Sau nửa đêm, bầu trời trong trẻo nhưng vắng lặng,
ánh trăng bạc nghiêng về phía Tây, mọi âm thanh đều yên lặng, trên ngọn núi đám
sương mù lượn lờ, một mảng lờ mờ.
Diệp Phàm cùng Thánh Hoàng tử đều ngồi xếp bằng
trên tảng đá, thần sắc điềm tĩnh, không vui không buồn, mặc cho đại quân ngoài
mười dặm tiếp cận, bọn họ cùng không lộ chút thần sắc gì.
Đây là đang tiêu hao sĩ khí của Thiên Hoàng tử,
mặc cho bọn hắn kêu gào, hai người đều vững như bàn thạch không chút động tâm. Tĩnh thì như
xử nữ, mà động thì như sư tử thần xé xác voi, đều đang chờ đợi để ra một kích
lôi đình của vạn quân.
- Nhiều năm như vậy, Thiên Hoàng tử rốt cuộc đạt
tới loại cảnh giới nào?
Diệp Phàm hỏi, trước khi đại chiến mở ra tự
nhiên phải hiểu biết cho thấu triệt.
Thánh Hoàng tử nguyên vốn đang bế quan, không
nghĩ tới Diệp Phàm đột nhiên phát động thế công, đêm tối kiêm trình đi tới Nam
Vực, phối hợp một kích lôi đình với hắn, nghe hỏi vậy hắn nói:
- Cùng ngươi cùng một cảnh giới, sừng sững ở
trảm đạo tiểu bậc thang thứ sáu.
Diệp Phàm tròng mắt chớp động: “Thiên Hoàng tử
này quả nhiên rất cao thâm, tiến cảnh thần tốc, mặc cho mình khổ tu nhiều năm
như vậy, cùng không có thể vượt qua hắn một bước.”
Thánh Hoàng tử nhìn thấy thần sắc của hắn liền
nói:
- Ngươi đủ để kiêu ngạo rồi, hắn so với ngươi
trảm đạo trước, phải nói là bị ngươi đuổi theo, nếu như để hắn biết được, nhất
định sẽ khó chịu.
Trảm đạo là một quá trình gian nan, bằng không
các truyền nhân của Thần triều và Thánh địa cổ Hoa, Cửu Lê, Đạo Nhất, Tử Phủ
cùng sẽ không lần lượt ngã xuống. Thánh tử cùng Thánh nữ của ngày xưa, hôm nay
không còn lại mấy người, sớm đã trở thành một đống đất vàng, bị hậu bối thay thế.
Khi Diệp Phàm trở lại bên bờ tinh không kia, hao
phí đi ba năm, “hậu tích bạc phát” mới trảm đạo, trực tiếp tấn chức đến tiểu bậc
thang thứ ba, nhưng từ đó về sau mỗi lần tiến thêm một bước đều đầy khó khăn.
Mới đầu, hắn còn có thể một năm tấn chức một
tiểu bậc thang, nhưng tới sau lại hắn phải mất tám năm mới thành công tiến thêm
một bước, từ tiểu bậc thang thứ năm thăng lên tiểu bậc thang thứ sáu.
- Chiến lực thực tế của hắn mạnh tới cỡ nào?
Diệp Phàm hỏi, đây là vấn đề hắn quan tâm nhất.
- Cực kỳ cường đại, không thể đo lường!
Thánh Hoàng tử trịnh trọng nói tiếp:
- Bằng không ta đã sớm làm thịt tên đại địch
này, đâu có thể tha cho hắn sống đến bây giờ.
Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử ngẫu nhiên trợ trận là
một nguyên nhân, chủ yếu là bản thân Thiên Hoàng tử cùng đủ cường đại hơn xa
thường nhân, lực huyết mạch của hắn quán cổ tuyệt kim.
Thánh Hoàng tử một thân bộ lông màu vàng ở dưới
ánh trăng tòa sáng lóa mắt như là hoàng kim luyện chế thành, hắn thần sắc ngưng trọng nói ra
một bí tân đủ để dọa người.
- Hắn gần như mỗi tháng đều có một hồi đại chiến,
quyết đấu sinh tử cùng một vị tồn tại kỳ bí, ngươi có biết là ai không?
Diệp Phàm hồ nghi, nhìn về phía vẻ mặt trang
nghiêm của Thánh Hoàng tử, hướng hắn hỏi, còn thật sự lắng nghe.
- Trong một năm hắn có ít nhất mười lần cơ hội
quyết chiến cùng Bất Tử Thiên Hoàng ở thời đại thiếu niên.
Thánh Hoàng tử nói giọng rất trầm thấp.
"?"
Diệp Phàm mắt càng sáng lên, bắn ra hai luồng
hào quang như tia chớp, trên mặt lộ ra dị sắc.
Tin tức này quả thật khiến người ta nghe mà
kinh sợ, đại chiến cùng Bất Tử Thiên Hoàng thời đại thiếu niên, điều này dường
như là một giấc mộng, đó chính là một nhân vật được coi như là vượt qua Thần
minh, được vạn tộc cùng sùng bái.
- Đây là chuyện gì?
- Bất Tử Thiên Hoàng rất nghiêm khắc đối với đứa
con nối dòng duy nhất, để lại rất nhiều chuẩn bị để thế hệ sau rèn luyện.
Tương truyền, Bất Tử Thiên Hoàng công tham tạo
hóa, có lưu lại ấn ký bất diệt thời đại thiếu niên, duy chỉ có huyết mạch của hắn
mới có thể kích hoạt, làm cho ấn ký sống lại tiến hành quyết đấu.
Diệp Phàm nghe nói liền nhíu mày, đây là một
phương thức rèn luyện đáng sợ đến mức nào, người thường không thể với tới. Chiến
đấu cùng chí tôn vạn tộc trong truyền thuyết, đây là ước mơ mà bất cứ một người
chứng đạo nào đều khát vọng.
- Nhiều năm qua hắn chịu không ít đau khổ!
Thánh Hoàng tử chế nhạo, khóe miệng lộ ra một
tia ý cười.
Diệp Phàm gật đầu, nói:
- Điều này cũng đúng, Bất Tử Thiên Hoàng rất
có thể là người mạnh nhất từ thời thái cổ tới nay, mặc dù kế thừa huyết mạch
cùng thiên công của hắn cũng khẳng định không thể so sánh!
- Ta thực hy vọng Bất Tử Thiên Họàng thời đại
thiếu niên đánh cho tên tiểu tử kia tàn phế luôn đi! Tuy nhiên nghĩ đến làm phụ
thân như hắn không có khả năng như thế!
Thánh Hoàng tử cười nói.
Diệp Phàm trợn trắng mắt, hầu tử thực không
phúc hậu, thật đúng là trông cậy vào lão cha đánh cho con tàn phế hay sao? Điều
này không thực tế lắm.
Trong núi sương mù hóa thành dạng hơi lơ lửng
quanh vách núi, tràn ngập khu rừng, giao hòa cùng ánh trăng tạo thành một màn
trắng bạc bao phủ núi rừng, hai người còn thật sự trao đổi, phân tích đối thủ cường đại.
- Thiên Hoàng tử trước khi chưa sinh ra, thân ở
trong đá, ở trong Tạo Hóa Nguyên Nhăn đủ để cho căn nguyên sinh mệnh của hắn cường
thịnh hơn gấp trăm, gấp ngàn lần người khác.
Diệp Phàm khi tiến vào Tử Sơn đã từng quan sát
chỗ địa thế
đó, đến nay nghĩ đến còn cảm thấy xúc động sâu sắc. Mấy đời Nguyên Thiên Sư đều
không tìm được một cái Tạo Hóa Nguyên Nhăn, đó chân chính là Tiên Nhãn nghịch đoạt tạo hóa
thiên địa.
Bất Tử Thiên Hoàng để lại môi trường tốt nhất
để cho huyết mạch lực của hắn độc nhất vô nhị, từng bước một bồi dưỡng, Thiên
Hoàng tử này nếu muốn không cường đại cũng không được. Thật không ngờ hắn còn
có chuẩn bị nghịch thiên cho đời sau.
- Này! Sĩ khí của chúng không có thịnh như vậy
chứ? Thánh Hoàng tử nở nụ cười.
Lúc này là lúc mờ tối trước khi trời sáng,
không tới bao lâu tinh tú đầy trời đều mờ nhạt đi, một đêm này rất nhanh trôi
qua.
- Hưng sư động chúng mà đến khí thế hùng hùng
hổ hổ như thế, để cho khí thế cường thịnh của chúng phai nhạt xuống, đến lúc đó
đánh cho chúng suy bại luôn.
Diệp Phàm cũng mỉm cười.
Đột nhiên, trên ngọn núi cao nhất này xuất hiện
một tòa môn hộ viền vàng, rồi rất nhanh mở ra, đại hắc cẩu đỉnh đạc cất bước đi
ra, phía sau còn đi theo Long Mã cùng đạo nhân vô lương Đoạn Đức.
Khi nhìn thấy tổ hợp ba người này, Diệp Phàm cảm
thấy hơi kỳ lạ, mấy tên này thật đúng là không một ai tốt lành, ba tên xấu xa
gom vào cùng một chỗ, nhất là nhìn dáng cười đáng khinh của Đoạn Đức kia, quả
thực khiến người ta nhìn thấy mà muốn đạp một cái.
Ở phía sau, mấy người Diệp Đồng, Đông Phương Dã
cũng nối tiếp đi ra, một đám đều xoa xoa tay, dường như cực độ hưng phấn.
Diệp Phàm lấy tay vạch một cái, xuất hiện
Nguyên Thiên Văn Lạc đầy trời, hóa thành một mảnh đạo ngân rậm rạp phong tỏa
núi này, dấu đi khí cơ của bọn họ, sợ bị người ngoài mười dặm kia thôi diễn ra,
dù sao khoảng cách quá gần.
- Nhìn vẻ mặt cười gian của ngươi, nhất định
không phải chuyện tốt!
Diệp Phàm nhìn chàm chàm đại hắc cẩu.
- Con bà nó! Bổn hoàng ta phun Tiên Trấp Ngọc Dịch đầy mặt ngươi
bây giờ!
Đại hắc cẩu lập tức xụ mặt xuống, vẻ mặt khó
chịu nguyền rủa.
- Là chủ ý của bần đạo, linh cơ vừa động, muốn
làm một vố lớn!
Đoạn Đức cười híp mắt nói.
Hắn mặt mày hồng hào, tóc đen nhánh cắm một
cây mộc trâm hình rồng, đầu đội đạo quan Vương giả tử kim, thân mặc đạo bào nhật
nguyệt, lưng đeo Âm Dương Đồ, trên người mỗi một kiện đều là bảo bối hi thế.
Nhưng nếu vứt bỏ những ngoại vật này, cả người hắn bất kể nhìn thế nào đều
không giống một người tốt, làm cho người ta kích động muốn đập hắn một trận.
- Tên thần côn ngươi lại muốn đánh chủ ý lệch
lạc gì?
Diệp Phàm cảnh giác nhìn chằm chàm vào Đoạn mập
mạp, người kia cũng không phải là kẻ tốt lành gì.
- Thiên Hoàng tử hưng sư động chúng đến đây,
nhất định hang ổ ở Bắc Vực của hắn trống không, chúng ta đi vét sạch cái ổ của
hắn là tuyệt nhất!
Đoạn Đức cười nói vẻ mặt đê tiện.
- Ngươi quả thật không phải người tốt!
Thánh Hoàng tử cười ha hả, tuy nói lời như vậy,
nhưng rõ ràng là hắn rất hứng thú tán thưởng.
- Chủ ý này thực không tệ! Long gia ta vừa rồi
cũng đã tỏ thái độ đồng ý, vố lớn này muốn làm phải làm ngay!
Long Mã lắc đầu vẫy đuôi, trong miệng phun ra
nuốt vào bạch khí, một bộ dáng hưng phấn quá độ.
- Ba tên các ngươi...
Diệp Phàm mắt trợn trắng, hắn đã biết trước ba
tên hỗn đản này hợp cùng một chỗ là nhất định sẽ làm chuyện không tốt.
- Đây chính là một cơ hội ngàn năm một thuở,
“qua khỏi thôn này có thể sẽ không còn quán nào nữa”!
Hắc Hoàng ngạo nghễ nói, rất bất măn với thái
độ của Diệp Phàm.
Diệp Phàm thần sắc trịnh trọng, nói:
- Trước không nói có thể tìm được hang ổ của
Thiên Hoàng tử hay không, cho dù tìm được thật có thể dọn được sao? Hơn phân nửa
có Tổ Vương thái cổ tọa trấn.
- Ta biết cung khuyết của Bất Tử Thiên Hoàng ở
địa phương nào!
Thánh Hoàng tử lên tiếng, đồng thời nói ra ở
khu vực đó quả thật có Tổ Vương thái cổ tọa trấn, tuy nhiên mấy người ở cách chỗ
đàn tràng thái cổ một khoảng cách khá xa.
- Bổn hoàng tới đây chính là muốn hỏi ngươi cụ thể cách xa bao nhiêu, ta
quan tâm nhất vấn đề này!
Cặp mắt to như chuông đồng của Hắc Hoàng lóe
sáng, hiển nhiên không phải nói đùa.
- Cung khuyết của Bất Tử Thiên Hoàng ngoại trừ
con cùng với nô bộc hầu hạ hắn, người ngoài không được đi vào, mấy vị Tổ Vương
thái cổ đều phải bế quan ở một số ngọn núi tại khu vực xa hơn một chút...
Thánh Hoàng tử nói ra kỳ càng tỉ mỉ, lại vẽ ra
trên mặt đất một ít bản đồ địa hình, tính ra khoảng cách chính xác.
- Không thành vấn đề, ta có thể bày ra Khi
Thiên Bí Trận đệ nhất thiên hạ, đây là năm xưa Vô Thủy Đại đế dùng để che trời, cách xa như vậy che chắn
vài Tổ Vương tuyệt đối không thành vấn đề, có thể làm một vố lớn đây!
Hắc Hoàng tin tưởng mười phần.
- Ha ha... Đi vét sạch hang ổ Thiên Hoàng tử,
trước cứ để hắn nhảy nhót ở Nam Vực đi!
Đám người Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy ai nấy đều
rất phấn chấn, vô cùng kích động.
Thiên Hoàng tử suất lĩnh bát bộ thần tướng
hưng sư động chúng xuống phía Nam, cả thế gian đều chú mục, ngay cả Hoàng Hư Đạo,
Hỏa Kỳ Tử, Hỏa Lân Nhi đều mời tới, còn có Bán Thánh áp trận, nếu như đúng lúc
này dọn sạch hang ổ của hắn, khẳng định sẽ khiến hắn tức đến hộc máu.
Cuối cùng, Diệp Phàm cùng Thánh Hoàng tử cũng
đều gật đầu đồng ý, nếu Bắc Vực không yên, khẳng định Thiên Hoàng tử sẽ thất thố,
đợi thời điểm hắn quay về cứu viện vừa lúc có thể nửa đường chặn giết!
- Tới thời điểm đó, liên minh Cổ Hoàng tử, đại
quân Bát bộ thần tướng đều đã đại loạn, thuận thể làm tan rã, chém vào chỗ hiểm
của hắn!
Diệp Phàm nói.
Thánh Hoàng tử cười híp mắt, giữa khe hở thần
quang rạng rỡ, nói:
- Trò diễn phải làm cho tới, ngày nay trước tất
nhiên phải kiềm chế bọn chúng ở Nam Vực, chúng ta cũng nên hoạt động gân cốt,
đi lên bồi tiếp bọn chúng vài lần. Sau đó, đi Bắc Vực thu gặt chiến lợi phẩm,
nghe nói Bất Tử Thiên Hoàng có lưu loại vài món Tiên Trân kinh thế.
Đoạn Đức, Hắc Hoàng, Long Mã ba tên vô liêm sỉ
kéo nhau mở ra vực môn đi thẳng đến Bắc Vực, đám người Diệp Đồng, Đông Phương Dã,
Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy kêu gào ào ào đuổi theo, trên mặt ai nấy đều tràn ngập
hưng phấn.
Sáng sớm, ngoài Thanh Hà Thành, một đám cổ tộc
thần sắc lạnh lùng, một đám như tượng thần thái cổ không nhúc nhích, đại quân bọn
họ xuống phía nam, kết quả đánh vào khoảng không, căn bản không có người nào ứng
chiến, làm cho bọn họ có cảm giác bất lực một quyền đánh trong không khí, lửa
giận không thể phát tiết.
- Ngươi không phải muốn khiêu chiến Thiên
Hoàng tử sao, chân thân đến đây, vỉ sao không dám chiến một trận. Đồ vô dụng, đến
bao nhiêu giết bấy nhiêu!
- Từ nay về sau, nơi nào Thiên Hoàng tử đi qua
tốt nhất là ngươi cụp đuôi vĩnh viễn chạy trốn đi, bằng không chết không có đất
chôn!
- Chỉ là thằng hề nhảy nhót mà thôi, bằng vào
các ngươi chỉ là con kiến vô dụng cũng dám tranh phong cùng Thiên Hoàng tử, cả
đời cũng không phải là đối thủ của Thần tử!
Hậu nhân của Bát bộ thần tướng không ít người
đều kêu gào, thanh âm vang dội làm cho mấy dãy núi xa xa đều ù ù rung chuyển.
- Thiên Hoàng tử vừa ra ai cùng tranh phong? Từ
hôm nay về sau, toàn bộ các ngươi chỉ có thể quỳ sát đất, căn bản không xứng là
đối thủ của
Thần tử.
- Các ngươi hiện tại dám ra đây sao, nếu xuất
hiện, ta chỉ dùng một đầu ngón chân là có thể nghiền nát bọn ngươi thành bụi bậm,
các ngươi xong đời rồi!