Thiên địa yên tĩnh, vạn vật giống như bức
tranh, trở thành cảnh tượng vĩnh hằng. Tất cả đều không nhúc nhích, dường như
ngừng lại vậy.
Chỉ có một người nhỏ màu vàng ôm đinh di chuyển,
chiếu sáng vòm trời, trở thành thứ duy nhất trong thế giới này, tỏa ra ánh sáng
thần linh bất hủ.
Thái Âm thần tử giống như một lâu đài cát bị
sóng biển tràn tới làm cho tan ră, tiêu tán như chưa từng xuất hiện vậy.
Nguyên thần màu vàng của Diệp Phàm chỉ cao có
ba tấc, màu vàng lấp lánh giống như một Thần linh bất hủ, ôm đinh lao tới, bảo
tướng trang nghiêm.
Một kích đánh chết Thái Âm thần tử, hắn hóa
thành một đạo cầu vồng bay tới, sau đó từng bước nhập vào mi tâm của Diệp Phàm,
ngồi trên Tiên Thai, ngực ôm tiểu đỉnh.
Giờ khắc này mi tâm của Diệp Phàm tỏa ra từng
dải tơ thần thánh, buông xuống khiến thoạt nhìn hắn như trong vắt, giống một vị
thần đứng đó.
Cả người hắn phát sáng, mỗi tấc huyết nhục đều
trong suốt không tì vết, cả lỗ chân lông cũng như giàn ra, vận chuyển tinh khí
mang theo đạo, thật giống một ngọn Thần đăng lưu ly bảy màu.
Tới giờ khắc này nguyên thần của Diệp Phàm nhập
lại thân thể, tỏa ra thần quang bất hủ, lúc đó mọi người mới thức tỉnh từ trong
vĩnh hằng.
Ảo giác, vẫn là ảo giác sao? Đây là nghi vấn của
tất cả mọi người. Vừa rồi thiên địa giống như ngừng lại, chỉ có nguyên thần và
đỉnh là chuyển
động.
Bằng không thì tại sao Thái Âm thần tử lại
không phản kháng được mà bị đánh tan từ thiên linh cái trở xuống, xóa tên khỏi
thế giới này.
Nguyên thần hợp đạo, hóa thành cầu vồng kinh
thiên, ôm đinh đánh chết Thái Âm thần tử. Tất cả mọi người xảy ra quá nhanh, vượt
qua cả cảm giác của mọi người, khiến Bắc Hải cũng như trở lên lặng ngắt.
Mọi người sau đó đều sợ hãi, nhưng nhân vật cấp
bậc cao cũng thấy thân thể lạnh như băng. Diệp Phàm đáng sợ như vậy thì ai còn
dám đối địch chứ?
Rốt cục kia là pháp môn gì. Đó vẫn là nghi vấn
trong lòng mọi người trên mặt biển. Vừa rồi thần quang hừng hực kia không chỉ hủy
diệt Thái Âm thần tử mà cũng chiếu ra khiến mọi người phát lạnh.
Ong.
Đầu lâu của Thánh nhân viễn cổ kia rơi xuống,
thẳng về phía thân thể của Diệp Phàm, thất khiếu phát ra tiếng u u, tỏa ra ánh
sáng ngập trời.
Đó là từng luồng khí tức của Thánh nhân viễn cổ,
là uy thế không thể chống đỡ, trấn áp khiến hư không cũng sắp sụp đổ.
Vút.
Diệp Phàm thu hồi dị tượng, chân đạp bước theo
bí quyết chữ Hành, áo tím tung bay, giống như một vị thần tiên, vọt ra ngoài vạn
trượng né tránh một kích này.
Cùng lúc đó hắn vô cùng chuyên tâm, vận chuyển
bí quyết chữ Binh. Trong thiên địa liền xuất hiện một luồng dao động khác thường,
chặt đứt quỹ tích nào đó của thiên địa.
Cong!
Đầu lâu đen như vực sâu không đáy run rẩy dữ dội.
Nó thoát ra khỏi một quỹ tích huyền diệu, lệch khỏi quỹ đạo vận hành vốn có, thất
khiếu từ từ ảm đạm đi.
Diệp Phàm chém tướng trước, giết chết Thái Âm
thần tử, thế nên không có thần lực chống đỡ, lại không có một phần nguyên thần
dẫn động đầu lâu khiến con đường thức tỉnh của nó bị gián đoạn.
Lúc này Diệp Phàm với bí quyết chữ Binh quấy
nhễu khiến nó rời khỏi quỹ tích, uy thế lập tức giảm mạnh, sắp sửa ngủ say tiếp.
Dù sao thì nó cũng là một cái đầu lâu của
Thánh nhân, trải qua năm tháng vô tận, tinh khí đã gần như không còn, không có
lực lượng chân chính của Thánh nhân khi xưa, có thì cũng chỉ là khí tức vô địch
của hắn mà thôi.
Tuy rằng trên đó có khắc đạo văn vô thượng, chỉ
cần diễn biến thành Thánh binh là có thể tái hiện oai nghiêm của Thánh nhân
nhưng dù sao cũng đã thất bại trong gang tấc, còn kém một bước.
Chỉ là một bước thôi. Một bước có thể tái hiện
thần năng vô địch của Thánh nhân viễn cổ, tuy rằng không hơn được thần binh
Vương giả nhưng đúng là vẫn có thể so bì được.
Đầu lâu ảm đạm đi, thất khiếu không còn tỏa ra
thần năng nữa. Mất đi sự khống chế của Thái Âm thần tử, không còn thần lực tế,
nó bắt đầu rơi xuống, thần linh sinh ra trong đó cũng ngủ say đi.
Keng.
Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ Binh khiến đầu
lâu hóa thành một luồng sáng đen bay vào trong tay áo hắn, bị hắn nắm trong
tay, trở thành chiến lợi phẩm của hắn.
Giờ khắc này Bắc Hải chấn động, mọi người đều
gần như hít thở không thông. Không ít người đưa ánh mắt vô cùng nóng bòng tới,
nhưng cũng không ai dám cướp đoạt.
Đây là một cái đầu lâu của Thánh nhân đó, chất
liệu tuyệt đối là tốt nhất, chỉ kém một bước là có thể tiến hóa thành Thánh
binh truyền cho đời sau. Ai có thể tế luyện đầy đủ khiến nó thăng cấp thì tất
có thể khiến nhân tâm và binh khí hợp nhất, phát huy ra uy lực lớn nhất.
Đây là một cơ duyên rất lớn.
Rất nhiều người muốn cướp đoạt nhưng lại khiếp
sợ uy thế vừa rồi của Diệp Phàm, không ai dám ra tay, cũng không dám tiến về
phía trước một bước.
Đầu lâu này tỏa ánh sáng đen, trong suốt như
ngọc, phát ra những tia sáng như mộng ảo trong tay Diệp Phàm, lấp lánh như như
mặc kim.
Đạo văn phía trên đó rất phức tạp. Diệp Phàm
quan sát cẩn thận liền phát hiện ra có rất nhiều cấm chế, đều là của Thái Âm
giáo, muốn xóa bỏ hoàn toàn chỉ sợ cũng khá khó.
Hiện giờ chưa phải thời điểm thoải mái luyện
hóa đầu lâu Thánh nhân này. Ánh sáng đen lóe lên, hắn ung dung thu lại, khiến
nó biến mất trong lòng bàn tay.
Vút.
Trên bầu trời, Kim Cương Trác sáng loáng kia
dưới bí quyết chữ Binh của Diệp Phàm hóa thành lớn như cái mâm, tỏa ra thần
năng Vương giả chấn nhiếp chín tầng trời mười tầng đất, như một vầng thần nguyệt
màu bạc trên không trung.
Nó vắt ngang quang Bắc Hải, vẽ lên một đường
sáng bạc, đánh tới chín thanh minh trúc quỷ dị, phát ra dao động đáng sợ khiến
cả Bắc Hải sôi trào.
Chín thanh minh trúc kia quả nhiên rất yêu tà,
tuy rằng chỉ là thân trúc, không phải nhân thân nhưng lại đều phát ra tiếng kêu
chói tai, chạy trốn vào trong Bắc Hải.
Mỗi một cây đều tỏa ra sương mù đen ngập trời,
có uy áp của Thánh nhân truyền ra, đánh tan tất cả mọi thứ ngăn cản.
Quả nhiên là yêu tà nghịch thiên. Thái Âm Thần
Giáo có thể bồi dưỡng ra thứ này sao? Nếu không diệt trừ sớm thì tương lai tất
sẽ trở thành đại họa. Tất cả mọi người nơi này đều kinh hãi nhận ra điểm này.
Nuôi dưỡng thi khí của Thánh nhân, dùng Thái
Âm thánh lực tẩm bổ, trồng trong Minh Thổ. Đây là ma trúc mà bọn họ phải hao hết
tâm cơ, xứng với tên gọi của nó.
Ầm!
Kim Cương Trác đánh lên minh trúc nhưng lại
không thể phá hủy được nó. Thi khí của Thánh nhân ngập trời, đáng sợ vô cùng,
suýt nữa thì cũng bị nó làm cho ô uê.
Mọi người ở xa xa đều kinh hãi. Chín cây minh
trúc này quả nhiên là nghịch thiên. Kim Cương Trác này có thể chấn vỡ cả Thần
binh Vương giả vì bản thân nó rất không tầm thường nhưng lúc này lại không có
hiệu quả gì.
Diệp Phàm cũng rất giật mình, quyết đoán tế ra
cái đầu lâu kia. Lập tức ánh sáng đen bao phủ bầu trời, nước Bắc Hải suýt nữa
là bị chưng khô. Thánh uy ù ù từ trên trời giáng xuống.
Cái đầu lâu kia hóa giải sạch sẽ tất cả thi
khí của Thánh nhận để lại. Kim Cương Trác giống như một vầng trăng bạc giữa bầu
trời, đánh xuống khiến sóng biển bốc lên vạn trượng.
Chín cây minh trúc phát ra tiếng kêu thê
lương, tất cả đều bị đánh gầy, hóa thành chín mẩu than đen, rơi xuống đại dương
mênh mông, từ đó mà biến mất.
- May mắn còn chưa phát triển hoàn toàn, bằng
không thì chín cây minh trúc này thật sự có thể nghịch thiên, nếu không hủy đi
thì tương lại sẽ là đại họa.
Rất nhiều người cũng thầm thở phào một cái.
Đinh đang.
Ở cách đó không xa, một vị mỹ nhân đang đánh
đàn. Nhạc khúc du dương giống như mưa xuân rơi xuống, chiếu sáng bầu trời trong
suốt, như thơ như họa, có khí tức tươi mát như băng tuyết, nghe mà say đắm lòng
người.
Đệ nhị mỹ nhân đương thời, Nguyệt Thi Công
Chúa của Tử Vi thần triều, mười ngón tay như ngọc đánh ra diệu âm, giống như vạn
hoa nở rộ, tỏa hương thơm ngát, che kín vòm trời, tung bay như mưa.
Nàng trước đây đã từng nói là muốn xem đại chiến,
vì mấy vị tuấn kiệt trẻ tuổi mà đánh đàn, tấu chiến khúc. Nay trận chiến kết
thúc, đàn cũng ngừng lại.
Tiếng đàn biến mất. Ba vị thiên tài mất mạng,
máu tươi nhuốm đỏ bầu trời. Màn đã hạ, chỉ còn lại một mình Diệp Phàm đứng đó,
trở thành người thắng cuộc duy nhất.
Yên lặng ngắn ngủi, sau đó không gian liền sôi
trào. Tiếng rầm rĩ xông lên tận trời. Trận chiến này ảnh hưởng rất lớn. Ba vị
nhân vật cấp thần tử, anh tài quân lâm thiên hạ một phương đều ngã xuống, trở
thành đá lót đường cho thiếu niên họ Diệp tiến quân vào đại đạo.
Cửu Đầu Giao Vương, Xích Dương, Thái Âm thần tử,
không ai không phải là nhân vật đứng đầu một phương, tài ba trác tuyệt, dũng
khí trùm thiên hạ, vậy mà ngày hôm nay lại bị người ta giết hết.
Chiến quả của Diệp Phàm có thể nói là huy
hoàng tới cực độ, bao nhiêu năm nay chưa từng thấy. Một ngày chém ba tuấn kiệt
có chí đi theo con đường của Đại đế, đủ để toàn thiên hạ khiếp sợ.
Có thể tưởng tượng được nếu vài ngày nữa tin tức
này được truyền ra thì hẳn sẽ phải dẫn tới một hồi chấn động mãnh liệt, khiến cả
thế giới phải kinh hãi.
Động phủ của Huyền Quy thượng nhân vô cùng náo
nhiệt. Tất cả mọi người đều đã trở lại. Diệp Phàm giống như trăng sáng giữa trời
sao, được rất nhiều tu sĩ vây ở trung tâm.
Một trận chiến này trôi qua khiến mọi người đều
dự cảm được là một viên đế tinh sắp sửa xuất hiện. Doãn Thiên Đức lúc này đã gặp
địch thủ.
Tam Khuyết đạo nhân hơn phân nửa là không thể
xuất trần nơi thế ngoại nữa, Lục Nha cũng nhất định phải phá tử quan đi ra,
đánh một trận với địch nhân đáng sợ của Kim Ô tộc này.
- Diệp huynh quả nhiên là tư chất ngút trời, một
ngày chém ba đại địch luôn áp chế thế hệ trẻ không thể thở mạnh, khiến chúng ta
nhìn như thần nhân vậy.
Một thanh niên tán thưởng.
- Thiếu niên vô địch, đường rộng thênh thang,
thành tựu khó lường, có thể đạt tới đại đạo.
Có không ít nhân vật cao tuổi cấp Giáo chủ
cũng lên tiếng.
…
Thọ yến của Huyền Quy thượng nhân tuy rằng đã
xong nhưng nơi này lại càng náo nhiệt hơn. Mọi người đều nâng chén trên bàn bạc
ngọc trước mặt uống cạn. Rất nhiều thế lực lớn muốn mượn sức Diệp Phàm.
Sau một trận chiến này, giá trị của Diệp Phàm
có thể nói là tăng vọt, khiến rất nhiều người đều cảm thấy chuyện thiếu niên
này quật khởi là điều không thể ngăn nổi.
- Diệp hi, lát nữa hãy cũng ta đi tới long
cung Bắc Hải. Huyền tổ của ta có không ít trân bảo, nhất định phải khiến người
tặng một Thần binh Vương giả tiện tay cho ngươi.
Hắc Long Vương nói.
Mọi người đều giật mình. Hắc Long lão tổ kia
làm lão giao long sống tới ba ngàn bảy trăm năm, tu vi cao tới dọa chết người,
khó có thể lường được sâu cạn.
Bên cạnh đó, một mỹ nữ xinh đẹp đi tới, có người
nhận ra là người của đại giáo bất diệt muôn đời tại Bắc Hải — Hải Thần Đảo.
Nàng cười dịu dàng nói:
- Diệp huynh quả nhiên có chiến lực kinh thế.
Đang ở Bắc Hải, ngươi nhất định phải tới Hải Thần Đảo của chúng ta gặp mặt nhé.
Huyền Quy thượng nhân và Hắc Long lão tổ đều
là những vị cổ Yêu cường đại nhất của Bắc Hải. Động phủ của hắn tất nhiên là một
trong những thế lực lớn. Một đệ tử của hắn cũng mời Diệp Phàm ở lại.
Một trận chiến này ảnh hưởng rất lớn, rất nhiều
người đều ra mặt khen ngợi mượn sức Diệp Phàm. Hắn bị mọi người vây quanh,
không thể di chuyển một bước.
Đại giáo trên lục địa thì còn có Kim Ô tộc và
Thái Âm Thần Giáo tồn tại nên cũng không dám ra mặt quá rố ràng, chỉ đều ám chỉ
hoặc âm thầm lung lạc Diệp Phàm mà thôi.
Tất nhiên cũng có những thế lực lớn và cường
giả quan hệ tốt với Kim Ô tộc và Thái Âm đứng một bên than thở bi ai.
- Không lâu trước đây ta còn thấy Cửu Đầu Giao
Vương tung hoành Bắc Hải, đánh khắp chư hung, mà nay...ai.
- Thái Âm thần tử có thể nói là một thiên tài
trong thế hệ này, mấy ngày trước còn trấn áp một đại giáo, khiến mười phương đều
phải yên lặng, không ai dám đấu, thế mà nay đã vùi thân trong biển sâu.
Ba vị kỳ tài tư thế oai hùng, bừng bừng phấn
chấn, thế gian ít có địch thủ, đúng lúc phong nhã hào hoa nhất thì lại đồng loạt
ngà xuống, khiến mọi người chứng kiến cảm thấy cảnh tượng thật đẫm máu và tàn
khốc vô tình.
Điều này làm cho người ta phải nắm tay mà than
thở. Thiên tài kinh diễm thiên hạ ngã xuống, tất cả đều chỉ để thiếu niên họ Diệp
quật khởi. Vương giả phải đạp lên rất nhiều thi thể và hài cốt mà đi tới. Đó là
con đường nhuốm máu của Đại đế, nơi nơi đều có thể thấy được máu tươi và xương
trắng.
Lúc này ngay cả Nhân Vương Điện, Quảng Hàn
Cung, Trường Sinh Quan, Tử Vi Thần triều và các thế lực bất hủ kế thừa đều âm
thầm vươn cành ô liu hướng tới Diệp Phàm. Có thể thế một trận chiến này ảnh hưởng
lớn tới mức nào.
- Đứa nhỏ này là hậu nhân của Thánh Hoàng Nhân
tộc sao? Nhỏ như vậy mà thần hoa đầy đủ, tài năng ngút trời, không hổ là huyết
mạch của Nhân Hoàng.
Nguyệt Thi Công chúa của Tử Vi Thần triều đi tới,
mái tóc đen mượt mà như lụa, da thịt trắng nốn nà. Đôi mắt tràn ngập sinh khí mở
to, hơi hơi liếc về phía trước, tạo thành sức hấp dẫn vô hạn.