Loại cảm giác tim đập nhanh, thánh huyết sôi
trào, thiêu đốt hừng hực bên ngoài cơ thể, thiêu sạch lông đỏ đáng sợ trên cánh
tay.
Diệp Phàm khó có thể bình tĩnh. Vũ trụ mênh
mông, cổ đạo xa xôi, trên con đường này lại có dấu chân của Nguyên Thiên Sư?
- Giết!
Một Thánh Vương vọt tới, trên đầu treo một đại
chung, phát ra tiếng nổ vang, sóng âm như sóng thần bao phủ lấy Diệp Phàm.
Hiện tại tất nhiên không cần run sợ. Trận chiến
này sẽ khiến càn khôn tan nát. Đôi mắt Diệp Phàm sắc bén, vung nắm tay màu vàng
đánh tới. Chiến ý của hắn áp đảo thương vù, từng cái khe màu vàng lan tràn ra
xung quanh.
Chém giết kinh thế, quyết đấu tuyệt thế.
Chuông lớn nổ vang, sóng âm tràn ra như vượt
qua muôn đời, truyền tới thần uy của vị có huyết mạch Thương Thiên Bá Huyết năm
xưa, vạn linh đều sợ hãi.
Trên hình thể cái chuông này có khảm mấy mảnh
nhỏ của Bá Chung, phát ra khí phách tuyệt thế. Mỗi một đạo đều có thể xé rách
nhật nguyệt tinh tú.
Nắm tay màu vàng của Diệp Phàm mỗi lần vung
lên thì những mảnh nhỏ kia lại phát sáng, phóng ra bá lực bất hủ. Loại khí tức
này mênh mông mãnh liệt, vang dội cổ kim.
Thứ này đủ để đánh nát thân thể một vị Thánh
Vương.
Khí lực Diệp Phàm cũng rất cường đại, Vạn Vật
Mẫu Khí Đỉnh trên đầu hắn chìm nổi, tỏa ra các loại dị tượng, tiến hành đối
kháng, cứng rắn va chạm.
Đột nhiên một tiếng kêu truyền ra. Cả vạn dãy
núi trên viên cổ tinh này rung chuyển, không ít cổ địa trực tiếp vỡ ra. Vòm trời
mờ mịt một vùng, tràn ngập một khí tức măng hoang.
Bên trong đỉnh là một vùng hỗn độn, sâu không thể lường được,
nhìn không thấu, vọng không ra, lúc này tự nhiên vọt tới một con côn bằng,
giương cánh đánh lên bầu trời, đối kháng Bá Chung.
Đây là một loại thần năng, khiến các cường giả
khác của Thương gia rung động, nơm nớp lo sợ, suýt nữa là ngã ra mặt đất.
Từng hình vẽ trên đỉnh xuyên vách mà bay ra,
tỏa khí thế kinh người. Dưới sự thúc dục của Diệp Phàm, côn bằng dường như sống
lại, như có sinh mệnh vậy.
- Thứ này... Quả nhiên là Vạn Vật Nguyên Đỉnh.
Một vị Thánh Vương kêu to.
Côn bằng là tiên linh trong truyền thuyết,
trên trần thế cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện, nhân gian chỉ có Kim Sí
Đại Bằng có huyết mạch không thuần nhưng dù là những hậu duệ này cùng đã cường
đại đáng sợ rồi.
Ngày nay trong đỉnh có một cự linh từ cá hóa thành bằng, cánh thần
mở ra ba ngàn dặm, gió lốc bay lên, đánh nát trời cao, quả thực là xuyên qua
vòm trời mênh mông này.
Nó tấn công Bá Chung, hung ác tuyệt thế, điên
cuồng công phạt, không gì sánh nổi.
- Vút...
Chuông lớn nổ vang. Đầu hung cầm nghịch thiên
này va chạm không ngừng, lao thẳng vào nó. Nếu chân thân của nó tồn tại thì tuyệt
đối sẽ vượt qua rất nhiều loài từ thái cổ tới nay.
Thánh Vương Thương tộc kinh hãi. Đỉnh này mới sợ hiện pháp tắc
mà đã cường đại như vậy. Chiến lực của con cổ cầm này đã vượt qua rất nhiều
Thánh nhân rồi.
Diệp Phàm nếu đột phá, đỉnh này sẽ tiến hóa tiếp,
một ngày kia trở thành binh khí rất cao giai. Loại cổ cầm này khẳng định sẽ
càng cuồng bạo hơn.
Nếu thật sự có ngày nào đó thì Vạn Vật Mẫu Khí
Đỉnh hóa thành đế khí, côn bằng có thể hóa thành chân thân không? Chỉ nghĩ tới
chuyện đáng sợ này thì Thánh Vương Thương gia không khỏi rùng mình một cái.
Bằng kêu tận trời cao, trời đất sụp đổ.
Hung cầm này vươn hai cánh đã dài mấy vạn dặm,
quả thực là đánh nát chín tầng trời, cánh lớn màu vàng rộng như đao bổ lên Bá
Chung, khiến nó nổ đinh tai nhức óc.
Thúc dục các loại Pháp trận cấm kỵ, Thánh
Vương liền nghiêm túc hẳn, vừa kích hoạt sát trận vừa tới cứu viện, muốn đối
kháng với Diệp Phàm.
- Vút...
Côn Bằng bay ngang trời, đôi móng vuốt giống
như do hoàng kim luyện chế thành bắt lấy Bá Chung, bắt đầu giằng xé. Sóng âm
không dứt bên tai, mênh mông cuồn cuộn mười mấy vạn dặm.
Một trận chiến này chấn động cả viên cổ tinh.
Thương tộc là thế lực lớn nhất ở đây, mười mấy vạn dặm đều không có ai dám
khiêu chiến, ngày nay lại gặp phải nguy cơ lớn như vậy.
Không ít người nhìn về phía này, ai cũng hết hồn.
Răng răc.
Đại chung bị cổ cầm không tồn tại trên nhân
gian này rứt ra từng khối một, tổn hại một chút. Mà tiếng chuông vô tận và sóng
âm vẫn khuếch tán ra, khiến trời đất vỡ vụn, núi sông không có trận pháp bảo vệ
đều vỡ nát cả.
- Giết...
Hai Thánh Vương của Thương tộc rống to, sát trận
và Bá Chung cùng chấn động, đối kháng với Diệp Phàm. Bọn họ không ngờ Thánh thể
thế hệ này lại cường đại tới vậy, khiến bọn họ phát run.
Không nói thứ khác, chỉ cái đỉnh này đã nằm
ngoài dự đoán của bọn họ.
Dưới chân Diệp Phàm, Nguyên Thiên Văn Lạc
không ngừng hiện ra. Thần trận hắn bày trước đây lúc này cùng hắn hô ứng, thay
đổi núi sông, câu động nhật nguyệt tinh tú, thần quang mờ mịt, từ thiên ngoại
trút xuống.
Hắn dùng Nguyên Thiên Văn Lạc đối kháng với đủ
loại đại trận cấm kỵ của Thương gia. Đúng lúc này thì đỉnh trên đầu lại chấn động.
Một vị tiên dân cổ trên vách đá cất bước đi ra, tiến tới từ trong sương mù hỗn
độn.
Tiên dân viễn cổ là tuyệt đại thánh giả, cứng
rắn ôm lấy Bá Chung, thân thể cường đại đáng sợ, từ mi tâm bắn ra từng luồng kiếm
khí hỗn độn, thần uy không thể đờ nổi.
Bá Chung rung động. Mỗi một đạo kiếm khí hỗn độn
bắn ra đều thông thiên động địa, chấn động cái chuông này ù ù, lay động kịch liệt.
Kiếm khí không ngừng đánh tới, hoàn toàn ngăn trở sóng âm, khiến nó không thể
khuếch tán ra nữa.
Diệp Phàm đối chiến với hai vị Thánh Vương vẫn
chiếm thượng phong, cùng không có áp lực gì. Hắn chỉ cần cảnh giác với mảnh vỡ
của Bá Chung, cũng tương đối lo lắng tới ách nạn của Nguyên Thiên Sư trên người
mình.
Vì vậy khi hắn vận dụng Nguyên Thuật đều không
thể không phân tâm, sợ vào thời khắc mấu chốt này phát sinh chuyện không may.
Ầm!
Trong lòng đất truyền ra tiếng động đinh tai
nhức óc. Từng đạo văn lạc cổ xưa đan xen nhau, xông lên tận trời cao. Bất kể là
nguyên trận của Diệp Phàm hay pháp trận cấm kỵ của Thương tộc đều bị giải thể.
Đây là một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Một
long mạch rung chuyển, cùng với ánh sáng mênh mông buông xuống từ vũ trụ, giống
như hàng ngàn hàng vạn dòng thác bạc, đồ sộ phi thường.
Lúc này Diệp Phàm biến sắc. Đây tuyệt đối là
Nguyên Thiên Văn Lạc chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Trình độ của người bày trận
còn trên hắn, không chỉ thay đổi núi sông mà còn mượn thế cả tinh hà.
Hắn biết từ sớm là Nguyên Thiên Sư cũng không
phải bước cuối cùng. Bởi vì khi ở Thần Linh Cốc tại Bắc Đẩu, tổ sư đời thứ năm
đã sớm nói với hắn rồi.
Mà khi tổ sư đời thứ năm biểu hiện ra Nguyên
Thiên kinh diễm cũng thuyết minh tất cả. Trương Lâm bị lạc cả vạn năm, khắp người
đều lông đỏ, sau khi tỉnh lại lẻ loi một mình có thể trấn áp cả Tổ Vương của Cổ
tộc.
Nơi này có dấu vết của một mạch Nguyên Thiên
Sư, chôn sâu trong lòng đất, văn lạc sống lại, ánh sáng trăng sao buông xuống,
long khí đại địa bốc hơi, thiên địa giao hòa.
Rồng thần sống dậy, nhật nguyệt lay động, ánh
sáng trăng sao và long khí giao hòa, khiến phiến núi sông này trở nên quỷ dị
đáng sợ.
- A...
Thánh Vương khống chế Pháp trận cấm kỵ kêu to.
Hắn bị đánh bay, trọng thương, mồm phun máu tươi.
- Coong...
Bá Chung cũng rung lên. Nó bị công kích, Thánh
Vương dưới nó biến sắc, cực lực rút lui, cùng cự chung ngăn cản. Bởi vì nơi hắn
đứng là ở lối ra của địa phương thần bí trong lòng đất nên hắn phải đứng mũi chịu
sào.
Diệp Phàm cùng triệu hồi Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh
để hộ thể, rất nhanh tiến về phía xa. Hắn biết tất cả đều là vì hắn vận dụng
Nguyên Thuật mới xảy ra.
- Dưới nền đất có Nguyên Thiên cổ trận, là từ
đời nào chứ?
Diệp Phàm rất kinh ngạc. Mười mấy vạn năm trước
đã có người bày trận trong lòng đất của Thương gia.
Đông Hoang, tổ sư đời thứ nhất của Nguyên
Thiên Sư cũng không khẳng định có tuổi thọ từng ấy. Vậy thứ này do ai bố trí?
Giết!
Giờ khắc này Diệp Phàm không chần chừ gì nữa,
nhân cơ hội này vọt lên trời cao, đánh chết đối thủ.
Hoa văn trong lòng đất khủng bố phi thường,
đánh nát toàn bộ Pháp trận cấm kỵ của ta, có thể nói là nghiền nát hoàn toàn.
Hoa văn đan xem, lan tràn tới mọi ngõ ngách.
Hai vị Thánh Vương rống giận. Đây là tâm huyết của bao nhiêu thế hệ, cùng không
biết tốn bao nhiêu thần liệu, dốc hết tâm huyết kết tinh thành.
Vậy mà trong nháy mắt đã không còn tồn tại nữa.
Nhất là cổ trận trấn sơn của bọn họ đã giải thể, khiến trái tim bọn họ đều nhỏ
máu.
Đây là một Pháp trận cấp Đại Thánh đỉnh phong,
đáng tiếc đã tan biến đi một phần trận văn trong năm tháng, muốn nó sống lại cần
mở ra dần dần. Hai vị Thánh Vương tin tưởng ràng có thể dựa vào nó mà vây khốn
Diệp Phàm, đánh hắn tan tành. Vậy mà nó lại nổ tung trước mắt. Hoa văn trong
lòng đất tràn lên, hủy diệt hoàn toàn.
Diệp Phàm lắc đầu. Hắn sớm đã dùng Nguyên Thuật
độc nhất vô nhị thăm dò, biết rằng nơi này bố trí Pháp trận của Đại Thánh,
không dễ dàng đặt chân vào.
- A...
Tiếng hét thảm vang lên. Thánh Vương khống chế
trận pháp ngay khi trận văn sụp đổ liền trực tiếp bị Diệp Phàm lao tới đánh.
Phụt.
Diệp Phàm diễn biến Đấu Chiến Thánh Pháp, Thái
Hoàng Kiếm hiện ra, chém ngang lưng người này, mưa máu bay tán loạn. Đạo kiếm
giống như một con rồng bay ngang trời, sắc bén tuyệt thế, đầu rồng ngẩng cao,
giống như chém phá vạn giới chư thiên.
Diệp Phàm cầm kiếm đứng, đánh tan thân thể
này, chỉ để lại một đạo nguyên thần rồi giam cầm lại.
- Ngươi...
Một vị Thánh Vương khác kinh sợ, muốn cứu viện.
Nếu bị Thánh thể đánh bại, công phá cổ địa thì hắn khó có thể thừa nhận nổi.
Coong...
Diệp Phàm chấn đỉnh, đập về hướng Bá Chung, tiếng
động tràn ra như hồng thủy, mờ mịt khôn cùng, khiến người ta ù hết tai.
Người này sử dụng mảnh nhỏ của Bá Chung cực lực
chống lại nhưng cũng không thể thay đổi được. Chuông lớn này đột nhiên nứt nẻ
ra, mấy mảnh nhỏ sáng rực lên rồi bay về Vực ngoại.
- Hả...
Diệp Phàm vô cùng kinh hãi, dùng Vạn Vật Mẫu
Khí Đỉnh cản lại nhưng không thành công.
Mấy mảnh vỡ của Bá Chung tự chủ sống lại, bên
trong tỏa ra lực lượng pháp tắc bất hủ, tỏa ra từng luồng đế uy rất yếu, chìm
sâu vào bầu trời.
- Phụt!
Vị Thánh Vương này bị Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh đập
nát, thân thể bị hủy diệt, nguyên thần xuất khiếu muốn bỏ chạy nhưng lại bị đỉnh
trấn áp trong nháy mắt, khó có thể nhúc nhích.
Chiến đấu chấm dứt. Thương gia trở thành một
vùng rách nát, tường đổ núi sụp, gần như bị di thành đất bằng. Nếu không có những
Pháp trận kia bảo vệ thì địa phương này tất đã bị hủy diệt tan nát thành bụi,
không còn lại gì.
Khi Diệp Phàm ngừng không dùng Nguyên Thuật
công phạt nữa, nguyên trận trong lòng đất cũng không khuếch tán lan tràn ra
thêm.
Những người khác của Thương gia đều chạy trốn
cả. Ngay cả hai vị Thánh Vương cùng không địch nổi, bọn họ làm sao dám đánh.
Căn bản là không cùng một cấp độ. Mà Diệp Phàm cũng không muốn đại khai sát giới,
chưa muốn đuổi giết đám người này.
Trong phế tích, Diệp Phàm đứng trên đám gạch
ngói vỡ, không lập tức đi vào thăm dò nguyên trận trong lòng đất mà nhìn nguyên
thần của hai vị Thánh Vương này. Hắn muốn tìm hiểu bí mật ngày xưa, cùng muốn
xem Bá thể có chỗ nào đặc biệt không.
- Mầu tinh của Thánh thể trở thành một viên tử
tinh...
Hắn ngẩn ra, không ngờ khi tìm tòi lại phát hiện
ra một bí mật như vậy.
Thánh thể và Thánh thú Vương tranh đấu từ niên
đại rất cổ xưa, là kẻ địch trời sinh. Từ xa xưa hơn thời đại Thánh thể Bắc Đẩu
bọn họ đã tranh chấp, liên quan tới "thành đạo".
Đột nhiên từ trong tòa núi cụt phía trước truyền
ra tiếng kiếm reo vang. Diệp Phàm ngẩng phắt đầu bay về phía đó.
Đây là một trọng địa, đáng tiếc đã bị hủy, chỉ
còn lại một cái bình ngọc, lúc này xuất hiện rất nhiều vết rạn rồi đột nhiên nổ
tung.
Từng luồng máu màu tím rơi lên đá núi, rực rỡ
vô cùng, giống như do thần quang hóa thành, có thể xuyên qua tảng đá, vô cùng
bá đạo.
- Thương Thiên Bá Huyết...
Đôi mắt Diệp Phàm bắn ra từng luồng sáng, nhìn
chằm chằm vào tử huyết sáng lạn này, muốn nhìn tới căn nguyên, nắm bắt từng luồng
pháp tắc trật tự.
Ầm.
Đột nhiên một thân ảnh đáng sợ ngưng tụ thành,
tạo ra từ tử huyết, oai hùng cao ngất, khí phách ngập trời.
- Là hắn... Không ngờ lại là hắn.
Đôi mắt Diệp Phàm bừng sáng, trước khi thân ảnh
này hoàn toàn thành hình đã biết là ai.