Hỏa Vực!
Thời gian cách nhiều năm, Diệp Phàm lại nhớ tới
nơi này, năm đó bị đuổi giết chạy vào nơi đây, cừu tử nhất sinh, trải qua hòa
kiếp, khổ tu nhiều năm, rèn luyện Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh.
Năm đó hắn vượt liên tiếp qua năm tầng Hỏa Vực,
tới tầng thứ sáu ngọn lửa màu tím thiếu chút nữa đốt cho hắn hình thần câu diệt,
nếu không nhờ có Bồ Đề Tử hộ thể, cường đại như Thánh thể cũng đều trở thành
tro tàn.
Mà nay, quay lại chốn cũ, Diệp Phàm không có cầm
Bồ Đề Tử trong tay, cũng có thể chống lại ngọn lửa màu tím. Hắn không có dừng lại,
tiến vào tầng thứ bảy.
Nơi này ngọn lửa năm màu lưu động, được xưng
là Chân Hỏa Ngũ Hành, giống màn sương mù lượn lờ, độ nóng càng thêm nóng cháy,
đại năng bình thường đều không thể chịu đựng, sẽ lập tức bị đốt thành than.
Năm đó, hắn chính là dùng loại hỏa diễm đáng sợ
này đốt chết tươi một vị Thái thượng trưởng lão Cơ gia ở Tiêu Diêu Môn, chạy
thoát một mạng.
Diệp Phàm đi nhanh tới, trực tiếp tiến vào tầng
thứ tám Hỏa Vực. Ở tầng này ngay cả cấp Thánh chủ tuyệt đỉnh đều không thể đi
vào, chân thân Hoàng chủ đều có thể cháy thành tro tàn.
Đương thời, duy chỉ có một người là Ô Nha đạo
nhân từng tiến vào đây, để luyện hóa Thần Thiết Dương Chi Ngọc, bởi vì hắn là
thân thể của Hỏa Nha, là sinh ra từ trong thần hòa, vì vậy hắn không sợ.
Mấy ngàn năm qua, Diệp Phàm chính là người thứ
hai tiến vào tầng thứ tám Hỏa Vực, cậy vào Thánh thể thân thể vô song chống lại
Thất Thải Hỏa Diễm thiêu đốt.
Bảy thứ vụ ti lượn lờ, cũng không nồng đậm lắm,
nhưng lại có độ nóng kinh người, có thể đốt hủy chư thiên. Căn bản không phải
nhân vật cấp Giáo chủ có thể chống lại được.
Thân thể của Diệp Phàm vượt qua Thánh chủ,
nhưng lúc này cả người như sắp nứt ra, khó khăn lắm mới chống lại được. Đối với
Thánh thể hắn đều có uy hiếp, có thể nghĩ mà biết nóng cháy đến cỡ nào.
Tuy nhiên, đây vẫn như cũ không phải là mục
tiêu của hắn, hắn tiếp tục đi đến phía trước, đi gần tới tầng thứ chín Hỏa Vực,
độ nóng cháy ở phía trước thật đáng sợ dọa người, cách một khoảng cách đã khiến
cho người ta sắp nổ tung.
Tầng thứ chín Hỏa Vực, mấy ngàn năm qua không
một người nào có thể vào, là xứng với cái tên tử địa. Diệp Phàm đứng ở xa xa,
thấy được mấy chục đống tro tàn có hình người.
“Có người dám xông vào tầng thứ chín Hỏa Vực?”
Trong lòng hắn cực kỳ chấn động, đây là một tử địa, vô tận năm tháng đến nay, lại
có nhiều người như vậy muốn đi vào.
Cừu Sắc Hỏa Diễm, dường như đã vượt khôi phạm
trù của thế gian, như là thiêu đốt trong một phiến đại thế giới khác, mộng ảo
mà đáng sợ, chín màu vụ ti nhảy lên, hủy diệt hết thảy.
Đây là mục tiêu của Diệp Phàm, lúc xem Hỏa Lân
Quy đại chiến đã giúp hắn nghĩ tới nơi đây, thu thập thần diễm một tầng cuối
cùng của Hỏa Vực, dùng để đối kháng với đại địch.
- Ta có thể đi vào tầng thứ chín được không
đây?
Diệp Phàm lấy ra Bồ Đề Tử, không có vật ấy, hắn
không dám mạo hiểm, bởi vì tầng thứ tám đã là cực hạn của hắn.
"Tội lỗi thế gian thêm thân tụ hội cùng một
chỗ mới thành nghiệp hỏa, có thể diệt sạch chư thần. Chứng đạo Bồ Đề, độc kháng
nghiệp hòa, hy vọng cũng có thể ngăn cản được thánh diễm của một tầng Hỏa Vực
cuối cùng này."
Diệp Phàm thử trước, lấy ra một kiện Pháp bảo
chịu tải Bồ Đề Tử, tế vào trong tầng thứ chín Hỏa Vực, nó như trước không tổn hại,
ngăn cách hỏa diễm không bị đốt hủy.
Điều này làm cho trong lòng hắn ổn định, thu hồi
Bồ Đề Tử cầm ở trong tay, đi nhanh tới phía trước, một mình tiến vào Hỏa Vực chỗ
sâu nhất có lời đồn vô cùng đáng sợ kia.
Thánh diễm chín màu nhảy lên, như có Thần Ma
đang kêu rên đầy trời, các loại thanh âm cổ xưa thần bí vang lên bên tai hắn,
dường như tiến vào một khu chiến trường của chư thần.
Độ nóng đáng sợ, ngay cả có Bồ Đề Tử trong tay
đều cảm thấy được có chút khó chịu, dường như sắp da tróc thịt bong, hít thở
không thông. Mấy ngàn năm qua hắn là người thứ nhất leo lên tới nơi đây.
Diệp Phàm chuẩn bị dùng Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh
thu loại hỏa diễm này, bởi vì cũng chỉ có nó có thể chịu đựng được độ nóng nơi
đây, còn các binh khí khác chỉ sợ sẽ lâp tức bi đốt thành tro bụi.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn vừa động, trong Vạn
Vật Mẫu Khí đỉnh có một cái hắc hồ lô, khi mở nút của nó có hào quang hỗn độn
nhoáng lên một cái rồi tắt.
- Nó...
Diệp Phàm gần như xem nhẹ kiện bảo bối này,
lúc trước là đoạt từ trong tay Tử Phủ Thánh tử, hắn nghiên cứu rất lâu cũng
chưa biết rõ, phát huy không ra uy lực của nó.
Tuy nhiên, hồ lô lại có thể sử dụng, nó có
hình dạng giống cái Lạn Mộc Chùy bị trùng gặm thủng, nhưng khi huy động lại có
thể phát ra một tia ánh sáng hỗn độn, có lực công kích cực kỳ đáng sợ.
Lúc trước, hắn còn chế giễu Tử Phủ Thánh tử
không có bảo vật không biết, chỉ cầm hồ lô đối địch, mà không dùng bí mật của hồ
lô. Mà nay ở trong tay hắn thời gian dài như vậy, nhưng cũng giống y như thế.
“Không biết thần năng của nó có thể dùng để chứa
Thánh diễm của tầng thứ chín Hỏa Vực được không! Thử xem sao.” Diệp Phàm vừa động
trong lòng làm ra quyết định như vậy. Nếu là thần vật, khẳng định không bị phá
hủy, mà nếu thành tro thì cũng không mất gì.
Trong Hắc hồ lô có một chút Thái Âm chân thủy,
ở tầng thứ chín Hỏa Vực trong trong nháy mắt bị chưng khô, rồi sau đó hắc hồ lô
trầm xuống, chìm sâu tới trước, dưới thúc dục của hắn bắt đầu hút mạnh, nuốt nạp
Cửu sắc Thánh Diễm như trâu uống nước.
“Không sợ bị hỏa diễm đáng sợ nhất thiêu
cháy!” Diệp Phàm kinh hãi, thật đúng là đã xem nhẹ khối Thần liệu này.
Hắc hồ lô không ngừng chìm nổi, không có phát
ra một tia thần năng nào, dưới khống chế của hắn lại giống như một cái động
không đáy, hận không thể lập tức hút khô hỏa diễm của tầng thứ chín Hỏa Vực.
“Nhiều hỏa diễm như vậy, đủ để đốt chết hơn mười
người Thánh chủ rồi chứ...” Diệp Phàm có một loại xúc động điên cuồng, dựa vào
thứ này tuyệt đối có thể làm ra một sự kiện đáng sợ chấn nhiếp thiên hạ.
Hắc hồ lô như là sinh ra ở thời kỳ khai thiên
lập địa, hận không thể nuốt nạp sạch hỏa diễm khắp Hỏa Vực, Diệp Phàm cẩn thận
vươn ra một lũ thần niệm đi vào, giống như một mảnh vũ trụ cổ xưa.
“Hắc hồ lô này cũng thật dọa người, xem ra
không phải tế luyện ra, mà là ở trong thiên địa sinh trường mà thành.” Diệp
Phàm vuốt nhè nhẹ, mặt trên văn lạc phong cách cổ xưa mà tự nhiên.
Cuối cùng, hắn không dám tiếp tục hút thánh diễm,
bởi vì nhẹ nhàng lay động liền phát ra thanh âm như trời long đất lở, hỏa diễm
quá nhiều hắn sợ đến lúc đó
- Không khống chế được.
“Thật là thánh vật vô thượng sao?” Diệp Phàm
hoài nghi, ngay cả hồ lô đều bị trùng gặm lăm nhăm, nhưng lại có thể phát ra
ánh sáng hỗn độn, hắn thật không biết nói gì.
Đột nhiên, ở chỗ tận cùng Hỏa Vực truyền đến một
tiếng vang kỳ dị, như có người than nhẹ, lại hình như có sinh linh đang di chuyển.
- Chuyện gì đây?
Trong lòng Diệp Phàm chợt nghiêm lại.
Tận cuối Hỏa Vực là một khu tĩnh mịch, phạm vi
cũng chỉ vài dặm, trụi lủi, không có một chút sinh khí, ngay cả lửa khói đều
không có, mà nay lại có thanh âm truyền đến.
- Một gốc cây nhỏ?
Hắn giật mình mở to hai mắt, cuối Hỏa Vực xuất
hiện một gốc cây nhỏ, đang di chuyển rất nhanh, giống như bước chân dài tự chủ
đi tới.
- Không đúng, là một loại hỏa diễm!
Hắn thần sắc ngưng trọng, vận chuyển Nguyên
Thiên Thần Nhãn liền thấy rố bản thể của nó, là một đám ngọn lửa, tuy nhiên lại
hóa thành một gốc cây kỳ thụ cao hơn nửa thước.
- Chẳng lẽ những truyền thuyết kia là sự thật?
Diệp Phàm hoảng sợ.
Về Hỏa Vực có rất nhiều truyền thuyết, rất nhiều
ghi lại gần như hoang đường.
Như, có một quyển sách cổ trong ghi lại: ở chỗ
sâu nhất Hỏa Vực từng đốt chết một vị tiên nhân. Một bản sách cổ khác thì có ghi:
Hoang Tháp từng xuất hiện ở đây, chìm nổi mấy ngàn năm.
Còn có sách ghi lại: chín tầng Hỏa Vực cộng tất
cả mười loại hỏa diễm, tuy nhiên loại thứ mười vô căn vô nguyên, xưa nay xuất
hiện tổng cộng cùng chỉ mấy lần mà thôi.
- Loại hỏa diễm thứ mười, nhưng lại thật sự tồn
tại!
Diệp Phàm lộ ra thần sắc khó tin, tràn ngập
kinh sợ và hâm mộ, hắn chính mắt thấy được.
Cây nhỏ không cao, nhưng thực cứng cáp, như rồng
nằm, ngọn lửa nhảy lên, dường như có thể đốt hủy chư thiên, đốt sụp vĩnh hằng
- Loại hỏa diễm thứ mười từng đốt chết tiên...
Diệp Phàm nghĩ đến những truyền thuyết kia, da
đầu đều có chút run lên. Đám ngọn lửa này tuy nhỏ, nhưng nếu phóng tới, hắn có
thể lập tức sẽ trở thành một đám bụi đất cháy đen.
Ở giờ khắc này, hắn gặp được một bộ hình ảnh
khó tin, cây nhỏ thiêu đốt, hỏa diễm đúng là một mảnh lại một mảnh phù văn.
Từng cái từng cái tiểu thế giới tan vỡ, rồi
sau đó hợp lại, vô cùng quỷ dị. Nó nhưng lại thật sự có thể đốt hủy chư thiên,
đốt sụp vĩnh hằng, tuy nhiên cuối cùng lại có thể chữa trị.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm những phù văn tạo
thành từ hỏa diễm kia, nhìn rất lâu cho đến khi cây nhỏ chìm vào trong một cổ động
tối đen, hắn mới hồi phục tinh thần lại, rời khỏi nơi đây.
- Còn không tới hai ngày, Thánh thể có thủ đoạn
gì có thể thi triển?
Ở giới bên ngoài mọi người đều đang phòng
đoán, Diệp Phàm làm thế nào tiến vào Cơ gia, dường như căn bản không có khả
năng.
Hư Không cổ Kính, một kiện Đế binh có thể áp sụp
chư thiên vạn cổ, trừ Đại đế sống lại, bằng không không ai có thể ngăn cản.
Diệp Phàm làm thế nào vào được Cơ gia mang Tiểu
Nguyệt trong sáng đi. Cho dù có đám người Xích Long, Đấu Chiến Thánh Viên tương
trợ cũng không được, một tia đế uy đủ để làm cho hắn bị hủy diệt nát tan thành
bụi.
- Hắn là tự tìm đường chết, không thể trách
người khác! Người đời sau khi nhắc tới Thánh thể, có khả năng nhớ kỹ cũng chỉ
nhớ hắn là một khối đá lót đường cho con ta đi lên nghiệp Đế.
Vương Thành Khôn chắp hai tay sau lưng, nhìn
ra phía ngoài cửa sổ.
- Sinh ra cùng một thời với Đằng nhi là vận
xui của hắn, nhất định chỉ có thể trở thành một phiến lá cây. Chư vương đồng khởi,
hắn sẽ là người thứ nhất nằm dưới bước chân, máu nhuộm con đường thành Đế của Đằng
nhi!
Thúc thúc của Vương Đằng gật đầu phụ họa theo.
Ngoài mấy vạn dặm, Diệp Phàm nhíu mày trầm mặc
một hồi lâu, làm thế nào đối kháng với Hư Không Kính, việc này trở thành nan đề
lớn nhất của hắn, trừ phi mượn được một kiện Đế binh cho hắn sử dụng.
Mà nay, hắn thu được Thánh diễm của tầng thứ
chín Hỏa Vực, không sợ Thánh chủ, nhưng vẫn còn kém một kiện Đế binh để uy hiếp,
bằng không hết thảy có thể trở thành công cốc.
- Chỉ có thể mạo hiểm liều mạng cống nó trên
lưng đi ra!
Diệp Phàm làm ra một quyết định, rồi đi nhanh
tới hướng cấm địa Thái cổ.
Đây là một vùng cấm địa Sinh Mệnh, xưa nay ít
có người dám vào, Hoàng chủ tuyệt thế đi vào đều phải bị hủy diệt nát tan thành
bụi, không ai có thể đối kháng với lực lượng của “Hoang”.
Bên ngoài cấm địa cổ mộc che trời, một rừng
cây nguyên thủy im ắng, bên trong châm rơi có thể nghe, giống như một vùng đất
chết, không có một tiếng động nào.
Diệp Phàm lấy ra tất cả bình ngọc chứa Thần
Tuyền, lại lấy một quả Thánh quả hình bát quái ngậm trong miệng, thơm tận
xương, thấm vào hồn phách, khí cơ sinh mệnh bao bọc quanh hắn.
Cuối cùng, hắn như một tia chớp phóng vọt vào,
chìm sâu vào chỗ sâu nhất trong cấm địa Thái cổ.
Cũng không bao lâu, ở chỗ sâu trong cấm địa
truyền ra một tiếng âm rung, như tiếng kêu lúc vũ trụ mới sinh ra, khiến lòng
người rung động, linh hồn như sắp rời thân thể mà đi. (Ai biết vũ trụ mới sinh
ra kêu như thế nào... chết liền! )
Chín con rồng thây nằm ngang dọc, trong một
quan tài đồng thau lớn, Diệp Phàm cố hết sức cống cỗ quan tài nhỏ trên lưng, đổ
mồ hôi đầu đầy, từng bước một đi ra phía ngoài.
- Hư Không Cổ Kính... Ta chống lại!
Diệp Phàm vì cứu Cơ Tử Nguyệt, có thể nói suy
nghĩ thật lâu sau, mạo hiểm sinh mệnh, đến đây cõng trên lưng cỗ Đồng Quan thần
bí này, muốn đi đối kháng với Đế binh Cực Đạo.