Già Thiên

Chương 1106: Chương 1106: Đĩa bay




- Bần đạo dùng đạo hạnh một trăm tám mươi vạn năm tính toán, cộng thêm kinh nghiệm khảo cổ nhiều năm của mình để kiếm chứng, đại phần dưới Diêu Quang chắc chắn thuộc Hoang, cũng chính là Độc Nhân!

Đoạn Đức nói.

- Đoạn sư bá, Nhân tổ buông xuống Bắc Đẩu cổ tinh cũng chỉ mới hơn một trăm vạn năm mà thôi, còn chưa lâu được một trăm tám mươi vạn năm như vậy!

Diệp Đằng nhỏ giọng nói.

Đoạn Đức cười ha ha một tiếng dài rồi nói:

- Bần đạo là ai chứ?! Một giấc mộng chính là trăm vạn thiên thu, thành tiên đúc đạo ở thái cổ.

Diệp Đồng trợn to mắt, không thèm để ý tới hắn nữa.

Độc Nhân Đại đế khiến trong lòng Diệp Phàm chấn động. Hắn một đường phát triển, có quan hệ nhân quả rất nhiều đối với nữ nhân kinh diễm này.

- Tiểu tử ngươi gặp phiền toái lớn rồi! Không chỉ có các loại như Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh hay Tiên trân, chính số Thánh quả mà ngươi khi đạp Cửu Long Đồng Quan tới Bắc Đẩu hái đi đều là Cửu Diệu thần dược mà Độc Nhân trồng. Ngay từ đầu, ngươi đã nợ nàng một cái thiên đại ân tình rồi!

Hắc Hoàng nhe răng nói.

Diệp Phàm nhức đầu. Nếu suy nghĩ kỹ hơn, ở Thành Tiên Địa trên địa cầu, Lục Đỉnh hắn thu được cũng có liên quan đủ loại với Độc Nhân ngày xưa.

- Không thể nào! Một người sao có thể sống tới hai mươi mấy vạn năm được?! Ta không tin! Dù nàng là Đại đế Nhân tộc cũng không được!

Long Mã lắc đầu.

- Ngươi không tin cũng vô dụng! Đủ loại dấu hiệu cho thấy Hoang có thể là một khối thân thể do Độc Nhân hóa thành!

Hắc Hoàng cười lạnh.

- Điều này không phù hợp với lẽ thường! Nàng đã thành tiên sao?! Một khối thân thể lưu lại có thể trường sinh bất tử, có thể hóa thành cấm địa! Như vậy còn gì mà nàng không làm được nữa?!

Long Mã trợn mắt.

- Bổn hoàng cũng không tin lắm nhưng Hắc Kim Đế Đỉnh của Diêu Quang, đại phần nơi này, còn có lực lượng trường sinh của Hoang khiến ta ý thức rõ ràng chân ý của Vô Thủy Đại đế năm đó khi chăm chú nhìn chín tòa Thánh sơn, ngoái đầu nhìn Diêu Quang cố địa, nhìn ra Bắc Vực xa xôi! cấm Địa Thái cổ hơn phân nửa chính là do một vị Đại đế Nhân tộc hóa thành!

Hắc Hoàng nhìn về phía Nam xa xa.

Nếu lời này truyền đi ra khẳng định sẽ gây ra một hồi chấn động lớn, là một tin tức kinh thế! Trong bảy đại cấm địa sinh mệnh có một là do Nhân tộc khai sáng, khẳng định sẽ gây ra chấn động rất lớn.

- Nàng làm sao có thể nghịch thiên như vậy, có thể làm được hết thảy sao?!

Long Mã từ một nơi tinh không khác đi tới, hiểu biết rất ít về Đại đế cổ, khó có thể lý giải được.

- Bởi vì nàng là Độc Nhân!

Đoạn Đức nói, ngụ ý rất rõ ràng, không cần có nguyên nhân khác, đơn giản vì nàng là Độc Nhân! Chỉ cần như vậy là đủ rồi, không có gì mà nàng không làm được!

Một trận gió thanh lãnh truyền tới. Diêu Quang cổ địa chỉ còn lại những vết rách ngang dọc, đất đai xung quanh đầy xương trắng, các loại chim bay cá nhảy gần như đã bị diệt toàn bộ.

Một khi Hoang xuất thế, thôn thiên nạp địa, các loại sinh mệnh có thể đều bị nàng cướp đi, đáng sợ vô cùng.

Mấy người Diệp Phàm về tới Bắc Vực, tiến nhập Thiên Chi Thôn. Đám người Đông Phương Dã, Yến Nhất Tịch, Lý Hắc Thủy cũng thi thoảng gặp nhau, khi nói tới Cấm Địa Thái cổ thì ai ai cũng rung động.

Ngày nay, bọn họ cũng chỉ có thể đoán được điều này có liên quan tới Độc Nhân, có thể là nàng ta nhưng căn bản không tìm được chứng cớ xác thực! Vậy còn sáu khối cấm địa sinh mệnh nữa, lai lịch là như thế nào?!

Thành Tiên Lộ sắp mở ra, không biết tới ngày đó những nhân vật vô thượng trong các cấm địa này có nhảy ra không, rất khó tưởng tượng sẽ dẫn phát ra phong ba như thế nào nữa!?

- Hoàng kim thịnh thế huy hoàng nhất trong lịch sử đã tới, các chiến khúc hoành tráng đã tấu lên, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết đây...

Sát Thánh Tề La híp mắt suy nghĩ.

Mấy ngày tiếp theo, Diệp Phàm rất điệu thấp, cũng không thể không điệu thấp. Hắn chém giết Thiên Hoàng tử, lại truy đuổi Hoàng Kim thiên nữ, cuối cùng đồ sát Cổ Thánh Hoắc Thản, biểu hiện quá mức chói mắt.

Một ít người Cổ tộc ở trong bóng tối ra giá nếu ai có thể giết chết Diệp Phàm sẽ thưởng cho kinh người, không ít đại tộc muốn nhanh chóng diệt sát hắn. Hiện tại, ám lưu mãnh liệt, những người cấp tiến không ai muốn thấy Diệp Phàm thành Thánh.

Dễ dàng tha thứ cho một người có thể chứng đạo thuận lợi trưởng thành, đối với bọn họ mà nói sẽ là một hồi tai nạn, phải bóp chết từ trong trứng là lựa chọn tốt nhất.

Gần hai tháng tiếp theo, Diệp Phàm luôn bế quan, dù có người tinh thông bói toán và thôi diễn thần thuật nhưng cũng không thể tính ra vì trên người hắn có Lục Đồng Đỉnh.

Mấy ngày này, hắn sừng sững ở tiểu bậc thứ sáu trong Tiên Tam Trảm Đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào bậc thứ bảy nhưng thủy chung không bắt được trọng điểm, khó có thể tấn giai!

Khổ tọa quan đã không thể giải quyết được vấn đề, thêm ba tháng nữa, hắn liền than khẽ rồi đứng lên, quyết định ra ngoài.

Một khi đã bước vào Thiên Lộ, đi tới con đường thí luyện mạnh nhất liền có thể vĩnh viễn không thể quay đầu, có lẽ trở thành một khối hoàng thổ mà thôi.

Lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ nói rất rõ. Ngay cả Thánh thể Nhân tộc đều có ba người chết trận, máu nhiễm tinh không, mai cốt tha hương. Đó đều là những tiền bối của hắn, có thể chất tương tự như hắn, có lẽ tư chất cũng không kém gì hắn.

Mấy ngày vừa qua, thiên hạ rung chuyển, vẫn khó có thể bình tĩnh. Vực ngoại lại tới thêm ba vị Thánh hiền, buông xuống viên cổ tinh này khiến nhân tâm càng thêm hoảng sợ.

Điều này biểu thị ngày Thành Tiên Lộ mở ra đang tới gần, mọi người vừa chờ mong lại vừa sợ hãi. Tiến vào Tiên vực cũng chỉ được số lượng giới hạn, hơn phân nửa sẽ đánh nhau tới cổ tinh băng tổn.

Sau khi Diệp Phàm đi ra, các nơi lại không thể bình tĩnh. Nhiều người biết hắn nắm giữ bí mật Thành Tiên Lộ, ai nếu có thể cung cấp manh mối về hắn liền được ban thưởng cho một kiện Thánh khí.

Đây là điều khiến người ta sợ hãi nhường nào?! Thật sự, ngay cả đa số Cổ Thánh cũng không tìm được Thần liệu để luyện chế binh khí, chỉ có số ít người mới có Thánh binh truyền thế mà thôi!

Ngoài ra, cấm Địa Thái cổ trở thành một mảnh tiên thổ mà mọi người triều bái, mỗi ngày hương khói nghi ngút, rất nhiều tu sĩ Nhân tộc hành lễ, coi Hoàng hoàn toàn là Đại đế Nhân tộc.

- Tây xuất Hàm Cốc Quan, truyền tống đơn hướng loại nhỏ Ngũ sắc Tể Đàn một đường kéo dài, xuất hiện rất nhiều cổ tinh, rốt cục là thông tới nơi nào?!

Diệp Phàm tự nhủ.

Ngày đó, hắn và Long Mã đáp xuống bên ngoài Bất Tử Sơn mà vẫn chưa tìm được nơi ứng với xuất hiện tòa Ngũ sắc Tế Đàn kia. Dựa theo phỏng đoán của bọn họ, có thể là ở trong Bất Tử Sơn nhưng thật sự không thể tiến vào tìm kiếm.

- Có lẽ ở ngoài Bất Tử Sơn cũng nên...

Diệp Phàm lần nữa đi tới Trung Vực, đứng bên ngoài Bất Tử Sơn quan khán phiến đại sơn nguy nga này. Đây đúng là vương, là hoàng trong núi.

Vù!

Đột nhiên, một đạo cực quang xẹt qua, thường nhân khó có thể nhìn thấy rõ, bắn thẳng vào phía sâu trong Bất Tử Sơn.

- Đây là?

Diệp Phàm kinh ngạc, cảm thấy có chút quen mắt, lập tức đuổi theo. Đáng tiếc hắn tìm tòi hơn nửa canh giờ mà không có thu hoạch gì, sau đó lại có một đám tu sĩ đuổi tới, cả dãy núi lâm vào hỗn độn.

- Đạo huynh, xảy ra chuyện gì vậy?

Diệp Phàm hướng một người thỉnh giáo.

- Ngươi là người Trung Vực sao? Không biết gần đây phát sinh chuyện gì à?

Có người quái dị nhìn hắn.

- Ta chỉ là đi ngang qua, vừa lúc nhìn thấy, chẳng lẽ có ẩn tình gì?

Diệp Phàm nói.

- Bên cạnh Bất Tử Sơn xuất hiện một kiện pháp khí quỷ dị, mấy ngày nay càng lúc càng hung, thường đi cướp bóc tu sĩ, thu lấy máu huyết bọn họ. Vừa rồi lại có một cao thủ bị bắt đi!

- Ồ, còn có chuyện bực này sao?!

Diệp Phàm kinh ngạc. Ngoại trừ một số binh khí đặc biệt, bình thường đều phải là Thánh khí mới sinh ra thần linh, sinh ra linh trí. Giờ không ngờ lại có bí bảo xuất thế.

Cuối cùng, tìm tòi không thấy gì, mọi người đành rời đi. Diệp Phàm cũng tìm kiếm nơi này mấy ngày, vẫn không tìm được Ngũ sắc Tế Đàn, đành phải rời đi.

- Ồ...

Khi rời đi, Diệp Phàm nhìn thấy một kiện pháp khí màu bạc lóe lên, nhanh như tia chóp, xẹt về phía chân trời.

- Là... nó!

Diệp Phàm khiếp sợ, nhận ra thứ này. Đây chính là kiện pháp khí hắn nhìn thấy mấy ngày trước, cũng là phi hành khí thần bí mà hắn từng ở Vọng Không Thành ở Trung Vực nhìn thấy mấy chục năm trước.

Vọng Không Thành là một trong mười đại cổ thành của Trung Vực. trong thành có một khối bài đá lóng lánh, tương truyền Vô Thủy Đại đế trước đây từng ở nơi đó nhìn lên Vực ngoại.

Mấy chục năm trước, Diệp Phàm, Bàng Bác, Hắc Hoàng tửng chính mắt mình nhìn thấy một phi hành khí từ thiên ngoại rơi xuống, khiến tu sĩ Trung Vực điên cuồng truy đuổi nhưng cuối cùng lại rơi vào trong Bất Tử Sơn.

Trong thời kỳ thượng cổ xa xôi thường xuyên có truyền thuyết rằng ở trong tinh không vô ngần thi thoảng có thần vật cường đại rơi xuống.

Ngày đó, mọi người tự nhiên cho rằng đó chính là Thần khí Vực ngoại, ngay cả Diệp Phàm cũng nhìn rõ, nó rất giống với đĩa bay.

- Thật sự như là đĩa bay...

Giờ phút này, hắn lẫn nữa nhìn thấy, trong lòng lập tức rung động. Nó giống y đúc với lần trước hắn thấy.

Đó là một quang thể thật sáng, tốc độ cực nhanh, như một đạo ngân quang lao nhanh vào sâu trong dày núi. Nó như một vòng tròn khổng lồ, lóe ra ánh sáng kim chúc lãnh liệt.

Diệp Phàm lập tức thi triển bí quyết chữ Hành đuổi theo nhưng cũng không thu hoạch được gì, không tìm ra chút manh mối nào.

- Nó từ trong Bất Tử Sơn đi ra...

Hắn rất kinh ngạc. Bất Tử Sơn là nơi nào, không ai rõ ràng hơn hắn bởi hắn từng tự mình xông vào, nếu không có cô bé kia, dù có đại tông sư về trận văn như Hắc Hoàng cũng tuyệt đối đã sớm chết trong đó.

Diệp Phàm trọng nhập Vọng Không Thành, muốn tìm hiểu rõ ràng những gì đã xảy ra gần đây. Hắn tin tưởng đó chính là kiện phi hành khi từ Vực ngoại rơi xuống năm đó, bởi vì rất nhiều người cũng đã nhớ lại chuyện cũ.

- Năm đó nó dường như tổn hại, giờ đã chữa trị xong, bắt đầu không kiêng nể gì ra tay với rất nhiều tu sĩ.

- Chỉ cần một đạo quang đảo qua, bất cứ cao thủ nào cũng không ngăn cản được, sẽ bị bắt ngay, thật khiến người ta sợ hãi.

Diệp Phàm kinh ngạc, kiện phi hành khí này không ngờ lại thu thập máu huyết, gần đây một nhóm người bị bắt đi đã chết, vì vậy nên mọi người mới hiểu biết.

- Càng là sinh linh cường đại, nó càng cảm thấy hứng thú, từ dị thú, nhân loại tới Cổ tộc. Chỉ ngắn ngủi nửa tháng, nó ít nhất đã diệt sát mấy trăm tới cả ngàn người.

- Đâu chỉ chừng ấy! Từ mấy năm trước, nó đã rục rịch, chỉ có điều không phải không kiêng nể gì như mấy ngày qua cho nên mới bị nhiều người biết được! Ta đoán nó có thể đạt được mục đích, muốn nhanh chóng rời khỏi nên không cần che dấu.

Quả nhiên, mấy ngày tiếp theo, phi hành khí hình tròn này liên tiếp xuất hiện. Cuối cùng, một lời đồn kinh người xuất hiện.

- Mấy vị trảm đạo của Cổ tộc đã bị thần quang tảo tới, cũng bị bắt đi!

- Trời ạ, giờ còn động thủ cả với người trảm đạo, càng ngày càng không cố kỵ rồi!

Mọi người trợn mắt há mồm, đồng thời phát lạnh. Đây là binh khí, sao lại luôn nhằm vào tu sĩ?!

Mấy ngày tiếp theo, phi hành khí này lóe ra ngân huy, toàn thân như thần kim màu trắng xanh luyện thành thường xuyên tới lui, nhưng lại tập kích Thánh địa Yêu tộc - Vạn Yêu Điện!

Hơn nữa, cùng ngày, mấy trọng địa của Nhân tộc, Cổ tộc ở Trung Vực cũng bị xâm nhập, không ít cao thủ mất tích.

- Điên rồi, một kiện binh khí mà dám làm như vậy, hơn phân nửa sẽ dẫn Thánh nhân tới đây! Đó khẳng định là một kiện Thánh khí khó lường.

Mọi người đều trợn mắt há mồm!

Ông!

Hư không nổ vang, ai cũng không ngờ tới nó xuất hiện trên Vọng Không Thành, đang tìm kiếm mục tiêu cường đại.

Diệp Phàm nhíu mày. Phi hành khí hình tròn này thật lớn, tốc độ nhanh không đuổi kịp, mà chất liệu lại rất đặc biệt, có thể sánh bằng Thần liệu luyện chế Thánh khí.

Xoát!

Một đạo thần quang đánh xuống, hướng thẳng về phía hắn. Diệp Phàm triển động bí quyết chữ Hành nhưng vẫn chậm rồi, bị đạo quang trụ cực lớn này quét trúng, bao phủ cả nửa tòa thành trì.

- Gia gia ngươi, dám ra tay với ta sao?!

Diệp Phàm không tự chủ được, theo cột sáng bay lên, lập tức hướng về phía phi hành khí kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.