Cự viên thực vô tội, vẻ mặt đôn hậu, gãi gãi đầu,
nói:
- Người toàn thế giới đều biết, cái này có gì
không đúng sao?
Đáp án này thực khiến mọi người không nói gì
được, chẳng lẽ quan tài chín lớp của thời đại thần thoại và Sinh mệnh cổ thụ thật
sự ai ai cũng biết? Điều này làm bọn họ đều ngẩn người.
- Sinh mệnh cổ thụ đến tột cũng ở đâu?
Long Mã nôn nóng hỏi, muốn lập tức biết nơi hạ
lạc của cây cổ thụ này. Người tới đây quá nhiều, các Đại Thánh, chí tôn trẻ tuổi
của các lộ, đâu có người nào là tầm thường?
- Ở trong hậu viện của chư Thần, cách nơi này
không xa, cứ đi thẳng tới trước chừng vạn dặm đường là tới!
Cự viên đáp.
- Hậu viện của chư Thần, đó là địa phương thế
nào?
Bàng Bác còn thật sự hỏi.
- Coi như là chỗ ở của chư Thần, có thể xưng là
một phần Tiên vực. tuy nhiên dưới tình hình chung chư Thần không có buông xuống,
rất ít khi đi tới chỗ đó!
Cự viên chỉ phía trước, nói cho mọi người biết.
Khoàng cách này đối với mọi người cũng không
tính là gì. tu vi đạt tới Thánh nhân liền có thể hóa ngàn vạn dặm là sang tấc,
bước ra một bước, nhật nguyệt non sông đều di chuyển.
Tiên vực, hậu viện của chư Thần, địa phương
ngày thường chư Thần không thường ở lại, có mọc một gốc cây Sinh mệnh cổ thụ...
Những chuỗi này nối tiếp cũng một chỗ, đối với người từ ngoài đến mà nói, đủ để
khiếp sợ.
Mọi người đều lộ vẻ quái dị. trước khi tới đây
mọi người đều nghĩ rằng sẽ rất gian nan. thế giới của Thần chắc chắn sẽ tràn ngập
hung hiếm, có lẽ phải huyết chiến đến thi thể hài cốt như núi.
Đâu ngờ chỉ một con cự viên mà thôi, lại gần như đều vạch trần
ra hết những gì bọn họ muốn biết, không mảy may phí chút hơi sức.
Long Mã. Hoàng Kim sư tử còn thật sự đưa ra
nghi vấn, sau khi hiểu biết cũng đủ tình huống, liền nôn nóng phải lập tức động
thủ, chỉ cách xa chừng hơn vạn dặm. có thể lập tức tới nơi.
Diệp Phàm lộ ra dị sắc, mở Thiên Mục nhìn chằm
chằm vào cự viên kiếm tra lại xem, quả thật chỉ là một sinh vật ở Hóa Long Bí Cảnh,
cũng không phải sinh vật lâu năm gì.
Núi rừng bay ngược. sông lớn đi xa, đoàn người
bọn họ xé hư không mà đi, như là cầu vồng vắt ngang trời cao, không bao lâu liền
đi tới ngoài vạn dặm.
Tới nơi này, trong lòng mỗi người đều chấn động.
Địa phương này thực thần bí, sương mù hỗn độn cuồn cuộn mãnh liệt ngăn cách hết
thảy phía trước, như là tự thành một thế giới riêng.
Hiển nhiên, nơi này không phải tầm thường, mới
vừa đến gần đã khiến tâm thần nhảy rộn, núi rừng hiện ra trong sương mù tất cả
đều có khắc phù văn đại đạo, khiến mọi người kinh sợ.
- Con cự viên kia không có nói sai, dĩ nhiên
là đúng thật, đây khẳng định là một chỗ mặt địa!
Mười hai thánh giả nhiều năm qua từng trải qua
không ít sóng to gió lớn, liếc mắt một cái nhìn ra, nơi đây có kết cục phi phàm,
có ngưng tụ khí thế hùng tráng xưa nay hiếm thấy.
Ngọn núi như thần tượng san sát sống mài từ
xưa, dày núi như rồng uốn mình vắt ngang thiên địa, vách đá dựng đứng như kim
bàng giương cánh bay lên biển mây, đồi núi như huyền vũ ngủ đông, bình ổn mà trầm
lặng.
- Không sai! Ta từng xem thần thức con cự
viên, nó chưa từng nói dối!
Long Mã nói, làm như vậy mặc dù có điếm không
đúng đạo lý, nhưng với vùng đất xa lạ này cẩn thận là tốt nhất.
- Đúng thật là hậu viện của chư Thần, cũng chính là một bộ phận Tiên vực! Thật
quá mức khó tin! Đi tới thế giới của Thần liền giống như sắp thành tiên?
Bàng Bác tràn ngập nghi hoặc.
Không hề nghi ngờ, địa phương này tất nhiên có
gì đó hấp dẫn người ta, chỉ mới đứng ở bên ngoài đã khiến cho tâm thần người ta
lay động, hận không thể đi vào một cửa khám phá huyền bí.
- Không quá thích hợp!
Diệp Phàm nói.
- Có gì vậy, địa phương này có nguy hiểm sao?
Cửu Vĩ Ngạc Long hỏi.
- Trước mắt chưa nhìn ra!
Diệp Phàm lắc đầu, trên thực tế địa phương này
rất giống là động phủ tiên gia, thật sự quá mức phi phàm, nơi nơi đều là thánh
cảnh, khiến người ta mê mẫn tâm thần.
- Có chỗ nào không ổn?
Thanh Loan hỏi.
- Con cự viên kia không thích hợp! Đi! Chúng ta
quay lại nhìn thử xem!
Diệp Phàm quay đầu quay về chỗ cũ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, rồi cũng đi theo,
nhưng mà về lại chỗ cũ mặt đất mờ mịt, cây lớn cao nhất, cổ thụ thành rừng nơi
đó đã không còn thấy bóng dáng con cự viên.
- Đây là dấu chân nó lưu lại, đến đây là hết!
Diệp Phàm nói.
Con cự viên cao trăm trượng chỉ lưu lại trên mặt đất một
hàng dấu chân thật lớn rất sâu. kéo dài tới địa phương này đột nhiên ngưng lại,
rồi biến mất một cách kỳ bí.
- Ta rõ ràng đã sưu tra thức hải nó, như thế
nào còn có thể có vấn đề!
Long Mã hận đến ngứa hàm răng nói.
- Ngay cả Nguyên Thiên Nhãn của ta đều gần như
mất hiệu lực. Con cự viên này thật khó lường!
Trong mất Diệp Phàm bắn ra hai luồng sáng lạnh,
nhìn quét tử phương, tìm kiếm tung tích nó.
Cuối cùng, ở xa xa trong bụi cỏ hắn nhật lên một
sợi lông khi màu vàng lóng lánh, cũng không dài lắm, so với bộ lông con cự viên
vừa rồi phải ngắn hơn không ít, vả lại quá mức sáng lạn.
- Một sợi lông khỉ, đây là chuyên gì xảy ra?
Bàng Bác hỏi.
Diệp Phàm trầm giọng nói:
- Con cự viên vừa rồi là một sợi lông khi biến
thành, gần như đã lừa gạt chúng ta. Có một con Thần Viên, nó tinh thông biến
hóa, không nói độc nhất vô nhị cũng không sai lắm!
- Ta cảm thấy có chút quen thuộc!
Thanh Loan lóe sáng ánh mắt sắc bén nói.
- Không sai! Dường như đã từng quen biết!
Thiên Hạt thánh giả trịnh trọng gật đầu.
- Là nó!
Bàng Bác giật mình rùng mình một cái, ở chỗ
sâu trong Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ, có một tòa động phủ thượng cổ, bên trong
có một con Lục Nhĩ Mi Hầu tọa hóa, loại khí cơ này rất giống là hắn.
- Không thể nào! Con khi già đó công tham tạo
hóa. nhưng trôi qua mấy chục vạn nầm, như thế nào có thể còn sống?
Hoàng Kim sư tử sinh ra nghi ngờ.
- Ta biết rồi! Là con khi nhỏ kia!
Thánh giả Hắc Hùng nghiến răng nghiến lợi, oán
hận vô tận nói.
Một vị tổ tông của hắn thân là Đại Thánh, pháp
lực thông thiên, ở trong tinh không gặp một con Lục Nhĩ Mi Hầu thần uy cái thế
chuyển nhà. chỉ vì không cẩn thận chặn đường đi của thần hầu. đã bị một cái tát
đánh thành vũng máu.
- Lúc ấy còn có một con khỉ nhỏ ngồi trên đầu
vai cường giả cái thế kia, ta nghĩ... nó có thể còn sống!
Thánh giả Hắc Hùng lộ sắc mặt khó coi, nói.
Mọi người đều ngẩn người, Lục Nhĩ Mi Hầu dời
phủ đệ đến bên trong Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ, có thể nói đã rúng động lòng người,
không thể nghi ngờ thực lực của hắn cực kỳ cường đại.
Nghĩ đến dựa vào thực lực của hắn. muốn tìm được
Thần Nguyên phong ấn hậu đại của mình sống đến đời nay, hẳn là không thành vấn
đề.
Ở Khổ Hải của Thiên Tôn cổ cấu trúc Thần Kiều
tốc hành tới bờ đối diện và tới nơi đây có thể nói là gần trong gang tấc, nếu
Thần Kiều xuất hiện muốn tới đây chỉ bước một bước là được.
- Tương truyền. Lục Nhĩ Mi Hầu là một loại huyết
mạch mạnh nhất trong vũ trụ. có thể thấy rõ vạn vật. Nhất là, sáu tại có thể nghe
tiếng của thiên hạ, có thế học vạn pháp, quy thần khó lường, đạo biến hóa không
người nào có thể nhìn thấu!
Cửu Vĩ Ngạc Long trịnh trọng nói, rồi sau đó lập
tức ngậm miệng, nhìn quanh bốn phía, làm như sợ bị thần hầu này nghe được.
- Đều nói Lục Nhĩ Mi Hầu bị diệt sạch, trong
thiên địa này đã thiếu một loại thể chất đáng sợ nhất, không nghĩ tới hắn còn
lưu lại một huyết mạch trong thế giới của Thần này.
Mọi người đều dự cảm được có điều không ổn.
Con khi này bản lĩnh thông thiên, nếu như theo dối bọn họ, khẳng định là không
thể thiếu một hồi khổ chiến.
Chỉ cần một sợi lông khỉ biến hóa, còn kém chút nữa
lừa gạt mọi người, loại thủ đoạn này không phải cường giả bình thường có thể
thi triển.
Diệp Phàm thần sắc bình thản, nói:
- Không sao! Nếu nó thật sự thần uy cái thế,
thì đã sớm ra tay với chúng ta rồi!
Tuy nhiên nói là nói vậy, nhưng mười hai thánh
giả cũng không dám thả lòng cảnh giác. Bởi vì loại huyết mạch này thật sự quá mạnh
mẽ, khiến mọi người không thể không phòng bị. Nhất là Thánh giả Hắc Hùng, sắc mặt
xanh mét. đây là kẻ thù của tộc hắn.
Diệp Phàm bọn họ tìm khắp nơi không có kết quả.
Nếu sợi lông khỉ của Lục Nhĩ Mi Hầu hóa thân ở thế giới này, như vậy chân thân
có thể cũng ở đây, tương lai có lẽ sẽ gặp được.
- Con khỉ chết tiệt! Thật là lòng dạ độc ác! Muốn dụ chúng
ta đi vào, lừa gạt cho chúng ta hình thần câu diệt!
Long Mã nghiến răng nói.
Bọn họ từ trong miệng các sinh linh khác biết
được, vùng rừng núi đó đích xác có liên quan với chư Thần thái cổ, nhưng cũng
không phải là hậu viện gì, mà là một vùng cấm truyền lại từ xưa.
Hiện tại chư Thần đều không nhất định có thể
đi vào, đối với người khác mà nói lại có vào không có ra, hẳn phải chết không
thể nghi ngờ! Bởi vì đó là một khu sát trận của Đại đế cổ bày ra, còn lại đến
nay cũng không hoàn toàn bị tổn hại.
- Con khỉ thật ác! Tương lai tính sổ với nó!
Bàng Bác cũng nói.
Trong núi lại có chỗ bất phàm, mười bước một cảnh,
năm bước một thần phù. đoạt thiên địa tạo hóa, nhưng sát trận của Đại đế cổ bày
trận như thế, chư Thần đi vào cũng phải chết.
Đi vòng qua vùng đất cổ này, bọn họ tiến vào
khu vực mênh mông chư hùng tranh bá, trước sau nhìn thấy mấy tòa cổ thành thật
lớn. mỗi một tòa thành đều có cao thủ cái thế tọa trấn.
- Cố hương của trường sinh cũng không gọi là
Tiên vực, mà tên là Thần vực, là vùng đất của chư Thần cư ngụ!
Đây là sau khi đi vào thế giới này, bọn họ biết
được tin tức xác thực. Theo như lời con cự viên có sai, nhưng cũng không phải đều
là giả, nó chỉ đổi Tiên vực thành Thần
vực mà thôi.
- Hộ đạo giả Nhân tộc đã chết một người, tộc
khác cũng đã chết hai vị Đại Thánh, đây là chuyện gì xảy ra vậy?!
Bọn họ nhận được một tin tức kinh người.
Ở trên tường thành một tòa thành rộng lớn, có
dán một bố cáo, đồng thời treo ba cái đầu máu chảy đầm đìa. Nói là bọn họ có ý đồ
khinh nhờn chư Thần đáng tội chết, để răn đe trấn áp.
Bọn họ buông xuống ở thế giới này chỉ mới một
đêm mà thôi, đã chết đi ba vị Đại Thánh, điều này làm cho mọi người khiếp sợ. Diệp
Phàm bọn họ tất cả đều ngưng trọng trong lòng, thế giới này quả nhiên đáng sợ.
Đây là tòa thành thứ năm bọn hắn nhìn thấy
trên đường đi, tường thành cao lớn, như là Thiết Thủy màu đen luyện chế thành,
óng ánh đen nhánh lạnh như băng, chớp động sáng bóng kim khí lãnh liệt.
Ba cái đầu máu chảy đám đia, bị đặt trong sọt
trúc treo trên lầu cửa thành to lớn, nhìn thấy mà ghê người.
Diệp Phàm bọn họ vào thành, nhìn thấy đủ các
loại chủng tộc chưa từng nghe nói qua. có thân chim đầu sói, có chỉ là một đoàn
ánh sáng không có hình thể cố định, có chỉ có một cái đầu cực lớn, không có
cánh tay và thân mình.
Đủ loại chủng tộc muôn hình muôn vẻ, không giống
nhau, thậm chí không hề ít là pháp khí, như một thanh Thần đao đi lại ở trong
thành, mọc ra hai chân và hai tay, thân là thân đao. Mà một tòa cổ tháp khác
thì lắc lư phi hành ở trong thành.
Long Mã thiếu chút nữa ra tay, cướp sạch những
binh khí này. Nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại, nghiêm khắc cảnh cáo nó không được lộn
xộn.
Những thứ đó đều là chủng tộc của thế giới
này, không ít đều là ngoại tộc tu thành. Thánh binh khí thông linh trở thành
ngoại tộc, ở trong này hợp pháp, tự do đi lại không có ngườì nào can thiệp.
Nghe nói, không ít đều là từ trong động phủ ở
rừng sâu núi thẳm đi ra.
- Thực tà môn! Đây rốt cuộc là địa phương nào?
Mười hai thánh giả lẩm bẩm nói nhỏ.
May mà, bọn họ cũng gặp được không ít sinh vật
hình người, nên Diệp Phàm. Bàng Bác cũng không bị coi là ngoại tộc, cũng không
dẫn tới chú ý của người khác. Những sinh vật hình người này có số là nhân loại,
có số lại là các sinh linh đáng sợ khác hóa thành, tất cả đều rất cường đại.
- Những hùng thành thật lớn này trường tồn từ
xưa. nghe nói đều ở đây thủ hộ vùng đất của chư Thần cư ngụ!
Bọn họ thăm dò được tin tức sáng tỏ chuyện
này.
Phía sau hùng thành là đến gần Thần vực, Hộ đạo
giả Nhân tộc cũng hai vị Đại Thánh dị tộc đều là vì thăm dò Thần vực mà bị người
đánh chết, vì vậy treo đầu trên tường thành để cảnh cáo.
- Đại Thánh nha vậy mà nói giết là giết, chẳng
lẽ chân chính là Thần linh?!
Mấy tin tức này làm cho bọn họ cảm thấy rất
không tốt.
Diệp Phàm bọn họ đi bãng qua thành, không có
hành động thiếu suy nghĩ, chỉ tìm hiểu nhiều mặt: cái gọi là Thần vực chu vi tổng cộng tất cả có
tầm tòa thành cũng loại, trấn thủ ở tầm phương.
Bọn họ hỏi qua rất nhiều sinh linh, nhưng cũng
không hiểu rõ, cái gọi là chư Thần rốt cuộc là cái gì. Bởi vì cũng không có người
nào thật sự biết rõ.
Thần vực không thể chạm tới, bọn họ không dám
mạo hiếm, liền đi tìm hiểu quan tài chín lớp của thời đại thần thoại, lại chứng
minh một ít lời nói của con cự viên: đúng thật là đa số mọi người đều biết,
nhưng không phải ở Tiên vực, mà ở trong một chỗ tuyệt địa.
Vượt qua thiên địa. bọn họ cũng không biết vượt
qua mấy trăm vạn dậm, đi vào một vùng đất cổ xưa trong truyền thuyết tồn tại từ
thần thoại thời đại, từ xa quan sát ở chỗ sâu trong đó.
- Một cỗ quan tài đá mà thôi, nhưng lại ngang
dọc ở chỗ sâu nhất trong tuyệt địa, đây là điềm báo trước đại hung hay sao?
Mọi người dừng chân trên vòm trời từ xa nhìn
tuyệt địa phía trước: Trong đó tràn ngập chướng khí, cổ thụ mọc ngổn ngang
thành rừng, vô cùng tĩnh lặng như vùng đất chết.
Ở trong một dãy núi lớn có cỗ quan tài đá vô cùng
cao lớn. giống như một một ngọn núi đá vắt ngang, tản ra khí thế hùng tráng cổ
xưa tang thương.
Đây là cỗ quan tài từ Vực ngoại buông xuống, từ
mấy chục năm qua không người nào dám đi vào, bởi vì chỗ tuyệt địa này để lại rất
nhiều truyền thuyết đáng sợ, đến gần tất phải chết.
“Cái này... đúng thật là cỗ quan tài của Hư
Không Đại đế, nhưng như thế nào trở nên to lớn như vậy?” Trong lòng Diệp Phàm vô
cùng kinh ngạc.