Diệp Phàm độ kiếp thành công, hắn phá vỡ nhà
giam thân thể, pháp và đạo cuồn cuộn giãy thoát gông xiềng, hoàn thành lột xác
chân chính!
Hắn như là một con bạo long hình người xuất thế,
khí tức khủng bố cuồn cuộn mãnh liệt. Lúc này mới vừa ra tay đã trấn áp hai người
con của Cổ Hoàng ở phía dưới. Tuy rằng còn đang chống lại hắn, nhưng thoạt nhìn
lại giống như là bị hắn dùng chân đạp một người, người kia bị hắn dùng tay quyền
đè ép cho thân mình cong vòng. Loại cảnh tượng này, toàn trường này khiến mọi
người kinh sợ đến ngây người.
Thời gian đã cách nhiều năm, lại xuất hiện một
người như vậy, cường đại làm cho máu người ta chen chúc lao xuống, cùng theo sợ
run, đây mới là Thánh thể Diệp Phàm quật khởi sao? Chân chính trở về con đường
cũ!
Rất khí phách, chân đạp Cổ Hoàng nữ, quyền chấn
con của vùng cấm, loại cảnh tượng này, chưa từng có người nào nhìn thấy qua!?
Rất nhiều người máu đều cùng theo sôi trào
lên!
Diệp Phàm chém phá trói buộc, dập nát tất cả
Thần liên trật tự, mở ra thân thể bị gông xiềng, mới vừa khôi phục liền cường
thế như vậy, thật rúng động lòng người, giống như một Ma Chủ nghịch thiên trở về,
không người nào có thể chống lại.
- Sư phụ!
Hoa Hoa giết chặt nắm tay, huyết mạch căng lên
kích động kêu to, là phấn chấn và cao hứng cho sư phụ của mình: Hơn ba trăm năm
cực khổ, rốt cục tôi luyện ra một thân vô địch.
- Tốt quá! Rốt cục đột phá rồi, không còn có hậu
hoạn nữa, để xem các ngươi ai dám đến quấy rối, toàn bộ giết sạch sẽ!
Lý Hắc Thủy cũng kêu to, dùng sức vung vung nắm
tay.
Đám người Lệ Thiên, Đông Phương Dã cũng kích động
rít gào, cảm giác nhiệt huyết sôi trào, làm như thân ảnh kia là chính bọn họ đứng
sừng sững ở trong tinh không, trấn áp huyết mạch Cổ Hoàng.
Diệp Phàm rốt cục đột phá, trải qua quá nhiều
gian khổ, một ngày này thành công! Rất nhiều người đều biết, không còn có ai có
thể ngăn cản bước chân hắn.
Lần này tuyên cáo hắn chân chính quật khởi,
báo cho thế nhân biết người từng quét ngang tinh không cổ lộ đã trở lại, rất
nhiều đại địch phải bắt đầu sợ run đi!
- A...
Thần Minh rống giận, hai tay quyền chấn động,
mãnh lực đón đánh lên tay quyền phía trên bầu trời kia. Hắn cố dùng sức đứng thẳng
lưng, không để mình quỵ xuống.
Hắn tràn ngập không cam lòng, tay quyền kia lại
đè ép thân thể hắn thiếu chút nữa ngã quỵ, khuất phục trên mặt đất, đây là một
loại sỉ nhục lớn lao, hắn là ai chứ? Là con của vùng cấm, là hậu đại của chí
tôn cổ đại... phải chấn nhiếp thiên hạ mới đúng!
“Rốp!”
Thế nhưng, mặc dù hắn đang vùng vẫy, nhưng khớp
xương hắn lại kêu “rốp rốp” vang động, dường như sắp gãy đoạn, có thể nghĩ mà
biết áp lực của một tay quyền phía trên đỉnh đầu hắn kia có khủng bố biết bao
nhiêu.
Điều này làm cho hắn cảm thấy khuất nhục, lại
là một loại tư thế như vậy, lực lượng chí cường đó đè ép hắn không ngẩng đầu
lên được. Đây là đối phương muốn dùng cường thế vô địch tiến hành trấn áp hắn
mà!
Người nào có thể siêu nhiên bao trùm ở trên
vòm trời như vậy, chỉ tùy ý một quyền đè xuống, đã muốn làm cho hắn ngã xuống?
Không thể tha thứ! Toàn thân hắn máu và xương đều nén ép đến run rẩy!
Mà so với hắn càng thêm cảm giác khuất nhục
chính là Hoàng Kim thiên nữ, nàng bị một bàn chân to lượn lờ kim quang rực rỡ đạp
xuống, toàn thân chấn động
mãnh liệt không thôi. Nếu không có song chưởng
dùng sức chấn động ra bí thuật Cổ Hoàng kinh thế kia, khẳng định nàng sẽ không
chịu nổi.
Loại tư thế này, loại kết quả này làm cho máu
màu vàng toàn thân nàng sôi sùng sục! Chưa từng có người con của Hoàng giả nào
bị khuất nhục như vậy! Con ngươi của nàng sắc bén như thiên kiếm nổ bắn ra chùm
tia sáng.
Nàng đang dùng hết khả năng phản kích, cả vạn
phù văn màu vàng lấp lánh, chư Thần buông xuống cùng nhau đánh lên trên, phải hủy
diệt thân ảnh như Thiên thần kia.
Hoàng Kim thiên nữ so với Thần Minh còn cảm thấy
khuất nhục hơn, nàng nhưng đường đường là thiên nữ, vạn chúng chú mục, bốn
phương thiên địa cùng tôn sùng, là viên minh châu rực rỡ nhất thế gian, chưa từng
gặp phải những cảnh này?
Nhưng ngày nay hết thảy đều biến đổi, một người
cường đại như vậy, vừa nhấc chân đã đạp nàng ở phía dưới.
- Lên cho ta a!
Thần Minh rống giận, vạn thú rít gào. Ở chung
quanh hắn toàn bộ đều là cổ thú huyết mạch mạnh nhất của thời đại thần thoại,
rung chuyển dữ dội, hắn trở thành vị Thần vạn thú dùng lực chống lại tay quyền
của Diệp Phàm.
“Ầm!”
Rốt cục, hắn giãy thoát ra ngoài.
Mà đúng lúc này, Thiên nữ cũng vận dụng chư Thần
buông xuống, vô số vị tồn tại như Thái Dương Thần bước ra hư không chỉếu rọi bất
hủ, trợ giúp nàng thoát vây.
Diệp Phàm vẫn không ngăn cản, mà là sắc mặt lạnh
xuống, song chưởng chấn động làm đứt đoạn pháp liên cuối cùng trong hư không.
Sau đó hắn tung một quyền đánh lên phía bầu trời, nơi đó có một mảnh hư giới
Tiên vực đang phủ chụp xuống hắn.
Một kích này vượt qua hiếu biết của mọi người,
trong hư không toàn bộ lôi quang trực tiếp biến mất, sau đó nổ “ầm” một tiếng
trời sụp đất nứt.
Thiên kiếp chấm dứt!
Nguyên vốn lôi quang thiên kiếp này sẽ dần dần
biến mất. Hiện tại là bị một quyền của Diệp Phàm đánh cho tan đi hay sao? Trực
tiếp đánh trở về, đại bất kính chống lại trời xanh.
Đã không còn lôi đình, cả địa phương này rơi
vào yên tĩnh, tinh tú sớm đã bị hủy diệt, chỉ còn lại có bóng tối và hư vô,
cùng với mấy người đang giằng co.
- Muốn giết ta dễ như vậy à?
Diệp Phàm chuyển con ngươi nhìn quét qua mỗi
người, Thần hổ, Long nữ, Hoàng Kim thiên nữ, Thần Minh, bốn người này đều lộ vẻ
mặt ngưng trọng.
- Sư phụ! Long nữ đã hủy diệt mấy tinh tú tài
nguyên của chúng ta!
Hoa Hoa bi phẫn ở xa xa nói.
- Đúng vậy! Cứ một lóng tay như vậy mà thôi!
Long nữ con ngươi lãnh đạm, vươn một ngón tay
điếm một cái hư không vỡ ra, cảnh tượng không lâu trước đây tái hiện, một viên
đại tinh bị ngón tay kia phóng lớn ép trực tiếp vỡ nát!
- Còn có mấy tinh tú cũng làm như thế mà thôi,
đau lòng lắm sao?
Long nữ cười lạnh ngón tay ép xuống, lại có mấy
viên đại tinh nổ tung, mặt trên rõ ràng nhìn thấy còn có một bộ phận tu sĩ chưa
rút đi, chết oan chết uổng.
- Còn có Thần Minh bọn họ!
Lệ Thiên kêu lên.
Thần Minh cười lạnh, nâng tay lên hư không vỡ
ra, trước người hắn hiện ra một cái cổ lộ đứt đoạn, có máu tươi bay lên tung
tóe, cảnh tượng ngày trước là chân thật như vậy, nhìn thấy mà ghê người.
Uy thể Chuẩn đế hiển lộ ra hết không thể nghi
ngờ!
- Không cần phải nói! Ta chỉ giết một lộ thiên
binh thiên tướng mà thôi, yếu kém như con kiến, không xứng dùng cái tên này!
Hoàng Kim thiên nữ tự mình nói ra. Ở trước người
nàng tràn ngập ra một màn sương máu, có một số thân ảnh xuất hiện, mang theo phẫn
nộ và không cam lòng.
- Các ngươi đây là chọc giận ta sao? Không loạn
được lòng ta, như vậy các ngươi chết nhanh hơn!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Trải qua quá nhiều cảnh vui cảnh buồn, trong
lòng mặc dù có giận, nhưng đạo tâm cũng không động, chiến lực tăng lên tới một
độ cao dọa người, máu lưu chuyển trong cơ thể kêu vang như tiếng sóng thần, chấn
động tinh không.
- Ai giết ai còn chưa biết đâu!
Thần Minh lạnh lùng nói ra. Vừa rồi thừa nhận
quá nhiều khuất nhục, chiến ý và ngạo khí mênh mông trong khung xương hắn đã
lên tới cực hạn, nhất định phải vận dụng tất cả thủ đoạn cấm kỵ giết chết Diệp
Phàm.
- Các ngươi... còn không được!
Diệp Phàm lắc lắc đầu, như Thần linh trên trời
cao nhìn xuống bọn họ.
Loại cảm giác này thật không tốt, chưa từng có
người nào khinh thường bọn họ như vậy! sắc mặt của Thần Minh, Hoàng Kim thiên nữ
càng ngày càng lãnh liệt, vận động toàn thân tinh khí thần phải quyết một trận
tử chiến.
- Diệp Phàm! Đừng giành hết nha! Chúng ta một
người một nửa, ngươi giết hai tên, ta giết hai tên!
Thánh Hoàng tử xách theo cây Tiên thiết côn
màu đen sáng mờ tươi đẹp đi tới, toàn thân bộ lông màu vàng lấp lánh rực rỡ.
Thần hổ, Hoàng Kim thiên nữ... bốn người bọn họ
nghe vậy sắc mặt càng lạnh hơn! Không nói thân phận của họ, chỉ nói riêng về cảnh
giới, bọn họ là Chuẩn đế, nhưng lại dám miệt thị mấy người như vậy, quá kiêu ngạo
mà!
- Hầu ca! Nói không thể nói như vậy, những người
này đều là tới nhằm vào ta, ta phải tự mình giải quyết!
Diệp Phàm nói.
Những lời này vừa thốt ra, đám người Thần
Minh, Hoàng Kim thiên nữ sắc mặt càng thêm âm trầm. Xem bọn họ trở thành cái
gì, muốn giết liền giết sao? Không ngờ lại còn tranh nhau muốn lên. Đúng là muốn
nhịn cũng không thể nhịn!
“Ầm!”
Long nữ ra tay, Vạn Long Linh trong tay phát
ra hào quang mãnh liệt, hóa thành một con rồng phẫn nộ, mỗi một đốt đều là một
cái chuông lớn màu vàng tím, nổ vang trong thiên địa này.
Cả vạn đạo sóng âm tiếng chuông, tụ tập thành
một chùm tia sáng ập tới hướng Diệp Phàm. Vòm trời vỡ nát, hỗn độn sơ khai, hết
thảy đều bị hủy diệt.
Diệp Phàm vừa niệm, vận chuyển ra bí quyết chữ
“Hành”, đăng phong tạo cực, thời gian như đình trệ, lại giống như bị đảo ngược,
có thể nhìn thấy lực lượng của thời gian hỗn loạn.
Ngay khoảnh khắc hắn lướt ngang mấy vạn dặm,
né qua một kích tất sát này.
- Tiếp lấy!
Thánh Hoàng tử vô cùng ăn ý với hắn, đã sớm
chuẩn bị sẵn Hỗn Độn Thanh Liên liền ném ra, bay đến trong tay Diệp Phàm.
Diệp Phàm cầm Thanh Liên mà động, nơi đây
không còn người nào có thể ngăn cản đường đi của hắn. Trên đầu treo lơ lửng Vạn
Vật Mẫu Khí Đỉnh, trong tay lấp lánh hào quang xanh biếc, một cây ba lá hóa
sinh vạn vật, giống như Thiên Tôn tái sinh.
“Ầm!”
Đại chiến bắt đầu, Diệp Phàm công thẳng tới hướng
Long nữ, không sợ pháp khí Hoàng Đạo, tan biến tất cả dao động gợn sóng.
- Này...
Mọi người đang xem cuộc chiến đều hít một hơi
khí lạnh! Tuy rằng từ lâu đã nghe nói, nhưng chính mắt nhìn thấy hắn có thể
kháng cự pháp tắc Cực Đạo, vẫn khiến lòng người rúng động.
“Ầm!”
Binh khí của Thần Ngân Tử Kim luyện chế thành
sống lại, lực lượng Hoàng Đạo sôi trào, chuỗi chuông gắn trên thân rồng, mỗi một
đốt đều đang rung động, tiếng chuông đinh tai nhức óc.
Tự nhiên cũng làm cho Thanh Liên rung chuyển
theo, có cảm giác như cố hết sức, đạo quả Yêu đế đang nở rộ gian nan hóa giải
công kích của pháp tắc chí tôn!
Thần Minh, Hoàng Kim thiên nữ cũng đánh lại
đây, pháp khí Hoàng Đạo sẽ không làm thương tổn bọn họ, mà Thanh Liên chỉ có thể
bị động phòng ngự, bởi vậy bọn họ có thể tiến vào chiến trường, tham gia tấn
công.
“Vù!”
Đột nhiên, Diệp Phàm thay đối phương hướng,
ngay khoảnh khắc đối địch thủ chủ công, trực tiếp đánh tới hướng Thần Minh và
Hoàng Kim thiên nữ.
- Rống...
Xa xa, truyền đến gầm phẫn nộ, Thánh Hoàng tử
trước thời hạn đắc thủ, hắn tung một côn đập xuống, đánh chết Thần hổ của Thánh
Linh tộc, một vị Chuẩn đế ngã xuống tại đây.
Mọi người đều sợ hãi, con khỉ này quá cường đại
và dứt khoát như vậy, trực tiếp đập cho Thần hổ biến thành màn sương máu, mảnh
đá và máu thịt cùng nhau vẩy bắn ra, dọa khiếp hồn phách người ta.
Thánh Hoàng tử giải quyết xong đối thủ, liến
xách theo Tiên thiết côn bức tới phía Long nữ, tiến hành giằng co, chủ yếu là sợ
nàng có thủ đoạn cấm kỵ gì đó của Cổ Hoàng.
- A...
Thần Minh rống to phẫn nộ, gặp phải phiền toái
lớn, Vạn Thú Tiên Kiếm đều xuất hiện cũng không có tác dụng, hoàn toàn không
chém được Diệp Phàm, tốc độ của đối phương quá nhanh.
Để cho hắn tuyệt vọng chính là cuối cùng đối
phương ngưng vận hành bí quyết chữ “Hành”, đứng ở nơi đó dùng chân thân cứng chọi
cứng, trực tiếp dánh vỡ nát vạn thú vạn kiếm, khiến hắn như bị sét đánh.
Hoàng Kim thiên nữ cũng ra tay, nhưng lại đuổi
không kịp bước chân của Diệp Phàm, không thể hình thành thế bao vây hắn được,
phí công vô ích, quả thực giống như hai cái bóng phía sau hắn.
- Lò Luyện Vạn Đạo!
Thần Minh hét lớn, trong thiên linh cái hắn
lao ra một cái hỏa lò màu đen, phun ra tiên quang, ngay sau đó thân lò lưu động
ra tia sáng lóng lánh, mặt trên không nhiều không ít, có cả vạn loại ký hiệu đại
đạo, tất cả đều phát sáng lóng lánh.
Đây là đạo lô của hắn, làm bạn chinh chiến cả
đời với hắn, là vật chỉ dùng để thành đạo. Hắn đã hao phí rất nhiều thần lực,
dùng tinh huyết săn sóc ân cần trở thành binh khí Chuẩn đế.
“Ông!”
Cái đỉnh trên đầu Diệp Phàm bay ra, áp sụp
không gian, dập nát vạn vật, trong nháy mắt liền vọt lại đây.
Thần Minh sắc mặt dữ tợn, vận dụng toàn lực, đạo
lô nấu chảy hòa tan vạn đạo thiên địa, phát ra hào quang vô tận, cũng có mảnh
nhỏ pháp đạo cả đời hắn, toàn bộ phun ra cuồn cuộn.
Nhưng, khi Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh ép xuống, phù
văn vạn đạo của hắn vỡ tan, không ngăn lại được, từng dải mẫu khí buông xuống
ép cái lò của hắn phải nứt nẻ.
Thần Minh biến sắc, đạo khí hòa tan của bản
thân nhưng so ra lại còn kém đối phương, bất cứ lúc nào sẽ bị hủy diệt, khiến
trong lòng hắn vừa phẫn nộ vừa có một loại không cam lòng.
Hắn vội vàng thu hồi Thần lô màu đen, tránh đi
mũi nhọn Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, không thể cứng chọi cứng. Hắn biết, trong thiên
hạ hẳn là không có binh khí Chuẩn đế nào có thể cứng chọi cứng với cái đỉnh
này.
“Vù!”
Diệp Phàm theo vào, hắn quá nhanh, pháp đạo
trong thân thể đều hiện, tự thân đã leo tới một cảnh giới hoàn mỹ, chiến lực
tăng mạnh, có thể phát huy lực uy hiếp không gì sánh nổi.
Hắn bước từng bước đi ra phụ cận! Cường giả tranh
phong, Chuẩn đế quyết đấu, địa phương này nổ vang, vạn vật tan biến, cái gì đều
bị hủy diệt, chỉ có hỗn độn cuồn cuộn, một lần nữa khai thiên lập địa.
Bọn họ đại chiến kịch liệt, đánh ra lưu quang
bay vào các tinh vực khác, làm cho một mảng tinh tú ảm đạm xuống, đây là một loại
uy thế vô địch.
“Rắc!”
Trong khi giao chiến, Thần Minh bị buộc không
thể không dùng đạo lô hộ thể, bởi vì nếu không, tay quyền của Diệp Phàm sẽ đánh
khắp nơi trên người hắn. Lập tức truyền ra tiếng ở vụn, trong lòng hắn vô cùng
đau nhức, há mồm ói ra một ngụm máu, đạo của bản thân bị hao tổn nghiêm trọng.
Bởi vì Thần lô màu đen bị Diệp Phàm tung một quyền đánh nát, bên trong có pháp
và đạo của hắn.
Giơ tay một cái phá hủy binh khí Chuẩn đế của
con của vùng cấm, đây là uy thế đến mức nào? Bởi vì nó cũng không phải là thần
binh bình thường, mà từng được chí tôn trong Tiên Lăng Mộ gật đầu tán thành.
- A...
Thần Minh kêu to, nhưng không thay đổi được
gì, vả lại bản thân hắn đang rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Diệp Phàm tạo ra dị tượng, ngay khoảnh khắc
phong ấn vũ trụ, giam cầm cả phiến không gian này, Thần Minh không thể nhúc
nhích.
“Phốc!”
Không có đạo lý gì để xem xét, không có gì
nhân từ gì đáng nói, Diệp Phàm cất bước như một Tiên Vương hạ giới, toàn thân
phát sáng, sợi tóc màu đen bay múa, đi tới gần Thần Minh, “phù” một tiếng xé hắn
thành hai nửa, máu tươi nhiễm đỏ thiên địa.
- Ta không cam lòng mà!
Thần Minh thân thể bị xé thành hai nửa, từ
trong đầu một tiểu nhân màu vàng bằng nắm tay vọt lên, thống khổ kêu to, lời
nói bi thương.
Hắn là xứng với cái tên thiên chi kiêu tử, thời
cổ đã từng chinh chiến thiên hạ, hắc ám náo động vào năm tháng mười mấy vạn năm
trước từng có thân ảnh của hắn, dùng lần đó tôi luyện bản thân mình, là trưởng
thành lên từ trong máu và lửa. Sau lại hắn bị bậc cha chú phong ấn.
Hắn chưa bao giờ gặp phải người cùng cấp có thế
lực áp hắn, nhưng hôm nay lại phải khuất nhục như vậy, rồi lại bị người ta bổ
thân thể ra thành hai nửa, quả thực không giống như người cùng một cảnh giới.
Đối phương còn trẻ tuổi như vậy, năm tháng tu
đạo khẳng định không thể lâu hơn so với hắn, mà lại cường thế như thế, nâng tay
liền trấn sát hắn là thiên kiêu tuyệt đại đến từ cấm địa Sinh Mệnh.
Hai nửa thi thể đẫm máu ngã xuống, nhìn thấy
mà ghê người, làm cho chư cường trong vũ trụ tới đây sau lưng đều toát ra một lớp
mồ hôi lạnh. Quá cường đại, một vị Chuẩn đế mà cứ như vậy chết đi.
Một thân ảnh như Thần ma đứng ở giữa hai nửa
thân thể, chân đạp trên máu, ánh mắt như tia chớp, tóc đen dày rậm, bễ nghễ
thiên hạ, cái loại khí tức cường thế này chấn nhiếp mỗi người đều run sợ.
Nguyên thần của Thần Minh bay lên, nhưng lại
khó thể thoát khỏi phiến Thần vực này. Đây là dị tượng của Diệp Phàm, giống như
một mảng thế giới Tiên vực, trên không có các loại đại tinh vũ trụ đang chuyển
động, phía dưới có vô số sinh linh hồng hoang rít gào.
Diệp Phàm như là một tiên chủ đang tuần tra,
quan sát con dân của mình. Mà Thần Minh bỗng nhiên cảm thấy chính mình thực
đáng chê cười, lại nhỏ bé giống như con kiến như vậy!
Đây cũng không phải dị tượng chung cực của Diệp
Phàm, chẳng qua là một quá trình lột xác trong thời gian đó, ngày nay diễn biến
đến một bước này mà thôi.
Phiến “vực” này không thể thông hành, bị bao
phủ bởi pháp đạo của Diệp Phàm, nguyên thần vọt lên cũng vô dụng, mới vừa nhảy
vọt lên cao, đối diện liền bay tới một con Kim ô tiên quang lượn lờ, phải mổ ăn
hắn.
Thần Minh gào rống bi thiết, hắn biết mình
xong rồi, sắp ngã xuống, đáng tiếc cả đời hắn ở niên đại hắc ám náo động từng gặp
Đại đế Nhân tộc chưa từng ngã xuống, ngày nay lại phải chết tại một đời này.
Bậc cha chú hắn thành đạo, độc tôn thiên hạ,
sau khi tự chém một đao cũng vẫn như cũ xưng tôn, có thể quyết chiến với Đại đế
cổ, thân là hậu đại của người như thế lại bị đánh bại, thân này chính là một loại
sỉ nhục.
Hắn hận muốn điên lên, vốn tâm cao khí ngạo,
áp ứên thế gian, lòng có khí phách, khinh thường anh hùng thiên hạ, hiện tại lại
rơi vào kết cục như vậy.
- A...
Hắn đấu tranh không khuất phục, gào rống từng
đợt động trời, giãy giụa ở trong dị tượng.
Mọi người có chút đồng tình Thần Minh này vốn
là con nối dòng của chí tôn, ai dám trêu chọc, ai có thể tranh phong, hiện tại
lại như một con chim sẽ trong mảnh lưới, phí công giãy giụa.
Diệp Phàm quá cường đại, đứng sừng sững ở nơi
đó, dị tượng bao phủ vũ trụ, nơi này trở thành chủ chiến trường của hắn, bị hắn
thống trị.
Kim ô bay ngang qua không trung, hung hăng mổ
một cái trên nguyên thần của Thần Minh, làm hắn đau thấu tim gan, hào quang ảm
đạm, máu như Thần huy vẩy ra, hắn bị thương nặng.
Lại một con Ly long phóng vọt lên trời, lướt
qua núi lớn hồng hoang, bay vượt qua rừng rậm hoang dã, đánh lên trời cao, hiện
ra một luồng sáng đỏ, nguyên thần của Thần Minh lại thiếu một mảng lớn.
Sắp kết thúc rồi sao? Thần Minh bi thương thở
dài một tiếng. Con của vùng cấm mà lại rơi xuống nông nỗi như vậy, hắn không có
một chút khí lực để chống cự, bại thực hoàn toàn.
Ở bên ngoài, Hoàng Kim thiên nữ đang công
kích, Long nữ cầm pháp khí Hoàng Đạo cũng xé rách vòm trời vũ trụ, phải làm tan
rã Thần vực Chuẩn đế của Diệp Phàm giải cứu Thần Minh thoát ra.
Đáng tiếc hết thảy đều là phí công, không thể
đánh trúng. Diệp Phàm nhích động, bí quyết chữ “Hành” thiên hạ vô song, chạm tới
lĩnh vực thời gian, chỉ một ý niệm chính là lướt ngang mười vạn dặm, né thoát vạn
đợt công kích.
Mang theo dị tượng của hắn cùng đi ngang qua
vũ trụ, né thoát công kích của hai người, tất cả công kích đều chỉ có thể đánh
vào một chuỗi hư ảnh mờ mịt, cũng không hề đánh trúng hắn mảy may nào.