Lần này, bốn viên tinh tú người chết cũng
không nhiều lắm, tu sĩ ngã xuống gần vạn, đều là người không muốn rời đi, và
tán tu tự do là chính.
Nhưng, điều này vẫn như cũ làm cho nội bộ
Thiên Đình nghẹn uất một hơi, nghẹn một cục lửa giận! Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử,
Nhân Ma vừa trở về, đã bị người muốn huyết tẩy hậu viện, sao có thể chịu đựng
được.
- Đế chủ thì sao chứ! Cứ để cô bé tọa trấn ở
chỗ này, chúng ta đi giết Thứ tử của Đế chủ!
Nhân Ma nói thực ngang ngược.
Diệp Phàm di chuyển ánh mắt phát ra chùm tia
sáng khiếp người, nói:
- Được rồi!
Nói vừa dứt lời, ngay sau đó Diệp Phàm liền biến
mất, những người khác thấy thế, quyết đoán mở ra tinh môn đuổi theo.
Huyền Nhất chỉ huy nhân mã đã quay về, thối
lui đến địa vực thuộc thống trị của Thần Đình, tiến vào trong một tòa hùng
quan. Sau đó liền không vội, hắn không tin có người nào dám mạo phạm uy nghiêm
của phụ thân hắn, chạy tới nơi này quấy rối.
Bất Tử Thiên Hậu cường đại biết bao, nhưng đối
với phụ thân hẳn là cũng có điều kiêng kị. Ngay cả ở bên ngoài cũng có lời đồn
đãi, người dối địch với Thiên Hậu lúc trước là phụ thân của hắn, có thể thấy được
mọi người tán thành tu vi khủng bố của Đế chủ.
Thế nhưng, ngay lúc bọn họ ung dung trở về,
tòa hùng quan này vỡ ra, một thân ảnh như Thần ma xâm nhập vào trong bụng Thần
Đình, tàn sátế
Diệp Phàm đến đây, từ trên trời giáng xuống, một
tay chụp xuống bắt lấy Thần tử của Thần Đình.
- Ngươi...
Thứ tử Thần Đỉnh kêu to, hắn không nghĩ tới
lúc này còn có người dám xâm nhập vào đây, sắp tới gần Đế Hoàng cung của phụ
thân hắn mà còn dám lớn mật như thế.
Mấy năm gần đây, thực lực hắn tinh tiến, cách
Chuẩn đế chỉ kém một đường, mà cây đại kỳ bên cạnh hắn là chí bảo Chuẩn đế của
Đế chủ ban cho, có thể bảo hộ tánh mạng hắn. Thế nhưng hiện tại hoàn toàn vô dụng,
bị Diệp Phàm một tay xách bổng lên, cố định ở giữa không trung, lạnh lùng nhìn
chằm chằm vào hắn.
Đại kỳ phấp phới, đây là một kiện chí bảo, mặt
cờ bùng phát ra hào quang khùng bố, trùng trùng lôi mang quét về phía toàn thân
Diệp Phàm.
Thế nhưng, ánh sáng hừng hực nhoáng lên một
cái, Diệp Phàm pháp lực ngập trời hoàn toàn không việc gì, Khó đả thương mảy
may tới thân thể hắn. Thậm chí cuối cùng hắn dẫn động lực lượng này vào thân thể,
tìm tòi nghiên cứu bí mật của nó!
Con Kỳ lân trắng kia ngửa mặt lên trời gào rống,
dựng chân đứng lên, cũng bùng phát ra hào quang, kết quả đại hắc cẩu từ trên trời
hạ xuống, lập tức liền cưỡi trên lưng nó, áp chế nó, rồi nói:
- Từ nay về sau, ngươi là vật cưỡi của bổn
hoàng!
Nó nghiêng đầu nhìn Huyền Nhất, cười lạnh nói:
- Cưỡi ngựa trắng liền nghĩ chính mình là
Thiên thần thánh khiết sao? Cũng có thể là bổn hoàng! Còn mặc đồ trắng, ta xem
ra là ngươi muốn đội khăn tang đây?
- Buông thiếu chủ ra!
Rất nhiều người rống to, những người tinh nhuệ
kia tất cả đều vọt tới.
Nhân Ma mở ra bàn tay to, bao phủ bầu trời che
lấp mặt đất, trong phút chốc cát bay đá chạy, bao phủ cả địa phương này! Lão
quơ một tay liền bắt hết mấy vạn người, tất cả đều trấn áp.
- Ngươi cũng biết...
Huyền Nhất ngoài mạnh trong yếu, không còn có
một chút vẻ ung dung, càng không có cái loại khí độ khoan thai và khí chất siêu
trần như trước, hiện tại hắn thực sự sợ hãi.
Diệp Phàm xách theo hắn, giống như nắm một con
gà con.
“Phốc!”
Không chờ hắn nói xong, Diệp Phàm đã bóp nổ
tung thân thể hắn, rồi sau đó nắm lấy nguyên thần của hắn phong ấn ở trong cây
đại kỳ kia, tiến hành giày vò nghiền ép đích xác theo hình thức Địa Ngục.
- A...
Huyền Nhất ở trong đó gào lên thê lương, thống
khổ tới cực hạn.
Thần Đình muốn khai chiến với Thiên Đình!
Một ngày này, tin tức xông lên tận trời, bốn
phương vũ trụ dao động, rung chuyển dữ dội, mọi người đều kinh khiếp.
Điều này sao có thể, hai thế lực khổng lồ rốt
cục muốn quyết chiến rồi sao?
- Giết con ta không kiêng nể gì, muốn ta tiêu
diệt toàn bộ các ngươi sao?!
Thời gian hắc ám náo động chấm dứt đã cách hơn
ba trăm nhiều năm, Đế chủ
vẫn luôn trầm mặc rốt cục xuất thế, và còn
phát ra thanh âm uy nghiêm của mình.
- Nếu ngươi giết một người Thiên Đình ta, ta
liền giết một đứa con của ngươi, không tin ngươi tới thử xem!
Một ngày này, câu nói của Diệp Phàm cũng chấn
động vũ trụ, lời nói vang vọng, cường thế hồi đáp.
Hai con quái vật lớn có thể sẽ phát sinh va chạm
mạnh, như sao chổi quét ngang không trung động trời, như ánh lửa cuồn cuộn nuốt
lấy núi sông đáng sợ, tin tức mới vừa truyền ra đã khiến cho thập phương rúng động.
Vũ trụ đều run lên, các tộc đều hết hồn, đây
tuyệt đối là một hồi chấn động mặt đất đáng sợ, quần tinh rung chuyển!
Mọi người sớm có dự cảm, Thần Đình tất nhiên
phải với quyết đấu Thiên Đình, không nghĩ tới, chiến hỏa tới nhanh như vậy, mà
lại sắp sửa với loại hình thức này mở ra.
- Tộc trưởng vì sao không trả tòa trọng trấn
kia trở về? Ngài không phải nói muốn chúng ta chịu đòn nhận tội, tư thái phải hạ
xuống thấp nhất sao?
Trên một viên cổ tinh, có tộc đang bàn luận.
- Đúng vậy, chúa tể Thiên Đình Diệp Phàm đã trở
lại, liền đại khai sát giới, làm cho ba đại huyết mạch Cổ Hoàng ngã xuống, thứ
tử của người chủ Thần Đỉnh cũng thành vong hồn, chúng ta chẳng lẽ không cần thỉnh
tội, lập tức trả lại tài nguyên tinh đoạt được sao?
- Gấp cái gì! Hắn là rất mạnh, nhưng Đế chủ hẳn
là càng khủng bố hơn, chúng ta trước nhìn xem rồi hẵn nói!
Một thanh âm già nua nói.
Mấy người oán thầm, còn không phải chính ngài
sau khi nghe được tin tức khiến trách chúng ta, yêu cầu lập tức đi tới Thiên
Đình thỉnh tội, kết quả tin tức mới vừa truyền đến lại lật mặt, thật sự là so với
lật trang sách còn nhanh hơn.
Một viên tinh tú khác cũng đã xảy ra chuyện
cùng loại. Một ít nhân vật trọng yếu đang bàn bạc nên xử lý ra sao về quan hệ với
hai thế lực lớn.
- Đế chủ sắp sửa xuất thế, hắn là người cường
đại nhất thế gian này, Diệp Phàm chung quy là không có trở thành Thánh thể đại
thành, nếu liều mạng huyết chiến, tất nhiên sẽ bại vong, viên tinh tú chúng ta
đoạt từ Thiên Đình kia không cần phải gấp gáp trả về!
- Cái này, không sai! Cứ để cho bọn họ liều mạng
huyết chiến, Thiên Đình nếu bị huỷ diệt, viên tinh tú có chứa quặng mỏ Thần thiết
kia sẽ vĩnh viễn thuộc về chúng ta!
Trong vũ trụ thực không bình tĩnh, nhất là
vùng biên cương của Thiên Đình, phần lớn các tộc và các thế lực đều rục rịch, đều
chuẩn bị, có lẽ bọn họ có thể từ trong đại chiến chia được một chén canh ngon.
- Đấu nhau đi! Cuối cùng tinh nhuệ của hai nhà
đều tổn thất hết đi! Đế chủ nếu còn không Thành Đạo, phỏng chừng thọ nguyên
cũng không nhiều lắm đâu. Mặc dù hắn thống ngự vũ trụ cũng không còn sống bao
nhiêu năm nữa!
- Sớm làm chuẩn bị, xem Thiên Đình bị nhổ tận
gốc, xem Thần Đình cực thịnh rồi suy!
Đương nhiên cũng có người rất lo lắng, trước
tiên trả lại cho Thiên Đình các cứ điếm, trọng trấn cướp đoạt, sợ ngày sau bị
Diệp Phàm thanh toán.
Trận văn ở biên cương Thiên Đình lấp lánh, đại
trận khắp nơi, nhưng người còn lại không có bao nhiêu, chỉ có số ít người đang
khắc trận văn phòng ngự, chủ lực đã sớm lui về bản bộ.
Lần này đại quân giao chiến không phải trọng
điếm, rất có thể chỉ là trận chiến giữa hai người tuyệt đỉnh! Đế chủ quá cường
đại, thế gian này có lẽ thật sự không người nào có thể đối địch.
Chiến lực của hắn rốt cuộc đáng sợ tới mức
nào? Không có người nào nói rõ. Theo đánh giá có lẽ sẽ không yếu nhiều lắm so với
chí tôn xuất hiện thời điếm hắc ám náo động kia, mặc dù không phải là cấp số đó
cũng không sai biệt lắm.
Đây giống như một ngọn núi lớn đè lên trái tim
mỗi người, bên trong Thiên Đình không khí thực áp lực, mọi người đều như lâm đại
địch, làm tốt chuẩn bị giao chiến.
Duy nhất để mọi người an tâm chính là, có cô
bé khờ dại tinh thuần nhu thuận đáng yêu ở nơi này. Trải qua hắc ám náo động, bọn
họ cũng đều biết lai lịch cô bé lớn kinh người, chân chính nghịch thiên. Chỉ cần
có cô bé tọa trấn ở nơi này, mặc dù là Đế chủ đến đây cũng không tạo dậy nổi đại
loạn huyết kiếp.
Hư không vũ trụ, trên một hòn đảo thật lớn,
dao thảo khắp nơi, hoa phượng hoàng nở rộ, long đằng sinh trưởng, thần thụ cổ
xưa che phủ bầu trời, xanh tươi ướt át, hào quang lượn lờ.
Nơi này cung điện lầu các treo ở đám mây, thác
nước bạc như rồng chảy xuống vạn trượng, phi thường tráng lệ và đẹp như tiên cảnh.
Ở trung tâm vùng đất lành, cây bồ đề đã cao được
sáu trượng, hạ xuống một mảng lớn ánh sáng, vờn quanh đầy màu sắc, thoạt nhìn
thần thánh mà tường hòa.
Dưới cây bồ đề ngồi không ít người, đại hắc cẩu
bảo tướng trang nghiêm, Bàng Bác uy mãnh như Yêu Thần, Hoa Hoa mặt đầy vẻ từ
bi, Thánh Hoàng tử phun nạp tinh hoa hỗn độn, Nhân Ma... há mồm to ăn thịt.
Một đám người biếu hiện không giống nhau, cô
bé chạy tới chạy lui, thực hiếu động hoạt bát, chớp chớp đôi mắt to như hắc bảo
thạch, nhìn người này, lại nhìn xem người kia, tràn ngập từ mò, bé cũng không
có cảm giác được khí tức căng thẳng của đại chiến sắp nổi lên.
Cách đó không xa, Kỳ Lân thần dược đã cao có
non nửa thước, dâng lên ráng màu tím, chín chiếc lá chống trời, mở ra một chuỗi
đóa hoa trong suốt, hấp dẫn đến một đám Thần thú nhỏ quanh quẩn một chỗ ở xa
xa. Đó là các thụy thú của Thiên Đình nuôi dưỡng, mỗi con đều bất phàm, có thân
có huyết mạch bạch hổ, có trong cơ thể chảy xuôi máu của Hỏa Hoàng...
- Người chủ Thần Đỉnh triệu tập tất cả con nối
dòng, lập tức trở về Thần Đỉnh!
Kim Sí Đại Bằng Vương xuất hiện, mang về mọt
tin tức như vậy, làm mọi người đều chấn động. Hiển nhiên Đế chủ Thần Đình thực
muốn động thủ rồi, mà quả thật hắn cũng kiêng kị Diệp Phàm, sợ hắn hạ sát thủ với
các con nối dòng khác.
Kim Sí Đại Bằng Vương trầm mặc ít lời, sau khi
báo tin liền ngồi xuống dưới bóng cây bồ đề, nơi này ráng màu tường hòa lấp
lánh, mỗi một cái lá đều có khắc một loại đạo văn, là địa phương ngộ đạo thật
là tốt.
Năm đó hắn chính là ở dưới cây bồ đề lĩnh ngộ
được Đại Bằng Vương Quyền, từ đó trở thành cao thủ đỉnh cấp. Những năm gần đây
dũng mãnh tinh tiến, càng ngày càng cường đại.
- Người chủ Thần Đình xuất thế rồi!
Một ngày này, rất nhiều người đều chấn động, ở
phiến tinh vực này cảm nhận được một loại dao động cường đại, dường như có một
Đại đế quân lâm nhân gian.
Mọi người đều kinh sợ, sau đó kinh hãi không
thôi! Dựa vào bản năng bọn họ biết rằng đây cũng không phải một người mới vừa
trở thành Chuẩn đế có khả năng chống lại. Đế chủ quá cường đại!
“Ầm!”
Đó là một viên tinh tú đỏ như lửa, vô cùng hừng
hực, là nơi Đế chủ bế quan, ngày thường không người nào dám đến gần, mà đúng
lúc này đột nhiên nổ tung.
Tinh tú nứt ra thành rất nhiều mảnh, từ trong
đó bước ra một người!
Đó là một người trung niên cả thân thể đỏ như
lửa, ngay cả sợi tóc đều như ngọn lửa đang nhảy múa, khí tức chí cường mênh
mông, khuấy động trong vũ trụ làm cho tinh tú ở chung quanh liên tiếp nổ tung!
Đế chủ xuất quan, ngay trong khu vực Thần Đình
thống trị, mọi người đều có thể cảm ứng được sự cường đại của hắn.
“Rắc!”
Pho thần tượng của hắn được cung phụng trong
cung điện Thần Đỉnh trực tiếp vỡ nát, bởi vì chân thân đã xuất hiện. Ngày thường
thần tượng đất có thể lên tiếng liên hệ với bên ngoài này đã đến lúc bị hủy rồi.
Đại chiến sắp sửa bắt đầu!
Đây là ý tưởng chung của mọi người, mỗi người
đều rung động trong lòng, Đế chủ có lẽ so ra kém chí tôn của thời đại hắc ám
náo động, nhưng thật sự kém cũng không xa lắm.
- Phụ thân...
Xa xa trên không trung bay tới tám thân ảnh, gục
đầu bái lạy, tất cả đều vô cùng kích động. Đế chủ Thần Đình cường đại như vậy,
thế gian ai tranh phong cùng? Tương lai sẽ thuộc về bọn họ.
Vang lên tiếng “leng keng”, một bộ Xích Long
giáp trụ bay tới, dừng ở trên người Đế chủ, bao bọc toàn thân hắn, đây là một bộ
long mãng giáp, nhảy lên ngọn lửa bừng bừng.
Ngày xưa, bảo tháp của hắn vỡ nát, đến nay
cũng chỉ tìm được một ít mảnh nhỏ, khó có thể đúc lại. Những năm gần đây hắn
dùng vài món binh khí Chuẩn đế của tiền nhân lưu lại nấu chảy cùng một chỗ, luyện
chế thành kiện Xích Long giáp này.
- Một tiểu bối mà thôi lại gan lớn như vậy, dám
giết cao thủ Thiên Đình ta, lại đánh chết nhị Thái tử, thật sự là tội không thể
tha! Đế chủ xuất quan, thỉnh ngài chủ trì công đạo!
Có một số cựu thần cũng bay tới, toàn bộ quỳ rạp
trên đất, đối mặt với thân ảnh thần uy cái thế như ngọn lửa đỏ mãnh liệt kia, bọn
họ tất cả đều sợ run, còn thật sự nghiêm túc quỳ bái.
Các nơi vũ trụ, tứ cực bát hoang rất nhiều người
đều nhận được tin tức, tất cả đều đang chờ đợi, mọi người biết rằng một hồi mưa
rền gió dữ sắp tới.
Tại tinh vực chỗ Thiên Đình bầu không khí thực
áp lực, không ít thế lực lớn đều trực tiếp rời đi, mệnh lệnh cho con cháu không
được đi vào trong đó du lịch. Bằng không có thể sẽ có đại họa sát thân.
Chư hùng tất cả đều đang chờ đợi, một hồi va
chạm mạnh sắp sửa bắt đầu!
- Cao thủ dưới trướng Thiên Đình nhiều như mây
trời, nhưng khẳng định cũng không ngăn được Đế chủ cường đại như vậy. Ta nghĩ một
trận chiến này qua đi thế gian sẽ không còn có Thiên Đình, chỉ có tàn tích!
- Vậy không phải vừa lúc sao, tài nguyên tinh
xâm chiếm từ bọn họ nơi đó sẽ hoàn toàn thuộc về chúng ta tất cả!
Có người vui mừng có người âu lo, không ít người
tự nhiên hy vọng Diệp Phàm ngã xuống, như vậy trọng trấn, mạch khoáng bọn họ đoạt
được sẽ không cần phải trả lại, có thể danh chính ngôn thuận giữ lấy.
Mà cũng có một số người thì căm giận, ôm trong
lòng chuyện bất công của thiên hạ, cảm thấy Thần Đình khinh người quá đáng, vì
Thiên Đình mà cảm giác đáng tiếc.
- Thánh thể Nhân tộc cường đại, ngút trời chi
tư như vậy. Nếu như cho hắn thời gian trưởng thành, khẳng định có thể nghịch
thiên, hiện tại thì nguy rồi!
- Hừ! Hắn không có cơ hội, Đế chủ xuất thế, tồn
tại của cấp số này căn bản không thể chống lại. Không có khả năng có người nào
là đối thủ, đó là một vị chí tôn sắp thành đạo nha!
Người đồng tỉnh, kẻ vui sướng khi người gặp họa
đều chú ý theo dõi, bất kể lập trường của họ như thế nào, nhưng có một điếm giống
nhau: đều cho rằng Thiên Đình và Diệp Phàm khẳng định không ngăn được người chủ
của Thần Đỉnh.
- Loạn thế đã đến, một hồi đốm lửa sáng lạn sắp
sửa va chạm ra!
Chiến trường con của Đế cũng có người âm trầm
nói.
- Thánh thể sắp ngã xuống, Thánh thể sẽ bại
vong!
Một số tổ địa đại tộc không ít người đều đang
bàn luận và chú ý theo dõi.
Diệp Phàm cường thế quật khởi, áp chế rất nhiều
người đều không hít thở được, các thế lực đối địch hy vọng hắn ngã xuống, không
muốn nhìn thấy hắn đi tiếp, leo lên tới tuyệt đỉnh.
Lúc này Đế chủ ra tay, đối với người đối địch
của Diệp Phàm hắn mà nói, đây là chuyện không còn gì tốt hơn.
Không khí càng ngày càng nặng nề, như là có một
mảng mây đen bao phủ trong lòng mọi người, phiến tinh vực chỗ Thiên Đình này dường
như đều ảm đạm, khiến người ta sợ hãi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày... vẫn như thế, mọi
người đều biết, đây là sự yên lặng trước cơn bão tố!
Tới ngày thứ sáu, tin tức kinh người như núi lửa
sơn phun trào, Đế chủ Thần Đình xuất động, khí tức bao trùm vũ trụ, chấn động
bát hoang.
Đại quân Thần Đình ào ào kéo tới trùng trùng
điệp điệp như dòng thác lũ vũ trụ, liếc mắt nhìn không đến cuối, hưng sư động
chúng đánh tới, phải bình định
Thiên Đình, hoàn toàn tiêu diệt!
Đế chủ ngồi trên một chiếc liễn xa, do chín
lão giao long kéo xe, mỗi con đều tản ra khí tức khủng bố, xông thẳng tới cứ điếm
Thiên Đình.
Nơi này có trận văn, có phòng ngự, nhưng căn bản
không có khả năng ngăn cản Đế chủ, phía sau trùng trùng đại quân bức tới.
Thiên Đình tất nhiên phải bị huỷ diệt, đây là
ý niệm trong đầu của mọi người! Nhân vật cường đại như vậy, quân đoàn khủng bố
như thế, ngày nay ai cũng không ngăn chống được.
Tổng bộ Thiên Đình bại lộ, bị quân đội Thần Đỉnh
tìm ra, đại binh tiếp cận thẳng tới hướng khối hòn đảo rộng lớn lơ lửng trong
vũ trụ, chúng thiên binh thiên tướng đều lui về trấn giữ chỗ này.
- Thánh thể Diệp Phàm đi ra nhận lấy cái chết!
Người chủ vô thượng của Thần Đình ta tới rồi!
Trong đội quân Thần Đình có người quát lớn.
Người la hét thú gào rống, thiết kiếm leng
keng, chiến qua như cầu vồng, trường mâu như rừng, hàn quang lấp lánh, giáp trụ
lành lạnh, bọn họ giống như dòng thác lũ sắt thép, khí nuốt núi sông, thổi quét
vũ trụ.
Đế chủ Thần Đình đứng ở trên liễn xa, nhìn
thác nước bạc ở phía trước, nụ hoa rực rỡ, trong suốt lấp lánh chảy xuôi xuống
vùng đất lành, thần sắc hẳn nghiêm túc mà lạnh lùng.
- Niệm tình ngươi ba trăm năm trước từng có
công lớn tích, chủ ta cũng không muốn tới làm khó dễ ngươi! Hiện tại lệnh cho
ngươi giải tán Thiên Đình, tự trói tay chân lại đây thỉnh tội, tha cho các
ngươi toàn mạng sống!
Người bên cạnh Đế chủ Thần Đình lên tiếng, khí
động bát hoang. Thanh âm này có một loại ma lực kỳ dị, chấn nhiếp lòng người.
Đế chủ vẫn không nhúc nhích, vô cùng uy
nghiêm, thật sự giống như một Thần Hoàng tử Thiên giới hạ phàm, bễ nghễ nhân
gian, hết thảy đều nắm trong tay. Thần sắc hắn lạnh lùng, đôi mắt sâu sắc đáng
sợ, hùng thị lục hợp bát hoang.
- Ngươi tưởng rằng mình oai lắm sao? Hơn ba
trăm năm trước nhu nhược, cũng dám tự cho mình là chí tôn quân lâm vũ trụ! Nếu
ta là ngươi, trọn đời sẽ không xuất hiện, cho đến khi chết già!
Trên đảo lớn, có người lên tiếng, không lưu
tình chút nào vạch ra vết sẹo của Đế chủ.
- Lớn mật! Dám mạo phạm chủ ta, tất cả các
ngươi đều phải chết!
Đại quân Thần Đình kích động dữ dội, rất nhiều
người giơ cao binh khí, sát khí ngập trời.
Đại quân đông nghìn nghịt bức tới, đây là một
mảng núi rừng sắt thép, mỗi người đều cầm chiến qua, thiết kiếm, trường mâu,
toàn thân giáp trụ lạnh như băng, đều chấn binh khí, sát khí ngập trời thổi
quét vào trong vùng đất lành.
Mà trên liễn xa, Đế chủ mặc Xích Long giáp trụ,
càng thêm uy nghiêm, khí tức chí cường giả không ảnh hưởng tới người bên mình,
lại như sóng thủy triều phóng tới đại lục lơ lửng ở phía trước.
Hắn như là một con Xích Long chuyển thế, thần
uy cái thế, vô cùng chí cường, đầy đầu sợi tóc màu đỏ bay múa, trên mặt vô cùng
hờ hững, chỉ là loại khí tức này đã khiến cho tim gan người ta như muốn nứt ra.
Trong vùng đất lành mặc dù có Đại đế sát trận,
mặc dù có trận văn vô thượng, nhưng mọi người đối mặt với loại uy áp này cũng
không chịu nổi, rất nhiều người đều run rẩy.
Đây cũng không phải không đủ dũng khí, mà là bản
năng thân thể của họ phản bội, không tự chủ được sợ run, không chịu khống chế.
Rất nhiều thiên binh thiên tướng xấu hổ, không
khỏi ngửa mặt lên trời rống giận, nhưng lại gặp uy áp càng cường đại hơn. Đế chủ
hờ hững nhìn lướt qua bọn hắn, nơi ánh mắt đi qua, trận văn trên đại lục phát
ra một mảnh lại một mảng đốm lửa như là bị lợi kiếm bổ trúng!
Điều này làm cho Hắc Hoàng đều biến sắc, người
này quá cường đại!
Ở niên đại không có chí tôn cổ đại xuất thế
này, có nói hắn là đệ nhất nhân cũng không sai biệt lắm, gần như không tìm thấy
người nào có thể chế hành hắn, khó trách lúc trước hắn được thiên hạ hoài nghi
là chí cường giả chống lại với Bất Tử Thiên Hậu.
Đế chủ liếc mắt một cái thấy được Diệp Phàm,
thấy hắn đứng dưới cây bồ đề, trên đầu hắn treo lơ lửng Vạn Vật Mẩu Khí Đỉnh,
trong tay cầm cây Thanh Liên, cùng đối diện với Đế chủ.
- Cây bồ đề chân chính! Đây là một gốc cây
tiên thụ bất tử, không những có thể ngộ đạo dưới tàng cây, mà còn có thể luyện
chế nó thành Cửu Chuyển Tiên Đan!
Trong Thần Đình mấy vị Đại thống lĩnh không kiềm
nổi kêu lên, ánh mắt bọn họ nóng cháy. Cái loại hào quang này đều sắp hóa thành
ngọn lửa, bởi vì đó là một loại tiên trân quý báu nhất trong thiên địa.
- Chủ ta nếu có được nó, có thể tăng thêm thọ
mệnh một đời, tất nhiên sẽ khai sáng ra sự nghiệp Đế Hoàng vĩ đại, vang dội cổ
kim, không người nào có thể đối địch!
Một ít người nói, từng ánh mắt lấp lánh, tất cả
đều nhìn chằm chằm cây bảo thụ, ở sâu trong nội tâm tràn ngập tham lam, ai cũng
muốn chính mình là người đoạt được.
Điều này cũng không thể trách bọn họ, “đây vốn
là chuyện thường tình của con người”. Đây là tiên chu khiến Đại đế cổ đều phải
động tâm, từ trước đến nay đều nắm giữ trong tay Đế và Hoàng, phàm nhân sao có
thể không kích động trong lòng cho được.
- Cái đỉnh kia cũng không tệ! Thật có duyên với
chủ ta!
Vài tên cựu thần nhìn chằm chằm Vạn Vật Mẫu
Khí Đỉnh trên đầu Diệp Phàm, đồng loạt nói ra. Cái tháp của Đế chủ bị chí tôn cổ
đại đánh nát, ngày nay đang cần một kiện Thần khí hiếm thấy thế gian.
- KMu khí ghê gớm thật!
Hắc Hoàng hừ lạnh.
- Cái đỉnh này hiến dâng cho chủ ta, có thể giảm
bớt tội lớn của các ngươi!
Một lão nhân quát lớn, bảo bọn họ dâng lên cái
đỉnh.
Điều này làm cho mỗi người Thiên Đình đều lòng
đầy cãm phẫn, đối phương quá cuồng vọng, hồn nhiên không có xem bọn họ ở trong
mắt, một bộ dáng bễ nghễ thiên hạ, nhìn xuống thần bộc.
“Ầm!”
Trên đại lục, một tòa lại một tòa trận thai hiện
lên, mấy chục tòa cùng nhau đánh ra. Nhằm về phía quân đội Thần Đình, mà mấy
tên cựu thần kia tự nhiên là đối tượng trọng điếm chiếu cố.
Thế nhưng, đã xảy ra chuyện đáng sợ: Đế chủ
thân mặc Xích Long giáp trụ cả vật thể phát ra ánh lửa đều đốt dập nát tất cả
trận văn. Mấy chục tòa trận thai kia lại bị đổ nát.
Đây chỉ là một loại khí cơ mà thôi, hắn căn bản
cũng không có ra tay. Đây là một loại phóng thích theo bản năng, đại trận của
Thiên Đình liền bị phá, khiến mọi người đều kinh sợ.
Xa xa có không ít người nhìn thấy một màn này,
đều là danh túc của các tộc tới đây xem cuộc chiến, đều bị dọa cho sợ hãi. Quá
cường đại, Đế chủ có thể so với chí tôn cổ đại hay sao?
Lưu chuyển căn nguyên, vạn vật trong thiên địa
này đều không thể đả thương thân hắn, là thể hiện của tu đạo cực hạn. Trận quyết
chiến này hoàn toàn không phải là một trận chiến ngang cấp, mặc dù Diệp Phàm,
Thánh Hoàng tử đều trở thành Chuẩn đế cũng khẳng định không phải đối thủ.
Mọi người dường như đều thấy được kết cục: nơi
này sẽ máu chảy thành sông, thi thể hài cốt như núi, không có người nào có thể
chống lại Đế chủ, hắn là chí tôn của kiếp này.
- Giết con nối dòng của ta, nhục mạ Thần Đình
ta, bức ta xuất quan ra tay, hết thảy đây đều là các ngươi gieo gió gặt bảo!
Đế chủ rốt cục lên tiếng, chấn động chư thiên.
Hắn như là một Thiên thần đi tới từ thời đại thần thoại, cả vật thể bao phủ một
vầng lại một vầng hào quang, thần bí mà khủng bố.
Hắn bước từng bước một tới phía trước, một
mình bức tới gần trước đại lục, định leo lên tới, sát ý thổi quét chấn động bầu
trời, vũ trụ đều nứt toác ra.
“Rắc rắc!”
Những trận văn trên khối đại lục, tất cả đều
sáng lên, mà phần nhiều thì lại không chịu nổi áp lực, khó mà đối kháng trực tiếp
vỡ nát.
- Ném chết hắn cho ta!
Hắc Hoàng rống giận.
Nó cậy vào cường đại nhất, chính là những Thần
thai dùng Thần liệu khắc thành kia, một tòa lại một tòa hiện lên, mặt trên có
tàn văn sát trận của Vô Thủy Đại đế, chừng mấy ngàn tòa cổ thai đều dùng để đối
phó với Đế chủ.