Tất cả mọi người nghe được mà sởn tóc gáy, nhất
mạch của Côn Trụ vào thời thái cổ cũng tuyệt đối là vô cùng đáng sợ, một tộc mà
có tới hai vị Đại Thánh, khiến cho cả viên cổ tinh cũng đều phải sợ run, ngoài
Thánh Hoàng nhất mạch thì không người có thể sánh bẳng bọn họ được.
Tương truyền, vị tiểu thúc thúc của Côn Trụ
kia là khủng bố nhất, từng là địch thủ cường đại nhất trong cuộc đời của Đấu
Chiến Thánh Hoàng, kinh diễm muôn đời, vượt qua tất cả các cổ hiền thời xưa.
- VỊ tiểu thúc kia của hắn... chỉ sống được
hai đời ư!
- Trong mắt rất nhiều người, thì hắn còn vượt
qua cả các Cổ Hoàng chứng đạo cùng thời kỳ ở thái cổ, nhưng cuối cùng vẫn bị
Thánh Hoàng nghịch thiên này qua mặt, thắng thảm mà chứng đạo!
- Sau cuộc chiến kia, dường như tu vi vị thúc
thúc của Côn Trụ Đại Thánh...!
Mọi người sẽ không quên được, đó là một nhân vật
cùng thời đại với Đấu Chiến Thánh Hoàng, phi thường dũng mãnh, coi thường cả
thiên hạ, trên con đường chứng đạo đã từng tranh cao thấp với Thánh Hoàng trong
rất nhiều năm.
- Sở dĩ cha ta chỉ sống được một đời, chính là
có liên quan với người kia!
Thánh Hoàng tử nói, giọng hơi thương cảm.
Diệp Phàm khiếp sợ, trước kia hắn đã từng nghe
nói qua về việc này, Đấu Chiến Thánh Hoàng luyện công xảy ra vấn đề, trước khi
chứng đạo từng suýt nữa thì đã chết, thì ra trong đó có rất nhiều ẩn tình.
Côn Trụ Đại Thánh có một tộc thúc, tên là Đế
Khuyết, tài ba trác tuyệt, ngạo thị cổ kim, so với mấy vị Cổ Hoàng cùng thời đại
trong lịch sử thì thậm chí còn mạnh hơn một bậc, chấn động toàn bộ thời thái cổ.
Đế Khuyết có thiên tư kinh thế hãi tục, vào thời
niên thiếu thì đã thành danh, từng trong một đêm khiêu chiến cao thủ của mười
hai tộc, huyết chiến kinh hãi khắp thiên hạ, thế nhân đều phải run rẩy.
Điều rất bất ngờ chính là vào thời đại đó có một
Đấu Chiến Thánh Viên được sinh ra, cũng có tiên cốt thần cơ, đặc biệt có chiến
lực nổi tiếng tới tận đời sau, bọn họ trở thành hai ngôi sao thần thánh rực rỡ
nhất trong thời kỳ này.
Thiên kiêu cỡ này thì chỉ cần có một người là
đủ rồi, hai người lại cùng sống chung một thời đại, tất nhiên sẽ xảy ra một hồi
bi kịch, bởi vậy mà đã xảy ra rất nhiều cuộc quyết đấu đỉnh phong, được ghi lại
trong Thần chiến sử thời thái cổ.
Vào thời thái cổ, mây gió quay cuồng tụ hội, vạn
tộc cùng tỏa sáng, trong một thời đại cạnh tranh tàn khốc nhất như vậy, muốn chứng
đạo thành Hoàng giả, thì thật sự còn khó hơn cả đi lên trời, phải bàng một mình
bản thân đánh bại các thiên chi kiêu tử của vạn tộc.
Hai người quét ngang thời thái cổ, cuối cùng
không thể tránh né được nữa, chỉ có thể quyết một trận sống chết, từ khi trảm đạo,
đến khi thành Thánh, tiếp nữa là đến khi trở thành Vương của Thánh nhân, rồi tiến
lên cảnh giới Đại Thánh, cả đời cũng không biết đã giao chiến bao nhiêu lần, mỗi
một cuộc chiến đều có thể nói là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.
Có thể nói, ở trong mắt các tộc thời thái cổ,
bọn họ chính là đối thủ cả đời của nhau.
Cuộc chiến truyền kỳ nhất đó là khi hai người
trở thành Vương của Thánh nhân, trong trận chiến đó, bọn họ lưỡng bại câu
thương, tất cả đều suýt chết, mà Đế Khuyết lại giãy giụa vượt qua một đường
sinh tử kia, bẳng một trận chiến đó mà sinh mệnh lực đột nhiên tăng vọt, có sống
tới kiếp thứ hai, thọ nguyên gia tăng gần gấp đôi.
Đây không thể nghi ngờ gì nữa chính là một sự
kiện chấn động, chấn kinh tất cả các tộc thái cổ, vạn tộc đều ồ lên ngạc nhiên,
gần như đều nhất trí cho rẳng Đế Khuyết chắc chắn sẽ là người chiến thắng, trở
thành một vị Hoàng của thái cổ.
Chưa từng chứng đạo, lại đã có thể bước tới đời
thứ hai, có rất ít người như thế được ghi lại, nhưng cũng không phải là không
có ví dụ, Đế Khuyết, Bạch Y Thần Vương Khương Thái Hư cũng đều được xếp vào hạng
này.
Năm đó, các tộc đều cho rằng, Đế Khuyết tất
nhiên có thể là người cười cuối cùng, bởi vì Đấu Chiến Thánh Viên do bị trọng
thương, tiêu hao vô số căn nguyên sinh mệnh.
Nhưng mà, trong một trận chiến đỉnh cao của
hai người khi đã đạt tới cảnh giới Đại Thánh, nằm ngoài dự đoán của mọi người,
phụ thân của hầu tử dùng phong
thái tuyệt thế, chiếu rọi khắp thái cổ, mặc dù
là cửu tử nhất sinh, nhưng lại là người chiến thắng cuối cùng, cực kỳ rõ ràng
dùng lực đè bẹp Đế Khuyết, trở thành nhân vật vô địch thiên hạ.
Sau đó, Đế Khuyết cả đời buồn bực không vui,
tu vi chưa từng tiến thêm, đứng mãi tại cảnh giới Đại Thánh, mặc kệ năm tháng
trôi qua, cũng không tiến thêm một bước nào về phía trước cả.
Một nhân vật ngút trời, vang dội cổ kim, nhưng
mà vầng sáng vinh quang trên người lại nhanh chóng ảm đạm, không còn có thể lấp
lánh ánh lửa nữa, chỉ âm đạm rồi tắt.
Mà phụ thân của hầu tử tuy cũng có suy sụp,
nhưng bởi vậy mà lại một đường đi ngược mà lên, trên con đường chứng đạo thì vô
cùng dũng mãnh bước đi, đánh tới chín tầng trời, mười tầng đất, không có địch
thủ, phong thái kinh diễm chiếu sáng khắp thái cổ.
Phụ thân của hầu tử cũng không phải là không
có trả giá, các cuộc sinh tử quyết đấu cả đời cùng với Đế Khuyết đã để lại các
thương tích không thể xóa nhòa, tích dần xuống dưới, dần trở thành vô số vết
thương ngầm tới đại đạo.
Lúc đầu, hắn cũng không quá mức để ý, nhưng
khi tấn công Cực Đạo Hoàng cảnh, tiến hành bước chứng đạo cuối cùng thì lại xảy
ra biển cố lớn, các vết thương ngầm tới đại đạo này đã phát tác, thiếu chút nữa
giết chết hắn.
Hậu quả này rất nghiêm trọng, đây là lần đầu
tiên hắn chứng đạo thất bại, gần như bị phán tử hình, không có ai còn cho rằng
hắn có thể thành công được nữa, bởi vì nếu muốn chứng đạo một lần nữa, thì sẽ
còn khó khăn hơn rất nhiều lần.
Nhưng mà, phụ thân hầu tử lại không phải là
người thường có thể sánh bằng, hắn tiếp tục ngộ đạo, khi chứng đạo phát sinh bất
trắc phải chết, hắn liền dùng Bất Tử Dược là Bàn Đào vượt qua cửa ải cái chết,
sau khi đi ra thì lại long tinh hổ mãnh, tấn công Cực Đạo Hoàng cảnh, cuối cùng
cũng thành công.
Có thể nói, lúc ấy hắn đã làm cho người trong
thiên hạ kinh ngạc rớt cả mắt xuống, so với lần đầu tiên chứng đạo thì lần này
phải khó khăn hơn rất nhiều lần, hắn lại lao một cái mà qua, lông tóc không
chút tổn thương, chiến lực đã đạt tới cảnh giới nghịch thiên.
Còn Đế Khuyết thì sống ra đời thứ hai, có
thiên tư xưa nay hiếm thấy, tiên căn ngọc cốt, trên đời khó tìm, nhưng mà lại bị
đánh bại.
Đấu Chiến Thánh Hoàng trải qua cửu tử nhất
sinh, nhiều lần nắm chịu đau khổ, cuối cùng lại chiến thắng, cả đời không một lần
bại trận, chiến lực được xưng là mạnh nhất, được tôn thành Thánh Hoàng, đây là
vinh quang lớn hơn trời bể, còn cao hơn cả các Thiên Hoàng khi trước.
- Cha ta có thể là người có thời gian sống ngắn
nhất trong số các Cổ Hoàng, nhưng đạo hạnh tu vi và các thứ khác đều là người đứng
đầu!
Hầu tử nhẹ nhàng nói.
Đấu Chiến Thánh Hoàng chỉ sống hơn một vạn tuổi,
so với các Cổ Hoàng khác mà nói, thì có thể được coi là “chết lúc tráng niên”.
Một là bởi vì hắn đã sớm dùng mất Bất Tử Dược là Bàn Đào, hai là bởi vì hắn quá
mạnh mẽ, trong trần gian này muốn hóa thành Chiến Tiên, quá trình ngộ đạo và tu
luyện quá mức bá liệt, hao tổn tinh nguyên sinh mệnh quá mức.
Đấu Chiến Thánh Hoàng nghịch thiên mà đi, cuối
cùng vẫn là thất bại, không thể hóa thành Chiến Tiên, hắn tọa hóa đã gây ra ảnh
hưởng thật lớn, khiến cho cả trời đất thay đổi mạnh trước thời hạn, sinh cơ tại
toàn bộ Bắc Vực đã biến mất, trở thành một vùng đất chết rộng vô ngần, không có
một ngọn cỏ nào.
Đương nhiên, mặc dù Đấu Chiến Thánh Hoàng
không hóa thành Chiến Tiên, thì quy tắc đại đạo tất nhiên cũng sẽ biến hóa, chỉ
là điều này làm cho nó xuất hiện trước thời hạn rất nhiều năm mà thôi.
- Trường giang cuồn cuộn chảy về đông
Cành hoa đào tiễn biệt đấng anh hùng
Cổ Hoàng tranh đấu không hề dứt
Cơ đồ bỗng chốc hóa thành không...!
Côn Trụ thở dài.
- Đế Khuyết đã chết... Ta nghe mà có chút không tưởng nổi!
Đấu Chiến Thắng Phật nhíu mày.
Đây là một nhân vật có thể sánh vai cùng với Đấu
Chiến Thánh Hoàng, là đối thủ cả đời của người, quang huy chiếu rọi khắp thái cổ,
ngạo thị anh tài cùng lứa, nghịch thiên mà sống tận hai kiếp người, khai sáng
ra một kỳ tích, hắn chỉ còn thiếu chút nữa đã trở thành chí tôn rồi.
Có thể nói, nếu không phải hắn sống cùng thời
với phụ thân hầu tử, thì tất nhiên hắn sẽ chứng đạo, người này có chiến lực hơn
xa tất cả những người cùng lứa trong thời thái cổ.
- Ngay cả Đấu Chiến Thánh Hoàng cũng đều đã tọa
hóa, vậy thì càng không cần phải nói đến tộc thúc của ta, người mất đi cũng là
chuyện bình thường thôi!
Côn Trụ nói.
- Hắn sống tận kiếp thứ hai, so với sinh mệnh
của ngươi thì cũng còn dài hơn...!
Đấu Chiến Thánh Vương nói.
Mọi người cũng đều lộ ra nghi ngờ, Đế Khuyết
có thiên tư rất cao, phong thái tuyệt diễm thiên hạ, nghịch thiên mà sống tận
hai kiếp, có tinh nguyên sinh mệnh mênh mông cuồn cuộn, có thể vượt qua những
năm tháng rất dài dòng.
- Quả thật người đã sớm chôn vùi trong bụi bặm
rồi!
Côn Trụ tiếc hận.
- Năm đó, là ngươi làm cho hắn ra tay phải
không, nếu không thì hắn đã sớm không có tranh đấu gì với đời rồi, làm sao còn
đi ra làm loạn thiên hạ nữa?
Cặp mắt vàng của Đấu Chiến Thánh Vương sắc như
thanh kiếm.
- Không sai, là ta làm cho người ra tay...!
Côn Trụ cũng không phủ nhận.
Mọi người kinh hãi một trận, rồi sau đó thoải
mái lại, hồi tưởng về những năm tháng kia, một ít sương mù đã được thổi tan.
Đấu Chiến Thánh Hoàng dùng khí thế không thể
ngăn cản để quật khởi, nhưng mà Đế Khuyết, một nhân vật thiên chi kiêu tử cùng
thời với hắn, có thể sánh vai với hắn, lại ảm đạm mà lụi dần, đối thủ cả đời
này, lại từ đó không còn xuất hiện lại nữa.
Chứng đạo trở thành Thánh Hoàng, phụ thân hầu
tử có đại khí phách, căn bản là không so đo ân oán năm đó, ngay cả khi đã là vô
địch thiên hạ, thì cũng không đi trấn áp tộc của đối thủ cũ làm gì.
- Hoàng huynh của ngươi có khí thế nuốt trọn của
núi sông, tất nhiên sẽ không tìm tộc thúc của ta gây phiền toái, mà hắn cũng
không còn có ý định báo thù nữa rồi!
Côn Trụ lạnh nhạt lên tiếng, nói ra nguyên
nhân Đế Khuyết ra tay, nói:
- Ta chỉ nói cho người một câu, nếu không đánh
vỡ quy luật thông thường, thì sẽ không đi ra được một thế giới bất biến này, mặc
dù người có thiên tư rung động cả cổ kim thì cũng không cách nào chứng đạo được!
- Hắn chỉ bởi vậy mà ra tay sao?
Đấu Chiến Thắng Phật bình tĩnh hỏi.
- Không sai, đánh vỡ gông cùm xiềng xích của đời
mình, chính là làm những việc mà ngày thường không muốn làm, hoặc là không thể
làm, người có thiên tư không kém chút nào so với Thánh Hoàng, còn hiểu rõ đạo
lý này hơn cả ta!
Côn Trụ nói.
- Ta cũng hiểu được, với tâm tính của hắn mà
nói, làm sao lại đi làm ra chuyện trái lương tâm thế này, thì ra là do ngươi,
ngươi vì khuyến khích hắn, thật đúng là hao tổn không ít tâm tư!
Lão hầu tử nói.
Hắn có đánh giá cực cao đối với Đế Khuyết, dù
sao thì đó cũng là một người có thể sánh vai cùng với Đấu Chiến Thánh Hoàng, cả
đời chỉ có duy nhất một thất bại mà thôi, đó là bại vào tay huynh trưởng của hắn.
Những thứ này đều là bí mật thời thái cổ,
không nói ra thì thế nhân vĩnh viễn không biết được, các nhân vật tại Cực Đạo
Hoàng cảnh cũng có các loại bất đắc dĩ riêng, sau khi mọi người biết được, chỉ
có thể than nhẹ một tiếng.
Đế Khuyết ra tay, mặc dù sau khi bại trong tay
Đấu Chiến Thánh Hoàng, tu vi cả đời cũng không có tiến thêm, nhưng hắn vẫn là một
Đại Thánh đáng sợ, năm đó cường đại như thân đệ đệ của Thánh Hoàng, vậy mà sau
khi đánh một trận cũng bị trọng thương sắp chết, cười thâm vang khắp trời đất,
chạy ra tận Tây Mạc xa xăm.