Trong phần mộ cổ, sóng âm tiếng chuông vang vọng
khắp núi sông, nhật nguyệt đều rung chuyển, thiên địa nơi đây như sắp sụp đổ!
“Ầm ầm!”
Cái đỉnh trên đầu Diệp Phàm chấn động kịch liệt,
từng tia từng tia vạn vật mẫu khí sơ khai buông xuống, tiên dân thượng cổ, điểu
hoa ngư trùng, Thần minh... tức thì hiện lên trên vách đỉnh, phong cách cổ xưa
mà khí thế bàng bạc.
Ngày nay, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh đã trở thành một
kiện Thánh khí tuyệt thế, công phòng cùng một thể, bên trong dựng dục thần
linh, thường tụng Cổ Kinh trong quan tài do chín con rồng kéo lơ lửng xung
quanh nó, cường đại tuyệt luân.
Cái đỉnh vừa hiện ra, sóng âm tiếng chuông bị
cản trở, không thể đánh vào.
Ở chỗ sâu vạn trượng trong phần mộ cổ, từng đạo
trật tự thần liên bẻ gãy nghiền nát, quả thực có thể hủy diệt vạn vật thiên địa,
tản ra khí cơ tuyệt thế khiến người ta như muốn quỳ xuống cúng bái.
Diệp Phàm nắm tay Dương Hi đứng trên phần mộ cổ
vững như bàn thạch, đối kháng với dao động đáng sợ phía dưới. Cái đỉnh chìm nổi
trên đầu hắn, buông xuống ngàn vạn tia mẫu khí, tràn ngập thánh uy.
Mà ở trong miệng đỉnh, nơi đó là một mảng hỗn
độn chậm rãi xoay tròn vô cùng thần bí, sâu không lường được. Ngẫu nhiên có thể
nhìn thấy tinh hà nhật nguyệt xuất hiện trong hỗn độn khí, dường như là đang
khai thiên lập địa.
Tại chỗ sâu nhất trong lòng đất, nam nhân kia
tóc đen nồng đậm, Bá Chung trên đầu hắn ngân vang. Hắn nhảy vọt lên, tản phát
ra lực lượng càng thêm mênh mông bàng bạc, như là muốn nhảy ra ngoài phần mộ.
“Boong...”
Tiêng chuông vang vọng, vạn vật sinh linh đều
kinh sợ, tất cả hung cầm mãnh thú trong rừng núi hoang dã toàn bộ đều sợ run,
quỳ rạp trên mặt đất, nơm nớp lo sợ như đối mặt với Thần minh.
“Ầm!”
Trong con ngươi Diệp Phàm kim quang đại thịnh,
như là muốn nhìn xuyên qua cổ, kim, tương lai, máu màu vàng trong cơ thể nổ
vang như tiếng sấm, toàn thân đều trong suốt như ngọc bích, phóng xuất ra thánh
lực cường đại nhất từ trước đến nay.
Hắn vẫn không nhúc nhích, không có ra tay,
cùng không lui lại, con mắt dựng thẳng nơi mi tâm vô cùng sáng lạn, một đạo
tiên huy xuyên qua phần mộ sâu vạn trượng, nhìn thẳng vào chỗ sâu nhất trong
lòng đất.
Đó không phải là một người, cũng không phải Bá
Chung chân chính, hết thảy đều là trật tự thần liên đan vào mà thành, nhưng cường
đại tuyệt đối làm cho Thánh nhân bình thường phải sợ run.
- Đây là người ngày xưa có được Thương Thiên
Bá Huyết sao?
Diệp Phàm tự nói, dụng tâm để cảm ứng, để thể
ngộ, muốn nhìn thấu tất cả trật tự thần liên, đây chính là mục đích hắn tới
đây.
Tại địa phương này hắn bị áp chế thật đáng sợ,
quả nhiên giống như lời đồn đài, ngoại trừ Bá thể, những người khác đều bị coi
là ngoại tộc, khó có thu hoạch được gì.
Nam nhân này đầu đầy tóc đen bay tung, ánh mắt
như tia sáng lạnh giống như một Thần Ma, thấu phát ra một loại khí thế vô địch
trấn áp muôn đời, có một loại khí thế duy ngã độc tôn ở chín tầng trời mười tầng
đất!
Đáng tiếc chung quy chỉ là một đạo lạc ấn mà
thôi, mà không phải chân thân hắn hiển hóa ra, không thể vượt ra khỏi phần mộ.
Chỉ đứng sừng sững ở trong không gian bụng núi, nhưng dù vậy cũng khủng bố ngập
trời.
Người trong cơ thể có chảy xuôi Thương Thiên
Bá Huyết, mặc dù chết đi mười mấy vạn năm, lưu lại lạc ấn vẫn là khí phách cái
thế như thế, khiến chư hùng thế gian không thán phục không được.
Từ xưa đến nay, cũng không biết có bao nhiêu
người mỗi lần nghĩ đến, ai nấy đều kinh hãi, có thể nghĩ mà biết uy thế vô thượng
của chân thân hắn ngày xưa.
Con ngươi của Diệp Phàm càng ngày càng sâu sắc,
trong có nhật nguyệt tinh hà tiêu tan, cũng có hỗn độn xoay tròn, hắn ở dưới áp
chế đại đạo cường đại đó thể ngộ, nhìn thấu căn nguyên.
Tới cảnh giới bực này của hắn, không chỉ có cần
một trận sinh tử huyết chiến, có khi chỉ cần “lắng đọng lại” trong yên tĩnh, đi
lại trong vạn vật, thường lui tới ở thế giới phàm trần, các loại xúc động tâm cảnh
đó cũng sẽ giúp hắn có thu hoạch thật lớn.
Bá thể từ xưa đến nay là kẻ địch truyền đời,
Diệp Phàm bị đại đạo pháp tắc của nó áp chế, kích thích lên máu màu vàng trong
cơ thể sôi trào, ở trong này yên lặng chịu đựng cũng là một loại tu luyện.
Hắn nhìn chằm chằm những trật tự thần liên
kia, nhìn thật lâu, tới cuối cùng, nam nhân đáng sợ cùng với Bá Chung trên đầu ở
trong mắt hắn hoàn toàn pháp tắc hóa, nhìn thẳng vào bản chất của nó.
- Thật cường đại khủng bố!
Dịệp Phàm phát ra một tiếng than nhẹ, khi hết
thảy thiên địa đều yên tĩnh lại, dấu ấn vẫn còn như cũ là hình người, nhưng lại
không thể bị hắn dùng để đối kháng và rèn luyện bản thân mình.
Diệp Phàm thi triển Nguyên Thuật vang dội cổ
kim, tra xét hết thảỵ phía dưới, kết quả là rỗng tuếch. Sau khi Thương Thiên Bá
Thể tọa hóa, thân thể vô thượng của hắn hoàn toàn hóa đạo, không có lưu lại một
chút di cốt nào.
Cả phần mộ lớn này sở dĩ như vậy, chính là kết
quả của người trong cơ thể có chảy xuôi Thương Thiên Bá Huyết hóa đạo, lưu lại
từng đợt từng đợt đạo ngân từ thời kỳ thái cổ đến nay.
Đây là kẻ địch truyền đời của Thánh thể từ xưa
đến nay, không thể nghi ngờ là cường đại tuyệt thế, bằng không trận chiến năm
đó cũng sẽ không thảm thiết như thế!
Diệp Phàm thu hồi cái đỉnh, dẫn Dương Hi đi
ngược lên phần mộ lớn, gặp được vài dòng sông nhỏ từ linh khí hóa lỏng ồ ồ chảy
xuống dọc theo sườn núi.
Ở trên sườn núi có một dược điền do người khai
khẩn ra, có Linh Dịch rèn đúc, bên trong cổ dược mọc thành từng mảng, tỏa sáng
mở ra bốn phía, mỗi một cây đều sáng lạn trong suốt, mùi thuốc ập vào mũi.
Ngày thường do con vượn xám bạc trông coi,
đáng tiếc lúc này nó không ở đây được.
- Dược Vương!
Diệp Phàm kinh dị, ở chỗ sâu trong dược điền
có một khu đất đặc biệt màu sắc rực rỡ, lại có hai cây Dược Vương mọc song
song, một cây có hình dạng như chu tước giương cánh, cả vật thể đỏ tươi như Hồng
mã não, là một loại cổ dược hiếm có, tên là Chu Tước Thảo.
Cây kia toàn thân tử quang lóng lánh, là một
loại Linh đằng, dài hơn ba thước, theo truyền thuyết ngàn năm mới dài thêm một
tấc, phiến lá màu tím mờ ảo như mây trên trời, bốc hơi mù đầy trời, thân dây
mây cứng cáp như một con rồng màu tím uốn khúc.
Diệp Phàm đi lên tinh không cổ lộ rất lâu,
nhìn thấy không ít thiên trân thần bảo, nhưng cũng là lần đầu nhìn thấy Dược
Vương có thể kéo dài tuổi thọ. Bởi vì trên con đường này có rất nhiều người cần
đến nó, khó mà giữ được.
Diệp Phàm thật cẩn thận nhổ xuống, trấn phong ở
trong lọ ngọc, vừa giảng giải cho Dương Hi tri thức về các loại cổ dược.
Chu Tước Thảo như một đám ngọn lửa đang thiêu
đốt, xuyên thấu qua lọ ngọc, bắn ra một vầng sáng đỏ thẫm. Linh đằng thì bốc
hơi khí tường hòa, như một đám mây lửa lượn lờ, làm cho cả vật thể lọ ngọc đều
phát ra màu tím óng ánh.
Con đường thành tiên sắp mở ra, tương lai có đại
chiến sinh tử, thậm chí sẽ phát sinh náo động hắc ầm, Dược Vương tất nhiên là bảo
dược cứu người cùng kéo dài sinh mệnh, giá trị vô lượng!
Diệp Phàm dẫn Dương Hi xuống núi, rời phần mộ
cổ, rõ ràng cảm nhận được quy tắc đại đạo biến hóa, một chuyến đi tới nơi này,
hắn cùng có thu hoạch không hề nhỏ.
- Thương Thiên Bá Huyết đúng thật là một loại
huyết mạch vô địch sao?
Tiểu phá hài lộ ra một chút vẻ lo âu. Mặc dù
đã rời phần mộ cổ, nhưng nó không kiềm được quay đầu lại, phần mộ lớn này làm
cho nó quá rung động.
Diệp Phàm sờ sờ đầu nó, nói:
- Trong lòng có ý vô địch, không chỗ nào sợ
hãi!
Dương Hi tin tưởng vững chắc, tổ tiên Thánh thể
là vô địch, nhưng tại địa phương này lại có một chút dao động, nam nhân từ trật
tự thần liên đan vào mà thành kia tạo thành áp lực rất lớn cho tâm linh còn nhỏ
của nó.
Trong nháy mắt này, nó trở nên kiên định, ánh
mắt trong suốt lấp lánh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập tự tin, toả sáng
kinh người, nó dùng sức vung lên nắm tay nhỏ bé, nói:
- Chúng ta là vô địch!
Một hạt giống mang theo tín niệm kiên định
chôn sâu trong lòng nó. Hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi về hướng đầu cuối vùng
đất, xuyên qua lớp lớp cổ địa nguyên thủy.
Diệp Phàm ánh mắt sâu sắc, tuy rằng tâm chí
kiên định, có được tín niệm vô địch, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy phần mộ
cao lớn vạn trượng kia, trong lòng hắn sinh ra cảnh giác rất lớn.
Mười mấy vạn năm trước, Thánh thể từ Bắc Đẩu
bước trên cổ lộ này đã từng san bằng náo động, được xưng là vô địch, nhưng còn
phải ngã xuống ở quan ải thứ năm mươi Nhân tộc, đủ để nói rõ sự đáng sợ của
Thương Thiên Bá Huyết.
- Sau khi Thánh thể đại thành, máu trong cơ thể
thật sự sẽ trút bỏ màu vàng, một lần nữa hóa thành màu đỏ tươi sao?
Dương Hi ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.
- Không sai!
Diệp Phàm khẳng định đáp.
- Thật sự từng có người đạt tới cảnh giới như
vậy sao?
Trong đôi mắt to sáng ngời của Tiểu phá hài
tràn ngập chờ mong.
- Đúng vậy!
Diệp Phàm gật đầu, thế nhân từng tương truyền
Thánh thể đại thành không nhất định đều là thánh huyết không tỉ vết, đây chính
là một loại tôn xưng vô địch, nhưng khẳng định có Thánh thể màu máu hoàn toàn đỏ
tươi.
- Thúc thúc ở Bắc Đẩu nhất định đã nghe nói
qua về chiến tích huy hoàng của bọn họ, phải không?!
Ánh mắt Tiểu phá hài càng thêm sáng ngời, có một
loại thần thái sáng lạn.
Diệp Phàm như thế nào nhìn không ra khát vọng
của tiểu tử kia, nghĩ tới hết thảy bọn họ và mình lúc ấy đều lông mi thật dài
chớp động, đôi mắt to chớp chớp, thoạt nhìn thực bức thiết.
- Ta từng tận mắt thấy một đạo Thần Chi Niệm,
khi còn sống nhất định là máu đỏ không tỉ vết, hắn trấn áp cùng không phải là
náo động bình thường, liều mạng huyết chiến ở Bất Tử Sơn, từng đại chiến với tồn
tại ở Cổ Quáng Thái Sơ...
Diệp Phàm thật rất kiên nhẫn, chậm rãi kể lại.
Dương Hi nghe như si như say, khi nghe nói vị
Thánh thể vô địch này nhân vì hồng nhan mất đi, từng trải qua chiến đấu với từng
người trong năm tháng vô tình, rồi trong lòng cực kỳ bi ai đi ra Vực ngoại...
tiểu tử kia lại hai mắt phủ kín hơi nước.
Nó quẹt nước mắt nói:
- Vạn năm sau, cả đời đều tịch mịch thật đáng
thương, cuối cùng chỉ còn lại có hắn, lựa chọn rời đi, chết già ở Vực ngoại, tọa
hóa tha hương, lòng có chấp niệm, là vì để gặp hồng nhan cùng chiến hữu nên hóa
thành Thần Chi Niệm...
Phía trước là một vùng núi sông tráng lệ, thác
nước bạc trắng từ ngàn trượng cao đổ thẳng xuống, sương mù mờ ảo, từng tòa từng
tòa cự khuyết tạo lạc trên các ngọn núi bất đồng, dường như đi vào tiên cảnh.
Thương gia cách phần mộ kia không xa lắm, bọn
họ cùng không dám xâm nhập vào phần mộ, nhưng cường giả trong tộc vẫn thường
xuyên đi lên sườn núi tu luyện, đây là thần thổ dồi dào của bọn hắn.
Chỗ sơn môn, khí tức khủng bố ngập trời, đại
trận cấp Thánh nhân đã mở ra, có sát khí tuyệt thế tràn ra, đạo ngân dầy đặc,
trở thành một tuyệt địa rất khó xông qua.
Con vượn xám bạc chạy thoát, tự nhiên đã bẩm
báo hết thảy, Thánh thể biến mất mười vạn năm đã đến đây, chạy tới quan ải thứ
năm mươi Nhân tộc, xuất hiện trên phần mộ của Thương Thiên Bá Thể, làm cho bọn
họ chấn động.
Trên thực tế, vài năm trước bọn họ đã từng nhận
được tin tức, biết trên tinh không cổ lộ đã xuất hiện một Thánh thể đến từ Táng
Đế Tinh, là kẻ địch truyền đời của bọn hắn.
Nhưng bọn họ không sợ, bởi vì tổ địa thế hệ
này của bọn họ, tại một tinh vực cổ xưa khác trong mẫu tinh đã xuất hiện một
người trong cơ thể có chảy Thương Thiên Bá Huyết chân chính.
Người ấy đã từng tới nơi này dừng lại một năm,
bọn họ khắc sâu cảm nhận sự cường đại của hắn, và tin tường vừng chắc hắn tuyệt
đối là kẻ vô địch một thế hệ này!
- Thương Thiên Bá Huyết từ xưa đến nay đều là
vô địch, kiếp này nhất định sẽ chém chết Thánh thể, tiếp tục chú định một đời
huy hoàng!
Một đám người xuất hiện ở sơn môn, đứng dàn
hàng trên một ngọn núi cao, nhìn ra phía ngoài, đánh giá hai thân ảnh một lớn một
nhỏ kia.
- Hắn là có ý gì, không ngờ còn dẫn theo một đứa
trẻ, chẳng lẽ tương lai có thể sẽ xuất hiện hai Thánh thể đại thành sao?
Những người này có hơi giật mình, trong thanh
âm tràn ngập lãnh ý.
- Thật là hiếm thấy! Cách xa nhau mười vạn
năm, lại có một Thánh thể chân chính xuất thế, ngươi tới đất lành tộc ta là ý
gì?
Một người trung niên lạnh như băng hỏi. Đối mặt
với kẻ địch truyền đời, hắn có một loại địch ý cùng khẩn trương mãnh liệt, cũng
có một loại kiêu ngạo.
- Không có gì! Chỉ nhìn xem một chút mà
thôi!
Diệp Phàm bình tĩnh nói, mang theo Tiểu phá
hài bắt đầu quay nhìn chung quanh nơi đây.
- Ta khuyên ngươi sớm một chút rời đi!
Một người tuổi còn trẻ giọng điệu đầy địch ý,
trong mắt lộ ra sát khí, hàn quang dày đặc.
- Đừng khẩn trương, ta vô tình tới đây! Thật sự
chỉ là muốn nhìn một vòng, không hơn không kém. Chỉ cần đừng ép ta ra tay là được!
Diệp Phàm thực trấn định nói.