- Cái gì? Sư phụ sắp thành hôn, ta mới rời đi
một lát mà thôi nha, như thế nào nhanh như vậy chứ! Ta còn tưởng rằng Hạo Nguyệt
sư bá sẽ hành hung sư phụ một trận chứ!
Hoa Hoa rất không phúc hậu nói.
“Bốp!”
Thánh Hoàng tử trực tiếp thtrởng một cái trên
cái đầu trọc bóng ltrởng của hắn, tiếng vang giòn tan truyền âm cực xa.
- Sư bá! Ngài không thể như vậy! Mỗi lần gặp mặt
cũng không nói cái gì, cứ trực tiếp thtrởng cho ta một cục u, cái này rất không
đúng!
Hoa Hoa căm giận kháng nghị.
- Chính vì ngươi trước đây không có bị đánh,
chưa từng bị thu thập, cho nên mới thành như vậy!
Thánh Hoàng tử thực bình tĩnh nói, nói xong “bốp”
một tiếng lại thtrởng cho hắn một cái.
Hoa Hoa: “#¥#@%...”
Nhưng, hắn cũng chỉ có thể dám chửi thầm trong
lòng mà thôi, còn thật không dám cợt nhả trước mặt hầu tử. Vị sư bá này thuần
túy là phạm vào loại nghiện ra tay, tự nhiên thành thói quen rồi.
- Chúc mừng nha, chúc mừng! Nhiều năm đao
quang kiếm ảnh, mưa máu gió tanh như vậy, thực nên tu thành chính quả, có một
gia đình. Nhất là trước khi con đường thành tiên mở ra, ngày sau vợ chồng song
song phi tiên!
Lý Hắc Thủy này kế thừa “truyền thống tốt đẹp”
miệng rộng của Đồ Phi, đi lên chúc mừng.
Hiện tại trong thôn sớm đã truyền lan, hôm nay
Diệp Phàm sắp đính hôn với Cơ Tử Nguyệt. Thế nhưng hai đương sự, một người là
ngại trở mặt với anh vợ, bị ép bất đắc dĩ, người kia vừa mới biết được, ngơ
ngác sững sờ.
Cơ Tử Nguyệt suy nghĩ đến xuất thần, kết quả
này từng hiện lên ở trong đầu nàng, nhưng vẫn cũng không có xuất hiện, hôm nay
đột nhiên có tin tức như vậy, làm cho nàng ngơ ngác sững sờ.
- Tiêu tỷ tỷ suy nghĩ gì vậy?
Cô bé đi tới bên cạnh nàng, ngửa đầu, chớp chớp
đôi mắt to sáng ngời, dùng một bàn tay nhỏ bé kéo góc áo của nàng.
- Không... không có gì!
Cơ Tử Nguyệt chưa từng có bối rối giống như
hôm nay, ngay cả ở trước mặt một cô bé, gương mặt xinh đẹp cũng hơi ửng đỏ lên.
Nàng thật không biết làm sao, hết thảy chuyện
này tới quá đột ngột, nàng muốn cự tuyệt, bởi vì hết thảy cũng không có chuẩn bị
tốt, không nghĩ vội vàng như vậy.
Nhưng mà, đúng lúc này một đám người đến đây,
một ít nhân vật cấp thẩm thẩm ở Thiên Chi Thôn, tất cả đều tới chúc mừng nàng.
Mà lúc này, Cơ Hạo Nguyệt cũng đi tới. Dường
như nhìn ra sự do dự và bàng hoàng trong lòng muội muội của mình, liền một tay
nắm giữ tay nàng, dẫn theo nàng đi tới trước mặt Diệp Phàm, rồi trừng mắt nhìn
hắn.
- Trời sinh một đôi người ngọc, trời ban thtrởng
lương duyên, nhân gian một đôi, xứng đôi vừa lứa!
Mọi người kêu to.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Cơ Tử Nguyệt
bình tĩnh lại, ánh mắt trong suốt lẳng lặng nhìn Diệp Phàm, cũng không nói lời
nào.
Diệp Phàm vừa rồi đã suy nghĩ thời gian rất
lâu, lúc này, hắn biết nhất quyết không thể do dự, càng không thể chần chờ, vì
như vậy có lẽ sẽ rất đả thương tâm tình người.
Giờ khắc này, hắn đã qua đủ loại khúc mắc, người
và chuyện của ngày xưa đều gần như trong nháy mắt hiện ra.
Diệp Phàm không quên được thời điếm đó, lúc hắn
sắp rời khỏi Bắc Đẩu đi tới một bến bờ tinh không khác, tình cảnh Cơ Tử Nguyệt
mặt đầy những giọt lệ nóng hối tiễn đưa hắn, nàng nhẹ nhàng nói nhỏ: “Muội ở mặt
tinh không này, huynh ở mặt tinh không kia, cách xa nhau rất xa rất xa. Sáng lạn
vĩnh hằng, vô tận xa xôi, cũng không thể gặp lại. Đêm khuya, muội một mình nhìn
lên tinh không, yên lặng chúc phúc cho huynh...” Ở thời điếm đó, nàng cầu khẩn
trong màn nước mắt, ướt đẫm gương mặt xinh đẹp.
Có thể nào quên, có thể nào cô phụ? Diệp Phàm
liền nắm tay Cơ Tử Nguyệt, nói:
- Tử Nguyệt! Gả cho ta đi!
Những lời này có lẽ có hơi muộn, nhưng cuối
cùng cũng không chậm bao nhiêu, Cơ Tử Nguyệt muốn rụt tay về nhưng không được,
bị hắn nắm chặt lấy.
Hơn nữa, ngay lúc này Diệp Phàm một tay đẩy Cơ
Hạo Nguyệt qua một bên, ở giữa chỉ còn lại hắn và Cơ Tử Nguyệt hai người, mọi người
cùng nhau nở nụ cười.
Khó có được là Cơ Hạo Nguyệt không có giận,
càng không có hóa thành vị Thần mặt đen trừng mắt nhìn Diệp Phàm như trước, ngược
lại lộ ra vừa lo lắng, vừa vui mừng, vừa cao hứng hiếm thấy.
Cơ Tử Nguyệt muốn chạy trốn cũng không thoát,
bị Diệp Phàm nắm lấy bàn tay mềm. Mọi người cùng nhau kêu to, tiếng cười, tiếng
ồn ào vang lên không ngừng.
- Diệp thúc thúc! Ta có phải nên gọi ngài là
cô phụ hay không?
Cơ Thành Đạo đi tới gần. Dù còn rất nhỏ đã có
một loại kiên nghị cùng anh khí, nhưng lúc này nó cũng rất kích động.
Hắn ở tinh không từng nghe nhiều đến một cái
tên chính là Thánh thể Nhân tộc Diệp Phàm, hơn nữa ngay cả người đã làm cho phụ
thân nó ảm đạm cũng từng nhắc tới Thánh thể Nhân tộc, tự nhiên càng làm cho nó
cực kỳ sùng bái.
Ngày nay, đại anh hùng trong lòng nó lại sắp
trở thành thân nhân của mình, là thân cô phụ, tự nhiên khiến trong lòng nó nổi
lên sóng triều mênh mông, xem ra nó còn kích động hơn so với bất kỳ ai khác.
- Về sau hắn chính là cô phụ của ngươi, từ giờ
trở đi cứ gọi như thế là được!
Lý Hắc Thủy cười nói. Hắn là người chứng kiến
Diệp Phàm từng bước một từ
nhỏ yếu trtrởng thành là Đại Thánh, quan hệ
tâm đầu ý hợp với Diệp Phàm, quen biết từ lâu, đối với chuyện của Diệp Phàm và
Cơ Tử Nguyệt hắn hiểu biết hơn so với ai khác. Hôm nay nhìn thấy kết quả này, từ
đáy lòng cảm thấy cao hứng vì bọn họ.
- Ha ha! Hôm nay thật sự là một chuyện vui mừng
lớn! Cứ ở đây đính hôn, sau đó xác định ngày đại hôn, mời đến tất cả thân bằng
bạn cũ trong thiên hạ, nhất định phải làm thật lớn!
Thánh Hoàng tử cười to nói.
Thiên Chi Thôn phi thường náo nhiệt, mọi người
đều tới đây chúc mừng, chúc phúc, ngay cả cô bé đều dáng điệu thơ ngây khả ái
chạy đến gần, còn thật sự chào, chúc mừng, tự tay đưa lên một phần lễ vật nhỏ của
mình, nói:
- Chúc mừng đại ca ca, chúc mừng tiểu tỷ tỷ!
Càng không nói những người khác, tất cả đều
đưa tặng một phần lễ trọng, một ngày này trên mặt mỗi người đều mang đầy vẻ
tươi cười, Tề La muốn tổ chức tại Thiên Chi Thôn.
Diệp Phàm ngăn cản, nói:
- Đi Cơ gia!
Đã xảy ra đại sự bực này, có thể nào không đi
bẩm báo với cha mẹ của Cơ Tử Nguyệt, khẳng định là phải để cho hai vị lão nhân
làm chủ, dù là Cơ Hạo Nguyệt cũng không làm chủ được.
Một ngày này, mọi người đều phấn chấn, tất cả
đều nhích người đi tới tinh vục Bắc Đẩu, buông xuống Đông Hoang.
Thiên Chi Thôn, chỉ có một mình Tiểu Tước nhi
là trên mặt có chút thương cảm, nhưng vẫn cố lau nước mắt, lộ ra vẻ tươi cười.
- Sư tỷ phải vui vẻ nha!
Hoa Hoa xoa xoa đầu trọc nói.
- Ta biết rồi, ta sẽ cầu phúc cho Thần tử!
Tiểu Tước nhi nhoẻn miệng cười, lau sạch một
giọt nước mắt cuối cùng trên mặt.
- Sư tỷ! Tỷ chỉ là thời còn nhỏ sùng bái sư phụ
mà thôi, đó hoàn toàn không phải yêu thích, nếu nghĩ ra thì tốt rồi!
Hoa Hoa khó có được khuyên giải, khuyên răn người
khác.
- Tiểu đầu bóng ltrởng, chuyên của ta không cần
ngươi quản. Còn nữa ta không phải sư tỷ ngươi, ngươi phải gọi ta là sư cô!
Tiểu Tước nhi gõ cái đầu trọc bóng ltrởng của
hắn một cái, hung tợn nói.
- Trời ạ! Đây là làm sao vậy, để cái đầu trọc
cũng có sai lầm hay sao? Như thế nào ai cũng muốn gõ một cái, muốn đánh cho ta
về sau trở thành đầu con nhím ư? Không được phải đội mũ bảo hộ khung thép mới
được!
Hoa Hoa căm hận nói.
Trước cửa Cơ gia, dòng sông lớn đổ về hướng
phương xa, tên là Cơ Thủy, trùng tên với con sông nơi sinh một Hoàng Đế trên địa
cầu. Điều này làm cho Diệp Phàm suy nghĩ hoài vẫn không hiểu được.
Hắn từng hỏi qua, đáp án của Cơ gia cũng không
thể làm hắn thỏa mãn: nói dòng sông này đã có từ hơn năm vạn năm, cũng không có
quan hệ gì.
Nhưng Cơ Tử lại từng nói tương lai sẽ đi vùng
đất Cơ Thủy bị phong ấn ở địa cầu kia để nhìn thử xem, điều này làm cho hắn
càng khó hiểu.
Hôm nay, Cơ gia từ trên xuống dưới đều vui mừng
nhộn nhịp. Diệp Phàm tới cầu thân, mọi người Thiên Chi Thôn đi theo, đám Thánh
Hoàng tử khách quý liên can đến cửa... Cơ gia mở rộng cửa chính nghênh đón.
Cơ sở của Gia tộc dời đi, đưa vào một vùng
tinh không khác, nhưng rất nhiều nhân vật trọng yếu đều còn lại, không có khả
năng lập tức rời đi.
Cha mẹ Cơ Tử Nguyệt nhìn thấy đứa con cả của
mình, lại dẫn theo đứa cháu đích tôn, cao hứng đến nước mắt đều sắp rơi xuống.
Tiếp đó biết chuyện con gái, vô cùng vui sướng.
Một ngày này, Cơ gia mừng rỡ, gửi đi rất nhiều
thiệp mời, tỷ như Khương gia, Dao Trì, Phong tộc, Trung Châu Đại Hạ hoàng triều...
mời tới tham gia lễ đính hôn.
Không nói cha mẹ của Cơ Tử Nguyệt, chính là từ
trên xuống dưới Cơ gia đều rất vừa lòng. Ngày nay Thánh thể Nhân tộc đã trở
thành Đại Thánh, quét ngang cổ lộ Nhân tộc vô địch thủ, tuyệt đối là môn đăng hộ
đối.
Diệp Phàm tu luyện tốc độ thực kinh người, từ
khi xuất đạo tới nay trong cùng một thế hệ gần như khó bại một lần, cứ tiếp tục
phát triển như vậy, sẽ leo lên tới một bậc thang lớn đó là lẽ đương nhiên. Tới
thời điếm đó chính là Đại thành!
Thánh thể Đại thành, ai không biết, người nào
không hiểu, có khả năng khiêu chiến với Đại đế. Tới thời điếm đó, là có thể trực
tiếp chống lại chí tôn cổ đại trong cấm địa Sinh Mệnh!
Đây là loại chiến lực cỡ nào? Một người thành,
mà thiên hạ an vui. Trước kia Thánh thể Đại thành chính là có uy thế như vậy.
Thánh thể Đại thành ít nhất có thể sống một vạn
năm. Một nhân vật dám khiêu chiến với Đại đế, sinh ở thời loạn thế này, đó
chính là tài phú quý giá nhất, ngay cả cấm địa Sinh Mệnh cũng không dám tùy tiện
trêu chọc.
Lúc đó có thể bảo hộ Cơ gia một vạn năm bình
an, mà nếu như tranh đoạt trên con đường thành tiên, sẽ chiếm ưu thế không gì
sánh nổi.
Đương nhiên, có một điều kiện tiên quyết chính
là nhất định phải bảo hộ cho tốt người con rễ này, ngàn vạn lần không thể để
cho hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước khi bước vào cảnh giới Đại thành.
Nhưng ngày nay, dường như cũng không cần Cơ
gia bảo hộ.
Cơ gia từ trên xuống dưới đều rất cao hứng,
ngay cả vị Đại Thánh bị phong ấn từ thời thái cổ đến bây giờ kia, phát ra khí tức
mục nát, cũng tiến đến nói chuyện với Diệp Phàm thời gian rất lâu, vẻ mặt ôn
hoà.
Bên trong Cơ gia linh địa trải rộng, nhiều ngọn
núi nguy nga tráng lệ lơ lửng trên bầu trời, lượn lờ mây mù, linh cầm bay múa,
quái thạch nhuộm đỏ sườn núi, thác nước đổ xuống như trút, trên vách đá, tận cuối
sườn núi có linh chi sinh trtrởng, ráng màu tường hòa dày đặc.
Trong ngày vui này, Cơ gia từ trên xuống dưới
cũng chỉ có một người có sắc mặt u buồn, than thở: Cơ gia bát tổ phát sinh quá
nhiều chuyện không vui với Diệp Phàm, hiện tại lão sớm đã bị nhân vật cấp Đại
Thánh xem nhẹ, ngay cả đi giải hòa cũng không đủ tư cách, hoàn toàn không dám đến
gần.
- Đại thánh Ma Kha của Đại Lôi Âm Tự Tu Di Sơn
lệnh cho chúng ta đưa tặng một phần lễ mọn!
- Hoàng chủ Hạ Nhất Minh của Đại Hạ hoàng triều
Trung Châu giá lâm!
- Thánh chủ Khương Dật Phi của Khương gia Bắc
Vực đích thân tới!
- Tây Vương Mẫu Dao Trì giá lâm!
Theo từng tiếng truyền âm, từng đại nhân vật tới
nơi, chính là đích thân mình tới, hoặc không tới cũng đều phái người đưa tới hậu
lễ, như là Tu Di Sơn, Cửu Lê Thần triều...
Mặc dù từng phát sinh một ít xung đột, trong
ngày này cũng đều dâng lên lễ vật, tranh thủ hóa giải một ít oán cũ, không muốn
bị một nhân vật Đại thành dám khiêu chiến với Đại đế mang hận.
Một ngày này, Cơ gia rất nhiều nhân vật ra
vào, không riêng gì chư hùng Nhân tộc, chính là Cổ tộc cũng đều có người đến,
thậm chí là một ít Vương tộc và Hoàng tộc từng phát sinh kịch chiến, cũng đều vứt
bỏ thân phận buông xuống.
Ngoài ra, chư thánh Vực ngoại cũng đều xuất hiện,
buông xuống, đều tự có biếu biện của mình.
Đây quả thực giống như một thịnh hội, đầu sỏ
các nơi đều xuất hiện, đều ra mặt.
- Thần Vương đến!
Theo một tiếng hô to, Diệp Phàm chấn động, đứng
bật lên, nói:
- Người Thần Vương nào?
- Thần Vương Khương Thái Hư!
- Cái gì?
Diệp Phàm bước vội ra ngoài, kích động tự mình
đi nghênh đón. Hắn không nghĩ tới ngay ngày vui này, Bạch Y Thần Vương tuyệt đại
từ Vực ngoại trở về.