- Hắc Hoàng thật sự phát sinh chuyện ngoài ý
muốn hay sao, mười mấy năm nay cũng không ở trong Tử Sơn?
Diệp Phàm lo lắng.
Lão mù nói:
- Với kinh nghiệm nhiều năm ta xem ra, ở nơi
này bảy tám năm trước có dấu vết của nó! Tiểu tặc trộm mộ lại thiếu chút nữa đạp
phân chó kìa!
Vừa nghe lời ấy, Đoạn Đức lập tức lại giơ chân
lên.
Phía trước có một cái ao nhỏ hình thành từ Địa
Nhũ, tuy nhiên chỉ dài vài thước, nhũ màu trong suốt, mùi thơm ngát ập vào mũi,
nơi này có mấy cọng lông chó đen bóng, là mấy năm trước lưu lại.
- Nó từng ở đây, nhất định cũng chưa chết, tuy
nhiên dường như là mấy năm cũng không có xuất động, không biết ở đâu rồi?
Diệp Phàm hồ nghi.
Bọn họ tiếp tục đi tới trước, đã không có sinh
linh thái cổ uy hiếp, nguy hiểm trong bụng núi giảm xuống, có thể đi thông suốt
rất nhiều nơi.
Không bao lâu, bọn họ đi tới chỗ một góc hoang
tàn, từng tảng từng tảng đá ngang dọc, Diệp Phàm cả kinh, nói:
- Nơi này...
Hắn nhìn thấy Nguyên Thiên Sư lưu lại văn lạc,
từng ở đây trấn phong kỳ thạch, rất nhanh hắn tìm được một chỗ Nguyên nhăn tạo
hóa.
“Trên đời thật sự có Nguyên nhăn tạo hóa?” Diệp
Phàm ngơ ngác sững sờ, đứng sửng thật lâu sau đều không nói một câu nào.
Giữa đống loạn thạch có một hắc động chỉ bằng
cỡ đầu người, giống như một con mắt động, nối tiếp vào chỗ sâu trong lòng đất,
thỉnh thoảng lại có sương mù nhiều màu sắc phụt lên, làm cho toàn thân người ta
thư thái.
- Là Nguyên nhăn tạo hóa?
Đoạn Đức ánh mắt nóng bòng hỏi.
- Là nơi tạo hóa trong Nguyên, cụ thể ta cũng
không biết rõ, trong Nguyên Thiên Thự chỉ có ghi lại mơ hồ, nhắc tới một ít,
nghe nói tiền thái cổ có thể dựng dục ra Thần minh!
Diệp Phàm lộ thần sắc ngưng trọng.
- Không thể nào! Kỳ quái như vậy! Đây không phải
nói chúng ta sắp phát đạt, chiếm được Nguyên nhăn tạo hóa rồi.
Đoạn Đức cười cuồng dại.
- Ngươi mơ nhiều rồi! Đây chỉ là Nguyên nhăn tạo
hóa đã khô cạn, tinh hoa đều bị hút khô rồi.
Diệp Phàm đả kích nói.
- Là ai, chẳng lẽ là con chó kia?
Sắc mặt Đoạn mập mạp lập tức liền sa sầm xuống.
Diệp Phàm cẩn thận quan sát Nguyên nhãn tạo
hóa, cuối cùng sắc mặt trầm xuống, nói:
- Là Thiên Hoàng tử của Thái cổ tộc!
- Chính là hắn?
Lão mù cũng không thể trấn tĩnh! Ngay cả lão
cũng thường xuyên chú ý tới động tĩnh của Thần tử nghịch thiên thái cổ này, bởi
vì tư chất của hắn rất cao, chỉ tu luyện ngắn ngủn mười mấy năm đã vượt qua người
khác cả ngàn năm
So với Đại đế cổ mà nói, đềụ chỉ có hơn chứ
không kém, tất cả Thái cổ tộc đều nói hắn là con nối dòng của Thần minh, theo
lý hẳn là như thế.
- Năm đó Nguyên Thiên Sư từ Tử Sơn từng mang
ra ngoài một khối kỳ thạch, đặt ở Dao Trì, cuối cùng bị ta cắt ra được một quả
trứng Thần, nơi đây có khí tức của nó.
Mấy người đều sửng sốt ngẩn người. Năm tháng
vô tận thái cổ trước kia, tên của Bất Tử Thiên Hoàng vang vọng trên trời dưới đất,
vạn tộc cùng tôn sùng, là Thần linh bất hủ duy nhất mọi người đều phải triều
bái.
Con nối dòng của ông ta đương nhiên được xưng
là con của Thần linh.
Không cần nghĩ cũng biết, Thiên Hoàng tử có được
huyết mạch đáng sợ nhất, ngày nay lại hấp thu Nguyên nhãn tạo hóa, khiến trong
lòng mỗi người đều nặng như chì.
- Con của Đại đế cổ mỗi một người đều là nhân
vật quán cổ tuyệt kim, cuối cùng đều chỉ kém nửa bước là chứng đạo, có được lực
lượng huyết mạch không gì so sánh nổi, thiên phú và cường đại dọa người!
Lão mù nói.
Nói xong lão nhìn thoáng qua Diệp Phàm, ý của
lão không cần nói cũng biết, Thánh thể cho dù đại thành cũng có địch thủ, huyết
mạch của Cổ Hoàng ngày nay không chỉ một người, tất cả đều tránh được bậc cha
chú của họ, tất nhiên sẽ chấn nhiếp thế gian.
Nhất là Thiên Hoàng tử, ngày nay biết được hắn
hấp thu Nguyên nhăn tạo hóa, lại càng thêm dọa người, hơn phân nửa sẽ trở thành
Bất Tử Thiên Hoàng thứ hai.
- Còn mấy người huyết mạch Cổ Hoàng khác:
Hoàng Hư Đạo, Hòa Kỳ Tử cũng không thể tưởng tượng, bậc cha chú của họ hơn phân
nửa cũng giống nhau có lưu lại Nguyên nhăn tạo hóa cùng loại.
Lão mù nói.
Rồi sau đó, lão vỗ vỗ vai Diệp Phàm, nói:
- Thân là Thánh thể, sinh ở thời đại này dù có
đại thành cũng sẽ có địch thủ, mấy người có huyết mạch Cổ Hoàng đó không có người
nào là sơn dương, mà đều là thần sư đang ngủ đông!
Diệp Phàm đột nhiên hỏi:
- Hoàng của thái cổ sớm đã nhìn ra, bọn họ ở
trên đời một ngày, con của bọn họ cũng không thể chứng đạo, bởi vì trong thiên
địa chỉ có một vị Hoàng, vì vậy phong ấn bọn họ tới nay hiện thế. Vậy Đại đế
Nhân tộc của ta vốn không có dự đoán được một bước này ư, chưa từng nghĩ tới hậu
đại ư, không có lưu lại một người con cường đại nhất sinh ra cho đời sau hay
sao?
- Điều này... rất khó nói!
Lão mù lắc đầu.
- Chuyện này ta đọc trong một ít bí văn, năm
đó có con cái vua chúa xuất thế, bình ổn đại loạn chết trận ở trong biến động hắc
ám.
Đoạn Đức đột nhiên nói.
- Ôi...
Mấy người than nhẹ, cũng không nói thêm gì nữa.
Lão mù bói toán, Đoạn Đức xem phong thủy, Diệp
Phàm thăm dò nguyên mạch, một đường đi tới trước, cũng không có gì bất ngờ, trên
đường gặp được mấy sinh linh cổ chết đi, cũng không có gì khác.
“Ông!”
Đột nhiên đúng lúc nàỵ, Thôn Thiên Ma Quán tự
ngân lên, không có ai thúc động mà lay chuyển, cái nắp và ma quán hợp lại, treo
ở trên đỉnh đầu mấy người.
- Đây là chuyện gì?
Lão mù cả kinh kêu lên.
Cái Ma quán này không giống như các Đế binh
khác, dường như là luôn có sinh mệnh vượt qua hiểu biết của thường nhân, được
ca tụng là một trong Đế binh đáng sợ nhất cổ kim.
- Nếu nói binh khí có thể chống lại âm vang của
Vô Thủy Chung, không phải nó thì là cái gì!
Đoạn Đức nói, cẩn thận quan sát bốn phía, nắm
bắt được có điều khác thường.
- Là nơi này...
Diệp Phàm phát hiện nhìn quen mắt, địa phương
này hắn đã từng tới, ngày xưa từng tránh ở nơi đây, tránh được một đám sinh
linh thái cổ đáng sợ.
Đây là một quảng trường rộng lớn trống trải,
cũng là một Thạch Điện đáng sợ, cẩn thận quan sát cũng phải giật mình kinh sợ,
dường như là một cái chuông lớn treo phía trên vách đá.
- Vô Thủy Chung!
- Nó ẩn ở trong đá, to lớn như vậy! Thực muốn
nhìn một chút hình dáng thực của nó!
Đoạn Đức cùng lão mù kinh sợ, vạn nhất đi lầm
vào trong đó, nói không chừng sẽ phát ra tiếng chuông không dứt, trấn chết hết
thảy!
- Trước đi vòng qua đi! Ngàn vạn lần đừng để
tiếng chuông vang lên!
Đoạn Đức nói, lão mù cũng gật đầu, chỉ có Diệp
Phàm là suy nghĩ đến xuất thần: Vô Thủy Chung là mục đích chuyến đi này của hắn.
Thạch Điện rộng lớn, đại chung to lớn, không
nhìn kỹ căn bản là không nghĩ đến nó ẩn ở trong đá, che đậy nơi đây, toàn bộ
bao phủ cả phiến địa vực này.
Tuy nhiên mấy người cũng không có ý chống lại,
trước mắt vừa mới vào đây không nên chủ ý vào cái chuông này, tất cả đều nhìn
thẳng tới phía trước, ánh mắt đều thẳng đứng.
Ở trước mặt phi thường trống trải, có thể liếc
mắt một cái nhìn thấy cuối, một quyển thạch thư thật lớn nằm trên mặt đất, dài
đến hơn mười thước, dày cũng có hơn hai thước.
Lúc này, mấy miếng ngọc vỡ trên người Diệp
Phàm bắt đầu nóng lên, ở trong cơ thể hắn nhẹ nhàng run rẩy, chảy ra một loại lực
lượng nhu hòa.
Vô Thủy Kinh!
Đoạn mập mạp rú to một tiếng trong cổ họng, rồi
nhanh hơn một con thỏ, phóng vèo tới phía trước, lão mù cũng là tâm thần chấn động,
một khắc cũng không chậm hơn.
Diệp Phàm đã tới nơi đây, tự nhiên có phần Thạch
kinh này. Lần này trên người hắn mang theo bốn miếng Đế ngọc, không thể không
có thu hoạch.
Bọn họ nhanh như điện chớp mà vào, tại trong
quá trình này đều cảm nhận được nguyên thần như muốn nứt ra, như là có loại lực
lượng ma tính thuộc về đạo tắc sắp làm tan ră bọn họ.
Thạch kinh nằm vắt ngang, ở phía sau nó là một
bãi loạn thạch, mọc đầy cây mây tím, cũng có cổ thụ, lực lượng đáng sợ đúng là
từ chúng nó phát ra.
Sau khi tới gần rồi, bọn họ củng cố nguyên thần
lại không còn bị quấy nhiễu, bởi vì Thạch kinh tràn ra văn lạc đại đạo tuy rằng
vô hình, nhưng tồn tại chân thật trấn áp hết thảy.
- Đúng thật là Vô Thủy Kinh!
Lão mù run rẩy vươn hai tay, sờ soạng ba cổ tự
thật lớn trên thạch thư kia, giọng nói đều phát run run.
Vừa tới gần, bốn miếng cổ ngọc trên người Diệp
Phàm phát ra hào quang hừng hực, xuyên qua cơ thể mà ra, cùng cổ kinh kia sinh
ra cảm ứng, lưu động khí cơ kỳ diệu.
Cùng lúc đó, trên người Đoạn Đức cũng bắn ra
hai luồng hào quang, hắn thực trực tiếp vừa lên đã muốn mở ra Thạch kinh, nhưng
mà dùng hết khí lực lạí cũng vô dụng, không thể lay chuyển một chút xíu nào.
- Hai miếng ngọc vỡ ở trên người ta phát
sáng...
Vô lương đạo sĩ giật mình, lấy ra hai miếng cổ
ngọc, cùng bốn miếng trong tay Diệp Phàm thực rất giống nhau, có thể ráp lại
cùng một chỗ.
Đây là hắn đào ra từ trong một cổ mộ không biết
tên, mộ chủ trân trọng đặt ở bên người bảo tồn, mức độ yêu quý còn hơn kiện Thần
binh Vương giả tế luyện cả đời kia.
- Cùng cái này có liên quan!
Đoạn Đức càng thêm kích động, sau đó lại nhìn
thẳng vào bốn miếng cổ ngọc trong tay Diệp Phàm.
Thạch kinh nằm trên một đài cao, có khắc rất
nhiều văn lạc thô to trên mặt, nếu không nhìn kỹ tưởng như là khe rành thiên
nhiên bình thường.
Những đạo văn này khác nhau rất lớn với thủ
pháp khắc ấn hiện nay, có xu hướng gần với tự nhiên hơn. Văn lạc là dùng phong
lôi điện cùng với điểu thú hoa mà tạo thành.
Ở vị trí trung tâm có một chỗ lốm xuống, lớn bằng
cỡ đầu người. Khi tới gần chỗ này, cổ ngọc trong tay Diệp Phàm và Đoạn Đức đều
run lên, phát ra hào quang chói mắt giống như là có sinh mệnh.
- Thật sự là trời cũng giúp chúng ta! Những miếng
cổ ngọc này thì ra là điểm mấu chốt để mở ra Vô Thủy Kinh.
Đoạn Đức nhảy dựng kêu lên.
- Không được! Cộng hết lại mới có sáu miếng, vẫn
còn thiếu ba miếng ngọc vỡ!
Diệp Phàm than nhẹ.
- Không thử sao biết! Trước cứ ấn vào nói sau.
Đoạn mập mạp phi thường ham thích, chủ yếu là
Vô Thủy Kinh rất thần bí, bản ghi chép thần học vô thượng cuối cùng của tiên lộ.
Sáu miếng cổ ngọc vừa ráp vào, “ông” một tiếng
ngân vang, đài cao lay động kịch liệt. Nơi đây một mảnh đẹp mắt, hào quang xông
lên tận trời, quầng sáng thật lớn lập tức bao trùm lấy bọn họ.
- Mau lui lại!
Diệp Phàm quát khẽ.
Cổ Thạch kinh không nhúc nhích chút nào, cũng
không có mở ra, chỉ là sinh ra quầng sáng rất nhanh xé rách hư không, hết thảy
đều bị che chắn dường như muốn truyền tống đưa bọn họ đi.
“Keng!”
Diệp Phàm mau tay nhanh mắt, liền gỡ hết ra mấy
miếng cổ ngọc, mang theo hai người lui ra ngoài rất xa, cuối cùng không có bị
truyền tống ra khỏi Tử Sơn.
- Ta cũng không tin tà môn, trực tiếp dùng
Thôn Thiên Ma Quán thu đi!
Đoạn mập mạp kêu lên, thúc động binh khí của Độc
Nhân Đại đế, Ma quán mở ra, phun ra nuốt vào ma quang.
“Ông!”
Khắp hư không rung chuyển kịch liệt, khí tức của
Đại đế cổ tràn ngập mà ra, kinh sợ vạn giới chư thiên, nhưng mà trong khoảnh khắc
này, một khí tức của Đại đế cổ khác cũng lan tràn ra.
“Boong...”
Phía trước, Vô Thủy Chung nhẹ nhàng rung lên,
phát ra một tiếng vang khủng bố, giống như một con sóng biển màu trắng vọt tới,
như là muốn phá hủy phiến đại thế giới này.
- Mau dừng lại!
Lão mù kêu lên, sau đó kéo Diệp Phàm cùng Đoạn
Đức lao vào trong Ma quán, bảo vệ bọn họ ở bên trong.
“Loảng xoảng!”
Ma quán khép kín, ba người thân ở trong Thôn
Thiên Quán thượng cổ trong lòng còn sợ hãi, chưa kịp thu Vô Thủy Kinh vào
trong, lại gặp phải cái chuông kia không người thúc động mà tự kêu.
Để cho bọn họ may mắn chính là, cái đại chung
kia chỉ rung lên một chút, cũng không có chân chính công kích, rất nhanh liền ổn
định lại.
- May mà trên người chúng ta có Đế ngọc, bằng
không chỉ sợ đã dẫn phát vạn trọng sóng âm tiếng chuông, cái này thật dọa người!
Khí tức của Đại đế cổ mới rồi làm cho bọn họ đều
có chút sợ hãi: đại chung cũng không có người nào gõ hay vận chuyển, nhưng tự động
kêu vang, bất cứ người nào đều phải kinh sợ.
Từ trong Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ đi ra, bọn
họ hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó tất cả đều rất không cam lòng, Vô Thủy cổ kinh
thần bí nhất trong truyền thuyết ngay tại trước mắt cũng không thể thu được.
Đoạn Đức nảy sinh lòng ác độc nói:
- Con bà nó! Liều mạng! Ta nghĩ Thôn Thiên Ma
Quán có thể bảo vệ an toàn cho chúng ta, liều mạng bị thương nặng thu Thạch
kinh vào trong Ma quán, rồi lập tức thoát đi!
- Đừng làm càn! Năm đó chư Thánh địa cầm mấy
kiện Đế binh Cực Đạo đi vào, cũng không có thu được, làm như vậy là tìm chết!
- Thôn Thiên Quán không giống với các Đế binh
khác, hẳn là có thể chống lại Vô Thủy Chung, không lấy được cổ kinh ta sẽ không
đi!
Đoạn Đức chưa từ bỏ ý định.