Hai người kia rời đi thật lâu, phiến chiến trường
này vẫn còn trong cảnh vên tĩnh, hai nhân vật tuyệt thế vừa ra, hào hùng vạn
trượng chân chính, làm cho thiên địa này cũng không còn có màu sắc sáng rọi!
Ta sống ta cười ta tiêu sái, ta buồn ta giận
ta độc tôn! Khi còn sống đi vào trên đời này, không thể tự mình lựa chọn, khi
chết do ta không phải do trời, phải kết thúc trong huy hoàng cực hạn!
Bọn họ đây là muốn đi cấm địa Sinh Mệnh nha lại
cười lớn, không thèm để ý con đường phía trước, trên mặt là sáng lạn như vậy,
hào phóng với tùy ý như vậy, muốn đi chém chí tôn!
Mọi người đều sợ ngây người, nói không ra lời!
Như thế nào lại có người như vậy? Đi vào cấm địa
Sinh Mệnh nha, mà giống như lửng thửng đi dạo trong sân nhà, vừa cười vừa cuồng
ca, lưng đeo cung, tay cầm thiết qua, cứ như vậy đi chinh chiến!
Không có phô trương gì long trọng, không có
thanh thế gì kinh thiên động địa, chỉ là đơn giản như vậy! Cuối cùng của vận mệnh,
trong ánh lửa sáng lạn nở rộ ra chiếu rọi vầng hào quang cả bộ cổ sử tu luyện.
“Ầm!”
Cùng không biết là ở phương nào, truyền đến một
dao động hừng hực mãnh liệt như sóng lớn vỗ bờ, giống như loạn thạch xuyên qua
không gian, kinh động khắp vũ trụ.
Mảnh nhỏ thời không bay tới!
Chí trong khoảnh khắc đó, mọi người thấy được
con ngựa què kia đang hóa rồng, cả vật thể thương bệnh diệt hết, cả vật thể trắng
như tuyết, không còn có một sợi lông tạp, trở thành một con thiên mà có một
không hai, mà trên lưng nó một thiếu niên mậc ngân bào cầm trong tay chiến qua
sáng loáng, chỉ về phía chín tầng trời xa xa, thần thái bay lên, khí phách độc
nhất vô nhị.
Trên Hoàng Sào, Bất Tử Thiên Hậu đứng ở nơi
đó, thân thể lung lay sắp ngà, trên mặt của nàng vương đầy nước mắt, không tiếng
động chảy xuống.
Hình ảnh mơ hồ kia tuy rằng chỉ thoáng hiện ra
trong nháy mắt, nhưng nàng lại trông thấy rõ ràng: đó chính là đệ nhất thần tướng
năm xưa, phong thái tuyệt thế, có một không hai, một mình quét ngang chiến qua,
chọc phá chín tầng trời!
Nhưng nàng biết, qua hôm nay rốt cuộc không
còn nhìn thấy người thiếu niên ngân bào và con ngựa trắng kia nữa. Thiên kiêu
cái thế kia bước trên tuyệt đỉnh Cực Đạo của chính mình nhưng vĩnh viễn không về
được, từ đó không còn xuất hiện ở nhân gian.
- Ha ha...
Chỉ trong khoảnh khắc, mọi người lại nghe được
tiếng cười to sang sảng của thiếu niên kia, sau đó hắn tiến vào Âm phủ muốn giết
chí tôn cổ đại.
Cây côn đá vắt ngang trời, hắn khí phách cái
thế, một chớp mắt đó vầng hào quang chiếu sáng muôn đời!
Cũng không biết qua bao lâu, mọi người ở địa
phương này vẫn còn rơi vào tĩnh lặng!
- A...
Một tiếng hét đặc biệt thê lương thảm thiết. Ở
phía sau Diệp Phàm, hư không vỡ nát, một chiến thi thông linh mới vừa vươn ra nửa
người và một cái đuôi bỏ cạp bị hắn tung một chân đá vỡ nát mà đầu cũng không cần
quay lại, ngay cả đại đạo pháp tắc và mảnh nhỏ binh khí của đối phương cùng
nhau bay tứ tán.
Đây là một chiến thi Chuẩn đế, tập kích lại
đây, bị hắn giải quyết.
- Muốn giết ta không bằng quang minh chính đại
đến, những thứ vô dụng này, đồng loạt lên cũng không đủ giết!
Diệp Phàm lạnh lùng cười, hắn phá vỡ sự vên lặng,
bước từng bước một tới phía trước không phải nhanh lắm, nhưng có một loại áp lực
cường đại, vòm trời rung chuyển từng hồi.
“Ầm. ầm...”
Tới cuối cùng mỗi một bước chân Diệp Phàm hạ
xuống tinh không đều sụp đổ một mảng lớn, mà đại quân âm binh ở phía trước thì
gặp bị thương nặng khó có thể tưởng tượng. Mặc dù có thi hài Chuẩn đế lĩnh quân
cùng không được!
Diệp Phàm không giữ lại chút nào, máu huyết
toàn thân sôi trào, chùm tia sáng từ trong đầu xông thẳng lên trời cao mười vạn
dậm. Từ đầu đến chân hắn đều phát sáng giống như một Thiên thần từ cổ đại đi tới,
tản ra khí tức khủng bố khó có thể tưởng tượng!
Đây là một loại uy thế vô địch, dao động lực
lượng của một người trấn áp khắp vòm trời. Đối với âm binh mà nói loại lực lượng
hừng hực mãnh liệt này là trí mạng, bọn chúng đều bùng cháy lên.
- Đi chết đi!
Người chủ Diêm La Điện hét lớn.
Một mảng âm khí mờ mờ tối bay tới, lục đạo
Luân Hồi Môn cùng nhau lóe sáng bay tới hướng Diệp Phàm, phải nuốt hắn đưa vào
Âm phủ tiến tới tiêu vong.
Người chủ Diêm La Điện có chút nóng nảy, thiếu
niên của Thiên Đình cổ kia thật đáng sợ, hắn muốn trở về truyền tin, tránh cho
Minh Hoàng ngủ say thật sự phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng, sao có thể để hắn như ý!
Diệp Phàm chính mình còn không có động, một gốc
cây Thanh Liên đã bay qua, vỡ nát hư không muôn đời đánh cho lục đạo Luân Hồi
Môn đều dập nát.
sương mù màu xám bay tán loạn.
Lão nhân đốn củi ra tay, lão nắm giữ binh khí
Thanh Đế, tự nhiên sẽ không ngồi xem chủ Diêm La Điện huyết tẩy địa phương này,
kiềm chế và đánh chết hắn mới là nhiệm vụ phải hoàn thành.
- Sát! Thời đại của Thiên Đình cố sớm đã trở
thành quá khứ, thủ hộ Thần ta, vì hắn mà chiến, chém chết mọi người bọn họ!
- Vì vinh quang ngày xưa, vì tôn nghiêm của
Thiên Đình cổ ta? tẩy sạch sỉ nhục, đánh giết tàn quân của Bất Tử Thiên Hoàng!
...
Địa phương này tiếng hô sát rung trời, đại chiến
lan đến khá xa, các phiến tinh không đều sôi trào, cường giả như rừng, tung
hoành xung phong liều chết, pháp tắc như mưa, không ngừng hạ xuống.
Cho dù là Đại Thánh rơi vào loại chiến đấu này
cũng rất nhanh sẽ bị hủy diệt, cường giả thần thoại rơi vào loại đại chiến bao
la hùng vĩ này thực dễ dàng bị dập nát, bởi vì chư hùng cùng tồn tại, không có
kẻ yếu, bọn họ đến từ các đại chủng tộc chí cường.
Chỉ có Chuẩn đế có thể độc lập trên trần thế.
Diệp Đồng toàn thân nở rộ Thái Dương thần quang, đại chiến với thống lĩnh thị vệ
lao ra từ trong Hoàng Sào, đó là một vị nữ Chuẩn đế, tu vi khủng bố.
Mà Tiểu Tùng cùng với Cô Tâm Ngạo cũng đồng loạt
ra tay, giết chết người mạnh của các lộ Địa phủ, những cổ thi kia lai lịch đều
lớn kinh người, thỉnh thoảng có người cả kinh kêu lên, nhận ra đó là tộc chủ
tuyệt đại của một thế hệ nào đó.
Đám Dương Hi, Sơn Hoàng cũng xông vào trong biển
người đại sát tứ phương, huyết chiến với Cổ tộc hào hùng.
Vũ trụ thật sự quá lớn, lần này tiếng trống
Hoán Tương của Thiên Hoàng cùng với tiếng kèn Chiến Tranh của Đế Tôn thật sự ảnh
hưởng rất rộng, quấy nhiễu cũng không biết bao nhiêu chủng tộc, trong đó không
thiếu Chuẩn đế vượt qua hư không mà đến.
Đã bao nhiêu năm, chưa từng có một lần đại chiến
đại quy mô như vậy, một lần này khẳng định là thảm thiết nhất từ sau lần hắc ám
náo động!
Mạng người còn rẻ hơn so với cây cỏ, từng mảng
cường giả ngã xuống, máu tươi nhiễm đỏ thiên địa, đây là một cảnh tượng ngày tận
thế, mọi người đều điên cuồng.
Bất Tử Thiên Hậu lau sạch nước mắt, sắc mặt trở
nên lạnh như băng, không ngừng nổi trống. Tiếng trống nặng nề kia như cổ thú của
Tiên giới rít gào, chấn nhiếp đến trong linh hồn người ta.
Loại tiếng trống này ảnh hưởng tới tâm chí người,
làm cho người ta điên cuồng, hậu duệ của tám bộ chúng cùng với các cường giả đi
theo khác tất cả đều cuồng hóa, gần như điên lên rồi, không sợ chết xung phong
tới phía trước. Rất nhiều ngườì nhiệt huyết đều đang thiêu đốt.
- Thiên Hậu còn không rút đi sao? Mặc dù ta hứa
hẹn không giết ngươi, nhưng còn có nhừna: người khác, còn khăng khăng một mực
như vậy, hối hận thì đã muộn!
Lão Thần quát.
- Ha ha... Kiếp này, cái gì đều là không, ta nếu
không leo lên tới tuyệt đỉnh, thì làm cho cả thế giới đều chôn cùng ta đi!
Bất Tử Thiên Hậu điên lên rồi, trên mặt có nước
mắt, cũng có dữ tợn. Trên sương mặt thanh lệ động lòng người kia tràn ngập phức
tạp, thiếu niên bạch mã kia không có khả năng còn sống quay lại, trong lòng
nàng có vô tận thống khổ, cùng với như thế còn không bằng đánh cho vũ trụ vỡ
nát.
- Bằng vào thực lực của Thiên Hậu, còn không
làm được những chuyện đó!
Lão Thần không chút khách sáo nói.
- Làm không được sao? Ta sẽ cho mọi người các
ngươi đều hiểu được thế giới này phải rung chuyển, vỡ nát!
Bất Tử Thiên Hậu quát to.
“Ầm!”
Hai người đại chiến kịch liệt, tiên âm nổi lên
bốn phía, thần phong mênh mông cuồn cuộn, như là có hai vị Cổ Hoàng tái hiện
quyết đấu ở kiếp này.
Bí khí của Thiên Hoàng quyết đấu với pháp khí
của Đế Tôn, thật sự là đối chọi gay gắt, như là Cổ Hoàng đang chiến đấu, đều là
đại nhân vật danh chấn muôn đời, xưa nay có thể tìm được mấy người có thể luận
bàn cùng họ?
- Hừ! Thiên Hoàng hao hết tâm lực rèn luyện ra
cái trống Hoán Tương chẳng qua cũng thế thôi a, có huyết tế cùng không ngăn chận
được tiếng kèn của Đế Tôn.
- Ta nghe nói, tiếng kèn của Đế Tôn là một đoạn
sừng rồng chân chính, xem ra CŨ11S không được tốt lắm a, rồi lại không đánh lại
tiếng trống của Thiên Hoàng, thật sự là kém cõi!
Trong khi Bất Tử Thiên Hậu quyết đấu với lão
Thần, thị vệ của song phương cũng đang liều mạng huyết chiến, không riêng gì
hành động, chính là miệng lưỡi cũng không nhàn rỗi, muốn làm tan rã ý chí chiến
đấu của đối phương, làm mất ổn định tâm thần người ta.
“Ầm!”
Diệp Phàm xuât hành, hiện tại không có người
nào có thê chặn đường hăn. Lão Thần quyết đâu với Thiên Hậu, lão nhân đôn củi
liêu mạng huyêt chiến với người chủ Diêm La, hiện tại hăn là chí cường giả duy
nhất rảnh tay, đại sát tứ phương như vào chỗ không người.
- Tiểu tử lại đây! ngươi tinh khí thần tràn đầy,
tiếp thay ta, để lão già ta nghi naơi trong chốc lát!
Lão nhân miệng đầy răng vàng khẽ hét lớn, sau
lưng lão có một dấu tay đáng sợ, trên người rách tung toé... lão là bị một khối
chiến thi đánh lén gây nên, lại thiếu chút nữa bị Luân Hồi Môn của chủ Diêm La
thu đi vào.
Lão đã sớm bị thương, liều mạng huyết chiến với
U Ma Thần quả thực có phần tốn sức.
- Được, ta đến đây!
Diệp Phàm đánh giết tới gần, rồi thay thế cho
lão nhân.
Kết quả, lão nhân mới vừa rời chiến trường, lại
tinh khí thần mười phần giống như uống máu 2à, nháy vọt một cái thật cao, bổ
nhào tới hướng Hoàng Sào, hai mắt lóe lên tia sáng kẻ trộm đạo, nói:
- Ta đến đây!
Bộ dáng đáng khinh này lập tức làm cho Diệp
Phàm hết biết! Lão già kia rõ ràng là nhắm vào trọng bảo trong Hoàng Sào. Hiện
tại tinh thần phấn khởi dù có cho lão chiến mười trận liên tiếp cùng không có vấn
đề gì.
U Ma Thần thật sự rất cường đại, mặc dù không
còn rầm rộ như năm đó, nhưng Diệp Phàm cũng cảm giác được một loại áp lực khổng
lồ, như đang đối mặt với một đầu hoang thú thời đại khai thiên.
Trên thực tế, U Ma Thần thật sự chính là một đầu
hoang thú, là chủng tộc hụyết mạch lực cường đại. Lúc này mặc dù hóa thành thân
người, nhưng thân ảnh khổng lồ sau lưng hắn kia như trước như một ngọn núi, bất
cứ lúc nào có thể hóa ra thực thể phóng tới đánh giết.
- Thiên kiêu đời sau lục trọng thiên, để ta
nhìn xem rốt cuộc ngươi có bất phàm cỡ nào!
U Ma Thần rống to, như một đám mây đen vọt tới,
huyết khí như biến, thân thể như ma là một ngọn thanh đăng thiêu đốt vũ trụ,
pháp tắc theo ngọn đèn mà khuếch tán.
Hắn không có coi thường Diệp Phàm, bởi vì hắn
biết, mặc dù cảnh giỚĨ của mình cao, nhưng trạng huống thân thể thật không tốt
lắm, không thể phát huy ra toàn bộ thực lực.
“Ầm!”
Thanh đăng phát sáng, bấc đèn ngồi xếp bằng một
tiểu nhân, há mồm nuốt tất cả pháp tắc và tiên quang của Diệp Phàm chấn ra,
chuyến hóa thành tinh khí cho bản thân, bấc đèn bùng cháv, bùng phát mở ra.
Loại lửa này thực đặc biệt, từng mảng lớn âm vụ
lượn lờ chung quanh, cuồn cuộn mãnh liệt, nó có thể án mòn tinh khí và nguyên
thần người ta, còn có thể làm tan rã thân thể, nghe nói đây là lực lượng hủy diệt
của thời kỳ khai thiên.
Diệp Phàm chụp ra một chưởng, nguyên vốn có thể
đánh tới bầu trời vỡ nát, nhưng lại bị lực lượng chí nhu chí âm này làm tan rã,
hắn lập tức nhảy dựng trong lòng.
- Sát!
Trận chiến này không phải trong thời gian ngấn
có thể chấm dứt, mà chính là tới một hồi khổ chiến.
Trên thực tể cũng chứng minh hết thảy điều
này, U Ma Thần càng đánh càng hăng, trong cơ thể hắn có một luồng dược lực đang
tan ra, hiển nhiên là dược tính còn thừa của Cừu Chuyển Tiên Đan đang có tác dụng,
giúp cho trạng huống của hắn phát triển tốt dần lẻn.
- Người từng được đệ nhất thần tướng của Thiên
Đình cổ khen ngợi, quả nhiên ngươi rất mạnh, nhưng ngàn vạn lần đừng để cho ta
cơ hội nha, bằng không, bàn tay che phù bầu trời bóp chết thiên tài, chính là
phong cách của ta!
Trên người U Ma Thần điểm điểm vết máu, rét
căm căm nói.
- Ta sẽ không cho ngươi cơ hội! Thời đại của
các ngươi kết thúc rồi, tất cả hết thảy đều sắp trở thành quá khứ, kiếp này thuộc
về người của thế hệ này!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Hơn một ngàn chiêu công phạt sinh tử, trên người
Diệp Phàm xuất hiện nhiều đóa hoa máu bắn tung toé. Giờ khắc này hắn đã quan
sát thấu hiểu tất cả chiến kỳ của đối phương, liền phát động Thần cấm.
“Ầm!”
Thiên Đế Quyền độc nhất vô nhị, kim quang hừng
hực giáng xuống, Diệp Phàm như một vị Đại đế đang xuất hành. Hắn tung một quyền
đánh nát ngọn thanh đăng ở phía trước, đồng thời thân thể U Ma Thần cũng nổ
tung, tưới máu khắp vũ trụ.
Mọi người đều phát lạnh, Diệp Phàm quá cường đại,
liên tiếp giết chết ba đại thần tướng, đều là cao thủ vô thượng năm đó từng đi
theo Bất Tử Thiên Hoàng a, sống đến kiếp này những người này gần như đều chết ở
trong tay hắn.
Cường giả dù có vĩ đại mây đi nữa, ở trước mặt
năm tháng cái gì cũng không còn lại, kết quả chính là điểm điểm hoa máu bắn tung toé.
“Ầm!”
Đột nhiên, ở chỗ sâu trong tinh không, tràn ngập
một đạo khí tức khủng bố, rúng động nhân giới.
- Là... hướng Địa phủ!
Diệp Phàm thoắt ngẩng đầu lẩm bẩm.
Nơi đó dao động kịch liệt, có mảnh nhỏ thời
không bay ra, nhằm về phía tứ cực bát hoang, mơ hồ nhìn thấy một thiếu niên, hắn
gào thét trong thiên địa, cây thiên cung uốn cong, định bắn chết chí tôn!