Đấu Chiến Thánh Hoàng cương mãnh bá liệt, thần
uy cái thế, muốn hóa thành Chiến Tiên nhưng cuối cùng thất bại. Hắn tọa hóa ở Bắc
Vực, gia tốc kịch biến thiên địa làm cho thời thái cổ suy yếu, chấm dứt thời
huy hoàng, từ đó về sau xuống dốc.
Vô Thủy Đại đế vang dội cổ kim, muốn dùng chân
thân đánh vào Tiên vực, ngạo thị muôn đời, tám vạn năm trước ở trong Tử Sơn
phát ra dao động chấn thế, kinh sợ chí tôn trong các cấm địa Sinh Mệnh.
Yêu Hoàng, tuyệt thế cổ kim, chân chính đi
trên Tiên lộ, là một nam nhân vượt qua Thần, thiên hạ vô địch, có thể nói khi
còn sống là một thần thoại. Đáng tiếc, khi đó Yêu Hoàng đã vào lúc tuổi già,
huyết suy thân yếu, ngà xuống trên Tiên lộ.
A Di Đà Phật, cả đời cùng chưa từng giết qua một
người, nhưng lại luyện chế máu và xương thắng lợi trên Đế lộ, xây dựng đạo
thành Phật, có thể nói quán thế cổ kim. A Di Đà Phật truyền bá giáo lí cực rộng
lớn, một ít tinh vực cổ xưa đều để lại dấu chân, tụ tập vô tận tín ngưỡng lực.
Có một bộ phận tín đồ tin tưởng vững chắc rằng A Di Đà Phật vẫn còn sống trên đời,
mà có một bộ phận tín đồ khác thì tin tưởng A Di Đà Phật bất cứ lúc nào sẽ chuyển
thế tái hiện, có thể dùng chữ sâu không lường để hình dung A Di Đà Phật.
Nhìn chung những người này đều đã đi rất xa
trên con đường trường sinh, mỗi người đều có thành tựu bất phàm, chấn khiếp cổ
kim.
Quả nhiên, đúng như Diệp Phàm dự liệu như vậy,
kế tiếp hắn gặp được người phù hợp điều kiện kể trên, là Thái Âm Nhân Hoàng!
Nhân Hoàng quét ngang chư vực, chinh phạt chín
tầng trời, đứng trên thiên hạ quan sát vũ trụ mênh mông, có được một loại uy
nghiêm tối cao. Sau khi Nhân Hoàng chết đi vô tận năm tháng, sinh ra Thần Chi
Niệm, chỉ vì ở trên con đường thành tiên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên chấp
niệm không tiêu tan.
Vị Đại đế này đi rất xa trên con đường trường
sinh. Lúc này xuất hiện, tiến thêm một bước chứng minh dự đoán của Diệp Phàm có
thể là đúng thực.
Nhân Hoàng ở trong cung điện to lớn, chín cổ tự
trong Thái Âm tiên kinh, hóa thành một viên lại một viên tinh tú rực rỡ, hiện
lên ở sau lưng và trước người Diệp Phàm.
“Ầm!”
Kinh văn va chạm, xung đột kịch liệt.
Tuy rằng Diệp Phàm đặc biệt kính ngưỡng Nhân
Hoàng, nhưng cũng không tránh khỏi một phen chiến đấu kịch liệt. Hắn đánh đến
toàn thân là vết thương, máu màu vàng văng bắn khắp nơi, gian nan lắm mới xông
ra khỏi tòa cung điện cổ này.
Diệp Phàm lau sạch vết máu, trong lòng vô cùng
cảm thán: Nhân Hoàng thật sự quá cường đại, trong một trận chiến này làm cho hắn
bị thương cực kỳ nghiêm trọng, còn cái đỉnh sắp vỡ nát.
Hắn yên lặng cân nhắc, nhìn chằm chằm trên cái
đỉnh lại thêm một cái lỗ thủng, trong lòng dường như có chút suy nghĩ, dùng bí
quyết chữ “Giả” chữa thương, toàn thân phát ra bảo quang màu vàng, khôi phục lại
trạng thái đỉnh phong nhất.
“Vỡ nát rồi luyện lại! Không phá thì không xây
được, sống lại càng mạnh!”
Diệp Phàm nhìn cái đỉnh của mình buông xuống Vạn
Vật Mẫu Khí như từng dòng thác nước, trên vách đỉnh xuất hiện rất nhiều vết nứt,
trước sau cộng tất cả năm lỗ thủng, gần như sắp nứt rời.
Mới đầu hắn còn lo lắng, nhưng hiện tại hoàn
toàn buông lỏng, khi hắn độ kiếp chinh chiến cùng chín vị Đại đế trẻ tuổi, cái
đỉnh của hắn vẫn trụ được, sao có thể là vật phàm thường? Trải qua Đại đế trẻ
tuổi công kích, lúc này lại va chạm cùng Đế binh...
Cái đỉnh được rèn luyện mạnh nhất!
Đây là binh khí duy nhất của hắn cùng đi con
đường Nhất Khí Phá Vạn Pháp.
Kế tiếp, Diệp Phàm cũng không lùi bước, tìm những
Thiên Cung mở ra to lớn kia, muốn va chạm cùng chủ nhân trong đó, triển khai từng
trận huyết chiến kịch liệt nhất.
Hắn gặp Thanh Đế, cùng nam nhân chí cường, người
duy nhất sau thái cổ chứng đạo, được xưng là muốn thành lập lại Thiên Đình cổ,
trọng tố quy tắc trật tự thiên địa... hai người đánh cho thiên hôn địa ầm.
Mưa máu màu vàng bay tán loạn vô cùng đẹp mắt,
Diệp Phàm dưới Yêu Đế Cửu Trảm bị thiệt nhiều, toàn thân đều là vết thương, thiếu
chút nữa bị cắt lấy đầu.
Vả lại, Thanh Đế đánh ra “Thần Thương” một trảm
bổ ra đầu của hắn, thiếu chút nữa đánh tắt ngọn lửa nguyên thần, tạo thành vết
thương đáng sợ cực kỳ nghiêm trọng.
Thanh Đế là cường thế, là trẻ tuổi nhất, linh
hoạt sắc bén nhất thời đại, là một truyền kỳ thần chắn sát thần, phật chắn thí
phật, cũng không hề lui về phía sau cho dù là nửa bước.
Diệp Phàm quyết đấu cùng Thanh Đế, bị thương
nghiêm trọng, cuối cùng hắn cũng bạo phát, vung nắm tay màu vàng, hiển lộ ra hết
chân nghĩa của Lục Đạo Luân Hồi Quyền; mà sau lưng hắn là Hoàng Kim Thần Tàng,
vạn pháp đều tung ra; cái đỉnh trên đầu thì lại chấn động mãnh liệt, áp sụp đổ
trời xanh muôn thuở.
Đây là một trận huyết chiến liều mạng, va chạm
kịch liệt, cuối cùng Diệp Phàm đánh ra ngoài cung điện, phía sau lưu lại hai đường
vết máu màu vàng, thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng làm cho Thanh Đế
phải trả giá. mà lần này cái đỉnh của hắn cũng xuất hiện lô thủng thứ sáu, bị
binh khí của Thanh Đế đánh xuyên qua có hình dạng như Thanh Liên Hỗn Độn.
Diệp Phàm không có lùi bước, đây là một loại
rèn luyện, nếu thiên kiếp hiển hóa, nếu có năng lực chiến một trận, hắn nguyện
ý tiếp tục xông vào.
Khi nghỉ ngơi thời gian cũng đủ, cái đỉnh trên
đỉnh đầu hắn rách nát không chịu nổi. Diệp Phàm đẩy ra cánh cửa cung điện thứ bảy,
mới vừa bước vào trong hắn liền thân thể cứng đờ, lông tơ dựng thẳng đứng.
Vả lại, cái đỉnh trên đầu hắn không ngờ lại
run lên, như là cũng có điều cảm ứng, thiếu chút nữa bay về phía người phía trước
kia.
May mà, cái đỉnh ổn định lại! Đây là cái đỉnh
hắn rèn luyện, sớm đã tương liên cùng máu thịt hắn, trở thành một phần thân thể
hắn, mật thiết không thể phân ly, nhờ đó vẫn chưa mất đi.
Phía trước là một thân thể thon dài, tuy rằng
chỉ là một bóng sau lưng nhưng cùng hoàn mỹ như thế, giống như một Chân Tiên
buông xuống thế gian.
Thân thể Diệp Phàm phát lạnh, nhìn thấy bóng
lưng vô cùng hoàn mỹ này hắn lại như lâm đại địch. Đây là một nữ nhân, từ đường
cong bóng dáng cũng có thể thấy được phong tư tuyệt đại của nàng.
Hơn nữa, thân ảnh này không giống các Đại đế
trước mà là rõ ràng như thế, tuyệt không mơ hồ, trông rất sống động như một mỹ
nhân tuyệt đẹp đứng quay lưng trước mặt hắn.
Bỗng dưng, nữ nhân này xoay người lại, đứng
trên đại điện đối diện với Diệp Phàm, đôi mắt đó trong suốt như thế, so với ánh
mắt đứa trẻ còn muốn tinh thuần hơn.
Mái tóc nàng bay phất phới, lộ ra cần cổ sáng
bóng trắng tinh, dường như để xác nhận gương mặt xinh đẹp nhất thiên hạ, nhưng
đáng tiếc lại không thấy được, gương mặt nàng bị che phủ dưới một tấm mặt nạ quỷ.
Mặt nạ giống như khóc tựa như cười, một nụ cười
yếu ớt trong bi thương, mỉm cười trong nước mắt, đây là một tấm mặt nạ đồng
thau có thể xúc động tâm linh, khiến người ta vừa nhìn thấy liền khó quên.
“Là Độc Nhân Đại đế!”
Trong lòng Diệp Phàm “ầm” một tiếng, không tự
chủ được lui lại một bước, hắn cùng với vị Đại đế tối kinh thế này có nhân quả
rất sâu sa. Không nói gì khác, ngay cả Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trên đỉnh đầu hắn
cũng là của nữ nhân này.
Đây giống như một người sống động, Diệp Phàm
thậm chí có thể nhìn thấy vẻ ôn nhuận sáng bóng trên ngọc thể kia, điều này rất
kỳ dị, rõ ràng là tia chớp hóa thành hình người sao có thể như thế?
“Ầm!”
Một đạo tiên quang bay tới, khí phách tuyệt thế,
cường đại tuyệt luân, hết thảy ánh sáng trên thế gian đều ảm đạm xuống, mất đi
màu sắc.
Đây giống như là thần tiên ngoài bầu trời, điểm
điểm mưa ánh sáng, như một mảng lớn lông chim trắng nòn, trong đó ẩn chứa một
loại lực lượng công phạt chí cường, cổ kim hiếm thấy.
Đây là Phi Tiên Lực!
Là thần thuật kinh thế của Độc Nhân Đại đế, là
nhằm vào Cửu Bí mà sáng tạo, khai sáng rất nhiều bí thuật vô thượng, với sức một
người chống lại chín vị Thiên Tôn thời đại thần thoại. Có thể nói là vang dội cổ
kim!.
“Ầm!”
Cường đại như kim thân bất diệt của Diệp Phàm
đều phải nổ tung, vỡ nát tan tành, máu màu vàng rơi vãi làm cho khắp đại điện đều
hóa thành xương trắng nhuộm vàng dày đặc.
Đây là một lần Diệp Phàm bị thương nặng từ khi
xuất đạo tới nay chưa từng có, cũng là một lần thảm thiết nhất trong thiên kiếp,
ngay cả nguyên thần đều thiếu chút nữa bị đánh tan đi.
Hắn đối với Độc Nhân có một loại tình tự kỳ diệu,
bởi vì từng ngắt lấy Chân Long thần dược dịch của nàng, chiếm Vạn Vật Mẫu Khí của
nàng, mang đi Tiên Trân đồ trong Long Sào hỗn độn, dù sao hắn cũng cảm thấy có
mối dây liên hệ gì đó.
Diệp Phàm chỉ là hơi sửng sốt thất thần một
chút liền gặp phải một kích như vậy, thật sự quá nhanh hắn có muốn tránh cũng
không được!
Loại công phạt này cường đại tuyệt thế, cổ kim
có mấy người có thể sánh bằng? Cùng là một loại bí thuật, nhưng nếu so với Hoa
Vân Phi, Lý Tiểu Mạn thi triển thì cường đại hơn quá nhiều. Đây mới chân chính
là Phi Tiên Quyết.
Bí thuật này được xưng là có được Phi Tiên Lực,
là một kích ngạo thế, cổ kim có một không hai!
“Ầm!”
Huyết khí màu vàng của Diệp Phàm trải rộng khắp,
hướng vào cùng một chỗ, thân thể vỡ vụn hợp nhất, bí quyết chữ “Giả” vận hành,
rất nhanh chữa trị thân thể. Hắn lộ thần sắc nghiêm túc khác thường trước nay
chưa có, nhìn thẳng vào nữ nhân tuyệt đại phía trước ngưng trọng như lâm đại địch.
- Nhất Niệm Hoa Khai...
Mỹ nhân tuyệt đại đeo mặt nạ quỷ, phun ra mấy
chữ như vậy, rất là rõ ràng truyền thẳng vào chỗ sâu trong tâm linh hắn.
Diệp Phàm lập tức sởn tóc sáy, đây là sự kiện
trước nay chưa có, chưa từng có một vị Đại đế nào xuất hiện ở trong thiên kiếp
lên tiếng nói, đây là có một không hai.
Điều này làm cho lông tóc toàn thân hắn dựng đứng:
“Mình đang đối mặt với thiên kiếp, hay là gặp Độc Nhân chân chính?”
Từng cánh hoa bay múa lóe ra tia sáng lấp lánh
như mộng ảo, như từng mảng lớn mưa ánh sáng rơi xuống, lưu động ra mùi thơm
thoang thoảng, ngay cả lôi hải cùng không thể ngăn cản.
Trong phút chốc, mỗi một cánh hoa đều hóa
thành một Độc Nhân, ngàn vạn đạo thân ảnh công kích Diệp Phàm, tay áo nữ nhân
phất phơ như là một Chân Tiên!
Diệp Phàm biến sắc, huyết khí màu vàng ngập trời,
tạo ra các loại dị tượng, Tiên Vương trên chín tầng trời, Thanh Liên trong hỗn
độn, Khổ Hải kim sắc, Sơn Hà cẩm tú... tất cả nối liền làm một chinh thể, như
là Tiên vực xuất thế.
Dị tượng ngăn cách hết thảy khí cơ, ngăn cản
công kích của Độc Nhân.
Diệp Phàm liên tục chấn động, cuối cùng khóe
miệng trào ra đầy máu, thối lui mấy bước xa, kiên trì cho đến khi vô số hư ảnh
Độc Nhân kia biến mất. Những hư ảnh đó không có chiến lực chân chính của Độc
Nhân, nhưng nhiều như vậy cùng rất khủng bố, có thể đánh chết ngay tức thì chí
tôn cùng cấp.
Trên thế gian này, Độc Nhân tuyệt đối là tài
năng nhất, bằng không cùng không có khả năng với thân thể phàm giới mà thành đạo.
Ngày nay Diệp Phàm lại tự thể nghiệm được chiến lực nghịch thiên của Độc Nhân.
Thể chất đối với Độc Nhân mà nói không coi là
cái gì, bất cứ huyết mạch gì đến đây, nàng đều có thể đánh chết!
Độc Nhân Đại đế sống bốn đời, cùng có người
nói nàng sống năm đời, thậm chí có người cho rắng Độc Nhân chưa từng chết đi, vẫn
còn sống trên trần thế, tuy không phải là trường sinh, nhưng đã đi xa nhất trên
con đường này.
- Sát!
Diệp Phàm lộ ánh mắt ngưng trọng, thân đứng
trên Đế lộ, bất kể đối mặt với ai, cho dù là Độc Nhân cường đại tuyệt thế nhất
chưa từng có từ trước đến nay, cùng không thể nao núng.
Hắn diễn biến đạo của mình, thân hóa thành đường
cong hình rồng, song chưởng lay động hóa thành Thái Âm và Thái Dương, cả người
trở thành một cái đạo ngân chân long nhằm thẳng về phía Độc Nhân.
Đại chiến liên tục bùng nổ, vô cùng kịch liệt.
“Ầm!”
Loại này tốc độ quá nhanh, bọn họ giao thủ đều
nhanh như tia chớp, trong chốc lát chí cương, trong chốc lát chí nhu, đánh ra từng
đợt từng đợt tiên huy, khiến người ta rúng động.
Cuối cùng, hai người tách ra, Độc Nhân hình
như có chút bất ngờ, trong con ngươi tinh thuần lộ ra tia sáng ngạc nhiên, hai
tay trái phải phân biệt múa động, diễn biến ra tiên tắc đại đạo chí cường.
Lòng bàn tay của Độc Nhân xuất hiện một cái chữ
“Sinh”, lòng tay phải xuất hiện một chữ “Tử”, phát ra từng đợt từng đợt thần uy
Cực Đạo trấn áp về hướng Diệp Phàm.
Hai chữ quan trọng hơn hết thảy, như là có thể
áp sụp muôn đời. Từ xưa đến nay cùng không biết bao nhiêu tu sĩ đều thăm dò tìm
hiểu, đến nay không người nào có thể hiểu được, để từ đó trường sinh bất tử.
Thôn Thiên Ma Công, Bất Diệt Thiên Công, đối
kháng với các loại bí thuật của chín đại Thiên Tôn...
Độc Nhân Đại đế tài ba trác tuyệt, sống mấy đời,
qua vô tận năm tháng không có người nào biết đến tột cùng Độc Nhân khai sáng
bao nhiêu loại thần thuật, nàng là thần bí nhất.
Mà giờ phút này loại diệu thuật này vừa ra, quả
nhiên là dọa khiếp thiên địa quỷ thần kinh. Diệp Phàm lập tức biến sắc, ý nghĩa
hai chữ này rất phi phàm, không ngờ bị áp súc, quả thật quá nghịch thiên!
“Ầm!”
Trong cơ thể Diệp Phàm truyền ra tiếng tụng
kinh, toàn thân hắn hóa thành một cái Thái cực tiên đồ, chuẩn bị nghênh chiến với
Độc Nhân, muốn lao vào quyết đấu chung cực.
Bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài, nữ Đế
thản nhiên xoay người, tài hoa tao nhã, lưu lại một mảng lớn mưa ánh sáng, từng
bước một đi xa, thân thể của nàng dần nhỏ đi, cho đến khi hóa thành một cô bé
ba bốn tuổi, một người cô độc ra đi. '
Nàng đáng thương mà cô đơn, y phục trên người
rách tung toé, một đôi bím tóc cài lược sừng dê, trên gương mặt lem luốt, lơ
đãng ngoái đầu nhìn lại, một đôi mắt to trong suốt tinh thuần, lại chứa đầy nước
mắt, khiến lòng người chua xót.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, hắn
muốn nhìn cho rõ, xem cho kỳ, thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đó, đáng
tiếc thân ảnh của nàng mơ hồ, rồi biến mất không thấy.
“Trời ạ! Chẳng lẽ Độc Nhân Đại đế thật sự còn
sống... vẫn còn sống trên trần thế này?!” Diệp Phàm chấn kinh rồi.