Ngoài Tử Vi Cổ Tinh Vực, trong Thiên Cung bay
vòng quanh, hắc động xuất hiện trên Ngũ sắc Tế Đàn chậm rãi khép lại. Diệp
Phàm, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch sắp biến mất, bọn họ liếc mắt nhìn ra ngoài một lần
cuối cùng.
Y Khinh Vũ dáng người thướt tha, dung mạo hoàn
mỹ không tỳ vết, trên mặt không một tia gợn sóng, con mắt như bảo thạch đen
không hề chớp mắt, nốt ruồi son ở mi tâm rực rỡ chói mắt.
Nàng cứ như vậy nhìn vào mấy người đi xa, với
nguyên thần đạo niệm chém đi bóng dáng Diệp Phàm để lại trong lòng, từ nay về
sau quên hết đi lên con đường chứng đạo.
- Ngày sau ta sẽ thành nữ thánh, cuối cùng đi
lên con đường của Đại đế, sẽ đến Bắc Đẩu Tinh Vực chấm dứt hết thảy nhân quả.
Đây là tín niệm chứng đạo trong lòng nàng.
- Ta chờ ngươi đến.
Như xem thấu suy nghĩ trong lòng nàng, Diệp
Phàm lộ ra hàm răng trắng bóng cười sáng lạn.
Y Khinh Vũ rất nhanh rút lui, lạc ấn bị chém
đi trong lòng lại hiện lên hơn nữa càng thêm rò ràng, vĩnh cửu khắc lên trong
lòng nàng. Điều này làm cho thân thể thần tiên của nàng run rẩy một trận,
nguyên thần bị khống chế quả nhiên chém không đứt còn thêm loạn.
Hắc động trên hư không rốt cục biến mất, bên
trong truyền ra một tiếng thét dài cuối cùng của Lệ Thiên:
- Con bà nó, rốt cục rời đi, tương lai sẽ
không còn tiếng xấu lan xa. Ta muốn làm thần tử thánh khiết nhất. Cô bé Y,
thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nếu Diệp Phàm không muốn ngươi ta sẽ thay hắn nghĩ lại.
Dưỡng thai cho tốt đi, nếu sinh ra Tiểu Diệp Tử, tương lai ta có thể cân nhắc
thu hắn làm đồ đệ, dạy hắn làm thiên hạ đệ nhất dâm tặc. Truyền thừa Nhân Dục Đạo
của Tử Vi cổ Tinh Vực không thể đứt đoạn, nhiệm vụ tương lai khôi phục đạo thống
sẽ giao cho hắn.
Rốt cục thông đạo hư không biến mất, ba người
vĩnh viễn rời khỏi viên cổ tinh này, thần niệm dao động còn lại quanh quẩn
trong Thiên Cung.
Y Khinh Vũ áo trắng thắng tuyết, tuyệt đại mỹ
lệ kinh diễm thiên cổ lúc này bị tức giận toàn thân phát run, da thịt trong suốt
lấp lánh hận không thể cầm Quảng Hàn Khuyết trong tay ném ra ngoài đập sụp hư
không, một lần nữa đánh mấy người ra ngoài.
Vô tận hắc ám, vĩnh hằng thê lương. Đầu kia của
thông đạo này có một loại khí cơ đáng sợ truyền đến, thuộc về một viên sinh mệnh
đại tinh mênh mông.
- Đây là... Diệp huynh ngươi xác định là đang
trở về Bắc Đẩu Tinh Vực?
Yến Nhất Tịch hỏi.
- Đúng vậy. Đó là khí tức của vùng đại địa mà ta
quen thuộc kia, nhưng giống như có vô tận không biết và nguy hiểm ở lối ra,
chúng ta phải cẩn thận.
Diệp Phàm thần sắc ngưng trọng.
- Quái dị như thế? Không bước lên Ngũ sắc Tế
Đàn cũng có thể vượt qua tinh vực sao?
Lệ Thiên cũng không lạc quan mù quáng, không
có luôn nghĩ tới “Thái cổ thần nữu” của hắn.
Yến Nhất Tịch phong thần như ngọc, quả thật có
tiền vốn để làm một thế hệ Thánh tử phong lưu. Hắn đọc nhiều sách vở, xem qua
sách cổ, nghĩ tới một số ghi chép.
- Ngũ Sắc Tế Đàn không phải đường duy nhất có
thể xuyên qua tinh không, còn có thủ đoạn khác nhưng dường như không thuộc về
Nhân tộc.
Sau khi hắn nói ra lời này, thần sắc Diệp Phàm
càng thêm ngưng trọng, bởi vì hắn sớm có dự cảm, đoán ra được, nhìn thẳng vào
Vương thái cổ bị phong trong Thần Nguyên.
- Ân nấp mọi khí cơ, không nên lộ ra tí nào. Lối
ra tất có cao thủ cái thế, làm không tốt toàn bộ chúng ta có thể sẽ ngà xuống.
- Nghiêm trọng như vậy?
Lệ Thiên sợ hãi, lập tức thu vẻ tươi cười, trở
nên trịnh trọng.
- Vậy làm thế nào?
Yến Nhất Tịch cũng cảm giác tình thế cực kỳ
nghiêm trọng. Có thể vượt qua đến Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực nhưng không nhất định có
thể sống sót, có thể có thứ vô cùng đáng sợ canh giữ ở lối ra.
- Sư huynh có thể nói kỹ càng tỉ mỉ một chút
những ghi chép đã xem qua không?
Lệ Thiên nói, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Đây là một người không chịu thua thiệt, chuyện chịu chết tuyệt đối sẽ không
làm.
- Nhân vật vô cùng cường đại, có thể sánh với
Hoàng của thái cổ, tụ nạp tinh khí thần cả đời khắc ra một loại thần thai. Có
thể triệu hoán người có quan hệ huyết thống, làm cho bọn họ trở về...
Ánh mắt ba người đều nhìn chằm chằm vào Vương
thái cổ phong trong Thần Nguyên, tất cả đều biến sắc. Không khó tưởng tượng lối
ra ở một tinh vực khác sẽ có những gì.
- Chủng tộc thân người đầu rồng, không thể
nghi ngờ chính là một chủng tộc cường đại.
Yến Nhất Tịch nói.
- Lần này phiền toái lớn.
Lệ Thiên gật đầu, biểu lộ đồng ý sâu sắc,
không còn một tia tà khí ngược lại ngấm ngầm lo âu. Con đường phía trước quả thật
chính là một tử cục.
Diệp Phàm rốt cục bước trên đường về, thấy được
hy vọng nhưng lập tức ngửi thấy khí tức của tử vong, bất cứ người nào cũng sẽ
trầm trọng trong lòng. Chủng tộc thái cổ không kẻ nào là hiền lành, huống chi
có thể là một đám Vương tộc chờ ở lối ra.
- Con bà nó, bọn họ đây là muốn triệu hoán Tử
Đồng Chiến Thuyền có chở mấy chục vị cổ Vương cùng ba vị Đại Thánh.
Ngay cả Diệp Phàm đều không kìm nổi muốn chửi
to.
Lần này hắn gây ra chuyện lớn. Một thuyền cổ
Vương và ba vị Đại Thánh thái cổ nửa sóng nửa chết đều có thể bị Lão Phong Tử xử
lý ở Vực ngoại, lần này nếu như triệu hoán, vạn tộc thái cổ ở Đông Hoang khẳng
định sẽ phát cuồng. Đây là kết quả không thể chấp nhận.
Món nợ này khẳng định sẽ tính lên người hắn,
dù sao cũng vì hắn mà dựng lên, bằng không Lão Phong Tử cũng sẽ không biết được
có một thuyền cổ thánh đi tới Tử Vi Tinh Vực.
Kết quả này tuyệt đối sẽ làm người ta sởn tóc
gáy, róc sống hắn cũng là nhẹ, đưa hắn đốt thiên đang cũng là dịu dàng. Rơi vào
trong tay đám cổ tộc kia, hắn sẽ không có kết cục tốt.
- Diệp Phàm, mặt ngươi đều tái rồi. Có gì ghê
gớm chứ, nhiều nhất không phải là một chữ “Chết” sao.
Lệ Thiên nói.
- Tính mạng của một thuyền cổ Vương... Ta muốn
chết cũng khó.
Diệp Phàm nói.
Sau khi hiểu được nguyên nhân trong đó, Lệ
Thiên đều thấy ghê răng thay cho Diệp Phàm, nói:
- Nếu không ta cho ngươi một cái thống khoái,
miễn cho sống mà bị tội.
- Lượn đi chỗ khác cho nước nó trong!
- Chẳng lẽ không còn cách nào sao?
Yến Nhất Tịch nói.
- Cũng không phải không có, nhưng không khác
gì tự sát.
Diệp Phàm nói.
- Biện pháp gì?
Lệ Thiên hỏi.
- Làm cỗ cổ thi này biến mất.
Diệp Phàm nói.
Lệ Thiên không nói hai lời, đương trường lấy
Thần Nữ Lô ra chuẩn bị ra tay hủy diệt cổ thi này.
- Chậm đã.
Diệp Phàm ngăn cản hắn.
- Hiện tại nhanh chóng động thủ còn kịp. Ta
đây là đang mở ra một con đường sống. Hủy diệt thây khô này, người ở đầu kia
tinh không sẽ không thể triệu hoán.
- Nếu hiện tại hủy diệt, thông đạo hư không sẽ
lập tức khép kín, chúng ta sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở đây, trục xuất trong bóng tối
vĩnh hằng, cũng sẽ chết đó.
Diệp Phàm nói.
- Vậy cũng tốt hơn uất ức bị người đập chết.
Trong từ điển của ta chưa từng có từ “chết trận”. Đó không phải phong cách của
ta.
Lệ Thiên nói, Thần Nữ Lô bằng nắm tay trong
lòng bàn tay tòa sáng trong suốt.
- Lữ hành trong tinh không cổ lộ, nếu đột
nhiên gián đoạn đó là cực kỳ đáng sợ, có thể lập tức sẽ có tai họa ngập đầu.
Yến Nhất Tịch cảnh cáo.
Khoảnh khắc cổ lộ gián đoạn có lẽ là trục xuất
hắc ám vĩnh hằng, còn có thể là lập tức chân không vỡ nát, hết thảy trở về
nguyên thủy, phát sinh đại hủy diệt.
Trong lòng ba người đều phủ kín một tầng bóng
đen. Đây quả thật là một con đường chết, tiếp tục như vậy không cần bao lâu
cũng sẽ ngã xuống, Vương tộc thái cổ chờ ở lối ra tuyệt đối đều là hạng hung tàn.
- Nghĩ tới Lệ Thiên thần tử ta từ Tử Vi cổ
Tinh Vực xa xôi ức vạn dặm vượt qua đến Bắc Đẩu chẳng lẽ chỉ vì trong phút chốc
lóe sáng rồi sau đó để người ta một chưởng đập chết? Gấp như vậy chạy đi tìm chết,
ta làm gì mà ông trời đối xử với ta như vậy? Con bà ngươi!
Lệ Thiên oán niệm xung thiên, vò đầu suy tư, đột
nhiên như nhớ tới cái gì, nói:
- Sư huynh. Mấy tên tổ sư hỗn đản của chúng ta
dường như để lại một quyển sách, hình như có trình bày không gian đại đạo. Mặc
dù lộn xộn linh tinh nhưng có thể liên quan đến vấn đề sinh tử của chúng ta.
Bọn họ dọn sạch sẽ động phủ của Nhân Dục Đạo,
cũng coi như cử giáo di dời. Hai người lật tung các loại cất chứa, đem Đồng Đồng
cùng một đống sách cổ ném ra ngoài.
Tiểu tử kia mặt mày u oán, còn chưa kịp nói gì
lập tức bị ném, tức giận mặt nhãn mày nhó.
- Tìm được rồi!
Ba người vây lại một chỗ, cùng nhau nghiên cứu
một quyển sách cổ úa vàng, chìm vào yên tĩnh, nghiêm túc nghiền ngẫm.
- Đây là đạo của Thánh nhân, chúng ta không có
khả năng hiểu rố. Nhưng là bộ phận dễ hiểu nhất là tìm ra điểm nút không gian,
có thể mạnh mẽ mở ra một con đường sống, rời khỏi tinh không cổ lộ.
Làm như vậy cũng có nguy hiểm, có thể sẽ vĩnh
viễn trôi nổi trong vũ trụ hắc ám, không có con đường phía trước, không biết đường
về. Nhưng đây là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm, bằng không hẳn phải chết
không thể nghi ngờ.
- Có Thánh binh viễn cổ nơi tay, đánh xuyên
qua một điểm nút không gian hẳn là không thành vấn đề. Nhưng là thời gian không
nhiều, nhất định phải nhanh chóng tìm ra vài cái.
Tiếp đó bọn họ suy đi tính lại, tập trung tinh
khí thần nhìn chằm chằm cổ lộ, rốt cục lần lượt tìm được vài điểm nút.
- Bình tĩnh, không nên ra tay. Chờ khi tới gần
Bắc Đẩu Tinh Vực thì đục lỗ, bằng không chúng ta sẽ bị trục xuất ở chỗ sâu
trong vũ trụ, trước không có đường sau không lối.
Diệp Phàm cảnh báo. Hắn cô độc trôi nổi trong
vũ trụ hắc ám bảy năm, thật sự sợ cái loại cảm giác này.
Rốt cục lại qua một đoạn thời gian, tâm thần
Diệp Phàm chấn động nói:
- Ta cảm ứng được khí cơ của Đông Hoang, đó là
Bắc Đẩu Tinh Vực không thể nghi ngờ.
- Không sai, ta cũng cảm ứng được một hành
tinh sinh mệnh.
Yến Nhất Tịch gật đầu.
Lệ Thiên tay cầm Thần Nữ Lô, hướng về cỗ thây
khô kia chấn động. Một đạo thần quang mòng manh bay tới, chìm vào trong Thánh binh
viễn cổ, rút sạch sinh cơ cuối cùng trong cơ thể này.
- Điểm nút không gian xuất hiện rồi, chính là
lúc này.
Bọn họ quả thật như khách nhập cư trái phép,
lúc này bắt đầu mạnh mẽ nhảy thuyền. Ba người cùng thúc giục thần lô trong suốt
bằng nắm tay, ầm một tiếng đánh xuyên một điểm nút không gian, đột phá ra
ngoài.
Bắc Vực, trong Thần Linh Cốc rất nhiều cường
giả thái cổ tộc vây tụ, thậm chí có một vị Cổ tổ tới đây, lúc này thần sắc biến
đổi.
- Đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi cổ Hoàng thần
thai có dao động.
Tuy nhiên bọn họ cũng không nghĩ nhiều, bởi vì
trong lòng đặc biệt kích động, sắp sửa chứng kiến một vị truyền kỳ năm đó trở về
quê cũ, sẽ hiểu biết rất nhiều chân tướng.
Vực ngoại, bọn Diệp Phàm đột phá ra ngoài, tiến
vào trong vũ trụ lạnh băng hắc ám, phía trước có một viên sinh mệnh cổ tinh
phát ra khí cơ có thể cảm ứng được rố ràng.
- Thật tốt quá, cũng không phải xa xôi cỡ nào,
chúng ta có thể dùng Thánh binh viễn cổ phá hư không vượt qua.
Trong lòng Diệp Phàm rất không bình tĩnh, hao
hết tâm lực cửu tử nhất sinh muốn trở về cố hương, không nghĩ tới phiêu bạt mười
hai năm sau lại trở về viên sinh mệnh cổ tinh này.
- Lệ Thiên thần tử buông xuống, chúng sinh run
rẩy đi.
Lệ Thiên kích động gào lên.
- Chúng ta cuối cùng là tự chủ vận mệnh, phá giải
thế cục hẳn phải chết.
Yến Nhất Tịch lau mồ hôi lạnh, những trải qua
vừa rồi không dài nhưng cực kỳ nguy hiểm.
Một đường này có thể nói là từng bước đi hướng
tử vong, rốt cục vào thời điểm cuối cùng bọn họ giày khỏi gông xiềng vận mệnh,
đều thở phào một hơi.
- Ta...
Diệp Phàm nhìn viên sinh mệnh cổ tinh phía trước.
Hắn nghĩ tới từng cảnh tượng, gương mặt bạn cũ, hình ảnh chiến đấu, tình cảm
nhiệt huyết, đau thương ly biệt. Bóng dáng đám người Bàng Bác, Lý Hắc Thủy, Cơ
Tử Nguyệt, “Tiểu bé”, đại hắc cẩu lần lượt hiện lên.
- Ta đã trở lại!
- A...
Tử Vi Cổ Tinh Vực, Doãn Thiên Đức ngửa mặt
thét dài, mái tóc đen bay loạn. Hắn như là nhập ma, ánh mắt sắc bén như điện
xuyên qua trời cao mấy chục dặm.
Vào một ngày kia, tử khí mênh mông cuồn cuộn
vượt qua vạn dặm, rất nhiều man thú cường đại đều nơm nớp lo sợ quỳ rạp trên mặt
đất.
Thần linh cổ kinh Hoàng Huyết Xích Kim trong
tay Doãn Thiên Đức dâng lên ráng trời, nhuộm đỏ bầu trời, khiến da thịt toàn
thân hắn đỏ thẫm. Hắn yên lặng nhìn trời, cuối cùng phun ra lời nói kiên định
không lay động:
- Cổ tinh mà Đại đế cổ đều muốn tới, ta tự
nhiên sẽ buông xuống, giết hết các ngươi để chứng đạo.