Đây là cường giả Nữ Chân tộc, là người hộ đạo
biến mất hơn trăm năm của Nguyên Thủy Long Động, trang phục đã chứng minh điều
đó, trên người có một loại dã tính trời sinh.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, mặc lân bào Thiên
Xà Măng, mái tóc tết thành một con hắc xà. Dù hắn rất kinh sợ Diệp Phàm nhưng
cũng không muốn khoanh tay chịu chết, muốn giết ngược lại.
Phốc!
Trong miệng hắn phun ra một đạo tiên thiên
tinh huyết, hóa thành một Thiên Xà huyết kiếm, bổ về phía mi tâm Diệp Phàm. Hiển
nhiên điều này cũng chỉ là vô ích, Diệp Phàm khẽ bấm tay, cỗ tiên thiên tinh
khí này lập tức hóa thành mây khói, tiêu tan sạch sẽ.
Đâỵ là một người thuộc thời Kim Triều, năm đó
lập công lớn trong tiêu diệt Bắc Tống, tu luyện tới nay đã hơn ngàn năm, đạo hạnh
cao thâm, là cao thủ tuyệt đinh đương thời.
Năm đó, thiên địa tinh khí không thiếu thốn
như hiện tại, hơn nữa hắn thường xuyên tiến nhập Trường Bạch Sơn, phục dụng
không ít linh sâm, rất có lợi cho việc tu luyện cho nên mới có thể đột phá vào
cảnh giới Tiên Thai.
Tuy rằng đầu bị đánh bay, tiên huyết văng ra
nhưng đạt tới bực này, sinh mệnh lực rất cường đại, nguyên thần chưa bị diệt
cũng rất khó chết đi.
Ông!
Hư không rung chuyển, thánh tiễn chói mắt kia
lại bắn tới, tản ra quang mang hừng hực, cắt xé vòm trời, không chết không ngừng,
đâm thẳng mi tâm Diệp Phàm.
Loại thần uy này, trên đời hiếm ai có thể
kháng cợ, có ẩn chứa đạo lực khó hiểu, có thể khiến mọi thứ dập nát, là thánh
tiễn của Đại Nghệ Xạ Nhật thời cổ.
Thân mình Diệp Phàm ngửa về sau, hai chân di
chuyển theo bí quyết chữ Hành, tiếp tục tránh né.
- Cùng tới Cửu U Hoàng Tuyền đi!
Cường giả từ thời Kim Triều nàỵ hét lớn, ánh mắt
đỏ bừng lên, da dẻ toàn thân nứt nẻ, thiêu đốt thân thể rồi đánh về phía Diệp
Phàm, muốn ngọc thạch câu phần.
Phốc!
Không có gì trì hoàn. Vì thân thể Diệp Phàm
tràn ngập huyết khí màu vàng, còn chắc chắn hơn cả thần y hộ thể, khó có thể đột
phá. Người này vừa đụng vào, thân thể lập tức dập nát, hóa thành huyết vụ.
Diệp Phàm chụp một trảo, giam cầm thần thức lạc
ấn của đối phương, tìm kiếm phương pháp phá giải thánh tiễn này, bằng không rất
khó ngăn cản.
Xa xa, quang mang mãnh liệt lại phóng tới, cường
thịnh hơn cả lúc trước.
Loại uy thế này thật sự khủng bố, không phải
Vương giả trảm đạo bình thường có thể đối kháng.
Diệp Phàm rất nhanh tìm được phương pháp phá
giải, không kịp nhìn kỹ nguyên thần người này, chỉ có thể nâng tay lên hủy diệt
vì chỉ khi người thi triển chết đi, thánh tiễn mới dừng lại.
Quả nhiên, quang mang hừng hực liền ảm đạm xuống,
cây thánh tiễn nời rơi xuống mặt đất, khí tức khủng bố đều biến mất, khôi phục
lại bình tĩnh.
Đây là một mũi tên màu đen, nhìn không ra chỗ
nào đặc biệt, không biết do chất liệu gì luyện thành, cầm lên tay thấy nặng trịch,
chỉ sợ cũng phải tới mấy vạn cân, khiến cự thạch trên mặt đất cũng bị đập vụn.
- Mũi tên thật khủng khiếp, rốt cục là từ chất
liệu gì luyện thành!?
Diệp Phàm cân nhắc. Đây tuyệt đối là một kiện
thần vật, có thể thương tổn thân thể hắn cũng đủ liệt vào thánh khí, lực sát
thương quả thật dọa người.
Vừa rồi, khi bắt giữ nguyên thần người kia, Diệp
Phàm biết đối phương hiến tế thần thức lên mũi tên này, vì vậy, chỉ cần hắn
không chết thì thánh tiễn này vẫn không dừng lại, thẳng tới khi địch nhân tử
vong mới thôi.
- Ha gã hộ đạo rời đi Nguyên Thủy Long Động
hơn trăm năm, chưa từng hiện thế, hôm nay mới trở về, khẳng định là chiếm được
thiên đại cơ duyên!
Diệp Phàm tự nhủ.
Cừu Long Thánh Đồng Ấn đã đủ khủng bố, binh hồn
thức tỉnh, có thể tự chủ giết địch, sau đó lại xuất hiện Xạ Nhật Thần Bảo này,
thật vượt xa lẽ thường.
Mũi tên màu đen này cũng không phải quá bóng
loáng, nhìn qua như luyện thành từ đá, rất cổ xưa, không có chỗ nào là thần kỳ
nhưng Diệp Phàm lại cảm thấy rất thuận mắt.
Khó nói cấp bậc của nó nhưng uy lực tuyệt đối
không cần phải nghi ngờ, một tên bắn ra, núi sông thất sắc, thiên băng địa liệt,
uy thế cường hoành.
Đây là một kiện bí bảo, Diệp Phàm thu lấy, sau
đó dùng thần thức quét bốn phía. Người hộ đạo Nguyên Thủy Long Động có hai, hẳn
còn một người nữa mới đúng.
- Diệp đạo hữu đúng là thần nhân chuyển thế!
Trong khu vực được trận kỳ bảo vệ, mấy vị chưởng
giáo thở phào nhẹ nhõm. Với những người đương thời, chiến lực mà đạo hạnh mạnh
mẽ của Diệp Phàm có thể được tôn như thần nhân, không ai có thể chiến thắng được.
Mấy kỳ tài trẻ tuổi đều lộ ra dị sắc, cảm xúc
mênh mông. Bọn họ rất khát vọng loại lực lượng này, mong một ngày có thể phiên
thủ vi vân, phúc thủ vi vũ như vậy.
Diệp Phàm hạ xuống, trở vào trong trận. Tuy hắn
cảm giác được sát khí, biết trong bóng tối vẫn còn có người đang âm thầm quan
sát nhưng thần sắc không động.
- Chúc mừng sư phụ đạt được chí bảo! Đó chính
là một trong hai thánh tiễn Đại Nghệ luyện chế còn lưu lại, là kỳ trân trong
thiên địa, là đại sát khí rất nổi danh thời thượng cổ.
Hoàng thiên nữ cười cười, tiến lên chúc mừng.
Bình thường nàng luôn lãnh ngạo, thường không biểu lộ cảm xúc gì nhưng với mấy
vị chưởng giáo và Diệp Phàm thì luôn là ngoại lệ.
- Thật là khó tin, thứ này lại xuất hiện. Từ
khi đại hiền thượng cổ rời đi, tìm khắp thiên hạ cũng khó thấy, khiến người ta
tiếc nuối không ít.
Chưởng giáo Côn Lôn tiến lên, sau khi tiếp lấy
mũi tên này thì thiếu chút nữa vuột khôi tay, không ngờ nó nặng tới mấy vạn
cân.
Ở thời thượng cổ, Đại Nghệ Xạ Nhật chấn nhiếp
thiên hạ, khiến không biết bao nhiêu Thánh nhân sợ hãi. Một mũi tên cũng có thể
bắn hạ chín thái dương!
Đương nhiên, chính xác mà nói là chín con Kim
Ô, tất cả đều là Yêu thánh cấp Thánh nhân, trận chiến đó rung động cổ kim, để lại
truyền thuyết vô tận, lưu trong sử sách, không thể xóa nhòa.
Mặc dù là ở nhân gian cũng có rất nhiều truyền
thuyết, nhưng mà anh hùng thượng cổ lại bị người ta nhầm lẫn, tạo ra không ít
tranh cãi.
Thời cổ từng có hai nghệ nhân (thiện xạ), một
người là Đại Nghệ ở thời Đế Nghiêu, mà người khác lại là ở thời Đại Hạ Thái
Khang, xưng là Hậu Nghệ.
Cổ thư Hoài Nam Tử, bản Kinh Huấn có ghi: Thời
vua Nghiêu, mười mặt trời cùng hiện, hoa màu, cây cỏ bị đốt cháy, dân không trồng
được lương thưc. Đại Nghệ xuất hiện, bắn rụng mười mặt trời xuống khiến vạn dân
kinh hỉ.
Hậu Nghệ ở thời Đại Hạ Thái Khang tuy rằng tài
bắn cung cũng rất nổi danh nhưng còn xa mới sánh bằng Đại Nghệ, hơn nữa từng muốn
lay chuyển nhà Hạ cho nên cuối cùng bị giết.
Vợ của Đại Nghệ tên là Hằng Nga, là Thường Nga
tiên tử trong truyền thuyết.
Người trong tu đạo giới đều biết rõ Đại Nghệ mới
chính là cường giả cái thế “xạ nhật” kia, là dũng giả một thời, không ai có thể
địch nổi.
- Năm đó, ở thời thượng cổ truyền ra một bí
tân, hấp dẫn của cường giả Vực ngoại, tạo thành thương tổn cực lớn!
Chưởng giáo Tuyết Trần nói, hiển nhiên cái gọi
là bí tân này ầm chỉ việc Chín mươi chín Long Sơn dựng tiên, chư Thánh Vực ngoại
bị kinh động, tới đây tranh đoạt.
Trong đó, mười mặt trời cũng là khủng bố nhất,
đều là tới từ bộ tộc Kim Ô. Bọn họ vừa xuất hiện liền khiến sinh linh đồ thán,
Thái Dương tinh hỏa kinh thiên động địa, cuối cùng Đại Nghệ xuất thế, tru sát
chín Thánh, một người chạy thoát, bình ổn họa lớn.
- Tục truyện bọn họ tới từ một nơi tên là Hỏa
Tang cổ Tinh, phụ thân bọn họ là một vị Chuẩn Đế, đáng tiếc Đại Nghệ cuối cùng
vì thế mà nuốt hận.
Đề cập tới những chuyện cũ, ngay cả những chưởng
giáo nơi này đều không kìm nổi kinh thán. Đó là một đoạn năm tháng quang huy,
vui buồn lẫn lộn, anh hùng cái thế ra hết, chư hiền cùng tồn tại.
- Thời đại đó Đại Yêu gào thét khắp thiên hạ,
có thể hai sao trời. Nếu không có cường giả cái thế Nhân tộc xuất hiện, thiết
tưởng thật sự không thể chịu nổi!
Ầm!
Đột nhiên, sát trận thượng cổ lại vận chuyển,
Pháp bảo đầy trời bay múa, tấn công phiến trận kỳ này, thế công mãnh liệt, muốn
hủy diệt bọn họ.
- Các ngươi đều ở lại nơi này, không cần đi ra
ngoài. Hắn không công phá được đâu, ta đi giải quyết hắn.
- Thánh tiễn do Đại Nghệ luyện thành còn lưu lại
hai cây, nhất định còn có một mũi tên xưa ra!
Chưởng giáo Tuyết Trần nhắc nhở.
Diệp Phàm gật đầu, đồng thời vận chuyển bí quyết
chữ Giả, máu huyết toàn thân ầm ầm rung chuyển, nhanh chóng chữa chi vết thương
trên tay phải do mũi tên gây ra.
Hắn nhoáng lên một cái, thân mình biến mất tại
chổ, trong sự tấn công của đại trận thượng cổ, thần niệm của hắn vươn ra, muốn
tìm kiếm người kia.
Hai cổ nhân từ thời Kim Triều khẳng định có được
không ít cổ binh, người còn lại này khẳng định có bí bảo che dấu thân thể, bằng
không hắn đã sớm tìm ra rồi.
Đột nhiên đại trận điên cuồng vận chuyển, long
trời lở đất, bắt đầu giải thể. Đây là ngọc thạch câu phần, thiêu đốt tuyệt trận
thượng cổ, muốn đồ sát Diệp Phàm, không kể đại giới.
Ù…ù…ù…
Đạo hỏa mênh mông, cuồn cuộn mãnh liệt, cổ trận
giải thể, dập nát hết thảy. Phiến thiên địa tự thành này như lâm vào ngày tận
thế.
Ánh mắt Diệp Phàm nhíu lại nhưng không đổi sắc,
những người khác lại khẳng định không thể chịu nổi. Mi tâm hắn lóe lên, một cổ
đỉnh phong cách cổ xưa hiện ra, nhanh chóng phóng lớn, che thiên cái địa, thu mấy
người kia vào trong.
- Trời ạ, đậy là... Không phải là Vạn Vật Mau
Khí, thiên địa đồng tuế đó chứ?!
Chiêm Nhất Phàm cả kinh kêu lên.
- Cái này... là thật chăng?
Ngay cả Long Tiểu Tước vốn tính tình lành đạm
cũng không kìm nổi kinh hãi.
Đại trận vỡ ra, sơn xuyên đều hóa thành quang,
bốc lên lực lượng căn nguyên, dung hợp với pháp tắc ẩn chứa trong đại trận, tấn
công Diệp Phàm.
- Tìm được ngươi rồi!
Diệp Phàm mở ra Thiên Nhăn, khoảnh khắc khi đại
trận vỡ nát, thoát ra căn nguyên, hai mắt liền bắn ra quang mang mười mấy dặm,
nhìn thẳng phía trước.
Người này có cách ăn mặc tương tự như người
lúc này, cũng có một loại dã tính, đạo hạnh ở cảnh giới Tiên Thai. Lúc này, hắn
đang giương cung, bắn ra một tên kinh thế về phía này.
Nó đồng nguyên nguyên với thánh tiễn của Đại
Nghệ Xạ Nhật, gào thét thiên địa. Mũi tên này bắn nát cả trời cao, hỗn độn khí
mờ mịt buông xuống, bẻ gày nghiền nát, hừng hực ánh sáng, bao phủ hết thảy.
Một tên này tuy rằng thần uy chấn thế nhưng Diệp
Phàm lại sớm có phòng bị, không chịu thiệt thòi lớn như lần đầu tiên. Chân hắn
đạp bí quyết chữ Hành, nhanh chóng tránh né, lướt về phía trước.
Người hộ đạo cho Thiên Lân tộc trên Trường Bạch
Sơn hiện ra đôi mắt nham hiểm, hung ác. Sát trận thượng cổ, Cửu Long Thánh Đồng
Ắn cũng đủ nghịch thiên, mà hai thánh tiễn lại càng khủng bố, dựa theo lẽ thường
cũng đủ giết chết Diệp Phàm, không có sơ sót nhưng vẫn thất bại.
Tốc độ địch thủ quá nhanh, tránh dược một mũi
tên này, trong khi hắn lại không phải là Vương trảm đạo, không thể đói kháng được.
Đối phương một khi tới gần, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Phốc!
Không có trì hoãn, Diệp Phàm xông tới gần, đưa
tay ra đánh người này thành huyết vụ, sauy đó bắt lấy thần thức lạc ấn.
Lần này hắn còn cẩn thận tìm tòi, không lập tức
khiến thức hải tiêu tan. Đương nhiên, hắn cũng không thể không ra sức tránh né
sự đuổi giết của thánh tiễn.
- Thì ra là như vậy!
Hai người này ngày xưa rời đi tìm Bồng Lai
Tiên Đảo, lại không ngờ giữa đường gặp phải Thủy Phủ thời thượng cổ, chiếm được
đại cơ duyên, bế quan trăm năm mới xuất thế.
Nháy mắt, Diệp Phàm đã hiểu rõ hết thảy, chấn
thức hải này thành sương khói, cây thánh tiễn màu đen lập tức rơi xuống, bị hắn
thu đi.
Sau đó hồi lâu, thiên địa bình tĩnh, hai mươi
mấy kiện cổ binh rơi xuống mặt đất, đại trận thượng cổ biến mất.
Diệp Phàm thả mấy người từ trong đinh ra, để bọn
họ chia nhau những cổ binh này. Đây đều là thu được từ Thủy Phủ dưới đáy biển
kia, không phải là phàm vật.
- Chúc mừng Diệp đạo hữu thu được hai đại
Thánh khí cổ.
Tê Nhật đạo nhân nói. Đối với bọn họ đó chính
là hai kiện chí bảo.
Diệp Phàm cầm hai Thánh khí màu đen trong tay,
nặng tới mấy vạn cân, tương lai phải Tây hành, hai trọng khí thượng cổ này có lẽ
hữu dụng.
Hắn cảm thấy được đạo thống phương Tây hơn
phân nửa có bóng dang sinh vật thái cổ, lần Tâỵ hành này có lẽ sẽ gặp phải, hắc
tiễn cổ xưa này có thể sẽ phải nhiễm thần huyết.
Hắn đơn giản này mấy câu khiến mấy đệ tử ký
danh lập tức khó có thể bình tĩnh, đều rất kích động.
- Năm đó có lời đồn Lão Tử Tây hành, ngày nay
sư phụ cũng Tây hành, là muốn hóa cổ sao?! Có phải lập tức rời đi?
Ngay cả lạnh lùng như Long Tiểu Tước mà cũng
không kìm nổi hỏi.
- Thánh tiễn màu đen này cũng hóa cổ khí sao?
Những người khác cũng cảm xúc mênh mông, khó
có thể kiềm chế.