- Ca ca...
Vang lên một tiếng kêu non nớt. Trong một mảnh
tinh không, cô bé rung động trong lòng, không tự chủ được rơi lệ.
Bé nhìn về phía vòm trời, trên mặt tràn ngập
hoảng sợ và bất an, rồi sau đó thét to một tiếng chói tai, té ngã rồi bỏ lên,
khóc hu hu:
- Đừng... đại ca ca... đừng chết!
Giờ khắc này, Hắc Hoàng trầm mặc, kết cục này
nó sớm đã liệu định. Đương thời không có Đại đế chân chính sống lại, hết thảy đều
đã chú định, không đủ sức xoay chuyển trời đất.
Kiếp này, mai táng nhiều lắm, Cơ Tử, Khương
Thái Hư, Cái Cửu U... một người lại một người, đáng tiếc những anh kiệt như vậy,
không biết có thể có thần tích hiển hóa hay không?
Lão Phong Tử lưng rất thẳng, lão chung quy là
không thể đưa tiên kiến đi được nữa, toàn thân đẫm máu. Sau khi hiểu rõ kết cục,
kiên nghị như lão cũng run rẩy một hồi, sau đó mới một lần nữa đứng thẳng lên.
Quá nhiều bi thương, đã chết đi nhiều người
như vậy!
- Đây là một vòng luân hồi! Ha ha ha...
Hắc Hoàng đang trầm mặc, đột nhiên phá lên cười
như một kẻ điên khùng, nước mắt tuôn rơi, nói:
- Đầu cuối luân hồi, hết thảy đều sẽ kết thúc!
Địa phủ sẽ là kết quả của vạn linh. Ta là hy vọng biết bao những lời này trở thành
sự thật!
Xa xa, một cái tiên kiến áp sụp tinh không,
nơi đó có rất nhiều cái khe lớn, nó đang hấp thu lực của vũ trụ, không có người
nào có thể tới gần. Nghe nói những lời này, cái kiến kia dường như giật mình
lay động.
Lúc này, ở chỗ sâu trong vũ trụ, uy áp Đại đế
chấn động thế gian, cái gì cũng không thể ngăn cản, đó là dao động của độc tôn
vũ nội, của vô địch thiên hạ.
Cái gì là chí tôn? Giờ khắc này mới chỉnh thức
thể hiện ra, tự chém một đao sau qua bao năm tháng dài lâu, thăng hoa cực hạn
trở lại ngôi vị Hoàng Đạo, thống trị nhân gian chìm nổi!
- Hu hu...
Cô bé khóc lớn, bàn tay nhỏ bé ôm ngực, con
tim của bé đau nhói, mi tâm lại xuất hiện một hòn đá nhỏ trong suốt, chiếu rọi
ra hào quang cắt qua vũ trụ, hai mắt đẫm lệ nhìn tới phía trước.
Rốt cục, cô bé nhìn thấy, thấy được một màn cuối
cùng của Diệp Phàm dứt khoát mà kiên quyết tự hủy kia, máu huyết đang thiêu đốt,
bản mạng trên trán hắn máu bắn tung toé nở rộ, rồi cả người tan xương nát thịt.
- Không... ta không muốn, bé không muốn đại ca
ca chết đi!
Cô bé khóc lớn. Lần này phát ra thanh âm non nớt
vang vọng khắp vũ trụ, chấn động tinh không.
Cô bé như xé rách tim gan, rồi sau đó cả người
lại hóa thành màn ánh sáng, vọt thẳng lên, như là vũ hóa phi thăng chìm sâu vào
chỗ sâu trong vũ trụ.
- Trở về đi!
Hắc Hoàng kêu to, cố sức chạy theo phía sau.
Muốn đuổi kịp nhưng hoàn toàn không có loại tốc độ cực hạn đó, tốc độ đó vượt
qua lẽ thường trên thế gian.
Năm đó, cô bé cũng như thế này biến mất khỏi Bắc
Đẩu, giống như phi thăng xông thẳng lên trời cao xé trời mà đi, một lần đi
chính là rất nhiều năm sau.
Lão Phong Tử cũng ra tay, muốn đuổi theo mang
cô bé trở về. Lão có được bí quyết chữ “Hành” nhưng cũng thất bại, bởi vì luồng
tiên quang kia cắt qua vĩnh hằng trái với lẽ thường.
Vũ trụ thê lương lạnh lẽo sớm đã bị nhiễm máu
đỏ hồng, có máu của chúng sinh, có máu của chí tôn, cũng có máu của Đại đế, một
mảnh lại một mảnh tinh vực đều bị tàn phá.
Cô bé khóc hu hu như là một cô nhi mất đi thân
nhân, bi thương khóc lóc không ngừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, vậy
mà cô bé lại xuất hiện ở chiến trường.
Nơi đó có máu, nơi đó có ánh sáng, nơi đó có lực
lượng hóa đạo, nơi đó cũng có dấu vết vỡ nát của Diệp Phàm.
- Đại ca ca... huynh đừng chết nha! Huynh đáp ứng
với bé, sẽ không chết trận, sẽ trở về nhìn bé lớn lên mà. Hu hu...
Cô bé là bất lực như vậy, nước mắt trong suốt
không ngừng rơi xuống. Cô bé lảo đảo nghiêng ngả, nhào vào giữa đống máu xương
kia, lớn tiếng khóc ròng, như là khắp thế giới đều ầm ầm đổ sập, mất đi chỗ dựa
vào.
Dưới đạo tắc của chí tôn, khí cơ làm tan biến
sinh mệnh, dù bí quyết chữ “Giả” được xưng là một giọt máu cũng có thể sống lại
da thịt xương cốt người... cũng vô dụng, đây là bị chém tuyệt sinh khí.
- Ta không muốn, ta không muốn... đại ca ca
huynh tỉnh lại đi... huynh đáp ứng bé, sẽ không chết trận, sẽ còn sống trở về...
Cô bé khóc đến run rẩy, nước mắt trong suốt
tuôn rơi.
Cô bé một gan đứt từng khúc, cứ như vậy gục
trong vũng máu, cố sức tiếp hợp lại mảnh xương vụn với máu bùn, làm cho lòng
người vừa đau thương vừa tiếc hận.
“Leng keng...”
Cô bé cố mở ra Đạo Diễn Tiên Y vỡ nát, liều mạng
sục tìm, trên tay dính đầy máu, tiếng khóc đứt ruột xé tim gan, bé kêu gào, bé
tìm kiếm tung tích của Diệp Phàm.
- Không thấy... không thấy đại ca ca...
Cô bé thất hồn lạc phách, rồi sau đó nằm úp sấp
ở nơi đó phát khóc lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt u sầu làm cho người
ta cảm thấy thực đáng thương. Cô bé đau thương khóc lóc, thì thào, vươn đôi tay
nhỏ bé, cố gắng chộp tới phía trước, dường như là cố gắng muốn giữ chặt cái gì.
Bên kia, chí tôn Khí Thiên thần sắc hờ hững,
dao động cấp Đại đế chân chính cuồn cuộn mãnh liệt, một người đứng ở nơi đó giằng
co với tất cả binh khí Đế, nhìn xuống sinh linh, bễ nghễ vạn linh.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên đưa tay sờ sờ
trên má mình, nơi đó có ướt át, có trong suốt, hắn tự giễu lên tiếng:
- Không ngờ ta lại có nước mắt rơi xuống, chẳng
lẽ sau khi hồi phục ngôi vị Hoàng Đạo, có một ít suy nghĩ của muôn đời trước?
Trong nháy mắt này, trong mắt hắn hiện lên rất
nhiều chuyện cũ, huyết chiến trên Đế lộ, đó là một khúc hát vang, vạn chúng chú
mục, thiên hạ cộng tôn, cuối cùng rốt cục thành đạo.
Rồi sau đó, trong một đoạn năm tháng dài lâu,
hắn thủ hộ vạn linh, được chúng sinh khắp thế gian cúng bái, vầng hào quang chiếu
sáng sử sách, ghi khắc vào trong lòng các tộc.
Rồi hắn hết tất cả trách nhiệm thân là cường
giả Hoàng Đạo, mà cũng được chúng sinh tôn kính, sau lại nhìn bàng hữu từng người
từng người mất đi, nhìn nữ nhân âu yếm cũng ngã xuống trong năm tháng, hắn là cực
kỳ bi ai như vậy, khát vọng trường sinh như vậy.
Cuối cùng, hắn chậm rãi thay đổi, trên đánh
chín tầng trời, dưới dò xét chín tầng Ầm ti, chỉ là để có thể sống càng lâu,
càng hy vọng sống lại từng người từng người đã rời xa hắn mà đi.
Cuối cùng, hắn hoàn toàn thay đổi, bước trên một
con đường khác.
Tim dần dần lạnh, dần dần vô tình, rời bỏ
chúng sinh, dùng máu của họ để kéo dài sinh mệnh của chính mình, bước trên một
con đường trái ngược.
- Ha ha... ha ha ha ha...
Chí tôn Khí Thiên cười to một tràng dài, lau
đi nước mắt trên mặt, chuyển lại là lạnh lùng, đổi lại là vô tình, nói:
- Tâm tình thật sự là buồn cười, trôi qua năm
tháng muôn đời, sau khi ta khôi phục tuyệt đỉnh, một lần nữa đi lên ngôi vị
Hoàng Đạo không ngờ lại có loại cảm giác này, đúng như năm đó khi thành đạo.
Nhưng, thủ hộ chúng sinh, lại không giữ được từng thân nhân, bằng hữu... đại từ
đại bi đại nghĩa này còn dùng nó làm gì!
- Kiếp này, ta chỉ là sống cho chính mình,
không có gông xiềng gì, ta muốn nghịch thiên mà lên, bước ra con đường trường sinh!
Chí tôn Khí Thiên rống to, cấp cho chính mình
một cái kết thúc, chém rớt một tia gợn sóng và cảm xúc cuối cùng.
- Không thể nghi ngờ thăng hoa cực hạn, cũng
không nhất định hẳn phải chết, từng có người sống sót, tuy rằng hy vọng xa vời,
nhưng ta nhất định phải trường tồn ở thế gian này!
Hắn nói lạnh như băng, nhìn thẳng vào các binh
khí Đế còn chưa vỡ vụn.
- Đạo hữu nói rất đúng!
Thạch Hoàng gật đầu phụ họa.
- Hừ!
Chí tôn Khí Thiên chỉ hừ lạnh một tiếng, thoắt
xoay người, nhìn về phía cô bé, lẩm bẩm:
- Ta vốn đã không có bao nhiêu hy vọng và phần
thắng, nhưng sự xuất hiện của bé làm cho ta nhìn thấy hy vọng tiếp tục trường tồn!
Thạch Hoàng con ngươi lấp lóe không chừng,
không có tỏ thái độ, nhìn thấy chí tôn Khí Thiên cất bước đi tới phía trước,
thân thể hắn chấn động, dường như cũng muốn ra tay!
Nhưng, cuối cùng hắn nhịn xuống, không có lập
tức hành động, bởi vì đây là một chí tôn thăng hoa cực hạn, trừ phi hắn cũng
như thế, bằng không chỉ có một đường chết.
Nguyên vốn địa phương này có màn ánh sáng, đó
là lực lượng hóa đạo. Tuy nhiên cũng không có tổn thương tới cô bé, vả lại theo
cô bé tới đây tất cả đều dập tắt.
Mà khí cơ Đại đế ở địa phương này đồng dạng
không có làm cho cô bé sợ hãi. Nhìn thấy chí tôn Khí Thiên lạnh lùng tới, cô bé
không có kinh sợ, ngược lại bi thiết nói:
- Ngươi trả lại mạng của đại ca ca ta đây!
- Muốn hợp với hắn cùng một chỗ, rất đơn giản,
cùng đi vào hắc ám từ đó ngủ triền miên đi!
Chí tôn Khí Thiên ra tay, đó là thủ đoạn của Đại
đế, dập nát trời cao, dĩ nhiên là toàn lực ra tay, đánh tới hướng cô bé.
Cô bé bị hắn coi là chỗ hy vọng kéo dài sinh mệnh,
không để cho mất mát, phải cướp lấy vào tay, nuốt vào trong cơ thể, luyện hóa
vào trong Tiên Thai.
- Trả lại đại ca ca!
Giờ khắc này cô bé không có sợ hãi, có chăng
chỉ là bi thương, tim như rướm máu. Thanh âm non nớt nhưng lại chấn động vạn vực
chư thiên.
- Bé!
Hắc Hoàng biến sắc, nó ở một phiến tinh vực
khác rất xa cũng nghe được, liền rống giận không quản tới tánh mạng phóng đi tới
hướng phiến chiến trường kia.
Thế nhưng, đúng lúc này đã xảy ra chuyện càng
khủng bố hơn, ở phía sau nó, cái tiên kiến đang áp sụp tinh không kia trực tiếp
nổ tung, một thân ảnh thon dài tuyệt mỹ, bước ra một bước trời sụp đất nứt,
nàng vượt qua dòng chảy thời gian, nhằm về phía chiến trường.
“Ầm!”
Ngay sau đó, tại chiến trường vũ trụ bộc phát
ra một vầng hào quang rực rỡ, một ngày này chiếu sáng tinh không vô ngần, chấn
động năm tháng muôn đời, dập nát tất cả sử sách.
Đế chiến!
Chân chính Đại đế chiến!
Đại đế không sứt mẻ, đứng sừng sững ở tuyệt đỉnh
Hoàng Đạo mà viên mãn tiến hành sinh tử chiến với nhau!
Ai ai cũng đều không nghĩ tới, cuối cùng nhưng
lại là một kết quả như thế, vạn linh sớm đã không còn hy vọng, khắp bầu trời đều
là âm trầm, áp bức người ta không thở được.
Ở khoảnh khắc cuối cùng sắp biếu thị công khai
hắc ám náo động thổi quét tàn khốc trước đó chưa từng có, sắp tiến hành đại huyết
tẩy vũ trụ, một vị Đại đế hoàn chỉnh xuất hiện ở nhân gian, phát động trận Đế
chiến khủng bố nhất.
Loại hào quang này, từ xưa nay không có người
nào nhìn thấy, chính là bản thân chí tôn cũng chưa từng chạm tới, ngày nay lại
bạo phát. Đây là hai vị Đại đế đánh ra tới chấn động nhân gian.
Đó là ánh sáng phi tiên, đó là lực lượng mọc
cánh thành tiên, chiến đấu kịch liệt xé trời, khiến trời xanh đều sợ run, không
có gì có thể ngăn cản bọn họ.
Cả thế gian khiếp sợ, vạn linh kinh sợ, ngay cả
các lão Đại Thánh may mắn còn sống đều như hóa đá, không ngờ lại xảy ra loại sự
tình này, Đại đế không sứt mẻ quyết đấu với chí tôn Hoàng Đạo thăng hoa cực hạn,
giống như chuyện thần thoại!
Tương truyền, thời đại thần thoại có thể có Đế
cùng nhau tồn tại ở thế gian, nhưng cũng không có người chứng thực.
Ngày nay, mọi người tự mình cảm nhận được, người
của cấp số này đang tiến hành một trận chiến, thần uy cái thế.
“Ầm!”
Chiến trường vũ trụ, nữ nhân áo trắng khẽ quát
một tiếng, mặt trời trăng sao đều hủy diệt, nàng đánh ra chính là Phi Tiên Lực,
vượt qua hết thảy pháp của thế gian.
Chiến trường dời đi!
Vạn linh khắp thế gian khiếp sợ phát hiện một
sự kiện, chí tôn Khí Thiên lại đang thối lui. Không phải sợ chết, thân là chí
tôn Hoàng Đạo ở trong ý thức của họ không có từ khiếp đảm, không có từ yếu đuối
như vậy. Bọn họ đều có tín niệm vô địch, tin tưởng vững chắc chính mình cường đại
nhất nhân gian. Thế nhưng lúc này, hắn lại bị nữ nhân áo trắng kia đánh cho bay
đi, áp bức phải thối lui qua một mảnh lại một mảnh tinh hệ.
Mọi người không biết kết quả chân thật của một
trận chiến này, chỉ biết là Đại đế chiến quá mức khủng bố, mà chí tôn Khí Thiên
đang thối lui.
- Máu của chí tôn Hoàng Đạo...
Không biết khi nào, mọi người phát hiện ở biên
hoang vũ trụ có ráng mây đỏ chói mắt xông thẳng lên trời cao. Đó là khí tức của
chí tôn Khí Thiên, đó là máu của hắn vẩy ra, rơi trong vũ trụ.
Đế chiến còn không biết kết quả cuối cùng, bởi
vì không ai có thể là khán giả xem cuộc chiến.
Thế nhưng, đủ loại dấu hiệu cho thấy, hôm nay
dường như sẽ phát sinh chuyện Đại đế giết hại cao thủ Hoàng Đạo. Họ đều là cường
giả cảnh giới Đế đạo đỉnh phong viên mãn, đều tửng thống ngự vũ trụ hồng hoang
một đoạn năm tháng, đều là chiến lực đệ nhất.
“Ầm!”
Một tiếng nổ, cùng với vạn đạo thiên địa gào
thét, có cường giả cấp Đại đế hoàn chỉnh tan xương nát thịt, máu tươi vãi khắp
biên hoang vũ trụ!