Luân hồi ấn là một loại cổ pháp được luận chứng
bất hủ từ thời đại thần thoại, các đại chí tôn muôn đời trước từng dốc lòng
nghiên cứu tìm hiểu trong một thời gian tương đối dài trước kia.
Nghe đồn cũng chỉ có tại thời đại đó mới có
người lấy thân ra thử nghiệm, thường gặp phải quả đắng, sau đó liền không tiếp
tục nữa.
Mà ngày nay tại phiến thiên địa này, Diệp Phàm
cũng không phải lần đầu tiên tiếp xúc nữa. Hắn và Nhân Ma, Hắc Hoàng bất ngờ
phát hiện ra bí mật của Đoạn Đức ở Thái Dương Tinh, thấy trên người hắn có bốn
đạo Luân hồi ấn!
Người này đã không còn là người trước, linh hồn
biến hóa từ lâu. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì đây là một sinh mệnh hoàn
toàn mới. Vậy còn có ý nghĩa gì?
Diệp Phàm từng tự hỏi, vì giữ lại một bộ phận
sinh mệnh đặc thù, ngay cả linh hồn cũng gần như bị thay đổi, rốt cục có đáng
không? Đáp án là hắn bất kể thế nào cũng không chấp nhận, tuyệt đối không đi con
đường này.
Giờ phút này lại nghe được Luân hồi ấn, hắn lập
tức ngẩn ra!
- Ngươi và ta xa cách nhau đã rất lâu, có thể
gặp lại bởi vì nửa Luân hồi ấn khắc trong cơ thể ta. Kỳ thật ta đã là một cỗ
thi thể từ lâu rồi.
Ánh mắt Nguyên Thiên Sư đời thứ tư u ầm, giống
như kể một chuyện không liên quan tới mình vậy.
- Ta phải dùng Thái sơ mệnh thạch, thu hoạch
tiên nguyên, cắt Thánh linh chưa thành hình, đào u minh Địa phủ, giao thiệp với
rất nhiều lĩnh vực không thể động tới, chắc chắn sẽ gặp phải điều chẳng lành.
Hai mắt Ngô Dịch vô thần.
Trên thế giới này có một số lĩnh vực dù là mạnh
tuyệt đỉnh như Đại Thánh cũng không thể chạm tới, động tới là mất mạng. Chỉ có
Đại đế cổ mới không chút kiêng kị, có thể trấn áp tất cả.
- Nguyền rủa giáng xuống, không còn sự lựa chọn
nào nữa. Chúng ta lúc tuổi già đều đần độn đi, cuối cùng bước tới bước này. Đây
là một loại số mệnh khó có thể đánh vỡ, nhất định điều chẳng lành sẽ tìm tới cửa.
Giao tiếp với một số lĩnh vực trong thiên địa
sẽ không tài nào thoát ra nổi, càng tiến càng sâu, cuối cùng mất đi đường về.
- Cứ đần độn như vậy, trong mơ hồ nghe được
Luân hồi ấn. Tất cả lời nói của ta đều là phán đoán, còn tình huống chân thật
là gì đây?
Ngô Dịch thống khổ rống lên, ra sức lắc đầu,
ánh mắt càng ngày càng ảm đạm.
Diệp Phàm thờ dài. Chuyện này thật đáng buồn
làm sao? Ngay cả mình làm gì cũng không biết, bao năm tháng lâu dài như vậy chỉ
là một khoảng trống.
Nguỵên Thiên Sư lúc tuổi già thật thê thảm,
nhìn thấy rất nhiều điều chẳng lành, biến mất trên đời tức là đã trở thành sinh
vật lông đỏ, từ đó đần độn đi, mất đi thần trí.
Diệp Phàm có rất nhiều điều muốn nói như nhất
thời không biết nói thế nào. Ngô Dịch cũng không biết nhiều lắm, đều là trong
lúc thần thức mơ hồ nghe được, phần lớn đều phán đoán ra.
Ngô Dịch thất thần, giống như cố gắng suy tư,
không biết bao lâu sau mới đột nhiên nói:
- Táng Đế Tinh là nơi thích hợp để chôn Đại đế
cổ.
- Tổ sư, vì sao lại nói vậy?
Diệp Phàm bừng tỉnh.
- Ta dường như mơ hồ nghe được câu này, cũng
không biết là ai nói.
Hắn đần độn trong thời gian quá dài, ngay cả
vì sao phải hộ tống âm binh đi lại cũng không biết, giống như có một đạo ý thức
khác sống nhờ trong cơ thể này vậy.
Diệp Phàm bừng tỉnh. Đạo ý thức sống nhờ kia
là Ngô Dịch kiếp này, là một hồn thể hoàn toàn mới, sớm không phải là cùng một
người trong quá khứ nữa.
Hộ tống âm binh quá cảnh, chiến đấu với người
khác là một hồn thể!
Diệp Phàm giật mình, rùng mình một cái. Hắn
suýt nữa sơ sẩy rồi. Hiện giờ Ngô Dịch đã hình thành nửa Luân hồi ấn, vì vậy kiếp
trước dù chết nhưng ký ức cũ vẫn còn chưa hoàn toàn tan biến.
- Con đường thành tiên, truy tìm cổ pháp thành
tiên phải đi qua.
Ngô Dịch đột nhiên lại nói ra một câu như vậy.
- vẫn là mơ hồ nghe được sao?
Diệp Phàm vội hỏi.
- Đúng vậy.
Tổ sư đời thứ tư gật đầu, ánh mắt lại càng ảm
đạm hơn, trở thành màu xám, không có chút ánh sáng chiếu rọi.
Trái tim Diệp Phàm đập thình htich,. Hắn cảm
thấy một số ý tưởng trong quá khí đã sai rồi! Cuối cùng là ai đã nói những lời
này. Ngô Dịch ở địa phủ gặp được tồn tại thế nào chứ?
Hắn thật sự cần phải lý giải tất cả.
- Phải... Hai con đường.
Tinh thần Ngô Dịch hoảng hốt, gần như nói mê:
- Một con đường thông tới Tiên vực lộ không biết
ở nơi nào, một con đường truy tìm cổ pháp thành tiên.
Diệp Phàm chấn động. Những điều hôm nay nghe
được, Táng Đế Tinh thích hợp chôn Đại đế cổ và con đường thành tiên có liên
quan chăng?
- Ngươi đưa ta ra đi đi.
Ngô Dịch thở dài. Hắn thật sự đã chết, lúc này
co thể tỉnh táo mà qua đời, đối với hắn cũng là sự giải thoát lớn nhất.
- Ầm!
Đột nhiên một khí tức thảm thiết bùng nổ. Con
ngươi Ngô Dịch bỗng đỏ như máu, lập tức trở nên dữ tợn và đáng sợ, lông đỏ toàn
thân không gió mà tung bay, điên cuồng và hung ác vô cùng.
Trong phút chốc hắn ra tay, đầy trời pháp văn,
Nguyên Thiên Văn Lạc tái hiện, đánh giết về phía Diệp Phàm.
Không nghi ngờ gì nữa, hồn thể trong cơ thể
Ngô Dịch đã thay đổi." kiếp này " thức tỉnh, áp chế mảnh nhỏ thần thức
của kiếp trước, biến hắn thành chiêu hồn sử của địa phủ.
Diệp Phàm cũng không nương tay, quyết đoán ra
tay. Bởi vì hắn luôn luôn phòng bị, đối mặt với một tồn tại có thể giết Vương của
Thánh nhân thì chỉ sơ sẩy một chút sẽ phải đổ máu nơi này.
- Ầm!
Diệp Phàm tạo ra dị tượng, Tiên Vương Lâm Cừu
Thiên, Hỗn Độn Chủng Thanh Liên, Sơn Hà cẩm Tú, Âm Dương Sinh Tử Đồ đều hiện
ra, nối tiếp một chỗ, kết hợp làm một, dường như khai thiên lập địa, tái tạo một
giới vậy.
Giờ khắc này hắn không muốn giữ lại gì nữa, đồng
thời diễn biến ra Đấu Chiến Thánh Pháp, tay trái cầm Hư Không Kính, tay phải cầm
Vô Thủy Chung, phóng ra thần uy khủng bố. Kính quang và tiếng chuông cùng chấn
động, trấn áp Ngô Dịch.
Bởi vì hắn sợ có gì sơ suất, không muốn trì
hoãn nữa. Trước tiên phải bắt Ngô Dịch, quyết định thắng bại trong một kích
kinh thiên động địa.
Mặc dù đó là bất kính với tổ sư nhưng Diệp
Phàm cũng muốn trấn áp Ngô Dịch trước. Nếu kiếp này đã tỉnh lại thì nhất định
phải ép hỏi hoàn toàn. Hồn thể này khẳng định biết càng nhiều hơn.
Nguyên Thiên Văn Lạc trên mặt đất bị phá hủy gần
hết, tổ sư đời thứ tư mất đi chỗ dựa lớn, chiến lực yếu hẳn nhưng vẫn nhanh như
sao băng, có không ít cổ trận.
Ngoài thân thể bản thân không có đại pháp thay
trời đổi đất, không mấy người địch nổi, lúc này ra tay cũng rất khủng bố!
Ầm!
Đây là một trận đại quyết đấu kinh thế. Cả
viên sao băng này dù đã có vô số Pháp trận bảo vệ nhưng giờ phút này cũng vỡ
tan thành, hóa thành tro bụi vũ trụ.
Ở phương xa, từng viên sao băng bay tới, hóa
thành một vùng mưa sao, chiếu rọi ánh sáng bất hủ, trong nháy mắt đã xuyên cả cổ
kim tương lai.
Diệp Phàm liều mạng huyết chiến với tổ sư. Trận
chiến này phi thường kịch liệt, vô cùng vất vả. Khi kết thúc, trên người hắn có
không ít vết máu màu vàng.
- Cuối luân hồi, tất cả đều sẽ kết thúc. Địa
phủ là kết quả của vạn linh. Ta tới đón người, chiêu hồn!
Đôi mắt của Ngô Dịch đỏ bừng, gầm rống với Diệp
Phàm, giống như là nguyền rủa vậy.
Cơ thể Diệp Phàm sinh lông đỏ, tuy nhiên máu
màu vàng bừng lên ngoài cơ thể, xoạt xoạt không ngừng, khiến bộ lông hóa thành
tro tàn.
- Tổ sư, đừng chống cự nữa. Ngươi không phải
là đối thủ của ta đâu.
Diệp Phàm tiến lên, bàn tay to màu vàng chụp
xuống, khiến nơi đó hiện ra ngàn vạn đạo pháp văn.
- Không!
Ngô Dịch kêu to, ánh mắt đỏ bừng khiếp người,
không chịu khuất phục, thân thể bành trướng kịch liệt, lông đỏ dài ra mấy ước,
trông như những xúc tua vậy.
Diệp Phàm thầm kêu không tốt, chưởng chỉ bừng
sáng kim quang, tỏa ra từng luồng phù văn. Chín cổ tự thần bí trong Đạo Kinh hiện
ra, chiếu sáng một phương, tiến hành trấn áp.
Nhưng hồn thể trong cơ thể sinh vật lông đỏ
này quả quyết phi thường, từ bên trong bừng lên, xuất ra từng đợt đạo ngân. Hắn
tự bạo.
Máu tươi bắn tung tóe, lông đỏ tung bay, xương
cốt bắn ra tứ phía. Nơi này giống như một trường Tu La vậy.
- Tổ sư!
Diệp Phàm kêu to.
Hắn vọt về phía trước, vận chuyển bí quyết chữ
Giả, toàn thân phát sáng. Các loại tinh khí cuồn cuộn mãnh liệt tràn về phía
trước, tái tạo lại thân thể vỡ vụn kia.
Nhưng thân thể này đã không còn đầy đủ nữa,
hơn nữa ánh sáng hắn phát ra lại có tính ăn mòn mãnh liệt với thân thể này, khiến
huyết thân tan rã như băng tuyết vậy.
Diệp Phàm rút lui, không đủ sức cứu giúp,
trong lòng ảm đạm. Đây là số mệnh của Nguyên Thiên Sư sao? Mỗi người đều thê thảm
như vậy, chết cũng không thể chết già.
Đôi mắt trên thân thể được tái tạo kia đã
không còn màu đỏ. Kiếp trước thức tỉnh. Ngô Dịch gian nan ngẩng đầu lên nói:
- Đây là kết quả tốt nhất của ta.
Hắn nở nụ cười sáng lạn, lông đỏ trên mặt biến
mất, lộ ra hình dáng. Năm tháng đã để lại nhiều dấu vết, khó có thể thấy được
tư thế oai hùng tuổi trẻ.
- Tổ sư...
Diệp Phàm khó có thể thay đổi điều gì, chỉ có
thể ảm đạm đưa tiễn hắn.
- Chờ ngày này đã lâu lắm rồi.
Ngô Dịch như được giải thoát nhưng Diệp Phàm lại
thấy rõ ràng trong con ngươi u ám kia có một tia ảm đạm.
Thân thể tổ sư đời thứ tư nứt ra, giữa mi tâm có
những luồng sáng bay ra như mưa. Đó là thần thức tan nát của hắn.
Diệp Phàm chua xót, yên lặng tiễn đưa hắn.
Một số mưa ánh sáng rơi xuống, nhiều điểm
trong suốt, giống như hoa rơi, hiện ra vài hình ảnh. Đó là cả đời của Ngô Dịch.
Kia rõ ràng là một người thanh niên phong thần
như ngọc, hoàn toàn bất đồng với quái vật toàn thân lông đỏ, căn bản là không
thể liên tưởng nổi.
Nhìn khi đó hắn hăng hái chỉ điểm giang sơn,
danh chấn thiên hạ, kinh diễm ra sao, phong thái tuyệt thế, được coi là kỳ nhân
một thế hệ.
- Tuyệt đại anh kiệt như vậy lại có kết thúc
này.
Diệp Phàm chỉ có thể thở dài một tiếng.
Hắn nhìn thấy trong mưa ánh sáng có một chút
tiếc nuối. Tuổi già hắn đi khắp các nơi trong thiên hạ, quật mở nhiều sơn xuyên
long mạch chỉ để ngắt lấy một đóa Thần mệnh hoa, cứu sống một nữ nhân đã mất đi
thần thức nhưng cuối cùng thất bại.
Mưa ánh sáng đã hết, Ngô Dịch cũng qua đời.
Diệp Phàm yên lặng đứng dậy, cắt đứt một khối
vẫn thạch, khắc thành một khối quan tài đá, an táng tất cả xương cốt máu huyết
và cả một phần bụi vũ trụ vào trong đó.
Hắn thi triển ra Cải Thiên Hoán Địa Đại Pháp,
mượn lực lượng nhật nguyệt tinh hà, chiếu rọi cả quan tài này, trục xuất nó vào
trong vũ trụ.
- Ngây ngô, mất đi tự do, vậy thì chôn vào
trong vũ trụ đi. Không biết điểm cuối, một đường đi tới, vĩnh viễn tự do.
Diệp Phàm thi pháp, đưa quan tài đá đi xa,
nhìn chăm chú vào vùng vũ trụ đen tối sâu khôn cùng nơi nó biến mất.
Tổ sư thứ tư kết thúc như vậy...
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Phàm rời khỏi
nơi đó. Hắn phóng lên cao, giống như một viên tinh tú rực rỡ xẹt qua hư không.
- Táng Đế Tinh, nơi thích hợp chôn Đại đế cổ,
có liên quan tới con đường thành tiên thế nào?
Diệp Phàm suy nghĩ rất nhiều. Hắn nghĩ tới Tử
Sơn, vẫn được xưng là đoạt thiên địa tạo hóa. Bất Tử Thiên Hoàng đã từng chôn ở
nơi đó, sau đó là tới Vô Thủy Đại đế tiến vào.
Rồi hắn lại nghĩ tới Long Sào, được xưng là
sào huyệt của chân long hiếm thấy xưa nay, từng có cổ quan của Cổ Hoàng, cuối
cùng thành nơi mai táng của Độc Nhân Đại đế.