Con cá sấu to lớn dài tới vạn trượng, giống
như một dãy núi cảm ứng được uy áp Cực Đạo, đánh một đòn Thần Long Bãi Vĩ tới.
Thôn Thiên Ma Cái lóe lên ánh sáng đen, phun
ra một luồng đế uy, đón lấy cá sấu khổng lồ, đồng thời tràn ra khí sát phạt, đập
tan ánh sáng thần thánh của Thánh binh truyền thừa, biến nó thành những điểm
sáng.
- Thánh thể Nhân tộc ở đây. Giết chết hắn đi.
Một vị lão sát thủ thét lên, phất tay một cái.
Lập tức nơi nơi đều là người mặc hắc ỵ, bắt đầu tiến hành ầm sát.
Một luồng sáng đen lóe lên, giống như một mũi
mâu màu đen bay tới, rung động boong boong, xuyên thấu hư không, quay xung
quanh Diệp Phàm, thỉnh thoảng đánh tới.
- Trước mặt Đế binh mà cũng dám kiêu ngạo như
vậy?
Thần sắc Đoạn Đức lạnh lùng, vừa rồi thúc giục
một cái liền khiến rất nhiều hung linh sợ run, rơi rụng xuống, khiến cả ngọn
núi cụt rung chuyển không ngừng.
- Dùng Thôn Thiên Ma Cái phòng ngự là được,
không cần hao tâm tổn sức, không cần sợ lệ quỷ chạy mất. Những thứ này giao cho
ta đối phó đi.
Hầu tử nói, đạo côn đảo qua. Thi thể hài cốt
phía trước văng tung tóe. Sát thủ tới gần đều bị đánh chết hết.
- Graoo...
Con cá sấu khổng lồ màu vàng trên bầu trời kia
ổn định thân hình, há mồm phun một cái, chấn động như sấm sét. Toàn bộ dãy núi
đều lay động, cả một ngọn núi lớn tới vạn trượng trực tiếp nổ tung.
Trên bầu trời dày đặc những con cá sấu nhỏ bay
tới, hóa thành một luồng kiếm quang màu đen, xuyên thấu hư không, ngay cả rất
nhiều sát thủ cũng bị đâm thủng mà chết.
- Hắn thi triển bí pháp sao?
Đoạn Đức kinh hãi. Đây là Thần linh Vực ngoại,
tất có thủ đoạn kinh thế, khiến hắn không thể không đề phòng.
Mi tâm Diệp Phàm bừng sáng. Một thanh huyết kiếm
chỉ dài một tấc hiện ra, giống như huyết mã não, sáng như mây đỏ, trong suốt
tươi mát. Đây là chiến lợi phẩm của hắn tại sa mạc Nam Vực — Luyện Ngục thần
kiếm.
Vút!
Từng luồng huyết quang bay ra, hóa thành những
luồng kiếm quang chìm sâu vào trong đàn cá sấu, chém ngang bổ dọc, đánh cho đám
thần ngạc dữ tợn thành từng khối thịt dài nửa tốc, máu tươi đỏ lòm chảy xuống.
- Thánh thể Nhân tộc, ngươi chui đầu vào rọ rồi
còn muốn sống rời đi sao?
Mười phương đều truyền tới tiếng la hét. Vô số
cao thủ vọt tới.
Phụt!
Cả vạn cá sấu con bị chém thành thịt nát, hóa
thành ánh sáng hừng hực, bao phủ lấy Diệp Phàm. Âm thanh hiến tế cổ xưa vang
lên.
Một tòa Cổ Miếu màu vàng hiện ra, thần quang vạn
trượng, chìm nổi trong máu huyết, tỏa ra khí thế uy nghiêm vô thượng, hóa thành
thần năng vô lượng trấn áp xuống.
- Đây là huyết tế trấn áp.
Đoạn Đức biến sắc.
Diệp Phàm tế ra một đài trận, phía trên khắc
dày đặc phù văn, có rất nhiều chỗ lõm, đặt vào rất nhiều Thần Nguyên. Đây là một
tòa nguyên trận mà hắn phải khắc trong rất nhiều ngày mới thành, với năng lực của
Diệp Phàm cũng phải khó khăn lắm mới hoàn thành nổi.
Hắn đứng lên trên đó, quát khẽ một tiếng.
- Úm.
Ngay sau đó, tất cả cổ phù trên đài trận sáng
ngời lên, dung hợp vào một chỗ, cùng thúc giục chân ngôn của hắn, phóng đại ra
vô số lần, vang lên giống như tiếng chuông khổng lồ.
Chân ngôn của Phật giáo vừa truyền ra, tòa cổ
Miếu kia lập tức tan nát. Kim quang bên trong liền lộ ra hình dạng. Một Thần
linh Vực ngoại hiển hóa ra.
Vút!
Đột nhiên một luồng thần quang bổ tới. Hắc
Hoàng có dự cảm không tốt, phát động sát trận của Vô Thủy Đại đế, bắn ra một luồng
sát quang, đánh cho kim thân mơ hồ kia lập tức thành hai nửa.
Trên vòm trời, thân thể con cá sấu khổng lồ
màu vàng kia chấn động, hai mắt lóe lên hai luồng sáng u ầm, không lập tức phát
động thế công mà cảm ứng dao động bốn phương.
- Thánh thể Nhân tộc ngươi rốt cục xuất hiện rồi.
Ta đợi ngươi đã rất lâu. Đền mạng cho binh sĩ tộc ta đi.
Một tiếng rống như sầm rền truyền đến. Trên bầu
trời xuất hiện một Đại yêu ma cái thế.
Một thân ảnh màu đen cường tráng, dường như có
trể đỡ cả vòm trời, trên đầu có sừng, lưng đầu lông đen, giống như một tòa ma
sơn đứng đó.
Đây là một con Ngưu Vương khổng lồ, có chiến lực
Vương giả, trừng đôi mắt lớn như chuông đồng, toàn thân bị ánh sáng đen bao phủ,
cao tới mấy trăm trượng, đánh thẳng một quyền tới.
Đây là Vương giả của Đại Lực Ngưu Ma, không
khác gì Ngưu Ma Vương trong truyền thuyết.
Hầu tử hét lớn một tiếng, thiết côn đen nhánh
trong tay quét tới. Trên bầu trời lập tức truyền ra tiếng va chạm như sấm rền,
đinh tai nhức óc.
- Đừng giết con man ngưu này. Ta rốt cục đã
nhìn thấy vật cưỡi vừa ý rồi. Đây là chiến sủng của bổn hoàng về sau đó.
Hắc Hoàng âm thầm kêu lên.
Nó bắt đầu khống chế Pháp trận. Một sợi trật tự
thần liên lóe lên, tràn về phía bầu trời, cuốn lấy con man ngưu cường tráng hơn
cả man sơn màu đen kia.
- Ò ò...
Man ngưu rống vang mười phương. Hắn phát động
sóng âm đáng sợ. Cùng lúc đó, rất nhiều kẻ địch xuất hiện, cùng đánh tới, bao gồm
cả một số chủng tộc thái cổ cường đại.
- Huyết Điện giáng xuống.
Cường giả Huyết Điện Vương tộc xuất hiện. Mười
mấy người cùng thi triển cấm pháp, thúc giục một toàn sát trận trấn áp xuống.
Ầm!
Cũng không biết có bao nhiêu tia chớp màu máu
xuất hiện, mỗi tia đều do pháp tắc hóa thành, tạo nên một vùng thiên la địa
võng, đan vào một nơi, đỏ tươi đẹp mắt, khiến người ta không thể mở mắt nhìn.
Không chỉ có Diệp Phàm chuẩn bị sát trận, cũng
có người tới đối phó với hắn như vậy. Sát trận pháp tắc của Huyết Điện này vừa
xuất hiện liền có thể giết chết vài Vương giả.
Nhưng nói lại không có hiệu quả đối với Thôn
Thiên Ma Cái. Nửa kiện Đế binh này mặc dù không đầy đủ nhưng cũng chẳng thể bị
đánh thủng. Từng luồng sáng đen tỏa ra, nặng nề di động, khiến toàn bộ Huyết Điện
hóa thành sương mù.
Người của Huyết Điện tộc cảm thấy thật thất bại,
giống như kiến càng lay cây, căn bản chẳng có cách nào đối kháng với nửa kiện Đế
binh này. Sát trận cũng không có chút tác dụng nào.
Giết!
Tiếng hô chém giết rung trời trong Thiên Đoạn
Sơn Mạch. Sát thủ vô tận xuất hiện. Lần này bọn họ là chủ lực. Bốn vị ngục chủ
của Địa Ngục cũng ở đây. Ba vị Giới chủ của Nhân Thế Gian cũng tới, thống soái
nhân mã vô tận xuất hiện.
Giết!
Hầu tử đánh văng Vương giả của Đại Lực Man
Ngưu tộc, vung thiết côn bắt đầu đại khai sát giới. Những nơi hắn đi qua không
ai chống nổi, chân gãy tay nát văng tung tóe khắp nơi.
Cùng lúc đó Diệp Phàm cũng bắt đầu chém giết.
Ánh sáng ở mi tâm lóe lên. Thần kiếm Luyện Ngục dài một tấc kia giống như Huyết
San Hô, bắn ra từng đạo sát khí có tính hủy diệt.
Huyết kiếm tuy rằng không trọn vẹn nhưng nó dù
sao cũng là Thánh binh. Lúc này Diệp Phàm đứng trên cấm trận nguyên thiên do tự
thân khắc thành, không lo chuyện thần lực khô cạn, điên cuồng chém giết.
Hắn giống như hóa thành một vị thần, thần
quang liên tục bắn ra từ mi tâm, xuyên thủng núi non, thiên địa cũng phải sụp đổ.
Huyết quang lóe lên từ mi tâm, một vùng cường địch bị hủy diệt, tan thành tro bụi.
- Loại đài trận này thật đúng là đáng sợ. về
sau cũng khắc cho ta mấy chục cái, không cần lo hết thần lực nữa rồi.
Trong lòng Đoạn Đức vô cùng chấn động.
Diệp Phàm thở dài. Nói thì dễ thế. Loại trận
văn này tồn tại không được mấy ngày thì hoa văn sẽ biến mất. Có lẽ là do nó quá
nghịch thiên. Mà mỗi lần khắc lại phải tốn hết tâm lực của hắn, mất rất nhiều
thời gian, lại chưa chắc đã thành công.
Ô ô...
Huyết quang từ mi tâm Diệp Phàm tỏa ra tiếng
gió thê lương, hóa thành từng luồng máu dài tới hơn ngàn trượng, giết sạch hàng
trăm người.
Từng bông hoa máu nở rộ, từng sinh mạng bị xóa
sổ, hóa thành khúc nhạc vào lúc hoàng hôn của Địa Ngục. Đại chiến xảy ra, mạng
người còn nhỏ nhoi hơn cả cỏ cây.
Ầm!
Đột nhiên bầu trời có một tấm bia đá giáng xuống,
trên đó khắc tám chữ cổ, tỏa ra ánh sáng đầy ma tính, rung động ù ù, trấn áp về
phía Diệp Phàm.
Người của Thiên Hoàng tử đã ra tay. Một tồn tại
cường đại chỉ kém một bước là thành thánh thúc giục bia đá này muốn giết Diệp
Phàm.
- Đây là Bát Bộ Ma Bi.
Hầu tử cả kinh kêu lên nhắc nhở.
Tương truyền thần linh mà vạn tộc thái cổ cùng
thờ phụng — Bất Tử Thiên Hoàng tửng chinh chiến chư thiên, dưới trướng có bát bộ
chúng chết trận, gần như bị diệt tộc. Hắn liền dùng xương khô tự tay chế luyện
Bát Bộ Ma Bi, để cho thần hồn bọn họ được ngủ yên, lại bởi thế mà sáng chế ra một
bộ cấm pháp.
Lúc này trước mắt bọn họ tất nhiên không thể
làm tấm bia đá do tự tay Bất Tử Thiên Hoàng luyện thành nhưng lại kế thừa cấm
pháp của hắn. Thuật pháp của Thiên Hoàng, lại được hai đại Tổ Vương luyện chế,
cuối cùng mới thành được tấm bia này, trở thành cấm khí.
Trên tâm bia có tám phù văn lóng lánh, mỗi chữ
đại biểu cho một loại trật tự đại đạo, ù ù giáng xuống khiến toàn bộ Thiên Đoạn
Sơn Mạch đều lay động.
Luyện Ngục thần kiếm ở mi tâm của Diệp Phàm bắn
ra từng luồng huyết quang, đánh toàn bộ lên Bát Bộ Ma Bi. Dù sao thì nó cũng là
Thánh binh, có thể chống đỡ hoàn toàn ánh sáng của cổ phù này.
- Lệ quỷ tới rồi!
Đột nhiên lông tóc toàn thân Đoạn Đức dựng đứng
lên, nhắc nhở Diệp Phàm.
- Ô ô...
Âm phong gào thét giận dữ, mưa máu trút xuống
tầm tã. Khắp thiên địa đều nổi lên gió lốc màu vàng. Ở trong mưa máu, một Ma
Anh màu đen hiện ra phía xa xa, đứng đó còn có vẻ cao hơn cả dãy núi, lạnh lùng
nhìn xuống.
- Thần Chi Niệm của Thánh thể đại thành.
Diệp Phàm tự nhủ.
- Hắn không phải đã bị chém chín thành tu vi,
cắt đứt đạo căn rồi sao? Sao vẫn khiến người ta có cảm giác tim đập chân run thế
này?
Diệp Phàm lẩm bẩm. Cả đời này hắn ít khi thấy
lệ quỷ như vậy.
- Đừng cho nghĩ hắn là lệ quỷ. Đây là Thần Chi
Niệm, khó đối phó nhất đó.
Hầu tử nhắc nhở.
Hai người người thần bí mặc chiến y màu bạc xuất
hiện, đứng ở phía trước Ma Ảnh màu đen, trong đó có một người quát lớn:
- Diệp Phàm, ngươi có biết ta là ai không?
- Lưu Vân Chí, ta chờ ngươi đã lâu rồi. Nhiều
năm như vậy, ngươi vẫn không tiến bộ, bản tính khó đổi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Phía trước Ma Ảnh khổng lồ màu đen, Lưu Vân
Chí phát ra tiếng gầm giận dữ, bỏ mũ giáp, gầm lên giận dữ, vô cùng oán độc,
căm phẫn mười phần nói:
- Hai mươi mấy năm, không lúc nào ta không muốn
đối mặt với ngươi. Ta muốn người phải quỳ xuống dưới chân ta.
- Khiến ngươi phải thất vọng rồi. Ngươi vĩnh
viễn không có cơ hội đó đâu. Lần này ta sẽ không cho ngươi hy vọng sống sót nữa.
Qua ngày hôm nay, toàn bộ kẻ địch ở đây đều phải đền tội.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- A...
Vương Diễm hét lên chói tai, ném mũ giáp xuống
nói:
- Diệp Phàm, ngươi chờ bị băm thây vạn đoạn
đi. Ông trời tới đây cũng không thể cứu ngươi được nữa.
- Còn cần tới trời sao?
Diệp Phàm thét dài, giống như sấm sét đánh tan
không gian nói:
- Một mình ta diệt toàn bộ các ngươi.
Hắn nhìn quét qua tất cả mọi người nơi này.
- Thánh thể ngươi sắp hết đời rồi còn dám
khoác loác như vậy.
Ba vị Giới chủ của Nhân Thế Gian hiện thân,
phía sau có sát thủ vô tận xuất hiện.
- Tất cả đều kết thúc rồi.
Bốn vị ngục chủ của Địa Ngục xuất hiện. Bốn tầng
Địa Ngục đồng thời hiện ra, sát khí ngập trời. Sát thủ đã dốc toàn bộ lực lượng
tới đây.
Mà ở một hướng còn lại là Thần tử của Nhân Thế
Gian và Thần nữ của Địa Ngục cũng người bảo vệ của bọn họ, lúc này đang thúc giục
một thanh Thánh binh truyền thừa — cốt Tháp Tích Huyết.
Nó dùng xương của Thánh nhân hóa đạo chế
thành, trắng tinh trong suốt, tỏa ra từng luồng huyết quang, quấn quanh đó khiến
sát khí trở nên dày đặc. Tổng cộng tháp có năm tầng.
Nó thuộc về Địa Ngục, là thánh cốt tinh hoa của
năm vị Sát Thánh hóa đạo để lại. Bảo tháp năm tầng lúc này được hai giáo cùng
thúc giục, tỏa ra uy áp mênh mông, quét ngang Thiên Đoạn Sơn Mạch, không ai có
thể kháng cự.
- Bảo bối này nhất định phải lưu lại, sung vào
kho của Thiên Đình chúng ta.
Tề La âm thầm truyền âm vô cùng kích động.
- Được rồi. Tất cả đều hạ màn đi. Người cần đến
cũng đến cả rồi!
Diệp Phàm bình tĩnh nói, sau đó hét lớn. Chín
toàn sát trận của Vô Thủy thức tỉnh toàn bộ, phong tỏa nơi này.
Ầm!
Sát khí mênh mông như biển bùng nổ. Một luồng
sát khí lớn như núi bốc lên tận trời. Bốn phương tám hướng đều bị phong tỏa. Lực
lượng sát phạt cuồn cuộn như hỗn độn, vượt qua muôn đời, đánh thẳng tới thời
khai thiên lập địa.