Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Tại đầu thương có máu chảy đầm đìa, nhìn thấy
mà ghê người, cắm lên trên tảng đá, cán thương kim loại thô dài mà lạnh như
băng khí đang nhẹ nhàng rung động, đóng đinh Qụản Thừa trong vũng máu, tiên huyết
dọc theo cán thương kim loại này mà nhỏ xuống.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người cảm thấy lạnh
sống lưng, một cỗ hàn khí từ bàn chân chạy dọc xông lên tận đỉnh đầu.
Tiên huyết bẳn lên trên trời cao, nhiễm đỏ mặt
đất, bắn vào vạt áo của Đại thống lĩnh, màu đỏ tươi chói mắt, ý nghĩa của điều
này khiến cho mỗi người đều sợ hãi.
Toàn bộ quảng trường trở nên yên lặng tới mức
một cây châm rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, không ai nói gì cả, mọi người đều
nhìn về phía Diệp Phàm, hắn muốn làm gì đây? Đây là một loại cường thể khiêu
khích ư!
Trường thương lạnh như băng đang cắm ở một bên
Đại thống lĩnh, cách không đến hai thước, gần như đâm trúng hắn, lúc này cán
thanh trường thương màu đen này vẫn như cũ đang rung động, lạnh lẽo mà chói mắt.
Cảnh tượng máu chảy đầm đìa khiến cho mọi người
đều cảm thấy toàn thân lạnh buốt, dường như đang có một luồng khí lạnh thổi qua
khắp người, đây là một thương cực kỳ kinh diễm, và cũng là một thương cực kỳ
tanh máu.
Đây là một loại uy hiếp cường đại, áp lực khiến
cho người ta phải hít thở không thông.
Diệp Phàm ngồi trên lưng ngựa, sừng sững không
chút nhúc nhích, chỉ bằng một kích thôi mà đã đã đánh chết một vị thí luyện giả
siêu phàm nhập thánh, khiến cho ai cũng phải khiếp sợ, một thương kinh diễm kia
đã làm rung động lòng người.
Toàn bộ nơi đây chìm trong sự im lặng chết
chóc, Quản Thừa bị đóng đinh trong vũng máu, vẫn không nhúc nhích, tiên huyết
chảy xuôi xuống dưới.
- Lớn mật, ngươi dám giương oai ở Nhân tộc Thánh thành, dám mạo phạm tới Đại
thống lĩnh hay sao?
Rốt cục, một lão binh hét lớn, đánh vỡ sự yên
lặng nơi đây.
Mãi cho tới lúc này mọi người mới khôi phục lại
tinh thần, toàn bộ trở thành một mảnh bàn luận, Diệp Phàm quá mạnh mẽ và sắc
bén, mới vừa xuất hiện thì đã gây ra một phen oanh động.
Máu tươi đã chảy tại Nhân tộc Thánh thành,
ngay trước mặt Đại thống lĩnh, bày ra vũ lực của mình, điều này quả thật là to
gan lớn mật.
Vài lão binh tiến lên, hoặc là cầm Thanh đồng
chiến qua, hoặc là dùng trường kiếm sắc bén, chỉ về Diệp Phàm phía xa, lộ ra một
cỗ sát ý lạnh thấu xương.
Ông...!
Trường thương màu đen đang cắm trên mặt đất
kia bỗng rung động, phát ra một luồng sáng chói mắt, từng tấc một chui lên trên
mặt đất, tự động chui ra, chỉ để lại thi thể của Quản Thừa trên mặt đất, tiên
huyết phun ra.
- Bất kể ngươi tới từ đâu, bất kể ngươi có
thân phận như thế nào, dám động võ trong Nhân tộc Thánh thành, vi phạm thành
quy, thì sẽ là địch nhân của toàn bộ cường giả Nhân tộc trên con đường thí luyện.
Một tên binh sĩ quát lớn.
Phốc...!
Máu tươi đột nhiên vãng lên, cây trường thương
màu đen kia dường như là một con chân Long Mãu đen, khè lắc mình một cái, đã
xuyên thấu mi tâm của người này, tiên huyết văng ra khắp nơi.
- Hắn làm phản rồi, dám giết người ở trong
thành, không chịu ước thúc của Tinh không cổ lộ, hắn là phản đồ của Nhân tộc,
các vị đều ra tay đi, giết chết hắn trước mặt mọi người, ai cùng có công.
Trưởng binh, thủ hạ của Đại thống lĩnh hét lớn,
sắc mặt âm trầm, tiếng quát truyền khắp cả nửa cổ thành, chụp luôn cho Diệp
Phàm cái mù phản đồ, ai cùng có thể giết được.
Nếu như tội danh này mà trở thành sự thực, vậy
thì các thế lực khắp cổ thành đều có thể tới tấn công, thân là Trường binh bên
cạnh Đại thống lĩnh Vu Hãn, tất nhiên tên này cũng không phải là một kẻ hiền
lành gì, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, quát lớn:
- Bắt hắn lại!
Ông...!
Hư không vỡ nát, trường thương màu đen chấn động,
ép sụp cả không gian bốn phía, quét ngang mà qua, đánh nát một loại Thanh đồng
kiếm của các binh sĩ, sau đó bổ thẳng xuống vị Trưởng binh này.
Binh khí của Diệp Phàm lại tự chủ tấn công,
tuy chỉ là một cây trường thương, nhưng lúc này nó lại giống như một thanh
thiên kiếm, mũi thương sắc bén mà lạnh lẽo, trên mặt có rãnh máu, cả dòng máu đỏ
tươi đáng sợ đang chảy trên đó nữa, nó phát ra tiếng vang ô ô quái dị, giống
như ma quỷ đang thét gào.
- Ngươi dám phản kháng, muốn cùng Nhân tộc
toàn thành là địch hay sao...
Tên Trưởng binh này rống to, thần sắc dữ tợn,
vượt qua mọi người vọt tới phía trước, nhưng lời nói của hắn lại im bặt ngay
sau đó, trường thương màu đen đã vẽ ra một tia chớp chói mắt, bổ thẳng xuống hắn.
Mũi thương rạch một đường từ mi tâm của hắn xuống
dưới, một vết rách màu máu kéo dài tới tận giữa hai chân, rồi sau đó phốc một
tiếng tiên huyết phun ra tận vài thước, hai nửa thân thể của hắn tách ra, chết
ngay tại chỗ.
Mấy người khác bị tiên huyết bắn vãng lên trên
người, tất cả đều cảm thấy một luồng sát ý lạnh như băng đến tận xương tủy,
không hẹn mà cùng lúc dừng lại.
- Diệp Phàm, ngươi muốn làm gì?
Đại thống lĩnh, Vu Hàn quát lớn.
Diệp Phàm ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, vẫn
không nhúc nhích, cho đến sau khi tiêu diệt các binh sĩ vừa mới kích động lao
lên kia, thì mới lạnh lùng nói:
- Ta muốn làm gì, thì chẳng phải là ngươi đang
thấy đó sao? Ta diệt trừ một kẻ bại hoại cho Nhân tộc, vậy mà chúng vừa đi lên
đã chụp cho ta cái mũi công địch của Nhân tộc, hắn muốn là pháp, là đế, là đạo
hay sao?
- Ngươi đang nói gì?
Một đám binh sĩ phía sau gầm lên, từng tên đều
đằng đằng sát khí, đứng bên cạnh Đại thống lĩnh Vu Hãn, chờ đợi mệnh lệnh của hắn,
ai nấy đều mang sắc mặt không tốt chút nào.
Diệp Phàm đã trước tiên ra tay. Thanh trường
thương lạnh như băng hóa thành một con rồng màu đen, lao lên như điện, âm thanh
phốc phốc vang lên không dứt bên tai, liên tiếp xuyên thủng mấy binh sĩ vừa mới
bước ra kia, dánh. cho tất cả chúng đều ngã xuống trong vũng máu.
Mặc dù những người này rất cường đại, cũng thử
tìm cách phản kích, nhưng mà binh khí đều đã bị đánh bay, mỗi người đều bị mũi
thương xuyên qua thân thể, chết ngay tại chỗ, các đóa huyết hoa nở rộ lên.
- Dừng tay, ngươi thật sự muốn là địch nhân của
toàn bộ Nhân tộc đi lên Tinh không cổ lộ hay sao?
Đại thống lĩnh Vu Hãn lạnh giọng nói, hắn cũng
khá là trầm tĩnh, vẫn chưa ra tay.
- Ta giết mấy tên bại hoại mà cũng bị coi là địch
nhân của cả Tinh không cổ lộ hay sao?
Diệp Phàm lạnh lùng nói, vẫy tay một cái, trường
thương màu đen bay trở về trong tay hắn, thoáng một cái hoành thương, càng thêm
chấn nhiếp lòng người.
- Bọn họ là binh sĩ trong thành, lại bị ngươi
giết chóc vô cớ như vậy, Tiếp dẫn sứ sẽ không tha cho ngươi, tất sẽ tự thân ra
tay giết chết ngươi!
Đại thống lĩnh, hét lớn. thanh âm như một luồng
lôi điện, xẹt qua trời cao, nhằm về phía Thành chủ phủ.
Hiển nhiên, hắn muốn kinh động đến Tiếp dẫn sứ,
để cho vị này ra chủ trì cục diện, hẳn nhất thời không nhìn ra Diệp Phàm sâu cạn
thế nào, do đó không muốn động thủ ngay tại đây.
- Bọn họ cùng xứng làm binh sĩ bảo vệ Nhân tộc
Thánh thành hay sao?
Diệp Phàm cười lạnh, trên mặt mang vẻ trào
phúng, kèm theo một cỗ sát khí không chút che dấu nào.
Một tên binh sĩ dùng vẻ chính khí kêu lên:
- Ngươi giết chóc trong thành, không chút
kiêng nể gì, tự cho rằng có công cao chấn thế, nên biết rằng thiên hạ cường giả
xuất hiện lớp lớp, sẽ có người trấn áp được ngươi, đồng thời ngươi cùng không
có tư cách lãng mạ chúng ta.
- Ngươi nghe thấy chưa?
Đại thống lĩnh Vu Hàn lạnh giọng nói.
- Các ngươi mà cùng xứng được gọi là binh sĩ
hay sao, cùng dám nói ta có tư cách này hay không ư!
Diệp Phàm cầm trường thương chỉ về phía trước,
những người này không ai không biến sắc.
- Ta đang muốn hỏi Đại thống lĩnh đây!
Âm thanh của Diệp Phàm trở nên lãnh khốc, nói
tiếp:
- Ta ngộ đạo ở trong Thái cổ đàn tràng, vì sao
lại có hơn mười binh sĩ lọt vào đó vây công ta?
Lời này vừa nói ra, những binh sĩ kia đều biến
sắc, các thí luyện giả khác ở đây cùng đều mang thần sắc chấn động, vậy mà lại
xảy ra chuyện này hay sao, lúc này bọn họ lại càng thêm tin rằng, Diệp Phàm nhất
định đang muốn đại náo một hồi.
- Ta không hiểu, binh sĩ mà ngươi nói tới là
người nào, tại sao lại tiến vào trong đàn tràng, chẳng lẽ là do yêu thú trong
đó biến thành hay sao?
Đại thống lĩnh Vu Hãn bình thản nói.
- Ta cùng không rõ, binh sĩ trong thành không
thủ hộ cổ thành, vì sao lại tiến vào đàn tràng, muốn giết những thí luyện giả
như chúng ta!
Diệp Phàm mang thần sắc lãnh đạm, rồi sau đó
quát lớn:
- Ta càng không rõ, vì sao những kẻ vây công
ta, lúc này tất cả đều đang đứng ở phía sau ngươi!
Thanh âm của hắn như sấm rền, chấn động cả tòa
cổ thành, ầm ầm vang động, khiến cho mỗi người đều kinh hãi, đây là một tiếng rống
của đại đạo, Diệp Phàm đang chất vấn Đại thống lĩnh.
Đại thống lĩnh khoát tay chặn lại, nói:
- Ta nghĩ ngươi nhìn lầm rồi, những người này
đều là binh sĩ của ta, chưa bao giờ rời khỏi đây. Bọn họ thủ hộ Nhân tộc Thánh
thành, càng vất vả thì công lao càng lớn, mỗi người đều đáng được kính nể, đều
là anh hùng của Nhân tộc chúng ta, tại sao lại đi vào trong đàn tràng để giết
ngươi được? Mong ngươi không được hắt bát nước bẩn lên trên người bọn họ.
Khi hắn nói những lời này, vẻ mặt hắn rất
chính khí nghiêm nghị, tràn ngập một loại uy nghiêm, có thể nói đây là những
câu của chính nghĩa, câu nói đã cộng minh với đại đạo, ầm ầm chấn động.
Diệp Phàm nở nụ cười khinh miệt, loại uy
nghiêm này rất rẻ mạt, đối phương dổi trá như thế, đã không thể dùng từ ngụy biện
để hình dung nữa, mà còn làm cho người ta cảm thấy Đại thống lĩnh này cực kỳ vô
sỉ.
- Ngươi cười gì, trong Nhân tộc Thánh thành
thì không chấp nhận ngươi làm càn!
Đại thống lĩnh Vu Hãn nói, nhưng vẫn như cũ
không có ý định tự mình ra tay.
Trước người hắn, hơn mười binh sĩ như lâm đại
địch, từng tên đều cầm binh khí, nhìn về phía Diệp Phàm, tất cả đều đã chuẩn bị
tốt cho chiến đấu.
Đương nhiên, kéo dài thời gian cùng là một lựa
chọn, nếu như Tiếp dẫn sứ tới đây, sức uy hiếp sẽ còn lớn hơn nữa, lão quái vật
kia đã tu đạo nhiều năm như vậy, chắc chắn có thực lực siêu tuyệt, trong thành
thì không có người nào địch nổi.
- Ha ha...!
Diệp Phàm cười to, không kiêng nể gì. Trong mắt
Đại thống lĩnh, quả nhiên là vô cùng cuồng vọng, đây là đang trào phúng bọn họ
ngay trước mặt mọi người.
- Ngươi mang một thân chính khí, đúng là chỉ cần
cách mười trượng, mà đã có thể điên đảo trắng đen. Tốt lắm, ta coi như nể mặt
ngươi, sẽ giết từng người bọn họ, cho ngươi cơ hội phát huy ra chính khí của
mình!
Diệp Phàm quát.
Long Mã rít gào, hóa thành một luồng lửa nóng,
tốc độ nhanh đến khó tin, một áng mây đỏ như tia chớp xông đến, hắn dùng một
tay cầm thương đâm về phía trước.
Keng...!
Vẻn vẹn chỉ một thương mà thôi, vậy mà đã đánh
vỡ vụn toàn bộ mười mấy thanh binh khí, “phập” một tiếng, một người bị hẳn đâm
xuyên ngực, bị nhấc lên trên không trung.
Rồi sau đó phịch một tiếng, thân thể tên binh
sĩ này tứ phân ngũ liệt, máu màu đỏ tươi bắn vãng ra, bay về bốn phương tám hướng,
có một vài giọt còn vãng ra trước người Đại thống lĩnh.
Mọi người đều biến sắc, chỉ bằng một thương mà
thôi, vậy mà đã hủy diệt vũ khí của mọi người, đồng thời đâm chết một người.
Đại thống lĩnh Vu Hãn biến sắc, hẳn tự nhiên
nhìn ra, Diệp Phàm đang cổ ý xông lên, trước mặt hắn mà giết từng tên thủ hạ của
hắn, để cho hắn xem, giống như đang muốn tát một nhát vào mặt hắn ngay trước sự
chứng kiến của mọi người.
Xích...!
Diệp Phàm đánh tan tành đội binh sĩ này, tại đầu
mũi thương đã xuất hiện một luồng thần niệm, hình ảnh tên binh sĩ này ra tay
trong Thái cổ đàn tràng đã được tái hiện ra trong nháy mắt, công bố chân tướng
sự việc.
Phốc...!
Diệp Phàm đâm ra lần thứ hai, mặc kệ những người
này có chống lại, tránh né thế nào, thì vẫn như cũ không thể thoát được, người
thứ hai bị đâm xuyên xương trán, bắn lên giữa không trung, tiên huyết chảy đầm
đìa, thi thể co giật không ngừng.
Cùng lúc đó, cùng có một luồng thần niệm bay
ra, cũng thể hiện lại hình ảnh ra tay trong Thái cổ đàn tràng, chiếu ra cho tất
cả mọi người cùng xem.
Đại thống lĩnh Vu Hãn sắc mặt xanh mét, keng một
tiếng, sau lưng hắn có một câỵ thánh kỳ được dựng lên, uy thế mênh mông cuồn cuộn,
thôn thiên nạp địa, bay phất phới.
Diệp Phàm bày ra chứng cứ ngay trước mặt mọi ngườ,
đây là một sự nhục nhã trần trụi, bộ mặt đáng ghê tởm của cái gọi là anh hùng
gìn giữ đất đai đều đã bại lộ ra, khiến cho hắn khó có thể nói được lời nào nữa.
Mà những binh sĩ này thì đều mang sắc mặt xám
như tro tàn, sự cường đại của Diệp Phàm đã vượt qua bọn họ đoán trước, thật sự
là quá mức đáng sợ, mặc dù
bọn họ có nhiều người đi nữa, nhưng lại không
có cách nào nắm được hắn trong tay cả.
- Ngươi còn có gì để nói nữa không?
Diệp Phàm hét lớn, âm thanh đinh tai nhức óc,
cả tòa Nhân tộc Thánh thành cùng đều trở nên lay động.
Mọi người đều sợ run, sau đó là một mảnh ồn ào
bàn luận, tới lúc này rồi, tất cả đã được vạch trần, Diệp Phàm sắp sửa đại náo
một trận trong thành, hoàn toàn xé rách da mặt với đối phương rồi.
Khổ Đầu Đã, Mục Quảng Hàn, Thác Bạt Ngọc, Âu
Dã Ma, Vũ Tiên đều mang sắc mặt rất khó tin, tất cả xảy ra ngày hôm nay đã vượt
qua bọn họ đoán trước, trong lòng mỗi người đều không bình tĩnh chút nào.
Nhị thủ lĩnh trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ lại
mang sắc mặt lạnh lẽo, một câu cùng không nói, chỉ đứng bên cạnh Yến Xích
Phong.
Thanh Thi tiên tử và tiểu thị nữ Nguyệt Nhi của
nàng cũng đã ở đây, thần sắc bình tĩnh, vô ưu vô hỉ, yên lặng quan sát tất cả
những điều này.
Keng...!
Đại thống lĩnh ra tay, cây đại kỳ trong tay hắn
mang ma khí ngập trời, nhẹ nhàng run lên, toàn bộ mặt cờ đã che phủ cả bầu trời,
ập xuống Diệp Phàm, quát lớn:
- Yêu nghiệt, ngươi dùng pháp thuật lừa bịp,
che mắt chư hùng, hôm nay ta sẽ diệt trừ ngươi.
Diệp Phàm cười to, nói:
- Chó cùng rứt giậu hay sao, hôm nay ta sẽ
tiêu diệt hết toàn bộ đám người các ngươi.
Đại thống lĩnh đầu đội tử kim quan, lưng đeo một
thanh long giao tiễn, cầm trong tay một cây hoàng kim đại kỳ, toàn thân chiến
khí như biển, mênh mông mảnh liệt, khuếch tán ra phía ngoài.
Hắn chỉ tay về phía Diệp Phàm, âm lãnh nói:
- Ngươi dùng pháp thuật diễn hóa ra, công bố
cái gọi là chân tướng, che mắt chư hùng, vô cùng ti tiện, loại kỳ xảo này không
qua mắt được ta đâu, chỉ cần bắt giữ ngươi thì sẽ phá được ngay.
- Ngươi đang khinh người trong thiên hạ đều có
thể bị lừa bịp hay sao, đã rõ ràng như vậy rồi, ngươi lại còn đi tìm cớ, giấu đầu
hở đuôi, không biết xấu hổ!
Diệp Phàm mắng to.
Người trong thành đều biết, Vu Hãn là một kẻ mạnh
như thiên lôi, thân là Đại thống lĩnh, chính là một trong mấy người có quyền thế
lớn nhất ngoại trừ Tiếp dần sứ tại cổ thành này, ngày thường ai dám làm trái ý
hắn?
- Bắt giữ tên này, trả lại sự trong sạch cho
chúng ta!
Những binh sĩ còn lại kia quát lớn, từng người
đều cầm lên binh khí, huyết khí cuồn cuộn, muốn quyết một cuộc tử chiến.
Bọn họ đã không có đường lui, chỉ có đánh chết
Diệp Phàm, thì mới có thể có lật ngược thế cờ, nói cách khác, việc hôm nay
không có khả năng hòa giải nữa rồi.
- Người sống trên đời này, vô sỉ như các ngươi
đúng là một loại cảnh giới. Khi các ngươi nói những lời này thì không cảm thấy
đuổi lý hay sao? Quả nhiên tên nào cùng đều là loại lòng lang dạ sói!
Diệp Phàm lạnh lùng nói, trường thương trong
tay chỉ về phía trước.
- Ngươi hãm hại sự trong sạch của chúng ta, lại
tự cho rằng có thần thông hơn người, diễn hóa ra một luồng cái gọi là thần niệm,
che mắt chư hùng, chỉ có giết chết chân thân của ngươi, lục soát nguyên thần của
ngươi, thì mới có thể rửa sạch oan khuất của chúng ta, chư vị còn chờ gì nữa,
giết!
Một đám người đánh về phía trước, đương nhiên
lần này bọn họ không dám cứng rắn đổi chọi nữa, mà bày ra một tòa cổ trận, đồng
thời dùng Đại thống lĩnh là mũi nhọn, chiến đấu ở nơi đầu tiên.
- Ầm...!
Một cây hoàng kim đại kỳ trải rộng ra, thánh
uy ngập trời, lá cờ cuồn cuộn mãnh liệt, bên trong ẩn chứa nhật nguyệt tinh hà,
giống như một mảnh vũ trụ chân thật đang ép xuống.
Đây là một cây hoàng kim thánh kỳ, các tài liệu
dùng để luyện chế nó cùng khiến cho cả Đại Thánh cùng đều phải hâm mộ, nó được
dùng Tinh hà thần sa để luyện chế thành, lúc trước Đại thống lĩnh Vu Hãn chính
là muốn dùng cả vạn cân Thần liệu này để trao đổi lấy Đạo Chi Nguyên.
Loại tài liệu này rất khó thu thập được, vũ trụ
tinh hà tuy rằng vô tận, nhưng mà cùng không biết phải đi tận bao nhiêu tinh vực
thì mới có thể thu thập được một, hai khối thần sa, đây chính là thứ do tinh
huy ngưng tụ mà thành.
Hoàng kim thánh kỳ bay phất phới, nhưng cùng
không phải tất cả đều là do vật đó luyện chế thành, mà còn có các vật liệu
khác, từng đợt khí tức tràn ra, nặng như ức vạn cân cùng ép xuống, ép cho cả
tòa cổ thành cùng như sắp phải sụp đổ.
Diệp Phàm lạnh lùng cười, cánh tay đan vào
nhau, giơ lên trời, dùng tay không chộp tới đại kỳ, căn bàn là không sợ tinh hà
lực cuồn cuộn mảnh liệt kia, muốn dùng một bàn tay che phủ bầu trời.
Tất cả thánh khí đều bị đánh nát, cuốn ngược
mà về, đánh vào trong đại kỳ, đó là một mảnh tinh vực rộng lớn, là một thế giới
vô ngần.
Ở trong đó, có các loại thụy khí dâng trào, vạn
luồng ánh sáng phát ra, từng đạo phi tiên chi mang, chiếu cho người ta không mở
hai mắt ra được.
- Hư không giam cầm!
Đại thống lĩnh quát.
Bên trong đại kỳ là một mảnh tinh không thế giới,
thứ này vốn là dùng Tinh hà thần sa luyện chế thành, tất nhiên sẽ có thể diễn
hóa ra diệu dụng bực này, tự thành một phương thế giới, muốn giam cầm Diệp Phàm
vào bên trong cây cờ này.
Nhưng mà, mặc kệ ngươi có muôn vàn thần thông,
có tất cả đạo pháp, thì Diệp Phàm chỉ cần đánh ra một quyền, vô số pháp lực, vô
tận đạo thuật thì đều không có tác dụng, chỉ có thể không ngừng tan biến.
Cái gọi là giam cầm thì chỉ có thể khiến cho thế
giới trong đại kỳ ngưng lại, cùng không thể thực sự cố định được Diệp Phàm, hắn
như một con man long hình người đang xuất thế, dùng mảnh không thể đờ được.
Đại thống lĩnh cả kinh, trong miệng quát nhẹ, mảnh
liệt rung động cây đại kỳ, cành tượng khủng bố hơn nữa lại được sinh ra.
Ầm...!
Trong cây hoàng kim đại kỳ kia, có từng viên cổ
tinh xuất hiện, rồi sau đó vọt ra, chậm rãi xoay tròn, trấn áp Diệp Phàm ở bên
dưới, âm thanh ầm ầm chấn động.
Mọi người hoảng sợ, ngay trong nháy mắt này, cổ
tinh đầy trời trở nên mênh mông cuồn cuộn, ép nát cả vòm trời, khoảng cách bọn
họ rất gần, giống như chỉ cần giơ tay ra là chạm đến.
Một cỗ uy áp cực lớn xuất hiện trong lòng mọi
người, khó có thể kháng cự được, đây là uy lực của cổ tinh từ trong hoàng kim đại
kỳ lao ra.
Răng... rắc...!
Một tiếng vỡ vụn truyền đến, Diệp Phàm vung
lên nắm tay, lần lượt đánh nát tất cả các viên cổ tinh, chúng nổ tung ở trong
hư không, khiến cho bề mặt tấm hoàng kim đại kỳ này cũng phải rung chuyển lên,
gần như sắp sửa vỡ tan.