- Diệp tiền bối nhất định phải bảo trọng nha!
Chân lộ duy nhất này rất hỗn loạn, ta cảm thấy lão nhân gia ngài hẳn là ở địa
phương an toàn tu dưỡng trăm ngàn năm, chờ chân chính khôi phục đạo hạnh rồi
hãy cường thế quay lại! Thời điếm đó ai dám tranh phong?
- Đạo hạnh chưa phục hồi đã tới rồi, quá nóng
vội mà!
Có người thực trực tiếp, lột trần khiếm khuyết
của hắn. Tuy nhiên lại cẩn thận nhìn chằm chằm vào ngón tay kẹp chặt phi đao của
Diệp Phàm kia.
- Thiên Đình này hàng năm còn không việc gì
thì phải! Cái tên có khí phách như vậy ta nghĩ nhất định có nội tình tương ứng!
Ấu tử của người chủ Thần Đỉnh khẽ cười nói. Nếu
nghĩ đến xuất thân lai lịch của hắn, những lời này đúng là có chút chói tai.
- Nhờ phúc còn rất tốt!
Phía sau, một đám người Thiên Đình cười lạnh,
cái loại biếu tình có vẻ cổ quái ngấm ngầm này, làm cho tên tiểu Đế chủ có điếm
sợ hãi, theo bản năng hắn có cảm giác nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Mấy người càng cười, trong lòng hắn càng chìm
xuống, nhất là nhìn thấy ánh mắt tham lam của Hắc Hoàng kia, hàm răng dày đặc
trắng tinh rợn người kia, tiểu Đế chủ lại giận mà không làm gì được, đây là xem
hắn trở thành dê béo ư?
Diệp Phàm tới đây không phải vì giết chóc,
cũng không có tâm tỉnh đó, mà chủ yếu là đến xem mấy tên đệ tử cùng với cố nhân
có mạnh khỏe hay không. Đứng trên độ cao so với người khác, bỗng nhiên quay đầu
nhìn lại, hắn cảm thấy thực không thú vị.
Đương nhiên, nếu có người chọc tới hắn, dĩ
nhiên sẽ không lưu lại chút tỉnh cảm gì.
- Đều nói Thánh thể không tầm thường, năm đó
có khí thế liều mạng huyết chiến với chí tôn, không biết ở trong trận chiến ấy
đến tột cùng phát huy tới bao nhiêu tác dụng? Diệp đạo hữu có thể nói một chút
trải qua năm đó của đạo hữu hay không?
Có người lên tiếng hỏi như vậy.
- Trận chiến ấy không có gì đáng nói, hoàn
toàn là máu và chết chóc! Nếu ai dám có hứng thú, chỉ có thể đưa mình vào trong
sinh tử mới có thể hiểu rõ!
Diệp Phàm nói.
Điều này làm cho mọi người hô hấp nghẹn lại,
có điều dựa vào mà, đạo hạnh còn chưa phục hồi, tàn phế nửa thân thể mà lại cường
thế như vậy, thật khiến người ta kiêng kị.
- Đừng nói lời vô dụng! Nếu đã tới đây rồi, cứ
lộ hai tay cho chúng ta xem, bằng không sớm cút đi!
Đại Uy Thánh linh lửa giận xông lên tận trời.
Chủ ỵếu là hắn nghẹn uất một bụng lửa, uống vào nước rửa châu làm cho tim phổi
hắn sắp nổ tung, nhưng lại không làm gì được con chó kia.
- Ngàn vạn không được nói như vậy! Thánh thể
là có công tích, các tộc khắp nơi đều cảm động và tưởng niệm hắn thật là tốt,
ngươi nói như vậy chẳng phải là phạm tội danh ngược đãi anh hùng sao!
Con của Đế chủ không mặn không nhạt nói.
- Đúng vậy! Mặc kệ nói như thế nào, Thánh thể
Nhân tộc uy danh không nhỏ, ai ai đều phải kính trọng! Không có đạo lý gì,
ngươi và ta không thể đả thương hắn!
Một đầu Long Tước có được hình người, lưng đeo
đôi cánh Thần ma, lạnh nhạt nói.
- Các vị kiềm chế một chút! Ngay cả có xung đột,
muốn luận bàn, cũng đừng đả thương đại nhân anh hùng của chúng ta! Người ta là
Thánh thể, không đánh bị thương nổi đâu!
Một nữ nhân của Hồ tộc nói, xứng với cái tên hồ
ly tinh, thiên kiều bá mị, phong tỉnh vạn chủng, ở trên con đường này phương
danh tươi đẹp lan xa.
Có thể nói, nếu nói trên Đế lộ ai quyến rũ và
dung nhan nổi danh nhất, khẳng định nàng có thể xếp hạng năm người đứng đầu. Hiện
tại có một đám người vây quanh, nhân khí vượt cao hơn người.
Nữ nhân này ngày thường người khác không nói
được, không làm nhục được, bằng không có mấy nhân vật cấp đại lão sẽ ra mặt vì
nàng. Trên thực tế công lực của nàng cũng rất mạnh, tuy nhiên ý nghĩa của việc
nàng tới đây là có dụng tâm kết giao với chư hùng còn lớn hơn tranh hùng trên Đế
lộ, nàng là đang tính toán về sau.
- Các vị bớt tranh cãi đi!
Thanh Thi tiên tử chua xót nói, nàng cũng một
tiên tử tuyệt thế, ở trong này được người hoan nghênh. Nàng từng có giao tế với
Diệp Phàm, biết rõ phong cách hành sự của hắn, nếu hắn đến đây là tuyệt đối
không sợ chư hùng.
Mà đúng lúc này, mọi người đột nhiên cũng đều
im bặt, bởi vì bọn họ bỗng nhiên phát hiện, đại hắc cẩu đang nghiêng đầu nhìn bọn
hắn với vẻ xem thường, một bộ dáng ngạo nghễ bao trùm chúng sinh, rồi lại trong
cách nhìn bọn họ giống như đang nhìn đám nhà quê.
Mọi người đều cảm thấy được không thích hợp,
còn sói này xem thường, à không, là con chó xem thường! Đây là muốn làm gì?
Đột nhiên, một khí tức sắc bén xuyên vào xương
cốt mọi người. Mọi người
phát hiện Diệp Phàm chợt biến mất tại chỗ, trực
tiếp xuất hiện ở trước người Đại Uy Thánh linh, chụp kéo một cánh tay của hắn,
rồi “rắc” một tiếng máu tươi phun bắn ra, cánh tay kia đứt đoạn.
“Phốc!”
Tiếp theo, Diệp Phàm búng ngón tay đánh trên đầu
Đại Uy Thánh linh, Tiên Thai bên trong nứt nẻ, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết,
rơi xuống dưới đài cao, liên tục lăn lộn.
Hắn nói Diệp Phàm hãy lộ hai tay, bằng không sớm
cút đi: quả nhiên thật sự chỉ có hai tay, hắn liền thân thể không trọn vẹn,
Tiên Thai bị phế.
Diệp Phàm lại cất bước, mọi người đều biến sắc,
loại khí tức này rất bức người. Đại Uy Thánh linh chính là sắp bước ra một bước
kia trở thành Chuẩn đế nha, kết quả không hề trì hoãn bị phế đi.
- A...
Long Tước tộc Đại Thánh kêu thảm, bị Diệp Phàm
đạp một cước Pháp bảo vỡ nát, thân thể hắn cũng bị đá bay lên vỡ nát tan tành,
một mảng lớn mưa máu hỗn loạn bay ngược ra ngoài, hiển nhiên cũng bị phế rồi.
- Không cần đâu!
Sắc mặt thiên kiều bá mị của mị nữ hồ tộc trắng
bệch, cả kinh kêu lên thành tiếng. Nàng bị một tay của Diệp Phàm nắm áo xách bổng
lên, tư thế này rất khó xem, như là một Chiến Thần đang xách theo một con gà
con.
“Phốc!”
Huyết quang nổ tung! Diệp Phàm dùng sức bóp một
cái, nàng ta nổ tung tại đương trường, trở thành một màn sương máu, lại một nữ
nhân vật phong vân bị phế bỏ.
Toàn cảnh này chấn nhiếp mọi người! Quá mạnh mẽ,
không có một chút trì hoãn. Mọi người lập tức liền mất đi tin tưởng? Đây đúng
thật là Thánh thể bán phế hay sao? Đạo hạnh biến mất mà còn khủng bố như vậy!
Đại ma đầu Đế lộ, chặn đường giết chư hùng!
Diệp Phàm đến đây, lại quật khởi, mọi người đều
biết rằng đây là một loại tuyên cáo, lại một thời đại mới sẽ thuộc về Thánh thể
Diệp Phàm.
- Con bà nó! Ai dám khi dễ huynh đệ ta, nghĩ rằng
Diệp tử đạo hạnh biến mất, đám cặn bã các ngươi liền muốn làm gì thì làm sao!
Lão Tử đến đây, các ngươi đều cút ngay cho ta!
Trong lúc quần hùng yên tĩnh, lặng ngắt như tờ,
chợt vang lên một thanh âm như tiếng sấm, chấn cho tai người ta đều nhức buốt,
Tiên Thai đều sắp nứt ra, rồi yêu khí sôi trào cuồn cuộn, dũng mãnh ập vào
Trùng Tiêu Lâu.
Một thân ảnh như Thiết Tháp xuất hiện, hắn
thân cao có tới một trượng năm, thân thể khôi vĩ như vậy nói không rõ là Nhân tộc
hay là Thiên Yêu, quả thực khiến người ta kính sợ.
Cánh tay hắn còn thô to hơn so với hai chân của
người khác, cơ thể cường kiện, sáng lấp lánh màu đồng cổ, đầu đầy tóc đen dày rậm
như thác nước, đôi mắt rực rỡ khiếp người như Thần đăng.
- Yêu Tôn Bàng Bác!
Không ít người cả kinh kêu lên thành tiếng,
nói ra thân phận của hắn.
- Diệp tử, ngươi rốt cục đến đây rồi! Ngươi
còn sống, làm cho ta chờ đợi quá thống khổ mà!
Bàng Bác rống to, bước đi nhanh tới, trong đôi
mắt hổ ẩn chứa lệ nóng, biếu lộ hết chân tỉnh.
Bọn họ đến từ cùng một cổ tinh, là bằng hữu tốt
nhất, sau khi bước trên tinh không tình nghĩa chân thành tha thiết được khảo
nghiệm qua biết bao sinh tử, cái loại tỉnh nghị tràn ngập lệ nóng và nhiệt huyết
này rất chân thành.
Diệp Phàm cũng kích động vọt tới nghênh đón.
Đã trải qua nhiều lắm, có thể còn sống gặp lại thật sự rất không dễ.
Bàng Bác đến đây choàng tay gấu ôm Diệp Phàm,
thể trạng hắn quá lớn, Diệp Phàm cho hắn một quyền, kêu “leng keng” vang động,
quả nhiên là bảo thể Yêu Tôn, xứng với cái tên.
- Con bà nó! Ai dám đánh chủ ý tới Diệp tử,
dám bất kính đối với hắn, hỏi Bàng Bác ta có đáp ứng hay không! Không muốn chết
tất cả đều cút cho ta, đảnh các ngươi thành bột phấn bây giờ!
Hai người tách ra, sau đó Bàng Bác rống giận.
Mọi người đều ngẩn người, không ít người thầm
nghĩ: Ôi chao cảnh tượng ca ca kinh dị! Ngươi trước phải hiểu rõ ràng tỉnh huống,
không phải chúng ta muốn khinh người, mà Thánh thể này muốn quật khởi lần nữa,
áp bức chúng ta không còn cách nào khác.
- Đại Yêu quái! Ngươi rốt cục đến đây rồi!
Đông Phương Dã cười ha hả, chạy lên.
- Ta đi chiến trường Huyết sắc, mới vừa trở lại
trong thành. Dã nhân, ai khiêu khích chúng ta, hết thảy trấn chát!
Bàng Bác ngang tàng nói.
Diệp Phàm nở nụ cười, lắc lắc đầu, nhưng cũng
động thủ. Ngay khoảnh khắc liền biến mất, xé mở hư không, rồi dẫn theo ấu tử của
Đế chủ quay lại.
- Đừng giết ta, ta đến từ Thần Đình!
Hắn sớm đã sợ đến ngây người, Diệp Phàm đó là
thực lực loại nào, khẳng định đã chạm tới Chuẩn đế, thậm chí chính xác là thế,
bằng không sao có thể giết Đại Thánh tuyệt đỉnh như cắt rau.
- Ngươi thực huyên náo, vừa rồi nói loạn bậy
không để yên, thiếu giáo dục!
Hắc Hoàng thò cái đầu cực lớn sát mặt hắn nói.
“Bốp!”
Diệp Phàm đặt hắn nằm ngang trên hư không, vỗ
xuống một cái tát, đánh vào mông hắn giống như đánh đòn đứa nhỏ không biết nghe
lời.
- Ngươi... dám đối với ta như thế!
Hắn rống giận, tim phổi như sắp nổ tung, hắn
là ấu tử của Đế chủ Thần Đình, ai dám làm nhục hắn như vậy.
- Xem như thúc thúc đánh ngươi hẳn là được! Trở
về nói cho phụ thân ngươi biết, hôm nay chúng ta quản giáo một chút đứa con
thay hắn!
Lệ Thiên nói.
Huyền Ngọc há mồm ói ra một búng máu, nghẹn ra
một cục tức, bị tổn thương tâm thần, hắn đạt tới cảnh giới Đại Thánh tuyệt đỉnh
cực hạn thăng hoa, vả lại tuổi của hắn so với Diệp Phàm bọn họ chỉ lớn hơn chứ
không nhỏ, lại bị xem thành một kẻ hậu bối, vô cùng nhục nhã.
Trừ phi là người cảnh giới cũng đủ cao mới có
thể tự cao như vậy. Vừa nghĩ đến kết quả này, bỗng nhiên thân thể hắn lạnh như
băng, chẳng lẽ suy đoán trở thành sự thật... Thánh thể thật sự trở thành Chuẩn
đế?
Không riêng gì hắn, mọi người đều nhức đầu một
trận, tất cả đều ngẩn người, Thánh thể bán phế mà lại bước qua đạo quan kia, khẳng
định tin tức này sẽ chấn khiếp cổ lộ!
- Cháu lớn, ngươi phục hay là không phục?
Lý Hắc Thủy hỏi.
Bàng Bác hiếu được sao lại thế này, lại trực tiếp
đánh cho mấy bàn tay sau đó mới khoát tay áo, nói:
- Tốt không học, lại muốn tự tìm khổ, cố ý tìm
tới cho chúng ta đánh!
- Sư phụ!
Có người kêu lớn, hai thân ảnh sóng vai xuất
hiện, đúng là Diệp Đồng và Dương Hi. Bọn họ cũng từ địa điếm thí luyện trở lại,
hai người đều vô cùng kích động.
Trên người bọn họ còn dính vết máu, hiển nhiên
đã trải qua đại chiến sinh tử, từ chiến trường Phi Tiên tới đây đã trải qua rất
nhiều khảo nghiệm sống chết, rất không dễ.
Ngày nay gặp lại Diệp Phàm, trên người bọn họ
đều có chút dấu vết của năm tháng, tuy nhiên hai người cũng càng thêm cứng cỏi,
bằng không cũng không sống đến bây giờ.
- Sư phụ! Không nghĩ tới nhanh như vậy chúng
ta lại gặp lại, ngài khôi phục rồi sao? Thầy trò chúng ta bao trọn con đường
này cho rồi!
Dương Hi nhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp kêu
lớn, điều này làm cho mọi người đều biến sắc.
- Tốt quá! Cuối cùng cung đoàn tụ rồi!
Hắc Hoàng nói, bộ dáng thực vui mừng. Diệp Đồng,
Cơ Thành Đạo những đứa nhỏ này đều là nó dạy dỗ lớn lên.
- Diêu Quang, Doãn Thiên Đức các ngươi không
phải muốn chiến một trận với ta hay sao? Cứ lại hết đây! Thần Tôn! Ta không muốn
nhiều lời vô nghĩa, mau thả tiểu nương của Thành Đạo trở về, đừng ép ta tự mình
đi Thần tộc một chuyến!
Diệp Phàm nói rất đơn giản, thanh âm cũng
không cao lắm, nhưng lại chấn cho tim mỗi người đều nhảy lên kịch liệt, gần như
phải sắp vọt lên cổ họng.
Đế Thiên mặt tái nhợt, trong tay nắm Đạo Chi
Nguyên, nghĩ lại, thời gian dường như chỉ trong nháy mắt, nhưng Đế lộ lại đã xa
xôi như vậy, thân ảnh kia không thể đuổi kịp rồi.
Hắn nắm Đạo Chi Nguyên trong tay, lần đầu tiên
trong đời cảm giác không đủ sức như vậy! Chuẩn đế a! Không ngờ lại có người ở
dưới tình huống bán phế có thể bước đi vào.
Thanh Thi tiên tử, Sân Lam cũng đều lộ thần sắc
phức tạp! Không nghĩ tới, Diệp Phàm gian nan sống sót, mà lại một thân tàn phế
cũng không có đứt đoạn con đường, hơn nữa còn hát vang tiến mạnh, leo lên tới
tuyệt đỉnh.
Đại Ma Thần càng thêm trầm mặc. Phàm là người
quen biết trước kia, tất cả đều há miệng thở dốc, nói không nên lời.