Đây là một đứa nhỏ chừng sáu tuổi, ngay thắt
lưng lượn lờ hỗn độn khí, con ngươi như bảo thạch, tóc đen tự nhiên xỏa xuống đầu
vai, rất là trong sáng, có được linh khí hiếm thấy.
Mọi người đều cả kinh, đứa nhỏ này mới mấy tuổi
mà đã có hỗn độn thêm thân, quá mức kinh người, làm cho mỗi nhân vật lớp người
già đều sinh ra cảm giác bất lực.
Sáu bảy tuổi đã như thế, sau này lớn lên sẽ
như thế nào nữa? Cùng lứa tuổi trên thế gian này lại có mấy người có thể chế
hành. Mọi người thở dài, người của cấm địa Sinh Mệnh đi ra thật sự khiến người
ta có điếm tuyệt vọng.
- Thiên tư ngút trời, xưa nay hiếm thấy, Thần
Minh huynh sinh được một đứa con hoàn hảo, nhất mạch các ngươi này ba đời đều
cường đại, xem ra kế thừa càng ngày càng vững chắc!
Ám Bồ thở dài, trên gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ
hâm mộ.
- Không tính là gì! cổ đại còn có đứa nhỏ càng
cường đại hơn, ngươi cũng không phải chưa từng nghe nói qua!
Thần Minh nói, nhưng cũng rất vừa lòng với con
nối dòng của mình, máu Đế cách một thế hệ không hề yếu bớt, mà còn xuất sắc
hơn, thiên phú đạt tới cực hạn.
Hắn dẫn theo ba đứa nhỏ đi kiến thức và lịch
lãm, không phải đều là con nối dòng của hắn, nhưng đều xuất phát từ cấm địa
Sinh Mệnh. Nhân vật vào loại như hắn có thể được tuyển chọn phong ấn, tự nhiên
đều là hạng cường đại nhất. Chính là mấy đứa nhỏ này cũng như thế.
Hiển nhiên, những đứa nhỏ này được bày ra cấm
chế cùng lạc ấn, người ngoài không thể thăm dò tu vi sâu cạn, càng không thể ngấm
ngầm ra tay gia hại.
Nhưng chỉ dựa vào những gì thấy trước mắt đủ để
thấy được, không một đứa nào là tầm thường, mỗi đứa đều quá mức nghịch thiên, mảnh
nhỏ pháp tắc lộ rõ ở trong máu, tràn ngập ra hỗn độn khí.
- Đây là con của ngươi, thật cho là vô địch
thiên hạ sao?
Hắc Hoàng bước tới, vẻ mặt thách thức, nói:
- Các ngươi hẳn là nhớ rõ, vị Đại đế kia tiến
vào vùng cấm các ngươi năm đó, hậu nhân hắn sau khi sinh ra bởi vì quá cường đại,
trực tiếp bị chém rớt một ít cơ sở, sợ tương lai thiếu tôi luyện. Đó mới là nghịch
thiên!
Một con chó lớn mặc quần cộc da rắn hoàng kim,
một bộ dáng khinh thường, thật sự có điếm đáng ghét.
Nên biết rằng, nó là đang khinh thị một cấm địa
Sinh Mệnh nha! Thật khiến cho người ta hoài nghi không biết nó lấy ở đâu ra
dũng khí đó, đâm ra mọi người đều khó chịu.
Đứa nhỏ bên cạnh Thần Minh đương nhiên rất tức
giận, phẫn nộ trừng mắt nhìn nó, nắm chặt nắm tay nhỏ nhắn, hận không thể tát
vào miệng nó một trận.
Nhưng mà, Thần Minh thì lại là sắc mặt thoáng
biến đổi, nhìn chằm chằm vào nó, nhìn thật lâu rồi nói:
- Ta đã thấy ngươi? Ngươi là con chó bên cạnh người
kia còn sống đến kiếp này! Đúng rồi, với thủ đoạn của hắn muốn làm được tự
nhiên rất dễ dàng!
Ám Bồ cũng lộ vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm
vào Hắc Hoàng, nhìn thời gian rất lâu, nói:
- Lúc ấy người kia đã là lúc tuổi già, cũng từng
đi ngang qua Bất Tử Sơn chúng ta, từng có một con chó đen thật lớn đi theo!
Mọi người đều rúng động, mặc dù lâu nay có
truyền thuyết, con chó nhân thần cộng phẫn này từng đi theo bên cạnh Đại đế,
lai lịch đáng sợ dọa người. Nhưng vẫn không có chứng cứ xác thực gì. Giờ khắc
này, người của cấm địa Sinh Mệnh nói như vậy, hết thảy xem như được chứng thực:
Tất cả đều là sự thật!
- Một đứa ra tay không được đâu, không đủ
đánh, tốt nhất kêu thêm vài đứa cùng tiến lên!
Hắc Hoàng nói, lời nói rất chọc tức người
khác.
Mọi người đều ngẩn người, ngày nay mạnh nhất
không ai vượt qua bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, vậy mà một con chó lại bắt đầu miệt
thị bọn họ, thật sự là khiến người ta có cảm giác như thời không có chút hỗn loạn.
- Cẩu cẩu không cần khoác lác nha!
Một cô bé chừng ba tuổi, đang ở phía sau cố sức
kéo cái đuôi đại hắc cẩu, cố gắng lôi nó về phía sau. Dáng điệu thơ ngây khả
ái, phi thường đáng yêu.
Cuối cùng, đại hắc cẩu bị kéo đi, không có tiếp
tục giương oai hay nói thêm gì, ánh mắt đăm đăm nhìn mọi người.
Thần Minh lộ ra tia dị sắc, nói:
- Một khi đã như vậy, ngươi tự tin như vậy, ta
đưa thêm một đứa nhỏ đăng tràng. Nếu như đều bị đánh bại, đương nhiên dựa theo
lời nói mà làm!
Sự tình phát triển đến nước này, ra ngoài dự
đoán của mọi người.
Diệp Phàm thần sắc bình thản, cũng không có
nói gì, trực tiếp xé mở hư không, từ trong Vạn Vật Mẩu Khí Đỉnh lấy ra một vật
phát sáng, đó là một khối tiên nguyên lớn, hầu hết mọi người trên thế gian
không có khả năng nhìn thấy.
Mà Ám Bồ cùng Thần Minh lại đều mắt lộ ra dị
quang, nhìn chằm chằm vào tiên nguyên. Thứ này đối với bọn họ mà nói đều tính
là phi thường quý báu hiếm thấy!
Trong đó, phong ấn một đứa nhỏ trắng trẻo mập
mạp như búp bê, đang trong giấc mộng đẹp bị người đánh thức, dường như nó phi
thường ảo não, căm hận không thôi trừng mắt nhìn Diệp Phàm. Nhưng thấy hắn giơ
tay, lại vội vàng che kín mông.
Trong tiên nguyên có không gian, có thể cho hắn
hoạt động, hành động như vậy có vẻ rất trẻ con, làm cho mọi người bật cười.
Tiểu mập mạp náo động một hồi, hiểu được tình
huống trước mắt, nhận ra đây là Cơ gia, bởi vì năm đó đã tới, bởi vì một câu của
nó đã từng làm cho rất nhiều lão nhân của gia tộc này kinh giận đến thiếu chút
nữa lật cái bàn ném đi.
Nhìn thấy Diệp Phàm trừng mắt nhìn mình, đứa
nhỏ khuất phục, thực căm hận nói:
- Lần trước ta nói sai rồi, kỳ thật hắn không
phải cha ta!
Mọi người đều ngẩn ngơ, ai cũng không nghĩ tới
tiểu mập mạp này lại nói ra một câu như vậy, đây là chuyện gì? Như thế nào nghe
đều có chút mùi vị giấu đầu lòi đuôi!
Rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tất
cả đều nhìn lại hướng Diệp Phàm.
- Đứa nhỏ dối trá này!
Đám người Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy đều
không kiềm được nguyền rủa.
Không riêng gì người Cơ gia sững sờ, chính là
Thần Minh cùng Ám Bồ cũng có chút sợ run, theo dõi nó không chớp mắt.
Phía chân trời, duy chỉ có Hồn Thác Đại Thánh
là nhảy dựng trong lòng không ngừng. Lão là người duy nhất đuổi theo thiếu chút
nữa nhận là thân nhân, cuối cùng bị dọa cho hoảng sợ tới mức bỏ chạy mất dạng.
- Giao cho ngươi một nhiệm vụ, đảnh bại đứa nhỏ
trước mặt kia!
Diệp Phàm sa sầm mặt xuống nói, đối mặt với đứa
nhỏ, hắn vài lần giơ tay lên thiếu chút nữa phát vào cái mông nhỏ của nó, tiểu
mập mạp này rất ltra gạt người.
Đứa nhỏ giụi giụi đôi mắt to, hoàn toàn thanh
tỉnh lại, ngạc nhiên vui mừng kêu lên:
- Cái gì? Cho ta đánh hắn? Rốt cục đưa tới cho
ta một tên xả hết giận!
Mọi người đều có điếm choáng váng, tiểu mập mạp
này thật đúng là có điếm ltra bịp: há mồm liền đòi đánh hậu đại của chí tôn
trong cấm địa Sinh Mệnh! Cái này nói cũng quá tùy tiện đi, đứa nhỏ nói giọng điệu
loại này so với Hắc Hoàng còn đáng giận hơn.
- Ta là bảo ngươi thật sự nghiêm túc đánh bại
nó!
Diệp Phàm chinh lại.
- Không phải cũng là một ý đó sao, ngươi muốn
cho ta đánh hắn, phải khi dễ tên tiểu tử kia!
Tiểu mập mạp nói, như thế nào nghe ra mùi vị
cũng không đúng, giống như biến thành Diệp Phàm phải bức hiếp trẻ con.
- Tuy nhiên, ta thật sự rất thích! Cuối cùng
cũng đưa tới cho ta một người để xả hết giận, ta muốn xem hắn trở thành tên hỗn
đản Lệ Thiên kia, đánh vào mông hắn cho nở hoa!
Tiểu mập mạp đã bắt đầu ảo tưởng viễn cảnh tốt
đẹp.
Đối diện, đứa nhỏ chừng sáu tuổi kia đã sớm mở
to hai mắt nhìn, tức giận nắm chặt nắm tay nhỏ kêu vang “rốp rốp”. Nó là ai chứ!
Mặc dù tuổi nhỏ, nhưng đã biết, nó đến từ cấm địa Sinh Mệnh, ở bên ngoài không người
nào dám trêu chọc, bọn chúng là xứng với cái tên thiên chi kiêu tử, chín tầng
trời mười tầng đất cũng không có người nào dám xem thường chúng như vậy.
- Tiểu mập mạp, ngươi quá ngây thơ, không biết
trời cao đất rộng!
Minh Nhân cả giận, nhìn Thần Minh xin chỉ thị,
muốn lập tức bay tới đánh cho đứa nhỏ kia lật nhào.
- Đến đây đi! Ta hưng phấn đấn run rẩy toàn
thân đây!
Tiểu mập mạp một bộ dáng thực kiêu ngạo, trong
mắt thật sự tràn ngập hưng phấn, kêu lên:
- Tiểu tử mau lại đây đi, để ta thu thập ngươi
một trận cho thống khoái!
Mọi người lại là có điếm choáng váng, đứa nhỏ
này đây là học với ai, lúc này mới có chút xíu tuổi, như thế nào cứ như vậy nói
chuyện chứ? Mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía Diệp Phàm.
Chính là Cơ Tử, Cơ Hạo Nguyệt cũng đều hồ nghi
nhìn về phía hắn.
Diệp Phàm dùng tay xoa xoa huyệt Thái Dương,
nhức đầu một trận, nhẹ giọng nói:
- Đừng nhìn ta! Sau khi trở về nó luôn già mồm,
ta để cho Hắc Hoàng cùng Hoa Hoa quản giáo nó vài ngày, kết quả liền trở thành
đức hạnh như vậy!
Tiên nguyên lảo đảo bay lên, như là trẻ con mới
vừa học đi, đi lại tập tễnh. Tiểu mập mạp ở bên trong hưng phấn la to:
- Tiểu tử! Phóng ngựa lại đây đi, ta đánh đập
ngươi ngay cả cha ngươi đều không nhận ra được!
Mọi người càng choáng, sau đó thật sự không kiềm
nổi đều bật cười.
Mà Thần Minh thì lần đầu tiên mặt đen sậm xuống.
Tên vô liêm sỉ kia nói cái gì, trước mặt hắn dám nói như vậy, thật sự là... Con
bà nó! Không thể tưởng được!
Nhưng hắn là thân phận loại nào, dù cường thế
mấy đi nữa cũng không thể so đo với một đứa nhỏ, bằng không sẽ chọc cho người
ta chê cười.
Đứa nhỏ Minh Nhân ở bên cạnh Thần Minh đã vô
cùng tức giận, với xuất thân của nó sao có thể được dạy nói những lời này, nó
phẫn uất tới cực điểm, liền hóa thành một luồng sáng vọt tới, cử quyền đánh ra,
muốn trực tiếp đánh vỡ nát tiên nguyên, văng ra tiểu mập mạp kia để hành hung một
trận.
Mọi người đều cả kinh, bởi vì lại nhìn thấy
trên nắm tay đứa nhỏ kia vờn quanh lực lượng pháp tắc. Điều này thật sự quá mức
rúng động, mới bao nhiêu tuổi đã vậy?!
- Tốt quá tới rồi! Hãy xem ca ca thu thập
ngươi như thế nào!
Tiểu mập mạp cao hứng gào to, như là phát hiện
một lễ vật tốt nhất sắp tới tay.
Tiên nguyên lắc lư lảo đảo, xiêu xiêu vẹo vẹo,
tránh khỏi một quyền này. Người trong nguyên dường như có chút không đáng tin,
đi đứng bất lợi như vậy còn làm sao chiến đấu? Dù sao thật sự quá nhỏ.
Đương nhiên, mọi người cũng giật mình, từ khi
đứa nhỏ này xuất hiện, mọi người đã từng bàn tán: bị phong ở trong bảo nguyên
quyết không có khả năng là phàm tục.
- Ngươi ra ngoài cho ta đi!
Minh Nhân khẽ quát, bay lên trời, hai chân đạp
mạnh xuống tiên nguyên, muốn đạp cho nó nát tan, đạp tên mập mạp đáng ghét bên
trong văng ra.
Đáng tiếc, tiên nguyên chấn động, tuy rằng lắc
lư lảo đảo lại trực tiếp tràn ngập ra một Cổ Thánh uy, đánh cho đứa nhỏ sáu tuổi
giữa không trung không chịu nổi, rơi xuống trên mặt đất.
- Tiểu tử ngươi còn non nớt lắm, muốn chiến với
ta, tiếp tục tu luyện thêm tám trăm năm đi!
Tiểu mập mạp hưng phấn kêu to, khống chế tiên
nguyên đập tới, “ầm” một tiếng, đập giữa ót Minh Nhân làm cho đầu óc nó choáng
váng.
Mọi người cũng không biết nói cái gì cho phải,
tiểu mập mạp này cũng chỉ mới hai ba tuổi, mập mạp trắng trẻo mịn màng, còn non
nớt hơn tiểu tử kia, mà lại nói loại giọng điệu này thật sự làm cho mọi người
thấy quái lạ không chịu nổi.
Đương nhiên, cũng có một số cường giả kinh sợ,
tuy rằng cách từ rất xa, nhưng bọn họ cũng cảm ứng được thánh uy vừa rồi, thật
sự là rúng động tới cực điểm.
Thật giống như chuyện thần thoại, một đứa nhỏ
mà thôi vậy mà đã thành Thánh. Nếu nói ra ắt sẽ không người nào tin là thực,
đây là con nối dòng của tiên hay sao?!
“Ầm!”
Tiểu mập mạp ở trong tiên nguyên làm động tác
ném văng Minh Nhân đang choáng váng. Nó vận dụng ý niệm tiến hành đánh đập hành
hung, hơn nữa trong miệng còn ồn ào:
- Tiểu tử đấu với ta, ngươi nha còn chưa có đủ
đâu! Hôm nay, đánh cho ngươi ngay cả cha ngươi đều không nhận ra được!
Bên cạnh, Thần Minh đã hóa thành vị Thần mặt
đen, trên trán mồ hôi tràn ra từng đợt từng đợt, mà gân xanh thì đan chéo dọc
ngang.