Nói là hòn đảo cùng không thái quá, hoặc có thể
xưng là một đại lục lơ lửng giữa không trung cùng không sai biệt, nó giống như
là một quốc gia thần cao cao tại thượng, có thể nhìn xuống hết thảy trên đại địa.
“Ông!”
Tiếng đập cánh vang vọng khắp bầu trời đêm, ước
chừng có tới mấy vạn con sinh vật giống như Dực Long mạnh mẽ lao xuống dưới, tất
cả đều cùng một loạt thi triển pháp thuật, như sấm rền chớp giật, như mưa rền
gió dữ, còn có các loại kiếm quang bay múa.
Bất cứ một con đơn lẻ nào đều khó có thể đả
thương đến bọn họ, ngay cả Trương Thanh Dương cùng Long Vũ Hiên đều dư sức đối
kháng, nhưng quá nhiều như vậy liên hợp cùng một chỗ thì quá mức đáng sợ, đạo
lý: “kiến nhiều cắn chết voi” là thế!
- Ta đến đây!
Long Mã tung bốn vó bay lên không, lên thẳng
trời cao, há mồm chính là rống lớn một tiếng, hỏa diễm vọt lên ngập trời, một
Vương giả trảm đạo rống lên, đó là cực kỳ đáng sợ! Lập tức có một mảng lớn “Dực
Long” rơi xuống, đông nghìn nghịt.
Trên bầu trời, hỏa quang ngập trời, truyền ra
từng trận mùi thịt nướng, Long Mã tung hoành thập phương không gì cản nổi, đại
chiến ở giữa không trung, hơn vạn con quái vật gần như đều chết sạch sẽ.
- Tình huống có điểm không ổn!
Diệp Phàm nhíu mày, nhìn chằm chằm khối đại lục
lơ lửng trên bầu trời kia, nhìn thế nào đều cảm thấy như là một cái mẫu sào.
Quả nhiên, từ trong đó phát ra một tiếng thét
thê lương chói tai truyền đi khắp đại địa, lập tức trong vỏ quả đất sôi trào,
phun lên các loại sáng rọi, một đầu lại một đầu sinh linh từ trong lòng đất lao
ra.
- Hỏng rồi! Cả viên cổ tinh này nơi nơi đều là
loại quái vật này, số lượng nhiều lắm, chúng ta giết không hết!
Những dị thú giống như Dực Long này vốn đều
đang ngủ say, nhưng lúc này tất cả đều từ ở chỗ sâu trong vỏ quả đất thức tỉnh,
một đám phía sau tiếp phía trước đánh tới hướng mấy người Diệp Phàm.
- Nơi này phải có bao nhiêu con, từ bầu trời đến
trên mặt đất đều là chúng!
Ngay cả Long Mã đều chột dạ.
Đây đã không phải là mấy vạn con đơn giản như
vậy, căn bản là đông nghìn nghịt đếm không xuể. Dưới vỏ quả đất, còn có trên bầu
trời trên khối đại lục kia, không ngừng có thành phiến mây đen công vọt tới,
che phủ bầu trời che lấp đại địa.
- Nhân loại! Khó có được nha! Nhiều năm qua
như vậy, mới một lần thấy lại!
Ở trên khối đại lục xuất hiện một đạo dao động
thần niệm cường đại.
Tiếp theo, lao ra một mảnh “Dực Long” ngũ sắc
so với đội ngũ vừa rồi đều phải cường đại hơn gấp nhiều lần, vả lại lần này phải
lấy số lượng “vạn” làm đơn vị.
Diệp Phàm vội vàng thu Hoa Hoa vào trong pháp
khí không gian, mấy người cùng với hắn tất cả đều bay lên trời, dùng hết toàn lực
ẩu đả, không giết sạch những sinh linh này là không có cách nào sống sót.
“Phốc!”
Long kỵ sĩ huyết chiến bát phương, trường
thương trong tay lão trở thành xứng với cái tên Đồ Long Thương, tung hoành bay
múa, mỗi một lần đều có một mảng sinh vật cường đại rơi xuống, huyết hoa không
ngừng nở rộ.
Long Mã cùng liều mạng, cùng không biết đã giết
mấy vạn con “Dực Long”, toàn thân nó đều nhuộm thành màu đỏ máu, nhưng chính là
giết không hết, bởi vì số lượng quá nhiều làm cho mọi người quáng mắt.
- Đều đi tìm chết cho ta!
Long Mã há mồm phun ra một cái bình bát, là
Thánh binh sứt mẻ nó lấy được từ Linh Sơn. Loại cổ binh này uy lực vô cùng lớn,
có uy áp của Thánh nhân, đương trường chừng mười mấy vạn con Dực Long hóa thành
mưa máu, chết ở giữa không trung.
Nhưng mà, phía trên đại lục các màu quang hoa
xông lên tận trời cao, có bảy con quái vật hình rồng phóng vọt ra, thân thể nở
rộ hào quang bảy màu, cùng chung sức thúc động một kiện cấm khí cường đại, oanh
kích về phía nó.
“Ầm!”
Cường quang chói mắt chiếu sáng cả viên cổ
tinh, dường như đất đai biến thành tuyết trắng, lại như mười vầng thái dương
cùng lúc nổ tung, dao động năng lượng cường đại khuếch tán, hóa thành một đạo
kiếm khí tuyệt thế bổ xuống.
“Keng!”
Cái bình bát run run, rồi sau đó “rắc” một tiếng
giòn tan, mặt trên xuất hiện một vết nứt thật lớn, thiếu chút nữa trực tiếp nứt
ra thành hai nửa. Hiển nhiên là cấm khí của Thánh nhân viễn cổ lưu lại, đã làm
cho Phật binh sứt mẻ này bị hư hỏng.
“Phốc!”
Long Mã phun ra một ngụm máu lớn, bị thương
không nhẹ, uy lực của cấm khí cực kỳ mạnh mẽ khiến nó bị thiệt thòi lớn.
- Nhân loại! Ta chờ các ngươi đã lâu, có phải
là vì cái Tế
Đàn này mà đến?
Trên bầu trời xuất hiện một con sinh vật hình
rồng chín màu, thật lớn giống như một ngọn núi nhỏ đứng sừng sững phía trên đại lục kia,
tuyệt đối là một kẻ trảm đạo mạnh mẽ.
Ở trong lòng bàn tay hắn có một tòa Ngũ sắc Tế
Đàn chìm nổi lên xuống, lưu động ra hào quang ngũ sắc, đúng là cổ trận truyền tống
tinh vực mà Diệp Phàm bọn họ muốn tìm kiếm.
- Chúng ta hợp tác như thế nào? Các ngươi nói
ra phương pháp thúc động Pháp trận, ta cung cấp trận thai này, cùng nhau rời
đi!
Đây hiển nhiên là Vương trong mẫu sào, Dực
Long đầy trời đều là con dân của nó.
Diệp Phàm từ vẻ có thể trò chuyện với nhau,
vui mừns không sợ, bảo Thần kỵ sĩ bọn họ chờ ở đó, hắn một mình bay lên không
trung.
- Ngươi biết được làm thế nào mở ra tòa Tế Đàn
này?
Con sinh vật hình rồng cường đại hỏi.
- Tự nhiên là biết!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Tế Đàn, thấy cũng
không có tổn hại, sở dĩ không thể mở ra chính là bởi vì có mấy tảng đá sáng
bóng ảm đạm, hao hết lực lượng chứa trong nó. Hắn cùng không lo lắng, bởi vì
trên người cùng có loại đá ngũ sắc này, có thể rút ra loại lực lượng không gian
đặc biệt này rót vào Tế Đàn.
- Một khi đã như vậy thì ngươi cứ lưu lại đây
đi!
Con sinh vật hình rồng lạnh lẽo nói, đồng thời
tế ra một kiện cấm khí còn cường đại hơn trấn sát xuống phía dưới, nó muốn hủy
diệt thân thể Diệp Phàm, lưu lại nguyên thần của hắn.
Nhưng mà, quang ảnh nhoáng lên một cái, Diệp
Phàm này lập tức liền biến mất, đây là diệu thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh, Diệp
Phàm trước thời hạn để cho lũ thanh khí này tản ra, chân thân hắn đã leo lên tới
khối đại lục này, tế ra cái đỉnh mãnh
lực trấn sát.
“Ầm!”
Từ khi hắn trảm đạo còn không có gặp được đại
địch chân chính, lần này thúc dục Vạn Vật Mẫu Khí Đinh toàn lực một kích, thần
lực mênh mông khôn cùng, đương trường đánh cho mẫu sào thật lớn như đại lục này
vỡ nát tan tành.
Lập tức cùng không biết có bao nhiêu vạn con
sinh linh hóa thành máu loãng, rơi xuống từng mảng từng mảng, khắp bầu trời đều
bị nhuộm màu máu.
Chỗ sào huyệt này nổ tung, trên trời dưới đất,
nơi nơi đều là sinh vật mạnh mẽ giống như Dực Long, tất cả đều gào thét, ánh mắt
đều đỏ bừng, cùng nhau đuổi giết Diệp Phàm.
- Đi! Chúng ta đi Vực ngoại!
Diệp Phàm cảm giác thực khó đối phó, những
sinh linh này giết chi không hết, dưới vỏ quả đất cùng trên bầu trời hợp cùng một
chỗ biến thành một mảng đại dương mênh mông, bọn họ hoàn toàn bị bao phủ.
Cuối cùng hắn cùng với Thần kỵ sĩ và Long Mã cũng đủ cường mãnh, cố giết
mở một đường
máu, chạy ra khỏi viên hành tinh này, đi vào Vực ngoại mới thoát khỏi truy
binh.
- Thứ này cùng quá nhiều đi! Trừ phi chúng ta
hủy diệt cổ tinh này, bằng không hoàn toàn không giết hết được, thứ này rốt cuộc
là con gì?
Long Mã buồn bực.
Thần kỵ sĩ nói:
- Trong sách cổ có ghi lại, đây là Nghi Long,
sinh mệnh lực cường đại, sinh sôi nẩy nở đặc biệt mau, có thể so với kiến, nhu
cầu môi trường sinh tồn khác nhau rất lớn với nhân loại, chúng trực tiếp cắn nuốt
các loại khoáng thạch, hấp thu sinh mệnh cần cho mình.
- Tuy rằng nói viên hành tinh này rất nhỏ,
nhưng là ít nhất hơn phân nửa cổ tinh này đã bị bọn chúng cắn nuốt. Loài này
cùng thật quá nhiều, không hiểu chúng sinh tồn đã bao nhiêu đời rồi!
- Số lượng nhiều lắm, cả viên cổ tinh đều là
loại dị trùng này, chúng ta căn bản không giết hết được, chỉ có thể đi tập kích mấy
con mạnh nhất kia, cướp lấy Tế Đàn!
Nhưng mà bọn họ lại có điều sợ ném chuột vỡ đồ,
sợ trong quá trình nhằm vào Trùng Vương nó sẽ hủy diệt Tế Đàn.
- Những con Nghĩ Long trên cổ tinh này cùng
không biết đã sinh sôi nảy nỡ bao nhiêu vạn năm, trong đó có mấy con tuyệt đối
là trảm đạo, khi trả đòn có nắm giữ cấm khí của Thánh nhân viễn cổ, thật sự có
hơi khó đối phó!
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Dùng niệm lực trong đinh của ta đối phó với
chúng đi!
Nói tới đây, hắn dốc ngược Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, bên trong có vô tận
tín ngưỡng lực như là thác nước lớn buông xuống, chảy xuôi về hướng viên cổ
tinh không tính là lớn này.
“Ầm!”
Giống như biển cát buông xuống, cái này đối với
người theo tín ngưỡng Thiên Đình mà nói là thánh lực tinh thuần nhất, nhưng mà
đối với những người khác lại là nghiệp hỏa.
Khi tất cả tín ngưỡng lực buông xuống, phía dưới
như là hóa thành một biển lửa, gần cả trăm vạn thần trùng tất cả đều gào thét,
hóa thành từng bó từng bó đuốc bùng cháy.
- Thừa dịp loạn đánh chết tươi mấy con Nghĩ
Long Vương kia!
Bọn họ lại một lần nữa đánh giết xuống, Diệp
Phàm lấy ra Hắc Tiễn, liên tục thúc động ngăn cản cấm khí của Thánh nhân, bắn
chết mấy tên đầu sỏ.
Đã không có đông đúc thần trùng ngăn cản, trực
tiếp chống lại vài con đầu sỏ tương đối dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng cùng giết
tới nhật nguyệt không ánh sáng. Đây không phải thực lực bản thân quyết đấu, đây
là Thánh khí đại chiến với cấm khí.
Một bên sợ ném chuột vỡ đồ, một bên kia có nắm
giữ cấm khí cường đại, triển khai một hồi đại chiến giằng co, nhưng vẫn chiến tới
hồi gay cấn, đánh cho trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào.
Mặc dù cấm khí sử dụng số lần hừu hạn, mỗi một
lần dùng đều sẽ hao đi một phần thọ mệnh của pháp khí, nhưng cùng cực độ đáng sợ,
uy lực vô cùng lợi hại.
Cái bình bát của Long Mã gần như đều bị đánh
nát, làm nó vừa đau lòng khôn xiết vừa tức giận gào khóc kêu to, hận không thể
giết cái sạch sẽ những con Trùng Vương kia.
Cậy vào uy lực Hắc Tiễn của Diệp Phàm mạnh mẽ
tuyệt đối, lực sát thương cực cao, đã phá hủy hai kiện cấm khí, nếu không phải
cố kỵ Tế Đàn bị hủy diệt, có thể đã kiến công đắc thủ rồi.
- Kiện cấm khí của Trùng Vương kia rất khủng bố,
là Thánh nhân viễn cổ tự tay tế luyện, lợi hại hơn nhiều so với Thánh binh bình
thường.
Thần kỵ sĩ nhíu mày, đại chiến như vậy, lão
cùng phải thân bị trọng thương.
Cuối cùng, cấm khí đều bị phá hủy.
Diệp Phàm ở thời khắc mấu chốt nguyên thần hợp
đạo, thiên địa như là đọng lại, duy chỉ có một tiểu nhân màu vàng ôm đỉnh mà ra, bay đi ở trong
ánh mắt khó tin của con Trùng Vương và trấn chết nó.
Đây là cấm pháp trước kia hắn đã từng thi triển,
lúc sau thần hình, nguyên thần hợp đạo ôm đỉnh hóa thành độn bay đi, vượt thoát khỏi thế ngoại,
có thể thực hiện ngưng lại thời gian ngắn ngủi.
Ngũ Sắc Tế Đàn bị đoạt lại, thiếu chút nữa bị
Trùng Vương kia thẹn quá thành giận, hủy ở trong tay nó, bọn họ rốt cục được
như nguyện lấy được truyền tống trận thai tinh vực.
Viên cổ tinh này gần như bị san bằng, trải qua
nhiều ngày đại chiến giằng co, mấy người Diệp Phàm rốt cục được đền bù như mong
muốn.
- Nên ra đi rồi!
Nhưng mà, trạm tiếp theo vẫn như cũ làm cho bọn
họ thất vọng, cùng không phải Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực, bọn họ lại đi tới một viên tử
tinh.
Vả lại kế tiếp nửa năm sau, bọn họ phải vượt
qua tám chín viên cổ tinh, mỗi một lần đều gặp phải đại chiến thật thảm thiết,
hao phí thời gian quá lớn, trong lòng vô cùng trầm trọng, đây hơn phân nửa là
con đường đi thông về hướng cổ tinh “Phi Tiên”.
- Ôi!
Diệp Phàm thở dài một tiếng.
Ngay tại một ngày này, bọn họ trầm mặc bước
trên Ngũ sắc Tế Đàn, khi xuất hiện ở thế giới bên kia, sau khi đứng trên mặt đất,
vẻ mặt Diệp Phàm chấn động mạnh, thất thanh kêu lên:
- Bất Tử Sơn!