- Ngươi chính là... Bất diệt kim thân, tới từ
Táng Đế Tinh ư?
Quân Uy sơn chủ phun ra một naụm máu, trong
lúc nói thì nửa thân trên đã thấm đẫm máu tươi.
Hai mắt Diệp Phàm lóe lên, đổi phương biết được
không ít bí mật, nhất định phải quan sát thức hải của hắn, dò xét triệt để mọi
thứ.
Vù...!
Một thân ảnh cách đó không xa đột nhiên vọt
lên, muốn bỏ chạy, đó là người duy nhất còn may mắn sống sót, không bị chiếc
chiến mâu xuyên thủng xương cốt bên trong Tứ Tượng trận.
Diệp Phàm cùno không thèm quay lại, đầu naón
tay xuất hiện một giọt máu màu vàng, trong nháy mắt khi bắn ra thì trời long đất
lở, xuất hiện vô số hư ảnh thần ma, giọt máu này bay vòng quanh, sau đó xuyên
thùng thân thể tên này.
- A...
Hắn thét thảm một tiếng, thân thể như bị một ngọn
núi lớn đánh trúng, chỉ còn sót lại một đống huyết nhục mơ hồ, tung tóe tại chỗ,
chỉ còn sót lại một cái đầu lâu.
Nguyên thần của hắn vừa muốn vọt lên, Long Mà
trên này đã giơ cái chân to như một cái chậu lớn lên, bất cứ lúc nào cũng có thể
hạ xuống.
- Táng Đế Tinh, quả nhiên là ngươi đến từ nơi
đó, đúng là... Bất diệt kim thân, không ngờ rằng đã im lặng mười vạn năm nay,
loại người có thể chất như ngươi lại xuất hiện lần nữa!
Quân Uy sơn chủ lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
- Ngươi cũng biết được không ít, nói tất cả những gì ngươi
biết ra đi, đừng để ta phải lục xoát trí nhớ của ngươi.
Diệp Phàm nói.
- Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng trên con đường
này thì ngươi cũng không phải kẻ vô địch, con đường phía trước tất sẽ có người
chém chết nearơi!
Quân Uy sơn chủ cười lớn, vô cũng bi thương,
hôm nay hắn đã thất bại hoàn toàn, không còn hy vọng gì trên còn đường tranh Đế
nữa rồi.
- Vậy sao, có những người nào?
Diệp Phàm không thèm để ý mà hỏi.
- Có rất nhiều người, không chỉ có một địch thủ
duy nhất, cho dù là Bất diệt kim thân thì cũng khó có thể cười naạo đến lúc cuối
cùng, ngươi cũng chỉ là một trong những nhân chứng thần thoại mà thôi, chứ chưa
phải là Chí Tôn!
Quân Uy sơn chủ cười lớn, nhưng những giọt nước
mắt đã lăn dài trên má.
- Nhân chứng thần thoại?
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
- Thời huy hoàng của thời đại thần thoại sẽ
tái hiện, cường đại như Bất diệt kim thân thì cũng chỉ có thể là một phiến lá
xanh mà thôi, còn có nhừnạ loại thể chất chỉ có trong truyền thuyết khi xưa cũng
xuất hiện, ngươi còn chưa thấm vào đâu cả đâu!
Quân Uy sơn chủ tinh thần chán nản, giọng nói
khàn khàn, hắn cảm thấy bi ai thay cho bản thân mình, vô cũng thê lương, ngay cả
ải thứ nhất của Nhân tộc thí luyện mà cũng không qua nổi.
- Vậy ngươi nói cụ thể xem nào, con đường phía
trước của ta sẽ gặp phải điều «ì?_
Diệp Phàm bình tình mở miệna.
- Thời đại thần thoại tái hiện, từ các viên thần
tinh rộng lớn nauy nga, không nói đâu xa, ít nhất cũng có hai loại người có thể
để chém chết được ngươi.
Quân Uy sơn chủ trong lòng cảm thấy mất mát, chỉ
có thể nói về tương lai tươi sáng của người khác để áp chế Diệp Phầm. chỉ như vậy
thì mới khiến hắn cảm nhận được chút tôn nahiêm hư ảo.
- Được rồi, ta không nói nhiều nữa, chờ khi
nào ngươi gặp được thì sẽ tự đi mà cảm nhận loại sợ hãi này!
Quân Uy sơn chủ đột nhiên cười như phát cuồng.
- Ta cũng muốn xem xem trong tương lai có kẻ
nào có thể giết được ta.
Diệp Phàm lạnh lùng nói. Hắn chuẩn bị động thủ,
muốn lục soát thức hải của tên này, nhưng lại không dám tới quá gần, sợ hắn tự
bạo.
Oanh...!
Một nửa thân thể Quân Uy sơn chủ bị thiêu đốt,
cả người giống như một bó đuốc, nguyên thần nho nhô màu tím xuất hiện, bị một
đám lửa thiêu đốt, sắp sửa tan rã.
Diệp Phàm biến sắc, không có cách nào ngăn cản
được, cường giả bậc này mà muốn tự vẫn thì rất khó mà ngăn cản, ít nhất thì cũng;
không thể triệt để ngăn cản hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, dường như ý
thức được gì đó nên nhìn vào Quân Uy sơn chủ, mặc cho hắn tự hùy.
- Ngươi có nghĩ tới điều này hay không, phải
biết rằng ta chỉ mới thấy qua một phần hỗn độn trật tự thần liên, mà thứ trong
tương lai ngươi phải đối mặt cũng là... hắc hắc...!
Diệp Phầm nhướng: mày, hắn chưa bao giờ nhìn
thấy loại thể chất mà đối
phương nói xuất hiện, mặc dù có thì cũng không
còn thuần túy nữa, tục truyền chỉ thấy được ở thời đại thần thoại mà thôi,
nhưng tỷ lệ cũng ít tới mức không đáng kể.
- Bất diệt kim thân của ngươi rất mạnh, nhưng
thật sự cũng chỉ là một chiếc lá nhỏ trên cành mà thôi, chính bởi vì ngươi xanh
tươi mơn mởn, mới có thể làm nổi bật lên nhiều đóa thần hoa đẹp rực rỡ, khiến bọn
họ chiếu ánh sáng chói lọi khắp cả vũ trụ này.
Thân thể máu thịt của hắn đã biến thành tro
tàn trong ánh lửa, nguyên thần màu tím vô cũng thống khổ, sắp hoàn toàn biến mất.
- Ta đã thất bại vì ta không bằng ngươi, nhưng
ngươi cũng khó mà đi tới được điểm cuối của con đường này, mười vạn năm trước
cũng từng xuất hiện vài người có bất diệt kim thân, nhưng cũng bị một loại thể
chất vô thượng khác giết chết, chỉ cần có người biết được ngươi tới từ Táng Đế
Tinh, có Bất diệt kim thân thì nhất định sẽ có người tới giết ngươi!
Nguyên thần màu tím tràn đầy đau khổ, điên cuồng
kêu gào, bước về phía điểm cuối của sinh mệnh.
Thần sắc của Diệp Phàm chợt động, hắn nghĩ tới
chuyện cũ thời hoang cổ, có không ít Thánh thể bước lên tinh không cổ lộ ngoài
không gian, đã đẫm máu chết trận trong vũ trụ, tục truyền là do một loại địch
nhân đáng sợ nào đó gây nên.
Đương nhiên, những cuộc chiến đó không phải đều
thất bại, cũng có Thánh thể thắng, chém giết đại địch tuyệt thế, về tới Bắc Đẩu
cổ tinh vực.
- Thời đại thần thoại đã đến, xuất hiện không
ít người có khả năng ra đời, ta chỉ là một phiến lá xanh làm nền cho bọn họ
thôi sao?
Diệp Phàm nhẹ giọng nói, sau đó nở nụ cười lạnh
lùng, nhìn chằm chằm vào nguyên thần màu tím kia, nói:
- Thần thoại cũng chỉ để người khác tới phá vỡ
mà thôi!
Oanh...!
Nguyên thần màu tím của Quân Uy sơn chủ nát bấy,
bạo tán trong trời đất, cuối cùng sinh mệnh ấn ký cũng biến mất hoàn toàn không
còn gì cả, không còn cách nào thấy được các loại thần thoại trên đế lộ nữa.
Diệp Phàm nhìn về phía người còn lại, chỉ còn
một cái đầu lâu, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi, bị Long Mã đạp lên, hắn rất không cam
lòng, không muốn chết, nhưng cũng biết đã không có chút hy vọng nào nữa rồi.
Trên thực tế, theo như Diệp Phàm thấy thì giá
trị của bốn người khác so với Quân Uy sơn chủ còn lớn hơn một chút, Nguyên Từ
tiên quang vô cũng quỷ dị, đúng là bí thuật tuyệt thế.
Quận Uy sơn chủ bởi vì bản thân cường đại mới
có thể cũng hắn đánh một trận, còn bốn người này lại là dựa vào bí thuật thần
bí và sắc bén mới có thể cũng hắn tranh phong.
- Ta muốn Tứ Tượng pháp trận, cũng muốn pháp
môn tu luyện Nguyên Từ tiên quang.
Diệp Phàm nói.
- Ngươi sẽ không lấy được đâu, nếu bức ta, ta
sẽ tự bạo thần thức!
Người này sắc mặt trắng bệch, nhưng vẻ bối rối
mãnh liệt trong mắt đã bán rẻ nội tâm suy yếu của hắn.
- Giao cho ta thứ ta cần, ta cho ngươi chạy đi
tám trăm dặm, nếu ngươi có thể chạy thoát thì ta sẽ cho ngươi một con đường sống.
Người này sắc mặt trắng bệch, muốn cỏ kè mặc cả,
thế nhưng thấy Diệp Phàm dứt khoát lạnh lùng, lập tức không nói nữa, vứt ra tứ
giác trận đồ, còn cái đầu lâu thì nhanh chóng phóng lên trời.
Diệp Phàm bắt lấy vào tay, chăm chú quan sát,
tứ giác trận đồ hợp cũng một chỗ, hóa thành hình bán nguyệt, óng ánh trắng
noãn, như ngọc chạm khắc mà thành.
Phía trên có nhiều chữ nhỏ dày đặc, đều là thái
cổ thần vãn, ghi lại một loại bí thuật tên là Nguyên Từ.
- Quả nhiên là thần thuật kinh thế, lại khắc
vào Tứ Tượng trận đồ trân quý, đảm bảo truyền thừa bất diệt.
Diệp Phàm thở dài, ghi nhớ thần thuật này vào
trong nội tâm.
- Bổn tọa cảm thấy cái trận đồ bán nguyệt này
không phải là giả.
Long Mã mắt liếc qua rồi nói.
Diệp Phàm gật đầu, cái trận đồ này không phải
là thứ đơn giản, bố trí tốt có thể vây khốn nhiều đại địch, khó có thể công
phá, hắn vung tay ném cho Long Mã.
Rồi sau đó hắn lấy ra một chiếc cung lớn, chiếc
cung này là do mười năm huyết chiến trên đường mà chế thành, dùng gân Giao Long
làm dây cung, dùng cổ thụ tinh làm thân cung, rồi hắn rút ra một cây cốt tiễn,
khoác lên dây cung, nháy mắt bắn ra ngoài.
Một luồng bạch quang ngay lập tức bắn ra xa
tám trăm dặm, cái đầu lâu đã thấy được lối ra, đang tưởng rằng có thể sống sót,
nhưng lúc này bị mùi tên xuyên thủng, phù một tiếng xương cốt vỡ vụn, huyết vụ
bay theo chiều gió, chết ngay lập tức!
Cốt tiễn là gai xương của cổ thú cấp Thánh luyện
thành, Diệp Phàm đánh chết Thánh thú, rồi sau đó thu thập mấy chục cây, luyện
chế thành một mùi tên.
Bạch quang lóe lên, Diệp Phàm thu hồi mùi tên,
không có làng phí, vì trên con đường phía trước còn có rất nhiều hung hiểm chưa
biết.
Cả khu vực này yên tĩnh trở lại, Diệp Phàm giết
sạch tu sĩ trong hai khu vực, vượt giới đại chiến, tiêu diệt chư hùng.
Những nơi hắn đi qua, hung cầm mãnh thú may mắn
còn sống sót thì đều run rẩy, toàn bộ ẩn núp, sợ hãi vô cũng, không dám hiện ra.
Long Mã đang loay hoay Tứ Tượng trận đồ, đắm
chìm trong trạng thái vui sướng, nó tin rằng bốn người kia chưa phát huy được
được toàn bộ uy lực của trận pháp này.
Diệp Phàm rời khỏi chiến trường đầy rẫy chết
chóc, ngồi xếp bằng trên đỉnh một tòa thạch điện, nội tâm yên lặng, tràn đầy cảm
giác thỏa mãn.
Nguyên Từ thánh thuật này tuyệt đối là một thần
thuật vô thượng, có thể so được với Ngũ Sắc thần quang lấy được ở Vĩnh Hằng
tinh vực, vô cũng hiếm thấy.
Loại bí thuật này làm cho bốn người không phải
quá kinh diễm lại trở nên vô cũng khó chơi, có thể thấy được chỗ phi phàm, có
khả năng sánh được với kỹ thuật trong Cổ Hoàng thư.
Diệp Phàm có được Đấu Chiến Thánh Pháp, vì vậy
hắn tu luyện bí thuật đặc biệt nhanh, sau hai canh giờ thì trên người hắn đã xuất
hiện sương mù màu xám, Nguyên Từ chỉ lực đã xuất hiện.
Rồi sau đó, trên người hắn xuất hiện biến đổi,
sương mù màu xám tiêu tán, hóa thành Nguyên Từ điện quang, lượn lờ bên ngoài cơ
thể Diệp Phàm.
Xoát...!
Cả người Diệp Phàm hóa thành một luồng tiên quang
hình người, dễ như trở bàn tay, một hơi đã quét một mảnh sơn mạch phía trước
thành tro tàn, toàn bộ bị hủy diệt.
- Thật là bí thuật cường đại!
Long Mã giật mình, híp mắt lại một hồi rồi bắt
đầu suy nghĩ.
Diệp Phàm nhíu mày, thần thông đại thành cũng
không vui sướng, bởi vì còn cách trình độ viên mãn một đoạn, vẫn còn thiếu một
loại Thần từ phụ trợ, vẫn chưa thể đại thành được.
- Loại bí thuật này quá thần diệu a, thật sự
là khủng bố vô cũng!
Long Mã cũng ngộ ra một chút môn đạo, hóa
thành một con ngựa bằng điện từ, nhảy lên không trung, khí tức mênh mông cuồn
cuộn, rít gào chấn động.
Bọn họ đều ý thức được, đều muốn tu thành thuật
này thì cần đi vào trong lòng đất, bắt lấy Thần từ trong truyền thuyết, dùng nó
để ma luyện, thì mới có thể đại viên mãn được.
- Đây là một Thánh đảo chết, không phải là một
viên cổ tinh chính thức, thiếu khuyết Thần Từ, khó có thể tiếp tục tu luyện rồi.
Diệp Phàm đứng dậy, sau đó đi về phía bên
trong Nguyên Thủy sơn mạch, bắt đầu cảm ngộ đại đạo nơi đây.
Bí thuật cấm kỵ rất quan trọng, nhưng lúc này
thì việc hoàn thành thí luyện mới là nhiệm vụ quan trọng nhất, thể xác và tinh
thần hắn trở nên không minh, rửa sạch khí tức chết chóc, thân thể lập lòe phát
sáng, dung nhập vào vạn vật tự nhiên.
- tự nhiên chỉ đạo!
Diệp Phàm thờ dài một hơi, mở mắt, hắn mất cả
nửa ngày để nắm bắt đại đạo cổ xưa của cổ nhân, cảm ngộ những nội dung quan trọng.
Sau đó không lâu, hắn mở ra một cuốn kinh thư
do Vũ Điệp Công Chủ giao cho, một bên đọc, một bên cảm ngộ, giao hòa cũng một
chỗ với thiên nhiên.
- Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo,
đạo pháp tự nhiên!
Diệp Phàm nói nhẹ, toàn thân phát ra luồng
sáng óng ánh, không khí cỏ cây tươi mát thổi tới, diệt hết sát khí trên người hắn,
làm cho trong lòng hắn có một cảm giác kỳ ảo linh hoạt, trong núi sâu một lần nữa
truyền đến tiếng vượn hót hổ gầm, thí luyện tràng khôi phục lại sự bình lặng.
- Đúng thật là vô thượng đại đạo, nhưng mà đây
cũng không phải là con đường của ta.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, Diệp Phàm
khép lại cuốn sách, vươn người đứng dậy, một quyền đánh lên bầu trời, kim qua lọt
vào trong vũ trụ, phá tan cấm chế, thiếu chút nữa cổ địa đã bị hủy diệt.
- Đây còn là người nữa hay sao?
Bên ngoài Thánh đảo, một số binh sĩ biến sắc,
Đại thống lĩnh ngồi trên Thiên Lang cũng chấn động, rồi sau đó lắc đầu, nhắc bọn
họ không cần chú ý đến.
- Lô dưỡng bách kinh, phải đi con đường vô địch,
đánh vỡ thần thoaị!
Diệp Phàm tự nói.