Già Thiên

Chương 250: Chương 250: Hư Không Cổ Kinh




Diệp Phàm dùng Bão Sơn ấn trực tiếp đánh chết Cơ Vân Phong, làm cho tên đệ tử Cơ gia này hóa thành tro bay.

Trên ngọn núi bị cắt ngang này, những người đứng xem đều ngây dại ra, như hóa thành tượng đá vậy, một tên đệ tử thế gia Hoang cổ bị đánh chết rồi!

Chuyện vừa xảy ra làm cho người nhìn thấy phải rung động: Diệp Phàm ném núi lớn ra, lực ép cường giả của Cơ gia. Biểu hiện của hắn thật kinh người, có dáng dấp của bậc bá vương nhổ núi nhấc vạc.

Phải một lúc lâu sau, rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi của Khúc Châu mới tỉnh táo trở lại và bắt đầu nghị luận, tiếng ồn ào huyên náo như thủy triều dâng lên.

- Rốt cuộc hắn là ai? Không phải là Yêu Vương chuyển thế chứ, lấy núi lớn ép chết địch thủ, thật quá kinh khủng!

- Bão Sơn ấn là tuyệt học của Bắc vực, muốn sử dụng cần phải có thần lực khổng lồ, một người bình thường rất khó đánh ra được, nhưng người này lại không ngừng kết ấn, một lần ném ra chín ngọn núi lớn, người này cũng quá biến thái rồi.

- Chẳng lẽ hắn là Thần thể? Nếu không phải như thế, tại sao hắn lại có thực lực kinh khủng như vậy? Thần lực của hắn phảng phất không bao giờ cạn khô, càng đánh càng hăng.

.................

Không khí ở ngọn núi này hoàn toàn sôi trào, mọi người nghị luận rối rít. Đệ tử của thế gia Hoang cổ bị người ta đánh chết rồi, chuyện này không phải là việc nhỏ.

Người này ở trước mặt mọi người giết chết đệ tử của Cơ gia, việc này liên quan đến vấn đề thể diện của thế gia Hoang Cổ. Đến lúc này, cuộc chiến này không còn là luận bàn nữa, mà là giết người có mục đích.

- Ngươi là ai?

Ba người khác của Cơ gia đều bay lên trời cao, bao vây Diệp Phàm ở bên trong. Lửa giận hiện rõ lên trong mắt họ, sát khí cường đại tỏa ra.

Tụ hội của các tu sĩ trẻ tuổi ở Khúc Châu này là do mấy người bọn hắn lấy danh nghĩa của gia tộc đứng ra tổ chức, nhưng người này lại đến tụ hội giết chết người chủ trì, việc này sẽ làm cho danh dự của Cơ gia bị hao tổn.

- Ta muốn trả thù cho Vân Phong!

Một người trong đó mở miệng nói, âm thanh thật lạnh lẽo. Rồi thân hình người này đột nhiên biến mất, không còn thấy gì nữa!

“Xoẹt”

Mọi người ồ lên kinh ngạc, giữa ban ngày ban mặt một người bỗng dưng biến mất, làm cho mỗi người đều trố mắt đứng nhìn.

Tà áo của Diệp Phàm bay theo gió, tiên khí bao phủ thân thể làm cả người trong suốt không dính một hạt bụi, lẳng lặng đứng ở chỗ đó không có một chút bối rối, vô cùng bình tĩnh.

Bỗng nhiên không gian gần Diệp Phàm trở nên vặn vẹo, rồi một người lặng lẽ xuất hiện từ trong hư không u tối. Tên tu sĩ kia của Cơ gia từ chỗ đó xông ra, một thanh thần kiếm từ trong miệng hắn bay ra chém tới lưng Diệp Phàm.

Nhưng mà, dường như Diệp Phàm đã đoán được từ trước, không hề bất ngờ trước sự việc xảy ra. Hắn ung dung xuất thủ, nắm đấm màu vàng kim phát sau mà đến trước, nghênh đón chuôi thần kiếm sáng chói kia.

“Keng”

Âm thanh truyền ra xa mấy chục dặm, vang vọng khắp sơn mạch Vân Đoạn. Nắm đấm màu vàng kim đánh bay thanh kiếm sắc bén, trên thân kiếm xuất hiện một vết nứt, rồi vỡ vụn từng tấc giống như là gỗ mục vậy, trước hóa thành gió bay trong không trung, sau có những hạt bụi kim loại rớt xuống đất.

- Đại Hư Không thuật!

- Đúng rồi, đây là một loại bí pháp vô thượng của Cơ gia. Có thể đi xuyên qua không gian trong khoảng cách ngắn, lực sát thương cực lớn, người khác rất khó đề phòng.

- Đây là một loại tuyệt học kinh thế, là bí thuật được ghi lại trong Hư Không cổ kinh, trước giờ luôn được Cơ gia cất giữ cẩn thận.

Đến lúc này, cuối cùng mọi người ở trên núi đã hiểu tại sao tên đệ tử kia lại đột nhiên biến mất, đó là vì hắn thi triển ra một môn kỳ thuật.

Loại bí pháp này vô cùng đáng sợ, hành tung trong lúc chiến đấu đạt đến mức xuất quỷ nhập thần, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Nó có thể giúp người thi triển giết người trong vô hình, làm khiếp sợ mọi đối thủ.

Nhưng Diệp Phàm không hề sợ hãi, bởi vì hắn cũng hiểu rõ loại bí pháp này. Hắn đã được Cơ Tử Nguyệt truyền cho khẩu quyết hoàn chỉnh, chính hắn cũng có thể sử dụng Đại Hư Không thuật.

Từ khi đến Bắc vực, hắn vẫn không có thi triển, ngoài việc sợ bại lộ thân phận thì còn một cái nguyên nhân khác, đó là hắn có tu bộ pháp của điên. Đối với hắn, Đại Hư Không thuật có cũng được, mà không có cũng không sao.

Cơ Vân Thành hết sức kinh hãi, hắn không ngờ rằng đối phương có thể dễ dàng tránh được, không bị Đại Hư Không thuật làm kinh sợ, không hề tỏ ra hoảng loạn.

Vô thanh vô tức, hắn lại biến mất một lần nữa, sử dụng Đại Hư Không thuật tập kích Diệp Phàm.

“Ầm ầm"

Vùng không gian xung quanh bị đứt gãy, rồi một bàn tay khổng lồ màu đen đột ngột xuất hiện, cảnh tượng thật kinh người.

Bàn tay khổng lồ màu đen mạnh mẽ đánh xuống Diệp Phàm ở phía dưới, tạo nên những tiếng vang rung động ù ù. Diệp Phàm liền tung một quyền ra chống lại.

"Keng"

Âm thanh rung động vang trời, giống như là một chiếc chùy sắt lớn gõ lên cái trống thần của Thiên Đình, làm hai lỗ tai của mọi người ở đây bị chấn động mạnh, có cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Trên ngọn núi bị cắt ngang, rất nhiều người không thể nào đứng vững được, lảo đảo lui ra sau vài chục bước, máu huyết trong người sôi lên cuồn cuộn.

Không thể không nói đại thủ ấn màu đen này phối hợp sử dụng với Đại Hư Không thuật tạo nên hiệu quả phi phàm, hai loại bí pháp hỗ trợ lẫn nhau làm cho uy lực đột ngột tăng lên.

Ở bên dưới, sắc mặt của nhiều người đang quan sát chiến đấu trắng bệch, thầm nói bản thân mình không thể nào đấu lại được hai người ở trên không trung. Bàn tay khổng lồ màu đen xuất hiện bất ngờ kia chính là một chiêu chí mạng đối với các tu sĩ bí cảnh Đạo Cung.

Tuy nhiên, Diệp Phàm lại đỡ được, nắm đấm màu vàng kim ngăn bàn tay khổng lồ màu đen kia lại rồi, chặn nó lại ngay giữa không trung.

Nhưng mà, hiển nhiên tên đệ tử Cơ gia này còn mạnh hơn Cơ Vân Phong. Bàn tay khổng lồ màu đen kia giống như mây đen che khuất bầu trời, nó phát ra âm thanh ù ù rung động, lúc nó đánh xuống làm cho người quan sát có cảm giác như một ngọn núi đang hạ xuống vậy.

Đây là một loại thần lực vô cùng khủng bố, làm cho tâm trí người nhìn phải khiếp sợ!

Ngay lúc đó, nắm đấm của Diệp Phàm lại tản phát ánh sáng vàng kim chói rọi, hắn liên tục đánh lên không trung chín quyền, làm cho cả vòm trời phải rung động, mọi người ở dưới thấy vậy liền biến sắc.

Đây là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ! Đây chỉ là lực lượng thân thể thuần túy, nhưng không ngờ lại cường đại đến như vậy. Quả đấm màu vàng gần như đánh sụp cả hư không, chín quyền chấn động cửu thiên, đập tan bàn tay khổng lồ màu đen kia tại trong không trung!

Diệp Phàm tu thành thánh pháp công phạt trong Cửu bí, có thể diễn hóa ra nhiều loại đại thuật sát sinh, chẳng hạn như Nhật Nguyệt ấn, Sơn Hà ấn, Hỏa Hoàng ấn...

Nhưng mà hắn không thể sử dụng thánh pháp ngay chỗ này được, Đấu chiến thánh pháp thiên biến vạn hóa, nếu như hắn đánh lần lượt đánh ra các loại thần ấn và đều có thể phát huy uy lực của chúng đến cực hạn, chắc chắn sẽ có người nhìn thấu được bí mật bên trong. Đến lúc đó, nhất định các đại Thánh Địa sẽ xuất thủ, bao vây chặn đánh hắn vì Cửu Bí. Mà hiển nhiên, người điên cuồng nhất sẽ là Khương gia.

Không thể sử dụng Đấu chiến thánh pháp trong Cửu Bí tại nơi đông người được.

- Đệ tử Cơ gia cũng chẳng hơn bọn ngươi, ta còn tưởng giỏi lắm cơ đấy. Hay là ba người các ngươi cùng lên đi, mất công ta lại phí thời gian đánh gục từng tên.

Diệp Phàm cố ý bắt ép. Thật ra hắn cũng biết rằng chưa đến mức đường cùng thì chưa thể ép đối phương liên thủ vây công được, chính xuất thân của bọn họ đã trở thành gánh nặng. Ba người đệ tử của một thế gia Hoang Cổ liên thủ giết một người, thật sự không dễ nghe chút nào.

- Một mình ta đấu với ngươi là đủ rồi!

Cơ Vân Thành hét lớn.

Sắc mặt của hai tên đệ tử Cơ gia ở ngoài kia có chút nhục nhã, khi nãy bọn họ đã chuẩn bị xuất thủ.

"Cứ công bằng đấu với hắn một trận trước, nếu như không địch lại thì chúng ta sẽ ra tay" - Một người trong đó truyền âm nói.

Nếu như thật sự không thể thắng được đối phương, bọn họ sẽ cùng tiến lên, đồng thời ra tay. Trong lúc chiến đấu, dù cho người khác nói như thế nào thì thắng lợi và tính mệnh vẫn là điều quan trọng nhất.

Cơ Vân Thành đại phát thần uy, sử dụng Đại Hư Không thuật để ẩn núp trong hư không. Thuật pháp này được hắn sử dụng tới một cảnh giới thần diệu, tới vô ảnh mà đi vô tung. Đồng thời, mỗi khi hắn đánh ra bàn tay khổng lồ màu đen là cả vòm trời lại rung động, tu sĩ quan sát cuộc chiến sợ đến nỗi tim mật trở nên rét lạnh.

Diệp Phàm nhếch miệng nở nụ cười lạnh. Hắn cũng không vội vàng tránh né, mà sử dụng chiêu thức gián tiếp, luôn luôn hóa giải tình thế nguy hiểm trong tíc tắc, cố ý làm cho đối phương phải đau đầu.

- Đại Hư Không thuật quả nhiên vô song, là một chiêu chí mạng. Nếu như chiến đấu với tu sĩ cùng giai, ta mà có thuật pháp này thì chắc chắn sẽ luôn nắm được thế chủ động!

- Quả thật đáng sợ, không thể nào biết đối phương sẽ xuất hiện từ chỗ nào. Tuy người thần bí này rất mạnh, nhưng xem ra đã ở thế bị động rồi.

- Hư Không kinh không hổ danh là cổ kinh do Đại Đế lưu lại, thâm ảo không lường được, mỗi một bí pháp được ghi lại ở bên trong đều rất cường đại.

Các tu sĩ đang quan sát cuộc chiến đều sợ hãi than thở.

Diệp Phàm nghe vậy thì cười lạnh. Trừ khi đối phương tu luyện kỳ thuật đến mức tận cùng, hợp làm một với hư không thì mới có thể đánh lén ngươi mà ngươi không biết được. Nhưng nếu đối phương chưa đạt đến cảnh giới đó, chắc chắn lúc sử dụng sẽ tạo nên dao động trong không gian, và chỉ cần thần thức của ngươi đủ cường đại là ngươi có thể đoán được đối phương sẽ xuất hiện được ở đâu, huống chi chính Diệp Phàm cũng biết được thuật pháp này.

Nhưng Diệp Phàm cũng thật sự khâm phục môn kỳ thuật này, có thể nói thuật pháp do Hư Không đại đế lưu lại đã đạt đến mức Cực Đạo, một khi tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn thì uy lực cực kỳ đáng sợ, giống như bản thân đã hòa làm một với hư không, vô ảnh vô hình xuất hiện ở nơi mình muốn.

Đáng tiếc, Cơ Vân Thành còn chưa đạt đến cảnh giới này.

Một lúc sau, tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Phàm đã bị Hư Không thuật khắc chế rồi, không thể nào chống lại được nữa, kết quả cuối cùng chắc chắn là thảm bại.

Nhưng rốt cuộc Diệp Phàm cũng xuất thủ, hắn đã đoán được vị trí Cơ Vân Thành sẽ xuất hiện. Đồng thời, hắn cũng đưa mắt quan sát vị trí của hai tên đệ tử Cơ gia còn lại kia, đề phòng họ xuất thủ tương trợ.

Hư không trở nên mơ hồ, Cơ Vân Thành vừa lao ra bên ngoài liền cảm giác được một loại uy thế như thái sơn áp đỉnh. Quả đấm màu vàng kiên cố bền chắc kia đã chờ sẵn ở bên ngoài, giống như chính hắn tự động tìm tới nắm đấm đó vậy.

Mặc dù hắn đã kết ấn xong Hư Không Đại Thủ ấn, nhưng lại không ngăn được một chiêu này, bởi vì uy lực của hai quyền Diệp Phàm bây giờ còn mạnh hơn khi nãy đến mấy lần.

Xung quanh quyền của Diệp Phàm có quyền phong mãnh liệt, tản phát ánh sáng rừng rực đến nỗi chúng tụ lại thành những đám mây màu vàng nặng nề, giống như sóng biển màu vàng cao ngàn trượng đang dâng lên. Uy thế mạnh đến nỗi đánh bay rất nhiều tu sĩ đang đứng ở trên núi, chứ đừng nói chi đến tình cảnh của người ở trên không trung.

Diệp Phàm tung đòn sát thủ công phá bàn tay to màu đen, quả đấm màu vàng đó phát ra âm thanh như biển gầm, chấn động trời cao.

"Ầm"

Đến lúc này, Cơ Vân Thành chỉ còn biết đưa ấn pháp ra nghênh đón một quyền trước mắt.

Thành cũng do Đại Hư Không thuật, bại cũng do Đại Hư Không thuật, quyền của Diệp Phàm đã đánh đến trước mặt.

"Phốc"

Cơ Vân Thành bị đánh bay ra xa y như một khối bùn. Mà đừng nói là hắn, cho dù tu sĩ bí cảnh thứ tư - Tứ Cực, nhưng nếu trúng phải một đấm của Diệp Phàm thì cũng phải nuốt hận.

Sóng biển màu vàng dâng cao ngấy trời, mãnh liệt mà mênh mông. Cơn sóng này làm chấn động tứ phương, cả bầu trời bị tràn ngập trong những đám mây màu vàng, cơn sóng ấy còn cuốn trôi đi nhiều người đang xem trận chiến.

- Vân Thành!

Hai tên đệ tử Cơ gia khác đang quan sát cuộc chiến kêu to. Rõ ràng Đại Hư Không thuật đã khắc chế đối phương, nhưng sao chỉ trong nháy mắt Vân Thành lại bị đánh chết rồi?

Hai người tức giận, nhưng cũng đồng thời xuất thủ.

Nhưng trước khi xuất thủ, Diệp Phàm đã sớm tính toán được vị trí chuẩn xác. Thoáng cái hắn đã biến mất, bởi vì hắn không chỉ muốn đánh gục một người.

Giờ phút này hắn sử dụng Đại Hư Không thuật của Cơ gia, bỗng nhiên xuất hiện ngay bên cạnh một tên đệ tử của Cơ gia, rồi thi triển Hư Không Đại Thủ ấn!

Biến hóa này quá đột ngột, không có ai ngờ rằng người thần bí này lại sử dụng kỳ thuật có một không hai của Cơ gia - Đại Hư Không thuật.

Diệp Phàm tính toán tinh chuẩn, vừa hiện ra lại thì đã tung một bàn tay to màu đen vào người tên đệ tử Cơ gia khác.

Đây là Hư Không Đại Thủ ấn được sử dụng bởi Đấu chiến thánh pháp!

Bàn tay to màu đen ấy giống như một phương trời màu đen đang áp xuống, không thể nào đoán được lực lượng bên trong to lớn đến mức nào.

"Ầm"

Một âm thanh làm người ta sởn tóc gáy phát ra, bàn tay to màu đen đánh chết tên đệ tử Cơ gia này ngay trên không trung.

- Ngươi...

Tên đệ tử còn lại của Cơ gia, cũng là người cường đại nhất trong bốn đệ tử Cơ gia đến tụ hội lần này thấy vậy liền biến sắc, đôi môi run rẩy.

Mà khu vực ở dưới lập tức ồn ào, không có ai có thể tin nổi những gì đang xảy ra: người này sử dụng tuyệt học có một không hai của Cơ gia để đánh chết một đệ tử Cơ gia sao ?

- Trời ạ, hắn sử dụng Đại Hư Không thuật, chặn đường đánh chết một cường giả của Cơ gia.

- Không trách hắn lại không sợ Đại Hư Không thuật, chính hắn cũng biết sử dụng bí pháp này.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Cơ Vân Lâm quát hỏi, sắc mặt xanh mét.

Cơ gia cử bốn vị đệ tử đến đây, nhưng lúc này chỉ còn mình hắn. Mà đến lúc này, mấy người bên Diêu Quang thánh địa cũng không ngồi yên được nữa, thấy mấy người bên Cơ gia lần lượt bị giết như thế, bọn họ vội vàng quan sát tình huống trên trời.

- Các ngươi tổ chức tụ hội các tu sĩ trẻ tuổi Khúc Châu ở đây không phải là vì ta sao? Ngươi nói thử xem, ta là ai?

Sương mù màu trắng ở ngoài tan hết, dung mạo của Diệp Phàm hiện ra trước mắt mọi người. Hắn đứng yên ở giữa trời, tóc đen và tà áo phiêu động theo những làn gió, cả người toát lên một khí chất xuất trần.

- Là ngươi...Diệp Phàm?

Cơ Vân Lâm có cảm giác đầu mình nổ ầm một tiếng, hắn không thể ngờ rằng người ở trước mắt là Diệp Phàm.

Bốn gã đệ tử bên Diêu Quang thánh địa cũng khiếp sợ không kém, việc chánh chủ chạy đến nơi này đại khai sát giới quả thực đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của họ.

Các tu sĩ ở Khúc Châu cũng trợn mắt hốc mồm nhìn dung mạo người thần bí, rồi có tiếng bàn luận ồn ào phát ra: Người thiếu niên này chính là người Cơ gia muốn truy sát, nhưng hôm nay lại to gan lớn mật hiện thân ở đây để đại khai sát giới, mặc kệ lệnh truy nã của Cơ gia và Diêu quang thánh địa?

- Chúng ta sử dụng Đại Hư Không thuật và đại thủ ấn để so tài với nhau, xem thử ai mạnh hơn ai đi, ngươi thấy thế nào?

Diệp Phàm hỏi Cơ Vân Lam.

- Ngươi...

Suýt chút nữa là Cơ Vân Lam đã ói ra máu.

- Không phải các ngươi muốn giết ta sao, hôm nay ta đã tự tới rồi đấy.

Diệp Phàm nói, nhưng lời nói của hắn rõ ràng có ẩn ý muốn đại khai sát giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.