Tiếp sau là Phong Hoàng Thánh chủ Phong Tộc,
nàng cũng đi lại đây, nói:
- Chúc mừng!
Giữa hai người cũng từng có một đoạn chuyện
cũ, quay đầu lại bừng tỉnh như mới ngay ngày hôm qua. Thời đại đó Diệp Phàm so
với Thánh thể Nhân tộc ngày nay, dường như rất khó liên tưởng cùng nhau, có cảm
giác như thời không đứt đoạn.
Nay gặp lại, người như trước, nhưng nỗi lòng sớm
đã khác nhau rất lớn.
Tới hiện tại, chuyện quá khứ sớm đã mờ nhạt
đi, chưa nói tới cái gì ân oán tình cừu, đó chẳng qua là một khúc nhạc đệm nhỏ ở
quá khứ mà thôi! Diệp Phàm biểu đạt lòng biết ơn, thỉnh nàng cùng đi vào.
Phong Hoàng đã tháo đi mặt ng ngũ sắc, lộ ra một
gương mặt thanh lệ tuyệt luân, xinh đẹp không thể còn gì đẹp hơn. Nàng thầm thở
dài một hơi, đi vào trong cung điện rộng lớn.
Đã qua nhiều năm như vậy, nàng có thể cảm khái
chính là Chuẩn đế và thành đạo quá gian nan, sống hết đời này cũng khó mà nhìn
thấy một người có thể làm được.
Thiên địa này quá mức rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ
xuất hiện lớp lớp, nhưng nếu muốn chân chính có thể thành đạo, nếu không có bất
ngờ, nếu không phát sinh chuyện quỷ dị như thời đại thần thoại ngày xưa, thì chỉ
có thể có một người thành công.
Thời còn trẻ tuổi lời nói hùng hồn, tới ngày
nay xem ra cũng chỉ là một loại chí hướng quá lớn, gần như không có khả năng trở
thành sự thật. Nhưng cuộc sống vốn chính là như thế, rất nhiều chuyện ở thời
còn trẻ nghĩ rất hoàn hảo, nhưng thực sự tới ngày nào đó, lại là một hoàn cảnh
khác, cuộc sống không ngừng làm suy giảm chúng ta, dẫn tới tiêu tan nhuệ khí.
Đây là cuộc sống chân thật, ước mơ dù có xinh
đẹp mấy đi nữa điều đó cũng không có khả năng là thực, chung quy phải đối mặt với
thực tế.
- Chúc mừng Tử Nguyệt muội muội, hỉ hì...
Hỏa Lân Nhi cũng tới rồi, một mái tóc dài màu thủy
lam sáng lóng lánh, dáng người thon dài, chói lọi, xứng được với phong tư tuyệt
thế.
Ở một ngày này, các nhân vật đều tới, tất cả đều
tới tham gia ngày hôn lễ long trọng rình rang này, làm cho người ta có ảo giác
dường như đang tham dự một thịnh hội của vạn tộc trong vũ nội, chủng tộc loại
gì đều có.
Cổ tộc là cảm khái sâu sắc nhất! Ngày xưa khi
Diệp Phàm ở Bắc Đẩu Tinh Vực, không nói là bị chư thánh đuổi giết lên trời
không đường xuống đất không cửa cũng không sai biệt lắm, bất đắc dĩ mới đi ra Vực
ngoại xa xôi. Một lần đi chính là hơn một trăm năm, khi hắn trở về, hết thảy đều
khác đi, đều biến đổi, hắn đã có thể cùng luận bàn, cùng ngồi cùng ăn với cổ tổ
đệ nhất của các tộc, không còn người nào dám truy bắt.
Tới hiện tại, hắn đã là “đại nhân vật” hết sức
quan trọng ở Bắc Đẩu Tinh Vực không có mấy người dám trêu chọc!
Quan trọng nhất là mọi người ở trên người hắn
thấy được một góc tương lai, hào quang vạn trượng. Thánh thể đại thành chính là
lẽ đương nhiên, tới thời điếm đó hắn có thể khiêu chiến với Đại đế!
Trên thế gian này, khi những người khác còn
đang khổ sở tranh giành trên một con đường, Diệp Phàm đã may mắn có một cái vốn
không tầm thường: Đó là bất kể là ai thành đạo, ngày sau hắn tu đạt tới cảnh giới
tận cùng đều có thực lực quyết tranh hơn thua. Mà đây cũng là nguyên nhân chính
để Đế chủ Thần Đình coi trọng, đồng thời tự mình viết thư đến lôi kéo hắn.
Tiệc rượu cũng không biết bày ra bao nhiêu
bàn, chỉ riêng Thánh nhân cũng không thể đếm hết. Cao nhân đến dự thật sự quá
nhiều, chủng tộc đến từ Bắc Đẩu cho đến Vực ngoại không đếm xuể, cường giả như
cây rừng.
Cơ gia náo nhiệt tưng bừng, tràn ngập không
khí mừng vui, không khỏi có pháo trúc nở rộ, các loại Thần nhạc tấu vang, cũng
có các thiếu nữ múa lượn trên không trung như Lăng Ba tiên tử, Thanh Loan, Thiếm
Điện Hoàng Điếu... các chim muông tường hòa bay múa, mây trắng lượn lờ, từng
dãy cung điện treo trên bầu trời... mọi người dường như có ảo giác đi tới Thiên
giới.
Bầu không khí nơi này sôi động nhiệt liệt, tường
hòa, mọi người đổi chén cụng ly, tiếng reo hò chúc mừng sôi trào, làm cho cả buổi
hôn lễ thủy chung duy trì một loại náo nhiệt cao độ.
Một số đứa trẻ chạy tới chạy lui, làm như một
ngày hội trẻ thơ. Cô bé thực linh hoạt, cùng một số đứa nhỏ cùng tuổi vừa nhảy
chân sáo vừa náo động, chui tới chui lui giữa đám người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn
đỏ bừng tràn ngập tươi cười vui vẻ.
Nhất cử nhất động của cô bé đều bị rất nhiều người
nhìn chằm chằm, bởi vì cô bé quá mức phi phàm, ngay đến con của Đế đều bị dọa đến
phát cuồng mà khóc lóc, nhất là tràng cảnh phi tiên hiện lên sau lưng cô bé...
quả thật thấy mà rợn cả người.
Thậm chí, có một số người muốn bắt đi cô bé,
nghiên cứu cho thấu triệt, nhìn xem đến tột cùng lai lịch cô bé thể nào. Đương
nhiên ý tưởng này cũng chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi. Ở Cơ gia ai dám loạn động,
cộng thêm con của Để đều bị dọa thành bộ dáng kia, cũng không có người nào nguyện
ý lấy tính mạng ra mạo hiếm.
- Thành Đạo này! về sau gọi ta là ca ca, ta dạy
ngươi thần thông tuyệt thế, bảo đảm ngươi đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, đương
nhiên trừ ta ra!
Đứa nhỏ khoác lác với Tiểu Thành Đạo.
Trên thực tế, bộ dáng của nó thoạt nhìn còn nhỏ
hơn nhiều so với Thành Đạo, người ta đã sáu tuổi trông rất là oai hùng, tài giỏi
cao chót vót, không giống hắn còn toàn thân ở trần trùng trục như vậy.
Cơ Thành Đạo bĩu môi, không thèm nhìn tới tiểu
mập mạp.
- Này! Chẳng lẽ ngươi không thấy được ta đánh
gục con cháu của Cổ Hoàng trong Tiên Lăng Mộ kia sao, ngươi còn chưa tin thực lực
của ta ư?
Đứa nhỏ bất mãn nói.
Ở gần đó, mọi người nghe mà toát mồ hôi, lời
này như thế nào có ý nghĩa lớn như vậy chứ? Nếu thật sự truyền vào Tiên Lăng Mộ,
phỏng chừng sẽ chọc giận con nối dòng của chí tôn cổ đại đều phóng tới đây đánh
giết.
“Khụ!”
Hắc Hoàng ho khan, đứng thẳng thân mình, xứng
với cái tên “chó bắt chước làm người”, nó chắp hai chân lớn đầy móng vuốt sau
lưng, thong thả ung dung đi tới, cực lực làm ra một bộ mặt hiền lành, nhe răng cười.
Bên cạnh, mấy tiểu tử Cơ gia trực tiếp bị dọa
cho khóc thét, oa oa kêu to chạy mất.
- Đại Hắc Lang đến đây, muốn ăn thịt người!
- Đại Ác Lang hư hỏng nhất!
Hắc Hoàng buồn bực, ai mà dạy bậy cho đứa nhỏ
này vậy? Sao có thể nói xấu nó như vậy chứ! Nó căm giận không thôi.
- Thành Đạo này...
Đại hắc cẩu mỉm cười, vẫy vẫy cái đuôi to như
chân voi, nó tự nhận là đã rất hiền lành, nhưng lộ ra một miệng răng nanh trắng
như tuyết, làm cho chư thánh ở bên cạnh đều rùng mình sợ hãi.
- Đại Hắc Lang bá bá! Ngài có việc gì sao?
Cơ Thành Đạo chớp chớp đôi mắt to, khó hiểu
nhìn hắn.
- Ai dạy như vậy?
Đại hắc cẩu như bốc lửa! Không ngờ lại định vị
nó là lang sói. Nhưng trên thực tế nó thật đúng là giống như sói.
- Lang bà ngoại! Ngươi tìm Tiểu Thành Đạo làm
gì vậy? Muốn khi dễ hắn sao, trước qua một cửa của ta này, hắn là tiểu đệ của
ta!
Đứa nhỏ kêu lên.
- Tiểu tử đưa chuột đi chỗ khác chơi!
Hắc Hoàng tát một cái đánh bay nó qua một bên,
cười tủm tìm nói với Cơ Thành Đạo:
- Ta thấy ngươi căn cốt bất phàm, trong cơ thể
dường như chảy xuôi một loại máu chí thần chí thánh, không bằng ta thu ngươi
làm đệ tử ký danh, dạy cho ngươi vài năm đi!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Thành Đạo lộ ra
vẻ khó xử, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, không có tỏ thái độ.
- Làm sao vậy, còn băn khoăn sao?
Hắc Hoàng hỏi.
- Cha ta lúc trước ở Vực ngoại từng dặn dò ta:
phải phòng Đoạn Đức, phòng Đại Hắc Lang!
Tiểu tử kia chi tiết đáp.
- Con bà nó!
Đại hắc cẩu càng thêm khó chịu, sau đó chính
khí nghiêm nghị nói:
- Theo ta đi bảo đảm không kém!
Đúng lúc này, một luồng sát khí kinh người
mãnh liệt cuốn tới, Cơ Hạo Nguyệt xuất hiện cách đó không xa, sắc mặt đen xuống,
lộ ra ánh mắt giết người nhìn chằm chằm vào đại hắc cẩu.
Hắc Hoàng ho khan, nói:
- Ta nói này, Thần thể của Cơ gia, ta không ltra
gạt đứa nhỏ nhà các ngươi, ta là đang thật sự nghiêm túc nói muốn dạy hắn vài
ngày!
- Không được!
Cơ Hạo Nguyệt quyết đoán dứt khoát cự tuyệt! Bất
kể là ai cũng phải lo lắng: đứa nhỏ trong nguyên kia mới có bao lớn, để cho nó
quản giáo vài ngày đã thành bộ dáng đó, nếu giao Tiểu Thành Đạo cho nó vậy thì
còn gì nữa.
- Đứa nhỏ ta dạy dỗ ra đáng yêu mà lại hoạt
bát, còn đều có cá tính của mình, phải không tiểu tử đưa chuột?
Hắc Hoàng hỏi tiểu mập mạp ở bên cạnh.
Đứa nhỏ trực tiếp che kín cái mông, xoay người
qua chỗ khác, đưa cái ót cho hắn, không thèm để ý tới.
- Tiểu tử đưa chuột kia ta dạy đều là thiên
tài, đứa nhỏ này còn tỏa sáng hơn tiểu tử đưa chuột kia, ngươi còn chưa tin
năng lực của ta ư? Cộng thêm Hoa Hoa trước kia, đây là chứng minh chính xác nhất!
Đại hắc cẩu khoác lác nói.
- Ai nói gì ta vậy?
Hoa Hoa chạy tới, sau khi hiểu rõ chân tướng,
liền nói:
- Cơ sư bá! Ngài cứ yên tâm đi, nếu ngài cảm
thấy không ổn thỏa, cứ giao Thành Đạo tiểu đệ cho ta là tốt lắm, cam đoan tương
lai hắn sẽ vô địch!
“Cốp!”
Cơ Hạo Nguyệt trực tiếp gõ nhẹ trên cái đầu trọc
sáng loáng của hắn, nói:
- Biến đi! Không nói với ngươi!
Không tiện ra tay với Hắc Hoàng, nhưng với một
tên tiểu bối thật không có gì kiêng kị.
Hoa Hoa thật ủy khuất và khó chịu, vừa đi qua
một bên vừa nói:
- Ta đâu có trêu chọc ai, như thế nào ai cũng
thích gõ trên đầu ta, về sau ta hoàn tục!
Một đám người Long Mã cuối cùng đúng lúc xuất
hiện, cũng tới tham gia ngày đại hôn này, tuy nhiên vẫn như cũ bị Cơ Hạo Nguyệt
canh phòng nghiêm ngặt, không cho chúng nó đến gần Tiểu Thành Đạo.
- Nhất bái thiên địa... nhị bái cao đường...
phu thê giao bái...
Trong Cơ gia, tiếng hô cát tường vang lớn, tới
thời khắc cuối cùng này tràn ngập tiếng hoan hô câu cười.
- Tử Nguyệt muội muội! Phải quản lý kỹ nam
nhân của muội đó nha!
Hỏa Lân Nhi hay nói giỡn, truyền âm khẽ nói.
Bên kia, rất nhiều người quen đang nâng chén,
mấy người Trương Văn Xương, Liễu Y Y, Dao Trì Thánh nữ, Khương Dật Phi... đến
đây, đều tiến lên chúc phúc.
Ánh sáng ngọn nến lập lòe, Diệp Phàm đi vào động
phòng, đây là một đêm tối sáng lạn, trong phòng tràn ngập ấm áp, một nữ nhân yếu
điệu động lòng người ngồi ở đó, tấm khăn hồng che mặt.
Vén lên tấm khăn hồng chính là cả một đời người!
Diệp Phàm tiến lên nhẹ nhàng vén lên, lộ ra một dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn,
ở dưới ánh nến, hàng lông mi thật dài kia run run, đôi mắt to tràn ngập linh động,
cười khúc khích lộ ra đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ, hàm răng sáng trong sáng là
như thế không giống người thường.
Nữ nhân đẹp nhất đương nhiên là giờ khắc này,
cũng là một trong khoảnh khắc động lòng người nhất trong cuộc đời.
Cơ Tử Nguyệt có cá tính dí dỏm hoạt bát, lúc
này đứng dậy, vạt áo lay động, eo thon nhỏ tinh tể mượt mà, dáng người xinh đẹp
hiển lộ ra hết không thể nghi ngờ. Nàng tự mình đi tới cạnh bàn, nói:
- Đã sớm ngửi được mùi thức ăn ngon, mà phải
ngồi như vậy thực nhàm chán!
Hai má mịn màng sáng lóng lánh, tóc đen mềm mại,
nàng tuyệt không khẩn trương chút nào, thực linh hoạt rót cho Diệp Phàm một
chén rượu, cười thực sáng lạn.
- Tử Nguyệt! Sắc trời muộn rồi!
- Ừm! Muội biết rồi, muội đói bụng, ăn thứ gì
đi!
- Rượu không thể uống nhiều lắm!
- Mới có một hũ nhỏ thôi mà! Năm đó muội uống
vào năm hũ, kết quả thần công cái thế, trực tiếp trấn áp ca ca muội đấy!
Nàng phì cười, có một phen phong tình khác.
- Nếu uống mười hũ, khẳng định cũng có thể trấn
áp huynh!
Nàng cười hì hỉ nói.
Cuối cùng, đêm đã khuya, Diệp Phàm nói:
- Nên nghỉ ngơi thôi!
- Muội còn chưa uống đủ mà!
Cơ Tử Nguyệt uốn thân mình thon nhỏ, nấc một
tiếng nhô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, như là trái hồng chín.
Một đêm này ấm áp mà sáng lạn, khiến người ta
khó quên, bất kể bao nhiêu tuổi qua đi, bất kể tới khi nào, Diệp Phàm đều khó
có thể quên được, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng hắn, trở thành một phần ký ức
trân quý nhất.
“Ầm!”
Trời sụp đất nứt, truyền đến một tiếng vang chấn
động linh hồn người ta, khắp Nam Vực đều rung chuyển, hơn phân nửa Đông Hoang đều
lay động, hào quang rực rỡ xông thẳng lên trời cao, chấn động khắp thiên địa
này.
Khắp Bắc Đẩu gió nổi mây trôi cuồn cuộn, tất cả
tu sĩ đều khiếp sợ!
- Tiên lộ vỡ rồi, con đường thành tiên sắp mở
ra rồi!
- Tiên vực sắp được đả thông rồi! Hai giới nối
thông nhau, kiếp này thành tiên không phải là hư ảo, lập tức sắp trở thành sự
thật, có người có thể bước ra một bước kia rồi!
- Tiên môn nổ tung, thật sự nối thông với Tiên
vực, từ bên trong rơi xuống tiên linh kia!
Cả thế gian đều khiếp sợ, thánh giả vạn tộc
gào thét.
Cùng lúc đó, bảy đại cấm địa Sinh Mệnh đều có
hào quang xé rách thiên địa, xỏ xuyên qua chín tầng trời mười tầng đất, chấn động
nhân gian giới. Chí tôn cổ đại trong cấm địa Sinh Mệnh đều sống lại!