Trước chiến trường, Diệp Phàm đứng một mình,
tay cầm trường kiếm chỉ lên trời, lưỡi kiếm nhuộm máu, người Vương gia không ai
dám đứng ra chiến đấu, một mảnh lặng ngắt.
- Vương Đằng ở đâu, có ai dám ra đánh một trận?
Diệp Phàm một mình đối mặt quần hùng.
Nhưng mà vẫn không có ai dám bước ra, Diệp
Phàm khẳng định Vương Đằng không có trong tộc, bằng không dựa theo tính cách của
hắn thì sớm đi ra, tuyệt đối không thể chờ đến giờ.
Trước thần thổ, sĩ khí Vương gia thấy đáy,
nhưng lại không ai dám tiến lên, khiến cho trong lòng nhiều người trầm xuống,
âm thầm than thở, mất đi một loại tâm huyết.
Ở bên kia, Man Vương cùng Hắc Ám Vương chiến đấu
sinh tử kịch liệt, chiến khí ma cổ sôi trào, hắc ám ma khí dữ dội, hai bên chiến
đấu đến hồi gay cấn.
Phốc!
Tia máu ghê người bùng lên, một chuỗi máu đen
trào ra, đó là hắc ám ma huyết, mỗi một giọt đánh xuyên qua hư không, vẽ lên một
mảnh đạo ngân, có hư ảnh thần ma xuất hiện.
Một cánh tay của Hắc Ám Vương bị Man Vương kéo
ra, máu tươi đầm đìa, nhưng hắn cũng ác độc, cánh tay cụt phun ra ma huyết chọc
thủng ngực Man Vương.
Hai đại vương giả đối đầu, một đã danh chấn
thiên hạ mấy ngàn năm, một đã ẩn tu Nam Lĩnh hơn ngàn năm giờ xuất thể, đúng là
đối đầu sắc bén.
Nhưng mà tất cả người Vương gia thần sắc khó
coi, bởi vì bọn họ biết Hắc Ám Vương không chống đỡ được bao lâu nữa, cái gọi
là nội tình lộ ra sẽ chết, trừ khi có thể nhanh chóng chém giết Man Vương, bằng
không không thể xoay chuyển cuộc chiến.
Đại chiến ngày càng kịch liệt, hai bên bắt đầu
đấu nắm giữ đạo, đủ loại bí thuật xuất hiện.
Lúc này, trời giáng dị tượng, rải xuống cam lộ,
không trung rải hoa sen, thiên âm đạo đạo phủ xuống, bao phủ nơi hai vị vương
giả.
- Đám nhỏ, còn chờ gì? Thời điểm báo thù cho tộc
nhân đã tới, vó ngựa đạp bằng thể gia hoang cổ, từ nay xóa tên bọn chúng!
Man tộc trưởng vung tay, tự mình thổi hồi kèn
chiến thắng.
Ô ô....
Còi sừng trâu thượng cổ phát ra tiếng như sấm
vang, tựa như một con quái vật gầm lên, chấn động màng tai người khác.
Mấy vạn thiết kỵ cùng xung phong, cảnh tượng
này rất dọa người, từ trên trời xuống mặt đất như một cơn lũ đen bùng nổ.
Trên trời dưới đất rậm rạp toàn là bóng người,
tiếng hô giết chấn động.
- Giết....
- San bằng thể gia hoang cổ!
- Vó ngựa đạp bằng Vương gia, từ nay xóa tên
chúng khỏi thể gian!
Thiết kỵ Man tộc cùng rống to, đạp bầu trời muốn
sụp xuống, như ngàn vạn chiếc trống cùng nổ vang, đinh tai nhức óc.
Công chiếm một thể gia viễn cổ, trong mắt người
thường không khác gì chuyện nhảm nhí, ngày thường không hề nghĩ tới, hôm nay thật
sự sẽ xảy ra.
Mấy vạn thiết kỵ vọt vào Bắc Nguyên, bước vào
trọng địa Vương gia, lúc này tiếng hô giết ngập trời.
Hắc Ám Vương muốn ngăn cản cũng không được,
lúc này bị Man Vương cuốn lấy, lúc nào hắn cũng có nguy hiểm ngã xuống.
- Giết...
Diệp Phàm, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch cũng ra
tay, đánh sâu trong biển người, chém giết cường giả.
Diệp Phàm tay trái trường đao, tay phải thiết
kiếm, tung hoành chém giết, quét qua là một mảnh, có xác chết trẻ tuổi, cũng có
đầu bạc trắng, không gì cản nổi, không ai chống đỡ được.
Trên bầu trời, chiến xa, cổ thuyền, tòa thành,
tất cả đều bay lên chống đỡ đại quân Man tộc, một mảnh bầu trời đỏ rực, xác chồng
như núi.
Đại quân đánh sâu vào, trừ phi lực lượng cá
nhân cực kỳ hùng mạnh, bằng không sẽ có vẻ cực kỳ yếu đuối, bị bao phủ rất
nhanh.
Diệp Phàm hoành hành vô địch, đánh nát mấy tòa
Thần Thành, nhắm về phía thần thổ quét ngang, máu tràn khắp nơi.
- Giết...
Đây là một thế giới ngập trong máu, mặt đất
toàn là xương trắng, nơi nơi đều là xác chết, tràn ngập tàn khốc máu tanh.
Bất cứ trận đại chiến nào cũng thể, chói lọi
huy hoàng bao phủ, chẳng qua là người sau tô son trát phấn mà thôi.
Chiến trường chân chính là tràn ngập máu
xương, là tàn bạo, là đáng sợ, tràn ngập giết chóc, không có đúng sai, trong
khoảng khắc chỉ có sống hay chết.
Lúc này, mọi người sẽ không nghĩ gì khác, chỉ
có chiến đấu, vì sống sót, vì sinh tồn, chỉ có đánh một trận tới cùng, quyết định
thắng thua.
- Giết!
Người kêu thú rống, rất nhiều người gào tới
khàn giọng, binh khí chém tới cong cả lưỡi, toàn thân là máu, người đầy vết
thương, nhưng vẫn lao lên chém giết.
- Chỉ có thể tung hết nội tình, dù là bại lộ tất cả,
từ này vô duyên với thể gia hoang cổ, bởi vì đã không còn chọn lựa nữa, bằng không
diệt tộc đến trước mắt rồi.
Một vị nguyên lão Vương gia rống giận.
- Ta dùng thân phận đại tộc trưởng, ra lệnh
các vị cha chú, mở ra thần tàng vĩnh hằng, bày ra tất cả nội tình, tiêu diệt tất
cả kẻ địch!
Vương Thành Thần rống to.
Trong thần thổ liền truyền ra khí tức khủng bố,
một thanh Tử Điện Chùy bay lên, phát ra hào quang chói lọi thiên cổ, chói sáng đến khủng bố.
Đó là Thánh binh vô thượng của Vương gia, nằm
trong tay Đại Thánh Nhân tộc, khủng bố gấp trăm lần cây chùy không đầy đủ của
Diệp Phàm cướp được.
Thiên địa đại đạo, hoa văn vô cùng, đan xen
toàn thể như có ngàn vạn tia điện tím lan tràn, như có Hồng Mông Tử Khí bốc
hơi.
Một thanh Thánh binh đáng sợ, phát ra uy thể lập
tức cản trở cả vạn thiết kỵ, tựa như có thể hủy diệt ba ngàn đại thế giới.
Một tiếng nổ lớn, Thạch Phủ treo cao trên đại
quân Man tộc, cố định giữa bầu trời, phát ra khí tức đáng sợ như chọc thủng xưa
nay.
Nó cũng đan vào văn lạc đại đạo vô tận, cũng
có ngàn vạn đạo thần lực bảo hộ thiết kỵ.
Phốc!
Một mảnh hoa máu đen bừng lên, giữa chiến trường
bên kia, vương giả đại chiến đã cho ra kết quả.
Thần thể Hắc Ám Vương đứt đoạn, nửa người trên
dính đầy máu đen, bay ngược ra ngoài, hắn bị Man Vương dùng bổng xương trắng
đánh nát thành hai đoạn, nửa người dưới đã sớm thành thịt vụn.
- A...
Hắc Ám Vương kêu to, cả người đầy máu đen, nửa
người trên đang tan vỡ.
Man Vương thần lực kinh người, hét lớn một tiếng,
núi sông run rẩy, hắn vùng bổng xương trắng đánh mạnh xuống, gió rít cạo mặt đất
lõm mấy mấy chục trượng, đá lăn thành phấn.
Hắn thừa thắng xông lên, không muốn cho đối
phương có cơ hội cắn ngược lại, bằng không vương giả đỉnh phong sắp chết tung một
chiêu cực kỳ đáng sợ, có thể xảy ra biển cố.
- Cửu Thiên Thập Địa, hắc ám...
Quả nhiên, Hắc Ám Ma Vương khẽ gầm lên, phát
ra âm thanh như nguyền rủa.
- Giết!
Man Vương gầm rung trời đất, vung bổng đánh xuống,
ép hắn không thể hô lên.
Xẹt!
Cùng lúc, một đạo ánh sáng bắn tới như một mũi
tên, xuyên thấu thân thể Hắc Ám Vương, Thương Long ra tay vào lúc mấu chốt, móc
chiếc sừng còn lại chém đầu Hắc Ám Vương.
- Chết đi!
Man Vương rống to, bổng xương trắng nện xuống,
phốc một cái đánh nát đầu Hắc Ám Vương, trắng đỏ tung tóe, hình thần hủy diệt.
Một vị ma vương khủng bố tu đạo hơn bốn ngàn
năm, tiếp đó tự phong ấn một ngàn năm trăm năm, đã bị giết chết, Vương gia đại
loạn.
Một tiếng nổ ầm ầm, chiếc Tử Điện Chùy chui ra
từ trong thần thổ bắn ra một nam tử anh tuấn, ánh mắt bắn tia chớp tím, hào
hùng ngạo nghễ thiên hạ, toàn thân quấn quanh đại đạo.
Hắn không nói một lời, nhanh chóng đánh về
phía Man Vương, muốn một- chiêu phải chết.
- Bắc Cực tiên quang!
Man Vương khiếp sợ bay lên trời, nhanh đến tận
cùng, lên đến trời cao nắm lấy Thạch Phủ vô thượng, dùng sức bổ xuống.
Ầm!
Uy lực binh khí Đại Thánh bùng nổ, che trời ngập
đất đánh lên nam tử kia, bầu trời cũng rung lên.
- Nam tử kia thật đáng sợ, đã sắp bước vào
lĩnh vực Thánh nhân rồi!
Lệ Thiên hoảng sợ.
Vào lúc mấu chốt, thần linh ẩn trong Thạch Phủ
sống lại lao ra, đó là một đoàn ánh sáng mơ hồ chặn đứng nam tử khiến hắn không
thể đột phá.
Ầm!
Thần Nữ Lô sống lại, Diệp Phàm dùng nó bảo hộ
chiến sĩ Man tộc, sợ Vương gia lôi nội tình khác tập kích.
Nam tử anh tuấn kia cực kỳ đáng sợ giằng co với
thần linh trong Thạch Phủ, khiến cho thiên địa sụp đổ, hủy diệt khắp nơi.
Rốt cuộc, một lát sau hắn dần dần nhạt đi, chậm
rãi biến mất.
Thần linh quang nhập vào trong Thạch Phủ, Man
Vương phun máu, bị thương nặng, dù là dùng binh khí Đại Thánh hộ thể vẫn thiếu
chút ngã xuống, đủ thấy nam tử kia đáng sợ cỡ nào.
- Thật không ngờ, trong nội tình Vương gia các
ngươi lại có một đạo Bắc Cực tiên quang!
Man Vương cầm máu, nuốt vào một viên bảo đan
khôi phục nguyên khí.
Rất nhiều người giật mình, ngay cả Vương gia
cũng không có mấy người biết được trong tộc có bậc nội tình này.
Bắc Cực tiên quang được gọi là ánh sáng bất hủ,
có thể hợp đạo với nguyên thần một người, bảo trì bất hủ, khi cần thiết có thể
phát ra một chiêu khủng bố.
Nhưng mà nó chỉ có thể phát ra một chiêu, sẽ
tán đạo, chỉ tồn tại trên đời khoảng nửa khắc, khó mà kéo dài, thường ngày sẽ
dùng Thánh binh vô thượng trấn áp, vĩnh viễn không xuất thể.
Chỉ duy nhất Bắc Cực mới có, mười vạn năm chỉ
bay ra một đoàn, từ xưa đến nay rất ít người nhìn thấy, đây là lần đầu nhìn thấy
có người hợp đạo với Bắc Cực tiên quang.
- Người thu thập luyện hóa Bắc Cực tiên quang
cuối cùng còn chưa hoàn toàn thành Thánh, bằng không ta đã thành bụi bặm rồi.
Man Vương nói.
Vương gia có nội tình như thế thật nằm ngoài dự
đoán của mọi người, thiết kỵ Man tộc rút lui, nằm dưới Thạch Phủ cùng Thần Nữ
Lô bảo hộ tạm thời ngừng công kích.
- Dốc hết nội tình, nhất định phải giết hết
đám dã nhân này.
Đám người Vương Thành Thần nổi giận, mấy chục
đại năng đã sắp chết sạch, ngay cả nội tình cũng tổn thất hai loại, nếu không
thể xoay chuyển cục diện thì chỉ có diệt tộc.
Tất cả người Vương gia lui vào thần thổ, cùng
nhau thúc đẩy Tử Điện phát ra hàng tỷ đạo ánh sáng, Thánh binh hoàn toàn sống lại
như một vị Thánh nhân viễn cổ sống lại, một đạo ánh sáng tím xông thẳng lên trời.
Vào lúc này, có không biết bao nhiêu thế lực lớn
khắp Bắc Nguyên hoảng sợ, rất đông cường giả cùng nhìn về phía chân trời xa
xôi, nhìn chằm chằm đạo ánh sáng tím kia.
Rống...
Mấy vạn thiết kỵ tụ lại một chỗ, đang thúc đẩy
Thạch Phủ, cùng có thánh lực bùng nổ mênh mông, binh khí này cũng đang sống lại.
- Còn có một kiện của ta!
Diệp Phàm kêu to, tể ra Thần Nữ Lô treo ở trời
cao.
Một người muốn làm một kiện Thánh binh sống lại
toàn diện, đó là không thể. Nhưng mấy vạn thiết kỵ hợp lại một chỗ thì khác,
huyết khí bốc lên, mọi người cùng nhau thúc đẩy, Thần Nữ Lô cũng bùng lên hào
quang chói lọi.
Hơn nữa, lúc này nó phóng to toàn diện, lập tức
che phủ bầu trời, không còn to bằng bàn tay như lúc ở chỗ Diệp Phàm. Đây mới là
bản thể chân chính của nó, có thể phá hủy chư thiên.
Toàn bộ người Vương gia sắc mặt trắng bệch, mọi
người đang run rẩy, hai kiện đại Thánh binh đồng thời hiện ra, thật là khiến
người ta hoảng sợ. Bọn họ chỉ có một kiện Thánh binh truyền đời, làm sao chống
đỡ được?
- Không phải sợ, nội tình tộc ta sâu đậm, bọn
họ không thắng được.
- Tộc ta có mười mấy loại nội tình, không thể
thua được.
- Mời đưa ra nội tình mạnh nhất gia tộc, dù có
làm cho thể gian máu chảy thành sông, thây phơi ngàn dặm, cũng phải làm thế!
Người Vương gia rống lớn, tiến hành liều mạng
cuối cùng.
Ầm!
Tử Điện Chùy chợt lóe sáng, bên trong tự diễn
hóa thế giới, bay ra một khối Nguyên trong suốt như băng tuyết.
Diệp Phàm lắp bắp kinh hãi, đó tuyệt đối là Thần
Nguyên, nhưng khác với bỉnh thường, không chói mắt, mà sáng lạn như sao trời,
bóng loáng nhu hòa.
Ngày xưa ở Thần Thành Bắc Vực cắt ra một cô
gái xinh đẹp, chính là phong ấn trong loại Thần Nguyên này.
Lúc này, trong khối Thần Nguyên kia có một con
mãnh thú, diện mạo khủng bố, mọc ra ba đầu, chính giữa là đầu rồng, hai bên là
đầu khỉ và đầu chim.
Nó không cao lớn, chẳng qua chỉ dài hai thước,
toàn thân dày đặc vảy như thần thiết, khoẻ mạnh lực lượng khiếp người.
Nó vừa xuất thế, thân thể liền run lên, tiếp
đó phát ra một cỗ khí thể ngập trời, lập tức có một nửa số người mềm nhũn té xuống.
- Đây là nội tình mạnh nhất tộc ta, nếu các
ngươi có thể chiến thẳng, chúng ta chấp nhận, chờ các ngươi diệt tộc, bằng
không thì toàn bộ các ngươi chết đi!
Mấy người cầm quyền Vương gia điên cuồng hét
lên, lúc này bọn họ sắp điên rồi.
- Tổ Thú thái cổ!
Man Vương chấn động.
- Đó là... ta cảm giác khí tức như Thánh nhân!
Lệ Thiên dựng hết tóc gáy.
- Các ngươi dùng Thánh binh vô thượng trấn áp
Tổ Thú như thế, nếu để nó xuất thể thì chắc chắn máu chảy thành sông, nó sẽ đại
khai sát giới khắp nơi.
Man tộc trưởng quát.
- Là các ngươi bức ta, tất cả tìm chết đi!
Người Vương gia cũng điên cuồng hét lên.
- Chưa chắc, mặc kệ các ngươi có bao nhiêu nội
tình, Man tộc ta đều không sợ, chúng ta chỉ cần một vị Chiến Thần là được!
Man Vương quát to.
Ầm!
Chiếc Thạch Phủ trên bầu trời mở rộng tiểu thế
giới, một vị nam tử cao to phong ấn trong Thần Nguyên xuất hiện, tựa như một vị
Chiến Thần.
Đó là một khối Thần Nguyên đầy đủ, hiển nhiên
là dùng dịch Thần Nguyên ngưng tụ thành, không có một chút khe hở, cao hơn hai
thước.
Ở giữa là một nam tử uy mạnh, khoảng ba bốn
mươi tuổi, râu quai nón như mạt sắt, mắt to như chuông đồng, da màu đồng cổ, mặc
áo da thú, giống như một vị Chiến Thần chuyển thế.
- Thần Nguyên hóa lỏng, bộc lộ ra cũng không
chết, còn có bậc nội tình này!
Người Vương gia tuyệt vọng, bởi vì bọn họ cảm
nhận được một loại khí tức có thể trấn áp con Tổ Thú kia, khiến cho nó cũng run
lên.
Oong!
Nam tử như Chiến Thần kia dù đang ở trong khối
Thần Nguyên, nhưng lúc này như tỉnh lại, lập tức uy hiếp thiên địa, khắp chốn
run sợ.
- Chiến tổ vạn tuế!
- Tổ tông mười bảy đời vạn tuế!
Tất cả chiến sĩ Man tộc đều hò hét, vang vọng
thiên địa.
Ầm!
Nam tử như Chiến Thần cũng không đi ra khỏi Thần
Nguyên, cả khối Nguyên cùng đè xuống, uy áp vô thượng khiến cho tất cả mọi người
quỳ xuống.
Con Tổ Thú kia cũng không phá Nguyên đi ra,
bay lên trời quay đầu sợ hãi, có thể thấy được trong lòng nó hoảng sợ.
Tất cả người Vương gia tuyệt vọng, tai họa diệt
tộc phủ xuống, dù cho dốc hết nội tình đi ra cũng không thể xoay chuyển, không
ai có thể kháng cự Chiến Thần kia!
- Vương gia xong rồi!
Diệp Phàm lẩm bẩm, không thể có kỳ tích xảy
ra, nội tình Man tộc thật sự chấn động thể gian.
Một trận chiến này đã hạ màn, ngũ vực sắp sửa
động đất.
Hành động vĩ đại mười vạn năm chưa từng có, vó
ngựa đạp bằng thế gia hoang cổ, một cái
truyền thừa bất hủ sắp đi tới điểm kết thúc.