Già Thiên

Chương 1104: Chương 1104: Hoang ra tay!




Nhìn núi núi lở, nhìn biển biển cạn. Ngưng mắt một giây, thương hải tang điền.

Tơ sương nhẹ bay, một bóng người thon dài đứng trong sương mù, sừng sững trên vực sâu nhìn xuống Tiên điện đồng xanh và hỗn độn tiên thổ, nàng ngưng tụ tiên lực năm tháng.

Mạnh như Cái Cửu U, kinh diễm như Thần Vương áo trắng lúc này đều chỉ có thể tránh lui, từ xa nhìn lại không dám tùy tiện tới gần.

Thập vạn đại sơn im lặng, sinh mệnh khí cơ hóa thành từng dòng sông nhỏ, trong suốt lấp lánh chảy về thân thể nàng, sinh mệnh dao động vờn quanh bao vây nàng, đây là một người khiến Cổ Thánh phải kính sợ.

Ánh mắt khẽ chuyển, luân hồi sụp, thiên kiêu đều sẽ thành xương khô. Nàng không hề động, chỉ vừa xuất hiện liền khiến người ta có một loại xúc động khom người dập đầu. Mà người có loại cảm giác này lại đều là Cổ Thánh!

- Đó là người nào?Cổ tộc trong hố trời tự nhiên khiếp sợ, tất cả đều nhìn lên phía trên.

Trên vực sâu, sương mù lay động, một đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, xuyên thấu hư không, khiến các vị Cổ Vương cấp Thánh đều áp lực từng hồi, da xương lạnh lẽo.

Phía dưới, một số Cổ Thánh trong lòng hàn ý tăng vọt, xương sống lạnh như băng, không tự chủ được rút lui, sinh mệnh trong cơ thể tiết ra ngoài, nguyên thần ảm đạm như già nua mấy chục tuổi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Ngăn cản nàng, sinh cơ của chúng ta đang trôi qua, đang tràn về phía nàng.

Trong hố trời, chư thánh Cổ tộc khiếp sợ, quanh thân tinh khí tràn ra, mỗi một lỗ chân lông đều phát sáng, tinh nguyên bản thân giảm mạnh. Đây là việc chưa từng có.

- Giết lên trên!

Cho dù là một vị Đại Thánh tới cũng không dám như vậy đối với bọn họ. Đây là một đám người như thế nào? Vạn tộc cùng sợ, bốn biển cùng tôn, không ai không thần phục.

Vút!

Một mũi tên xanh biếc bắn ra, dài không quá một thước, nhưng xẹt qua một vùng hào quang sáng lạn, như một ngôi sao chổi chiếu sáng khắp vòm trời, dao động khuếch tán, trong hư không xuất hiện từng đạo vết rách hình tia chớp, quỹ tích khúc chiết bất quy tắc.

Ba!

Đây là một kích toàn lực của một vị Cổ Thánh nhưng mà lại không cách nào tạo thành uy hiếp đối với Hoang. Mũi tên Thánh này dừng lại ở trước người nàng ngoài mười trượng, rồi sau đó đứt ra từng khúc, “Xích” một tiếng hóa thành bột phấn.

- Đây rốt cục là người nào, vì sao nhắm vào chúng ta, khi nào thì thụ đại địch như vậy?Một đám Cổ Vương cấp Thánh đều không yên. Quá cường đại, đây là một vị Chuẩn đế sao?

Hồn Thác Đại Thánh, Hoàng Kim Vương sắc mặt ngưng trọng, ai nấy đều bốn bề sóng dậy, trong lòng dâng lên sóng lớn ngập trời. Dựa vào trực giác, bọn họ biết người này tuyệt đối mạnh hơn bọn họ.

- Lên đi!Càn Lôn Đại Thánh nói, hét lệnh một vị Cổ Thánh xung phong, từ trong hố trời đánh ra ngoài, trong lòng đất này bị áp lực quá lớn.

Ầm!

Người này vọt lên, nhưng mới vừa lên lối ra vực sâu, hắc vụ bắt đầu cuồn cuộn phất tới phía trước, hắn lập tức toàn thân chấn động mãnh liệt, máu thịt khô quắt rất nhanh, cả người già nua một ngàn năm, bị mất đi đại lượng sinh cơ.

Hắn sắc mặt tuyết trắng, trong lòng sợ hãi bay ngược ra ngoài, mệnh nguyên tổn thất ngàn năm là không thể chịu đựng, cả người như bị rút mất sinh hồn, rơi xuống bên dưới.

- Thật đáng sợ...Rơi xuống đất, bờ môi của hắn đều run run, khó chịu hơn xa so với một trận đại chiến sinh tử.

Phía trên, sương mù lượn lờ, bóng người thon dài kia càng thêm cao không thể với tới, như là đứng trên chín tầng trời, ánh mắt chuyển động khiến người sợ hãi.

Sương mù mênh mông bao phủ cả hố trời, như mây đen ép lên đầu, nặng nề, cường đại như Cổ Thánh trong lòng đều như bị một ngọn núi lớn đè lên.

Bất kể là quá khứ hay là hiện tại, nếu hỏi chủ nhân của vùng thiên địa này, không hề nghi ngờ là Thánh hiền cổ.

Cổ Hoàng cùng Đại đế cũng không biết bao nhiêu vạn năm mới sinh ra một người, chỉ có Cổ Thánh thường hiện, thống lĩnh thế giới này, ngày nay lại bị áp chế. Mấy vị Đại Thánh đều có cảm giác kinh sợ.

- Là nhân vật chỉ kém nửa bước chứng đạo, hay là một vị Đại đế Nhân tộc... sống lại?Ngay cả Hoàng Kim Vương thanh âm đều mất tự nhiên, có một tia lo sợ.

Hắn, Hồn Thác Đại Thánh, Càn Lôn Đại Thánh đều trải qua niên đại Đấu Chiến Thánh Hoàng thống ngự, chính mắt nhìn thấy oai Cổ Hoàng, rõ ràng khủng bố bao nhiêu, muôn đời vô địch, không ai có thể đối kháng.

Người trước mắt này không có khí tức Hoàng giả tràn ngập, nhưng vì sao loại khí chất này đồng dạng khiến người sợ hãi? Như là một vị Đại đế ở trong cơ thể ngủ say.

- Nàng rất quái dị, đến tột cùng đạt tới cảnh giới nào?Chư vương Cổ tộc sinh lòng nghi hoặc.

- Đi, trước đi lên rồi nói.Lúc này, Hồn Thác Đại Thánh cũng không thể ung dung tự nhiên.

Đinh đông... Đinh đông...

Một chuỗi lục lạc màu tím chấn động, Càn Lôn Đại Thánh bay lên, thân thể bị khí tường hòa bao phủ, thân thể cường kiện được Cực Đạo Cổ Hoàng binh bảo vệ, Vạn Long Linh mỗi một viên đều trong suốt như mã não tía, xỏ cùng một chỗ tạo thành một con chân long, quẫy nát vòm trời, ma âm điếc tai.

- Đi lên.Hoàng Kim Vương cũng ánh mắt thoáng ngưng, tế ra Cổ Hoàng binh tộc mình, để ở trước người thủ hộ mọi người.

Cổ Thánh vừa rồi bắn ra mũi tên xanh lúc này liên tục kéo cung, hàng trăm tên bắn ra, tuy không phải Thánh binh truyền thế nhưng cũng là mũi tên Thánh nhân, uy lực tuyệt đỉnh, ở phía trước mở đường xé tan sương đen.

Nhưng, căn bản không có hiệu quả. Sương đen cắn nuốt hết thảy, tất cả tinh khí của mũi tên đều bị tước đoạt, giống như bọt khí phát ra tiếng vang “Tóc tóc” rồi sau đó hóa thành tro tàn.

Hoang đứng ở phía trên, ánh mắt liếc một cái ngàn vạn năm, có được lực lượng cướp đoạt sinh mệnh khí cơ. Nàng rốt cục động, vươn một bàn tay chộp về phía trước.

Đây là tay trắng muốt như ngọc, tuy rằng sương đen lượn lờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy trong suốt sáng bóng, mặc cho Cổ Thánh kia bay độn đều vô dụng, nháy mắt bắt lấy.

- A...

Một tiếng hét thảm phát ra, vị Cổ Thánh này giãy giụa kịch liệt nhưng lại khó thể tránh thoát, sợi tóc tối đen như mực của hắn rất nhanh biến thành màu tuyết trắng, làn da lóe sáng bóng nhanh chóng khô héo, chất đầy nếp nhăn, trong nháy mắt lão hóa.

- Đây là... lực lượng của Hoang. Mau ngăn cản nàng.Có Cổ Thánh kinh hô, tế ra binh khí công tới phía trước.

Nhưng mà đã sớm không còn kịp. Trong chưởng chỉ trắng muốt như ngọc, Cổ Thánh kia sinh mệnh năng khô cạn, nguyên thần chi hỏa tắt đi, cả cỗ thân thể trở thành tro bụi.

- Nàng là ai, căn bản không giống sinh linh, là thể hiện hữu hình sao, hay là người phát ngôn của tử vong?

Người ở đây không ai không sợ, nhất là hai vị Cổ Thánh ra tay lại càng không yên, vận chuyển đạo hạnh muốn triệu hoán tháp và Thiên la tán bay ra trở về.

Phốc!

Tay ngọc vỗ xuống, đơn giản mà trực tiếp. Cổ tháp 33 tầng bị vỗ thành bụi bặm, Thiên la tán cao hơn trăm trượng hóa thành tro bụi, Thánh khí cũng không còn lại.

- A...

Đồng thời hai gã Cổ Thánh kêu to, bởi vì ngón tay ngọc trong suốt phất về phía bọn họ, tuy rằng quỹ tích tuyệt đẹp, động tác nhẹ nhàng nhưng lại trí mạng.

- Đại Thánh, cứu chúng ta!

Hai vị Cổ Thánh kêu to, hướng về Hoàng Kim Vương và Càn Lôn kêu cứu. Bọn họ cũng thi triển diệu thuật ra sức đánh ra, đạo ngân ngàn vạn sợi hóa thành một tấm lưới ánh sáng.

BA!

Lực lượng của Hoang vượt qua người đời tưởng tượng. Đạo ngân vỡ vụn, thần quang bị sương đen nuốt hết, bàn tay ngọc kia bao phủ bọn họ. Không có diệu thuật, chỉ có sương mù chảy qua.

Hai người này huyết khí khô cạn, tóc bạc rơi rụng, hàm răng lỏng lẻo, cơ thể khô héo, chỉ còn lại xương trắng, nhưng tiếp theo nhanh chóng trở thành bột xương, rải trong hố trời.

- Chuẩn đế có thể làm đến bước này không?Xa xa, Thần Vương áo trắng hỏi Cái Cửu U, ánh mắt lóe ra thần thái kinh người nhìn xem hết thảy.

- Có thể làm được, nhưng là...Cái Cửu U tinh khí thần đạt tới tuyệt đỉnh, đảo qua thần sắc ốm yếu, như một thanh thần kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt rực rỡ, nhìn chằm chằm vào Hoang.

Trong hố trời, một đám Cổ Thánh đều da đầu run lên. Bọn họ là kẻ thống trị thế giới, nhưng ngày nay lại gặp phải nhân vật vượt qua hiểu biết như vậy, uy hiếp nghiêm trọng tới sinh mệnh bọn họ.

- Cổ Hoàng binh sống lại, trấn áp!

Hoàng Kim Vương khẽ quát một tiếng một tiếng, Hoàng Kim Giản trong tay hóa thành một đạo thần huy, quét ngang về phía trước, đánh về phía Hoang ở trên vực sâu.

Coong!

Ai cũng không nghĩ tới, bóng người phía trên vực sâu trực tiếp dùng tay đón đánh, ngón tay trắng muốt búng lên Hoàng Kim Giản phát ra tiên âm leng keng dễ nghe.

- Cái gì, tay không tiếp Cực Đạo Cổ Hoàng binh?

Một tiếng nổ vang, hố trời nổ ra, hỗn độn bốc lên, Đại Thánh Cổ tộc tay cầm Hoàng Kim Giản bay ngược ra ngoài, khóe miệng trào máu, đầy hoảng sợ.

Trong năm tháng dài dằng dặc, dòng sông muôn đời có mấy người dám tay không tiếp Cực Đạo Cổ Hoàng binh? Bọn họ nhớ rõ, vào thời thái cổ Đấu Chiến Thánh Hoàng từng làm như vậy.

Dựa theo điều này suy tính, đây đúng thật là một vị Đại đế Nhân tộc sao? Cổ Thánh tại đây đều kinh sợ. Thánh siêu thoát phạm trù con người, mà Đế thì siêu thoát phạm trù Thánh. Chênh lệch to lớn, không thể đánh giá.

- Hắn cũng không phải Đại đế Nhân tộc.Hồn Thác Đại Thánh lên tiếng.

Có người vẽ trận văn, mở vực môn hư không muốn độn thật xa. Địa phương này thật không cách nào ở lại. Có thể tay không tiếp Cổ Hoàng binh, còn đánh cái gì?

Nhưng sương mù lượn lờ từ trên xuống dưới, địa phương này bị giam cầm, hư không không thể mở ra, căn bản không thể vượt qua.

- Đây... Hỏng rồi, nhất định phải xông ra.

Vạn Long Linh bay lên, hóa thành một con tiên long màu tím, lắc đầu vẫy đuôi, vạn long Cổ Hoàng như sống lại, một đám Cổ Thánh suýt nữa xụi lơ dưới đất. Đây là một loại Cực Đạo uy áp.

Bùng!

Nhưng khiến người ta khiếp sợ chính là, Hoang ở phía trên đánh ra một chưởng, Cổ Hoàng binh do tử kim thần linh xỏ thành đương trường bị đánh bay, văng lên bầu trời chìm sâu vào trong hỗ độn.

Càn Lôn Đại Thánh kêu sợ hãi, miệng phun máu tươi, sinh mệnh lực trôi qua. Hắn rất nhanh rút lui, rồi sau đó dùng tâm làm vật dẫn triệu hoán Cổ Hoàng binh, Vạn Long Linh cuối cùng coi như bay về.

- Thứ này là muốn hù chết Cổ Thánh a, rốt cục lai lịch gì, tay không đón đỡ Cổ Hoàng binh?

- Đứt đoạn mấy sợi xích thần do thần kim chế thành, lực lượng của nàng càng thêm cường thịnh, như bài trừ phong ấn nào đó.

Xa xa, đám người Diệp Phàm, Hắc Hoàng, Đoạn Đức vây xem, nhìn thấy kết quả này đều lộ ánh mắt khó tin.

- Hoang tới rồi, đám Cổ Thánh này không chết cũng tróc một lớp da. Cổ tộc tất nhiên sẽ nguyên khí đại thương.Đoạn Đức nói.

Hoang lại ra tay, hơn nữa lần này bay vào vực sâu, chân thân đi vào. Điều này làm cho một đám Cổ Thánh đều đứng ngồi không yên, giống như vỡ tổ.

Theo nàng tới gần, sinh mệnh lực kịch liệt trôid di, ai cũng không chịu nổi. May mắn Hoàng Kim Giản, Vạn Long Linh sống lại, khí tức Cổ Hoàng càng ngày càng dày đặc đem mọi người che trở trong ánh sáng tường hòa.

- Mau lui, tránh đường cho nàng. Nàng hướng về Tiên điện đồng xanh.Hồn Thác Đại Thánh kêu lên.

Nhưng là tốc độ bọn họ sao bì kịp vị này, chúng Cổ Thánh vẫn không thấy rõ nàng là nam hay nữ, hình dạng như thế nào, nhưng cảm thấy nàng tao nhã tài hoa.

Thân thể thon dài rất mơ hồ, mái tóc bay bay, đôi mắt quét qua khiến tất cả Cổ Thánh toàn thân lông tóc dựng ngược, nổi một lớp da gà, như cự long nhìn vào thổ cẩu.

Hai gã Cổ Thánh bị sương đen bao phủ, gian nan giãy giụa, nhưng là sinh mệnh trôi đi, cuối cùng hóa thành xương trắng. Nhưng người khác ra sức chống lại, nhất là Hoàng Kim Giản và Vạn Long Linh lại lần nữa đánh tới.

Coong!

Lần này Hoàng Kim Giản bay ngang, bị một chưởng của Hoang đánh ra thiên ngoại, biến mất trong hỗn độn.

Keng!

Vạn Long Linh tử quang che mặt trời, thụy khí bốc hơi, nhưng vừa lay động vài cái cũng bay ngược ra ngoài, bị đánh bay hướng Vực ngoại chiến trường.

- Đi!

Ba vị Đại Thánh xoay người bỏ chạy, căn bản không sinh ra chiến ý. Nhân vật bậc này đánh cái gì? Có bại không thắng, trừ khi Đấu Chiến Thánh Hoàng sống lại.

- A...

Máu tươi bắn tung tóe. Một bàn tay ngọc của Hoang vỗ xuống, hai gã Cổ Thánh vỡ nát, máu đỏ tươi và mảnh xương trắng ởn bay ra, nhưng trong nháy mắt tinh khí mất hết hóa thành tro tàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.