Già Thiên

Chương 247: Chương 247: Đánh Chết Thiên Tài




Sơn mạch Vân Đoạn cao vút tận trời, nhìn từ xa như một cái cầu vắt ngang những đám mây trắng. Ở dưới núi có những cành lá xanh tươi um tùm che khuất, mà trên đỉnh núi lại là một màu trắng như tuyết, có thể nói là có hai kỳ cảnh cùng tồn tại ở đây.

Ngọn núi bị cắt ngang ở ngay khu vực trung tâm sơn mạch, hiện giờ có rất nhiều người tụ tập ở đó, thỉnh thoảng còn có vài tu sĩ nhẹ nhàng đáp xuống. Người tới càng lúc càng nhiều, hầu hết là các đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất của Khúc Châu.

Thằn sắc Tư Đồ Phong lãnh đạm, hắn không theo dòng người tiến tới phía trước mà đứng ở bên ngoài, trông hơi tự phụ. Người này nhìn thẳng Diệp Phàm, nói:

- Lời nói đùa này không dễ nghe đâu.

Diệp Phàm đứng cách hắn chỉ mấy trượng, bình thản tự nhiên đứng ở đó. Bỗng nhiên khớp xương trên người Diệp Phàm chuyển động, tạo nên những âm thanh lách cách, nhanh chóng khôi phục hình dạng thật.

- Thật sự là ngươi!

Tư Đồ Phong hơi giật mình, nhưng lại nhanh chóng cười lạnh, nói:

- Ngươi lại dám tới chỗ này, đúng là can đảm đấy.

Quanh thân thể Diệp Phàm có sương mù lượn lờ che khuất toàn thân lại, rồi hắn đi tới trước vài bước, nói:

- Thiên hạ to lớn, ta muốn đi đâu mà không được? Chỉ là một cái tụ hội các tu sĩ của Khúc Châu, vì sao ta không dám tới?

Sắc mặt Tư Đồ Phong trở nên lạnh lẽo, nói:

- Hôm nay ngươi dám tới chỗ này, sợ rằng đi không được nữa.

- Ngươi vẫn muốn một tát đánh chết ta sao?

Diệp Phàm vừa nói vừa đi tới trước.

- Giết ngươi chỉ cần lật tay là được, dùng một tát thật là phí sức!

Tư Đồ Phong là thiên tài của Yến Vân môn, mới hai mươi mấy tuổi nhưng đã đạt đến cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung, nên cũng hơi tự phụ.

Diệp Phàm sờ sờ cằm, nói:

- Ăn hiếp ta dễ vậy sao? Ngươi nói chỉ cần một tát là đánh chết ta, chẳng lẽ xem ta là một cọng cỏ?

- Ngoại trừ ngọn lửa kia ra, ta thấy ngươi chẳng đáng là gì cả. Giết ngươi không khác gì nhổ một cọng cỏ, dễ như trở bàn tay.

Tư Đồ Phong tỏ ra bình thản.

- Vậy ngươi đánh chết ta xem thử nào.

Diệp Phàm lại đi tới phía trước.

Lúc này, có không ít tu sĩ bên cạnh phát hiện được điều lạ, nên vội quay đầu lại nhìn.

- Đây không phải là Tư Đồ Phong của Yến Vân môn sao? Hắn được khen là thiên tài kiệt xuất nhất của môn phái này hơn trăm năm qua, mới chỉ hai mươi tuổi nhưng đã là cường giả cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung.

- Ở phía nam Khúc Châu, danh tiếng của Tư Đồ Phong trong các cường giả trẻ tuổi rất cao, nhiều người còn đoán hắn có thể tiến vào được bí cảnh Tứ Cực trước ba mươi tuổi.

Rất nhiều tu sĩ tụ lại bàn luận, ai cũng đánh giá cao Tư Đồ Phong.

Tư Đồ Phong mới chỉ hai mươi tuổi, dù sao cũng không phải là truyền nhân Thánh Địa, nhưng tu vi có thể đạt đến cảnh giới này quả thật rất kinh người rồi. Dù sao những người trẻ tuổi đạt được đến bí cảnh Tứ Cực cũng quá ít. Rất có thể Tư Đồ Phong này sẽ đạt được đến bí cảnh Tứ Cực trước khi ba mươi tuổi, nếu như hắn làm được như vậy thì có thể nói là thiên phú bất phàm.

- Hình như ngươi rất nổi tiếng ở Khúc Châu đấy, nhiều người cũng biết ngươi!

Diệp Phàm nói.

Trông Diệp Phàm lúc này càng lúc càng mơ hồ, sương mù lượn lợ bao trùm toàn thân hắn lại.

- Người này là ai mà dám đối chiến với Tư Đồ Phong, chẳng lẽ hắn có thể tranh phong với thiên tài Yến Vân môn sao?

Có người hơi nghi ngờ.

- Nhất định là người khiêu chiến! Sau khi Tư Đồ Phong danh chấn phía nam Khúc Châu xong thì có rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi không phục, đôi khi cũng có chuyện như thế.

- Danh lợi hại chết người, vì muốn nổi danh mà không tiếc đánh một trận. Nhưng hắn ta khiêu chiến với thiên tài Yến Vân môn, không phải là muốn chết sao? Sợ rằng cũng không có mấy người dưới hai mươi tuổi có thể tranh phong được với Tư Đồ Phong.

...

- Xem ra ta dữ nhiều lành ít a, ai ai cũng nói rằng ta không phải là đối thủ của ngươi.

Diệp Phàm tự giễu.

Lúc này ở trên ngọn núi bị cắt ngang có rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi, nhiều người cũng cảm thấy không khí ở đây hơi căng thẳng nên đã quay đầu nhìn sang.

- Đáng tiếc! Thật ra ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng nếu như ngươi đã đi tới trước mặt ta như vậy, ta cũng không ngại tát một cái tiễn ngươi lên đường.

Tư Đồ Phong bình thản đáp lại, sau đó thân thể hóa thành một đạo hư ảnh, nhẹ nhàng lướt tới chỗ Diệp Phàm.

Mà hắn cũng làm theo những gì đã nói, giơ cao tay lên tát một tát xuống. Hắn nâng tay phải lên cao, ngay lập tức xung quanh lòng bàn tay có một vầng sáng màu xanh nước biển, phát sáng lấp lánh.

Khu vực này bây giờ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, không chỉ là những người gần đó, ngay cả những người ở xa cũng trông tới. Đây là tụ hội của các tu sĩ trẻ tuổi Khúc Châu, nên việc có những chuyện như vậy vốn đã được dự đoán trước, không có ai cảm thấy ngoài ý muốn.

Sau khi biết được một trong hai người là Tư Đồ Phong, đa số mọi người ở trên ngọn núi này đều cho rằng đây là một trận đánh vô vị, nhất định người khiêu chiến sẽ bị thiên tài Yến Vân môn hạ gục.

Diệp Phàm đứng yên tại chỗ không động đậy, cho đến khi Tư Đồ Phong gần đánh tới thì hắn mới đưa tay phải ra, đối chiến với bàn chưởng màu xanh nước biển kia.

"Ầm”

Một âm thanh vang dội phát ra, giống như sấm sét nổ vang trên trời cao rồi truyền ra các dãy núi. Hai chưởng giao nhau chấn động ra từng đạo ánh sáng màu xanh nước biển, rồi có một màn sáng lất phất trải khắp giống như mưa đang tuôn rơi, bao phủ cả nơi đó lại.

- Ta đã nói trước rồi mà, thiên phú Tư Đồ Phong cực cao, khiêu chiến với hắn nhất định nhận lấy hậu quả vô cùng thê thảm, có khi còn mất mạng đó.

- Ánh sáng màu xanh như điện, thần lực tản ra bốn phía, lực đạo một chưởng này rất kinh khủng!

Rất nhiều người sợ hãi than thở.

Nhưng sau khi sương mù màu xanh tản ra, tất cả mọi người đều ngây dại, há hốc mồm cứng lưỡi, lời đang định nói vội vàng nuốt trở vào.

Giữa sân, ống tay áo Diệp Phàm phiêu động, thân thể hắn mông lung nhưng vẫn còn đứng yên tại đó. Còn Tư Đồ Phong thì sắc mặt trắng bệch, thân thể lui ra ngoài rất xa, toàn bộ bàn tay phải đã bị biến dạng, từng giọt máu tươi rơi xuống đất.

- Này...sao có thể như vậy?

- Hắn là ai vậy? Lại có thể đánh trọng thương thiên tài Yến Vân môn, ngay cả tay phải cũng bị biến dạng.

- Đây là người nào? Sao ta chưa bao giờ nghe nói đến Khúc Châu ta còn một người lợi hại như thế?

- Cả phương viên ba ngàn dặm của Khúc Châu này không có người nào như vậy, chẳng lẽ hắn là tu sĩ ốc đảo khác?

Nhiều người chung quanh tỏ vẻ kinh hãi và ngạc nhiên, một tu sĩ không có tên tuổi lại dùng một chưởng đánh Tư Đồ Phong bị trọng thương, điều này làm cho người ta phải giật mình.

Diệp Phàm rất bình tĩnh, không có ngạc nhiên là mấy. Chỉ nói riêng về thân thể thôi, liệu có tu sĩ bí cảnh Đạo Cung nào có thể so sánh với hắn? Da thịt thân thể hắn còn đáng sợ hơn pháp bảo, có thể nói là độc bộ cả bí cảnh Đạo Cung.

Nhiều người đang suy đoán thân phận của hắn, nhưng vì quanh thân thể hắn có sương mù lượn lờ, nên mọi người không thể nào thấy rõ được.

- Ngươi...

Sắc mặt Tư Đồ Phong tái nhợt, không chỉ lòng bàn tay phải bị biến dạng, ngay cả cánh tay phải cũng đứt đoạn thành tam khúc rồi. Thật ra không có ai ở đây giật mình hơn hắn, bởi vì khi nãy hắn có cảm giác như mình đụng phải một ngọn núi lớn vậy, ngọn núi lớn ấy còn tỏa ra lực đạo không gì có thể ngăn cản nổi.

- Ngươi muốn một tát đánh chết ta sao? Xem ra rất khó khăn đó.

Diệp Phàm đứng yên tại chỗ, cũng không thừa cơ truy kích.

Sắc mặt Tư Đồ Phong cứng đờ, rồi cánh tay phải khẽ run rẩy, hắn đang cắn răng nối xương lại cho tay mình. Ngay lúc đó hắn há mồm phun ra một hạt châu, hạt châu này huyền phù trên đỉnh đầu rồi rủ xuống một màn nước, bao phủ cả người hắn lại.

- Là Thủy Lam châu của Yến Vân môn!

Có người kinh hô.

Sau đó Tư Đồ Phong lại há mồm phun ra tiếp một đóa hoa sen màu xanh, đóa hoa sen này tỏa hào quang vạn trượng, khí thế trầm trọng như núi, làm cho những người chung quanh cũng không thở nổi.

Toàn thân đóa hoa sen này trong suốt, xanh thẳm phát sáng, phát ra áp lực khổng lồ làm cho tim nhiều người đập nhanh, sắc mặt trở nên trắng bệch. Ngay cả đồi núi và mặt đất ở xa cũng phát ra tiếng vang rung động, xuất hiện từng khe nứt lớn.

Diệp Phàm biến sắc, hắn biến sắc không phải vì đóa hoa sen của đối phương kinh khủng, mà là vì mặt đất nơi đây đang trở nên gãy đứt. Đây chính là đàn tràng của một đại nhân vật hung ác, nếu như làm cho biến cố gì đó phát sinh thì đúng là không ổn.

Hắn không có chút do dự, vội vàng xông về phía trước rồi liên tục vung chưởng ra, màn sáng màu xanh nước biển lập tức bể tan tành.

Nhưng đóa hoa sen màu xanh kia không những không có tổn hại, mà còn phát sáng hơn, nhanh chóng áp xuống phía dưới. Diệp Phàm dùng tay chống đỡ ở ngay trên không trung, có cảm giác như đang nâng một ngọn núi, thân thể hắn gần như cố hết sức.

Thủy Lam châu bay lên, hướng tới chỗ đóa hoa sen màu xanh. Hai vật này hợp nhất lại, nhất thời sức nặng nhiều hơn gấp bội, làm cho Diệp Phàm phải rớt từ từ xuống dưới.

- Đây là trọng bảo Yến Vân môn, ít người có thể thừa nhận nổi. Nhưng người này có thể dùng thân thể chống lại, rốt cuộc hắn là ai?

Tất cả mọi người ở chung quanh giật mình.

Nhưng điều làm cho bọn họ phải kinh hãi còn ở phía sau. Hai tay Diệp Phàm liên tục kết ấn, đánh ra đại thủ ấn màu vàng kim, gây cho người ta cảm giác hắn muốn đánh sập cả bầu trời xuống.

Tư Đồ Phong biến sắc, từ trong tay trái phóng ra ba đạo ánh sáng màu xanh, ba đạo ánh sáng nay hợp chung lại một chỗ tạo thành một thanh đao điện màu xanh. Chỉ trong thoáng chốc, thanh đao này đã to lớn đến vài chục trượng, rồi bay tới chém Diệp Phàm.

- Tư Đồ Phong có thể luyện ra được Tam âm chân thủy rồi, một giọt loại nước này có thể xuyên thấu được cả sắt đá đó!

- Đáng sợ hơn là hắn có thể luyện chân thủy thành linh đạo, đây là một bí pháp vô cùng đáng sợ, có thể chém tan cả thần hồn con người!

- Đây là Tam âm chân linh đao, thật không ngờ nó lại xuất thế trên thế gian một lần nữa, thật làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn và giật mình!

Mọi người đang xem cuộc chiến đều biến sắc, khẩn trương quan sát.

Tam âm chân thủy có thể diệt chân hỏa, hòa tan được tinh kim, nặng tựa vạn quân, một khi tế luyện ra được Tam âm chân linh đao thì uy lực vô cùng to lớn.

Diệp Phàm gầm nhẹ một tiếng, hai tay cùng đánh ra Đấu chiến thánh pháp. Vừa sử dụng Đấu chiến thánh pháp, vị thiên tài Yến Vân môn kia liền bị trọng thương, cả đóa hoa sen màu xanh và Thủy Lam châu trở nên nứt nẻ.

"Ầm"

Diệp Phàm tung tiếp một quyền ra, làm cho màn sáng màu xanh hoàn toàn vỡ tan, còn hai kiện bảo vật kia bị nắm đấm màu vàng của hắn đánh thành phấn vụn!

- Đây là người nào? Tại sao có được lực đạo mạnh đến như vậy?

- Thân thể còn cứng rắn hơn bảo vật, làm sao hắn tu luyện được? Chẳng lẽ hắn là Yêu tộc?

- Thật là đáng sợ!

Mọi người trợn mắt hốc mồm, cảm thấy không thể nào tin được.

Tam âm chân linh đao chém xuống, ánh sáng màu xanh chiếu rọi lên da thịt của mọi người xung quanh, ai ai cũng cảm thấy lạnh thấu xương.

"Keng"

Cánh tay phải của Diệp Phàm phát ra ánh sáng vàng kim chói lọi, rồi dùng tay không bắt lấy lưỡi đao, lưu lại trên thân đao dấu tay thật sâu.

- Tam âm chân linh đao có thể chém chết thần hồn, trời ạ, sao hắn dùng tay không bắt được mà không có chút sợ hãi như thế.

- Đây là thân thể tương lai có thể trở thành tồn tại vĩ đại như Thánh Nhân sao? Nếu không phải, làm sao thân thể lại khủng bố như vậy?

"Ầm"

Tư Đồ Phong thúc động Tam âm chân linh đao, lập tức có một màn sáng màu xanh bao phủ cả bầu trời, phủ lấy Diệp Phàm.

Đây chính Tam âm chân thủy có thể hòa tan được tinh kim, chỉ cần một giọt cũng đủ xuyên thủng thân thể tu sĩ. Giờ phút này lại có nhiều giọt hợp lại như vậy, rốt cuộc uy lực của chúng mạnh mẽ đến mức nào? Không có ai ở đây có thể hiểu rõ.

Nhưng bỗng nhiên toàn thân Diệp Phàm tản phát ánh sáng vàng kim vạn trượng, tất cả chân thủy đều bị bốc hơi lên hóa thành những làn sương mù màu xanh nước biển, không thể nào tác động đến hắn được.

Thần lực mênh mông phát ra, trông Diệp Phàm lúc này giống như một lò lửa bất hủ, có thể thiêu đốt hết thảy, phá hủy hết thảy.

"Ken két"

Tam âm chân linh đao bị Diệp Phàm dùng tay không bẽ gãy quay trở lại thành chân thủy, rồi tiếp tục biến thành sương mù màu xanh nước biển, cuối cùng bị hắn luyện hóa hoàn toàn.

Cảnh tượng này làm cho mọi người kinh hãi, linh đao được tạo thành bởi bí pháp cao thâm, nhưng lại không chịu nổi một chiêu của người thần bí này, cuối cùng bị bàn chưởng của hắn phá hủy.

- Ngươi...

Sắc mặt Tư Đồ Phong trắng bệch, vội vàng xoay người rời đi. Đến lúc này, tâm trí của hắn đã như người chết rồi, một địch thủ như Diệp Phàm làm cho hắn có cảm giác mình thất bại hoàn toàn.

- Thiên tài của Yến Vân môn bị thua, bỏ chạy rồi.

- Đây chính là thiên tài của phía nam Khúc Châu a, nhưng lại không chịu nổi một chiêu của người này, rốt cuộc đây là ai mà đáng sợ như vậy?

....

Rất nhiều người trên núi kinh hãi, cảm thấy rất khiếp sợ.

- Ngươi cũng thử oai lực một tát của ta!

Tốc độ Diệp Phàm rất nhanh, thoáng cái đã đuổi theo. Bàn chưởng màu vàng kim của hắn biến lớn ra rồi đánh xuống, làm cho cả hư không cũng run rẩy, phát ra tiếng vang "oong oong".

- Hạ thủ lưu tình!

Một đệ tử kiệt xuất của thế gia Hoang Cổ Cơ gia quát lên, rồi một đạo thân ảnh nhanh chóng xông tới phía trước.

Cùng một thời gian, Tư Đồ Phong cũng ra sức chống cự, muốn hóa giải kiếp nạn này.

Uy lực đại thủ ấn màu vàng kim to lớn không gì sánh nổi, hút cạn tinh khí của khu vực xung quanh, dường như ở ngay không trung còn xuất hiện một lỗ đen to lớn!

"Ầm!"

Một âm thanh trầm thấp như tiếng sấm phát ra khắp không trung.

Tư Đồ Phong không thể nào chống cự được, cả người cũng bị đánh nát rồi, bay ra ngoài xa.

- Ngươi...

Cường giả trẻ tuổi bên Cơ gia tức giân, không ngờ đối phương không nể mặt hắn gì cả, giết người ở ngay trước mắt. Hắn bay lên muốn tiếp lấy thân thể đã bị tổn hại của Tư Đồ Phong, nhưng hai tay vừa chạm đến thì thi thể lập tức hóa thành bụi bay mất. Tư Đồ Phong chết thật thê thảm, hình thần câu diệt!

- Ngươi là ai? Tại sao dám giết người trước mặt ta? Lời ta nói ngươi không nghe thấy sao?

Cường giả trẻ tuổi bên Cơ gia quát lên.

- Ngươi là cái quái gì mà bảo ta ngừng thì ta phải ngừng, thế gia Hoang Cổ rất giỏi sao?

Diệp Phàm chắp tay ở sau lưng, lạnh nhạt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.