Đạo chính thống của đạo giáo Tam Thanh lưu lại,
xác nhận là một trong kế thừa cường đại nhất từ xưa đến nay, tuyệt đối không có
khả năng là phế pháp!
- Tâm nguyên thanh triệt, nhất chiếu vạn phá.
Khí chiến cương cường, vạn cảm nhất tức. Dĩ nhất tâm quan vạn vật... *
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong hư không càng ngày
càng mờ ảo, dường như là tiếng truyền âm từ ngoài thiên địa.
Ở trên đầu của hắn Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh chìm nổi,
mặt trên có các loại phù văn lóe ra, buông xuống mẫu khí sinh ra thời đại khai
thiên lập địa, phụ trợ làm hắn càng thêm mờ ảo.
Cổ Kinh tựa như kim thạch va chạm nhau, leng
keng điếc tai, vang vọng hoàn vũ, chiếu sáng vũ trụ, tràn ngập một loại khí tức
chí dương chí cương, độ hóa Thần Chi Niệm ở đối diện.
Giờ khắc này Ma tôn do dự, quanh quẩn một chỗ
không dám tiến tới, dường như hắn cực kỳ kiêng kị loại kinh văn này, như là trời
sinh khắc chế ác niệm Âm Thần, có thể chấn cho hắn tán loạn.
- Grào...
Hắn thống khổ gào rống như gặp phải tra tấn thật
lớn, lại có xúc động muốn xoay người rời đi.
Hắn dang rộng tay chân, ngửa đầu nhìn lên tinh
huy chư thiên xa xa ở chỗ sâu phía vòm trời, phẫn nộ rít gào, khiến mọi người sợ
run, không ngờ lại có từng tia từng đợt khí tức chí tôn tràn ngập.
“Ầm ầm!”
Trời sụp đất nứt, địa phương kia trở thành mảnh
nhỏ hỗn độn, hết thảy đều rách nát. Thần Chi Niệm cực lực đối kháng không cho
tiếng tụng kinh đến gần. Ai cùng không nghĩ tới hắn phản ứng kịch liệt như thế!
- Đây là Độ Nhân Kinh không sứt mẻ!?
Từ chỗ sâu trong tinh không một lão nhân tóc
trắng xoá cả kinh kêu lên.
- Là Cổ Kinh không sứt mẻ, loại kinh này thường
nhân có lẽ không biết, nhưng chúng ta biết rõ, lai lịch thật lớn đây!
Một lão nhân khác cũng thần sắc ngưng trọng
nói.
Từ đầu đến cuối hai người đều thực cách biệt,
như là vượt thoát khỏi chiến trường, chỉ ở bên ngoài quan sát một trận chiến này,
nhưng không giống với tu sĩ khác, tự thân hòa hợp cùng đại đạo vũ trụ.
Độ Nhân Kinh ở bộ phận Cổ Thánh xem ra cũng
không phải là kinh nghĩa của Đại đế Nhân tộc, mọi người chỉ biết có diệu dụng
phi phàm, quỷ dị tuyệt luân, có thể độ hóa hết thảy mọi vạn vật sinh linh.
Nhưng trước mắt lại có uy lực tuyệt luân bực
này làm cho chư hùng rung động không thôi.
Qua vô tận năm tháng, ít có người có thể sưu tập
được bản kinh văn hoàn chỉnh, điều này cũng làm cho một số người cá biệt cho rằng
kinh văn đầy đủ là Đế kinh cũng không chừng, từ đó thêm vào rất nhiều sắc thái
thần bí.
- Tích vu thủy thanh thiên trung, bích lạc
không ca, đại phù lê thổ. Chư thiên nhật nguyệt, tinh túc tuyền cơ, sơn hải
tàng vân, thiên vô phù ế... *
Diệp Phàm nghiêm túc trang trọng tụng tiên
kinh, muốn làm tan rã tôn ma do âm sinh thành này. Trên người hắn đạo quang lưu
động, như một kim thân đạo tổ ngồi xếp bằng trên chín tầng trời, tinh hà đảo
ngược, hỗn độn khí mông lung mờ mịt.
Một lũ lại một lũ tiên quang bắn ra, giống như
từng thanh kiếm tiên chém về phía Thần Chi Niệm, vang dội tiếng “keng keng” như
là tự Thái Sơ truyền đến, cắt qua vĩnh hằng, rực rỡ loá mắt.
- Ô…a...
Sương mờ mù mịt cuồn cuộn ngập trời, Ma Chủ
này phát ra từng hồi tiếng thét dài, chấn cho vòm trời vũ trụ mênh mông rung động,
âm khí đầy trời thổi quét tới như đại dương mênh mông khiến chư hùng như rơi xuống
hầm băng.
Ma Vương này đến tột cùng cường đại đến mức
nào? Lại một lần nữa vượt qua dự đoán của mọi người, Độ Nhân Kinh hóa thành từng
đạo thần huy chém về phía hắn vậy mà tất cả đều bị làm tan biến.
Hắn lại cất bước đi tới mang theo âm khí cùng
ma uy đầy trời, trong con ngươi hắn là vô tận lạnh như băng cùng vô tình. Hắn
còn vươn ra một bàn tay đáng sợ chụp tới phía trước.
“Xoạt!”
Ở chung quanh Diệp Phàm hiện lên từng đạo hào
quang màu vàng xông lên tận trời, như là ngọn lửa thành thần bùng cháy trên Đài
phong thần, nơi đó có từng đạo từng đạo phù văn cổ xưa đan vào nhau.
Đây là pháp trận cấm kỵ trong Nguyên Thiên thuật
mà hắn lĩnh ngộ được từ Ngô Dịch tổ sư Nguyên Thiên đời thứ tư. Hắn ngồi xếp bằng
trên tế đàn, chung quanh trải rộng đạo ngân dầy đặc.
Diệp Phàm bấm ngón tay lấy máu, máu màu vàng
chảy dọc theo từng đường thần văn, như là từng con rắn nhỏ màu vàng uốn mình,
ngay lập tức hóa thành một tòa pháp trận màu vàng kết hợp cùng đạo văn.
Nơi này vang lên một đạo âm lớn, “ầm” một tiếng
như là đang khai thiên lập địa, tinh vực đều rung chuyên, tiên quang thái sơ
bay múa!
Chí thần chí thánh, chí cương chí dương, tòa
pháp trận cấm kỵ này thấu phát ra một loại sương mù tiên gia bao phủ Diệp Phàm
trong đó, ngăn cách tất cả âm vụ màu xám.
Hơn nữa, tiếng Độ Nhân Kinh càng thêm to lớn,
như là từ thời thần thoại trước thái cổ du dương truyền đến, lại giống như tiếng
hoàng chung đại lữ ầm vang, tuyên truyền giác ngộ khiến người ta thức tỉnh.
- A...
Thần Chi Niệm rống to, trên người nổ tung từng
đoàn đoàn âm vụ, thân thể hắn run lẩy bẩy, đối mặt với pháp trận thuần dương
chí thần chí thánh, đối mặt với Độ Nhân Kinh không sứt mẻ, hắn bị thương.
Dù sao, đây không phải là tiểu đạo sĩ bình thường
tụng kinh, mà là một vị Thánh nhân tầng thiên thứ tám trấn áp thần quỷ, pháp
năng không thể tưởng tượng.
Một đạo lại một đạo quang huy bay ra, trong miệng
Diệp Phàm không ngừng nở rộ hào quang tường hòa. Tới cuối cùng, trời giáng xuống
cam lộ, hư không sinh hoa sen thần thánh, ánh vàng rực rỡ, hương thơm ập vào
mũi.
Nơi này trở thành đất lành thần thánh!
Mỗi một cổ tự Diệp Phàm tụng ra đều hiển hóa
ra chân thật giống như kim khí luyện chế thành, hóa thành núi cao bay về phía
Ma tôn, trấn áp xuống.
Đây là độ hóa từng chút một, cổ tự kim khí như
ngọn núi cao ép sụp hư không muôn đời, độ hết thảy âm khí nhân gian. Sương mù
màu xám kia giống như là băng tuyết vang lên tiếng “xèo xèo”, bị tan chảy rồi
biến mất sạch sẽ.
Thần Chi Niệm thống khổ giãy giụa, xuyên qua
áo khoác màu đen nhưng lại tuôn chảy ra một lũ máu đen, mai một trong hư không,
tản mát ra một cổ khí tức chí tà chí ác. Hắn bị thương rồi liên tục bị độ hóa.
Đây là một loại áp chế trời sinh, Độ Nhân Kinh
chính là khai sáng vì những Âm Linh quỷ thần này, có lực sát thương thật lớn,
dù là một phàm nhân tụng, cũng có thể có hiệu quả nhất định.
“Ầm!”
Ở sau lưng hắn thây chất thành núi máu chảy
thành sông, hóa thành một luồng gió lốc thổi quét về hướng Diệp Phàm, quét sạch
chín tầng trời mười tầng đất, tinh vực nổ vang.
Một viên lại một viên tinh tú nổ tung, không đếm
được bao nhiêu đạo văn bị làm tan biến, bao gồm những di trận của Thiên Đình cổ
chưa từng kích hoạt, dường như là gặp phải thanh tẩy để khai thiên.
“Phốc!”
Diệp Phàm ho ra máu, bị thương cực kỳ nghiêm
trọng, một luồng khí chí âm xuyên thấu qua pháp trận màu vàng tiến vào, không
phòng ngự được, làm cho hắn lạnh từ đầu đến chân như rơi xuống Cửu U Địa phủ.
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân hắn lộ ra xương
trắng dày đặc, máu tươi chảy đầm đìa, từng mảng lớn máu thịt màu vàng bị ăn mòn
sạch sẽ, vô cùng thê thảm.
Diệp Phàm đau nhức toàn thân như là vạn quỷ gậm
cắn, sương mù màu xám làm tan biến lại tái sinh bao bọc quanh hắn. Hắn vừa vận
chuyển bí quyết chừ “Giả” vừa tụng Độ Nhân Kinh, không dám dừng lại.
Đây là một Thần Chi Niệm cường đại dễ dàng giết
chết Thánh Vương không thành vấn đề, nếu không nhờ có pháp trận cấm kỵ màu vàng
cùng với Độ Nhân Kinh nơi tay, Diệp Phàm sớm đã nguy rồi!
Trong vòm trời chư hùng cảm thụ càng sâu sắc,
âm vụ màu xám tràn tới, từng viên từng viên vẫn tinh nổ tung, cũng có hành tinh
thật lớn vỡ nát tan tành, khủng bố tới cực điểm. Mấy người ý có tu vi cao thâm,
lá gan quá lớn tới quá gần đều tránh né không kịp, thân thể vỡ nát tại đương
trường, thần thức bị huỷ diệt, vô cùng thâm thiết.
Đây là sức mạnh cường đại cỡ nào? Hai vị Thánh
Vương cũng không kịp hừ một tiếng, ngay dưới làn sóng âm vụ này trực tiếp biến
thành bụi vũ trụ.
Chư hùng hiểu rằng đạo Thần Chi Niệm này còn
đáng sợ, còn khó có thể đối phó hơn so với tưởng tượng của họ, đi lên hẳn phải
chết không thể nghi ngờ.
Đến lúc này, mọi người cũng càng ngày càng biết
được Diệp Phàm phi phàm. Hắn đứng ngay đầu sóng ngọn gió mà lại còn sống. Mặc
dù trông thực thê thảm, gần như trở thành một khung xương trắng, nhưng loại biểu
hiện này đủ để chấn nhiếp thế gian.
“Xoạt xoạt xoạt!”
Đột nhiên, một đạo bích quang vọt lên, một ngọn
lửa chí dương bùng cháy xua tan âm vụ chung quanh Diệp Phàm, làm cho địa phương
đó một lần nữa quay về yên tĩnh.
Một chiếc đèn cổ xưa xuất hiện treo trên hư
không, có vẻ yêu tà mà huyền bí, ngọn lửa nhảy lên, không hừng hực lắm, nhưng lại
tuyệt đối có thần hiệu trấn áp Âm Thần tà ác.
Ngay chỗ bấc đèn nơi đó ngồi xếp bằng một tiểu
lão đầu, mắt hơi hé mở, cười thực quỷ dị, rồi há mồm phun ra một ngọn lửa thần,
nhằm về phía Ma Chủ đang hùng hổ dọa người ở phía trước.
- Ô…
a...
Thần Chi Niệm phát ra một tiếng kêu thảm thiết
cực kỳ không cam lòng, dưới chân từng đợt từng đợt máu đen tuôn rơi. Hắn gặp phải
một đòn nghiêm trọng.
Hắn liên tiếp rút lui, trong con ngươi vô tình
lạnh như băng kia hiện lên từng tia dao động, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn cổ
xưa không chớp mắt, như là đang cố gắng nhớ lại.
Đừng nói là Thần Chi Niệm, chính là mọi người
tại đây cùng đều kinh hãi, đây là một chiếc Thần đăng gì mà lại có thể bức lui
Thần Chi Niệm!
Nó là dùng đồng thau luyện chế thành, hình
dáng thực cổ quái, thân người mặt quỷ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhất là
bấc đèn hóa thành tiểu lão đầu cười rất quỷ dị.
Trên cái đèn đồng thau dày đặc dấu vết loang lổ,
lộ ra nét cổ xưa, mà không ngờ lại trấn áp Thần Chi Niệm, làm cho hắn không dám
tới gần.
Đây là Trấn Quan Đăng Diệp Phàm thu được ở Đại
Lôi Âm Tự tại Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, không thể dùng pháp khí tầm thường mà nhìn
nó, bởi vì nó là một kiện bí khí, không có lực công kích đối với thường nhân,
mà chỉ nhằm vào Âm Linh có thần uy cái thế.
Diệp Phàm tin tưởng vững chắc, cái đèn này có
thể trấn áp rất nhiều sinh linh từ âm sinh ra, bởi vì nó vốn là pháp khí đáng sợ
Thích Ca Mâu Ni dùng trấn áp Thần Chi Niệm của Thánh thể đại thành.
Đến nay đều không ai có thể nói rõ lai lịch của
nó.
- Cái này... hẳn không phải là một kiện cổ khí
từ thời đại thần thoại lưu lại chứ, như thế nào rơi vào tay hắn?
Tại chỗ sâu trong tinh không, hai lão nhân tóc
trắng đều rúng động.
- Đúng vậy! Thân người mặt quỷ rất giống với
trên sách cổ ghi lại, chính là pháp khí của Linh Bảo Thiên Tôn tự mình luyện chế
thành, khiến Địa phủ vừa kinh vừa sợ!
Không ai có thể nghe được tiếng bọn họ nói chuyện,
lúc này mọi người đều đang dồn chú ý vào chiến trường, không ai nghĩ tới vào thời
khắc mấu chốt Diệp Phàm có thể ngăn chặn được Thần Chi Niệm không thể chiến thắng
kia.
- Thập hồi độ nhân, bách ma ẩn vận, ly hợp tự
nhiên, hỗn động xích văn, vô vô thượng chân... *
Diệp Phàm bảo tướng trang nghiêm, hóa thân là
Đạo Tôn bất diệt, tụng ra kinh văn càng thêm rộng lớn, làm cho chư thiên đều
lâm vào rồi cộng minh. Đồng thời máu thịt màu vàng trên người hắn sống lại,
thương thế lành hết, thân thể phục hồi như cũ, càng ngày càng sâu không lường
được.
Ngọn đèn dầu thân người mặt quỷ lửa cháy bừng
bừng, chiếu rọi chín tầng trời mười tầng đất, xuyên thấu hết thảy âm khí mù mịt,
tập trung vào Thần Chi Niệm như muốn đốt cháy hắn sạch sẽ.
Thần Chi Niệm có pháp lực thông thiên triệt địa,
nhưng lúc này lại không vận chuyển ra được, dưới chiếc đèn cổ này run rẩy, một
thân âm khí đều bị che lại.
Đột nhiên, áo khoác màu đen che khuất đầu hắn
bay lên, hắn ngửa đầu lên trời phát ra một tiếng rống chấn vỡ vòm trời, tóc quỷ
trên đầu hắn bay tung, vô cùng khủng bố.
Mọi người đều kinh sợ đến ngây người, từng
viên từng viên tinh tú nổ tung. Đồng thời hắn cũng lộ ra hình dáng, đúng là một
gương mặt tái nhợt, cực kỳ giống thân thể chân thật cổ xưa!
- Hắn là ai vậy, vì sao nhìn thật quen mắt, ta
dường như ở trong hình khắc trên một vách tường cổ xưa đã nhìn thấy qua thân ảnh
này!
- Đó là chân diện mục của hắn sao? Ác niệm...
của Đại đế cổ, hắn là tồn tại trong hình khắc đá, là chí tôn cổ đại từng truy
tìm trường sinh, kết quả quá mức đáng sợ kia ư!
Ở chỗ sâu trong tinh không hai lão nhân cực kỳ
rung động, hiểu biết càng nhiều trong lòng càng sợ hãi lớn. Sau khi nhìn thấy
khuôn mặt tái nhợt kia, trái tim trong ngực bọn họ nhảy lên kịch liệt.
- Thánh thể ta đến đây!
Một thân ảnh hùng vĩ xuất hiện, Bá vương đứng
sừng sững dưới vòm trời, tử khí ngập trời, không thể không nói chiến lực của hắn
thật kinh người, lại có thể từ khu vực Âm Ngư đánh tới đây, xông vào khu vực
Dương Ngư của Thái cực tiên đồ.
Diệp Phàm đứng dậy, thần sắc trang nghiêm, chiếc
đèn cổ treo một bên đầu vai, đứng trên pháp đài màu vàng, như là một cổ đế trên
Đài phong thần, ánh mắt lấp lánh không chừng, cất chứa vạn vật sinh linh.
“Ầm!”
Hắn chỉ ngón tay một cái, chiếc đèn cổ của
Linh Bảo Thiên Tôn lưu lại liền nhằm về phía Thần Chi Niệm thiêu đốt.
- A… ô...
Thần Chi Niệm gào rống, thối lui cực nhanh,
không dám chạm tới cổ khí của đạo giáo Tam Thanh lưu lại.
“Ầm!”
Hắn lại đánh ngược về hướng Bá vương. Máu tím
bắn ra, thân thể khôi vĩ của Bá vương gần như vỡ nát tan tành, nửa thân trên
tách rời nửa dưới, lộ ra xương trắng dày đặc.
(* Đây là Âm Phù Kinh của Đạo Lão.)