Khi Diệp Phàm bay lên Thần đàn cả thân thể bắn
ra hào quang vàng bốn phía, như là một vầng mặt trời phóng ra tia sáng rực rỡ bất
hủ, có một loại lực lượng chí cường tân phát ra.
Hắn tay trái bấm ấn, tinh tú chư thiên hiện
lên. Tay phải nắm thành quyền, nắm trong tay sinh tử luân hồi. Hắn giống như một
Tiên Vương quân lâm chín tầng trời, chí thần chí thánh, rực rỡ lóa mắt.
Huyết Thú rống to một tiếng, ở sau lưng hắn hiện
lên vô tận biển máu, phảng phất như làm chủ tể một giới, nắm trong tay thế giới
A Tu La, đứng sừng sững trên biển máu. khí nuốt thiên địa.
Lúc này hắn vẫn chưa hiển lộ bản thể, vẫn còn
hình dáng một đạo nhân tóc đỏ, tóc trên đầu rối bù, ánh mắt như dã thú, chưởng hóa
càn khôn, bên trong ẩn chứa núi sông trấn áp xuống Diệp Phàm.
Diệp Phàm nắm trong nắm tay màu vàng sinh tử
luân hồi, tan biến hết thảy kẻ ngăn cản, dù là một thế giới trong bàn tay cũng
không được, bị đánh xuyên thủng ngay đương trường.
Truyền đến một tiếng vỡ vụn, một cái thế giới
bị hủy diệt!
Không thể không nói, Huyết Thú khủng bố siêu cấp,
thế giới trong bàn tay hòng mất làm cho hư không nơi đó sụp đổ, vận vẹo, nhưng
bản thân hắn không nhúc nhích chút nào, với bàn tay to màu máu cứng rắn chống lại
tay quyền màu vàng của Diệp Phàm.
“Ầm” một tiếng, giữa hai người bộc phát ra hào
quang chói mắt, như là rất nhiều tinh tú nổ tung, điếm điếm đốm sáng văng bắn
ra bốn phương tầm hướng.
Nơi đây là Chân Hoàng Lâu, tương truỵền là bản
thể của Chuẩn đế độ kiếp thất bại lưu lại, từ xưa bất hủ, nói cách khác đổi lại
một chỗ khác, ngay cả tinh tú trên trời đều phải bị chấn rơi xuống.
Huyết Thú cực độ cường đại, là dị chủng chí cường
trong hung thú thái cổ, thân thể có thể đọ sức với Thần Ma, cũng chỉ có huyết
thống như vậy mới có thể chịu đựng một quyền của Diệp Phàm mà không nổ tung.
Điều này cũng là mặt nghiệm chứng, chí tôn trẻ
tuổi trên tinh không cổ lộ không có người nào là hư danh, bằng không sao có thể
bộc lộ tài năng ở trong chư thánh?
Phía dưới Thần đàn có tới mấy ngàn người, bọn
họ cũng không phải là thí luyện giả bình thường mà đều là người mạnh nhất một thế
hệ trong các tộc! Đều là thiên kiêu tuấn kiệt, là cạnh tranh từ trong ức vạn
sinh linh mà ra, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nhìn lên mười mấy người trên đài
cao.
Rất nhiều chủng tộc mới có thể sinh ra một chí
tôn trẻ tuổi, những điều này đủ để chứng minh vấn đề.
Nắm tay màu vàng của Diệp Phàm liên tiếp va chạm
với chưởng của Huyết Thú. thân thể đạo nhân tóc đỏ run lên trong hư không xuất
hiện từng đạo tia chớp mãnh liệt. Diệp Phàm đổi hướng phóng đi, rất nhanh thay
đổi đối thủ công kích về hướng Địa Thi.
Nơi đó âm khí cuồn cuộn ngập trời, như là Minh
Vương mở ra cánh cửa Địa Ngục buông xuống thế gian.
“Rầm rầm!”
Trong chưởng chỉ của Địa Thi xuất hiện đạo mấy dây xích sắt thô to
đen nhánh sáng lóng lánh, như là xiềng xích trói hung thú ở chỗ sâu trong Địa
Ngục, ngày nay trở thành vũ khí của hắn.
Hắn là một khối cổ thi đắc đạo mà sinh ra, từng
bị mai táng ở một chỗ cực âm, tích lũv qua bao tháng ngày hấp thu chí âm khí,
may mắn dần dần sinh ra linh trí thành tựu tới ngày nay.
“Keng!”
Diệp Phàm tay không bổ tới đánh đứt rời một đoạn
dây xích. Bàn tay màu vàng vô kiên bất tồi, ngay cả binh khí cấp Thánh Vương đều
vô dụng, cuối cùng phải bị hủy diệt.
Nhưng mà thân thể Địa Thi vô cùng kiên cổ, thể
phách cứng rắn vượt qua tưởng tượng, xứng với cái tên kim cương bất hoại. Diệp
Phàm bấm ấn, đánh ở trên thân thể hắn đều chỉ xuất hiện vài dấu trắng, vẫn chưa tan vỡ.
Có thể trở thành chí tôn trẻ tuổi một thế hệ
quả nhiên đều có đạo lý, không có một người nào là phàm tục, ở trên tu luyện tất
cả đều có chỗ độc đáo.
“Keng, Keng...”
Diệp Phàm giống như làm nghề rèn, tay trái bấm
ấn, tinh tú chư thiên lấp lánh, tay phải nắm thành quyền màu vàng vạn đạo thần
quang, kịch liệt giao kích cũng Địa Thi.
Loại lực lượng này, loại khí phách này, loại
cường độ này, khiến cho mỗi vị trẻ tuổi chí tôn đều rúng động: kim cương bất hoại
quyết đấu với kim thân bất diệt.
“Ầm!”
Cuối cùng, Diệp Phàm tả chưởng hữu quyền luân
phiên xuất kích, đánh cho toàn bộ dây xích sắt trên người Địa Thi đứt đoạn, như
là xâm nhập Địa Ngục, hủy diệt Thần khí của hắn.
Nhưng. Địa Thi thật sự quá cường đại, chí kiên
chí cường, thân thể cũng không tổn hại, miệng phun âm khí, sương mù mờ mịt ngập
trời.
Phía dưới Thần đàn mọi người đều rúng động, bọn
họ là thí luyện giả vượt hơn xa người thường, đều là chí cường giả trẻ tuổi một
thế hệ của các tộc, là một nhóm người cường đại nhất, rủnma lúc này lại cảm
giác sâu sắc bản thân mình quá yếu ớt
Nếu đổi lại là bọn họ đi lên, phòng chìms sẽ bị
một quyền đánh nổ tung, trở thành mảnh xương và máu bùn!
Giờ khắc này, trong lòng mỗi người đều phát lạnh,
câm như hển, hiện tại mới biết bọn họ không có ra tay đối phó với Diệp Phàm là
một lựa chọn chính xác. Chỉ có người trên Thần đàn mới có thể tranh phong cũng
hắn.
Trên đài cao đám Thực Kim thú, Tang Cổ hậu đại của Thần
Ma, Thôn Thiên cổ thú, Đồng Nghĩ Vương... đều toàn thân mang đầy vết máu, vừa rồi
ai cũng đều trải qua chiến đấu kịch liệt như vậy.
Mỗi một chí tôn trẻ tuổi leo lên tới Tế đàn đều
là dựa vào thực lực đánh giết đi lên, ngoại trừ bốn lang quân Kim Xà, bao gồm
Thiên nữ Sân Lam của Thần tộc, Đế Thiên, Thánh Linh thạch nhân đều từng tẳm trong
máu đi lên.
Trên Chân Hoàng Lâu có rất nhiều cường giả đến
từ các đại cổ vực, thuộc các chủng tộc bất đồng, đều là vô địch trong địa vực của
mỗi người, tới nơi này rồi ai cũng không phục ai. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, mỗi
người đều muốn khắp thế gian đều là địch, cần chiến bại hết địch thủ mới có thể
trèo lên đính cao trên Đế lộ.
Diệp Phàm là một người cuối cùng tới đây, người
phía dưới không dám thử, nhưng không bao gồm người trên Thần đàn. Bọn họ đều là
từ đánh giết đi lên, dùng tính mạng tấm trong máu. trở thành chí tôn ngồi phía
trên, tự nhiên không có khả năng ngồi xem một người dễ dàng đi lên.
Diệp Phàm có danh khí ở Nhân tộc cũng vô dụng.
đều phải qua một cửa này, phải dựa vào thực lực để các tộc khác chấp nhận. Trên
Thần đàn có một ít người dĩ nhiên hy vọng hắn ngã xuống, để giảm bớt một kẻ cạnh
tranh.
“Keng!”
Kim quyền của Diệp Phàm va chạm cũng hắc quyền
của Địa Thi, trời sụp đất nứt, như là hai khối Thần kim đang va chạm kịch liệt, chấn động khiến cho một
số người xương tai đều sắp nứt ra.
“Người kia kiếp trước rốt cuộc là cái gì, thân
thể như thế nào lại cường đại như vậy? Không ngờ lại có thể chống lại thân thể
của Diệp tử, điều này không phù hợp lẽ thường.” Bàng Bác lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Địa Thi quá mạnh mẽ, làm cho Đế Thiên, Thần tộc
thiên nữ, bốn lang quân Kim Xà đều biến sắc: thân thể vô địch như vậy ở cảnh giới
này có thể nói là xưa nay hiếm thấy.
Diệp Phàm thì không cần phải nói, còn Huyết
Thú cũng có thể hiểu được, dụ sao cũng là một loại huyết thống tối cổ xưa, cường
đại tuyệt thế, ở thời thái cổ chủng tộc này có thể tranh phong cũng Thần Ma.
Mà Địa Thi thì quá mức quỷ dị, rất nhiều người
đều đang phỏng đoán, cổ thi kiếp trước tất nhiên có thân phận khó lường, bằng
không sao có thể đến mức này?!
Diệp Phàm ánh mất lãnh liệt, thi triển hết
chân nghĩa lục đạo luân hồi, một quyền khai thiên liệt địa, nắm trong tay sinh
tử, thống trị luân hồi, vài vũ trụ cổ xưa chuyển động.
Địa Thi bị đánh đập bay tung lên, nhưng cũng
không có bị nổ tung, mà cả vật thể lại phát ra phật quang vô lượng, trong cơ thể
truyền ra từng tràng tiếng tụng kinh.
Hắn bảo tướng trang nghiêm như là một vị cao
tăng, tiếng thiện xướng vang không dứt bên tai, vang vọng khắp thiên địa, như
là có Bồ Tát, cổ Phật chư thiên đang gia trì và thủ hộ hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này mọi người đều
ngây dại, rồi sau đó lông tóc dựng đứng, toàn thân phát lạnh.
Kiếp trước của hắn là một đại phật tối cao hay
sao?
Hiển nhiên, một quyền này của Diệp Phàm rất bá
đạo, gần như sắp đả thương tới căn nguyên của hắn, mới kích phát ra thần lực viễn
cổ đang ngủ đông trong cơ thể hắn. lúc này bùng lên.
- A Di Đà Phật!
Tiếng tụng kinh cổ xưa vang lên không dứt, giống
như một mảng luân âm thiên đạo đinh tai nhức óc, khiến cho linh hồn mỗi người đều
sợ run, khó có thể chịu đựng.
- Lai lịch quá lớn!
Mọi người đều rung động, một vài bức đồ án cổ
xưa hiện lên ở sau lưng Địa Thi: là bản thân hắn ở thời cổ đại đang triều bái một
vị cổ Phật, chảy dòng khí Đế chấn động chư thiên muôn đời.
Kiếp trước của cổ thi từng hầu hạ A Di Đà Phật,
không phải cao tăng đắc đạo mà chỉ là đệ tử của A Di Đà Phật, điều này quả thực
nghe mà rợn cả người!
Mỗi người đều hóa đá, tất cả đều bị chấn nhiếp.
Phật quang vô lượng ở trên người Địa Thi tản
phát ra, chiếu rọi ra hào quang rực rỡ bất hủ. nhưng ngay sau đó lại phát sinh
dị biến, thần thánh đột biến, tất cả hào quang tường hòa trong nháy mắt trở nên
đen nhánh, biến thành thi khí.
Tiếng thiện xướng của Bồ Tát. cổ Phật chư
thiên, tất cả đều thay đổi. Địa Thi chuyển biến thành tử khí, cả vật thể âm
lãnh, hào quang thần thánh đầy trời biến thành ô quang, bao phủ quanh thân hắn.
Hắn giống như một đầu đã, toàn bộ sợi tóc bóc
ra, trên đầu lộ ra từng cái giới ngân nhưng cả vật thể đen nhánh, không còn có
một chút tường hòa của phật tử hoàn toàn biến thành đại ma.
- Vì sao sinh ra, vì sao chết, nhân sinh một đời,
chết là hết! A Di Đà Phật! Cuối cùng một tiếng tụng, ta là ta, khó cầu luân hồi!
Hắn bị Diệp Phàm đánh đập thân thể rách tả
tơi, được ô quang rèn đúc hoàn toàn khép lại, vả lại một thân kim cương bất hoại
được nâng cao một bậc, cả thân thể hắn đen nhánh sáng lóng lánh!
Địa Thi lui ra phía sau. hướng về phía Diệp
Phàm thi lễ, nói:
- Thế gian mặc dù nở rộ hai đóa hoa giống nhau,
cũng chỉ là hình ảnh có sẵn của nó. Ngươi thấy hoa này là lúc sáng lạn nhất! Đa tạ!
Mọi người phát lạnh tận xương cốt. đây thật sự
là cổ tẵng của thời đại A Di Đà Phật, thi thể hắn ở trong địa mạch bảo tồn tới
nay, ngày nay ngộ đạo. Chiến một trận với Diệp Phàm, nhờ đó kích hoạt phật
quang trong cơ thể, hoàn toàn lột xác, hóa phật thành ma, càng cường đại hơn.
Địa Thi lui ra phía sau. quay về trên Thần
đàn.
“Ầm” một tiếng, Diệp Phàm quyết đấu tiếp với
Huyết Thú, lần này con cổ thú bị bức phải lộ ra chân thân. Toàn thân nó màu đỏ
như là xích kim chế thành, vảy thật lớn lay động kêu leng keng. Nó giống như một
con Dực Long, nhìn kỳ lại giống một con biên bức thật lớn có vảy. Chân thân dài mấy ngàn trượng,
hiện tại hóa thành một trượng, tấn công ngang dọc, ngập trời pháp lực tuyệt thế.
Cuối cùng, hắn cũng rút lui, một lần nữa hóa
thành đạo nhân tóc đỏ xuất hiện trên Thần đàn. Chỉ là để làm khó Diệp Phàm mà
thôi, không muốn để hắn thuận lợi lên đài, nếu có thể một kích tất sát là tốt
nhất, nhưng nếu cần phải sinh tử đại chiến thì không có người nào nguyện ý tiến
hành đến cũng, dù sao chung quanh còn có hơn mười vị chí tôn trẻ tuổi đang như
hổ rình mồi.
- Diệp tử! Ngươi vận dụng lực lượng có từng đạt
tới tầm phần không?
Bàng Bác ngầm truyền âm hỏi, hắn muốn dựa vào
đó tính ra thực lực của những người này.
Diệp Phàm đáp lại:
- Bọn họ cũng có giữ lại, lúc này sẽ không liều
mạng, sẽ dành toàn lực huyết chiến trên tinh không cổ lộ, để phân sinh tử luân
hồi!
Phía trên Thần đàn, Tang Cổ hậu đại của Thần
Ma thái cổ đứng dậy, tóc đen dày rậm như thác nước chảy dài xuống thắt lưng,
con ngươi sáng lạn như tinh tú. Trên người hắn có vết máu, hiển nhiên là đánh
giết đi lên. Lúc này đứng dậy, nói:
- Để ta chấp nhận, chỉ cần tiếp ta một chưởng!
Hắn chỉ đứng ở nơi đó chí cường chí đại, khiến cho tinh
tú chư thiên rung chuyển. Hắn là hậu đại thuần huyết của Thần Ma thái cổ mấy vạn
năm qua mới xuất hiện.