- Dù vậy, ngươi cũng không cần hạ sát thủ, quá
mức ác độc, cự tuyệt tiến vào trận không được sao?
Phong Mỗ Mỗ trong bóng tối cười lạnh liên tục,
lớn tiếng quát lớn, chất vấn Diệp Phàm, kêu gọi các tộc cùng chung sức tru diệt.
Tới lúc này, Diệp Phàm càng thêm lãnh đạm,
không nhanh không chậm nói:
- Chính hắn từng nói, không đội trời chung với
ta, không chết không ngừng, nếu hắn đã không từ thủ đoạn trước muốn ltra ta vào
trận, vậy giết hắn còn cần phải thương lượng sao?
Ý nói thực rõ ràng, nếu là cừu địch, trực tiếp
giết chết! Diệp Phàm không muốn tranh cãi, đồng thời cảnh cáo Phong Mỗ Mỗ, cố ý
là địch thì kết quả cũng như thế.
- A...
Đại Thánh Kim Ô tộc rống giận liên tục, thật sự
là hơi giận bốc lên như sắp nổ tung tim gan phèo phổi. Chuẩn đế sát trận không
có dẫn tới công dụng, còn bị chế ngạo và trào phúng như vậy, hắn sao có thể nhịn
xuống được, liên tục quát:
- Ngươi không kiêng nể gì, không nói đạo nghĩa
như vậy, ở đây đại khai sát giới, một chút quy củ cũng không nói, thiên lý khó
chứa!
Diệp Phàm cười nhạo, nói:
- Rõ ràng là các ngươi ôm lòng xấu xa, kết quả
bị ta nhìn thấu, trực tiếp giết chết, còn nói bi phẫn, xấu hổ hay không xấu hổ,
như vậy còn có mặt mũi nữa sao?
- Hoài Tôn Thái tử thiết lập sát trận có cái gì
sai, ngươi không dám tiến vào trận, lại đi hành động ti tiện như vậy, hay ho gì
chứ!
Phong Mỗ Mỗ trong bóng tối khiến trách.
- Tốt lắm! Với hành động giống như các ngươi,
Diệp mỗ cũng bố trí một tòa binh khí Đế trận tại đây, mời các ngươi vào trận
phá giải, có dám không?!
Diệp Phàm nói vừa dứt lời, “keng” một tiếng
rút ra tiên kiếm của Linh Bảo Thiên Tôn, hàn quang lấp lánh hiện lên trận văn,
xuất hiện một bức hư không đồ sát tiên, phảng phất như cảnh tượng chân thực.
Hắn nhìn quét tứ phương, mời Kim Ô tộc Đại
Thánh cùng với người trong bóng tối tiến vào trận, để chiến một trận.
- Ngươi...
Đại Thánh Kim Ô tộc thẹn quá thành giận, đỏ mặt
tia tai, phẫn nộ đến toàn thân run rẩy, chi vào hắn, nói:
- Chư vị đạo hữu đều thấy rồi đó, hắn khinh người
quá đáng, lưu lại người này sớm muộn gì sẽ là một cái mầm tai hoạ!
Hắn cổ động quần hùng, hy vọng mọi người đều
ra tay trấn chết Diệp Phàm, nhất là mấy Cổ Hoàng tộc cường đại đều là đối tượng
cầu viện của hắn.
- Thỉnh chư vị cùng ra tay! Đại đế tộc của ta
tương lai buông xuống cổ tinh này, tuyệt sẽ không quên ân tình của các vị!
Tới giờ khắc này, Đại Thánh Kim Ô tộc ngay cả
loại câu nói này đều nói ra, làm cho mọi người đều cả kinh: dùng cả tương lai hứa
hẹn, quyết phải tru sát Diệp Phàm.
- Như thế nào, thẹn quá thành giận ư?
Diệp Phàm trấn định ung dung, thản nhiên cười
lạnh nói tiếp:
- Ngày nay ta bày bố trận binh khí Đế, chờ
ngươi đến vào trận, không phải cùng một đạo lý sao, vì sao từ chối, vì sao nói
ta khinh người quá đáng! Nếu ngươi không dám tiến vào, thì không nên kêu oan ức
gì cho Hoài Tôn Thái tử!
- Chư vị! Hôm nay không trừ hắn, ngày sau tất
nhiên sẽ hối hận! Người này tâm tính tàn nhẫn, tương lai khẳng định là đại địch
của các tộc, phải diệt trừ hắn!
Phong Mỗ Mỗ trong bóng tối hô hào kêu gọi.
- Không sai! Người này quá mức ti tiện, rõ
ràng là một hồi quyết đấu công bằng, kết quả lại diễn biến tới nông nỗi này!
Mong rằng các vị chủ trì công đạo!
Đại Thánh Kim Ô tộc lạnh lùng nói.
Diệp Phàm trách mắng:
- Hoài Tôn Thái tử ôm lòng xấu xa bày bố Chuẩn
để trận muốn ltra ta đi vào để giết chết, kết quả còn được các ngươi bao che tô
son trát phấn như vậy, còn muốn mặt mũi nữa sao? Rõ ràng lột da mặt ném xuống đất
cho xong! Nếu đã muốn giết ta, đã là cừu địch sự thật xảy ra trước mắt, còn
không muốn đường đường chính chính lại đây chiến một trận, cứ nói đâu đâu như vậy,
thật giống như dựng một tòa miếu thờ ở giữa chốn trăng hoa không cưỡng ép được
ai đi vào trong đó, điều này không buồn cười sao?!
Mọi người cười to, lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn.
Đám Long Mã tự nhiên là lớn tiếng ồn ào nhất,
kêu la không ngừng.
Đại Thánh Kim Ô tộc sắc mặt xanh mét, Phong Mỗ
Mỗ ở trong bóng tối tiếp tục đánh trống reo hò, hy vọng Thái Cổ Hoàng tộc ra
tay, ngay lập tức giết chết Diệp Phàm tại đương trường.
Trên mặt Thạch Trung Hiên mang theo lãnh ý mờ
nhạt, nói:
- Diệp huynh hành động như thế hơi quá đáng!
Dù Hoài Tôn điện hạ rắp tâm hại người, huynh cũng không cần hành động quá khích
như vậy! uổng cho khí phách và vĩ ngạn của đạo huynh như vậy, làm cho chúng ta
xấu hổ đặt ngang hàng với huynh!
Ở bên cạnh, tự nhiên cũng có một số người tính
là đồng bạn của hắn, nghe vậy đều nhìn về hướng Diệp Phàm nơi này, làm ra một bộ
dáng lắc lắc đầu tiếc rẻ.
Diệp Phàm quét mắt nhìn lướt qua bọn họ một
vòng, nói thẳng:
- Ngươi thì tính cái gì, cũng xứng đặt ngang
hàng với ta ư? Là tiểu nhân ti tiện mà thôi, ta giết chết cả đám so với ngươi đều
cường đại hơn!
- Ngươi...
Thạch Trung Hiên sôi máu lên sùng sục, sắc mặt
căng lên đỏ bừng, phẫn nộ đến ánh mắt lập tức sắc bén ác liệt, dày đặc hàn
quang.
Hắn là nhân vật loại nào chứ! Đến từ Thánh
Linh nhất mạch, trong cơ thể chảy xuôi có hoàng huyết, từ trước đến nay luôn được
người lễ kính. Kết quả hôm nay lại hồn nhiên bị người xem thường không đặt ở
trong mắt, quát ngay mặt hắn không xứng đặt ngang hàng, sỉ nhục trước mặt mọi người,
quả thực khiến hắn khó chịu đến sắp hộc máu.
Diệp Phàm quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó liền
xem hắn như cỏ cây, không hề hiện diện.
Đúng lúc này, Đại Thánh Kim Ô tộc di chuyển,
hướng tới chỗ xung yếu Chuẩn đế sát trận, muốn lẩn vào sâu phía trong, bởi vì hắn
đã dự cảm không ổn.
Nhưng mà, Diệp Phàm sớm đã tập trung, luôn
luôn nhìn chằm chằm vào hắn, lập tức vọt ngang qua không trung, ngăn cản đường
đi, sát kiếm trong tay nở rộ hào quang khủng bố, khí thế xông thẳng lên trời
cao.
Đại Thánh Kim Ô tộc cúi đầu bước đi, cũng rất
quyết đoán: Hắn biết đối phương căn bản là không để cho hắn cơ hội. Chỉ cần đi
vào trong trận hắn có thể tự bảo vệ mình, tối thiểu có thể tránh được tai họa, thậm
chí có thể đối phó lại Diệp Phàm, thế nhưng lúc này lại bị chặn con đường phía
trước.
- Thánh thể Nhân tộc! Ngươi hành động quá mức
bá đạo, muốn ở trước mặt đồng đạo khắp thiên hạ trong này giết chóc bốn phía
sao, muốn chém giết một vị Đại Thánh, ngươi khi khắp thiên hạ không người sao?!
Phong Mỗ Mỗ trong bóng tối quát.
- Một mình ngươi đại biếu khắp thiên hạ à? Đồ
chuột nhắt giấu đầu giấu đuôi, đợi chốc lát sẽ thanh toán ngươi!
Diệp Phàm lạnh lùng đáp lại một câu.
Hắn chặn đứng lão Kim Ô, từng bước một đi tới phía
trước. Cả thiên địa này đều vì hắn mà rung chuyển, sát kiếm trong tay tản ra
sát khí cuồn cuộn xông lên tận trời, không người nào có thể kháng cự lại.
Đại Thánh Kim Ô tộc phát lạnh, sự tình kịch liệt
như vậy, không ngờ lại diễn biến tới nông nỗi này, muốn lui lại ngường một bước
cũng không được, hắn sắc mặt thực khó coi, quát lớn:
- Ngươi muốn như thế nào, muốn trước mắt các vị
đồng đạo quát tháo ra uy sao?
- Chính miệng ngươi nói muốn giết ta, hiện tại
sợ hãi rồi sao? Còn nữa không cần luôn đem ý chí của một người ngươi bao trùm ở
trên đầu mọi người khắp thiên hạ! Ngươi thì tính là gì, không đại biếu được tất
cả đồng đạo!
Diệp Phàm giơ kiếm bổ tới phía trước, muốn giết
Đại Thánh Kim Ô tộc.
Tiếng ồn ào rầm rĩ lập tức im bặt, mọi người đầu
khiếp sợ, đây mới là sự thật, nói cái gì đều vô dụng: Diệp Phàm cầm binh khí Đế
muốn giết một vị Đại Thánh, tự nhiên khiến cho mọi người đều phát lạnh.
“Vù!”
Đại Thánh Kim Ô tộc kinh hãi sắc mặt tái nhợt,
hóa thành một luồng kim quang, như một mũi tên nhằm về phía Vực ngoại, trực tiếp
chạy trối chết.
Diệp Phàm bước ra một bước, thiên địa biến
hóa, núi sông chuyển mình, hắn cũng biến mất tại chỗ bay thẳng vào vũ trụ.
- Oan oan tương báo biết tới khi nào! Hai vị đạo
hữu, trong thiên địa này đã sát phạt nhiều lắm rồi! Lão hủ vẫn là câu nói kia,
mọi sự lấy hòa làm quý!
Hồn Thác Đại Thánh ở phía sau hô to, lớn tiếng
truyền âm.
Rất nhiều người đều là lảo đảo, yên lặng nhìn
về phía vòm trời thầm bi ai cho Đại Thánh Kim Ô tộc.
- Chạy đi đâu!
Diệp Phàm đi tới phía trên vòm trời, trong
nháy mắt liền cắt đứt đường đi của Đại Thánh Kim Ô tộc, làm sắc mặt hắn trắng bệch.
- Ngươi cũng biết Đại đế của tộc ta sắp sửa
buông xuống thế giới này, ngươi hành động như thế, tương lai khắp thiên hạ rốt
cuộc không có chỗ cho ngươi dung thân!
Đại Thánh Kim Ô tộc ngoài mạnh trong yếu nói.
- Chuyện tương lai ai nói chính xác được!
Diệp Phàm bổ một kiếm tới trước.
Da đầu Đại Thánh Kim Ô tộc run lên, tim và mật
đều phát lạnh, toàn lực tránh né cũng không được, tốc độ của Diệp Phàm quá
nhanh so với hắn. Đến lúc này, cho dù hắn có cầu xin tha thứ cũng không được, hắn
biết rõ “hung danh” của Diệp Phàm.
“Phốc!”
Lóe lên một luồng kiếm quang, Đại Thánh Kim Ô
tộc chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, máu ra máu lông vũ ra
lông vũ bay tán loạn, bị Diệp Phàm một kiếm chém xéo xuống đầu, rồi sau đó cơ
thể tấc tấc vỡ nát.
Từng mảng lớn mưa máu rơi xuống, trên mặt đất
mọi người cả kinh kêu lên, tất cả đều chạy trốn, không dám đụng vào.
A
- Ôi!
Hồn Thác than nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu.
Kết quả này khiến nơi đây lặng ngắt như tờ,
qua một hồi lâu mới rộ lên tiếng xì xám náo động: lại một vị Đại Thánh chết đi,
trong thiên địa này đâu còn có chỗ nào an toàn đáng nói. Con đường thành tiên
còn chưa mở ra, đã có liên tiếp nhân vật trọng yếu ngã xuống.
Diệp Phàm cầm trong tay trường kiếm hạ xuống,
một giọt máu cuối cùng từ trên mũi kiếm sắc bén kia nhỏ xuống, làm cho hắn thoạt
nhìn thần uy lẫm lẫm, nơi ánh mắt hắn lướt qua không có mấy người dám nhìn thẳng.
Đây là uy danh tạo ra từ trong giết chóc, người
ở Bắc Đẩu đều biết, ngày nay người của Vực ngoại cũng chân chính biết được!
Tới giờ khắc này, không có người nào không
kiêng kị, ngay cả chư thánh Vực ngoại rốt cục cũng biết được tính tình của Diệp
Phàm, khi cần giết tuyệt sẽ không bỏ qua.
Diệp Phàm nhìn lướt qua trong đám người, sau
đó cầm theo sát kiếm đi tới trước, bức thẳng tới một vị lão ẩu, sát khí không
thêm che dấu. Phía trước đúng là Phong Mỗ Mỗ.
- Đạo hữu đây là muốn làm gì?
Người chung quanh đều sợ hãi, thấy hắn đi thẳng
tới, thật đúng là sợ hắn một kiếm đánh tới giết chết toàn bộ.
- Luận cho rõ nguyên nhân với bà ta!
Diệp Phàm chỉ thẳng trường kiếm trong tay vào
Phong Mỗ Mỗ.
- Ngươi... Vì sao như vậy, lão thân có oán gì
cừu gì với ngươi?
Phong Mỗ Mỗ hết hồn, bà ta rất cường đại,
nhưng một khi chân chính đối mặt với sát kiếm của Linh Bảo Thiên Tôn, đồng dạng
không có nửa điếm bình tĩnh.
- Vẫn là câu nói kia, sự tình đều đã làm rồi,
sẽ không lập đền thờ ở chốn trăng hoa!
Diệp Phàm lạnh lẽo nói, nói toạc ra bà ta
chính là kẻ ở trong bóng tối hô hào mọi người ra tay.
- Tiểu bối... quá cuồng vọng, sớm muộn gì sẽ
có một ngày, mặc dù người không thu thập được ngươi, ông trời cũng sẽ thu thập
ngươi!
Phong Mỗ Mỗ nguyền rủa.
- Ngươi là ai, oán hận đối với ta lớn như vậy?
Hẳn không phải là đám người quen cũ của Thích Thiên trên cổ lộ Nhân tộc chứ?
Diệp Phàm cười lạnh nói tiếp:
- Tuy nhiên, ta cũng không có hứng thú tìm hiểu,
cứ đưa tiễn ngươi ra đi!
Lần này, hắn dùng sống kiếm đánh tới, phát ra
một luồng cuồng phong cuồn cuộn chấn Phong Mỗ Mỗ bay tung lên.
“Ầm!”
Diệp Phàm theo lên, vung sát kiếm trong tay,
ép bức Phong Mỗ Mỗ tiến vào trong pháp trận của Hoài Tôn Thái tử Kim Ô tộc bày
ra. Trong phút chốc đại kỳ phần phật, cả địa phương này sát quang ngập trời.
- A...
Phong Mỗ Mỗ kêu lên thê lương thảm thiết, gần
như chỉ trong chớp mắt đã bị phân giải. Mỗi một cây trận kỳ đều bổ ra một đám
sát quang, chém bà ta ngàn vạn đao. Cường đại như Đại Thánh cũng không chống cự
được.
- Dù đạo hữu trên cổ lộ không thể thay ta báo
thù, ông trời cũng sẽ thu thập ngươi!
Phong Mỗ Mỗ nguyền rủa, nói xong một câu cuối
cùng này, bà ta trực tiếp hình thần câu diệt.
Mọi người đều hoảng sợ, pháp trận này quả
nhiên khủng bố, không ngờ lại thật sự tương đương với một vị Chuẩn đế ra tay,
ngay cả Đại Thánh đi vào đều không có một chút trì hoãn, chỉ khoảnh khắc bị mất
mạng!
Mọi người tại hiện trường đều phát lạnh từ gan
bàn chân lan lên phía trên, trực tiếp lạnh đến não qua đỉnh đầu, mỗi người đều
rúng động không thôi.
- Thiên đạo vô tình, người hữu tỉnh, chúng
sinh đều là người đáng thương, chẳng qua là sống tạm bợ ở chốn hồng trần này mà
thôi! Mọi sự vạn vật trên thế gian này, cũng chỉ có một chữ “HÒA” là quý, cố
tình chúng sinh lại không hiểu được!
Hồn Thác Đại Thánh vô cùng cảm khái nói.
Mọi người nghe vậy, như gặp quỷ thần, chỗ khu
vực lão đứng mọi người lập tức giải tán, chạy đi sạch sẽ.
Diệp Phàm xoay người lại nhìn về phía Thạch
Trung Hiên, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào hắn.
- Ngươi muốn như thế nào? Định cậy vào binh
khí Đế quyết đấu với thiếu chủ của tộc ta sao?
Một nam nhân trung niên đứng dậy, lộ sắc mặt
vô cùng ngưng trọng.
- Quyết đấu? Hắn còn không xứng! Ta chỉ là trấn
áp giết hắn mà thôi! Ở trên tinh không cổ lộ, ta giết Thánh Linh không có mười
cũng có tám, hắn thì tính là gì!
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
Mọi người vừa nghe lời ấy toàn bộ đều kinh
hãi, ngay cả là nhóm người Khương Dật Phi, Nguyệt Linh Công chúa, Phong
Hoàng... cũng đều chấn động không thôi!