Đánh ra một chiêu cuối cùng!
Đại mạc cô độc bốc hơi, bóng mặt trời chiếu xuống
dòng sông, một thạch nhân từ trong lòng đất quật khởi, rống to núi... sông...
vũ trụ sụp đổ!
Đây là tình cảnh khi Thạch Hoàng sinh ra. Ở thời
điểm đó, trời xanh vì hắn mà chấn động, vũ trụ vì hắn mà rung chuyển, mới vừa
xuất thế đã uy áp giới hồng hoang muôn đời.
Hắn chiếm được trời xanh chúc phúc, pháp tắc đạo
thần có một không hai, vâng chịu ý chí của thiên địa mà sinh ra, các loại thần
thông cấm kỵ bí thuật tự hành đại viên mãn, pháp lực không bờ bến.
Mà giờ khắc này, hắn thi triển Thần thuật
chung cực, tên gọi chính là Nhất Nhất Thượng Thương, tái hiện tình cảnh khi xuất
thế!
Hắn là thiên địa dựng dục, là con cưng của trời
xanh, thần thông chung cực vô lượng, dời núi lấp biến, vạn vật sống lại liền điều
linh, vạn đạo vũ trụ cùng hòa vang.
“Ầm!”
Tinh hà sôi trào, đại tinh vô cùng tận mãnh liệt
cuốn tới, giống như sóng biển cuồn cuộn, pháp tắc và Thần liên trật tự đan vào,
nối thông cổ kim tương lai, giống như trời xanh phẫn nộ.
Một thạch nhân thật lớn vùng đứng lên ở sau
lưng Thạch Hoàng, sau đó hợp nhất cùng hắn, cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích
chớp động kim khí sáng bóng, bổ thẳng xuống.
Một kích cuối cùng!
Vũ trụ thất sắc, vòm trời sụp đổ, bất kể Phi
Tiên Tinh, hay là các tinh vực các nơi, tất cả cường giả đều hoảng sợ, loại
công kích này rất cương liệt và cường đại, làm thế nào chống cự?
Diệp Phàm tự nhiên cũng xuất hết tất cả thủ đoạn,
dị tượng, bí pháp các thứ hợp nhất. Nơi đó trở thành một mảng hải dương màu
vàng, Tiên Vương, Thiên Đế giáng trần... cũng cùng hắn trở thành một thể, công
tới phía trước.
Cuối cùng, không còn nhìn thấy gì nữa, toàn bộ
hừng hực một mảnh, mờ mịt khôn cùng, nhật nguyệt tinh hà một viên tiếp theo một
viên nổ tung, biên hoang vũ trụ bị hủy diệt chưa từng thấy.
Hào quang vô tận trở thành duy nhất.
Thần nói phải có ánh sáng, đây là đang sáng thế!
Hỗn độn nổ tung, đại vũ trụ sợ run, hào quang
trong biển mờ mịt, hai nhân ảnh dần dần hiện ra, một cây Phương Thiên Họa Kích
đẫm máu nhỏ giọt đám đia, gần như chém Diệp Phàm thành hai nửa, ghim ở trong
thân thể hắn.
Thánh huyết vãi đầy tinh không, Diệp Phàm lắc
lư lảo đảo, gần như sắp ngã nhào trong vũng máu, Thánh huyết tuôn chảy như
sông, nhiễm đỏ nơi này.
Thạch Hoàng đứng sừng sững thần võ phi phàm, đối
mặt với Diệp Phàm, đầu đầy sợi tóc dày rậm bay phất phới như là một Thiên thần.
Nhưng, lúc này con người trong mắt chí tôn thạch
nhân lại ảm đạm xuống, một tay cầm kích còn bổ thẳng xuống Diệp Phàm, tay kia
thì lại máu chảy đám đia, cố gắng nắm lấy một bàn tay của Diệp Phàm.
Hai đại chí tôn đứng đối diện.
Tuy rằng Diệp Phàm bị thương rất nặng nhưng một
bàn tay lại vô tình cắt vào mi tâm của Thạch Hoàng, chìm sâu vào trong đầu hắn,
nơi đó máu tuôn rơi xuống, nhìn thấy mà ghê người.
Bàn tay tay hắn phát sáng, đó là thần năng vô
lượng đang thiêu đốt.
Tiên Thai của Thạch Hoàng bị tan rã, tiếng
“răng rắc” không dứt bên tai. Đạo quả cả đời hắn đang tiêu tán, con ngươi ảm đạm,
nhưng hắn lại vô năng vô lực, rốt cục thì phải chấm dứt cuộc đời này.
- A...
Cuối cùng Thạch Hoàng rống to một tiếng, con
ngươi ảm đạm phẫn nộ trợn trắng, trong miệng phun ra một ngụm tinh hoa tiên
thiên hóa thành một màn sương trắng xoá nhàm về phía Diệp Phàm.
Đồng thời, đại kích trong tay hắn chấn mạnh muốn
đánh chết Diệp Phàm đang trọng thương, hàn quang xé rách vũ trụ!
- Khai!
Diệp Phàm rống to một tiếng, đạo âm mờ mịt chấn
vỡ tinh hoa tiên thiên, tay phải toàn lực đẩy tới phía trước, “Phù” một tiếng đầu
của Thạch Hoàng nổ tung, máu bắn tung toé vọt lên ba ngàn thước.
Hơn nữa, thân thể Diệp Phàm nở rộ bảo quang,
kinh văn không dứt bên tai, tay kia thì hóa thành Thiên Đế Quyền dùng sức đánh
xuống phía dưới.
“Răng rắc!”
Diệp Phàm vận dụng lực lượng chung cực đánh
nát Phương Thiên Họa Kích, hóa thành từng mảnh nhỏ Hắc Kim, nhuộm máu của hắn
rơi trong vũ trụ.
“Phốc!”
Cả thân thể Thạch Hoàng nổ tung, trở thành màn
sương máu, hóa thành mưa máu của Đại đế đáng sợ nhất thế gian, bay tản ra hướng
bát hoang vũ trụ.
Một trận chiến này tuy rằng chỉ ngắn ngủi có mấy
chiêu mà thôi, nhưng lại cực kỳ kịch liệt, Diệp Phàm bị thương rất nặng, Đại đế
đâu có ai yếu hơn bao nhiêu so với ai khác, một khi liều mạng chính là vô địch
thiên hạ!
Diệp Phàm không nói một lời, ngồi ở chỗ đó,
nhanh chóng chữa thương, vả lại hai tay múa động, thu hồi toàn bộ huyết quang của
Thạch Hoàng sắp sửa bay tản khắp nơi kia trở về, bao phủ quanh hắn.
Đây là thần tinh máu Hoàng, là Tiên bảo mạnh
nhất thế gian, hắn dùng để chữa thương.
Con đường thành tiên tình thế hỗn loạn sắp tới,
hắn không có thời gian để tĩnh dường, cần phải nhanh chóng khôi phục. Mà tu vi
đạt tới cảnh giới bực này, nắm giữ bí thuật cấm kỵ thông thiên, tự nhiên hắn biết
phải làm thế nào để hóa giải đạo thương.
Một vị chí tôn mặc dù già nua, suy yếu, nhưng
huyết tinh lưu lại cũng không phải là nhỏ, Diệp Phàm tắm trong huyết quang,
toàn thân phát sáng, hắn đang rất nhanh khôi hẳn.
“Ầm!”
Đột nhiên, Phi Tiên Tinh nơi đó có một lực lượng
thần bí kéo tới, muốn đoạt huyết tinh, muốn chia một ly canh ngon. Hắn mở bừng
mắt, cái đỉnh trên đầu bay ra ngoài, tiến hành trấn áp, chặt đứt lực lôi kéo
kia.
Sau đó, miệng cái đỉnh bốc lên hỗn độn, đột
nhiên đảo ngược một cái, thu hết tất cả huyết tinh vào trong. Gần như chỉ trong
phút chốc luyện hóa thành ba viên huyết tinh.
Diệp Phàm cắn nuốt một viên, trong thiên địa
kinh văn không dứt, mà hắn lại giống như ngâm trong máu loãng, ráng mây đỏ đầy
trời, các loại đạo phù hiện lên, bảo tướng trang nghiêm.
Cuối cùng, hắn đứng lên, hoàn toàn phục hồi
như cũ, ánh mắt như là hai luồng điện lạnh lùng.
Hắn thu hồi mảnh vỡ hắc kim đại kích, bước
nhanh rời biên hoang vũ trụ, một lần nữa quay lại Bắc Đẩu tinh địa.
Một chiêu cuối cùng vừa rồi, các nơi vũ trụ đều
rung chuyển, tất cả tu sĩ gần như đều khiếp sợ, cảm nhận được một loại đại đạo
buông xuống, khí tức diệt thế của trời xanh, nhưng lại không biết kết quả cuối
cùng.
Đúng lúc này, Diệp Phàm xuất hiện, hiển nhiên
đại chiến đã có kết quả cuối cùng, hắn đã giết chết Thạch Hoàng rồi!
- Thánh thể lại diệt một vị chí tôn!
- Thời đại Thạch Hoàng kết thúc rồi! Không thể
tưởng được, vị Hoàng vô thượng trong thạch nhân cứ như vậy đã xong đời, cuối
cùng bị người giết chết!
Cả thế gian khiếp sợ, nhất là Bắc Đẩu Tinh Vực,
mọi người quả thực rung động tới tột đỉnh. Thạch Hoàng vô thượng một thế hệ cứ
như vậy bị giết chết.
Uy nghiêm và chiến lực của Thánh thể khiến mọi
người vừa kính vừa sợ, tất cả đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Đây là một
công tích lớn biết nhường nào, đã giết chết một người nguy hại lớn nhất của hắc
ám náo động.
- Thạch Hoàng bị diệt rồi!
Một tiếng rống to này vang vọng khắp Bắc Đẩu,
rung chuyển khắp Đông Hoang, thế nhân hoan hô.
Diệp Phàm đi tới Bất Tử Sơn, kiếm nhận chiến
quả, sợ bị giành trước lấy đi kết quả thắng lợi. Bởi vì khắp Bất Tử Sơn từ nay
về sau sẽ trở thành vùng đất hoang vô chủ!
Nơi này có một dòng Thần Tuyền, còn có một gốc
cây Ngộ Đạo Trà, là thần trân ở thế gian, cũng là Bất tử dược Diệp Phàm vẫn
luôn muốn thu lấy.
- Hả?
Hắn thử thu đi, phát hiện thực đặc biệt, phiến
Bất Tử Sơn này phi thường vững chắc, không thu vào được trong pháp khí.
“Không vào luân hồi, bất tử là cơ sở!” Một tấm
bia lớn hiện lên.
Diệp Phàm bỗng dưng nghĩ đến lai lịch thần bí
của Bất Tử Sơn, cũng giống như Côn Lôn, Tu Di sơn, là Thần sơn căn nguyên vũ trụ,
là một trong địa phương kỳ dị nhất, hoàn toàn không giống các nơi khác.
- Nhưng thật ra đúng là bảo bối, khó trách chỉ
có ở chỗ này mới có thể nuôi sống cây Ngộ Đạo Trà, nó chính là khởi nguyên như
thế!
Diệp Phàm rống to một tiếng, một tay nhổ lên cả
ngọn Bất Tử Sơn. Trong tiếng “ầm ầm” vang động Bất Tử Sơn trồi lên khỏi mặt đất
Đông Hoang, bay vọt lên trời cao.
- Thật nặng!
Hắn thật kinh ngạc, cũng chỉ có hắn có thể lay
chuyển, đổi lại là một vị Chuẩn đế nào khác đều không nhất thiết có thể nhổ lên
được. Cả ngọn núi màu đen này đều trầm trọng hơn so với rất nhiều tinh hà.
Thế gian đều chấn động, một trong bảy đại cấm
địa Sinh Mệnh, lại xoá tên thêm một cái! Lần này vẫn như trước là Diệp Phàm gây
nên! Quả thật là thần nhân cái thế, đánh giết chí tôn làm mọi người đều chấn động.
- Từ nay về sau thế gian không còn Thạch
Hoàng, cũng không còn cấm địa Sinh. Mệnh Bất Tử Sơn này nữa... Sáng tạo một lịch
sử mới, sẽ vĩnh viễn được ghi vào trong sử sách Thần chiến!
Cả thế gian vô cùng khiếp sợ bàn luận.
Diệp Phàm không quản tới hết thảy, một tay
nâng Bất Tử Sơn lóe lên vài cái, biến mất trong vũ trụ, hắn tiến vào trong biển
hỗn độn, phong ấn Thần thổ căn nguyên này!
Sau nửa canh giờ, hắn mới xuất hiện lại ở nhân
gian.
- Ô! Con đường thành tiên thay đổi thế cục rồi,
có người sắp thành tiên ư?
Diệp Phàm giật mình.
Phi Tiên Tinh, nơi đó màn ánh sáng chiếu rọi,
vô cùng vô tận, nơi nơi đều là ánh sáng bao phủ, trở thành một vùng đất thần
thánh nhất.
Diệp Phàm rất nhanh phóng tới, kiếp này lại thật
sự phải có một kết quả rồi.
Chí tôn không thuận nhau, lúc này đang đánh
nhau trên con đường thành tiên, trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào. Danh ngạch
thành tiên có hạn, bọn họ phải tranh giành danh ngạch chỉ hạn chế có hai ba người
kia.
- Nguyên nhân là có Thành Tiên Đỉnh sao, đã vậy
còn quá mau đã phá được!
Diệp Phàm thật khiếp sợ.
Hắn buông xuống ở địa phương phong ấn, bước
trên con đường sáng vàng kia, màn ánh sáng vô cùng tận chiếu xuống, làm cho hắn
như cây đón gió xuân, cảm nhận thư sướng như sắp mọc cánh phi thăng.
Đúng vậy, vừa bước vào nơi này, mỗi một cái lỗ
chân lông của hắn đều thư giãn, bài tiết hết trọc khí của vũ trụ này, hấp thu
khí cơ đặc biệt của con đường thành tiên, toàn thân nhẹ nhàng như muốn bay lên.
Một tòa cửa quan tiên vỡ nát đứng sừng sững ở
phía trước, sớm đã bị đánh nát.
Đi thẳng vào trong, thi thể nằm ngổn ngang khắp
nơi, toàn bộ đều là Thần ma và tiên linh. Đây là pháp tắc biến thành, nhưng lại
chân thật như thế.
Ở phía trước, là một cái hang động hỗn độn,
sau đó lại có cánh cửa Luân Hồi, mơ hồ như ẩn như hiện thấy Tiên vực giới, các
chí tôn đánh đi vào, ánh mắt đều đỏ bừng.
Diệp Phàm than nhẹ một tiếng, hắn cần phải đi
vào, bởi vì hang động hỗn độn như sắp khép kín, nếu không ra tay vĩnh viễn
không có cơ hội.
“Ầm!”
Hắn dùng toàn lực ra tay, dọn dẹp chướng ngại
thông suốt trên con đường này.
Diệp Phàm đặt chân lên, dấu hiệu hắn tham dự
vào trận chiến thành tiên, mơ hồ thế giới Tiên vực chính là một hình chiếu, chí
tôn xuyên thủng tấm chắn, đánh ra một con đường, đang chiến đấu kịch liệt trên
dường tiên quang đi tới trước.
Tự nhiên khiến Diệp Phàm kinh hãi, thật sự thấy
được hy vọng!
Đã chết một người, bị đánh chết thảm thiết,
ngày nay chỉ còn lại có chí tôn đến từ Tiên Lăng Mộ, Vạn Long Hoàng, bạch hổ đạo
nhân, Thần Thú, Phượng Sí Lưu Kim Tỏa năm đại chí cường giả.
Thành Tiên Đỉnh mở đường ở trước nhất, xuyên
thủng hàng rào Tiên vực, không ngừng đi tới phía trước, tới gần thế giới Tiên vực.
Diệp Phàm đã đến, tự nhiên dẫn phát ánh, mắt cừu
thị của mọi người, lúc này còn có vài đạo pháp tắc tiên quang bay tới, đánh tới
hắn!
Đại chiến bùng nổ kịch liệt, địa phương này trở
thành trận hỗn chiến, sáu người đều phấn đấu quên mình, tất cả đều phóng đi tới
phía trước nhất. Danh ngạch thành tiên có lẽ thật sự chỉ có hai ba người, người
tới sau sẽ không có hy vọng.
“Ầm!”
Đột nhiên, bên ngoài Tiên lộ truyền đến dao động
cực lớn, đó là lôi kiếp, ở chỗ sâu trong tinh hà xa xôi mà lại truyền tới nơi
này.
- Lôi kiếp của Chuẩn đế tầng thiên thứ tám,
hơn nữa là Hỗn Độn đại kiếp khó lường, đây là muốn tiến hóa thành cự long! Quả
thật tuyển chọn thời cơ thật đúng lúc nha!
Trên Tiên lộ có chí tôn lành lạnh thở dài.
“Rắc rắc!”
Lại truyền đến một tiếng đại kiếp nạn, tinh hà
mênh mông chấn động mãnh liệt, vô số tinh vực bị hủy diệt.
- Lại thêm một người còn đáng sợ hơn, xem như
một đầu ấu long, dĩ nhiên là Âm Dương Đại Tôn Kiếp, đây là lôi kiếp của Chuẩn đế
tầng thiên thứ chín!
Bạch hổ đạo nhân ánh mắt sáng lấp lánh, ở bên
ngoài đã xảy ra kịch biến, liên tục hai người độ kiếp, lợi dụng thời cơ không
có bọn họ ở ngoài tiến hành đột phá.
- Không phải người đương thời, là thời đại nào
đó ẩn nhẫn tới nay, rồi lại đúng lúc này độ kiếp?
“Ầm ầm...”
Trong Thiên địa, tiếng sấm sét không dứt,
không ngờ lại có người tuyển chọn đúng lúc này độ kiếp liên tục. Phần lớn là
Chuẩn đế tầng thiên thứ bảy, thứ tám, cũng có người cá biệt là lôi kiếp của tầng
thiên thứ chín!
Quả thực rúng động lòng người, quá khứ chưa từng
có phát sinh, chuyện như vậy, trong nháy mắt lại có nhiều nhân kiệt cái thế độ
kiếp một lúc!
“Có khí cơ quen thuộc của đám người Đạo Nhất,
Thánh Hoàng tử, Hoàng Hư Đạo... còn có nhiều người thần bí không biết!” Trong
lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt.
Đây chỉ là những người hắn cảm ứng được. Vũ trụ
mênh mông như vậy, luôn có một số người không thể bị cảm ứng, chỉ có một chút
dao động khuếch tán, không biết đến tột cùng có bao nhiêu thiên kiêu tuyệt đại
lợi dụng cơ hội này để độ kiếp.
Đáng sợ nhất chính là, không có một người nào
là Chuẩn đế kiếp tầm thường, đều là thiên phạt đặc biệt chấn khiếp muôn đời!
- Một đám tiểu bối thật sự là có thể nhẫn nhịn
mà, tuyển chọn thời cơ thật đúng lúc!
Thần Thú than nhẹ.
“Ầm!”
Đột nhiên, một tiếng nổ vang dữ dội cắt ngang
lời nói trên con đường thành tiên, Diệp Phàm và tất cả chí tôn đều run lên.
Đại đế kiếp!
Không ngờ lại có người sắp ở phía sau thành Đế,
đang vượt qua thần kiếp vô lượng, tiên quang cuồn cuộn mãnh liệt, làm cho các
chí tôn trên Tiên lộ đều rúng động.