- Hư Không! Thật là bất ngờ! Không thể tưởng
được chúng ta còn có thể gặp mặt dưới tình huống này. Quả thật quá mỹ diệu.
Ngươi... sẽ bị huyết tế, hóa thành vật chất sinh mệnh, trở thành một bộ phận của
thân thể ta!
Thạch Hoàng tàn nhẫn cười to, đại kích màu đen
trong tay chỉ tới phía trước, chỗ mũi kích hào quang sáng như tuyết chấn vỡ
chín tầng trời, cả thân thể hắn hỗn độn khí lượn lờ, như là một Thần Ma cái thế!
- Được! Hôm nay ta chính là Hư Không chỉến một
trận cùng ngươi!
Tướng mạo cũng không xuất chúng, nhưng lúc này
hắn lại là cương liệt như vậy, chưa từng có từ trước đến nay, muốn dùng sinh mệnh
tiến hành một trận huyết chiến cuối cùng.
Thạch Hoàng nhảy dựng trong lòng, loại vẻ mặt
này, loại quyết tuyệt này, làm cho hắn nhớ tới trường đại chiến ngày xưa. Lúc
đó Hư Không huyết chiến bát hoang, ôm quyết tâm hẳn phải chết, một mình đi vào
Bất Tử Sơn, đối mặt với mấy vị chí tôn.
Quá giống, Thạch Hoàng vốn đã biết đây không
phải Hư Không, nhưng giờ phút này lại có một chút dao động!
- Tốt! Ngươi đã nói lúc này là Hư Không, ta
đây sẽ đối xử với ngươi xem như hắn đến đây! Cừu hận nhiều lắm, máu đổ nhiều lắm,
ngươi giết chí tôn Bất Tử Sơn của ta, hôm nay phải thanh toán!
Thạch Hoàng rống to, đại kích trong tay xé toạt
bầu trời, quát to:
- Hư Không! Binh khí của ngươi đâu, còn có thể
chiến một trận hay không?!
Rất nhiều binh khí bay tới, nhưng còn chưa thấy
Hư Không Kính.
- Hư Không Kính tới đây!
Cuối tinh không, một nam nhân áo trắng tay
nâng một mặt cổ Kính, hắn toàn thân đẫm máu, lung lay sắp ngã, mà trên mặt kính
kia cũng ướt đẫm máu đỏ tươi.
Thần Vương Cơ Hạo Nguyệt xuất hiện, đứng ở cuối
tinh hà xa xa, nói:
- Đây là máu tươi của mọi người Cơ gia ta từ
trên xuống dưới, toàn bộ rót vào trên nó. Trong huyết mạch của chúng ta ẩn chứa
hy vọng của tổ tiên, là kéo dài sinh mệnh, ẩn chứa đại đạo mảnh nhỏ của Người,
hôm nay thỉnh tổ tiên sống lại, vì chúng sinh tiến hành một trận chiến cuối
cùng đi!
- Hư Không Đại đế vô thượng... Người ở nơi
nào? Thiên địa này cần Người...
Trong tinh vực bao la, rất nhiều sinh mệnh cổ
địa cũng không biết có bao nhiêu người đang cầu nguyện, đang kêu gào bi thiết,
đang đau thương khóc lóc... loại niệm lực này hóa thành một mảng đại dương mênh
mông, cuồn cuộn mãnh liệt làm cho chí tôn cổ đại đều lộ vẻ kích động.
- Hu hu... Hư Không Đại đế... Thỉnh ngài vì
con dân tiến hành chiến một trận đi! Trời xanh ơi cầu Người, cho Hư Không Đại đế
quay trở về đi!
- Kính đến đây, theo ta chiến một trận!
Đúng lúc này, nam nhân dung mạo bình thường
kia, hai tròng mắt bùng phát ra tia sáng hừng hực, hét lớn một tiếng, chấn cho
khắp vũ trụ đều rung chuyển.
Một tiếng “kính đến đây”, Hư Không Kính lập tức
chấn động, phát ra tiếng ngân khẽ, bộc phát ra hào quang sáng lạn, có kích động,
cũng có thương cảm, đối mặt với vị “Hư Không” kia, nó chấn động kịch liệt.
“Keng!”
Cổ Kính ngân lên, hào quang rực rỡ chiếu rọi
muôn đời, đây là binh khí của Hư Không Đại đế, một đời cao chót vót, làm bạn với
Đại đế chinh chiến cả đời, giờ phút này như là về lại kiếp sống của ngựa chiến
kia, huyết chiến khắp bát hoang, bình định niên đại hỗn loạn.
Nó ở xa xa đáp lại “Hư Không”, không ngừng run
rẩy!
- Còn kém một bước cuối cùng, để ta cũng dung
nhập vào máu huyết của ta, xương cốt của ta, linh hồn của ta, để thức tỉnh lại
tổ tiên Hư Không!
Cơ Hạo Nguyệt toàn thân đẫm máu, có chút
thương cảm nói.
Hắn nhìn thoáng qua thế giới này lần cuối
cùng, chuẩn bị huyết tế, hắn là chứa đựng toàn bộ hy vọng của bộ tộc đến đây!
Lúc này Tiên kính, cả vật thể đỏ tươi, máu chảy
đầm đia, được rót vào máu huyết của mỗi người Cơ gia từ trên xuống dưới, phàm
là người còn sống trên từ thánh hiền tọa hóa, cho tới trẻ con mới sinh ra, tất
cả đều dùng máu tế Tiên kính.
Mà trong cơ thể hắn lại đánh lên dấu ấn của mỗi
người, dung hợp máu với mảnh nhỏ sinh mệnh của mọi người trong bộ tộc.
Cơ Hạo Nguyệt đại biếu cho mọi người của Cơ
gia, phải dung hợp vào Đế kính, trong máu có chảy xuôi sinh mệnh của tổ tiên,
phải làm cho Hư Không Đại đế “Sống lại” một thời gian ngắn ngủi, đi ra chiến một
trận.
- Phụ thân!
Ở cuối thiên địa xa xôi, một đứa nhỏ hai mắt đẫm
lệ, sau đó lớn tiếng khóc lóc, vươn đôi tay nhỏ bé cố gắng chụp vào chỗ sâu
trong vũ trụ tối đen. Nó là Cơ Thành Đạo, biết phụ thân mỉĩửi một đi sẽ không
còn trở lại nữa.
Cơ Tử Nguyệt cũng mặt đầy nước mắt, nàng biết
nếu không có gì bất ngờ, sẽ không còn gặp lại ca ca của mình, lần từ biệt này
có thể chính là vĩnh biệt.
- Để ta đi đi, thay thế ca ca!
Cơ Tử Nguyệt đau thương khóc lớn, muốn lao người
đi nhưng bị mọi người dùng lực kéo lại, không thể vùng thoát.
Cơ gia tộc, tất cả đều cực kỳ bi ai, lần này
Thần Vương ra đi khẳng định sẽ không về được nữa, đây là hắn ôm quyết tâm phải
chết, phải huyết tế chính mình, sẽ không còn gặp lại.
Ở chỗ sâu trong vũ trụ, thân thể Cơ Hạo Nguyệt
chấn động một cái, lập tức cứng lại, hắn bị một bàn tay hữu lực nắm lấy đầu
vai, sau đó cố định lại muốn động không thể nhúc nhích.
Hư Không vỡ ra, một nam nhân tướng mạo bình
thường, rất bình thường xuất hiện thay thế vị trí của hắn.
- Tiểu tổ! Người muốn làm gì?
Cơ Hạo Nguyệt thất thanh nói.
Người tới đúng là Cơ Tử! Hắn tiến lên, tiếp nhận
Đế kính, giờ khắc này trong nháy mắt máu phun ra, lao ra bên ngoài thân thể
chìm sâu vào cổ Kính.
- Trở về đi! Tiểu Thành Đạo đang đợi ngươi!
Cơ Tử nói, áo nhuộm máu, thu hút lại đây toàn
bộ dấu ấn mảnh nhỏ máu huyết của bộ tộc từ trên người Cơ Hạo Nguyệt nơi đó. vẻ
mặt bình tĩnh, không có một chút gợn sóng.
- Tiểu tổ! Người đây là...
- Con đường của ngươi còn dài. Mà ta vốn không
phải là người của thời đại này, chuyện vui buồn của ta... hết thảy đều ở thời
hoang cổ, ta sống đến kiếp này có lẽ chính là chờ đợi đúng giờ khắc này!
Cơ Tử bình tĩnh nói.
Hắn xé mở một cái khe hư không lớn, đẩy Cơ Hạo
Nguyệt đi vào trục xuất hắn, nhốt đánh vào một tọa độ chỉ định, khoảnh khắc rời
xa.
- Tiểu tổ!
Không gian khép kín lại, tiếng kêu bi thiết
kia từ đó ngừng bặt.
Mà lúc này, theo “Hư Không” ở xa xa truyền đến
một câu “Theo ta chiến một trận”. Cơ Tử và Hư Không Kính giao hòa, nở rộ ra vô
tận màu sắc tường hòa bay tới.
Kính với người đều dính đầy máu đỏ tươi nhưng
lại phát ra hào quang chói mắt, chiếu sáng thiên địa u tối này.
Cơ Tử cầm Cổ Kính đứng đối diện với “Hư
Không”, hai người giống nhau như đúc hòa hợp thành một thể!
Ai cũng không thể ngăn cản, chỉ có người của
huyết mạch Cơ gia mới có thể tới gần, bởi vì Tiên kính đang phát ra ánh sáng
chói mắt nhất, làm cho hết thảy chuyện này thoạt nhìn thần bí mà kinh người.
- Hư Không?!
Thạch Hoàng rúng động, từ khi xuất thế đến bây
giờ, nhiều nhất hắn cũng chỉ là xúc động, ngày nay lần đầu tiên lộ ra sắc mặt
như vậy.
- Ngươi có thể cho là như vậy, tiếp tục một trận
chiến ở kiếp trước!
Khí thế của nam nhân đối diện kia đột nhiên
tăng lên, hỗn độn khí khoảnh khắc xông ra ức vạn dặm.
Hắn có được thân thể Đế, cầm trong tay Hư
Không Kính, bị thấm đẫm máu của toàn bộ người trong gia tộc, chảy vào trong cơ
thể, lại hòa hợp thành một thể với máu toàn thân của Cơ Tử, giờ khắc này như là
đổi thành một người khác, lúc này lại bày ra pháp tắc đạo của Đe!
Mà Hư Không Kính lại đặc biệt tỏa ra vạn đạo
tia sáng, chiếu ra ức đạo tiên quang như phượng hoàng niết bàn, chiếu sáng lên
vũ trụ, rồi trực tiếp trấn áp tới phía trước, đánh về phía Thạch Hoàng.
Thạch Hoàng chủ nhân của Bất Tử Sơn cầm ngang
đại kích phóng tới phía trước. Toàn thân đều là Thần liên trật tự, quấn quanh hắn,
như là Ma Thần xông ra khỏi địa ngục, còn mang theo gông cùm xiềng xích.
“Keng!”
Hai kiện binh khí va chạm mạnh, Hư Không Kính
vô cùng rực rỡ, đại kích cũng tản ra ô quang xông thẳng lên trời cao, hổ khẩu
tay Thạch Hoàng toàn bộ bị chấn rách tả tơi, máu đổ như trút, mà cả người thì
không ngừng thối lui.
- Thật sự có pháp tắc Hoàng Đạo!
Con ngươi hắn vô cùng lãnh liệt.
Hắn biết người này khẳng định không phải Hư
Không, chỉ có điều là máu với đại đạo Hư Không ẩn chứa trong toàn tộc Cơ gia sống
lại. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hết thảy sinh linh đều là kéo dài sinh mệnh cho
tổ tiên.
- Sát!
Chủ nhân Luân Hồi phóng vọt lại đây, hắn thật
sự không hy vọng Hư Không tái hiện, năm đó Hư Không một mình ngăn chặn ở Luân Hồi
Hải, giết chết chí tôn, với Luân Hồi Hải có thể nói là huyết hải thâm cừu.
Bất kể là Luân Hồi Hải hay là Bất Tử Sơn, đều
có đại hận với Hư Không Đại đế, không thể hóa giải.
“Keng!”
Hư Không Kính chiếu rọi, phát ra một đạo tiên
quang, hóa giải công kích của chí tôn Luân Hồi, đánh tan tất cả pháp tắc Hoàng
Đạo, kết quả này làm cho mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
- Không hổ là Tiên kính đã uống qua máu của
các chí tôn, uy lực quả nhiên cái thế!
Thạch Hoàng lạnh lùng nói ra, hắn khoát tay chặn
lại, bảo chí tôn Luân Hồi không cần can thiệp, hắn phải một mình độc chiến với
“Hư Không”, để kết liễu ân oán ngày xưa.
Giờ khắc này, bốn kiện binh khí Đế Hàng Ma Xử,
Thái Hoàng Kiếm... đều lui ra phía sau, đi công kích các chí tôn khác, làm cho
bọn họ tăng thêm nhiều áp lực.
- Sát!
Thạch Hoàng rống to một tiếng, sợi tóc rậm
trên đầu tung bay phất phới, như là Thần Ma cái thế bước một bước liền đạp nát
vũ trụ, đánh tới hướng “Hư Không”.
“Ầm!”
Hắn vung cây đại kích bổ thẳng xuống đầu “Hư
Không”, muốn chém thành hai nửa, ép sụp hết thảy, rất nhiều tinh tú nổ tung,
không chịu nổi loại uy áp này.
“Xoạt!”
Cổ Kính phát sáng giống như một vầng mặt trời,
bay lên trời, ngọn lửa thiêu đốt, cố định mũi kích sáng như tuyết kia ở trong
thiên địa, không thể hạ xuống.
- Hay!
Thạch Hoàng rống to, nói:
- Ngươi không phải hắn, nhưng lại giúp hắn tạm
thời sống lại, có sinh mệnh lạc ấn với mảnh nhỏ đại đạo của hắn!
Tất cả chí tôn nghe vậy đều giật mình, sau đó
trầm tư, điều này đáng giá cho bọn họ cân nhắc, có lẽ nghiên cứu thông suốt có
thể chính là một loại pháp trường sinh khác!
“Ầm!”
Thạch Hoàng rống to, đồng thời cả vật thể đều
nở rộ hào quang, huyết khí xỏ xuyên qua vòm trời, chấn động bát phương. Thần
liên trật tự như là từng lông vũ phượng hoàng bay vụt tới, như phải đâm xuyên
thủng “Hư Không”.
Thế nhưng cổ Kính chấn động, ngưng kết làm một
thể với huyết khí của Hư Không, giờ khắc này phát ra thần uy ngập trời, mặt
kính bóng loáng như ngọc, tản phát ra ánh sáng rực rỡ, ngăn cản tất cả pháp tắc
công kích còn nguyên vẹn toàn bộ quay trở về.
Đây là một tiếng nổ như trời sụp đất nứt, Thạch
Hoàng loạng choạng, toàn bộ thân thể như là ngọn núi lui ngang ra ngoài, làm
cho tinh vực sụp đổ, rung chuyển không thôi.
- Sát!
“Hư Không” lần đầu tiên miệng phun ra tiếng
sát, chấn động bát hoang, tất cả sinh linh dường như đều cảm ứng được, vô cùng
niệm lực mãnh liệt cuồn cuộn hội tụ tới trên người hắn, làm cho pháp tắc đạo của
Đế vốn đang ảm đạm lập tức phát sáng.
Có mảnh nhỏ đạo Đế trong suốt thiếu hụt, dường
như được bổ sung hoàn chỉnh. Đây là một loại biến hóa quỷ dị, khiến mấy đại chí
tôn thực sự cả kinh.
- Tẩm bổ như vậy... lực lượng của chúng sinh,
đúng là muốn nắm lấy là nắm, đáng để cân nhắc!
Có chí tôn cổ đại suy tư, cảm thấy được thu hoạch
rất lớn.
“Ầm!”
“Hư Không” chủ động công kích, trước người nở
rộ chín ráng màu, đó là Hư Không chỉ hoa đang mở rộng, không gian cô đọng lại,
ngay cả thời gian đều ngưng lại, bị hắn trấn phong. Loại bí thuật cấm kỵ vô thượng
này là thuộc về nội dung mật thiên chung cực.
Ngày nay, không ngờ lại tái hiện!
Đây là tuyệt học vô thượng của Hư Không Đại đế
ngày xưa trấn áp náo động, từng giết chết không chỉ một vị chí tôn.
- Hư Không ngưng lại. Thời gian ngưng lại, trấn
áp vĩnh hằng...
Xa xa, mọi người không ở trong chiến trường gần
như cũng bị ảnh htrởng, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa kinh sợ.
Thạch Hoàng khó có thể nhúc nhích, thân thể cứng
ngắc, nguyên thần khó có thể lao ra. Sau khi dùng sức quá độ toàn thân co rút,
nhưng vẫn như cũ không thoát khỏi trói buộc.
“Ầm!”
“Hư Không” ra tay, một chưởng cắt tới tới phía
trước, một dải tinh hà trong nháy mắt biến thành làn khói, chưởng chỉ của hắn
chém về phía đầu của Thạch Hoàng!
Đồng thời trong lúc đó, Đế kính lại rực rỡ loá
mắt, mang theo máu của Cơ gia bộ tộc phủ xuống, trấn sát nguyên thần của Thạch
Hoàng, muốn một lần hành động giết chết hắn.
- A...
Thạch Hoàng rít gào, ở thời điếm chưởng chỉ tới
gần, thân thể hắn đột nhiên nhích động, con ngươi lãnh liệt khiến người ta như
rơi xuống hầm băng, mang theo vẻ cười tàn nhẫn, vung cây đại kích, nói:
- Đáng tiếc, ngươi chung quy không phải hắn,
không thể làm cho ta đủ hưng phấn!
“Ầm!”
Đây là một hồi va chạm mạnh khủng bố, vòm trời
sụp đổ, quần tinh rơi xuống, cả phiến tinh vực này lập tức liền ảm đạm xuống,
vô cùng đáng sợ.
“Hư Không” nghênh chiến, dùng đại thủ ấn đón
đánh, hơn nữa Đế kính càng thêm hừng hực trấn áp tới phía trước, đánh vào trên
thân Thiên Hoang Kích, làm cho cây đại kích gào thét không thôi.
Máu tươi vẩy ra, Hư Không với Thạch Hoàng đều
bay tung lên.
Bọn họ đều là thân thể Đế nhưng ở dưới loại lực
lượng này, đều đã bị tấn công. Tương đối mà nói không phải là “Hư Không” đó
chung quy bị thương nặng, mà Thạch Hoàng cũng phun ra một ngụm máu lớn.
Về phần binh khí Đế liều mạng huyết chiến chống
với nhau cũng rất kịch liệt, va chạm như vậy có thể sẽ hủy diệt một kiện trong
đó.
Hiển nhiên, Tiên kính mạnh hơn, hào quang hừng
hực, còn Thiên Hoang Kích thì ảm đạm đi không ít, chỗ lưỡi kích xuất hiện một vết
mẻ, cũng có thêm mấy vết nứt, coi như bị thương nặng.
Thạch Hoàng chiến với “Hư Không”, đánh thẳng
vào chỗ sâu trong vũ trụ!
- Mặc dù không phải Hư Không chân chính, nhưng
ngày nay nhưng cũng có pháp tắc đạo Đế của hắn, thật khiến ta chờ mong, làm ta
vui mừng!
Chí tôn Luân Hồi tàn nhẫn nói, hắn cũng đi
theo, muốn uống máu Hư Không.
Mà mấy kiện binh khí Đế thì chấn động, cũng đuổi
theo trấn sát hắn, tiếp tục chiến đấu. Phạm vi dao động càng ngày càng rộng.
Cả tinh không này rung chuyển, tinh tú nổ
tung, thế giới này gào thét, hết thảy đều như sắp đi tới chung điếm, tất cả sắp
kết thúc.
Thạch Hoàng với “Hư Không” chiến đấu gay cấn.
Chủ nhân Bất Tử Sơn quả thực không thể tin được hết thảy, nói:
- Có lẽ, chúng ta đều sai lầm rồi, Hư Không
chân chính dường như đã trở lại!
Bởi vì, “Hư Không” kia lại càng ngày càng cường
đại, so với vừa rồi càng khó ứng phó hơn rất nhiều, nhất là loại ánh mắt đó rất
quen thuộc. Nên biết rằng đó là ánh mắt của tâm linh, đại biếu ánh sáng của
linh hồn người ta!
- Sát!
Thạch Hoàng rống to, ra sức chiến, hắn tự nhận
là đệ nhất thiên hạ, vô địch cổ kim, cho dù là Hư Không chân chính xuất hiện, hắn
cũng không sợ.
- Phải không? Hư Không đã trở lại sao, ta rất
muốn lĩnh giáo!
Chủ nhân Luân Hồi đến đây, lần này không để ý
tới Thạch Hoàng, trực tiếp ra tay, đánh đứt đoạn vòm trời.
“Ầm!”
Hư Không Kính rung chuyển, trong đó phun ra một
mảng ánh sáng vĩnh hằng, xuất hiện một tòa cổ trận thật lớn, trực tiếp rơi xuống
tản ra bao phủ chủ nhân Luân Hồi ở trong đó.
“Ầm!”
Vô tận hào quang bùng nổ, năng lượng vô cùng
mãnh liệt, rực rỡ loá mắt, đây là một tòa sát trận của Hư Không Đại đế ở vô tận
năm tháng trước bày ra, không ngờ còn giữ lại tới hiện tại, lần đầu tiên xuất
thế!
Vả lại giờ khắc này, “Hư Không” bỏ qua Thạch
Hoàng, bay thẳng vào trong trận, cầm Tiên kính đại chiến với chí tôn Luân Hồi.
- A...
Chí tôn Luân Hồi kêu to, phát ra tiếng gào phẫn
nộ, một cánh tay bị đánh đứt đoạn máu chảy đầm đia, bay ra ngoài trận sau đó nổ
tung.
- Hư Không!
Tiếp theo, lại gầm lên giận dữ, kèm theo dao động
như trời sụp dất nứt. Chí tôn Luân Hồi bị đại trận giam cầm, trận văn cùng với
binh khí Đế cộng thêm thân thể Đế của Hư Không cùng công kích, chiến y trước ngực
hắn bị dập nát một mảng lớn, tiếp ngay đó bị Hư Không Để quyền và Để kính nổ
nát ngực, máu tươi cùng với mấy khúc xương bay ra ngoài trận.
Đế trận vây chí tôn, binh khí Đế trấn sát, Hư
Không Đại đế thật sự trở về rồi sao? Phải giết chết chí tôn, trong lòng mọi người
đều nhảy rộn!
- Khẩn cầu trời xanh, nguyện dùng tính mạng của
chúng ta để Hư Không Đại đế kéo dài sinh mệnh!
- Thế gian này cần Hư Không Đại đế, hãy vì con
dân ngài chiến một trận đi...
Khắp tinh vực bao la, cũng không biết có bao
nhiêu người đang cầu nguyện, niệm lực của chúng sinh mãnh liệt cuồn cuộn hội tụ
tới, chúng sinh đều đang niệm Hư Không Đại đế.
Chưa từng có một thời đại nào giống như vậy, hắc
ám náo động là thảm thiết như vậy, khắp thế giới đều tuyệt vọng, chỉ ở thời điếm
cuối cùng mới lóe ra một tia ánh rạng đông.
Khắp vũ trụ đều đang đổ máu, sinh linh đồ
thán, thi thể hài cốt thành biến, tới ngày nay cũng không biết chết đi bao
nhiêu người, đây là một thế giới đẫm máu.
“Ầm!”
Đại trận nứt nẻ, Thạch Hoàng cầm Thiên Hoang
Kích đen nhánh trong tay bổ xuống, hắn đang phá trận. Chí tôn vô địch thủ chín
tầng trời mười tầng đất, cái gì đều không ngăn cản được bước chân của họ.
Giờ khắc này, pháp tắc Hoàng Đạo bay bắn ra,
như là từng cái lông đuôi phượng hoàng ướt át tươi đẹp, đâm thủng càn khôn, tấn
công pháp trận của Hư Không Đại đế bày ra!
Cây đại kích là do Long Văn Hắc Kim luyện chể
thành, cực kỳ đáng sợ, lượn lờ hỗn độn khí, lưỡi kích sáng như tuyết có thể bổ
nát hết thảy ngăn cản, hào quang soàn soạt, sắp đánh phá vào trong trận.
Đây là một dấu hiệu báo trước tỉnh thế xấu, một
khi đại trận tan rã, “Hư Không” tất nguy rồi. Tất cả cố gắng đều phải kiếm củi
ba năm thiêu một giờ, tình huống thật sự nguy cấp!
Trong Đế trận truyền ra tiếng gào rú rúng động
lòng người. Đó là chí tôn Luân Hồi phẫn nộ, hắn ướt đẫm máu tươi, xương cốt bị
gãy đoạn. Thân là chí tôn cổ đại hắn chưa từng gặp phải đại kiếp nạn như vậy?
Quả thực không thể tưởng tượng, điều này đối với một người cả đời vô địch mà
nói, đây là một loại vô cùng nhục nhã.
Một cánh tay kia cũng bay ra ngoài, bị đứt tiện
máu tươi chảy đầm đia, mà bộ ngực gần như bị đánh xuyên qua, một viên trái tim
hữu lực đang nhảy đập trong đó, mỗi một lần dao động đều truyền ra tiếng động
như tiếng trống trời nổ vang.
- Hư Không! Đúng thật là ngươi sao? Ta thật chờ
mong, tâm nguyện của ta chính là uống vào máu của ngươi, giúp ta giải quyết
xong cái cọc chấp niệm này đi!
Chủ nhân Luân Hồi thực đáng sợ, tuy rằng toàn
thân đẫm máu, nhưng vẫn như cũ cười nói tàn nhẫn như vậy, rồi tiếp tục đảnh tới
phía trước, dường như cánh tay bị cắt đứt cùng với xương ngực gãy đoạn không phải
là hắn.