Thẳng đến giờ phút này, tất cả Đế uy đều biến
mất, phía dưới cổ địa sinh mệnh nứt vỡ kia mới truyền ra tiếng khóc đau thương.
Cũng không biết đã chết đi bao nhiêu người, trên mặt đất máu đọng thành vũng,
thi thể hài cốt chồng chất ngổn ngang.
Người cường tráng gần như đã chết hơn phân nửa,
chỉ còn lại có người già và trẻ con. Các chủng tộc khác cũng đều như thế, chỉ
chtra lão già yếu cùng với một ít bộ phận cường tráng để làm hạt giống có thể
kéo dài sinh mệnh.
Nhưng đã không còn có mặt trời, sao thể nào
kéo dài sinh mệnh chứ?
Những chí tôn này vì thất bại trên đường thành
tiên, hiển nhiên là giận chó đánh mèo với Bắc Đẩu, muốn hủy diệt nơi này.
Vùng cấm từ thời hoang cổ, cùng với một ít di
tích Đại đế cổ lưu lại phát sáng bao phủ mặt đất, bảo vệ cổ địa bị tàn phá kia,
không để rét lạnh đến gần.
Tây Mạc tĩnh mịch, nhưng Tu Di Sơn vẫn còn.
Trong mơ hồ truyền đến tiếng ma quỷ tụng Phật Kinh.
Nam Lĩnh sụp đổ, ở vùng hoang dã rộng lớn, vô
số cổ thú ác điếu thây đầy đất, rất nhiều thú nhỏ kêu than đói khát, toàn cảnh
vô cùng thê thảm.
Đông Hoang bảy đại vùng cấm rất yên lặng,
nhưng vẫn như cũ sâu không lường được, khiến người ta kính sợ, có lẽ có chí tôn
còn có thể trở về, tiếp tục ở trong này ngủ say.
Bắc Nguyên hoang vắng, ít có dấu vết sinh mệnh.
Trung Châu là nơi tiếng kêu khóc nhiều nhất, người chết cũng nhiều nhất, không
thưa thớt giống các nơi khác, người ở nơi này mật độ dày đặc, cũng vì thế thi
thể hài cốt chất thành núi máu chảy thành sông.
Tương đối mà nói, Bắc Đẩu cũng không tính kém
lắm, dù sao bọn họ xem như đã trải qua hắc ám náo động đầu tiên và đã xong,
không giống các tinh vực khác vừa mới vừa mới bắt đầu bị càn quét.
- Ông trời ơi! Cầu xin Người hãy mở to mắt,
nhìn xem dưới mặt đất này, còn có đường sống nữa sao? Sinh linh đồ thán, máu chảy
đầy đất, còn có hy vọng gì đáng nói?
Trên một viên hành tinh, một lão nhân tóc trắng
xoá ngửa mặt lên trời phẫn nộ rít gào, trên mặt ướt đẫm nước mắt, dưới chân lão
là mấy đứa nhỏ toàn thân run bần bật, xa xa rất nhiều thi thể là cha mẹ của
chúng, thân nhân của chúng, tất cả đều đã chết.
Người chủ Thần Khư buông xuống nơi này, há mồm
hút một cái, vô số người, vô tận sinh linh nổ tung, máu tươi trải rộng khắp
tinh tú, không đếm được bao nhiêu tinh hoa sinh mệnh hóa thành từng đợt từng đợt
sáng mờ bay lên.
Người cường tráng đều phải chết đi hơn phân nửa,
chỉ còn lưu lại một phần nhỏ kế thừa để có thể kéo dài cổ địa sinh mệnh, tạm
gác lại tương lai lại phát sinh hắc ám náo động sẽ dùng tới.
về phần lão già, trẻ con phần lớn có thể may mắn
thoát khỏi, bởi vì hai loại người này đều ẩn chứa vật chất sinh mệnh tương đối
ít, không thuộc phạm vi cắn nuốt.
Người chủ Thần Khư chỉ dừng lại ở nơi này
trong chốc lát, đã có mười ức sinh linh bị hắn cắn nuốt. Cả viên tinh tú nhỏ
này rơi vào tình cảnh bi thảm, bao phủ trong màn sương máu nồng đậm, tràn ngập
tiếng khóc ai oán: trở thành chốn luyện ngục nhân gian.
Mà đây còn coi như tốt, các nơi khác nguy cơ
bùng phát càng sâu đậm. Các chủ tinh có tiếng tăm lừng lẫy trong vũ trụ đều gặp
phải nguy cơ lớn hơn nữa, dân cư càng đông, người chết càng nhiều!
Ví dụ như Câu Trần cổ tinh, nơi này từng sinh
ra Đại đế, trước đây từng huy hoàng cực độ, ở một thời trước đây còn trở thành
trung tâm vũ trụ, nhưng ngày nay đại nạn tới cũng không ngăn chống được.
Thạch Hoàng đã đến rồi!
Đây là một chí tôn cổ đại cực kỳ ác nghiệt,
trái tim hắn sớm bị bao phủ lạnh như băng và vô tình, ức vạn sinh linh chết đi
hắn cũng không hề chớp mắt một cái.
Quá khứ, hắn đã cắn nuốt mấy trăm ức sinh
linh, ngày nay nếu muốn sống còn, chỉ phải cắn nuốt càng nhiều hơn, bằng không
sẽ không dẫn tới chút tác dụng gì.
Cũng giống như ăn Bất tử dược, sau một lần tất
nhiên dược hiệu sẽ giảm mạnh, chỉ có dùng gấp mười, gấp trăm lần mới có thể tiếp
tục kéo dài được sinh mệnh.
Mà nếu cứ tính theo như thế, kiếp này hắn cần
tới sinh linh với con số quá mức kinh người, ít nhất cũng là tới mấy ngàn ức,
thậm chí hàng vạn ức đều không ngăn được cửa ải này.
Vũ trụ rất lớn, có vô tận tinh hệ, nhưng Sinh
mệnh cổ tinh còn xa không nhiều như trong tưởng tượng, nhất là các chủ tinh như
Câu Trần, Tử Vi Tinh vực thì càng ít.
Mặc dù tính hết những tinh tú nhỏ kia, cùng với
rất nhiều tiểu thế giới sinh mệnh của thánh hiền cổ đại sáng lập, thu thập hết
nhân số sinh linh như vậy vẫn như cũ với hắn chỉ là một số lượng nhỏ.
Hơn nữa, hắc ám náo động kiếp này không chỉ có
một mình hắn, mà còn có mấy người chủ nhân Luân Hồi, Trường Sinh Thiên Tôn...
nhu cầu của mỗi người cũng không kém hơn bao nhiêu so với hắn.
Vì vậy, kiếp này, bọn họ một đường đi tới, đạp
khắp vũ trụ bát hoang, nhất định phải dẫn phát máu loãng ngập trời, cả vũ trụ đều
phải đau thương ai oán và sợ run.
Hắc ám náo động chỉ có thể là một lần so với một
lần càng khủng bố hơn. Ở kiếp này sẽ đạt tới mạnh nhất. Có số ít Thiên Cơ Sư
tuyệt vọng thậm chí bi quan đoán trước: “Có thể sẽ có diệt thế!”
- Năm này qua năm khác hoa tương tự, năm nọ
qua năm kia người bất đồng, lại là một đời, ta đã từng tới đây, cũng là cảnh tượng
máu loãng ngập trời như vậy, chỉ là mỗi lần cảm thụ cũng không giống nhau!
Thạch Hoàng người chủ của Bất Tử Sơn nhẹ nhàng
nói.
Phía dưới, vô số thân ảnh chạy trốn, kêu khóc,
quỳ xuống đất cầu nguyện Trời cao, rồi tay xách nách mang chạy trối chết... Đây
là thảm kịch chốn nhân gian.
Nhưng có ích lợi gì, ở trong mắt chí tôn cổ đại,
những người này đều là con kiến, khó có thể làm trong lòng hắn dậy lên một tia
gợn sóng. Cứ như vậy một lóng tay điếm xuống, mấy chục ức người nổ tung, sinh mệnh
sáng mờ chìm sâu vào trong miệng mũi hắn, như từng đợt từng đợt sương trắng dày
đặc.
Thạch Hoàng ý chí sắt đá, cho dù cảnh tượng bi
thảm nhất cũng khó làm hắn động tâm. Sau khi thành đạo tâm chí hắn như sắt đá,
mà sau khi tự chém một đao thì máu lạnh tới trong khung.
Hắn chuyển thân mình, đi tới khu vực khác của
viên chủ tinh này, hắn cũng không vội vàng tiêu diệt chúng sinh, mà là khóe miệng
mang theo một tia cười ác nghiệt, thtrởng thức “trạng thái nhân thế” này.
- A...
Có Thánh nhân kêu lên thảm thiết, cố gắng bay
về phía trời cao, nhưng ở dưới uy áp của chí tôn cổ đại, nửa bước khó đi, trực tiếp
liền vỡ nát giữa thiên địa. Cường đại như Thánh nhân lúc này cũng chỉ là con kiến
không hơn không kém.
Không có lực lượng nào có thể ngăn cản chí tôn
cổ đại đi kiếm ăn. Từ thánh hiền, cho tới phàm nhân đều là đối tượng bị săn bắt,
mà cường giả lại là tuyển chọn đầu tiên, bởi vì bọn họ ẩn chứa tinh hoa vật chất
sinh mệnh sẽ càng nhiều.
- Tuy là một viên đại tinh nhưng cũng không đủ
cho Hoàng dùng, vẫn còn quá ít, mà Thánh nhân đâu không thấy tên nào, đều trốn
đi rồi sao?
Thanh âm của Thạch Hoàng vô cùng lạnh lùng ác
nghiệt, chấn động cả tinh không này.
Chỉ một ý niệm của hắn đã đạt tới bát hoang, một
hơi thở thần thức đảo qua tất cả tinh tú, phóng ra toàn bộ uy nghiêm không giữ
lại chút nào! Sau đó hắn bay lên trời, đi vào trong tinh vực, ở chỗ sâu trong
tinh tú tối đen lập tức có rất nhiều thánh giả kêu gào thảm thiết, hóa thành
màn mưa máu.
Thạch Hoàng chỉ đi dạo qua một vòng, rất nhiều
thánh giả thuộc Câu Trần Tinh đã chết hơn phân nửa. Núp tránh ở trong tinh hà
cũng vô dụng, chí tôn chỉ một ý niệm là có thể tìm ra.
- Lưu lại chút hạt giống, để dành cho tương
lai!
Thạch Hoàng đứng dậy, bước một bước liền biến
mất trên viên đại tinh này, chìm sâu vào trong vũ trụ. Để lại nơi này máu loãng
đầy trời, sinh linh chết đi phải dùng hàng trăm ức làm đơn vị.
Nhưng vẫn như cũ không thể thỏa mãn nhu cầu của
hắn!
Một ngày này, toàn bộ vũ trụ đều gào thét,
chúng sinh bi thương khóc rống, hắc ám tới ngày tận thế, không có người nào có
thể cứu vớt.
Đại đế già đi rời thế, kiếp này không có người
thành đạo, không có người nào có thể chống lại hắc ám náo động, đổ máu cứ như vậy
tiếp tục...
Kỷ nguyên Hắc ám chính thức mở ra, đây là một
niên đại hỗn loạn và bi thảm nhất.
Cái gì yêu hận tình cừu, cái gì mục tiêu vĩ đại
trên Tiên lộ, cái gì giấc mộng thành đạo... Ở kiếp này, cái gì đều là hư ảo, chỉ
có sống sót mới là thực tế.
- Hư Không Đại đế! Ngài ở phương nào, vạn dân
cầu nguyện, nguyện cho ngài
trường sinh, thinh ngài tiếp tục chiến một trận
cho Nhân tộc chúng ta đi! Hu hu...
Chúng sinh cực kỳ bi ai, ở thời đại hắc ám này
mới tưởng nhớ tới Hư Không Đại đế từng đánh đông chặn tây, huyết chiến bát
hoang. Khi hắn còn sống đều luôn chinh chiến cho đến một khắc sinh mệnh cuối
cùng, chưa bao giờ dừng lại. Năm đó một mình Hư Không Đại đế bình định chư vực,
ngăn chặn loạn triều hắc ám, cũng không biết cứu vãn bao nhiêu sinh linh! Đáng
tiếc Hư Không Đại đế sớm tắt, chỉ sống không đủ một đời.
- Hư Không Đại đế a, con dân của ngài tưởng niệm
ngài, hu hu... Xin ngài sống lại! Trên mặt đất sao có thể không có ngài được!
Ngay cả một số Thánh nhân đều cầu nguyện, thậm
chí một ít lão Đại Thánh hiểu biết bí sử đều khóc lớn, dập đầu về hướng Bắc Đẩu
ảm đạm kêu khóc.
- Hư Không Đại đế! Sao có thể quên ngài, một người
đi lấp lối ra Luân Hồi Hải, rồi sau đó lại ôm quyết tâm hẳn phải chết đại chiến
với Bất Tử Sơn... kiếp này ai sẽ chiến vì chúng ta, ai ngăn chặn hắc ám náo động
cho chúng ta?
Tại Thông Thiên, một viên chủ tinh khác, cũng
đang diễn ra bi kịch.
Quang Ám chí tôn ra tay, máu chảy trăm vạn dặm.
Hắn há mồm hút một cái, sáng mờ sinh mệnh vô tận bay vào cơ thể.
Trong giây lát, trong đầu hắn đau nhức chấn động,
rồi sau đó thân thể lảo đảo một cái, bởi vì hắn nhìn thấy một số cảnh tượng,
nghĩ tới một vài “chuyện cũ”.
Hắn thấy được một lão nhân kéo thi thể một đứa
con từ trong đống thi thể ra, vừa khóc lớn, vừa đấm ngực, trên cái đầu bạc đó đều
là máu chảy nhuộm đỏ toàn thân.
Hắn nhìn thấy một đứa trẻ con cuộn trong lòng
mẫu thân mình, dùng bàn tay nhỏ bé sờ sờ gương mặt lạnh như băng kia gào khóc.
Hắn nhìn thấy một cô gái tu sĩ sau khi nổ
tung, một nam nhân tuổi còn trẻ như là điên lên rồi, gục mặt trong đống máu
xương, đập đầu xuống đất, rồi sau đó chết theo.
Hắn cũng từng nhỏ yếu, cũng từng đấu tranh
vùng vẫy, cũng từng trải qua giai đoạn trtrởng thành nghĩ lại mà kinh sợ, lúc
này hắn lại thất thần trong khoảnh khắc.
- Hắc hắc...
Quang Ám chí tôn tay ôm ngực, hít thở hồi lâu,
tự giễu nói:
- Trong lòng ta không ngờ còn có khoảnh khắc
đau khổ, nghĩ đến một ít chuyện cũ?
Nhưng rất nhanh, hắn đã bị lạnh lùng thay thế,
sát ý lan khắp cả người, trong con ngươi nở rộ tia sáng lạnh, quét ngang một
vòng, rồi tiếp tục sát kiếp khôn cùng, máu tươi nhuộm đẫm cả viên cổ tinh.
- Vô Thủy Đại đế! Ngài đã từng trấn áp chín tầng
trời mười tầng đất, đánh tới vũ trụ sợ run, ngày nay tinh vực điêu linh, thập
phương đều tịch diệt, Nhân tộc cần ngài...
Tiếng khóc la vang vọng khắp thiên địa.
Khí Thiên chí tôn một đường huyết sát, thu hoạch
chỉ có thể dùng cùng một loại để hình dung, bởi vì nhu cầu của hắn không hề ít
so với Thạch Hoàng. Ngày nay nhu cầu là gần cả trăm lần so với quá khứ, thật nếu
tính ra số lượng rất kinh người!
Một ngày này, hắn giết tới một viên tinh tú thật
lớn, quá khứ hắn chưa từng đến đây, ở trong thức hải không có nhận biết.
Tuy nhiên, khi hắn buông xuống trong lòng lại
nhảy rộn, hai mắt bắn ra hai chùm tia sáng đáng sợ, nhìn chằm chằm vào một
phương vị.
- Tổ tinh của Bá thể, khó trách... Nơi này mọi
người rất cường đại, dường như còn có một chỗ thực không tầm thường!
Trong một tinh không khác, chủ nhân Luân Hồi
cũng đang hành động. Hắn đã huyết tẩy ba viên tinh tú, phía sau hắn là khôn
cùng xương cốt và sóng máu, chấn động vũ trụ!
Hắn một đường đi tới, chạy tới một bến bờ tinh
không khác, hắn biết địa phương này, cũng hiểu rõ nơi này không tầm thường,
nhưng vẫn đến đây, bởi vì nơi này có thể có thu hoạch lớn.
Đây là một viên tinh tú màu thủy lam, ngày nay
tên là Địa cầu!
- Hàm Cốc Quan... vẫn còn tồn tại! Trải qua mấy
lần luân hồi, vẫn như cũ còn có cái tên này. Hừ hừ!