Hồ nước rung động, một nam nhân mặc Thanh Y, từng
bước một đi lên bờ hồ, phi thường anh vĩ, ở chỗ sâu trong đáy mắt lộ ra cảnh tượng
khai thiên lập địa, vũ trụ mới sinh, sâu sắc vô cùng.
Một miếng đồng xanh loang lổ rỉ sét treo ở
trên đỉnh đầu của hắn, theo hắn cùng tiến lên bờ, đi tới gần mọi người.
Nhất cử nhất động của hắn đều tự nhiên như thế,
như một khối Tiên thể vĩnh hằng, không có uy áp bức người, cũng không có khí tức
khiến người ta run sợ.
Nhưng mỗi người đều muốn quỳ xuống lễ bái, như
đối với thần minh.
Rốt cục, một người lại nối tiếp một người quỳ
xuống, đây đều không phải là bắt buộc, không phải uy áp dẫn dắt, mà đều phát ra
từ nội tâm, vô cùng thành kính.
Đây căn bản nói không rõ là một loại không khí
như thế nào, thần thánh mà yên lặng, trang nghiêm mà quái dị. Ngay cả Giáo chủ
các phương đều trong lòng buông lỏng, giống như triều bái thần linh không ngừng
dập đầu cúng bái.
- Ngươi...
Trên chiến xa cổ người nhỏ kia thân thể cắt
thành ba khúc không thể trọng tổ, được một trăm lẻ tám đạo thần hoàn che thân,
run giọng nói:
- Ngươi là ai?
Người tới thật là đáng sợ, khiến nó sợ hãi
phát ra từ nội tâm, vẻn vẹn chỉ liếc mắt nhìn đã làm cho này hình thể nó vỡ vụn,
loại uy thế này đúng là chưa từng nghe nói, chưa hề nhìn thấy.
Phải, nó ngay cả Giáo chủ đều chém, pháp lực
vô biên, nhưng tại trước mặt nam nhân anh vĩ này lại ngay cả con kiến cũng
không bằng, không có một chút lực chống cự nào.
- Ồn ào!
Bàng Bác mở miệng, giúp Thanh đế răn dạy sinh
linh này. Khi đối mặt với Yêu đế, hắn có cảm giác thân thiết, Yêu Đế Cửu Trảm
trong cơ thể vận chuyển như ý.
- Ngươi dám đối với ta...
Sinh linh một thước cao kia dựng đứng chân
mày, trong mắt bắn ra hai luồng hào quang làm cho người ta sợ hãi.
- Ở trước mặt Thanh đế, cũng dám làm càn?
Bàng Bác lớn tiếng trách mắng.
- Muốn chết!
Sinh linh này đối mặt với Đại đế áo xanh kia
không dám có chút phản kháng, nhưng đối với tu sĩ như Bàng Bác lại cao cao tại
thượng, định ra tay.
Thực lực của hắn vô cùng đáng sợ, giết Giáo chủ
một phương đều giống như xé một bức tranh, mọi người căn bản không thể lường được
rốt cuộc hắn mạnh tới mức nào.
“Ầm!”
Yêu đế chỉ bước tới phía trước một bước, không
có động tác công kích gì, con sinh linh kia liền kêu thảm thiết một tiếng, một
trăm lẻ tám đạo thần hoàn diệt vong, tiếp theo thân thể hóa thành ánh sáng,
chưng phát một cái bốc hơi sạch sẽ.
Đây là uy thế loại nào? Chỉ nhấc tay giơ chân,
dư ba của bước chân liền tiêu diệt một cao thủ cái thế. Giáo chủ các phương
cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh, có người quỳ trên mặt đất một cử động nhỏ
cũng không dám.
- Thanh đế sống lại!
- Yêu đế oai hùng vạn cổ tái sinh!
Mọi người cả kinh kêu lên, tất cả đều không
kìm nổi run rẩy. Tin tức này rất có tính tấn công, vạn năm trôi qua trong nháy
mắt, một vị Đại đế vốn tưởng rằng chết đi, không ngờ tái hiện thế gian.
Vả lại, chính là xuất thế ở ngay địa phương
lúc trước hắn sinh ra, và vẫn như cũ làm bạn một miếng đồng xanh mà sinh, đây
là đại sự đệ nhất chấn động trên trời dưới đất, không ai có thể bình tĩnh được.
- Sao có thể như vậy, Thanh đế thọ nguyên khô
cạn, sớm đã tọa hóa, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
- Đại đế cổ không có chết, chẳng lẽ có thể một
lần nữa tới thế gian sao?
- Sức mạnh to lớn thật khó tin, ở thế gian này
không có cách nào chống lại! Đây là vượt qua phạm trù của thần uy Cực Đạo.
Mọi người đều nhao nhao bàn luận, linh hồn đều
có cảm giác hít thở không thông, một vị Đại đế còn sống sờ sờ tái hiện, đảo ngược
hết thảy hiểu biết của rất nhiều người, nhưng lại đúng như vậy.
- Một vị Đại đế... còn sống!
Con rồng xanh nhỏ dài hơn một thước, con phượng
hoàng đỏ thẫm dài hơn nửa thước, con kỳ lân nhỏ kéo xe, cùng với tám gã người
lùn mở đường ở phía trước, tất cả đều phóng vọt tới.
Cho dù là Yêu chủ, Thần tăng, Thánh chủ, Hoàng
chủ ở đối diện, cũng sẽ bị nghiền ép thành tro bụi, chúng nó có được một loại lực
lượng cường đại đến cực điểm chưa từng có từ trước đến nay.
Nhưng mà, đối mặt với Thanh đế bọn chúng lại
có vẻ giống như hạt bụi nhỏ nhoi. Khi chúng xông tới còn cách nam nhân anh vĩ
áo xanh chừng mười mấy trượng, liền một người tiếp một người bốc hơi lên, hóa
thành không khí.
Một đội sinh linh cường đại như vậy, vốn có thể
giết chết tất cả người ở đây, nhưng đối mặt với Thanh đế còn không có ra tay, tất
cả đã bị hủy diệt nát tan thành bụi, giống như chuyện thần thoại hoang đường.
- Đại đế cổ quả thật đáng sợ, căn bản không có
biện pháp đo lường được tu vi a!
Mọi người cũng chỉ có thể ngạc nhiên thán phục
như thế.
Cách đó không xa, một mảnh ráng mây đỏ lóe ra,
Nguyên Thiên Sư đời thứ ba cùng với hơn mười quái vật lông đỏ sợ run, muốn chạy
trốn, thần uy của Yêu đế khiến cho bọn họ khiếp sợ.
Nhưng, vừa mới chạy đi vài bước, từng con từng
con sinh vật lông đỏ ngã gục, bị một lực lượng thần thánh ngăn cản.
Thanh đế từng bước một đi tới, ánh mắt không
dao động, tràn ra một luồng hào quang xanh, nơi hào quang đi qua, phát ra từng
đợt tiếng ngân vang, vô cùng tường hòa, mười mấy sinh vật lông đỏ bị tinh lọc,
thân thể bốc lên làn khói nhẹ, tất cả bộ lông màu máu đều bị đốt cháy sạch.
- A...
Truyền đến tiếng kêu to thống khổ, mười mấy
thân thể biến thành tro bụi, từng đạo lại từng đạo huyết quang từ trong cơ thể
những người đó vọt lên, định bay lên không trung bỏ chạy.
“Xoạt!”
Từ Thanh đế tràn ra khí cơ thần thánh như thần
nhận vạn quân chém qua, tất cả huyết quang đều bị cắt đứt, hóa thành tro tàn,
hoàn toàn biến mất không thấy.
- Thanh đế...
Nguyên Thiên Sư đời thứ ba lần đầu tiên mở miệng,
lời nói cũng thực rõ ràng, như một con dã thú đang gầm nhẹ, huyết quang trong mắt
lóe ra, hung ác đặc biệt.
Thanh đế cũng không nói một câu gì, chỉ là chậm
rãi nâng tay lên, điểm ra một ngón tay, bắn ra một luồng ánh sáng vĩnh hằng, ấn
trên người sinh vật lông đỏ hình người kia.
- Yêu đế ngươi sẽ phải trả giá...
Một luồng sáng đỏ hình người từ thiên linh cái
Nguyên Thiên Sư vọt lên.
Thế nhưng hết thảy đều là phí công, một ngón
tay của Thanh đế đại biểu cho vĩnh hằng, không gì làm không được, vô địch không
thể kháng cự, một dấu tay màu xanh hạ xuống, luồng sáng đỏ hình người kia ngay
lập tức biến thành tro bụi.
Lại một sinh linh khủng bố bị hủy diệt. Nó giết
chóc Giáo chủ các phương như thái rau, thế nhưng dưới một ngón tay của Thanh đế
không có một chút lực phản kháng, ngay cả một hạt bụi cũng không còn.
"Bốp!"
Thi thể Nguyên Thiên Sư đời thứ ba lông đổ bị
diệt hết, lộ ra một thân thể già nua khô héo, sớm đã không có một tia dao động
sinh mệnh, từ bảy vạn năm trước sinh mệnh của lão đã kết thúc rồi.
Diệp Phàm trong lòng run lên, Nguyên Thiên Sư
lúc tuổi già quá mức đáng sợ, mà nay gặp được một màn này, cũng không thể nói
rõ rốt cuộc từng phát sinh ra điều gì.
Hắn đi tới phía trước định mang thân thể vị tổ
sư này mai táng, nhưng lại có không ít người phát ra tiếng hừ lạnh, có từng trận
sát ý tràn đến.
- Bất Tử Tiên Đan là của chung tất cả chúng
ta!
Một lão nhân thấp giọng quát.
“Ầm!”
Đột nhiên, thi thể Nguyên Thiên Sư đời thứ ba
nổ tung, một quả Thần Đan lớn bằng nắm tay phóng lên cao, chói sáng so với thái
dương còn rực rỡ hơn, hừng hực mà tuyệt đẹp, dương khí nồng đậm đặc biệt.
Đây là Bất Tử Tiên Đan, là dựng dục trong cơ
thể Nguyên Thiên Sư mà sinh ra, dùng đại long vạn cổ Tần Lĩnh để tẩm bổ, ở
trong Thái Âm thành tựu một chút chân dương, hóa thành bảo đan.
Khổng Tước Vương cùng Xích Long đạo nhân chung
sức khống chế Hỗn Độn Thanh Liên, Hoàng chủ Đại Hạ trên đầu treo Thái Hoàng Kiếm,
tất cả bọn họ đều lòng có kiêng kị Yêu đế tái sinh, đều không dám dùng Đế binh
Cực Đạo, sợ gặp phải phẫn nộ.
Bọn họ chỉ là khẽ chấn một cái, Bất Tử Tiên
Đan lập tức vỡ ra, hóa thành mấy chục mảnh, bay túa ra khắp bốn phương tám hướng,
như mấy chục luồng sáng bay vụt.
Yêu đế không hề liếc mắt nhìn bên này một cái,
bước đi thong thả về phía trước, mặt hướng về Long Huyệt vạn cổ nơi đó, trong
con ngươi ức vạn ngôi sao không ngừng lưu chuyển.
Rất nhiều cường giả ào ào ra tay, tế ra Pháp bảo
bản mạng tranh đoạt Bất Tử Tiên Đan trong truyền thuyết, không có một cường giả
nào có thể trấn tĩnh.
Trên bầu trời hào quang đầy màu sắc lưu chuyển,
hương thơm lan tràn thấm vào ruột gan, làm cho khắp Hóa Tiên Trì đều giống như ảo
mộng, mưa ánh sáng như làn khói, rất nhiều người trực tiếp thấm say ngã xuống
trên mặt đất.
Càng là như thế, mọi người càng ngày càng cảm
nhận được sự cường đại của Nguyên Thiên Sư đời thứ ba, Thần đan chí dương này
cùng nhau tu luyện bảy vạn năm, cướp lấy tạo hóa thiên địa, dùng Long Huyệt vạn
cổ là lò mà luyện thành.
Vậy mà, nhân vật cường đại như thế lại không
chịu nổi lực lượng một ngón tay của Thanh đế, thần hồn trở thành tro bụi, lưu lại
thân thể cùng bảo đan trên không trung.
Diệp Phàm cách gần nhất, liền tế ra Vạn Vật Mẫu
Khí đỉnh, giống như bảo bình nuốt thiên, thu lấy ba mảnh tiên đan bằng cỡ móng
tay cái trong suốt như mã não.
Các nhân vật cấp Giáo chủ cũng đều ra tay,
dùng Pháp bảo bản mạng tranh đoạt, mỗi người đều có thu hoạch, nhiều nhất có
người thu được bốn mảnh nhỏ Thần Đan, ai nấy đều vô cùng kích động.
Đối với nhân vật lớp người già mà nói, đây là
thần dược vô thượng có thể kéo dài thọ nguyên, ức vạn kim khó cầu, có thể nói
đây là sinh mạng của họ.
“Keng!”
Có người công kích về phía Diệp Phàm, một Bát
Quái Kính chiếu rọi hào quang rực rỡ, muốn cố định Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh cướp
đi.
“Coong, Coong...”
Như vạn kiếm tề minh, Diệp Phàm dẫn động lực
lượng của Tiên Trì, lạc ấn ở trên hư không tám mươi mốt đạo Nguyên Thiên phù
văn, chân long bay ra, đánh bay Bát Quái Kính.
“Xoạt!”
Một luồng thần quang kinh người phóng tới, người
của Âm Dương Giáo ra tay, một tấm kính cổ lưu động khí tức sinh và tử, bắn ra một
luồng sáng tử vong, chém về phía Diệp Phàm.
Những người này không chỉ muốn cướp đoạt mảnh
nhỏ Bất Tử Thần Đan, mà còn muốn cướp đi Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh, cho nên xuống nặng
tay, phi thường quả quyết.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, Nguỵên Thuật thi
triển hết ra, Hóa Tiên Trì trời quang mây tạnh, từng đạo tiên quang nổi lên,
hóa thành pháp lực ngập trời cho hắn sử dụng, công tới hướng địch thủ.
Đây là một trận chiến tranh đoạt tàn khốc, Diệp
Phàm thành công thu hồi Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh và tiên đan, đồng thời hắn nhốt
đánh một mảng tiên quang vào mi tâm của một vị đại năng, làm cho lão kêu gào một
tiếng, ngã xuống ngửa mặt lên trời.
“Phốc!”
Xa xa, cũng rất kịch liệt, hai vị Giáo chủ chết
oan chết uổng, mấy vị đại năng hình thần câu diệt, vì tranh đoạt mảnh vỡ tiên
đan, mọi người bất chấp sinh tử tồn vong.
“Ầm!”
Đột nhiên, một cỗ thần quang từ trong Long Huyệt
vạn cổ vọt ra ngút trời, tất cả mọi người đang đánh nhau đều ngừng lại, rất nhiều
người mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất.
Một chiếc long xa cổ xưa, từ trong Long Huyệt ù
ù bay ra, ở trên có một nhân vật cả người đều phát ra thần quang. Hắn cao bình
thường như thường nhân, nhưng lại khiến cho người ta sợ run.
Nếu không có Thanh đế đứng ở trước Hóa Tiên
Trì, phần đông mọi người đã xụi lơ ngã trên mặt đất, là Thanh đế đã chống đỡ được
cái loại lực lượng trên trời dưới đất chỉ có ta độc tôn này.
Long xa cũ kỹ, người kia đầu đội mũ Đại đế, mặc
thánh y cổ Hoàng, giống như một thần linh từ thái cổ đi tới đại địa.
“Đại đế” trong miệng đội thần ngọc tinh linh
hình người kia đã xuất hiện
- Lại là một vị Đại đế... còn sống?
Rất nhiều người có cảm giác sắp điên rồi, Đại
đế cổ giống như thần linh, chỉ có trong truyền thuyết, người đời sau căn bản
không thể nhận ra, lúc này lại xuất hiện thêm một người?
Mọi người gần như không dám tin, từ xưa đến
nay, mỗi một thời đại chưa từng có xuất hiện quá hai vị Đại đế. Loại chuyện thế
này hoàn toàn không phù hợp lẽ thường.
- Thần linh tiêu tan hằng hà sa số, ta là
Hoàng của Trung Châu bất hủ.
Trên long xa cổ xưa đầy vết đao lổ kiếm, tuyên
khắc ấn ký lưu lại sau bao trận đại chiến thời thái cổ.
- Trời xanh muôn đời một gốc cây liên.
Thanh đế bình thản mở miệng, miếng đồng xanh lẳng
lặng treo trên đỉnh đầu.
Hóa Tiên Trì không có khả năng có ma lực đáng
sợ, nhưng vẫn khiến cho mọi người phát sinh ảo giác: trên trời dưới đất không
có khả năng cùng tồn tại hai Đế, đây là ý niệm trong đầu của tất cả các Giáo chủ.
Nhưng mà, hết thảy đều chân thật như thế, với
các loại thủ đoạn thử nghiệm, đều có thể cảm ứng được khí cơ của hai nhân vật
vô địch.
- Đại đế cổ, vì sao xuất hiên hai vị ?
Ngay cả những nhân vật lớp người già đều đầy
nghi hoặc.
- Thì ra là thế!
Bệnh lão nhân thì lẩm bẩm.