như tiến nhập biển cát, như đặt mình vào một phiến thiên địa khác.
- Cổ miếu của Thánh nhân, nhất định là do đệ tử
của Phật lưu lại!
Diệp Phàm tự nhủ.
Nghe đồn, đệ tử thứ năm của A Di Đà Phật từng
tiến nhập Bắc Nguyên, phát dương Phật pháp, truyền đạp Bắc địa, cuối cùng từng
lưu lại một tòa cổ miếu bất hủ trong thảo nguyên mờ mịt, trong đó ẩn chứa Phật
hiệu vô thượng.
Sau đó không lâu, Lệ Thiên tỉnh lại lẩm bẩm:
- Thật đúng là tà môn, vị Bồ Tát kia thật xinh
đẹp nhưng không có cách gì tới gần.
Diệp Phàm rất muốn tát cho hắn một cái. Hắn ta
đúng là quá tà khí, ngay cả Bồ Tát mà cũng muốn khinh nhờn.
- Không nên dùng tư tưởng phức tạp của ngươi
đong đo sự chân tình thuần khiết của ta!
Lệ Thiên nói.
- Ta chưa nói, ngươi đã khai rồi sao?!
Diệp Phàm mỉm cười.
Lệ Thiên nói:
- Nói mau, tối qua ngươi làm gì? Ồ, người đâu
rồi? Không đi với ngươi sao?! Người này có thể tranh tài được với Y Khinh Vũ
đó!
- Ô ô ô... Dâm tặc thúc thúc, ngươi buông tha
ta đi, ta thật sự rất chán nghét ngươi!
Đúng lúc này, tiểu Đồng Đồng cũng tỉnh dậy, nhếch
miệng khóc lớn.
- Đứa nhỏ này thật sự càng ngày càng hư đốn,
không thấy ta phong lưu phóng khoáng như vậy sao?! Sao luôn đả kích ta thế hả?
Lệ Thiên trừng mắt nhìn hắn một cái.
Yến Nhất Tịch đứng trước cổ miếu, vẫn không
nhúc nhích như cũ. Hắn đứng ngay sát cổ miếu, bị ánh sáng màu vàng bao phủ,
không minh nhập đạo.
- Yến huynh hình như có thu hoạch!
Diệp Phàm nói.
Chủ nhân cổ miếu này khẳng định là một vị
Thánh nhân, vẫn không lưu lại một lời một chữ nào.
- Thánh nhân truyền đạo, tâm tính cao siêu,
phù hợp với loại hình dâm tặc tiêu sái như sư huynh ta. Hắn như một đóa hoa
trong vạn bụi mà không dính thân, tất cả đều là một cái đức hạnh!
Lệ Thiên bĩu môi.
Thật lâu sau, Yến Nhất Tịch tỉnh lại, thần sắc
trịnh trọng nói rằng đã chạm vào một loại đạo mơ hồ nhưng không thể nào bắt giữ
chuẩn xác được.
- Sư đệ, dụng tâm đi cảm ứng đi, nơi này có đại
đạo gần sư môn chúng ta, nhất định phải có thu hoạch!
- Huynh tin tưởng có thể sánh cùng Nhân Dục Đạo
sao?!
Lệ Thiên giật mình.
- Đúng vậy!
Yến Nhất Tịch gật đầu.
Diệp Phàm giật mình, lập tức minh bạch. An Diệu
Y khẳng định cũng coi trọng loại đạo này, quả thực có phương pháp bọn họ cần, có
lẽ còn có một hồi đại cơ duyên!
Lúc này, cả hai song song tiến vào cổ miếu, dừng
chân ở mọi ngóc ngách, dụng tâm cảm ứng. Diệp Phàm cũng không phải là ngoại lệ.
Đang!
Tiếng chuông lại vang lên, phía sau cổ miếu có
một chiếc chuông đồng lớn nặng vạn cân, không ai thôi động mà tự mình vang lên,
phong cách rất cổ xưa.
- Đáng tiếc không phải là binh khí Thánh nhân,
chỉ là một chiếc chuông bỉnh thường mà không phải là vũ khí.
- Ồ, cũng không đúng! Chiếc chuông này được
Thánh nhân gia trì, ẩn chứa Phật quang, bằng không không thể trường tồn thể
gian!
Mấy người nhìn ra chỗ kỳ dị, cẩn thận cân nhắc,
vươn ra thần niệm cảm ứng nhưng cuối cùng phải thất vọng, không thu hoạch được
gì.
Đây vẻn vẻn chỉ như là có một vị Thánh nhân
thường xuyên gia trì, tự mình dùng quá cổ chung mà cũng không lưu lại thần văn
có tính pháp tắc.
Mỗi tòa điện vũ nơi này đều có đại Phật, Lệ
Thiên và Yen Nhất Tịch rốt cục tìm được ngọn nguồn. Ở trung ương có một cổ phật
loang lổ, là nơi phát ra kim quang, vô cùng bắt mắt.
Rất nhanh, bọn họ lập tức nhập định, chìm đắm
vào trong đạo cảnh cao xa, trầm mê không thể tự thoát ra. Rất nhanh, bọn họ liền
chiếm được một loại đạo pháp hoàn chỉnh vô khuyết.
Diệp Phàm không đi nơi khác, dựng thân trước cổ
chung, cũng không biết sau bao lâu, đột nhiên đánh một quyền ra ngoài.
Đang!
Tiếng chuông đau tai nhức óc vang lên, khắp cổ
miếu to lớn đều trở nên run rẩy, như sắp phải sụp đổ.
Trong đại điện, Yến Nhất Tịch và Lệ Thiên giật
mình, tiểu Đồng Đồng vội vàng bịt kín hai tai, tránh ở trong thần quang do Lệ
Thiên phát ra.
- Diệp tiểu tử đang làm gì?!
- Một quyền không đánh nát được cổ chung kia,
khẳng định đó không phải là phàm vật! Đó chính là một quyền của Thánh thể a...
Yến Nhất Tịch giật mình.
Đang!
Diệp Phàm lại đánh xuống một quyền, huyết khí
màu vàng xông thiên, đại chung này lập tức phát ra Phật quang vô tận, thanh âm
càng to lớn, truyền ra cả ngàn dặm.
Khắp thảo nguyên vô tận, cây cỏ đổ rạp xuống,
dưới âm thanh này biến thành một tấm thảm xanh, mấy hồ nước cũng dâng lên sóng
lớn ngập bờ.
- Phá cho ta!
Diệp Phàm rống lớn một tiếng, lại đánh tiếp một
quyền, đại chung này lập tức xuất hiện vết nứt, Phật quang xông thiên, bao phủ
cả thiên địa.
- Tên phá gia! Đây là một kiện báu vật của Phật
giáo nhưng bị hắn đánh hỏng rồi!
Lệ Thiên giẫm chân.
Ông!
Đúng lúc này, một đại phật tự hiện lên trong
chiếc đại chung nứt nẻ, kim quang vô cùng sống động, bảo tướng nghiêm trang, ngồi
ngay ngắn nơi đó.
- Lui!
Diệp Phàm hét lớn, tế ra một Thánh binh tàn
khuyết Tử Kim Chùy.
Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch sợ tới nổi da gà, nắm
lấy tiểu Đồng Đồng, xoay người bước đi, nhoáng lên đã biến mất khỏi đại điện.
Úm!
Một âm thanh không phải rất lớn vang lên nhưng
truyền khắp đại thảo nguyên, như vượt qua cổ kim xuyên thấu tới, chấn động khắp
nơi.
Cả tòa cổ miếu đổ vỡ không một tiếng động. Đạo
âm cổ này đánh lên Tử Kim Chùy trong tay Diệp Phàm, phát ra một tiếng giòn tan,
khiến nó rạn ra.
Xa xa, Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch hoảng sợ thất
sắc! Tử Kim Chùy là gì? Đó là một kiện Thánh binh không trọn vẹn, nắm giữ nó cũng
đủ tung hoành thiên hạ.
Mà lúc này, bị người ta hống một tiếng liền xuất
hiện vết rạn, đây quả thực như thần thoại, hoang đường và rất khó tin.
- Đây vẻn vẹn chỉ là một đạo lạc ấn, thần âm hắn
phát ra không ngờ khủng bố như vậy!
Yến Nhất Tịch và Lệ Thiên toàn thân phát lạnh.
Tuy nhiên, tôn đại phật này sau khi phát ra âm
ba như vậy, thân thể lập tức hư hao, rốt cục khó có thể tái hiện lại uy thế vừa
rồi.
Diệp Phàm thu hồi Tử Kim Chùy, từng bước tiến
lên, trực tiếp hướng về mi tâm đại phật kia ra tay, muốn chế trụ nó.
- Diệp tiểu tử, đây là Cùng Phật đoạt thuật,
không tới bái kiến mà cứng rắn cướp đoạt, thật đúng là...
Ngay cả tà khí như Lệ Thiên cũng phải giật
mình.
Diệp Phàm phát ra một thanh âm, tấn công tôn đại
phật màu vàng này, khiến nó sống lại, có chút phản ứng.
Hắn tuy rằng rất cường thế nhưng nội tâm vẫn rất
kích động, vì hắn gặp được kỳ ngộ nghịch thiên, gặp được một loại cổ âm của sáu
chữ Phật giáo chân ngôn.
Đương thời, úm, Ma, Ni, Bá, Mễ, Hống giống như
Cửu Bí, gần như đã thất truyền, chỉ có vài tòa cổ miếu ở Tây Nhạc mới nắm giữ một
chữ, rất khó có thể đoàn tụ
Lúc này, hắn gặp được âm úm, thật sự là một loại
kỳ ngộ lớn lao, điều kiện tiên quyết là hắn có thể thu được.
Một âm này, Diệp Phàm liên tiếp diễn biển, đã
có được một phần mười lực lượng, cảm giác mạnh mẽ vô cùng, cực kỳ đáng sợ.
- Phá cho ta!
Hắn đánh ra một quyền Lục Đạo Luân Hồi, chìm
sâu vào trong cơ thể tôn đại phật. Đó cũng không phải là thực thể mà chỉ là một
loại lạc ấn.
- Úm!
Tiếp theo, một chữ úm vô cùng vang vọng, đồng
thời còn có thiện xướng không hiểu vang lên.
- Quy y ngã phật...
Một thần âm rất lớn truyền ra khiến Lệ Thiên
và Yến Nhất Tịch ở xa xa cũng thất thần, không kìm được quỳ bái trước đại phật.
Hai bên cách nhau rất xa mà đã như vậy, không
nói Diệp Phàm ở ngay bên cạnh. Lúc này, hắn đổ đầy mồ hôi, rơi vào trong phật
quang của lạc ấn này.
Đây là một loại bí thuật siêu độ, xâm lấn
nguyên thần, muốn mạnh mẽ buộc hắn quy y cửa Phật, không có thương tổn nhưng lại
như đang tẩy rửa ý chí người ta, khiến họ hoàn toàn tay đổi.
- Hoằng dương phật pháp, quy y cửa phật...
Thanh âm như thiện xướng này lại phát ra,
tuyên truyền giác ngộ, tấn công thần hồn.
Âm Úm chuyển động, tiến nhập nguyên thần Diệp
Phàm, lúc này nổ vang, trợ giúp siêu độ. Diệp Phàm không tự chủ được, cũng tụng
thần âm này.
Đây là một loại siêu độ cường đại, học chân
ngôn này nhất định phải gia nhập Phật môn. Loại lực lượng này vô cùng đáng sợ,
là do một cổ Phật lưu lại.
Theo một chữ úm trong miệng Diệp Phàm truyền
ra, sau lưng hắn xuất hiện một đại phật bất hủ, sừng sững. Trước sau, xung
quanh hắn xuất hiện bốn tôn đại phật.
Phật quang chiếu khắp, muốn hắn lễ bái, vĩnh
viễn đầu nhập Phật môn.
- Phật quang thật cường đại, không hổ là do đệ
tử thứ năm của A Di Đà Phật lưu lại, năm tháng vô tận, một đạo lạc ấn không ngờ
còn khủng bố như vậy!
Diệp Phàm cắn răng, đầu đổ đầy mồ hôi nhưng thần
chí như sắt thép, quyết không bị lay động.
- Hóa phật!
Diệp Phàm rống lớn.
Ở thời khắc này, hắn vận chuyển bí quyết chữ Đấu
của Cửu Bí, vứt bỏ thần âm chữ Úm, uy lực của nó dùng Cửu Bí diễn biến, dùng bí
thuật đạo giáo tối cao hóa phật.
- Sớm muộn gì ta cũng có ngày vô địch đương thời,
dù A Di Đà Phật tới đây cũng không thể ép buộc được ta, một quyền đánh nát!
Mái tóc đen Diệp Phàm loạn vũ, ánh mắt sáng quắc,
quần áo toàn thân nổ tung, lộ ra cơ thể cường kiện màu cổ đồng.
Hắn lần nữa rống lớn, vẫn là chữ úm lúc trước
nhưng tôn đại phật sau lưng hắn dần bị hóa điệu, cuối cùng xuất hiện một thân ảnh
hoàn toàn mới. Đó chính là hắn.
- Tên này thật biển thái, học thần thuật tối
cao của người ta nhưng cuối cùng lại biến thành hắn, cả phật cũng bị hóa điệu.
- Không tể đất, không bái trời, chỉ tin tưởng
chính mình. Đây là một loại tín niệm, ngay cả Đại đế cổ A Di Đà Phật cũng không
thể khuất phục! Quả thật quá biến thái!
Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch lầm bầm.
Cuối cùng, tất cả phật quang đều bị Diệp Phàm
hóa giải, đại phật hoàn toàn bị hắn biến thành hình tượng của mình, trở thành một
ma thần bất hủ.
Cuối cùng, hắn lại rống lớn, cổ chung nứt nẻ
kia hoàn toàn băng toái, hóa thành bột mịn. Phật quang đầy trời cũng biến mất,
hóa thành tro bụi cùng cổ miếu này.
Trong thiên địa chỉ còn hắn đứng đó, ma thần
phía sau phát ra hào quang vạn trượng, chiếu sáng mười phương, hợp nhất với hắn,
trở thành chủ tể duy ngã độc tôn.
Hắn dùng bí quyết chữ Đấu hoàn toàn hóa điệu
chữ úm.
Bước trên con đường vô địch đương thời, đây là
hứa hẹn của hắn với An Diệu Y, sau này phá vỡ hết thảy ngăn cách.
…
- Thánh thể của Nhân tộc ngươi ở nơi nào!? Ta
vì giết hắn mà tới, đừng để ta thất vọng a!
Ở Nam Lĩnh xa xôi, một sinh linh thái cổ trẻ
tuổi đáng sợ lên tiếng. Đây chính là một gã có huyết mạch Cổ Hoàng.
Đám người Vương Đằng, Hoa Vân Phi, Lý Tiểu Mạn,
hai đại thần tử và thần nữ của Sát Thủ Thần Triều viễn cổ đều lẳng lặng chờ đợi
ở Nam Phàm trở về.