Trên đài bạc đều màu xanh, cây cỏ ánh vào mắt xanh biếc, đạo quan thấp thoáng trong một vùng cổ mộc. Một vùng thanh u và thuần khiết.
Người ra vào thạch phường Đạo Nhất rất đông nhưng lại không ồn ào, yên tĩnh mà tự nhiên làm cho người ta có một loại cảm giác trở về nguyên trạng.
Trong đám người Ngô Tử Minh có người trêu chọc:
- Bọn nhãi ranh chưa từng thấy thạch phường của Thánh địa hả, cố mà tăng thêm kiến thức. Lát nữa theo sau chúng ta nhặt Tây Qua Thạch đi.
- Ha ha...
Một đám người cười to.
- Một đàn dê chờ làm thịt!
Lý Hắc Thủy khinh miệt đáp lại.
- Tiểu tử mặt đen, ngươi nói ai đó?
Đám người này đa số đều có thân phận, bị Lý Hắc Thủy sắc mặt ngăm đen khinh thường không ít người đều liếc xéo một cái.
- Đương nhiên là nói các ngươi, chẳng lẽ còn có người khác muốn cược đá cùng chúng ta sao?
Lý Hắc Thủy rống lên. Hắn màu da ngăm đen, thoạt nhìn rất giản dị, đối đáp như vậy đặc biệt có lực sát thương.
- Tiểu tử đen ngươi ngông cuồng nhỉ, ngươi có bao nhiêu Nguyên mà dám cược với chúng ta?
Đám người này trước đây chỉ là trêu chọc, căn bản không đem hai người để ở trong lòng.
- Đương nhiên có rất nhiều Nguyên, chỉ sợ các ngươi thua không dậy nổi.
Lý Hắc Thủy ra vẻ rất chất phác.
Bên cạnh có người cười nhạo:
- Rất nhiều Nguyên là bao nhiêu Nguyên?
- Chừng năm mươi cân!
Lý Hắc Thủy ngẩng đầu đáp.
Đám người cười vang, không ít người đều lắc đầu cảm thấy được hắn đáng yêu đến khờ dại, giản dị đến quá đáng.
- Năm mươi cân Nguyên các ngươi cũng không biết xấu hổ vào Đạo Nhất Thánh địa. Ta khuyên ngươi, từ đâu tới thì trở về đó đi, đừng làm mất mặt.
- Tiểu tử đen, nhìn ngươi rất giản dị, ngu ngốc một cách đáng yêu, chúng ta cũng không khi dễ ngươi. Nhanh đi chỗ khác chơi đi.
- Khuyên bọn họ đi làm gì, thật sự là chơi rất tốt. Tiểu tử đen này là một bảo vật, để bọn họ đi theo các ngươi không thấy có thêm một loại thú vui sao?
- Đúng vậy, tiểu tử đen này rất biết đùa, để hắn lại giải buồn rất không tệ.
- Cho các ngươi giải buồn, các ngươi thua chịu nổi không?
Lý Hắc Thủy tiếp tục chất phác đối lại.
- Tiểu tử ngươi là cố ý tìm khi dễ đúng không? Cược, chúng ta đều cược với ngươi.
Ngô Tử Minh lại trào phúng nói:
- Hai tiểu tử ngốc này rất có ý tứ. Dù sao cũng không có chuyện gì, lát nữa cùng bọn họ chơi đùa một chút.
Diệp Phàm truyền âm với Lý Hắc Thủy, nói:
- Ngươi kéo tất cả mọi người vào, không sợ lớn chuyện sao?
Vốn hắn đã muốn làm thịt mấy con dê béo nhưng là Lý Hắc Thủy ra bộ giản dị chất phác kích động, tính toán kéo tất cả mọi người vào bẫy.
Lý Hắc Thủy nói:
- Không sao, chỉ cần Nguyên Thuật của ngươi đủ mạnh thì không thành vấn đề. Chúng ta đã muốn chơi lớn ở Thần Thành, sớm muộn gì cũng khiến người chú ý, không bằng sớm đem một số người trấn áp một chút.
- Ngươi lấy cái gì áp?
Diệp Phàm hỏi.
Lý Hắc Thủy cũng không phải tới bằng dung mạo thật, nếu không thân là con cháu đại khấu sẽ gây nên một số phiền toái. Hắn rất nắm chắc nói:
- Yên tâm, trong tay ta có một tấm Hắc Thiết Lệnh, nếu xuất ra đủ để dọa đám người kia. Sau này sẽ không người như vậy tới tìm phiền toái, hôm nay nhân cơ hội ăn bọn họ một khoản.
Liên tục xuyên qua năm khu vườn đá, bên ngoài cũng không có trân thạch gì, giá cả tự nhiên rất rẻ mạt. Đám người này không có khả năng dừng lại, căn bản đều không lọt vào mắt.
Đường nhỏ trải đầy đá cuội rất yên tĩnh. Xuyên qua một khu rừng cổ lớn, bọn họ đi tới một nơi cỏ cây phong phú, cảnh vật xanh um tươi đẹp.
- Thiếu chủ của Thiên Yêu Cung Yêu Nguyệt Không đang ở phía trước, có cần lên chào hỏi một tiếng hay không?
- Thôi, chắc là Kim Xích Tiêu của Hoàng Kim gia tộc cũng ở không xa. Hai người như nước với lửa, hơn phân nửa ở nơi này tranh cãi nhau. Hiện tại đi tham dự náo nhiệt tự mất mặt.
Bên bờ ao suối chảy róc rách ở phía trước, Yêu Nguyệt Không đang chọn đá dưới sự hộ tống của một đám người.
- Tiểu tử đen, nơi này có một tảng Tây Qua Thạch, các ngươi có muốn hay không?
Có người trêu đùa, đá một tảng đá lớn bằng đầu người từ trong bụi cỏ lăn ra.
- Cược đá với hai chúng ta, các ngươi sẽ không quỵt nợ chứ?
Lý Hắc Thủy nghiêm túc hỏi.
- Buồn cười, chúng ta lại quỵt nợ? Chút xíu Nguyên như vậy của ngươi, đủ để làm gì được?
Khu vườn nơi bọn họ dừng lại rất yên tĩnh, khắp nơi đều là Thần lam thụ, chạc cây dày đặc, phiến lá màu xanh da trời, màu sắc rất mộng ảo, ngay cả thân cây đều tỏa sáng lòe lòe như lam thủy tinh.
Ngoài ra, trên cây bỏ đầy dây mây, đóa hoa không lớn nhưng mùi rất thơm khiến nơi này có một loại cảnh thơ.
- Ta vẫn không tin. Không được, ta phải gọi mấy người làm chứng.
Lý Hắc Thủy đột nhiên gân cổ rống to:
- Cược đá, quyết đấu đỉnh phong, mau đến xem đi!
- Tiểu tử đen ngươi rống cái gì?
- Ở thạch phường Đạo Nhất đừng có kêu loạn.
- Tiểu tử ngốc ngươi cho là thật sao? Chỉ bằng ngươi cũng có thể cược đá với chúng ta?
Biểu tình của mười mấy người đều không giống nhau, bọn họ đều không cho là thật. Vốn chỉ là muốn trêu chọc hai người, không nghĩ tới Lý Hắc Thủy lại xuất một chiêu như vậy.
Lui tới thạch phường Đạo Nhất đều là tu sĩ, rất nhiều người đều nhìn qua, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Đại Hạ hoàng tử của Trung Châu bất hủ hoàng triều, còn có công chúa nữa.
Có người kinh ngạc, liếc mắt một cái nhận ra Đại Hạ hoàng tử oai hùng trong đám người cùng với tiểu ni cô áo trắng thơ ngây.
Đại Hạ hoàng tộc hàng năm có người mua vật liệu đá quý hiếm ở Thần Thành, mọi người cũng không lạ gì bọn họ.
- Còn có đại đệ tử của chưởng giáo Ngũ Hành Cung Ngô Tử Minh cùng với con trai chưởng giáo Huyền Diệt Cung Lý Trọng Thiên.
Không ít người đều kinh ngạc. Những người bên cạnh Đại Hạ hoàng tử đều rất có lai lịch, đều là con cháu các đại giáo, không ít người đều đi về phía này.
- Quyết đấu cược thạch đỉnh phong, xin các vị làm chứng.
Lý Hắc Thủy ra sức rống to.
Người trong vài vườn đá cạnh đó biết đám người Đại Hạ hoàng tử tại đây, tất cả đều vây lại.
- Tiểu tử đen ngươi thật sự muốn bị hành, không khi dễ ngươi không thoải mái.
Đám người Lý Trọng Thiên có chút căm tức.
Mọi người vây lại, không bao lâu ngay cả thiếu chủ Thiên Yêu Cung - Yêu Nguyệt Không đều đi tới, áo tím phần phật. Người chung quanh không tự chủ nhường ra một con đường cho hắn.
- Thật sự muốn bắt đầu rồi...
Lý Hắc Thủy lẩm bẩm.
- Tiểu tử đen này là ai, dám cược đá với nhóm người này?
Người chung quanh kinh ngạc.
Ngô Tử Minh chế nhạo:
- Các ngươi cứ việc cắt đá, cắt ra bao nhiêu, mỗi người chúng ta trả ngươi gấp đôi.
- Đây là ngươi nói?
Lý Hắc Thủy nghiêm túc nói:
- Không cùng chúng ta cược đá, chỉ cần chúng ta cắt ra Nguyên, các ngươi liền tăng lên gấp đôi?
Ngô Tử Minh trào phúng nói:
- Ngốc quá mức. Nhanh cắt đá đi, năm mươi cân Nguyên mua vật liệu đá một lần là hết sạch.
- Ha ha! Tiểu tử đen, nơi này có một tảng Tây Qua Thạch, cho các ngươi.
Trong đó một người cười nhạo, đá một tảng đá bằng chậu rửa mặt tới.
- Bọn trẻ trâu, nơi này còn có nè, mau tới khuân đi.
Một người khác cùng trêu chọc.
- Nơi này cũng có một tảng Tây Qua Thạch cực phẩm, các ngươi thích nhất đó. Ha ha ha...
Những người khác cùng cười to, đá tảng Tây Qua Thạch thứ ba qua.
Người vây xem khi hiểu rõ là chuyện gì cũng đều nở nụ cười.
- Ngươi nắm chắc không? Trong những tảng đá vứt đi này thật sự có Nguyên?
Lý Hắc Thủy âm thầm truyền âm, hắn sợ cuối cùng thật sự trở thành trò cười.
Diệp Phàm âm thầm đáp lại:
- Ta vốn tính toán đi vườn đá khác một vòng, tuy nhiên những tảng đá bọn họ đá tới, có một tảng thật sự có đại lượng Nguyên, không cần tự ta chọn. Tự bọn họ không may.
- Vậy quá tốt rồi, lát nữa ta phải tận tình thưởng thức biểu tình của bọn họ.
- Ô, nơi này còn có một tảng Tây Qua Thạch, vừa khéo cho các ngươi cho đủ chín, thành con số đẹp nhé.
Nhìn chín tảng Tây Qua Thạch trên mặt đất, đám người Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên đầy vẻ miệt thị, đồng thời cũng không kìm nổi cười to.
Người chung quanh đều lắc đầu, làm sao lại chọn Tây Qua Thạch? Thật sự là không hiểu Nguyên chút nào.
Sau khi Diệp Phàm mua số vật liệu đá thì tiến lên, hắn trực tiếp ôm tảng đá đập xuống đất, căn bản không cắt. Không ít người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Rầm- Rầm-
Liên tiếp sáu tảng Tây Qua Thạch vỡ vụn, bên trong trắng bóng, cái gì cũng không có.
- Tự mình chuốc lấy khổ, trong Tây Qua Thạch cũng muốn cắt ra Nguyên, người như vậy tới đây thật là làm nhục Đạo Nhất Thánh địa.
Lý Trọng Thiên cười lạnh nói.
Khi tảng đá thứ bảy ném xuống đất, một luồng sáng xanh tỏa ra, tươi mới ướt át khiến người ta cảm giác trước mắt một vùng trong suốt, tràn ngập khí tức của sinh mệnh.
- Lục Diệp Thạch.
Có người kinh ngạc nói:
- Thật sự là cắt ra Nguyên, còn là dị chủng. Một viên như vậy, đủ để bằng mười cân Nguyên tinh thuần.
Lục thạch như phiến lá dài không quá một tấc, xanh biếc, ôn nhuận phát sáng, rất giống như một phiến lá xanh.
- Ha ha...
Lý Hắc Thủy cười to nói:
- Nguyên dị chủng, mỗi người hai mươi cân, lấy ra đây.
Hắn vươn tay hướng về phía đám người đòi Nguyên.
Mười mấy người đều rất bất ngờ, không nghĩ tới bọn họ thật sự cắt ra Nguyên. Hai mươi cân Nguyên đối với bọn họ mà nói không tính là gì nhưng như vậy móc ra cũng rất khó chịu.
- Tây Qua Thạch cũng đều cắt ra Nguyên dị chủng, thật đúng là chó ngáp phải ruồi.
Có người lẩm bẩm.
- Đừng nói vô nghĩa, các ngươi không phải là muốn quỵt nợ chứ?
Lý Hắc Thủy thò tay.
Ngô Tử Minh đành phải cho hắn hai trăm tám mươi cân Nguyên, trả thay cho mười mấy người.
Diệp Phàm ném vỡ tảng đá thứ tám, bên trong cái gì cũng không có.
- Lại ném ra một khối Nguyên cho ta xem. Ta cũng không tin là, Tây Qua Thạch vứt đi cũng có thể ra Nguyên tốt.
Trong đó một người cười lạnh.
Tảng đá thứ chín bị Diệp Phàm ném xuống đất vỡ tan tành. Trong nháy mắt ánh tím phát ra, một vùng mây tía mông lung, linh khí đậm không tiêu tan.
- Tử Tinh Nguyên dị chủng.
Có người cả kinh kêu lên.
Diệp Phàm ngồi xuống, bóc ra từng lớp vỏ đá. Ánh tím ngày càng mạnh, trên mặt đất một vùng vực rỡ, tỏa sáng bốn phương.
- Nhiều hạt dưa như vậy!
Mọi người giật mình.
Những hạt Tử Tinh Nguyên đều chỉ lớn bằng móng tay cái, rất giống như hạt dưa hấu khảm trong khối đá. Có chừng hơn bốn mươi hạt.
- Tử Tinh là Nguyên dị chủng, một hạt như vậy ngang với ba mươi cân Nguyên tinh thuần. Trong tảng đá chỉ bằng đầu người lại có nhiều như vậy. Tổng cộng tới chừng một ngàn năm trăm cân Nguyên tinh thuần.
Bên cạnh rất nhiều người đều lộ dị sắc, đều cảm thấy khó tin.
- Ha ha ha...
Lý Hắc Thủy cười to.
Ngô Tử Minh đầy vẻ hối hận, cảm giác như một con cóc chết. Mười mấy người khác cũng đều lộ vẻ khó coi.
- Quá đẹp, là Tây Qua Thạch cực phẩm danh phó kỳ thực.
Bên cạnh có người ngạc nhiên thán phục nói:
- Sinh ra gần năm mươi hạt Tử Tinh, thật khiến người ta kinh ngạc.
Diệp Phàm bóc xuống, hạt dưa Tử Tinh vừa khéo 49 viên, một con số rất đẹp. Hắn đặt trong lòng bàn tay, chừng một nắm to. Ánh tím lấp lánh rực rỡ một vùng khiến tay hắn nổi bật dưới một vùng trong suốt, bị mây tía bao phủ.
- Các vị, không còn gì để nói. Một người ba ngàn cân Nguyên, các vị mười bốn người, tổng cộng bốn vạn hai ngàn cân.
Lý Hắc Thủy vui sướng cười to.
Vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngây ra. Hơn bốn vạn cân Nguyên, đây chính là một con số khổng lồ. ít nhất đối với rất nhiều người ở đây, đủ khiến họ ngất đi.