- Thật khó lường! Đại đế Nhân tộc đã chết, mộ
phần này thật khó lay chuyển, ngay cả Thanh Đồng Tiên Điện cũng bảo vệ!
Hồn Thác Đại Thánh tự nhủ.
- Vì bí mật thành Tiên, chỉ có thể cường công
tiên điện. Hơn nữa, tiên thổ hỗn độn cũng là nơi phải giao tranh!
Hoàng Kim Vương là người đầu tiên ra tay, đánh
về phía Thanh Đồng Tiên Điện.
- Không để những người bình thường tới gần!
Hồn Thác Đại Thánh lên tiếng, lưu lại vài tên
cổ Vương ở trên để tiếp ứng.
Mọi người đều động, cùng nhau rơi xuống vực
sâu.
- Đại sư kiện a! Chư Thánh tề tụ, muốn đánh vỡ
Thanh Đồng Tiên Điện, đi vào trong mộ phần Đại đế cổ.
- Một hồi gió tanh mưa máu bắt đầu nổi lên rồi.
Nhiều Cổ Thánh như vậy ra tay, Nam Vực cũng có thể bị đánh sụp.
- Có bí văn nói rằng đây là cổ mộ của Độc
Nhân! Nàng được xưng là người tuyệt diễm nhất từ xưa tới nay, có thể thành công
sao?!
Tin tức lập tức truyền ra bốn phía, ánh mắt khắp
thiên hạ đều đổ dồn vào đây. Đáng tiếc bọn họ không có tư cách tham dự vào, chỉ
có thể quan vọng từ xa.
Một ngày này, rất nhiều trọng địa ở Nam Vực đều
có cổ trận thai lóe sáng, sử dụng trận nhăn thông thiên quan sát, chú ý tới
tình thế kinh thiên này.
- Ta có chút bất an!
Vệ Dịch nói, quay đầu nhìn lại một phương hướng
khác ở Nam Vực. Năm đó Thiên Tuyền Thánh Địa gần như bị diệt toàn bộ khiến hắn
cả đời thống khổ.
- Chúng ta trước bình tĩnh chờ đợi đi!
Cái Cửu u bình thản nói.
Mấy người Khương Thái Hư không động, chỉ đứng ở
trên vực sâu, xem Cổ tộc ra tay, chờ đợi kết quả.
Mấy vị Thánh nhân Cổ tộc bay về bốn phía tuần
tra. Nếu có biến cố phát sinh sẽ lập tức dùng thần thức báo cho những người
phía dưới. Kỳ thật, bọn họ đang phòng bị mấy vị Thánh nhân Nhân tộc này, sợ bọn
họ bố trí sát trận bên trên.
Ầm!
Nam Vực, cấm Địa Thái cổ...
Không khí lúc này thật quỷ dị, vực sâu do chín
tòa Thánh sơn hình thành phát ra khí tức khủng bố, phóng thẳng lên cao.
Hai vị Cổ Thánh tới từ vực ngoại đều rất bất
an, lập tức rút đi. Sớm biết ở một nơi khác có cổ mộ của Đại đế cổ xuất thế, bọn
họ tạm thời rời đi, tiến tới nơi đó.
Mấy người Diệp Phàm cách nơi đó không xa, nhìn
thấy một màn này đều rất giật mình.
- Đã xảy ra chuyện gì?! Không phải Thành Tiên
Lộ đã thật sự mở ra rồi chứ?! Chẳng lẽ ngay mấy ngày tới sẽ nảy sinh một đại biến
cố kinh thiên sao?!
Mỗi người bọn họ đều kinh tâm, Tiên vực hư vô
mờ mịt sẽ thật sự hiện thế sao?! Ai có thể tá vào sự kiện này cử hà phi thăng,
thuế biến thành Tiên đây?!
Ầm!
Đột nhiên, một cỗ lực lượng lớn lao vọt tới,
khống chế Thập Vạn Đại Sơn, duyên vân như biển nộ, tất cả như muốn đổ sập xuống,
lan tới chỗ Diệp Phàm.
- Không ổn, một vị Thánh nhân đột kích!
Hắc Hoàng kêu lớn.
Nó khẽ vẫy chân, mười hai tòa trận thai xuất
hiện, xếp hàng giữa hư không, ngăn cản thánh huy ngập trời. Cùng lúc, một trận
thai lóe sáng, bọn họ từng người tiến vào.
Ầm!
Mười hai tòa trận thai lập tức dập nát, căn bản
không thể ngăn cản chút nào. Phải biết rằng đây chính là một góc Đế trận không
trọn vẹn, dù là Bán Thánh đi vào cũng bị diệt sát, thi huyết tung bay.
Nhưng mà, Đế trận này dù sao cũng không trọn vẹn,
chỉ chưa bằng một phần mười, căn bản không ngăn cản được công kích của một vị
Thánh nhân.
- Thánh thể Nhân tộc! Ngươi trốn không thoát
đâu! Tiếp theo ta tất giết ngươi, ai tới cũng vô dụng thôi! Ngươi sẽ là huyết
thực của ta, mẫu khí ngươi đoạt được cũng sẽ là của ta!
Hoắc Thản lạnh lùng nói.
Hắn cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Được một vị Đại
Thánh chỉ điểm, thôi diễn ra phương vị mấy người hẳn nơi này, mạnh mẽ lao tới,
kết quả vẫn không thu được kết quả, chi phá hủy được một mảnh trận thai mà
thôi.
Mười mấy vạn dặm ở ngoài, đám người Diệp Phàm
hiện ra, ai cũng nhíu mày. Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, thiếu chút nữa đã bị
chặn đường rồi.
- Có Đại Thánh không tiếc tiêu hao tâm huyết
thôi diễn, bằng không Hoắc Thản vừa thành Thánh không lâu, không thể tìm được
chúng ta!
Đoạn Đức nói.
- Trên người ta có Tiên Đinh tàn phá, bọn họ
tính không ra, xem ra là có bí pháp khác, thôi diễn mấy người các ngươi!
- Nhất định phải chú ý! Bổn hoàng khắc thêm một
ít Khi Thiên trận văn loại nhỏ, mỗi người mang vài tòa, dù là Đại Thánh cũng
tính không ra!
Hắc Hoàng nói.
Trước đó, bọn họ chém giết Thiên Hoàng tử, cướp
được Ngộ Đạo Trà. Dùng thân cây thần mộc này khắc vào Khi Thiên trận văn của Vô
Thủy Đại đế, Hắc Hoàng tin tưởng có thể đảm bảo vô sự.
- Thật không ổn! Rõ ràng là có Đại Thánh chỉ
điểm, cũng tự mình thôi diễn! Đúng là một tin tức không tốt!
Đoạn Đức nói.
Diệp Phàm đi tới đi lui, ánh mắt nhìn về phía
một nơi ở Nam Vực, ánh mắt lãnh liệt nói:
- Cổ Thánh đều xuất đầu, thật cho rằng ta
không thể “Đồ Thánh” hay sao?!
- Ngươi muốn làm gì?
Long Mã hỏi, vừa hưng phấn lại vừa khẩn
trương. Nó chỉ sợ thiên hạ không loạn nhưng vẫn rất kính sợ Thánh nhân, biết được
sự chênh lệch rất lớn, căn bản không đủ sức nghịch chuyển.
- Hoắc Thản muốn giết ta, không nhất thiết có
thể thành công! Ta lại có cách đi diệt một vị Cổ Thánh, cũng không hẳn sẽ thất
bại!
Diệp Phàm lãnh khốc nói.
- Ngươi... tính toán như thế nào?
Đại hắc cẩu hỏi.
- Hiện tại, thể nhân đều biết ta, ta dường như
lại ẩn nhẫn lâu quá rồi! Cổ tộc khinh thường ta, vậy ta sẽ đồ sát một Cổ Thánh,
dâng cho bọn họ một phần đại lễ đi!
- Sư phụ, người...
Diệp Đồng nắm chặt tay, vừa hưng phấn lại vừa
khẩn trương.
Đồ Thánh!
Hai chữ này đối với tu sĩ mà nói thì đúng là
quá mức mơ hồ, không ai lại có được loại vọng tưởng này. Một ngày chưa thành
Thánh thì ngày đó vẫn chỉ là một con kiến mà thôi!
Thực lực chênh lệch quá lớn, là một lạch trời,
căn bản không thể vượt qua! Dù là Bán Thánh cũng chỉ có một chút Thánh uy,
nhưng lại khó có thể chân chính đạt tới.
Thánh đã hoàn toàn siêu thoát, ở trên chúng
sinh, giống như thần minh! Thử hỏi một phàm nhân làm sao có thể “Đồ Thần”!? Loại
độ khó này thật quá lớn!
Hắc Hoàng nói:
- Tiểu tử, không phải là xem thường ngươi
nhưng độ khó đủ để coi là nghịch thiên! Khoảng cách này đã vượt xa âm mưu quỷ kế
của thể bù đắp! Thánh, từ mặt nào đó mà nói đã là một sinh mệnh thể khác, sớm
không phải là người rồi!
Ngay cả sát trận của nó, dưới tình huống bình
thường cũng khó có thể thương tổn được Thánh nhân. Nguyên nhân chỉ có một! Đó
là chênh lệch quá lớn! Một con kiến sao có thể cắn chết cự long được?!
- Đây... vẫn là sự thật đó!
Đoạn Đức cũng lắc đầu.
- Chẳng lẽ không có chút hy vọng nào sao?!
Diệp Đồng chưa từ bỏ ý định, rất hy vọng sư phụ
của mình có thể quật khởi, ngoài ra trong lòng còn có một chút oán khí.
- Trừ khi... tìm được đủ thần liêu, bổn hoàng
sẽ khắc ra một mảnh sát trận kinh thể, mới có thể đánh chết được Thánh nhân!
Hắc Hoàng nói.
Thần liệu trong lời của nó chính là những thứ
thể gian hiếm có, là những thứ chuyên khắc trận văn Đại đế, khả ngộ bất khả cầu,
chỉ có như vậy mới phút huy ra hết được uy lực chân chính của một phần trận đồ
Vô Thủy Đại đế.
- Một cách khác nữa là Diệp Phàm đạt tới cảnh
giới Bán Thánh, phát động thần cấm, bẻ gãy nghiền nát hàng ràng Thánh vực, mới
có thể đánh một trận với Thánh nhân!
Đoạn Đức nói.
Hai điều kiện như vậy, Diệp Phàm trước mắt
không thể làm được!
- Cái này...
Ánh mắt Diệp Đồng ảm đạm. Đây là sự uất hận của
sư phụ, Cổ tộc khinh người quá đáng mà không có cách gì phản kích!
- Mặc dù như vậy, ta vẫn có thể đồ Thánh!
Lời nói Diệp Phàm kiên định, sau đó nói với Hắc
Hoàng, để nó chuẩn bị trận thai, không cần những thứ khác, đều phải là bàn cờ Đế
văn, loại trận thai có thể vượt qua được Bất Tử Sơn.
Mấy ngày nay, một ít Cổ tộc đều đang nghị luận.
Mấy ngày trước, Hoắc Thản buông xuống Nam Vực,
xuất hiện ở rất nhiều nơi, bộ dáng không giết Diệp Phàm quyết không từ bỏ.
Thời gian qua, ai ai cũng phải nể phục Diệp
Phàm, chém Thiên Hoàng tử, chiến Hoàng Kim thiên nữ đều là hành động của hắn,
không có gì là bí mật cả.
Tuổi tác của Hoắc Thản cũng không quá lớn, sau
khi thức tỉnh là người đầu tiên thành Thánh trong Cổ tộc. Loại thiên tài có được
địa vị đặc thù, sẽ được ghi vào sử sách.
Ngày nay, hắn cường thế hiện ra, xuất hiện khắp
nơi. Cả Đông Hoang đều biết hắn đang muốn giết Diệp Phàm.
- Diệp Phàm, không phải ngươi tự phụ vô cùng
dũng mãnh sao?! Ở trước mặt sư phụ ta lại không tính là cái thá gì, cuộn mình ở
một xó không dám ló mặt ra. Tốt nhất cả đời này ngươi cũng đừng đi ra gặp người
khác!
Đệ tử Hoắc Thản cũng tới Nam Vực, lời nói
chanh chua, châm chọc, muốn nhục mạ Diệp Phàm để trong lòng hắn phải bực bội.
Diệp Phàm tự nhiên không thèm để ý tới. Hắn
nhiều ngày qua du tẩu ở cổ địa Nam Vực, mang theo Diệp Đồng và Long Mã tiến vào
Hỏa Vực, để bọn họ kiến thức được Tiên hỏa chân chính.
Tầng mười hai Hỏa Vực, có một đám phù văn tạo
thành Tiên diễm, không thể chạm vào. Bọn họ may mắn nhìn thấy, từ xa xa quan
sát mà cũng không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Ngay cả Hắc Hoàng cũng mê muội nói:
- Nhiều năm như vậy mà nó còn tồn tại, không hổ
là Tiên hỏa khiến Hoang Tháp chìm nổi mấy ngàn năm.
- Bần đạo có một lý tưởng, thu lấy hỏa diễm
này để luyện đan! Đáng tiếc, thật quá khó khăn!
Đoạn Đức thở dài.
Khi bọn họ hành tẩu đây đó, Hoắc Thản lại đang
triển khia thần thức tìm tòi. Bởi theo tính toán thôi diễn của hắn, mấy người vẫn
ở Nam Vực, chưa từng rời đi.
- Tổ tiên chúng ta dùng Nhân tộc làm thức ăn,
khẩu vị thật ngon! Trong Thánh thể Nhân tộc ẩn chứa bảo huyết, tư vị thật đúng
là còn tuyệt hơn nữa!
Đệ tử Hoắc Thản kêu gào bốn phía, không coi Diệp
Phàm vào đâu.
Những người dù giỏi nhẫn nhục lắm mà không thể
nhẫn, cảm thấy vô cùng căm ghét. Nếu bọn họ có đủ tu vi nhất định đã lao ra
đánh chết đám đệ tử Hoắc Thản kia.
- Hoắc Thản, ông ngoại ngươi sẽ có ngày thịt
ngươi!
Một ngày kia, Long Mã đứng ra đáp lại, như một
cái loa lớn vang vọng khắp nửa bầu trời Nam Vực!
Đương nhiên, sau khi hò hét, nó lập tức khống
chế pháp trận bỏ chạy, không cho Thánh nhân có cơ hội xuất thủ, bằng không dù
nó có mười cái mạng cũng không đủ giết.
Sắc mặt Hoắc Thản xanh mét, ánh mắt âm sâm, là
người đầu tiên chạy tới nơi Long Mã xuất hiện nhưng cũng chỉ có thể giương mắt
ra nhìn, không biết phải làm sao cả.
- Hoắc Thản, ngươi thân là một Thánh nhân,
không biết xấu hổ còn tranh hùng với Diệp Phàm, người mà còn chưa thành Thánh!
Da mặt của ngươi thật dày?! Sao không thấy ngươi đi khiêu chiến Đấu Chiến Thắng
Phật, chỉ sợ còn chưa tới được Tu Di Sơn thì ngươi đã tè cả ra quần rồi!
Long Mã lại xuất hiện ở một nơi khác hí dài.
- Diệp Phàm, ngươi nếu dám xuất hiện ứng chiến,
sư phụ ta cũng không khi dễ ngươi, phong ấn pháp lực, chỉ dùng một đầu ngón tay
cũng đủ giết chết ngươi!
Đệ tử Hoắc Thản lại kêu gào.
- Hoắc Thản, mẫu thân ngươi gọi đệ tử ngươi về
chùi đít kìa!
Long Mã bao giờ có những chủ ý thật chẳng giống
ai, khiến người ta nghe được cũng phải cười vỡ bụng.
Một con Long Mã không ngừng nháo loạn khắp Nam
Vực, kết quả khiến Hoắc Thản không ngừng vượt qua tinh vực, muốn đuổi giết bọn
họ!
- Thánh thể Nhân tộc, người khác đều ca tụng
ngươi thế này thể nọ nhưng theo ta thấy, ngươi cũng chỉ là một con rệp mà thôi,
yếu ớt và nhỏ bé. Nếu ngươi dám xuất hiện, ta trực tiếp đạp một cái là ngươi
nát bấy!
Hoắc Thản lạnh lùng đáp trả! Có thể nghĩ cũng
biết trong lòng hắn bực tức đến độ nào, bằng không với thân phận của hắn đã
không nói ra những lời như vậy.
Hắn là một Thánh nhân, đã chứng đắc đạo quả,
giờ lại bị một con Long Mã kêu gào chửi bới, căn bản không coi hắn ra gì, lập tức
muốn bắt nó lập uy.
- Hoắc Thản, nhận lấy cái chết đi!
Diệp Phàm xuất hiện. Hắn bị châm chọc, bắt đầu
khiêu chiến Thánh nhân, không ngờ lại muốn đánh một trận!
- Ha ha ha...
Hoắc Thản sau khi biết vậy liền cười lớn, là
người đầu tiên tiến tới, cười phá trời cao nói:
- Chỉ bằng ngươi mà dám đối địch với ta, khác
gì con kiến muốn cắn chết cự long, thật không biết tự lượng sức!
Đương thời, mọi người lập tức bị chấn kinh. Diệp
Phàm muốn quyết đấu Thánh nhân, giải tỏa cơn phẫn nộ của mình.
Đây là một mảnh đồng cỏ hoang vu, cũng chỉ có
cỏ dại sinh trưởng. Ở Nam Vực có rất nhiều nơi hoang dã, chín phần mười địa vực
không có người ở.
Hoắc Thản xuất hiện, từ rất xa liền vẫy một
chưởng, đánh về phía nơi này. Một kích của Thánh nhân cũng đủ khiến phạm vi cả
trăm dặm phải hóa thành đất hoang.
Ầm!
Diệp Phàm xuất hiện, không có động tác gì
khác, trực tiếp tế đỉnh, Vạn Vật Mau Khí lượn lờ, mạnh mẽ chấn động. Đại đỉnh
cuốn tới, hỏa diễm liền lan tràn ngập trời.
Vụ ti chín màu hóa thành từng đợt từng đợt đạo
ngân. Đây chính là thần diễm tầng thứ chín của Hỏa Vực, có thể đốt cháy Thánh
nhân, vô cùng mãnh liệt.
Thánh huy hừng hực nổi lên, khiến cả cánh đồng
hoang vu này biến thành biển lửa, đại địa lập tức hóa thành dung nham, mấy ngọn
núi đá phụ cận liền hóa khí, căn bản không có thứ gì có thể lưu lại.
Hỏa ti chín màu rất khủng bố, không chỉ đơn
thuần là nhiệt độ cực cao mà còn có đạo lực thần bí khó lường, có thể đốt cháy
Thánh nhân!
Hoắc Thản vô cùng kinh hãi. Tay phải hắn chỉ vừa
chạm vào liền túa máu, xương cốt đau nhức nhưng dù sao hắn cũng là Thánh nhân,
chỉ hơi dùng sức vận chuyển đạo hạnh liền giải quyết được thương thế.
Sau đó, hắn lướt ngang ngàn trượng, lập tức
tránh khỏi biển lửa, cậm hận nói:
- Không phải là Thánh nhân thì chung quy vẫn
chỉ là cặn bã mà thôi. Giết ngươi cũng chỉ dễ dàng như đạp vỡ khối ngói thôi!
Không có thực lực tương ứng, muốn mượn ngoại vật đối địch với ta thì chỉ là
không biết sống chết mà thôi!
Nhưng Diệp Phàm cũng rất quyết đoán, khoảnh khắc
sau khi tế ra thần diễm liền thu hồi Vạn Vật Mau Khí Đỉnh, bước lên trận văn
bàn cờ, xoay người bước đi.
- Bổn tọa vừa xuất hiện đã tập trung ngươi rồi,
còn muốn đi sao?! Tiên Vương hàng thể cũng không cứu được ngươi đâu!
Hắn đột nhiên vô cùng kinh hãi, vực môn cũng
không nhúc nhích mà sắp biến mất.
Đây là trận văn bàn cờ, năm đó từ trong Bất Tử
Sơn còn vượt qua được, sát trận Đại đế cổ cũng không thể ma diệt, Thánh nhân tất
nhiên khó có thể gây tổn hại.
- Ngươi không ngờ đã chuẩn bị sung túc, tuy
nhiên thật đáng tiếc! Đối với
Thần sắc Hoắc Thản rất ác nghiệt, điểm một
ngón tay ra, một đạo quang hoa bắn tới, muốn đánh nát hư không, chấn Diệp Phàm
từ vực môn đi ra.
Thánh nhân mà nói, ngươi chung quy cũng chỉ là
con kiến hôi mà thôi, bị ta tập trung rồi thì ngươi cũng chỉ còn tử lộ mà thôi!
Hoắc Thản không thèm để ý, liên tục cười lạnh,
bước ra một bước, tiến vào theo ngay khi vực môn quan đóng lại.
Bên thân hắn tổng cộng có bốn tên đệ tử, được
thánh huy bao phủ cũng đồng thời tiến nhập vực môn, đuổi giết Diệp Phàm.
Ầm!
Diệp Phàm sau khi rời đi lập tức rảo bước tới
một vực môn khác. Địa phương này quang hoa hướng tiêu, các loại đạo văn cùng
nhau kích hoạt, hóa thành một mảnh sát trận tuyệt thế!
Đây là do Hắc Hoàng tỉ mỉ bố trí, sử dụng địa
thế sông núi, dù không có thân hình nhưng phối hợp với Nguyên Thiên Thần Trận
cũng đã tạo ra được một đại trận thất tuyệt khủng bố.
Hoắc Thản gầm lên một tiếng giận dữ, đánh ra
thánh huy đầy trời, cả người tung hoành, xuất hiện mấy chục đạo vết thương. Bốn
tên đệ tử nếu không được hắn che chở thì đã sớm bị chém chết rồi!
- Không thể tưởng tượng được Thánh nhân lại khủng
bố như vậy, một góc Đế trận kín kẽ như vậy cũng không ma điệt được hắn! Thật
đáng tiếc... không có thần liệu mà khắc trận!
Diệp Phàm tự nhủ, chìm sâu vào hư không, trực
tiếp đánh nát trận thai lưu lại phía sau, không cho Hoắc Thản cơ hội truy đuổi.
- Muốn chạy sao?! Thượng thiên hạ địa, ngươi
cũng không còn cửa sống nữa đâu! Ngươi tưởng Thánh nhân là ngươi mà ngươi có thể
làm nhục sao, dùng máu đền tội đi!
Hoắc Thản cười lạnh, lắc đầu tế ra một vật, trận
thai vừa vỡ nát lập tức phục hồi nguyên trạng. Hắn mang theo đệ tử, tiếp tục mở
ra vực môn đuổi theo.
Đây là bí bảo mà một vị Đại Thánh cho hắn, dù
trận văn ngươi vô song bực nào, vượt ra Vực ngoại cũng vô dụng. Trận thai có thể
nhanh chóng khôi phục, một đường truy đuổi, như ảnh tùy hình.
Không hề nghi ngờ, đât là bố cục tất sát, căn
bản không thể bỏ rơi một vị Thánh nhân. Không lâu sau đã bị đuổi theo, muốn sống
còn khó hơn cả lên trời.
- Thánh thể Nhân tộc, ngươi cho là đã chuẩn bị
đầy đủ rồi sao?! Trước mặt sư phụ ta, dù ngươi có muôn vàn thủ đoạn cũng chỉ vô
dụng mà thôi! Thực lực không đủ, thủ đoạn gì cũng là vô dụng.
- Chỉ là một chút thần diễm và một Đế trận
không trọn vẹn mà cũng muốn ma diệt Thánh nhân sao?! Ngươi quá ngây thơ rồi. Sư
phụ của ta cũng đã chuẩn bị sung túc, đặc biệt mượn tới bí bảo, ngươi không còn
đường chạy nữa đâu!
- Một tên trảm đạo nho nhỏ mà thôi, không ngờ
dám khiêu chiến Thánh nhân. Sư phụ ta muốn giết ngươi chỉ như chém một con gà
thôi!
Mấy tên đệ tử Hoắc Thản cười lớn. Bọn họ được
bao bọc trong thánh quang, cực nhanh lao theo, ở trong hư không đã thấy được
thân ảnh Diệp Phàm.
Xoát!
Nhưng mà điều bọn họ không ngờ tới chính là Diệp
Phàm lại tế xuất một trận thai giữa hư không, tiến vào bóng đêm vĩnh hằng, thay
đổi hư không, lần nữa biến mất.
Trong hư không biến hướng, loại thủ đoạn này
cũng khiến Hoắc Thản biến sắc, dùng sức siết chặt tay, sợ mình mất dấu.
Xoát!
Hắn dùng lực huơ lên, bí bảo hiện ra trong
tay, trong hư không lại khôi phục một mảnh trận văn, lập tức nhảy vào.
- Không thể tưởng tượng được bí bảo Đại Thánh
này lại thần diệu như vậy...
Hắn cười phá lên, không còn cảm thấy lo lắng nữa.
Diệp Phàm bỏ chạy cực nhanh, mười mấy lần biến
hóa trận thai, mỗi một lần đều tiến hành trong hư không nhưng thủy chung không
thể thoát khỏi Hoắc Thản. Nếu là Thánh nhân khác chỉ sợ đã sớm bị bỏ rơi rồi.
- Thủ đoạn Đại Thánh khiến người ta thật kính
sợ. Có thể một đường truy kích, hắn thoát không được rồi!
Một tên đệ tử Hoắc Thản kinh hỉ nhưng cũng thật
sự sợ hãi với đạo hạnh của Đại Thánh.
- Đây là nơi nào, mỗi lần đều là biến hướng
trong hư không, căn bản không thể phân biệt phương hướng, không cách nào đoán
được con đường phía trước là đâu.
Một tên đệ tử khác nhíu mày.
- Nhìn xem hắn có bao nhiêu trận thai, chờ hắn
hao hết, sẽ là thời khắc phải chết. Chỉ cần một ngón tay của hắn cũng đủ nghiền
chết hắn!
Không lâu sau, thân ảnh Diệp Phàm càng lúc
càng gần, gần như có thể thấy được rõ ràng. Khóe miệng Hoắc Thản hiện ra một lũ
cười lạnh, vươn một bàn tay chụp tới.
Ầm!
Đúng lúc này, vực môn mở ra, Diệp Phàm lại
thoát khỏi hư không, tiến nhập thế giới thật sự, lao ngay ra ngoài.
- Hắn không có trận thai nữa rồi! Cái chết sẽ
tới ngay thôi, ha ha ha...
- Thánh thể Nhân tộc, ngươi chết đến nơi rồi!
Bốn tên đệ tử Hoắc Thản mừng rỡ, tàn nhẫn cười
lạnh.
Đôi mắt Hoắc Thản lãnh liệt, mái tóc rối tung,
thân thể cao hớn hùng vĩ khiến người ta khiếp sợ. Hắn tiến thêm một bước đột
nhiên cảm thấy lảo đảo, kết quả rơi xuống đất.
Ở phía sau, mấy tên đệ tử của hắn lại không chịu
nổi, trực tiếp từ trên cao ngã xuống, toàn thân là máu.
- Đây là nơi nào.... Sao chúng ta... mất đi
pháp lực?!
Bốn tên đệ tử lộ ra vẻ sợ hãi, trong lòng bồn
chồn, cảm giác đại sự không ổn.
Hoắc Thản cũng biến sắc. Một thân đạo hạnh của
hắn bị áp tới thấp nhất, rất khó vận chuyển. Điều này khiến hắn sởn tóc gáy vì
hắn đường đường là một vị Thánh nhân.
Đây là một nơi thật yên tĩnh, cây cỏ phong
phú, cổ dược khắp nơi, không thiếu linh dược vạn năm. Nơi này im ắng quá mức,
không có chút âm thanh nào, như là một mảnh tử địa.
Phía trước, Diệp Phàm cầm một cây trường
thương màu ầm kim, thần sắc lạnh mạc, vô cùng trấn định và ung dung đứng đó. Hắn
không hề có ý chạy tiếp.
- Đây là nơi nào?
Hoắc Thản cảm thấy từng trận run sợ. Hắn thân
là Thánh nhân nhưng lúc này chỉ vận dụng được một ít pháp lực, ngay cả phi hành
cũng vô cùng khó khăn.
- Ahhh... Đạo hạnh của ta, căn nguyên sinh mệnh
của ta!
Một tên đệ tử của Hoắc Thản hoảng sợ kêu lớn.
Hắn cảm thấy không chỉ mất đi pháp lực mà ngay cả sinh mệnh cũng nhanh chóng
trôi đi, trên mặt chậm rãi xuất hiện nếp nhãn.
- Ồn ào!
Diệp Phàm hừ lạnh! Hắn lưu lại một bóng mờ, lướt
qua Hoắc Thản, phù một tiếng đã đâm thủng mi tâm một tên đệ tử, máu huyết phun
lên cao.
Ầm!
Hắn dùng lực, thi thể này lập tức văng đi mấy
chục trượng, đương trường cứng ngắc, trào ra một mảnh máu me trên mặt đất.
- Ngươi...
Hoắc Thản tức giận. Hắn là một vị Thánh nhân,
làm sao để Diệp Phàm làm càn được. Hắn phất ra một chưởng nhưng lực lượng mênh
mông mãnh liệt cũng không có trào ra.
Diệp Phàm quét ngang một thương, thủ chưởng của
hắn liền trào ra từng đạo quầng sáng màu vàng, lực đạo lớn kinh người, riêng lực
lượng thân thể cũng đủ đánh nát trời cao.
Hoắc Thản kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay
và trường thương sau khi va chạm với nhau lập tức run rẩy, gần như co rút, đau
nhức vô cùng. Hắn thầm kêu hỏng rồi, nơi này, dù hắn có đạo hạnh thông thiên
cũng chỉ là vô dụng.
- Đây rốt cục là nơi nào?!
- Hoan nghênh ngươi tiến vào cấm Địa Thái cổ!
Hôm nay ta muốn đồ Thánh, tiễn ngươi ra đi!
Diệp Phàm ác nghiệt nói.