(Tác giả: chỉnh lại một chút, ngày hôm qua lở
bút, Nguyệt Linh là “mỹ nữ thứ hai Trung Châu”.)
Chiến xa cũng không hoa lệ bao nhiêu, không có
một chút sáng bóng, năm tháng vô tình như lưỡi đao, từng đao từng đao chém trên
mặt xe, để lại rất nhiều dấu vết, càng xe sắp đứt đoạn, nhưng nếu người ta biết
được vốn đi ra từ Bất Tử Sơn, ai dám khinh thường?
- Đi hái một ít lá Ngộ Đạo Tiên Trà!
Trong xe truyền ra tiếng nói.
Một gã người hầu đi đến phía trước, từ xa xa
thăm bái một gốc lão thụ cành lá xum xuê sáng lạn, trong suốt lay động, trong
miệng niệm một tràng chú ngữ, rào rào một tiếng vang nhỏ, phiến lá rơi xuống
không ít, mỗi một lá đều có lớp lớp tiên hà vờn quanh.
Chiến xa chậm rãi chạy đi, dọc theo đường nhỏ
đặc biệt đi tới, né tránh rất nhiều trận văn lóng lánh ra thụy quang, rời khỏi
Bất Tử Sơn. Thời gian cách rất nhiều vạn năm sau, tồn tại trong núi rốt cục lại
tiến vào thế giới Trung Vực!
Hắc Ám Thành, hùng chủ khắp nơi hội tụ, thỉnh
thoảng chư thánh Vực ngoại hóa thành một đạo lưu quang xé hư không tới, đáp xuống
tòa thành.
Mấy ngày qua, nơi đây như là lễ hội hành hương
của phàm nhân, náo nhiệt phi thường. Tu sĩ khắp nơi hiện thân, đủ loại chủng tộc,
đến từ vạn vực chư thiên.
Tỳ hưu, Hắc phượng ba chân, Thôn thần thử, Liệt
thiên nghĩ... Từng tộc loại chỉ nghe trong truyền thuyết xuất hiện, tất cả đều
xuất hiện.
Tới ngày thịnh hội, phía trên Hắc Ám Thành mây
mù quay cuồng, vạn đợt sóng ba đào, như là có một cánh cửa thiên địa mở ra,
phát ra tiếng sấm vang rền.
Đại hội của Tu sĩ tự nhiên sẽ không tổ chức ở
địa phương phàm nhân cư ngụ, mà ở phía trên tòa cổ thành này là một mảnh Thần cảnh
rộng lớn.
Trên tầng mây trắng ló đỉnh núi cao ngất,
Thiên Cung bao la hùng vĩ, đây là một đại lục trôi nổi từ trong hư không bay
ra.
Khí tức thái cổ mười phần ập vào mặt, khiến người
ta cảm nhận được một loại khí cơ của mãnh thú hồng hoang, như là đi tới thời đại
thái sơ, chân chính đứng sừng sững ở trên biển mây cổ đại.
Đây là địa điếm thịnh hội, do các đại tu sĩ hợp
lực mở ra phong ấn hư không, triệu hoán ra tới đại lục cổ ngủ đông này, hết thảy
phân tranh đều sẽ tiến hành tại đây.
Từng đạo lại từng đạo trận văn đan vào nhau
như tia chớp, chớp động sáng bóng trong biển mây thủ hộ đại lục cổ, đây là một
loại công sự phòng ngự cường đại.
“Boong...”
Trong một tòa Thiên Khuyết treo một cái chuông
lớn màu vàng, tiếng chuông rung động khắp thập phương, vang vọng chấn động cổ
thành phía dưới.
- Thần chung lại vang rồi!
Phàm nhân bàn luận, nhao nhao ngửa mặt nhìn
lên trời.
Bọn họ nhìn thấy rất nhiều đạo lưu quang nhằm
về phía trời cao, các loại Pháp bảo bay múa hào quang bắn ra bốn phía, chiếu rọi
khắp thiên địa đều sáng lạn đẹp mắt. Người trong thành không mảy may kinh hoảng,
bởi vì đã trải qua quá nhiều rồi! Ngày ngày nhìn thấy tu sĩ, sớm đã thành thói
quen.
Trường thịnh hội này chính thức bắt đầu! Cường
giả đến từ khắp nơi vũ trụ đều đăng tràng, xuất hiện trên phiến đại lục cổ, dường
như đi tới vùng đất thống trị của Thiên Đình.
Diệp Phàm cũng tới rồi, giống như một khách
qua đường bình tĩnh nhìn hết thảy. Hắn cũng không muốn tham dự, chỉ định yên lặng
chứng kiến: con đường thành tiên sắp mở ra, hết thảy nơi này chỉ là khởi đầu!
Kim quang hừng hực bay ngang không trung, Tam
Túc Kim Ô buông xuống, song song mấy người với một vị Đại Thánh cầm đầu, tộc
này lại xuất hiện. Vừa tới liền nhìn quét một vòng trong đám người, sát khí bức
người.
Diệp Phàm không mừng không lo, ngày nay hắn
không muốn động thủ, đương nhiên nếu có người muốn tìm hắn gây phiền toái, hắn
cũng không ngại đại khai sát giới.
“Ầm!”
Trời sụp đất nứt, một con ngô công cực lớn dài
đến mười mấy dặm, từ Vực ngoại đáp xuống, sương mù màu xám mênh mông cuồn cuộn,
có thể hủy diệt chúng sinh, đây là một con độc trùng cấp Đại Thánh.
Tiếng phượng hót vang động chín tầng trời, lão
tộc trtrởng Huyết Hoàng Sơn xuất hiện, trong mi tâm chợt lóe ra một ráng mây đỏ,
một thanh binh khí đỏ tươi như máu: Phượng Sí Lưu Kim Đảng hiện lên, làm cho
vòm trời đều nổ vang một trận.
Nhật nguyệt tinh tú dưới kiện binh khí này đều
mất đi màu sắc, phượng hoàng khí xông lên chín tầng trời, làm cho rất nhiều vẫn
tinh ở Vực ngoại đều rung chuyển một trận, gần như sắp rơi xuống.
Cường thế tới bày ra loại thái độ này, rất có
xu thế một lời không hợp là vung tay. May mà, Hoàng khí này nhoáng lên một cái
rồi tắt, vẫn chưa phóng thích tiên lực quá nhiều.
Cuối cùng, Cơ gia, Hỏa Lân Động, Dao Trì,
Nguyên Thủy Hồ... các thế lực lớn đều xuất hiện, tính cả chư tộc Vực ngoại, nói
là vạn tộc cũng không khoa trương chút nào.
Hôm nay, các tộc cùng tụ tới, đều là tranh thủ
lợi ích lớn nhất cho bản tộc. Bước đầu định ra một pháp luật, một loại điều lệ
cần các tộc tôn trọng tuân theo.
Trong chớp mắt, vô số bóng người hiện lên, tiến
vào đại lục trên vòm trời này, dưới chân mây trắng cuồn cuộn, trước mắt cung điện
nối dài từng dãy, như là đi tới trước Nam Thiên Môn.
Cường tộc càng ngày càng nhiều, tự nhiên cũng
xuất hiện rất nhiều hạng người kiệt ngạo không thiện ý, tự cho là rất cao, cười
lạnh liên tục.
- Người quá nhiều! Ta đề nghị thanh lọc hiện
trường. Một ít chủng tộc nhược tiểu có tư cách gì tới đây, chỉ có thể thêm phiền
mà thôi!
Có người lên tiếng.
- Nói rất đúng! Như vậy liền bắt đầu từ ngươi
đi!
Một con rắn lớn có tám cái đầu gật đầu nói, đột
nhiên vươn ra một cái đầu, một ngụm cắn người vừa nói rồi nuốt xuống, máu tươi
bắn toé ra, phi thường khiếp người. Nó toàn thân trắng toát như ngọc, mỗi một
phiến vảy đều dài tới mấy thước, thân như cái mâm, tám cái đầu mỗi cái cực kỳ
to lớn.
Mọi người nhảy dựng trong lòng, thịnh hội lần
này quả nhiên là phải bằng vào thực lực nói chuyện, mới vừa đi lên đã có một vị
Thánh giả bị cắn nuốt, hơn nữa là tự mình tìm họa.
- Đạo hữu thật bá đạo! Cho dù không đồng ý,
cũng không cần dùng thủ đoạn quá khích như thế, nơi đây không chấp nhận cho
ngươi lưu lại!
Một Cổ Yêu thân người đầu chim, mặc đạo y bước
ra khỏi hàng, cầm trong tay một thanh Đào Mộc Kiếm, khẽ quát một tiếng, chém tới
hướng tám cái đầu rắn.
“Phốc!”
Một cái đầu trong tám cái đầu đại xà đứt rơi
xuống, nó ra sức chống lại, kết quả chỉ khoảng nửa khắc bị giết chết sạch gọn,
xương cốt cũng không còn, đều bị yêu đạo thu lấy rót vào trong một cái huyết hồ
lô.
- Còn thể thống gì nữa! Đại hội lần này là để
các ngươi tới quấy rối sao? Lui ra!
Một vị Đại Thánh Cổ tộc quát lớn.
- Đại hội vốn chính là để các tộc cùng nhau
bàn bạc! Vừa rồi bọn họ ý kiến không hợp, phải phân thắng thua cũng là chuyện
bình thường!
Một vị Đại Thánh đến từ Vực ngoại âm u sâu kín
nói.
Hiện lúc nay, người tới thật sự quá nhiều, vạn
vực chư thiên, không sai biệt lắm phàm là chủng tộc cường đại đều có người tới
chờ đợi Tiên lộ mở ra, chỉ vì muốn chạm được tiên duyên.
Ở trong những người đó tự nhiên có một số đại
tu sĩ cường thế, không hy vọng nhiều người như vậy cùng tranh trên Tiên lộ, nên
muốn dựa vào lần này lập ra một pháp luật, để đa số người biết khó mà lui.
Đại hội bắt đầu rồi, mọi người sôi nổi bàn luận,
thảo luận đủ loại về Tiên lộ sắp mở ra, đến tột cùng nên định ra quy tắc và
tiêu chuẩn nào.
- Bắc Đẩu của chư vị không phải rất đông đúc
sao, cộng hết các tộc lại còn không bằng một số lẻ của Nhân tộc. Vạn nhất đúng
thật là cả thế phi tiên, vậy tương lai chẳng phải là với Nhân tộc làm vua sao?
Trong bóng tối có người âm u nói nhỏ, trong
lúc nhất thời khó có thể phán đoán người nào nói ra.
- Không sai! Bắc Đẩu nơi nơi đều là Nhân tộc. Ở
vùng cổ địa thành tiên này, bố cục thế lực như vậy không hợp lý. Ta đề nghị các
tộc liên thủ thỉnh bọn họ đi ra ngoài. Lưu lại bộ phận như vậy là đủ rồi!
Có người phụ họa.
- Phải không? Bộ chúng các tộc các ngươi đều dời
đi, các ngươi dám sao?!
Lão Đại Thánh khí tức mục nát của Đại Hạ hoàng
tộc kia, sắc mặt âm trầm lên
tiếng.
“Ầm!”
Ngay sau đó, trong tay lão xuất hiện một thanh
long kiếm sắc bén tuyệt thế, bí thuật trong lực công kích được xưng là có khả
năng so sánh với Hoàng Đạo Long Khí của Đấu Chiến Thánh Pháp, cuồn cuộn tuôn
ra.
“Phốc!”
Chỉ trong nháy mắt, phía trước biến thành một
mảng huyết quang, phần còn lại của chân tay cụt đều văng bắn lên, rồi sau đó lại
cùng nhau nổ tung giữa không trung. Ở chỗ đó lập tức sinh cơ mất sạch, chỉ có
máu tươi rơi vãi, nhôm đỏ một vùng.
Loại thủ đoạn này khiến mọi người sợ hãi, một
lời không hợp liền toàn bộ giết sạch! Ai cũng không nghĩ tới vị Đại Thánh này lệ
khí trầm trọng như vậy, hung hãn hơn rất nhiều so với những người vừa rồi.
Trước đó giết nhau một hai người hoàn toàn là
đánh nhỏ chuyện nhỏ, còn đây
mới chân chính là ngoan độc, một lần ra tay liền
trực tiếp xóa bỏ trên một trăm vị cường giả, trong đó có cả mãnh nhân cảnh giới
Vương của Thánh nhân.
- Nghe nói Thái Hoàng chết bất đắc kỳ tử ở
trong thế giới Tiên Phủ, lão Đại Thánh này hơn phân nửa là ôm lòng bi phẫn cùng
sát khí mà đến. Hiện tại ai chọc vào thuần túy là tự tìm xui xẻo!
Mọi người nơm nớp lo sợ, cũng không dám bàn luận
tới đề tài vừa rồi nữa, Đại Thánh Nhân tộc quá điên cuồng, trực tiếp vận dụng
binh khí Đế, ai còn dám nói lung tung?
Chỗ trung tâm Thiên Cung, mấy vị Đại Thánh cất
bước đi vào, mà đây chỉ là một bộ phân, chỉ có người mạnh nhất có thể xuất hiện
ở nơi đó.
Đại Khổng Tước Minh Vương, Đại Thánh Cơ gia vừa
xuất hiện, rất nhiều người kính sợ, không biết bọn họ có nắm giữ Hàng Ma Xử
cùng Hư Không Kính hay không. Ngay cả một ít chí cường giả Vực ngoại trong lòng
đều ngưng trọng.
Diệp Phàm vẫn chưa tới gần, chỉ ngồi xuống
trong một chỗ lương đỉnh, lẳng lặng quan sát người đến người đi, nghe bọn họ đối
chọi gay gắt kịch liệt với nhau.
Mây mù quay cuồng, không chỗ nào không đầy đầu
người, cả đại lục cổ này thực thần bí, mọc không hề ít cỏ chi cỏ lan, hương
thơm ập vào mũi.
Trung tâm Thiên Cung nơi đó ầm ĩ lên, có Đại
Thánh ném cái bàn, “ầm” một tiếng, hai thân ảnh phóng vọt lên trời cao, lạnh
lùng đối mặt, gần như sắp phát sinh Đại Thánh chiến.
Rất nhiều người đều biết, hôm nay tất nhiên
phong ba không ngừng, không nghĩ tới mới vừa lên tới đã có nhân vật tuyệt đại bực
này giằng co, gần như phải quyết đấu sinh tử với nhau.
Nhưng cuối cùng hai người lại đều hạ xuống. Đại
hội tiếp tục, đầu sỏ khắp nơi chia thành rất nhiều trận doanh, tiến hành đàm
phán.
Diệp Phàm tin tưởng, Nhân tộc xuất hiện hai vị
Đại Thánh đều kiềm giữ binh khí Đế, trừ phi các tộc liên hợp lại bằng không
không có kẻ nào đui mù dám trêu chọc.
Tại Thiên Cung, đủ loại người tấp nập, rất nhiều
cường giả phát biếu quan điếm của mình. Ở địa phương đó bao trùm dao động Thánh
giả cường đại khiến lòng người kinh sợ.
“Ầm!”
Đột nhiên vòm trời vỡ nát, hai thân ảnh phóng
thẳng lên trời cao, chìm sâu vào bầu trời, tiến vào Vực ngoại, khai chiến một
kích kinh thiên động địa.
Dao động cực lớn lan tràn, cả tòa đại lục cổ
lóe ra từng đạo hào quang hừng hực, đây là tổ trận tự hành ngăn chặn sóng dao động
cuồn cuộn từ Vực ngoại cuốn ập xuống, nếu không có những pháp tắc thần bí đan
vào này, e rằng đại lục cổ sẽ bị đánh chìm xuống.
- Đây là... lực lượng Cực Đạo, có binh khí Đế
đang va chạm!
Mọi người vạn lần không nghĩ tới lại kịch liệt
như vậy, lại có binh khí Đế giao phong.
Trong đốm lửa ngập trời, một nam nhân áo trắng
hơn tuyết, phong thần như ngọc, phong tư tuyệt thế, nho nhã tuấn tú, siêu phàm
thoát tục như là dùng ngọc chạm thành.
Tay trái hắn nâng một cái hỏa lò đỏ tươi trong
suốt, giống như vấy máu, mặt trên có các loại phù văn lưu chuyển, Đế uy cường đại
cuồn cuộn mãnh liệt ập tới.
Đúng là Khương Dật Phi chủ nhân của Khương gia
ngày nay. Hắn cầm Hằng Vũ Lô đứng trên không trung, trông giống như vị Thần
minh vừa giáng thế!
Ở đối diện hắn là một cái đại ấn đen nhánh
chìm nổi, buông xuống vạn lũ dải tơ bảo hộ ở phía dưới nó một lão nhân đầu bạc
có con mắt thứ ba dựng thẳng.
Thực rõ ràng đây là một vị Đại Thánh, đại ấn
màu đen trên đầu lão là binh khí Đế. Tuy nhiên khối bảo ấn này rõ ràng có chỗ
thiếu hụt, thiếu một góc, vả lại có một vết rạn nứt kéo thẳng tới chỗ trung
tâm.
- Nhân Hoàng Ấn!
- Không ngờ là Nhân Hoàng Ấn của Thái Âm Cổ
Hoàng di lưu lại, như thế nào rơi vào trong tay dị tộc?
Cá biệt có lớp nhân vật người già nhớ tới
trong sách cổ ghi lại và miêu tả, đều không khỏi biến sắc, đây khẳng định là
binh khí của Nhân Hoàng.
Mọi người ồ lên, dẫn phát sóng to gió lớn, rất
nhiều chuyện cũ được nhớ lại, không ít người cảm xúc mênh mông.
Năm đó từng phát sinh Thần chiến, đánh đến trời
sụp đất nứt, được xưng là hắc hồ lô có thể trảm tiên đều bị hủy diệt, mà Nhân
Hoàng Ấn quân lâm chín tầng trời mười tầng đất cũng từ đó thất lạc trong vũ trụ.
Trận chiến ấy không chỉ một hai kiện Hoàng khí bị tổn hại thất lạc.
Mọi người đều cho rằng Nhân Hoàng Ấn đã bị vỡ
nát, không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện, chỉ là thay đổi bộ tộc mà thôi!