Cuối cùng, cùng thiên địa lần nữa sáng tỏ lại,
Đại Thánh có sừng rồng cũng trọng tổ xong thân thể, nhưng rõ ràng nguyên khí đại
thương, cầm trong tay Bất Tử Diệu Thụ đang run run nhè nhẹ.
Mà Đại Thánh tóc bạc trắng thì lộ vẻ mặt ngưng
trọng, hắc động trên xương trán phun ra nuốt vào tia sáng bạc, phiến thần quang
hình thoi kia đang chìm nổi.
Lão Phong Tử thiếu niên cũng bị thương không
nhẹ, cả người là máu, rất nhiều chỗ xương trắng đều lộ ra, nhưng chiến ý cùng
sát ý chẳng những không giảm, mà còn cường thịnh hơn.
Không thể không nói, hai vị Đại Thánh thái cổ
cực kỳ đáng sợ, đánh cho Lão Phong Tử vô địch một thế hệ đều bị thương thành
hình dạng này.
Bọn họ ngủ say lâu lắm, tuy rằng thu được tinh
khí của phạm vi mấy mười vạn dặm, nhưng cách tiêu chuẩn tinh khí ức vạn Nhân tộc
còn kém xa.
Lúc này, bọn họ lòng có kiêng kị, tuy rằng
trong thời gian ngắn hiện ra phong thái ngày xưa, nhưng cũng không thể kéo dài
dài, bó tay bó chân.
- Thông Thiên Thần Đạo!
Trong đó một người hét lớn, dùng pháp lực vô
thượng muốn mạnh mẽ mở ra cổ trận của Lão Phong Tử bày ra, muốn tiếp tục nuốt nạp
tinh khí ngoại giới, đoạt lấy căn nguyên sinh mệnh của sinh linh khác.
Một đạo ánh sáng thông thiên bắn về phía bầu
trời, muốn phá vỡ giam cầm, phá tan ngăn cản.
Mà Đại Thánh sừng rồng kia thì lạnh lùng liếc
mắt nhìn về phía Diệp Phàm một cái, nhìn chằm chằm vào hắc hồ lô trong tay hắn,
trong lòng chấn động mãnh liệt.
Sau đó, hắn cầm Bất Tử Diệu Thụ trong tay chống
đỡ ngăn cản Lão Phong Tử, không cho lão công phạt đến phụ cận, tranh thủ thời
gian cho đồng bọn.
Một hồi đại chiến mở ra, Đại Thánh thái cổ quyết
đấu với đại nhân vật của Nhân tộc, Bất Tử Diệu Thụ quét ngang, ngàn vạn thần
quang bắn ra, thay trời đổi đất.
Lão Phong Tử thiếu niên đầu đầy tóc đen đều dựng
thật thẳng lên, cả người máu tươi tuôn chảy, Lục Đạo Luân Hồi Quyền càng đáng sợ
tới mức đăng phong tạo cực.
- A...
Lão rống to một tiếng, sáu phiến thế giới cổ
xưa lại lần nữa hiện lên, đó là quyền ý vô thượng, đại biểu cho lục đạo, hóa
thành Luân Hồi vĩnh hằng.
Không có binh khí, nhưng vượt qua Thánh binh
kinh thế, một đôi nắm tay đập nát thiên địa vũ trụ, không người nào có thể
tranh phong.
Khi Lục Đạo Luân Hồi Quyền đánh ra, sáu phiến
thế giới cổ cùng hiển lộ, ngay cả Bất Tử Diệu Thụ trong tay Đại Thánh thái cổ
cũng cảm giác không chịu nổi, phóng thích tiềm năng bất kể hậu quả để đối kháng
một kích này.
Máu hoàng kim bắn ra, thân thể hắn mới vừa tổ
hợp lại nứt nẻ, mi tâm đều xuất hiện một vết rách khủng bố, Bất Tử Diệu Thụ đều
ảm đạm không ít.
Có thể nghĩ mà biết, quyền ý của thiếu niên
điên cuồng này đáng sợ đến mức nào; dập nát chân không, tan vỡ thiên địa, đều
ngăn không được.
Tuy nhiên, Đại Thánh thái cổ thủ đoạn nghịch
thiên, có được đạo lực thần tính bất hủ, bị thương nặng nhưng cũng kịp lưu lại
một vết thương thấu từ trước ra sau ngay ngực thiếu niên tóc đen.
Nhưng mà, thiếu niên điên cuồng lại càng đánh
càng hăng, không ngừng công phạt gần như phải trấn chết tươi Đại Thánh tóc dài
hoàng kim kia.
“Ầm!”
Rốt cục, người Đại Thánh tóc bạc trắng đang cố
gắng xỏ xuyên qua cổ trận mở ra phong tỏa, lại quay lại ra tay trợ giúp đồng bạn,
hắn không muốn đồng bạn phát sinh đại tai họa.
Mới vừa rồi, Thiên Thủ Thần Ma chết là một tổn
thất không thể đo lường đối với họ. Một vị Đại Thánh thời kì thái cổ có được lực
lượng nghịch thiên, chỉ vì chưa khôi phục nguyên khí, mà chết uổng mạng tại nơi
này, thật sự rất oan uổng.
- A...
Hai vị Đại Thánh gầm rú, tất cả đều thi triển
đòn sát thủ, cầm trong tay Thánh binh vô thượng, triệu hoán trật tự thần tắc
thiên địa, công sát Lão Phong Tử.
Đây là một trận đại quyết đấu chấn động Tử Vi Cổ Tinh Vực, trăm ngàn
thế hệ khó gặp, từ xưa đến nay không có mấy trận có thể so sánh cùng.
Đúng lúc này, trên chiếc thuyền cổ đồng đỏ lay
động, liên tiếp đi ra sáu vị Vương thái cổ. Mỗi một người đều vô cùng già nua,
đầu bạc như tuyết, da thịt đầy nếp nhăn.
Ở xa xa, tất cả cường giả Nhân tộc đều biến sắc,
gần như tuyệt vọng, hai Đại Thánh thái cổ vốn đã có thần thông nghịch thiên, vạn
kiếp bất diệt, không thể chiến thắng, mà nay lại xuất hiện sáu vị Cổ Vương, thế
này làm sao còn chiến đấu?
Tổ Vương thái cổ, đều là cường giả cấp Thánh
nhân, một đám pháp lực nghịch thiên, tuy rằng so với Đại Thánh còn có chênh lệch,
nhưng cũng không thể chống lại.
Đây là kết cục hẳn phải chết!
Lão Phong Tử tuy rằng tu vi có nghịch thiên đi
nữa, nhưng dù sao còn chưa có chứng đạo, sao có thể một người địch quá nhiều
người như vậy?
Mọi người đều tuyệt vọng, Lão Phong Tử quay lại
thời niên thiếu mặc dù vô địch phi thường dũng mãnh, cũng không thể địch nổi
nhiều người như vậy, đây thật sự là cục diện vô cùng bi đát.
Hy vọng duy nhất của mọi người chính là, những
Tổ Vương thái cổ này đều còn suy yếu không chịu nổi, không đủ sức đại chiến kịch
liệt, bằng không Tử Vi Cổ Tinh sẽ chất đống thi thể hài cốt, máu tươi nhuộm đỏ
địa vực.
Đại chiến bạo phát Lão Phong Tử bị hai vị Đại
Thánh cùng với sáu Vương thái cổ vây công, cả người đều là vết thương, nhưng
lão cũng không có lùi bước.
Đây là một trận chiến kinh thế, Lão Phong Tử
thiếu niên điên cuồng đánh giết, con ngươi khiếp người, tóc đen bay múa, dưới một
kích Lục Đạo Luân Hồi Quyền, không có một loại lực lượng nào có thể tranh
phong.
Lão cũng bị nhiều vết thương nặng, nhưng dưới
tình huống như vậy vẫn mạnh mẽ đoạt đươc thánh kiếm của một người, lập tức chém
luôn hắn thành hai nửa, chém chết nguyên thần.
“Ầm!”
Phía sau lưng rắn chắc của Lão Phong Tử lại
trúng một kích, xuất hiện một cái lỗ máu bằng nắm tay thấu từ trước ra sau, đây
là Đại Thánh tóc bạc trắng tự tay gây nên.
- A...
Tuy nhiên Lão Phong Tử niên thiếu cũng bởi vậy
mà điên cuồng, sát ý vô tận, liều mạng tiến tới trước, một tay chụp lấy đầu một
cổ Vương trong đó bóp nát, nguyên thần thành tro bụi.
Trận chiến đấu giữa Thánh nhân này đặc biệt thảm
thiết, đây là lấy mạng đổi mạng, không có một chút may mắn, thánh huyết bay
tung toé, cường giả vô thượng đang suy kiệt.
- Ngươi không có cơ hội, ngươi dù là Đại
Thánh, có thể địch nổi đám đông người chúng ta hay sao?
Một vị Cổ Vương cười lạnh tàn nhẫn nói.
Lão vô cùng già nua, năm tháng gần như hao hết
thọ nguyên của lão, nhưng lúc này lão vẫn gượng ép đề tụ tinh khí có lực chiến
một trận.
Đại Thánh thái cổ đầu đầy tóc dài hoàng kim có
sừng rồng, lau sạch máu hoàng kim nơi khóe miệng, nói:
- Ngươi chết thế này cũng không oan uổng!
Lão Phong Tử thiếu niên trợn đôi mắt sắc bén,
không nói một lời, Lục Đạo Luân Hồi Quyền công chính đại khí, đánh ra sáu phiến
thế giới cổ hợp nhất, hiệp lại thần uy vô thượng.
“Ầm!”
Bất Tử Diệu Thụ gần như bị chấn gày đoạn, Đại
Thánh thái cổ cả người kịch liệt run rẩy, sáu đạo quyền ấn vô hình giáng trên
người hắn, tứ chỉ bách hài vang động không ngừng, xương cốt gày nhiều chỗ.
Hắn há mồm phun ra máu, máu màu hoàng kim
không ngừng chấn sụp đổ hư không, ngay cả xương trán của hắn đều xuất hiện sáu
vết máu đáng sợ, đây là thần uy của Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Nhưng Lão Phong Tử cũng phải trả giá thật thảm
trọng, Đại Thánh tóc bạc trắng cầm trong tay mảnh vảy thần quang hình thoi, thiếu
chút nữa chặt đứt vai trái của lão, thánh huyết phun tung toé.
Đồng thời, Bất Tử Diệu Thụ rạch một đường trên
người lão một vết thương lớn gần như lộ ra lục phủ ngũ tạng, xương cốt đều bị cắt
xé ra.
Ngoài ra, một gã Tổ Vương thái cổ cầm trong
tay một cây huyết mâu, đâm trúng ngực lão, xuyên lồng ngực mà qua, chấn vỡ một
mảnh tạng phủ.
Nhưng, Lão Phong Tử thiếu niên ngay cả chân
mày cũng không có nhăn một chút, mãnh lực uốn thân mình, mạnh mẽ chấn nát cây
huyết mâu này. Ngay khoảnh khắc đó lão quay đầu lại, rút ra đoạn mâu cắm ngược
vào ngay trán Tổ Vương thái cổ này.
“Phốc!”
Máu tím vọt ra, đoạn mâu đâm xuyên qua xương
trán, từ phía sau óc trắng tuôn trào, nguyên thần đều bị ghim nát, tử thi ngà
xuống trên mặt đất. Cảnh tượng vô cùng đẫm máu thảm thiết.
Lão Phong Tử thiếu niên cả người đều là vết
thương, rất nhiều chô bị đâm xuyên thủng qua, nhưng vẫn đủ lực đánh chết tươi
ba cổ Vương, làm cho hai vị Đại Thánh cũng bị trọng thuơng.
Thế nhưng, loại tình huống này còn có thể kéo
dài được bao lâu? Lão đây là dùng mạng đổi mạng, cả người đều là máu tươi.
- Tiền bối!
Diệp Phàm dùng thần niệm kêu to, hắn tế ra hắc
hồ lô, tự góc khe hở truyền vào trong cổ trận, đưa cho Lão Phong Tử giết địch.
Hắn không cùng đẳng cấp với hắc hồ lô, nhưng
lường trước được lai lịch của nó rất lớn, bằng không Đại Thánh thái cổ kia sau
khi nhìn thấy sẽ không lộ ra thần sắc cực độ cả kinh như vậy?
Hắn chỉ có thể thúc dục một lần chém rơi đầu cổ
Vương, nhưng nếu ở trong tay Lão Phong Tử, nói không chừng sẽ phát huy ra uy lực
lớn hơn nữa.
Hai vị Đại Thánh cùng ba cổ Vương tất cả đều
chụp vào hắc hồ lô, muốn nửa đường bắt lấy, thế nhưng Lục Đạo Luân Hồi Quyền của
Lão Phong Tử quá mức khủng bố.
Với sáu phiến thế giới cổ xưa mạnh mẽ xỏ xuyên
qua con đường phía trước, chạm trúng làm bị thương nặng hai vị Đại Thánh, lão
là người đầu tiên bắt được hồ lô màu đen.
Ngay sau đó, hồ lô màu đen sáng rực lên, buông
xuống từng đạo ô quang, treo trên đinh đầu của lão, dường như diễn biến ra một
mảnh vũ trụ cổ xưa vô cùng dọa người.
Thế nhưng hai Đại Thánh thái cổ lại lộ ra nụ
cười lành lạnh, trong đó một người nói:
- Thì ra nó đã hư hao, ta còn tưởng nó có thể
xuất hiện trên thế gian lần nữa chứ!
- Sau trận đại chiến trong truyền thuyết đó,
nó liền biến mất, ai nấy đều nghĩ nó bị hủy diệt, không nghĩ tới hôm nay lại gặp
được, tuy nhiên đã tổn hao nhiều rồi!
Xa xa, Diệp Phàm biến sắc, chung quy là một kiện
binh khí hư hỏng, Lão Phong Tử nguy rồi!
“Đông!”
Đúng lúc này, Tử Đồng Chiến Thuyền rung chuyển,
tám Tổ Vương thái cổ cất bước đi ra, làm cho phương thiên địa này đều như sắp sụp
đổ.
Mặc dù bọn họ vô cùng già nua, nếp nhăn chồng
chất, sinh mệnh sắp hết, nhưng tất cả lại đều tạm thời khôi phục phong thái
ngày xưa, có lực chiến một trận.
Mặc dù mỗi người chỉ có thể chiến đấu thời
gian không lâu, nhưng nhiều thêm đến tám vị Thánh nhân, cũng đủ để hủy diệt cao
thủ vô địch một thế hệ này.
Mọi người hoàn toàn tuyệt vọng rồi, thế này
còn đánh làm sao? Lão Phong Tử thiếu niên chiến ý ngẩng cao đầu kia, phải giết
chóc điên cuồng thế nào mới phá giải được tử cục?
- Các ngươi chưa khôi phục nguyên khí, lấy mạng
đổi mạng, uổng mạng thật không đáng. Phá tan cổ trận đi ra Vực ngoại chiến đấu,
ta có thủ đoạn diệt trừ hắn.
Đại Thánh thái cổ có sừng rồng lạnh lùng mở miệng
nói với đồng bọn.
Một tiếng nổ vang, chấn động khắp đại sa mạc
màu vàng rung chuyển kịch liệt, rồi sau đó khí cơ mênh mông cuồn cuộn lan ra mười
vạn dặm khiến nguyên thần người ta như muốn vỡ tung.
Tử Đồng Chiến Thuyền thật lớn kia như một khối
ma thạch màu tím đứng sừng sững ở đó, lại dường như có sinh mệnh, phun ra nuốt
vào tinh khí thiên địa, mỗi một lần hít thở đều như nuốt vào toàn bộ thế giới.
Từng đạo từng đạo vực sâu màu đen lan tràn
trên hư không, hội tụ về hướng Tử Đồng Chiến Thuyền, giống như một cái ma huyệt
đáng sợ.
Lúc này, nó đột ngột bắt đầu từ mặt đất dâng
lên, sắp sửa bay ra ngoài Cổ Tinh sinh mệnh.
- Thánh giả của Nhân tộc! Ngươi rất cường đại,
nhưng dù bay lên trời hay chui xuống đất đều hẳn phải chết, trừ phi có Thánh
Hoàng cổ sống lại tới mới cứu được ngươi!
Đại Thánh tóc bạc trắng lạnh lùng nói.
Lão Phong Tử cũng không có ngăn cản thuyền cổ
khởi hành bay đi, cả người lão đều là vết thương, ánh mắt ác nghiệt, không hề
có ý sợ hãi, nói:
- Cho dù ta chết ở Vực ngoại, cổ Vương đầy
thuyền cũng sẽ máu nhuộm hư không, toàn bộ ngã xuống!
Tử Đồng Chiến Thuyền đột ngột từ mặt đất bay
lên, thánh huyết rơi vãi, tất cả tu sĩ Nhân tộc đều nhìn lên không trung, đây
có thể là một lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy Thánh nhân của Nhân tộc.