Nửa mặt tàn kính làm bạn với Hư Không, cứ như
vậy kết thúc.
Tinh không lạnh như băng, vũ trụ ảm đạm, nhiễm
máu Đế, tàn cốt Đại đế trôi nổi, thê lương mà tịch mịch.
Khi còn sống Hư Không đều luôn cực khổ, rốt cục
tới ngày này, không cần huyết chiến, không cần lại đi bôn ba, mà vĩnh viễn rơi
vào giấc ngủ say.
- A...
Diệp Phàm kêu to, chấn động vũ trụ, tràn ngập
bi thương và phẫn nộ, ánh mắt đều đỏ bừng, mắt trợn trừng như muốn nứt ra,
nhưng cũng không thay đổi được gì, không đủ sức xoay chuyển trời đất.
Đây là kết cục của một vị Đại đế Nhân tộc.
Ở sâu trong vũ trụ, vạn linh đau thương kêu
khóc, thông qua niệm lực của chúng sinh thêm vào, rất nhiều người biết được hết
thảy, trong lòng đau khổ mà chua xót, kết thúc như vậy khiến mọi người than thở.
- Đại đế... tiểu tổ!
Một nơi khác, ở sâu trong vũ trụ Cơ Hạo Nguyệt
bi thương gào lên, thân thể run lẩy bẩy, cắn chặt hàm răng, nước mắt lẫn máu
lăn xuống.
- Chiến một trận cuối cùng, cuối cùng một trận
chiến cứ như vậy chảy máu khô cạn, ngay cả xương cốt đều tế ra...
Các vực truyền đến tiếng khóc than, như là gió
mưa lạnh lẽo.
Diệp Phàm thì thào, ngay khoảnh khắc cuối
cùng, hắn rõ ràng thấy được vài người, nửa thân tàn là Hư Không Đại đế, còn là
Cơ Tử, còn là Hoàng Đế, hắn hận muốn điên lên, bi thương phẫn nộ thét dài.
Cứ như vậy kết thúc, cứ như vậy biến mất khỏi
nhân gian, sao có thể chịu đựng được? Loại bi thương này làm cho người ta tuyệt
vọng, một vị Đại đế được muôn người kính ngưỡng lại ngã xuống như vậy.
Bát hoang chấn động, vũ trụ cộng minh, vạn đạo
rung chuyển, thiên địa có cảm giác.
- Hư Không! Hừ! Rốt cục thì đã chết!
Chí tôn Quang Ám vô tỉnh nói.
- Sát!
Diệp Phàm nghe vậy, mắt trợn trừng, tới giờ khắc
này còn có thể làm gì nữa, chỉ có chiến một trận, dùng máu của địch huyết tế Hư
Không, để an ủi anh linh người đã khuất.
Chúng sinh giao cảm, lạc ấn của Hư Không lưu lại
còn không có hoàn toàn tiêu tán, bọn họ nhìn thấy và nghe được chữ Sát này, tất
cả đều phẫn nộ cùng theo nhau rống to.
- Sát!
Trực tiếp chấn trời sụp đất nứt, đợt niệm lực
rất nhanh ập tới, thân thể Quang Ám chấn động mãnh liệt, bị một cỗ sát niệm khổng
lồ tấn công, thân mình bay tung ra ngoài, Tiên Thai đều xuất hiện một tia vết rạn,
lãnh chịu thiệt thòi cực lớn!
Kết quả này làm cho mấy người kia vô cùng kinh
ngạc, tất cả đều biến sắc.
Nhưng chí tôn Quang Ám ổn định lại, sắc mặt lạnh
xuống dọa người, con ngươi âm u. Một đợt niệm lực của chúng sinh hợp lực lại đều
không giết chết được hắn, thật sự quá cường đại, có thể nghĩ mà biết muốn diệt
trừ hắn phải khó khăn biết bao.
Đáng tiếc, lạc ấn của Hư Không Đại đế tán đi,
cổ niệm lực phẫn nộ của chúng sinh vọt tới kia cũng tiêu tan, không thể tiếp tục
tấn công.
- Một con trùng con kiến mà thôi cũng dám nhảy
ra đây! Ngay cả Hư Không đều đã chết, ngươi còn sống còn có ý nghĩa gì, thu gặt
sinh mệnh của ngươi đi thôi!
Chủ nhân Thần Khư cũng lên tiếng, cất bước đi
tới phía trước.
“Ầm!”
Đại chiến bạo phát càng thảm thiết hơn, bốn đại
chí tôn ra tay, bức tới chém giết. Diệp Phàm liều mạng, hắn là con kiến, còn
kém quá xa so với chí tôn, giống như con kiến nhìn lên cự long. Nhưng ngày nay
lại có cơ hội chiến một trận, sớm thấy chết không sờn, không quản tới tánh mạng.
Mà Hằng Vũ Đại đế thì toàn thân phát sáng, từ
từ thiêu đốt, đó là căn nguyên Đe. Hằng Vũ hắn định liều vứt bỏ sinh mệnh tiến
hành huyết chiến, góp thêm một phần sức lực cuối cùng trong hắc ám náo động
này.
Hai chữ Đại đế trầm trọng như núi, Diệp Phàm
bi thương phẫn nộ, hắn nhìn thấy Hằng Vũ đang chậm rãi phát sáng, mà nghẹn ngào
nói không ra lời. Hắn biết lại một vị Đại đế Nhân tộc khả kính có thể sắp ra đi
vĩnh viễn.
“Ầm!”
Ở chỗ sâu trong vũ trụ, trên một đại lục lơ lửng
vỡ vụn, Thánh Hoàng tử rống giận, đỏ là nơi mai táng của Đấu Chiến Thánh Viên
nhất mạch, hắn liều mạng tiến vào, giơ cao Tiên thiết côn, hy vọng có thể tìm
được sát trận của Thánh Hoàng.
Đáng tiếc, sát trận đã không còn trọn vẹn, cuối
cùng hắn phát ra một tiếng rít gào, ném cây Tiên thiết côn bay đi, mang theo một
tòa pháp trận không được đầy đủ chìm sâu vào trong tinh không.
Tấm thân tàn của Hư Không hoặc là Cơ Tử đang
trôi nổi trong vũ trụ tối đen, cùng với tiếng gào phẫn nộ của Diệp Phàm...
Thánh Hoàng tử đều cảm giác được, hắn tức sùi bọt mép, hận muốn điên lên.
Tiên thiết côn rời tay bay đi, ký thác tất cả
bi thương phẫn hận của hắn. Hắn thỉnh thần linh trong côn mang theo sát trận mà
đi, chiến đến khi nào trời sụp đất nứt.
“Ngao...”
Đây là một tiếng rống to chấn nhiếp thế gian,
chấn cho tồn tại trong Cổ Quáng Thái Sơ chưa từng xuất thế đều thức tỉnh, lộ ra
thần quang nhìn về phía cây Tiên thiết côn rực rỡ trong vũ trụ kia.
Cây thiết côn đen nhánh phát ra vạn đạo ráng
màu tường hòa, tiên quang dâng lên, bùng phát uy lực ngập trời, nhằm thẳng về
phía chiến trường.
Đáng sợ nhất chính là phía sau cây thiết côn
kia lộ ra một thân ảnh màu vàng, vô cùng uy nghiêm, hùng bá thiên hạ, cực kỳ khủng
bố, như là Đấu Chiến Thánh Hoàng sống lại lúc tuổi tráng niên.
Chỉ trong nháy mắt, Tiên thiết côn liền mang
theo sát trận bay tới chiến trường vũ trụ, bổ thẳng xuống, đập thẳng vào chí
tôn đang đuổi giết Diệp Phàm, tiếng rống giận dữ chấn sụp tinh không.
“Keng!”
Chí tôn Quang Ám vốn muốn giải quyết Diệp
Phàm, cho con kiến này sớm một chút trở thành bụi bậm, bởi vì tinh huyết của Vô
Thủy Đại đế đều sắp chảy hết, nhưng đúng lúc này một cây Tiên thiết côn đập xuống,
ra ngoài dự liệu của mọi người.
Nó thực đặc biệt, “ầm” một tiếng, đánh cây
pháp trượng trong tay chí tôn Quang Ám đã bị Hư Không Kính đánh nứt ra lập tức
vỡ nát, rồi trực tiếp nện trên người hắn, gần như sắp bổ chí tôn Quang Ám làm
hai nửa.
Đầu của hắn đều nứt rớt xuống một mảnh, nửa
khuôn mặt máu thịt bầy nhầy, xương cốt gãy đoạn, máu tươi chảy đầm đia, vô cùng
thê thảm.
- Đấu Chiến Thánh Hoàng!
Bốn đại chí tôn đều cả kinh! Bọn họ tự nhiên
nhìn ra, đây không riêng gì uy lực của Tiên thiết côn, mà áp lực cực lớn chính
là phát ra từ con Thánh Viên đi theo phía sau.
Toàn thân hắn bộ lông rực rỡ, thân thể đứng sừng
sững trong tinh không, chấn nhiếp thế gian, con ngươi sâu sắc như biển, là hắn cầm côn đánh xuống.
Chí tôn Quang Ám kêu rên, lộ vẻ thống khổ, một
kích vừa rồi kia còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, không ngờ đả thương tới
Tiên Thai, xuất hiện vết rách đáng sợ.
Đối với chí tôn đây là một chuyện đáng sợ, bọn
họ vì để trường sinh ở lại thế gian này, cần bảo trì Tiên Thai bất hủ, vạn lần
không thể gặp nạn như vậy.
- Dĩ nhiên là như vậy! Là chiến ý của Đấu Chiến
Thánh Hoàng hóa Chiến Tiên không thành không cam lòng mà lưu lại, không ngờ còn
chưa có tán đi, mà uẩn sinh ở trong cây Tiên thiết côn!
Thạch Hoàng lạnh lùng nói ra.
Điều này làm cho mọi người đều cả kinh. Năm đó
Đấu Chiến Thánh Hoàng quá mức bá liệt, cuối cùng không được chết già, khi nghịch
thiên hóa Chiến Tiên liền nổ tung mà chết.
Cái loại chiến ý này tự nhiên rất cường đại,
khó trách mới vừa xuất hiện liền suýt nữa bổ chí tôn Quang Ám thành hai nửa, lại
đánh bị thương Tiên Thai của hắn, cực kỳ kinh người.
Diệp Phàm con ngươi lấp lóe không chừng, năm
đó hắn đã từng nhìn thấy pháp thân của Thánh Hoàng, khi đó Thắng Phật mang theo
Tiên thiết côn đi Cổ Quáng Thái Sơ lấy mệnh thạch đã từng hiển hóa.
Chí tôn Khí Thiên cười lạnh nói:
- Đích xác rất cường đại, lại chưa từng tự
chém, nhưng chung quy chỉ là chiến ý mà thôi, chỉ có thể hiển hóa vài lần, rồi
hoàn toàn tan biến!
“Ầm” một tiếng nổ vang, vị Thánh Viên kia cầm
thiết côn quét ngang, đồng thời từ phía sau bay ra một tòa pháp trận, nổ tung,
công kích bốn vị chí tôn Thạch Hoàng...
Địa phương này lại một lần sôi trào, vốn Hằng
Vũ Đại đế cùng với Diệp Phàm ở dưới lực công kích cường đại của bốn đại chí
tôn, đang xuất hiện xu thế suy sụp, mà hiện tại đã có dấu hiệu xoay chuyển tình
thế.
Chiến trường sôi trào, có máu chí tôn bắn lên,
có tiếng xương cốt gãy giòn tan. Đáng tiếc, chiến ý bất diệt của Thánh Hoàng chỉ
giằng co một lát cuối cùng cũng biến mất.
Hơn nữa tàn trận dập nát không còn tồn tại, chỉ
còn lại có một cây Tiên thiết côn vẫn như cũ bùng phát ráng màu tường hòa.
Chung quy không phải Đấu Chiến Thánh Hoàng, chỉ
là chiến ý mà thôi, đánh chí tôn bị thương lúc này bản thân cũng tiêu vong,
không thể tồn tại ở thế gian.
Hết thảy lại quay về nguyên điếm, tinh huyết của
Vô Thủy trong tay Diệp Phàm càng ngày càng ít, sắp khô cạn, uy lực bí thuật của
Vô Thủy Kinh phát ra giảm bớt. Tuy rằng còn quét bay chí tôn, cũng từng làm cho
bọn họ đổ máu, nhưng khí thế không còn như lúc bắt đầu.
Mà Hằng Vũ Đại đế đã rất mệt mỏi, toàn thân đẫm
máu, chung quy không phải Hằng Vũ của ngày xưa, thiếu đi chiến lực cái thế khí
nuốt thiên hạ của năm xưa. Hằng Vũ hắn chiến thực vất vả, máu Đế đang thiêu đốt,
toàn thân tản ra hào quang, hoàn toàn là đang liều mạng dốc hết sức lực.
Hiển nhiên, Hằng Vũ có một mục đích, ít nhất
cũng muốn kéo theo một chí tôn cùng lót đường chịu chết. Mặc dù thật sự không
thể hoàn toàn bình ổn hắc ám náo động, cũng muốn chí tôn còn sống đạt tới số lượng
ít nhất, do đó giảm bớt thương vong cho vạn linh vũ trụ.
Đây là một loại lựa chọn bi ai, cũng là một sự
thật tàn khốc! Đã không phải là đỉnh phong của năm xưa, Hằng Vũ không đủ sức
bình định tất cả náo động. Chỉ có thể cố hết sức để giảm bớt huyết kiếp cho
nhân gian.
Hai người lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào sẽ bị
tấn công tới chết. Nhưng đúng lúc này tập thể binh khí Đế đột nhiên lại bùng nổ
như giếng phun sôi trào, tất cả bất kể hậu quả, cho dù là sẽ làm bị thương đến
thần linh ẩn chứa bên trong.
Đại đế mất đi, Hư Không Kính vỡ nát phân nửa...
Một màn lại một màn bi ca, hoàn toàn làm cho chúng rơi vào cuồng bạo!
Tỉnh thế chiến trường có chuyển biến!
- Tiên Thai của chí tôn Quang Ám có vết rách,
hôm nay ta sẽ cố gắng dẫn hắn cùng lên đường!
Thanh âm bình thản của Hằng Vũ Đại đế truyền
vào trong tai Diệp Phàm.
Điều này làm cho trong lòng hắn chìm xuống, cảm
nhận được một loại đau thương! Hiển nhiên vị Đại đế này sinh mệnh không còn nhiều,
không chống đỡ nổi nữa, muốn dồn hết sức lực cuối cùng giết chết một vị chí
tôn.
- Có lẽ ta có thể góp một ít khí lực còn lại
cho Đại đế, giết thêm một chí tôn!
Diệp Phàm đáp lại, hắn cần thời cơ, chờ đợi
chí tôn mỏi mệt, thả lỏng cảnh giác.
“Ầm!”
Vô Thủy Kinh “ù ù” ngân vang, chấn ra từng
chùm từng chùm tia sáng, mà bảo bình trong tay Diệp Phàm cũng đã thấy đáy, máu
trong đó sắp khô cạn.
- Con kiến cũng muốn nhìn lên thế giới Thiên
Long, đây không phải không biết lượng sức, mà là thật thảm thương!
Chí tôn Quang Ám tới rồi, tách rời các chí tôn
khác, rốt cục lại tiếp tục muốn giết Diệp Phàm mà đến.
Tới giờ khắc này, toàn thân hắn đều là máu, cả
người đều là vết thương, tinh khí xói mòn nghiêm trọng, hơn nữa Tiên Thai có vết
rách, nếu hắn không chết, không hề nghi ngờ sẽ là mối nguy hại lớn nhất!
Bởi vì, hắn cần chữa trị Tiên Thai, cần cắn nuốt
sinh linh nhiều nhất, nên nhất định phải tiêu diệt hắn!
Diệp Phàm với Vô Thủy Kinh trong tay liều mạng
công kích tới phía trước, sau đó đột nhiên ánh mắt tăng vọt, tám mươi mốt cây đại
kỳ bay ra, chấn động tinh không.
Giờ khắc này, thiên địa sụp đổ, quỷ khóc thần
gào, tinh tú như là từng ngọn nến bị một luồng cuồng phong thổi tắt, khắp tinh
vực đều mờ tối.
- Bất Tử Thiên Hoàng!
Chủ nhân Thần Khư kêu lên sợ hãi.
- Sao có thể là cấm khí cấp Đe của hắn?!
Ngay cả Thạch Hoàng đều ngẩn ra, lộ vẻ mặt
ngưng trọng.
Mọi người đều ngẩn ngơ, Bất Tử Thiên Hoàng uy
danh rất thịnh, chấn động muôn đời, là một nhân vật kể sau Đế Tôn mà rất nhiều
đại tộc khắp vũ trụ xem như một vị Thần tối cao cúng bái.
Không có người nào tiến lên ngăn cản, ai nấy đều
không muốn dẫn lửa thiêu thân, đây là cấm khí cấp Đại đế, chính là vì hủy diệt
mà tồn tại.
Cái gọi là cấm khí, chính là pháp khí chỉ có
thể dùng một lần hoặc vài lần, đẳng cấp bất đồng, uy lực khác nhau, chú định là
muốn trong chiến đấu hoàn toàn hủy diệt, muốn giết người đầu tiên tự hủy.
Bất Tử Thiên Hoàng là nhân vật cỡ nào? cấm khí
Đại đế của hắn lưu lại tự nhiên chấn nhiếp thế gian, uy lực so ra không bằng
cái đỉnh đồng xanh sứt mẻ kia, nhưng thần năng nổ tung tuyệt đối sẽ không kém thua
bao nhiêu.