“Boong, boong”...
Cửu Sắc Chiến Y khẽ rung động ngân lên “boong
boong”, phát ra hào quang sáng lạn, uy áp kinh người, đây chính là Binh khí Cực
Đạo của Thần Tàm Lĩnh, lóe ra hào quang nhiều màu sắc giống như mộng ảo, từ
trên người Đấu Chiến Thắng Phật bóc ra, lộ ra chân thân của lão.
Đây là một lão vượn khô gầy, cả người đầy lông
màu vàng, mỗi một sợi đều sáng óng ánh, làm cho thoạt nhìn lão thật siêu phàm
thoát tục, bảo tướng trang nghiêm.
Lão vượn này là người đắc đạo, đứng ở trước mặt
không nhiễm một chút hơi hám phàm trần, giống như là siêu thoát thế ngoại.
Lão như bàn thạch mãi mãi trường tồn, vẫn
không nhúc nhích. Lão cơ thể như khô mộc, hai tay hợp thành chữ thập, sau đầu
sinh ra một vòng phật quang, như một lão tăng bình thường. Đối với lời nói của
Bàng Bác, lão lộ vẻ không hiểu, tỏ ý chưa bao giờ đi qua Đại Đường của Trung Thổ.
Ở giờ khắc này, Bàng Bác giống như Đồ Phi nhập
vào hắn, hóa thành một cái loa lớn nói huyên thuyên không ngừng, nói ra đủ loại
truyền thuyết hiện lên trong đầu hắn.
Đấu Chiến Thắng Phật lắc đầu, hoàn toàn không
biết về hết thảy những lời hắn nói, cũng chưa từng rời khỏi viên cổ tinh này,
chưa bao giờ bị trấn áp qua năm trăm năm.
Bên cạnh, hầu tử lộ thần sắc không tốt, nói:
- Thúc thúc ta anh hùng cỡ nào chứ, ai có thể
trấn áp ông ấy?
Bàng Bác ngượng ngùng. Tất cả điều hắn nói đến
chung quy chính là truyền thuyết, mà còn là chuyện ở một chỗ tinh không khác,
sao có thể trở thành sự thật, chính hắn nghĩ lại cũng cảm thấy có phần vớ vẩn.
- Cũng không phải hết thảy đều là tin nhảm, ta
đã thấy qua Thích Ca Mâu Ni.
Đấu Chiến Thắng Phật nói.
"?"
Diệp Phàm cùng Bàng Bác đều cả kinh kêu lên,
trong lòng có rất nhiều nghi vấn, rất muốn hỏi cho rõ ràng.
Lão Thánh Viên Đấu Chiến tay cầm cây Tiên Trân
Thiết Côn đen nhánh, đủ loại khí phách mới vừa rồi đại chiến sớm nội liễm sạch
sẽ, trước mắt chỉ có một lão tăng tuổi già từ bi ôn hòa.
- Năm đó, ta đã thấy Thích Ca Mâu Ni, nhưng
cũng không có giao thủ...
Hai ngàn năm trước, thúc thúc của hầu tử từ
trong một khối Thần Nguyên thức tỉnh, một lần nữa xuất hiện trên đời này, thân ở
Tây Mạc đúng lúc gặp một hồi thịnh thế.
Vào thời lậ đó, Thích Ca Mâu Ni nhập chủ Tu Di
Sơn, tọa trấn Đại Lôi Âm Tự. Người này đến từ một cái tinh vực nào đó không biết
ở Vực ngoại cổ, pháp lực cao thâm, thuyết phục rất nhiều cao tăng, được đề cử
là người chủ Linh Sơn.
Nhưng mà, không lâu sau nguyên nhân vì giáo
lí, chư tăng Bồ Tát trên Tu Di Sơn quyết liệt cùng Thích Ca Mâu Ni, không tiếp
nhận hắn là người chủ Đại Lôi Âm Tự nữa.
Phật giáo giảng về nhân quả, chủ tu tương lai,
có kiếp sau. Lúc ban đầu khi chư hiền thấy Thích Ca Mâu Ni pháp lực cái thế, phật
tính vô song, đều nghĩ rằng hắn là A Di Đã Phật thượng cổ chuyển thế, nhưng khi
xung đột về giáo lí lập tức phủ quyết.
Cho nên, đã phát sinh phân tranh, Tu Di Sơn đã
xảy ra một hồi đại loạn, suýt nữa chia làm hai giáo.
Có người châm phật đăng, lau sạch phật kính
dùng nó chiếu vào chân thân Thích Ca Mâu Ni, muốn biết hắn đến tột cùng có phải
là chân phật chuyển sang kiếp khác hay không.
Kết quả hiện ra, khi phật đăng chiếu rọi thân
thể, Thích Ca Mâu Ni bị phủ nhận, không được thừa nhận là Phật chủ, bị đuổi đi
ra Đại Lôi Âm Tự, cho rằng là một xác Ma.
Diệp Phàm cùng Bàng Bác hai mặt nhìn nhau, lại
có sự tích bực này! Tiểu ni cô áo trắng từng nói ra một ít, nhưng căn bản không
có nói đến bí ẩn trong đó, tất cả chân tướng đều bị che đậy.
- Thích Ca Mâu Ni có pháp lực vô lượng! Năm đó
bằng vào lực của bản thân đủ có thể đảo điên Tu Di Sơn, trọng chỉnh Phật giáo,
một mình xuất nhập Đại Lôi Âm Tự không người nào có thể kháng cự...
Lão Thánh Viên Đấu Chiến nói. Hai ngàn năm trước,
lão còn chưa có lên Tu Di Sơn, hết thảy chuyện này đều là khi lên ở Tây Mạc mới
chứng kiến, và nghe nói tới.
Giáo lí bất đồng, bị phật kính chiếu ra không
phải A Di Đã Phật chuyển thế, các hộ pháp kim cương trên Tu Di Sơn đều xuất hiện,
vốn muốn hủy diệt Thích Ca Mâu Ni, bởi vì cũng có lời đồn đãi hắn là Phật Đã
xác Ma.
Nhưng mà, một trận chiến cuối cùng lại là Tu
Di Sơn bị đánh bại, mặc dù nắm trong tay Hàng Ma Xử của A Di Đã Phật lưu lại
cũng không có bắt giữ được hắn, không thể ngăn cản được hắn xuống núi mà đi.
Nên biết rằng đó là binh khí của Đại đế cổ.
- Không phải là Thánh nhân, nêu muôn thúc động
Hàng Ma Xử của A Di Đã Phật Đại đế, bắt giữ lại một người tối thiếu là Đại
Thánh hoặc là Chuẩn đế độ khó quá lớn.
Hắc Hoàng ở cách đó không xa tự nói.
Một trận chiến này, Thích Ca Mâu Ni có thể nói
thể hiện ra cảnh giới siêu phàm nhập thánh, một mình xông vào Tu Di Sơn, thậm
chí có thể hoàn toàn đảo điên Phật giáo, bởi vậy trở thành một loại cấm kỵ, phật
tử cũng không được phép nhắc tới!
- Ta ở một tòa cổ tháp gặp hắn, ngồi luận đạo
nói chuyện một đêm, hắn giảng đạo cùng giáo lí cho ta, khiến ta cảm thấy có
chút hứng thú!
Lão Thánh Viên Đấu Chiến bị hấp dẫn, năm đó
lão tu luyện gặp bình cảnh, cần phải đi ra ngoài tìm đạo, mà Phật giáo chủ
trương kiếp sau, chủ tu tương lai, tác động rất lớn đối với lão.
Sau đêm hôm đó, Thích Ca Mâu Ni ra đi, rời khỏi
Tây Mạc, cuối cùng đi nơi nào ngay cả lão Thánh Viên cũng không biết.
- Hắn có thực lực Chuẩn đế!
Thúc thúc hầu tử nói một câu làm cho mọi người
ở đây đều chấn động, người này có pháp lực và thần thông cường đại biết bao.
Từ đó về sau Phật giáo không có Như Lai, nhưng
trên Tu Di Sơn lại có thêm một Đấu Chiến Thắng Phật. Lão tiến vào Đại Lôi Âm Tự,
tìm đọc các loại kinh điển, tìm hiểu áo nghĩa huyền bí của sinh tử.
- Có điểm rối loạn...
Bàng Bác day day thái dương huyệt, còn chưa có
từ trong vòng lẩn quẩn đi ra, sự thật cùng truyền thuyết là hai việc khác nhau.
- Thích Ca Mâu Ni thật là phật xác ma sao, vì
sao có loại cách nói này, phật ở kiếp sau phật kính thật sự chiếu ra được sao?
Mấy người đều có rất nhiều chỗ khó hiểu.
Năm đó, những người châm đốt thanh đăng, đánh
bóng cổ Kính đều tọa hóa một cách kỳ diệu khó hiểu, chết thực kỳ quái cũng
không có lưu lại ghi chép hữu dụng, thúc thúc hầu tử cũng không có tra được.
Phật giáo là từ đâu sinh ra, trong lòng Bàng
Bác có nghi hoặc, không phải sinh ra ở Ấn Độ cổ sao? Một mặt tinh không này lại xác định
Thích Ca Mâu Ni là phản đồ.
Diệp Phàm lên tiếng giải thích, hắn xem qua một
ít sách cổ, ít nhiều cũng biết được một ít.
Ở một chỗ tinh không khác, trong một ít sách cổ
có ghi lại: Thích Ca Mâu Ni khi đi du lịch gặp phật đồ tu luyện tổn hại bản
thân, cho rằng không phải chính pháp, từ đó về sau liền có pháp của Như Lai, rồi
sau đó lập giáo.
Có một loại truyền thuyết khác, trước đó phật
nghĩa đã tồn rất lâu rồi, nhưng pháp cạn kiệt rồi được Thích Ca Mâu Ni lần nữa
phát dương quang đại.
- Có rất nhiều bí mật, thật muốn cẩn thận đi
thăm dò một phen!
Bàng Bác tự nói.
Lão Tử, Phật Đã đều là nhân vật hai ngàn năm
trăm năm trước, gần như sinh ra cùng một thời đại, đều là cổ nhân có đại trí tuệ,
bọn họ đều đi vào tinh vực này. Quả thật địa cầu có quá nhiều thần bí.
“Tiên Tần Luyện Khí Sĩ...” Diệp Phàm cùng Bàng
Bác có rất nhiều điều khó hiểu về Trung Quốc cổ, rất muốn lập tức trở lại tinh
không cũ dò xét cẩn thận.
- Có một điểm vị thí chủ này nói đúng, sau khi
ta đi lên Tu Di Sơn quy y Phật giáo, pháp danh là Ngộ Không!
Lão Thánh Viên Đấu Chiến nói.
Bàng Bác trợn mắt há hốc mồm, cứng họng, thật
lâu mới nói:
- Ngộ Không... Có một số truyền thuyết dĩ
nhiên là sự thật, rốt cuộc là truyền tới Trung Quốc cổ sao?
- Thúc thúc...
Kế tiếp hầu tử tiến lên, mọi người đều thức thời,
tất cả lui ra phía sau, để cho chú cháu bọn họ tâm tình.
- Chờ ngươi đạt tới cảnh giới Thánh nhân, đến
Tu Di Sơn tìm ta, sẽ truyền lại cho ngươi Tiên Trân Ô Thiết của phụ thân ngươi!
Đấu Chiến Thắng Phật nói. Lão hàng năm bế
quan, chỉ vì chứng đạo, luôn bế quan tìm hiểu sinh tử, ngày thường không gặp bất
luận kẻ nào.
- Thẩm thẩm nàng...
Hầu tử nhắc tới Thần Tàm Công chúa.
Đấu Chiến Thắng Phật không có đáp lại, nhiều
năm qua như vậy lão ngồi trên cổ tháp, Thần Tàm Công chúa chín lần lên Tu Di
Sơn, lão đều tránh né không gặp. Lúc này trong đôi mắt lão một mảng thâm thúy,
như là hiểu biết về kiếp trước cùng kiếp sau.
Lần này, Thần Tàm Công chúa dùng cái chết ép bức,
một mình xâm nhập cấm địa Thái Cổ định ngắt lấy Cửu Diệu Bất Tử Dược, tin tức
truyền tới lão, rốt cục cũng làm cho lão xuất thể.
Qua hồi lâu, chú cháu hai người này mới nói
chuyện xong, Đấu Chiến Thắng Phật cả người lông vàng óng ánh, nở rộ phật quang
vô lượng, chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, lão nhìn vê hướng đại hăc
câu, nói:
- Năm đó nhiều đắc tội xin lượng thứ!
- Gâu! Nếu Vô Thủy Đại đế còn sống, một bàn
tay đủ để trấn áp ngươi, đáng tiếc ta lập lại phá, sống lại không hay ho, không
có cơ hội đối phó với ngươi!
Đại hắc cẩu nhe răng.
- Còn xin thứ cho tội bất kính năm đó!
Sau đầu Đấu Chiến Thần Phật sinh ra một vòng hào
quang, rồi sau đó phất tay một cái, một tia sáng rực rỡ bắn về phía Hắc Hoàng.
- Ngươi muốn làm gì?
Toàn thân Đại hắc cẩu lông đen đều dựng lên thẳng
đứng.
“Ông!”
Hư không run lên, cái đuôi trọc của nó “xèo
xèo” sinh ra lông đen sáng bóng, giống y như các bộ vị khác trên thân thể, sáng
bóng đen nhánh như tơ lụa.
- Hắc hắc...
Đám người Diệp Phàm, Lệ Thiên, Bàng Bác, Lý Hắc
Thủy cố nén cười, nhưng rốt cục vẫn đều bật cười lên. Cuối cùng hiểu rõ vì sao
đại hắc cẩu có oán khí lớn đối với hầu tử như vậy.
Đồng thời, cũng biết vì sao lông đen toàn thân
nó rậm rạp óng ánh mà lại chỉ có cái đuôi trọc, hóa ra hết thảy điều này đều là
ngày xưa Đấu Chiến Thánh Viên ra tay làm nên, khó trách không thể chữa khỏi.
- Gâu, gâu, gâu...
Đại hắc cẩu thẹn quá thành giận, đuổi theo bọn
họ cuồng cắn.
- Thinh tiền bối chỉ điểm chúng ta phương pháp
về nhà!
Diệp Phàm tiến lên, ngăn đường Đấu Chiến Thắng
Phật, thỉnh lão chỉ điểm bến mê.
- Ta cũng không biết tinh không cổ lộ đi thông
Vực ngoại!
Đấu Chiến Thắng Phật lắc đầu, nhìn vào chỗ sâu
trong cấm địa Thái cổ, nơi đó có một tòa Ngũ sắc Tế Đàn chặn trên vực sâu, lão
cảnh báo không nên vào trong đó thử nghệm.
Cuối cùng, Bàng Bác hỏi về Khải Đức, bị một vị
lão tăng ra ngoài động tay đông chân độ hóa đi Tây Mạc, không biết ngày nay ra
sao.
Hắn cũng chỉ là hỏi thử xem sao, không nghĩ tới
Đấu Chiến Thắng Phật thật sự biết, Khải Đức là đầu đã để tóc hầu hạ ở chỗ lão bế
quan.
Chư tăng Phật giáo cho rằng Khải Đức trời sinh
dị bẩm, tóc vàng mắt xanh, có điểm giống với Đấu Chiến Thánh Viên, bởi vậy để
cho hắn ở trọng địa hầu hạ cổ Phật nghe phật hiệu, xem như hộ pháp kim cương bồi
dưỡng.
“Thượng Đế đại gia ngươi vứt bỏ ta, ta khinh bỉ
ngươi. Ca ngợi Phật Đã, chờ ta tu thành chính quả, thỉnh Tát Đán (Satan) đi uống
trà. Thượng Đế ngươi đi gặp quỷ đi!”
Đây là lời khấn vái đặc biệt của Khải Đức, mỗi
ngày sáng sớm tỉnh lại đều đã nguyền rủa, dần dần bị một ít tăng đồ nghe được
và ghi nhớ.
Cuối cùng, ai cũng không thể lưu lại Đấu Chiến
Thắng Phật, lão bước một bước liền ra khỏi phiến sơn lĩnh này, biến mất ở trên
không trung xa xa.
- Con khỉ kia! Ngươi đứng lại đó cho ta, chẳng
lẽ cả đời tới chết cũng không gặp ta sao?
Thần Tàm Công chúa xuất hiện, đuổi theo.
- Ngay cả chiến y cổ Hoàng của Thần Tàm Lĩnh đều
ném cho hầu tử chết tiệt kia, hắn có thể không gặp sao? Đây là tránh chúng ta
mà thôi!
Hắc Hoàng bĩu môi.
- Khụ!
Hầu tử trừng mắt, cảnh cáo nó không cần luôn
căm thù thúc thúc hắn.
Lá vàng bay xuống, đây là một dốc đá, ngay tại
bên cạnh cấm địa Thái cổ, Diệp Phàm cùng Bàng Bác trở lại chốn cũ vô cùng cảm
khái, nhớ tới đủ loại chuyện cũ lúc mới đặt chân đến thế giới này.
- Ta cuối cùng cảm thấy hẳn một số cố nhân mất
đi vẫn chưa chết, nhất định phải tra xét đến tột cùng, bắt cho bằng được con quỷ
đó!
Diệp Phàm cùng Bàng Bác sánh vai đi nhanh về
phía trước, đi vào trước một cái khe phía dưới vách đá, nơi này có một cái động
đá.
Năm đó, Lưu Vân Chí, Lý Trường Thanh, Vương Diễm
muốn hại chết bọn họ, kết quả bị ném vào trong hang hổ này. Năm đó rõ ràng truyền
ra tiếng hổ gầm, theo lý hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng, nhiều năm qua như vậy, Diệp Phàm luôn
có cảm giác có một đôi mắt ác độc trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào hắn, rất hiểu
biết về hắn. Hắn cho rằng người nhằm vào hắn có thể là một trong số cố nhân, mà
người hận hắn cùng với Bàng Bác thấu xương không ai khác ngoài Lưu Vân Chí, Lý
Trường Thanh và Vương Diễm.
- Hẳn nên vạch trần đáp án này!
Bàng Bác cười lạnh, đi nhanh vào trong động
đá. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy hết thảy bên trong lập tức như ngây dại.