Hoàng Kim Thất Thành, một tòa cổ thành kim
quang rực rỡ vô cùng chói mắt, giống như thật sự là dùng hoàng kim luyện chế
thành, ở trong tinh không phát ra hào quang màu sắc rạng rỡ.
Xa xa nhìn lại, nơi đó ráng màu lưu động, tinh khí bao phủ bốn phía,
làm cho khắp cổ vực đều tràn ngập sinh cơ cường đại.
Vạn dòng tinh tú chảy qua phía dưới nó, cả tòa
thành như được xây dựng phía trên một dòng sông lớn, lai như thác nước bạc trắng,
muôn hình vạn trạng tráng lệ mà hùng vĩ.
Diệp Phàm bọn họ nhiều mặt tìm kiếm, rốt cục
chạy tới nơi đây, thấy được Hoàng Kim Thất Thành trong truyền thuyết. Nó giống
như một viên Thần châu rực rỡ mỹ lệ gắn trên vòm trời.
Càng tới gần càng cảm nhận một loại khí thế
hùng tráng bao la, như biển rộng mênh mông hùng vĩ, tràn ngập thiên tinh địa khí, làm cho toàn
thân mọi người đều như được tẩm bổ.
- Ta còn tưởng thật sự là một loại Thần kim luyện chế thành đấy,
không nghĩ tới là một loại đá đặc biệt!
Bàng Bác nói.
Loại đá này thoạt nhìn vàng óng ánh, giống như
kim loại giống như ngọc, và lại có linh khí lượn lờ, giá trị tự nhiên rất quý
báu. Nghe nói nó phi thường cứng rắn, gần như sánh được với tài liệu luyện khí.
- Tên nhà quê kia! Thực chưa thấy qua cảnh đó
sao?
Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến một giọng
nói phi thường không ôn hòa.
Đoàn người Diệp Phàm quay đầu lại, nhìn thấy một
đứa trê, thoạt nhìn bộ dáng chỉ bảy tầm tuổi, nhưng lại rất khỏe mạnh, đang ngẩng nhìn Bàng Bác, mang
theo một vẻ
châm biếm.
- Ở đâu ra thằng nhóc nhỏ, dám ăn nói trịch thượng!
Bàng Bác thân cao gần đến một trượng, cúi đầu
nhìn đứa nhỏ
này, thực giống như nhìn một món đồ chơi.
- Ngươi nói ai?
Đứa nhỏ này trợn mắt, phi thường cường thế, rồi
lại chủ động công tới hướng Bàng Bác, cánh tay nhỏ bé kia thực thô ráp như là làm
việc nặng
hàng năm.
Ầm một tiếng đinh tai nhức óc. Hai nắm tay lớn
nhỏ va cham nhau, phát ra tiếng nổ vang trời, làm cho cửa thành đều rung chuyển
một trận, có thể nghĩ mà biết lực lượng của hai người mạnh biết bao.
Đám Long Mã hít ngược một hơi khí lạnh, một đứa
nhó bày tầm tuổi mà lại có thể quyết đấu cùng Bàng Bác, thần lực cũng không tụt hậu, điều này
quả thực khó tin.
- Cái này ở đâu ra món mầm đậu mà có lực lượng cường đại
như vậy...
Bàng Bác cảm thấy thật khó tin.
- Không cần khinh thường! Đây không phải một đứa
nhỏ, nó tu đạo tối thiếu trăm năm trở lên!
Diệp Phàm mở Nguyên Thiên Nhãn, từ xương cốt
nó nhìn ra tuổi tác thật.
- Ồ! Chẳng lẽ ngươi là hậu nhân của Thổ Hành
Tôn, có phải từ tinh không một bến bờ Trung Quốc cổ khác vượt qua hư không tới
đây hay không?
Bàng Bác như bị ngọn lửa lò bát quái hừng hực thiêu đốt.
Đám Long Mã, Thiên Hạt đều không biết gì, sinh
ra lòng hiểu kỳ, không biết hắn là cố ý bắt ép người ta, hay là thật sự như thế.
“Đứa nhỏ”
này hơi biến sắc, nó cũng không nghĩ tới khí lực của Bàng Bác lớn như vậy, quả thực vượt qua lẽ
thường, giống như một Yêu Thần, mạnh hơn rất nhiều so với các sinh vật cũng cấp
nó từng gặp.
- Nói cái gì lung tung! Tên cao to kia có dám
tiếp thêm một búa của ta không? Nếu không địch lại phải bồi tội với ta!
“Đứa nhỏ” này thu hồi lòng khinh thị, vẻ mặt trịnh trọng nói.
Bàng Bác cười ha hả, nói:
- Nếu thua, có phải ngươi cũng phải bồi tội với
thúc thúc hay không đấy?
“Ông!”
Đứa nhỏ không nói thêm một lời, trong tay xuất
hiện một cây cự phủ đồng thau, hóa thành một luồng tia chớp bổ xuống, đồng thời
trong cơ thể nó cũng lưu động vầng hào quang màu đồng, xé mở thiên địa.
- Diệt Hình!
Bàng Bác hét lớn. trong mắt bắn ra hai chùm
tia sáng hình rồng, va chạm cực mạnh với cự phủ đồng thau cũng một chỗ, bùng phát
ra một đoàn hào quang hừng hực.
Cửa thành ù ù vang động, lay động kịch liệt,
Hoàng Kim Thất Thành hiện lên từng đạo phù văn, các loại đạo ngân đều sống lại thủ hộ tòa thành,
tránh bị tai họa lan đến.
- Ồ! Đây là chí tôn trẻ tuổi của Ải Nhân tộc,
không ngờ hắn cũng đến đây rồi!
Có người cả kinh kêu lên, nói ra thân phận của
“đứa nhỏ”, hắn tên là Hi Cổ.
Lối vào cửa thành, có không ít người tới, mục
đích giống như Diệp Phàm bọn họ muốn tiến vào Hoàng Kim Thất Thành, vừa nhìn thấy
một màn này liền nói ra chủng tộc của đứa nhỏ.
Đây là một tộc đoàn cường đại, tuy rằng thân
thể thấp bé, nhưng mỗi người đều có thần lực trời sinh, rất có thiên phú ở
phương diện tu đạo. Tương truyền Hoàng Kim Thất Thành chính là tổ tiên bọn họ
trợ giúp nhân loại dựng nên.
Một kích này, hai người cân sức ngang tài, hiển
nhiên không đánh tới mấy trăm chiêu thi không thể phân thắng bại, hai người đều
thổi lui, không có tiếp tục đấu.
- Tên cao to kia! Thực lực ngươi không kém,
sau khi vào thành cẩn thận một chút!
Hi Cổ nói một câu như vậy, rồi lòng bàn tay
nhoáng lên một cái, cự phủ biến mất. hắn đi vào trong thành.
- Này! Còn chưa có bồi tội với thúc thúc mà!
Bàng Bác cười to nói.
Hi Cổ chí tôn trẻ tuổi của Ải Nhân tộc hung hăng
trừng mắt nhìn hắn, nhoáng lên một cái đi vào trong thành.
- Đoàn người này là ai, dường như mỗi người đều
rất mạnh, lai lịch không tầm thường!
Có người chăm chú nhìn theo bóng đoàn người Diệp
Phàm bọn họ, lộ ra dị sắc.
- Nhân tộc thật sự xuất ra một số cao thủ, Đại
Ma Thần, Đế Thiên đều là anh kiệt khó lường, ắt sẽ là đại địch trên cổ lộ thần
thoại. Ma đoàn người này cũng rất siêu phàm!
- Đây có khâ năng là đoàn người của Thánh thể
Nhân tộc!
- Cái gì, là bọn hắn ư! Cũng đi tới Hoàng Kim
Thất Thành, cái này náo nhiệt rồi đây! Ta đã nói mà, Hi Cổ vẫn luôn hạ thấp
mình, như thế nào đột nhiên khiêu khích, khẳng định là nhìn ra cái gì. Hắn là hắn
muốn đánh giá một chút thực lực của người cạnh tranh đây!
- …
Ngoài cửa thành có một số người nói nhỏ với
nhau, sau đó cũng đều đi vào thành, đi tới nơi phong vân tụ hội này.
Đây là một trong mấy toà cổ thành hiếm có trên
cổ lộ hoàng kim. Qua năm tháng dài lâu. con đường này sớm đã hoang phế, mà các
tòa thành theo đó cũng đều bị các loại sinh linh cường đại hủy diệt.
Khó có được chính là Hoàng Kim Thất Thành không
chỉ giữ được hoàn hảo, bên trong còn có cư dân, đương nhiên chỉ có mấy trăm hộ
ít đến đáng thương.
Người chủ thành này là một lão nhân đầu râu bạc
trắng. Sau khi vào thành mọi người đều rất quy củ, không có người nào dám trêu
chọc lão nhân, đủ để chứng tỏ lão sâu không lường được.
- Ngao ô...
Một tiếng rống to, ở chỗ sâu trong vũ trụ bay
tới một quái vật lớn, đủng là một con mãng ngưu màu đen to lớn như mọt ngọn núi, nhưng mọc
một đôi cánh ma thật lớn, bao phủ bầu trời che lấp đại địa.
Nó như muốn tấn công cổ thành, nhưng dưới một
tiếng hừ nhẹ của Thành chủ, nó như bị sét đánh, lập tức an phận hạ xuống, thành
thành thật thật hóa thành hình người vào thành.
Trong cổ thành đến đây rất đông tu sĩ, so với
cư dân còn nhiều hơn. Đối với tu sĩ mà nói, thế gian này không có gì hấp dẫn
hơn so với trường sinh, Sinh mệnh cổ thụ có lực hấp dẫn trí mang đối với các tộc.
“Vù, vù, vù, vù!”
Trong vũ trụ bốn tia chớp lớn màu vàng bay tới,
tốc độ đạt tới cực hạn, từ trong tinh hà hạ xuống. Là bốn con Kim Xà, không
tính là dài lắm, mỗi con đều chỉ có mười trượng, nhưng lại tản phát ra khí tức khiến
chư hùng sợ run.
- Bốn vị lang quân trẻ tuổi của Kim Xà tộc tới
rồi!
- Đúng thật là bọn họ! Một nhà bốn con, mỗi
người đều nghịch thiên, được xưng là vô địch, bốn vị Kim Xà lang quân là chí
tôn trẻ tuổi trên cổ lộ của bọn hắn!
Bốn con Kim Xà hóa thành hình người, mỗi người
đều lãnh ngạo, con ngươi có màu vàng nhạt. Sau khi đi vào trong thành liền dẫn
phát lên một hồi chấn động.
- Còn nhớ rõ, mười năm trước nhị lang quân Kim
Xà một mình xông vào một cổ lộ khác, đánh giết Thần Viên nhất mạch chết sạch,
huyết tẩy một vực, chấn động cả tinh không nơi đó!
- Ngày nay, bốn lang quân Kim Xà nhất mạch đều
tới đây, sắp long trời lở đất rồi! Ai có thể là đối thủ của bọn hắn?!
Mọi người nói nhỏ có vẻ đều rất kiêng kị. Mặc dù là một ít người của cường tộc, cũng đều né
tránh bọn họ
từ xa.
Trong thành, đoàn người Diệp Phàm dọc theo đường
phố cổ xưa đi tới trước. Tòa thành này thực bao la hùng vĩ, cất chứa một lúc mấy
chục vạn tu sĩ ở lại, tu luyện cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
Phòng ốc, lâu đài cung khuyết đều trống không,
ngày nay nguyên trụ dân chỉ còn lại có mấy trăm hộ, trông thật tiêu điều tĩnh mịch.
Đi tới chỗ sâu trong tòa thành màu vàng, Diệp
Phàm cảm ứng được khí tức người quen, ngẩng đầu lên liền thấy Thanh Thi tiên tử
đứng trên một tòa cung điện, tay áo bay phất phới, làn da óng ánh, linh động xuất
trần, như là tiên nữ sắp phi thăng mà đi.
- Diệp huynh đã lâu không gặp, từ biệt mười
năm càng ngày càng sâu không lường được!
Thanh Thi tiên tử chào hỏi.
Diệp Phàm mỉm cười, nói:
- Tiên tử phong thái càng hơn xưa, phàm phu tục
tử ta sao có thể có cái gì sâu không lường đáng nói đến!
Thanh Thi tiên tử cười khúc khích, mắt ngọc
mày ngài, đúng thật là quốc sắc thiên hương, linh hoạt xuất trần, xinh đẹp
không thể tả
bằng lời.
Bàng Bác cười ha hả, nhìn về phía nàng. nói:
- Xin hỏi tiên tử có gả cho người nào chưa, không
biết hai huynh đệ chúng ta có người nào lọt vào pháp nhãn không?
Thanh Thi tiên tử không nói gì. Tuy rằng nàng
nhìn thấy rất đông người theo đuổi, nhưng ngươi trực tiếp và da mặt dày như vậy
vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi hừ một tiếng, không để ý tới hắn.
- Ta mới phát hiện, Bàng gia quả thật là tấm gương của ta, quả thật trong
tính tình người đó cũng có phần hoang dã!
Long Mã nói.
Xa xa, một thân ảnh đi tới, toàn thân đều phát
ra sáng rọi, giống như một Thần minh, có một loại khí thế khí nuốt thiên hạ, chỉ
có ta độc tôn.
Đế Thiên xuất hiện, hắn bước từng bước một đi
tới, hình dáng mơ hồ, thân thể cũng thiên địa hòa hợp thành một thể, xứng với
cái tên Thiên Nhân Hợp Nhất, chứa dựng long uy thiên đạo.
Mười năm không gặp lại, khí thế của hắn quả
nhiên càng tăng lên, khí thế áp núi sông như là một tòa Thần lô càn khôn bất hủ
chiếu rọi tia sáng muôn đời, luyện thiên địa vạn vật.
Đây quả thực như là một vị Đại đế trẻ tuổi đi
tới, Đế Thiên lên tiếng:
- Mười năm, ta sáng tạo một loại quyền kinh,
có cơ hội thỉnh giáo với ngươi!
Diệp Phàm chưa kip nói gì, Bàng Bác trước nở nụ
cười, nói:
- Thật xảo hợp! Diệp tử cũng đã sáng đạo, lò
dưỡng bách
kinh, nghiên cứu bí thuật của mình, tên là Thiên Đế Quyền. Thật sự có thể chỉ điếm
cho ngươi!
Đế Thiên nói thỉnh giáo đương nhiên là lời nói
khiêm tốn, Bàng Bác đĩnh đạc chấp nhận như vậy, đồng thời nói chỉ điếm, qua thực làm cho đám
bộ hạ phía sau Đế Thiên hận đến ngứa hầm răng, nói không ra lời.
Đế Thiên cũng biến sắc, dám gọi là Thiên Đế Quyền, loại cái tên khiến tận khung xương và máu người
ta đều run lên này nghĩ đến nhất định đại khủng bố tuyệt thế, làm cho hắn sinh
ra báo động.
Một hướng khác, lại một thân ảnh xuất hiện,
tuy có chút gầy yếu, nhưng bước chân hắn giống như đạp trên thi thể hài cốt
chúng sinh đi tới, huyết khí như đại dương mênh mông kinh động rất nhiều cường
giả trong thành.
Đúng là Đại Ma Thần, mười năm gặp lại, hắn cũng
càng thêm khủng bố, như là một Thần Ma mới phá mở ra gông xiềng, đánh giết từ Địa
Ngục trở về, cường đại tuyệt thế.
Xa xa trên một tòa quỳnh lâu, một nữ nhân đang
nhìn lại, dáng người tao nhã tài hoa, lãnh diễm cao ngạo như một tượng khắc
băng, mà lại mang theo uy nghiêm không để cho xâm phạm, đúng là Nhân Vương.
Diệp Phàm nở nụ cười rất bình thản, trong con ngươi
có một loại tường hòa an tĩnh, trong lòng không có mảy may aợn sóng. Sau mười
năm gặp lại hắn cũng vững chân trong hàng ngũ chí tôn trẻ tuổi, không sợ bất luận
kẻ nào.
- Ta rất chờ mong mỗi một vị cố nhân!
Đây là lời nói của hắn, rồi cất bước đi, không
có phát ra uy thế gì, cũng không có dị tượng, chỉ bình thản trấn định lưu lại
cho mọi người một bóng dáng hình thường.
Ở chỗ xa xa, trong con ngươi bốn vị lang quân
Kim Xà nhất mạch bắn ra thần quang như là tia chớp màu vàng vô cùng rực rỡ,
nhìn chằm chằm theo bóng dáng kia.
Đột nhiên, một thân ảnh giáng xuống, chặn đường đi của Diệp Phàm,
đây là một cường giả toàn thân đều phát sáng, xinh đẹp giống như một vi Thần,
cơ thể sáng lạn, không có một chút tỳ vết nào.
Giờ khắc này, trong cơ thể Diệp Phàm máu màu
vàng sôi trào, ù ù vang động như sông lớn vỡ đê, không ngờ lại cộng minh, bị kích thích nổi lên phản ứng,
toàn thân hắn phát ra hào quang vô cùng tận.
- Thần tộc!
Rất nhiều người cả kinh kêu lên, trong lòng tất
cả đều vô cùng kiêng kị đối với chủng tộc chí cường có khả năng luận bàn cùng Thần Ma, được xưng trong
cơ thể có chảy xuôi máu của chư Thần này.