Đây cũng không phải là tin tức một sự kiện huy
hoàng gì, nhưng đặc biệt truyền đi rất mau, thông qua vực môn lan tràn đi các
nơi, khắp cả Đông Hoang đều biết, đều chú mục vào.
- Hắc! Có nghe nói gì không? Thiên Hoàng tử của
Cổ tộc đi đến Nam Vực dọa người, nghe nói hang ổ ở hậu phương bị người vét sạch,
thật sự là làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.
- Hắn hùng hùng hổ hổ kéo xuống phương Nam,
quân lâm đất phương Nam như duy ngã độc tôn lục hợp bát hoang vũ nội, lại xảy
ra loại chuyện này, thực đúng là một cú ngã lộn nhào trong hầm cầu.
Rất nhiều người đều châm biếm, nhiều năm qua
như vậy Thiên Hoàng tử quá cường thế, gây hận thấu xương cho không ít người,
tuy nhiên nhiều năm qua không người nào dám chạm tới cọng râu hổ này.
Chính ngay cả trong cổ tộc cũng có không ít
người cười lạnh, cũng không phải tất cả các đại tộc đều đứng cùng một phe, rất
nhiều người đều thờ ơ lạnh nhạt, tĩnh lặng chờ xem tình thế phát triển.
- Ha ha... Hành cung đều bị người dọn đi, đây
là cái gọi là con nối dòng của Bất Tử Thiên Hoàng ư, tương lai cũng muốn thống
ngự vạn tộc sao? Nằm mơ đi thôi!
Ngày này, khắp thế gian đều dõi mắt về Đông
Hoang, đây là một chuyện khôi hài hoang đường khiến Thiên Hoàng tử lâm vào bị động
trước nay chưa từng có, điều này đả kích uy vọng của hắn là không thể đo lường.
Chuyện này thật ly kỳ, làm cho rất nhiều người
không khỏi buồn cười, ngay cả nhân vật lớp người già đều chỉ có thể nói người
khởi xướng quá mức thiếu đạo đức, chỉ một cái khố hoàng kim thôi mà lại hủy diệt
hình tượng anh vĩ của một vị Thần tử.
- A...
Thiên Hoàng tử tức sùi bọt mép, ngửa mặt lên
trời thét dài, ngọn núi đổ sụp xuống từng mảng, trong tiếng “ù ù” hóa thành bụi
bậm. quét ngang tám trăm dặm, trong vùng đất hoang dã ở Nam Vực cũng không biết
có bao nhiêu dãy núi sụp đổ.
- Không thể nhịn được nữa, không giết các
ngươi ta thề không làm người!
Mặc dù là quét ngang Đông Hoang lật lên từng tấc
đất, hắn cũng phải báo thù rửa hận, đây là một loại nhục nhã tận cùng, kiêu ngạo
như hắn một ngày này tức giận đến hộc máu mấy lần.
Khuôn mặt anh tuấn của hắn hơi có vẻ dữ tợn,
thần tư thánh cốt nhưng lúc này gần như nhập ma, trên thiên linh cái vọt lên một
luồng huyết quang nối thông trên trời dưới đất, trong khu hoang dã bất kể là
chim bay cá nhảy tất cả đều nơm nớp lo sợ, quỳ rạp trên mặt đất, hướng phía này
dập đầu sát đất.
Thiên Hoàng tử đứng sừng sững trên chiến xa cổ,
trước sau giá lâm từng tòa từng tòa cổ thành. Tu sĩ Nhân tộc đều có dự cảm bất
lành, ai cũng lộ vẻ sợ hãi, cũng không dám khinh thị nữa. Huyết mạch lực của Thần
kia vang dội cổ kim, khủng bố dọa người.
- Không có Phòng đấu giá nào dám tiếp nhận những
sinh ý này ư? Không sao, tự chúng ta đi bán vậy!
Một đám nhân sĩ vô lương uống xong Ngộ Đạo
Trà, nghiên cứu qua bàn cờ đá, sau đó lại cười to một trận, bọn họ một đám thần
thanh khí sảng, trấn định tự nhiên, tuyệt không vội vã quyết chiến.
Các Phòng đấu giá lớn ở Nam Vực sợ ách nạn, rốt
cục có người giống như đi bán dạo cao da chó, đi trên đường cái ngỏ tắt ngỏ nhỏ
rao hàng, mười đồng bán một cái khố hoàng kim có thần văn.
Không ai dám mua, không nói gì khác, chi riêng
chất liệu cùng với văn lạc Thần linh ẩn chứa bên trong chính là vô giá, nhưng
cũng không một người nào dám tham gia.
Đương nhiên, một bên nhân sĩ vô lương cũng
không định bán đi, chỉ là muốn tạo ra một phen động tĩnh coi như trắng trợn tát
vào mặt Thiên Hoàng tử, muốn tạo dư luận ồn ào xôn xao cho cả thế đều biết.
- Vào Trung Vực!
Trong một dãy núi tại Nam Vực, “keng” một tiếng
Thiên Hoàng tử rút ra Thiên Đao bất tử, lập tức bổ đứt vòm trời, một mảnh vẫn
thạch rơi xuống trên mặt đất.
- Thần thông của Thiên Hoàng tử càng ngày càng
sâu không lường được, có thể dễ dàng triệu hoán mảnh nhò tinh tú, sớm muộn gì
cũng có một ngày có thể hái sao lấy trăng trên trời.
Một vị Đại thống lĩnh Cổ tộc cả kinh nói.
Một đoàn đại quân chậm rãi tiến vào một tòa
môn hộ thật lớn, biến mất ở trên hư không, đi lên phía Bắc.
Trung Vực không hề còn yên tĩnh, Thiên Hoàng tử
đi về hướng cả thế gian đều đang chú ý, nhất cử nhất động đều liên quan đến
phong vân đại sự Đông Hoang, tại thời kì mẫn cảm này, khắp nơi đều rất căng thẳng.
- Bẩm báo Thiên Hoàng tử! Người bán nội khố
hoàng kim kia đang ở Hiên Khâu cổ thành!
Có người đến bẩm báo, thần sắc sợ hãi, sợ dưới
cơn thịnh nộ Thiên Hoàng tử bổ hắn một đao.
- Sát!
Thiên Hoàng tử ánh mắt ác nghiệt, cầm trong
tay Thiên Đao bất tử chi về phía trước xa xa, lập tức bầu không khí đầy sát khí,
lá cây khắp núi non đều khô vàng, toàn bộ bay lả tả, như mùa thu tới.
Nhưng mà, đợi đến lúc bọn họ đuổi tới nơi, người
rao bán như bán cao da chó đã biến mất, không còn ở nơi đây.
- Bẩm báo Thiên Hoàng tử! Người kia xuất hiện ở
U Nguyệt cổ thành!
“Xoạt!”
Thiên Hoàng tử tóc đen dựng lên, mâu quang khiếp
người, một đao chém xuống, huyết quang dài tới mấy trăm dặm, làm cho một cái hồ
nước lớn phía trước bốc hơi cái cạn khô, đồng thời xuất hiện mấy chục ngọn núi
bị cắt cụt ở tận cuối đại địa.
Bát bộ thần tướng liên tiếp phóng vọt tới chín
tòa cổ thành lớn, kết quả tất cả đều là công dã tràng, cũng không có đuổi kịp địch
thủ, giận oán khôn cùng, đoàn đại quân này chuyển động ngập trời sát kiếp, nơi
đi qua chúng sinh sợ run.
Bọn họ như là một đám thiên binh thiên tướng,
khí thế cường thịnh không gì so sánh nổi, phong vân thập phương rung chuyển,
ngàn vạn dãy núi đều đang run rẩy, chim bay mãng thú đều nằm phục sát đất.
- Thôi diễn ra rồi, bọn họ nhất định sẽ xuất
hiện ở Chân Hiền cổ thành, chúng ta có thể đi phục kích, giết sạch bọn chúng!
Cổ tộc cũng có người tinh thông bói toán, có
thể bói quẻ tương lai, dó được một tia thiên cơ, hơn nữa khi bói toán hao phí
tâm huyết, sẽ càng tinh chuẩn hơn không ít.
- Trừ phi trên người hắn có Đế binh, hoặc là
huyết mạch lực được ông trời chiếu cố, cường thịnh như Thần tử, bằng không trốn
không thoát thôi diễn của ta!
- Tốt!
Thiên Hoàng tử gật đầu, cho một bộ phận người
tiếp tục đuổi bắt, sau đó đích thân hắn mang theo một bộ phận người bí mật đi tới
trước Chân Hiền cổ thành, chuẩn bị phục kích đại địch.
Tới hiện tại, ai cũng đều biết địch nhân cố ý
như thế, cái gọi là rao bán nội khố hoàng kim chính là muốn sỉ nhục hắn, là để
đáp lại câu “gà đất chó sành” theo như lời hắn nói.
Chân Hiền Thành, là một tòa thành của hiền giả
ở địa vực trung bộ Đông Hoang, trong thời kỳ thái cổ ở trong tòa thành này
không chỉ xuất ra một vị thánh hiền, vì vậy mà được gọi tên như thế.
Lúc này bầu không khí trong thành cực kỳ áp lực,
châm rơi có thể nghe, bất kể là quán trà hay là tửu lâu, không có người nào dám
lớn tiếng bàn luận, bầu không khí nặng nề làm cho người ta hít thở không thông.
Bởi vì, một người bán hàng rong đang rao hàng
một cái nội khố hoàng kim, khiến cho mọi người đều câm như hến, đi vòng quanh hắn.
- Hôm nay để ta xem ngươi chạy đi đâu cho
thoát!
Đột nhiên vang lên một tiếng quát, làm cho cả
tòa thành thiếu chút nữa sụp đổ, một đám đại quân xuất hiện, đông nghìn nghịt
chật ních vòm trời.
Thiên Hoàng tử đứng trên chiến xa cổ, sắc mặt
âm trầm, thanh Ma Đao trong tay chi xuống phía dưới, khí tức cường đại như từng
viên từng viên cổ tinh lay động.
- Sát!
Thân ảnh một đám cổ tộc thẳng hướng phóng vào
trong thành, sát khí tràn ngập khắp nơi, bọn họ muốn bằng thủ đoạn tàn khốc bắt
sống người này, lưu lại cho Thần tử xử lý.
Đột nhiên, trên hư không phía trên chiến xa cổ
một đạo hào quang nở rộ, như là Thiên Ngoại Phi Tiên, đánh tan đám mây, chấn động
khắp bầu trời, hóa thành một đạo cầu vồng bay đến.
Diệp Phàm cầm trong tay một cây thần thương,
thân mình băng ngang trời tới, đánh về phía đinh đầu Thiên Hoàng tử. Một thương
kinh diễm, chiếu rọi cổ kim tương lai, đâm nát vòm trời.
Tiên quang rực rỡ tươi đẹp, ráng màu tường hòa
phun trào, hiện tại, tương lai dường như đều bị một thương này xỏ xuyên qua, hỗn
độn bắn ra bốn phía, chấn ra sức mạnh to lớn có thể sáng lập thế giới.
“Phốc!”
Trên vòm trời thân thể anh vĩ cầm trong tay Ma
Đao kia, thiên linh cái nổ tung, sóng máu vọt lên cao mấy thước, tử thi ngã xuống
trên chiến xa.
- Đã sớm chờ ngươi đã lâu, chỉ có ngươi mới làm
như thế!
Bỗng dưng, vang lên thanh âm ác nghiệt từ một
phương hướng khác, trong tay cầm một thanh Thiên Đao hừng hực chém ngang tới, lại
một Thiên Hoàng tử xuất hiện, vừa rồi không phải là chân thân của hắn.
Cùng một lúc tiếng phượng hót rung động trời
cao, một con tiên phượng bay múa, giương cánh đánh lên bầu trời.
“Rống...”
Kỳ lân vừa rống núi sông vỡ nát, trong cơ thể
nam nhân anh vĩ kia máu lưu động như tiếng sấm, tràn ngập một lực lượng mang
tính bùng nổ đánh về phía Diệp Phàm ở phía trước.
Đồng thời ở bên cạnh hắn còn có một nữ nhân
tóc lam, xinh tươi động lòng người, nhưng tản mát ra năng lượng lại như Thần
minh đến trái đất, từng bước hạ xuống, trời sụp đất nứt.
Bốn Cổ Hoàng tử đồng thời ra tay vây chặt địa
phương này, không để cho kẻ đột kích kia có cơ hội còn mạng sống, phải vây khốn
hắn.
“Xoạt!”
Thế nhưng người bị vây ở trong đó đương trường
liền hóa thành một làn khí xanh, tiêu tán trong thiên địa, mặc cho bọn hắn bao
vây cũng phí công vô ích.
Phía cuối chân trời, chân thân Diệp Phàm mở mắt,
bắn ra hai chùm tia sáng như hai ngọn lửa, đứng bật lên.
Thánh Hoàng tử cầm trong tay đại côn Ô Kim,
nói:
- Ta đã tập trung Thiên Hoàng tử, tất phải
đánh chết hắn ở Trung Vực!
- Xuất hiện cho ta, nếu các ngươi không hiện
ra, ta liền tàn sát cả tòa Chân Hiền Thành!
Thiên Hoàng tử anh tuấn phi phàm, nhưng lúc
này lại lộ thần sắc khiếp người, cầm trong tay Ma Đao làm như sắp bổ xuống tòa
thành phía dưới.
“Xôn xao!”
Chân Hiền Thành như bị nổ tung, tu sĩ hỗn loạn
như chim muông bủa ra bốn phương tám hướng chạy trốn, phàm nhân lại càng sợ
hãi, gào khóc chạy về phía cửa thành.
- Chó cùng rứt giậu, đây là hắn hoàn toàn kéo
xuống mặt mũi muốn bức chúng ta đi ra ngoài, có lẽ hắn nghĩ rằng ngươi là Nhân
tộc, sẽ không buông bỏ hết thảy!
Thánh Hoàng tử nói với Diệp Phàm.
- Ngươi dám!
Đột nhiên, trong Chân Hiền Thành vọt lên một cỗ
khí thế ngập trời, một khí cơ Yêu Thánh cường đại tràn ngập ra, khắp nơi chấn động
mãnh liệt, như là vây khóa cả vùng tinh vực lại rồi.
- Khí cơ Thánh nhân, có một vị Yêu Thánh ẩn ở
nơi đây tu luyện sao?
Mọi người đều kinh sợ.
- Là Huyền Quy Thánh nhân.
Đông Phương Dă tóc tai bù xù, giống như một
con dã nhân cười nói, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Bọn họ sở dĩ lựa chọn tòa cổ thành này, chính
là nghe nói Huyền Quy Thần thủ hộ của Man tộc Nam Lĩnh hoài cựu tới đây tìm kiếm
di tích cổ, bởi vậy mới chọn địa phương này làm trạm cuối cùng.
- Bằng một trảm đạo giả nho nhỏ như ngươi cũng
dám khoác lác, muốn diệt một tòa cự thành của nhân loại, dám động tới ta róc
xương lột da sống ngươi!
Thanh âm lạnh lùng từ trong Chân Hiền Thành
truyền ra.
Ai cũng không dự đoán được, Chân Hiền Thành có
một Yêu Thánh tọa trấn, mọi người đang bò chạy ổn định lại, không còn e ngại nữa.
Dù Thiên Hoàng tử có cường thế mấy đi nữa cũng
không dám chọc tức thánh uy, bằng không chỉ một đầu ngón tay là có thể nghiền
chết hắn. Thánh siêu thoát phạm trù của người, cái loại khoảng cách lạch trời
này không thể vượt qua.
Tuy nói rằng Thánh nhân không được ra tay,
nhưng cũng có điều kiện hạn chế, điều kiện tiên quyết là ngươi không nên trêu
chọc, nếu như dám tàn sát tòa thành nơi một vị Yêu Thánh cư ngụ, thì có tiêu diệt
mười cái mạng của ngươi cũng không ai dám nhiều lời.
“Xoạt!”
Thiên Hoàng tử cắn răng, sắc mặt âm trầm tột
cùng, một đao chém mở bầu trời, vạch ra một vực sâu dài cả trăm dặm, hóa thành
một hắc động thôn phệ vạn vật.
Trong lòng hắn nghẹn một cơn tức, nhưng cũng
không dám thật sự hủy diệt tòa thành này, bằng không sẽ bị đánh chết tươi tại
đương trường, Tổ Vương thái cổ cũng không cứu được hắn.
- Đi!
Thiên Hoàng tử cầm theo Thiên Đao đi xa, chiến
xa cổ xé rách không trung, ù ù rung động, Bát bộ thần tướng đi theo sát phía
sau.
Còn Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử, Hỏa Lân Nhi đều
biến mất trong vòm trời, bọn họ đạo hạnh nghịch thiên không biết ẩn thân ở chỗ
nào, tới đi tự nhiên ai cũng ngăn không được.
- Tòa thành này không thể tàn sát, ta đi hủy
diệt mười tòa thành khác, cho trên mặt đất ngàn vạn thi thể hài cốt, máu chảy
thành sông, để xem ngươi có đi ra hay không?
Lời nói ác nghiệt vang vọng trên trời cao.