Sau khi đặt khối đế ngọc vào vết lõm cỡ đầu
người, ánh sáng dịu dàng liền lóe lên, cắt qua Thần Hư, cắn nuốt lão mù và Đoạn
Đức. Sau đó bọn họ biến mất.
Năm đó Diệp Phàm cũng rút khỏi Tử Sơn như vậy,
vượt qua một dòng sông ngầm, trèo lên mặt đất.
Tử Sơn dễ vào khó ra, trừ phi là dùng Đế binh
Cực Đạo tới đánh, bằng không đừng hi vọng mở ra nổi. Nơi này là một nhà giam tự
nhiên.
Graoo...
Lệ quỷ dữ tợn dày đặc lao tới từ bốn phương
tám hướng, mỗi kẻ đều khô héo như chỉ còn da bọc xương, có đầu rồng, cánh phượng,
có thân cá sấu, có kẻ như thần linh. Bọn chúng giương nanh múa vuốt lao tới, khắp
nơi nơi đều là tiếng kêu thê lương, dường như đặt mình trong địa ngục vậy.
Những sinh linh này đều rất kỳ dị, chỉ có duy
nhất một con, đại biểu cho bộ tộc huy hoàng xưa kia, bị Bất Tử Thiên Hoàng chọn
lựa làm bộ hạ, không cần nghĩ cũng biết là khi còn sống chúng đáng sợ tới mức
nào.
Diệp Phàm lui lại lần nữa. Hắn dù cầm Thôn
Thiên Ma Quán trong tay nhưng cũng không dám sơ suất. Dốc hết sức chống lại nhiều
cổ thi như vậy, sử dụng không chuẩn xác thì thân thể sẽ bị tiêu hao rất nhiều.
Hắn đi tới nơi trống trải nhất của Tử Sơn, Vô
Thủy Chung lơ lửng phía trên, che kín nơi này. Đây là một vùng cấm, khiến tất cả
lệ quỷ đều phải dừng lại.
Diệp Phàm không sợ. Nếu khiến Vô Thủy Chung
ngân lên ba tháng thì chỉ sợ tất cả sinh linh trong Tử Sơn đều không thể tồn tại
nữa. Tất cả sẽ bị sóng âm của tiếng chuông đánh thành bột mịn, dù là bộ hạ của
Bất Tử Thiên Hoàng cũng khó có thể trụ nổi.
Rống...
Rất nhiều khối cổ thi gầm rống khắp bốn phương
tám hướng, vây lấy nơi này. Mỗi một thi thể đều đen nhánh khô héo mái tóc rối
bù, có kẻ có ánh sáng thần thánh bao quanh, có kẻ trên đinh đầu lại có một vầng
trăng đen kịt, các loại khí tượng bất phàm hiện ra.
Từ đó có thể thấy bọn họ khi còn sống mạnh mẽ
tới mức nào, nếu sống lại thì núi sông đều phải thất sức, nhật nguyệt không còn
ánh sáng, đủ để san bằng thiên hạ.
Bởi vì bọn họ là thần tướng bất bại, đều có
thân phận cực kỳ to lớn, chỉ nghe hiệu lệnh của Bất Tử Thiên Hoàng, là tổ tiên
của vạn tộc thái cổ.
- %$ nhà hắn.
Ngay cả Diệp Phàm cũng không kìm nổi mà chửi
to. Càng nhìn càng cảm thấy đám thi thể này khủng bố, gần như trong thân thể
nào cũng có dấu ấn của đại đạo lưu chuyển.
Đó mới là thể hiện của pháp lực đỉnh phong,
thăng hoa tột cùng, đạo văn in vào xương cốt huyết nhục. Thể xác trở thành vật
dẫn của đạo.
Tồn tại như vậy không chỉ nói tới một đám mà
chỉ cần có một kẻ sống lại cũng đủ dẫn tới thiên hạ đại loạn, có thể quét ngang
cả một vực.
Diệp Phàm thật sự hoài nghi thái cổ có tồn tại
thần linh hay không. Bộ hạ của Bất Tử Thiên Hoàng quá cường đại, khó trách hắn
lại có địa vị chí cao vô thượng trong lòng vạn tộc thái cổ, không thể lay chuyển.
Graooo...
Một đám lệ quỷ rống to, hắc nguyệt lơ lửng
trên bầu trời, âm hà bao phủ thân thể, huyết nhật treo cao. Những thứ này đều
là cảnh tượng bên cạnh thân thể bọn họ, chấn động Thạch Điện cổ xưa ong ong, giống
như sắp sụp đổ, may mà có đạo văn hiện lên, củng cố cho nó.
Diệp Phàm cảm thấy rõ ràng là không hợp lý.
Đám sinh linh cổ này xao động bất an, giống như nhận lệnh phải tiến vào đây vậy.
- Rốt cuộc là kẻ nào? Đi ra đây cho ta.
Những thi thể khô héo đứng thành mảng lớn,
móng vuốt đen kịt vung lên, mái tóc như cỏ dại tung bay, tiếng kêu dọa người,
trông y như trong Sâm La Điện vậy.
Một tràng cười âm hiểm lạnh lùng truyền tới,
oán khí như nước tràn ra, cuối cùng mãnh liệt cuốn tới khiến người ta lạnh lẽo.
Ở phía sau đám thi thể khô héo có một thân ảnh
cao lớn bước về phía trước. Nhiệt độ của đại điện giảm xuống nhanh chóng, giống
như rơi vào hầm băng vậy.
Toàn thân hắn mọc đầy lông đỏ dài tới mấy thước,
ngay cả mặt cũng đầy lông, âm trầm mà quỷ dị, chỉ có duy nhất đôi mắt hung ác
nham hiểm là có thể thấy rõ.
Tóc mai màu đỏ của hắn rất dài, giống như một
con ma quỷ hung ác nhất, khiến người ta cảm ấy oán độc và hận thù vô cùng, giống
như muốn giết sạch mọi sinh linh.
Da đầu Diệp Phàm run
lên, cơ thể sinh ra cảm ứng, thất thanh nói:
- Ngươi là Trương Lâm.
Gió xoáy cuốn lông đỏ tung bay, phát ra tiếng
ô ô. Cả Tử Sơn đều trở nên âm trầm, càng ngày càng đen tối, giống hệt như âm
tào địa phủ.
Tất cả lệ quỷ đều gầm rống, cùng nhau cất bước
tiến về phía trước, muốn đi vào vùng cấm địa này, xé tan thân thể hắn.
…
Ở bên ngoài mấy ngày nay phong ba không ngừng,
thậm chí có thể dùng từ bão tố để hình dung.
Thần Linh Cốc dạt dào sinh cơ. Bên ngoài dãy
núi của nó vốn không có một ngọn cỏ, trong một đêm liền xanh um, lan tràn vạn dặm,
trở thành một vùng đất đầy sinh mệnh.
Bọn họ chính thức xuất thế rồi.
Tiếng nói uy nghiêm vang lên, ai có thể đem đầu
Diệp Phàm tới thì sẽ vĩnh viễn là khách của Thần Linh Cốc. Đây rõ ràng là muốn
Nhân tộc đi giết Thánh thể.
Đồng thời bọn họ cũng thể hiện ra một mặt thiết
huyết, nói nếu Diệp Phàm không tới quỳ gối chịu chết thì trong ba tháng sẽ giết
hết các đại tộc họ Diệp, khiến cho mặt đất máu chảy thành sông, thây cốt chất
thành núi.
Cường thế mà bá đạo. Hiệu lệnh của Thần Linh Cốc
vừa ra liền khiến thiên hạ rung động. Mọi người biết một hồi đại náo sắp sửa bắt
đầu, không thể ngăn chặn được nữa.
Thần Linh Cốc tuy chỉ là một bộ tộc thái cổ mà
thôi nhưng lại có rất nhiều chủng tộc đáng sợ, đều có Tổ Vương trấn giữ. Bộ tộc
mạnh mẽ như vậy thì ai dám chống lại sẽ bị tru sát cả họ.
Băo tố trên mặt đất nổi lên. Một cơn gió lốc đẫm
máu sắp sửa bắt đầu. Mỗi người đều cảm thấy bất an. Một số đại tộc thậm chí đã
chuẩn bị gia nhập bộ tộc thái cổ.
Trong đại thế đáng sợ như thế này, ngay cả các
Thánh địa và các thế gia thái cổ cũng đều trầm mặc. Náo động hắc ám sắp sửa xảy
ra, bọn họ hiện giờ lo lắng không phải làm thế nào để cường thịnh hơn mà làm
sao để có thể sinh tồn được.
Mà đã nhiều ngày nay Man tộc Nam Lĩnh gặp áp lực
cực lớn, bởi vì thi thoảng lại có sinh linh thái cổ tới thăm dò.
Có người truyền tin nói Thần Linh Cốc muốn nhổ
bỏ Man tộc nhưng lại chưa dám động thủ bởi biết bên trong Man tộc còn có một
Chiến Thần.
Rất nhiều đại giáo kinh hãi. Man tộc thể hiện
ra chiến lực cường đại như vậy, Thần Linh Cốc muốn động thủ với bọn họ cũng đã
nói lên sự mạnh mẽ của họ.
- Man tộc Nam Lĩnh, Thần Linh Cốc ta cần một lời
giải thích.
Rốt cục Bắc Vực truyền ra lời này. Bọn họ muốn
làm khó dễ.
Vương tộc thái cổ chấn vấn, khí phách ngập trời.
Đây là tín hiệu khai chiến diệt tộc, khiến tu sĩ thiên hạ câm như hến, rất nhiều
người đều khiếp sợ.
- Các ngươi tại sao dám san bằng Vương gia Bắc
Nguyên?
- Các ngươi vì sao dám bao che cho Thánh thể
Nhân tộc ở Nam Lĩnh?
- Các ngươi muốn khiêu khích uy nghiêm của tộc
ta sao?
Ba câu hỏi của Thần Linh Cốc cả vú lấp miệng
em, cao cao tại thượng, đối thoại bất bình đẳng, với thái độ đứng trên cao nhìn
xuống thiên hạ.
Những lời này vừa thốt ra liền khiến khắp
thiên hạ kinh sợ. Đây rõ là dấu hiệu gây hắn. Nam Lĩnh có một Chiến Thần Man cổ
cũng không có thể trấn nhiếp được Cổ tộc.
Cả Nam Lĩnh dậy sóng bốn bề, mạch nước ngầm bắt
đầu khởi động. Không khí của bước dầy đặc mùi chiến tranh, các tu sĩ đều sợ
hãi, thiên hạ bất an, ngũ vực không yên.
Còn nhiều năm nữa mới tới đại loạn nhưng Man tộc
Nam Lĩnh đã chuẩn bị qụyết đấu với Thần Linh Cốc. Một lần hắc ám náo động mãnh
liệt nhất sắp sửa bắt đầu. Trận chiến đầu tiên chuẩn bị mở màn.
Man tộc rất có tâm huyết, đối mặt với chỉ
trích căn bản chẳng thèm giải thích một câu, trực tiếp nói:
- Cút xéo. Ngươi muốn đánh thì đánh đi, các
ông đây đón hết.
Sự kiên cường và tâm huyết của Man tộc Nam
Lĩnh nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người, cũng khiến không ít người nhiệt huyết
sôi trào. Đối mặt với Vương tộc thái cổ mà dám như vậy, quả thực không làm hổ
thẹn uy danh của tổ tiên bọn họ.
Lời nói của bọn họ vô cùng khí phách, rung động
khắp nơi, tràn đầy nhiệt huyết.
Mặc dù bọn họ có đại bại trong trận chiến đầu
tiên trước hắc ám náo loạn này thì cũng không có gì khó coi, ngược lại càng khiến
người ta thêm kính nể.
Thần Linh Cốc biết, đầu tiên trầm mặc, sau đó
lên tiếng, muốn chủ nhân của Man tộc tới Bắc Vực giải thích.
Mọi người đều cảm thấy rõ ràng Thần Linh Cốc mềm
mòng đi rất nhiều, có hơi kiêng kỵ đối với Man tộc nhưng vẫn thể hiện vẻ duy
ngà độc tôn như trước, muốn chủ nhân Man tộc tự mình tới giải thích, tỏ vẻ
khoan dung.
- Giải thích cái quái gì. Man tộc ta làm việc
quang minh lỗi lạc, không cúi đầu trước người khác, tuyệt đối không chịu thế
kém. Người đứng đầu bộ tộc chỉ cần nói một tiếng là có thể hiệu lệnh toàn tộc
tiến lên.
- Gian ngoan không thể dạy dỗ. Chỉ có một
Thánh nhân viễn cổ đã hóa đạo mà thôi, còn chưa đáng gì, chỉ cần một trận chiến
là sẽ bị san bằng.
Đây là tiếng nói của Thần Linh Cốc, tuy rằng
còn chưa truyền ra chính thức nhưng cũng lộ chút manh mối.
Thần Linh Cốc sắp sửa viễn chinh Nam Lĩnh,
công phá Man tộc cường đại. Tất cả mọi người đều có thể nhận ra sự việc này.
Sau đó không lâu Thần Linh Cốc truyền ra yêu cầu
cực kỳ nghiêm khắc, yêu cầu Man Vương Nam Lĩnh tự mình tới nhận đòn chịu tội,
cũng phải trói chặt Thánh thể Nhân tộc tới, bằng không sẽ phải lành hậu quả.
- Đánh thì đánh, ông mày còn sợ các ngươi sao?
Đây là lời đáp lại rất rõ ràng của Man tộc.
Nam nữ già trẻ trong tộc đều được động viên,
lưng đeo gậy nanh sói lớn, chuẩn bị một trận đại chiến sinh tử. Không ai sợ
hãi, cao thấp đều đồng lòng.
Vào một ngày nọ, tiếng gào thét của cổ Vương Bắc
Vực chấn động cả vạn dăy núi, khiến mặt đất rung chuyển, mọi người kinh sợ.
- San bằng Man tộc Nam Lĩnh, chó gà không tha,
giết sạch toàn bộ.
Đây là một loại khí tức cực kỳ bá đạo, chấn động
non sông vô tận của Bắc Vực, truyền ra ngũ vực rất nhanh. Tất cả mọi người đều
nghe thấy tin tức đại chiến chuẩn bị bắt đầu.
- Trừ phi là Đại đế cổ sống lại, bằng không
không ai có thể cứu vãn được các ngươi.
Kiêu ngạo ương ngạnh, khí nuốt núi sông. Đây
là Thần Linh Cốc, là Vương tộc cường đại trong cả vạn tộc thái cổ, lúc này muốn
phát động chiến tranh.
Ma vân cuồn cuộn, chiến khí ngút trời. Từng
con thuyền của Thần Linh Cốc bay lên không trung, muốn tiến vào một cánh cửa lớn,
đi tới Nam Lĩnh.
Một trận đại chiến kinh thiên động địa chuẩn bị
nổ ra.
Man tộc tuy mạnh mẽ nhưng khó có thể so sánh với
Thần Linh Cốc. Bởi vì một khi quyết đấu thì còn có thể kéo tới cấm chế Vương tộc
thái cổ khác. Nói như vậy thì kết quả đã có thể đoán được. Mọi người dường như
nhìn thấy cảnh Nam Lĩnh máu chảy thành sông, thây chất thành núi rồi.
- Khiến Man tộc trờ thành lịch sử, bị xóa hoàn
toàn bởi một trận chiến này.
Đây là tiếng nói ác nghiệt vô tình, cao cao tại
thượng của Thần Linh Cốc, tuyên
cáo khắp thiên hạ, bình định Man tộc, giết chết
các đại tộc họ Diệp. Đây đúng là một đại sự tràn ngập máu tanh.
Nhưng đúng lúc này từ Bắc Vực lại truyền ra một
tiếng động rất không hài hòa.
- Đám con cháu Thần Linh Cốc, ông mày chính là
Thánh thể Nhân tộc, đích thân tới Bắc Vực giết chết các ngươi!
- Diệp Phàm ta tới đây, tất sẽ diệt toàn tộc
Thần Linh Cốc các ngươi. Hiện giờ các ngươi tới một người ta giết một người, tới
một đôi ta giết cả đôi.
Mọi người ồ lên. Bởi vì có người nhìn thấy đó
đúng là Thánh thể Nhân tộc chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Loại khí huyết hoàng
kim này, loại cảm giác khí tức tràn đầy này tuyệt không ai có được.
Thần Linh Cốc tức giận, rất nhiều cao thủ đều
xuất hiện, vừa gần rống khiến núi sông sụp đổ, chấn động khắp Bắc Vực.
- Thánh thể Nhân tộc. Đại đế Nhân tộc theo lời
ngươi ở chỗ nào. Đại đế cổ không còn, chẳng ai có thể cứu được các ngươi.
Coong...
Ngay tại giờ khắc này, một tiếng chuông vang
khắp Bắc Vực, áp chế tất cả tiếng động khác. Âm thanh cuồn cuộn mênh mông truyền
ra không biết bao nhiêu vạn dặm, khiến thiên địa lập tức an bình lại.
Tất cả xao động, tất cả sát khí đều biến mất
toàn bộ. Mọi người nơm nớp lo sợ, tất cả đều ngây dại.
Trong thiên địa chỉ có tiếng chuông như xé rách
bầu trời viễn cổ truyền tới.
Toàn bộ chiến thuyền định khởi hành bay lên đều
dừng lại. Sắc mặt mọi người trên thuyền đều cứng đờ, trong lòng run rẩy sợ hãi.