Diệp Phàm rời khôi Hải Tân, xuất hiện trên một
cự sơn cao vạn trượng. Nơi này tuyết phủ trắng xóa, một mảnh lạnh như băng, nơi
nơi là hàn vụ, lạnh tới thấu xương.
Hắn ở nơi này cẩn thận nghiên cứu cơ giáp, rốt
cục hoàn toàn hủy diệt lạc ấn Tề gia, về phần khối ngọc bích kia lại hoàn toàn
đặt bên bờ biển, hắn vốn cũng không định liên hệ Tề Khôn.
- Ách...
Hắn nhìn thấy được một mẫu hạm thật lớn, xẹt
qua khoảng không, bay sâu về phía vùng đất hoang dã, đạo thể ngập trời.
- Trên đó có tiêu huy Tào gia, chẳng lẽ là vì
ta mà tới?!
Tính cảnh giác của Diệp Phàm vô cùng cao.
Hắn cẩn thận cân nhắc hồi lâu, sau đó bay về
phía Hải Tân, khi vòn cách nơi hắn vớt bỏ ngọc bích mấy trăm dặm thì hắn mở
Thiên Nhãn ra, cẩn thận quan sát và chờ đợi.
Từ sau khi giết Tào Thanh, chuyện này không ngừng
được đề cập tới. Những người bàn luận đều vô cùng cảm thán với sự cường đại của
Tào gia khiến Diệp Phàm phải để tâm, từng chút tìm hiểu về thế lực này.
Đây là một đại tộc, vô cùng đáng sợ. Trong
hoàn cảnh chư vương cùng tồn tại ở chủ tinh Vĩnh Hằng, bọn cũng vẫn là một cự
phách cường đại, bằng không Tào Thanh cũng không thể giao cho cho Phạm tộc hai
loại Thần liệu có tính phụ trợ mà hắn điều tra ra.
Hải Tân rất mỹ lệ, không có biến hóa gì. Diệp
Phàm chờ hơn nửa ngày mà không thấy có ai xuất hiện, tuy nhiên hắn vẫn không rời
đi. Hắn đặt Tinh Bích vào một vách đá vắng vẻ, bố trí thêm Khi Thiên trận văn,
đương nhiên cố ý lưu lại một tia sơ hở.
Tinh Bích có thể né tránh sự phát hiện của mẫu
thuyền nhưng lại phát ra một lũ khí cơ khiến người ta có thể thôi diễn ra vị
trí của hắn. Sau đó hắn bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Ngày thứ hai, từ xa xa truyền tới một trận dao
động. Mấy chục chiến hạm xuất hiện, đen kịt như mây, áp lực cực lớn. Rất nhiều
nhân ảnh bay ra, bắt đầu tìm kiếm ở khu vực này.
- Thật đúng là cẩn thận. Cách Hải Tần tận năm
trăm dặm mà bọn họ đã dừng lại!
Khóe miệng Diệp Phàm hiện ra một lũ sát khí âm
trầm.
Một đám người với pháp môn đặc biệt che dấu
thân ảnh, sau đó đi tới thêm hai trăm dặm, cách Tinh Bích chừng ba trăm dặm liền
bắt đầu bố trí rất nhiều cấm khí.
Đây là một sát trận đại đạo, nếu là tề động chắc
chắn sẽ tạo ra sát khí ngập trời vọt lên, có thể san bằng cả phạm vi ba trăm dặm.
- Nếu sống, máu màu vàng trong thân thể kim
thân bất diệt này vẫn còn có trọng dụng!
Một người trẻ tuổi liếm liếm miệng, lộ ra vẻ mặt
khát máu.
Diệp Phàm ở xa xa thầm nhủ:
- Người Tào gia! Các ngươi thật đúng là bá đạo!
Ta giết một tên Tào Thanh mà gặp phải một đám cường giả như vậy, không tiếc vượt
qua tinh vực tới, muốn tinh luyện máu của ta sao?!
- Tiểu tử này thật có chút thủ đoạn! Ngay cả mẫu
thuyền mà không thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn,c hi có thể thôi diễn ra
khí tức Tinh Bích ở nơi này!
Một người trung niên tự nhủ.
Diệp Phàm lạnh lùng, dùng bí thuật Thiên Đình ẩn
thân phía sau đám người này mười dặm, chờ đợi bọn chúng bố trí.
- Vai trò của Tề gia là như thế nào?! Có người
chỉ điểm cho bọn họ sao?!
Trong lòng hắn suy nghĩ, ánh mắt có chút phát
lạnh.
Ở ngoài ngàn dặm, một mẫu hạm thật lớn chìm
vào trong biển, chú ý chặtc hẽ hết thảy tình hình nơi này, bất cứ lúc nào đều
có thể đánh một đòn mang tính hủy diệt.
- Hắc hắc, một tên khổ tu sĩ Vực ngoại mà
thôi, thật sự coi mình là nhẫn vật có thể hô phong hoán vũ thời cổ đại, phun nuốt
nhật nguyệt tinh tú sao?! Trừ khi Vạn Thanh sống lại, bằng không cũng không ai
có thể giương oai ở tinh vực Vĩnh Hằng này!
Một tên trẻ tuổi của Tào gia cười lạnh, hiển
nhiên thân phận không thấp. Hắn chính là đường đệ của Tào Thanh, tên là Tào
Phong.
- Tốt lắm! Thần văn sát phạt cấm kỵ cổ đại đã
toàn bộ chôn xuống đất, một khi khởi động tuyệt đối có thể bình định nơi này,
khiến tiểu tử kia hồn phi phách tán, nhất định phải chú ý hỏa hậu, không được
lãng phí máu của hắn.
Một người trung niên lên tiếng. Đây là một
thúc thúc trong tộc của Tào Thanh, tên là Tào Đức Lâm.
- Yên tâm, lưu cho hắn một hơi tàn, đánh cho
nó phải cầu xin như một con chó, buộc hắn phải quỳ rạp dưới đất!
Tào Phong cười hắc hắc.
- Giết hắn cũng không đủ để hiển uy, lưu lại
máu của hắn, sử dụng cho hợp lý. Ngay cả xương cốt huyết nhục của hắn cũng đều
là bảo bối luyện khí, đáng giá bảo tồn!
Bên cạnh, một người trẻ tuổi khác tên là Tào cẩn
lên tiếng. Đây cũng là một người có huyết thống trực hệ.
Lần này, Tào gia hưng sư động chúng mà tới, tất
nhiên là có nguyên do! Tào Thanh chết đi, mất đi một phần cơ giáp Cổ Thánh trọng
yếu, đại cừu bực này không thể không báo.
- Khởi động!
Tào Đức Lâm vung tay lên.
Mọi người Tào gia đều lộ ra ý cười ác nghiệt rồi
cùng nhau ra tay, kích hoạt thần văn đã chôn trong lòng đất. Địa phương này lập
tức biến đổi, phút chốc phong khởi vân dũng, sát khí mênh mông cuồn cuộn dâng
cao cả vạn trượng.
Ầm!
Mây đen áp đinh, sát khí che lấp mặt trời. Nơi
này vọt lên một đạo thần tượng thật lớn, tất cả đều trở nên tối đen như mực,
nghiền áp về phía trước, tuyệt đối có thể tạo thành huyết vũ tinh phong, sinh
linh đồ thán.
Diệp Phàm biến sắc. Nếu là bị nhốt trong đại
trận này, nếu không có bí quyết chữ Hành thì hơn phân nửa hắn thật sự đã phải
ôm hận, bị đánh thành huyết vụ.
- Các ngươi thật là có chút ác độc! Một khi đã
như vậy, ta cũng không có gì phải khách khí!
Hắn hóa thành một đạo âm hồn, trống rỗng xuất
hiện bên cạnh một nhân vật trọng yếu của Tào gia. Ngón tay hắn khẽ điểm ra, lập
tức máu huyết phun lên cao, cắt đứt đầu và đánh nát Tiên Thai của đối phương.
Tiếp theo, hắn nhằm về phía một mục tiêu tiếp
theo, đơn giản mà trực tiếp, vận dụng đại thuật sát sinh của Thiên Đình, vô
tung vô ảnh, thu gặt sinh mệnh.
Phốc phốc...
Gần như chỉ một cái nháy mắt, có tới tám người
bị mất mạng, tất cả đều bị cắt đầu, chết không kịp ngáp. Bọn họ không kịp nhìn
thấy hung thủ, như có một lệ quỷ đang âm thầm đoạt hồn.
- Mau lui lại!
Tào Đức Lâm kêu lớn.
- Hắc, đã tới còn muốn đi sao?! Các ngươi
không phải vì ta mà bày trận sao?!
Diệp Phàm lướt tới cạnh Tào Đức Lâm, vô tình
ra tay. Đây chính là một vị Bán
Thánh, không thể thúc thủ chịu chết mà phản
kháng kịch liệt.
Nhưng thần quang ngũ sắc sau lưng Diệp Phàm chợt
lóe lên, đương trường đánh tới. Năm thanh bảo kiếm với các màu xanh, vàng, đỏ,
đen, trắng hiện lên, tất cả đều có hỗn độn khí bao phủ, bổ thẳng tới.
Phốc!
Cường đại như Bán Thánh cũng không thấm vào
đâu, lập tức bị chặt đứt đầu, máu huyết văng tung tóe, hình thần câu diệt.
- Là hắn, tên khổ tu sĩ có máu màu vàng. Chính
là hắn giết Tào Thanh, đoạt đi hạt giống Thần minh bí lực của Phạm tộc!
Tào Cẩn kêu lớn, bỏ mạng chạy trốn.
Ai cũng không ngờ tới biến cố phát sinh nhanh
như vậy. Người bọn họ vây giết không ngờ lại xuất hiện phía sau, căn bản không ở
trong trận.
- Lão khốn Tề vấn đã bố trí lừa gạt chúng ta!
Tên khổ tu sĩ này nhất định đã sớm thu được tin tức, trái lại muốn giết chúng
ta!
Tào Phong kêu lớn, không còn sự hăng hái và cuồng
ngạo lúc trước nữa.
Trong mắt Diệp Phàm tràn ngập vẻ lạnh lùng. Quả
nhiên có người Tề gia tham gia vào việc này. Hắn lập tức lướt về phía Tào Phong
đang bỏ chạy, vặn cổ hắn, giật đầu ra, lập tức xóa đi tính mạng hắn.
Phốc!
Đồng thời, huyết quang lại lóe lên, Diệp Phàm
điểm tay ra, cách xa một dặm đã đục thủng một lỗ máu trên mi tâm Tào cẩn, thi
thể rơi xuống mặt đất.
Xa xa, chiến hạm khởi động, phát hiện dị trạng
nơi này, tất cả đều lao tới, những chùm sáng thật lớn bắn nhanh tới, thần năng
nát trời.
Diệp Phàm hóa thân thành Tu La, trong mắt lạnh
lẽo, sau lưng mở ra Hoàng Kim Thần Tàng, các loại thần binh lợi khí bay ra,
sáng lóa mắt, vô cùng khiếp người.
Có không ít người Tào gia bị xuyên thủng, chưa
kịp leo lên chiến hạm đã thây chất đầy đất, máu huyết văng khắp trời.
- Ahhh....
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Diệp Phàm như một sát thần. Những nơi hắn đi
qua đều là gió tanh mưa máu, tạo ra giết chóc khôn cùng. Loại thần thuật Hoàng
Kim Thần Tàng này vừa ra liền như hủy diệt chi nguyên, đánh đâu thắng đó, không
gì cản nổi.
Rất nhiều người hoảng sợ kêu lớn, không ít người
vì tránh né hắn mà lao vào trong sát trận ngập trời phía trước, bước vào tuyệt
địa do chính mình tạo ra. Âm thanh kêu gào thảm thiết liền vang lên không dứt.
Ầm ầm!
Diệp Phàm chống lại chiến hạm, dùng thân thể của
mình cứng rắn chống lại thân tàu bằng kim loại dài ba trăm trượng, tay không trực
tiếp cào xé khiến rất nhiều người Tào gia mặt không còn chút máu.
- Kim thân bất diệt! Không ngờ đã tới cảnh giới
bực này!
- Mau chạy thôi...
Đây là một hồi đại loạn. Tào già không kịp trở
tay, bị phản kích thảm trọng.
Diệp Phàm truy kích, thần quang ngũ sắc vừa hiện,
một chiến hạm dài bốn trăm trượng liền bị hắn cuốn lấy, đánh vào trong tuyệt trận,
lập tức tan nát.
Ầm!
Lục Đạo Luân Hồi Quyền vừa hiện, núi sông liền
thất sắc, nhật nguyệt vô quang. Hắn tay không đánh nát bốn chiến hạm, nắm tay
màu vàng đánh tan cả thân tàu bằng kim loại lạnh lẽo.
Tào gia rung động, rất nhiều người trẻ tuổi bị
dọa không còn chút máu. Điều này đối với bọn họ không khác gì thần thoại, đây
chẳng lẽ vẫn là người sao?!
Mười mấy chiến hạm bị đánh rơi.
Ông!
Đột nhiên, dao động năng lượng kịch liệt truyền
tới. Mau hạm ẩn phục trong biển rộng ngoài ngàn dặm phóng lên cao, phát ra một
đạo xích quang về phía Diệp Phàm, kéo dài cả ngàn dặm.
Đây tuyệt đối là một kích lôi đình, nếu thật bị
bắn trúng, dù là Cổ Thánh cũng bị đánh cho thân thể tan nát.
Diệp Phàm thay hình đổi vị, lướt xa cả mười mấy
dặm, hai mắt nhìn về phía mẫu hạm lóng lánh kia. Nó dài tới mấy ngàn trượng,
như một cự thành bằng sắt thép, vĩnh viễn bất hủ.
Gần như trong nháy mắt nó đã tới gần tám trăm
dặm, nhanh tới khó tin, ập về phía Diệp Phàm.
Hơn nữa, cùng lúc này, có bốn Cổ Thánh cơ giáp
bay ra nhằm về phía Diệp Phàm. Có kẻ cầm long thương đỏ thẫm như máu, có kẻ cầm
đại cung màu tím, có kẻ rút cự phủ màu vàng sau lưng. Chúng đồng loạt công sát
về phía Diệp Phàm.
Vù!
Diệp Phàm lui tiếp, nhanh chóng nhập vào Cổ
Thánh cơ giáp màu lam của mình, sau đó biến mất giữa hư không. Hắn vận dụng bí
thuật Thiên Đình, bắt đầu tập sát.
Rắc!
Thần quang ngũ sắc nhoáng lên, năm thanh hỗn độn
bảo kiếm sau lưng hắn bay lên không, chém vào phần eo hai cơ giáp gần nhất, mau
chóng khiến chúng bị thương nặng.
- Cường đại như vậy sao?! Còn khủng bố hơn cả
trong tưởng tượng!
Một nữ nhân và một lão nhân trong hai cơ giáp
hoảng sợ nhìn nhau, mau chóng khởi động pháp trận cấm kỵ, trước tiên triệu hoán
mấy thai cơ giáp trở lại.
Bốn thai công cụ chiến tranh cường đại tới
nhanh mà đi cũng nhanh, bị một đạo thần môn hút vào nhưng Diệp Phàm lại không
muốn buông tha, truy kích mãnh công.
Hắn dùng thần quang ngũ sắc kiềm chế, dùng Lục
Đạo Luân Hồi Quyền công kích. Đùi cơ giáp màu vàng và cánh tay cơ giáp màu đỏ
và cây đại cung của một thai cơ giáp màu tím khác vỡ tan, trực tiếp bị vãng đi.
- Này... Nẹu đánh đơn thì không phải Cổ Thánh
sẽ không địch lại, có lẽ chỉ có một vài lão biến thái ở chủ tinh mới có thể
tranh phong với hắn!
Mau thuyền của Tào gia rung động, ai cũng trợn
mắt há hốc mồm, sau lưng hiện ra từng đạo khí lạnh.
Vù!
Diệp Phàm lại biến mất, khống chế cơ giáp Cổ
Thánh của Tề Manh, thi triển bí thuật Thiên Đình, dung nhập vào hư không, lại
dùng Khi Thiên trận văn che dấu khí tức, ngay cả mẫu hạm cũng không thể nhận biết
được.
- Khốn kiếp! Hắn chạy trốn! Chúng ta hưng sư động
chúng mà tới, tổn thất thảm trọng, thật khó nuốt trôi cục tức này!
Có kẻ phẫn nộ nắm chặt bàn tay.
Ầm ầm!
Nhưng điều khiến bọn họ giật mình chính là Diệp
Phàm không phải đã chạy trốn mà lướt tới cạnh mẫu hạm, thần quang ngũ sắc quét
qua, trực tiếp cắt đi một góc tàu, nặng tới mấy chục tấn.
Đang!
Thanh âm đáng sự phát ra, Diệp Phàm luân động
Lục Đạo Luân Hồi Quyền, đánh nát hết thảy ngăn cản, lại đánh ra một mảnh thân
tàu, muốn đột phá xông vào.
- Này... Đúng là không phải người! Mau mở ra lồng
phòng hộ năng lượng!
Mọi người sợ hãi.
Đây là một sát thần, là ác linh trốn thoát khỏi
gông xiềng nơi Địa Ngục, hiếm có sức mạnh nào sánh bằng, ngay cả mẫu thuyền
cũng dám công kích.
Ầm!
Màn hào quang năng lượng được mở ra, bao phủ
toàn bộ thân tàu, ngay cả công kích cấp Cổ Thánh cũng khó có thể hiệu quả.
Diệp Phàm bất đắc dĩ lui lại, đứng sừng sững ở
xa xa, lạnh lùng giằng co với mẫu hạm. Một người trẻ tuổi tức tới điên liên, hắn
tên là Tào Thiên, khàn giọng gào thét:
- Chết tiệt! Hắn thiếu chút nữa phá hủy mất hệ
thống động lực của mẫu hạm! Đây là Thánh khí a, không ngờ bị đánh cho cả thân
tàu cũng không ổn định, cần lập tức quay về chủ tinh, bằng không bị thế lực đối
địch khác dòm ngó thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Bên cạnh hắn có một nữ nhân rất xinh đẹp, thần
sắc cũng rất khó coi. Nàng tên là Tào Lâm, là chị ruột Tào Thanh, không ngờ đến
vấn tội mà lại gặp phải thảm cảnh bực này.
- Chúng ta đã quá coi thường hắn. Đây là một
khổ tu sĩ nguy hiểm khủng bố, ngày sau không được khinh thường nữa!
Một lão già thở dài.
- Trở về điểm xuất phát!
Tào Lâm không cam lòng ra lệnh.
Một ngày này, Tiên Vũ Tinh ồn ào, ai cũng bị
tin tức này khiến cho sợ hãi! Một người một thai cơ giáp đã đánh lui cả mẫu hạm
đội của Tào gia! Đây là một loại chiến tích vô cùng huy hoàng.
- Điên rồi! Đây là thật sau, tên khổ tu sĩ kêu
Diệp Phàm kia không phải quá mức cường đại sao?!
- Trận chiến thật khó tin! Hắn không phải là
có thể tranh phong được với mấy biến thái ở chủ tinh sao?! Chẳng lẽ đang có một
thần thoại quật khởi?
Tiên Vũ Tinh chấn động, khắp nơi đều vô cùng
kinh hãi.
Sau cuộc chiến, thần sắc Diệp Phàm sắc lạnh,
khi bên ngoài đang huyên náo, hắn lại hành động.
Hắn khổ công tìm hiểu, phân tích Tề gia, sạu
đó biết được Tề Vân là người thế nào, cũng biết được đây chính là người cung cấp
tin cho Tào gia khiến lần này hắn suýt lâm vào sát trận.
Diệp Phàm sau khi tìm được đáp án, hắn lập tức
tìm tới đứa cháu của Tề Vân, bắt lấy hắn rồi dùng thần lực vô thượng chấn nhiếp.
- Về nói với lão tử nhà ngươi, ta không hề sợ
hắn. Nếu còn chọc tới ta nữa, ta cũng không ngại tìm hắn tính sổ đâu!
Diệp Phàm cảnh gáo, qua hắn chuyển lời.
Ầm!
Trên một tòa thần đảo của Tề gia, Tề Vân ném
văng chén trà, nhìn đứa cháu yêu quý của mình, đùng đùng nổi giận!
- Đây là Tiên Vũ Tinh, dù ngươi là con rồng
cũng phải quỳ gối dưới chân ta!
Đột nhiên, từ xa xa truyền tới thanh âm của Tề
Khôn, ra lệnh hắn không được vọng động, nói:
- Lão yêu ngươi bớt gây chuyện cho ta!
Sắc mặt Tề Vân xanh mét, không nói gì thêm,
mãi tới khi Tề Khôn đi xa mới cắn răng nói:
- Mặc dù là kim thân bất diệt thì sao?! Chẳng
lẽ có thể sánh bằng được Vạn Thanh sao?!
Ở chủ tinh Vĩnh Hằng, Tào gia chỉ cần dẫm chân
một cái, cả mười phương đều phải kinh động! Đây là một đại thế lực siêu nhiên,
một mẫu hạm tới nhưng không ngờ bị một người, một cơ giáp đánh cho bại lui.
Tiên Vũ Tinh là một mảnh sôi sục, rất nhiều
người đều đang đàm luận, bất cứ là lý do nào đưa ra đều cảm thấy vô cùng không
thực tế.
- Chỉ là một khổ tu sĩ tới từ một nơi xa xôi,
không ngờ lại cường đại như vậy! Sẽ không phải là một tiên thai nữa xuất hiện
sau Vạn Thanh chứ?!
- Tào gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu! Lần
này quá mất mặt, không còn chút thể diện nào nữa ở Tiên Vũ Tinh này nữa. Hơn
phân nửa bọn họ sẽ phái đại quân tới trả thù.
Những người này khẽ thở dài, cảm thấy chuyện vừa
xảy ra thật đúng như một giấc mộng.
Tin tức này cũng lập tức truyền tới Thiên Đường
khiến những nhân vật trọng yếu có liên quan đều trợn mắt há hốc mồm. Sự kiện
này lần nữa khiến bọn họ ý thức được tiềm lực vô biên, thiên phú chiến đấu đáng
sợ của Diệp Phàm.
Phạm Tiên và một đám người khác không thể
không chau mày. Danh tiếng của bất diệt kim thân càng lúc càng lớn, hơn phân nửa
sẽ hấp dẫn sự chú ý của nhiều thế lực.
- Ta cảm thấy cần phải tu bổ một phen...
Phạm Trụ lẩm bẩm, không khỏi nhìn về phía tộc
nhân.
Một bất diệt kim thân chân chính cũng không phải
là đời sau mà là đời đầu, rốt cục ẩn chứa tiềm năng đáng sợ như thế nào đây,
không ai có thể dự đoán được!
Chủ tinh Vĩnh Hằng là một cổ tinh rộng mênh
mông, đất rộng của nhiều, dân cư vô số. Từ xưa tới nay, nơi này xuất hiện rất
nhiều thiên tài, thậm chí có cả Thần minh cổ đại.
Tào gia hùng bá một phương ở phía Đông, rất ít
có thể lực nào có thể sánh bằng. Hiện tại, một ít lão cự đầu đang rất tức giận,
một đám người ở phía trước một đại điện thông thiên, không dám nhiều lời.
Đây là một tòa đại điện trường tồn mười mấy vạn
năm, huyền phù giữa hư không, chính là kiến trúc có tính biểu tượng cho Tào
gia. Bốn phía xung quanh là mẫu hạm, thần đảo, cự sơn, bao bọc nó vào giữa.
Ba!
Một lão nhân ở bên trong dùng lực đánh nát chiếc
bàn kim cương, rống lên giận dữ:
- Phế vật! Mặt mũi của Tào gia bị các ngươi
bôi tro trát trấu cả rồi! Một chiếc mẫu hạm với nhiều hạm đội lại bị một tên trảm
đạo đánh bại mà về, các ngươi còn có tích sự gì nữa hả?!
Những người phía dưới vô cùng căng thẳng,
không dám nói lời nào. Chiến quả này đúng là vô cùng mất mặt, không biết giải
thích như thế nào.
- Nghĩ cách cho ta! Rửa sạch sự sỉ nhục của
các ngươi, cũng đừng để Tào gia trở thành trò cười, bằng không ta sẽ cho các
ngươi biết thế nào là đau khổ!
Một cự đầu khác gầm lên.
Một ngày này, một cơn lốc quét qua Tào gia, một
đám người rời đi, muốn giải quyết Diệp Phàm, đưa ra đủ loại thủ đoạn.
Tiên Vũ Tinh nhanh chóng thu được tin tức. Tào
gia đại động, quyết định quy mô lớn tiến nhập Tiên Vũ Tinh, muốn tìm kiếm Diệp
Phàm để tính sổ.
Mấy ngày này Diệp Phàm rất cẩn thận, dù nhất
chiến chấn Tiên Vũ Tinh nhưng cũng không dám khoa trương. Hắn ẩn phục đi tới
các đại di tích, tìm những thứ mình cần.
Đây là một phiến cổ xưa, tên là Trường Thanh
Đàm, là một hồ nước do một khối đá tạo thành, bên cạnh có một tòa thạch đình
lưu lại dấu vết thời gian.
Ở trong hồ nước có một đám hoa sen mọc lên, giống
như ngọc bích, tràn ngập sức sống. Hai vạn năm qua, nước nơi này chưa từng khô
cạn! Tương truyền Vạn Thanh từng tắm rửa nơi này, qua một đêm thần liên sinh
sôi, trải qua bao nhiêu năm tháng, đầm nước không khô cạn, vô cùng có linh
tính.
Diệp Phàm cảm thán, giờ đây hắn đã khẳng định
Vạn Thanh chính là Thanh Đế.
Bất luận là ở Phạm tộc Thiên Đường hay ở Tiên
Vũ Tinh, hắn đều cố gắng tìm kiếm dấu vết của tiền bối bởi vì hắn tin tưởng đây
có thể là một trạm dừng chân trong Tinh không cổ lộ, bằng không Thanh Đế sao lại
xuất hiện nơi này.
Thời gian vừa rồi, hắn cẩn thận sưu tầm, tìm
hiểu đã khẳng định được một ít tin tức không tầm thường. Trong quá khứ đích xác
có một đám khổ tu sĩ đi qua nơi này.
- Nếu muốn biết càng nhiều nữa thì có lẽ phải
đi tới chủ tinh Vĩnh Hằng!
Diệp Phàm tin tưởng có thể tìm hiểu thêm nhiều
“dấu vết” hơn nữa!
Phù phù!
Hắn lặn vào hồ nước, bơi sâu xuống, từng đạo
linh khí ở trong nước dâng lên với đủ màu sắc. Nơi này rất thích hợp cho việc
tu luyện.
Diệp Phàm không thể không thở dài, Yêu đế cổ
siêu phàm thoát tục, không thể tưởng tượng được. Hai vạn năm trước, hắn khẳng định
chưa thành Đế mà có thể lưu lại một phần thần tích.
- Ồ! Có chữ!
Diệp Phàm kinh ngạc, ở dưới đáy hồ có một tảng
đá. Hắn nhìn thấy một hàng chữ trên đó, không phải là trách tự, cũng không phải
là thần văn mà là văn tự địa cầu.
"Bàng Bác từng tới nơi này!”
Hắn nhìn thấy một câu như vậy, nhất thời thần
sắc trở nên quái dị, sau đó trong lòng kịch liệt rung động, lộ ra vẻ mừng như
điên.
- Hắn quả nhiên đã từng qua nơi này!
Diệp Phàm áp chế kích động, thốt lên một câu
như vậy!
Không hề nghi ngờ những dòng chữ này đã khẳng
định phán đoán của hắn. Bàng bác từng đi tới nơi này, đây chính là một trạm dừng
chân trong Tinh không cỏ lộ.
- Cần càng đẩy nhanh tôc độ, tìm được tung
tích bọn họ, có lẽ còn chưa hoàn toàn rời khôi nơi này!
Hắn thầm nhủ.