Lam Ma Uyên là một địa phương thực đặc biệt,
là liệt cốc nổi danh tại Bắc Vực, thường xuyên có sương mù màu lam bay lên.
Địa phương này nổi danh nhưng rất ít người dám
tới gần đây, bởi rất dễ mất mạng. Đối với tu sĩ mà nói, nơi này là một vùng đất
xấu, ai chẳng mai lạc vào chỉ có chết.
Bắc Vực trống trải, thế nhân đều biết. Đất chết
không có bến bờ, đứng trên mặt đất nhìn lại cảm thấy khôn cùng, hoang vu mà thê
lương.
Mà tới gần nơi này, loại cảm giác này lại càng
sâu sắc hơn gấp mười lần. Vực sâu này phẳng lì giống như một nhát búa của thiên
thần hạ xuống, chia mặt đất ra thành hai nửa, thẳng từ trên xuống dưới lòng đất
cả ngàn dặm vậy.
Khi tới gần nơi này, có thể nhìn thấy rất nhiều
xương trắng ngang dọc, giống như một vùng nham thạch trắng bóc. Những thi hài
này đều là ngàn vạn năm tích lũy lại, có nhiều bộ đều đã phong hóa, trở thành bột
phấn.
Thê lương, hoang vắng, đáng sợ, yêu dị chính
là ấn tượng về địa phương này. Nhiều năm trôi qua như vậy, không biết đã có bao
nhiêu sinh linh chết ở nơi này. Xương cốt trắng như tuyết nhìn mà thấy ghê người.
Phía trên vùng đất chết này có một đạo vực môn
xuất hiện. Diệp Phàm, lão Thánh nhân của Kỳ Sĩ Phủ, Cái Cửu U xuất hiện trên
Lam Ma Uyên.
- Địa phương này nghe đồng là có ảnh hưởng rất
lớn tới thần hồn của tu sĩ. Vừa tới đây nguyên thần đã cảm thấy không ổn, muốn
xông ra khỏi cơ thể.
Diệp Phàm nhíu mày tự nói.
Phàm là sinh linh đi vào địa phương này thì
linh hồn sẽ không chịu khống chế, thoát khỏi trói buộc của thân thể, chìm sâu
vào trong Lam Ma Uyên. Thi thể hài cốt vô tận trên mặt đất trắng xóa một vùng,
hóa thành biển xương đều được lưu lại qua năm tháng dài lâu.
Tất cả sinh linh đều chết kiểu này, mất đi
nguyên thần, lưu lại thân thể, từ từ mục nát đi.
- Lam Ma của Lam Ma tộc phía dưới đã thức tỉnh
nhiều năm. Địa phương này sở dĩ hóa thành thế này cũng đều là do bọn họ tiêu
hao thần hồn lực của sinh linh mà thành.
Lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ nói.
Cũng chính bởi vậy mà hung danh của Lam Ma tộc
vang xa. Bọn chúng thành lập trong Tử Vong Quốc Độ, hấp thu thần hồn và ăn thịt
người cũng chẳng có gì lạ, là mối nguy hại rất lớn đối với những chủng tộc nhỏ
yếu, vì vậy ngay cả rất nhiều Cổ tộc cũng đều chống lại bọn họ.
Diệp Phàm mặc dù cũng bị ảnh hưởng một chút
nhưng vấn đề không lớn. Người tí hơn màu vàng trong mi tâm tự chủ cất bước đi
ra, hét dài một tiếng, vận dụng thiên âm chấn khắp cả vực sâu, khiến sương mù
màu lam tán loạn.
- Phía dưới có người đang chờ ta, tuy nhiên
cũng không ngại lắm.
Cái Cửu U nói.
Diệp Phàm và lão Phủ chủ đều chấn động. Nhất định
là nhân vật lợi hại của Cổ tộc xuất hiện rồi. Dù sao thì bọn họ lần lượt tiêu
diệt Cổ Thánh của bốn tộc Thạch tộc, Thanh Quỷ tộc, Tử Điện tộc, Thần Luân tộc,
cũng khó không thể kinh động tới lớp người già. Đối phương chắc cũng muốn ngăn
cản tất cả.
Lúc này không chỉ nói Đông Hoang mà cả Trung
Châu cũng chấn động. Dù là tu sĩ ở phía đông đại dương cũng đã nghe nói tới
chuyện này bởi đúng là nó ảnh hưởng quá lớn.
Một vị cường giả cái thế của Nhân tộc ra tay,
liên tiếp tiêu diệt Thánh nhân của tứ đại Vương tộc, không ai chạy thoát, tất cả
đều hóa thành tro bụi, rung chuyển đất trời.
Cái tên Cái Cửu U đã uy chấn thiên hạ tám ngàn
năm trước, yên lặng nhiều năm như vậy, giờ lại nổi lên mạnh mẽ như thế, vừa ra
tay đã liên tiếp tiêu diệt Cổ Thánh, ai mà không sợ hãi chứ?
Những ngày này phần đông Cổ tộc Bắc Vực đều bất
an khiếp sợ, ngay cả lớn tiếng cũng không dám. Ai nấy đều sợ đại nạn sắp giáng
xuống đầu mình.
Gió dữ phần phật, lam vụ sôi trào, tràn ra từng
mảng lớn từ dưới vực sâu, lôi kéo nguyên thần rời khỏi thân thể.
Đi xuống hơn ngàn dặm nữa là một cái hồ lớn nằm
giữa vực sâu, giống như một biển hồ, hơi nước mông lung, sóng nước trong vắt.
Ở trong này cũng không ảm đạm mà trong nước có
một gốc chu ma hoa màu lam, lấp lánh lam quang, khiến địa phương này lập lòe
sáng tối. Sương mù đang tản ra từ nó.
Ở bên bờ hồ có một cái động lớn, bên trong là
một thế giới hào quang sáng ngời, thông về nơi ở của Lam Ma tộc. Đó mới chính
là động ma chân chính.
- Khône tốt. Cái Cửu U vô địch Nhân tộc thật sự
tới rồi!
Một đám Cổ tộc canh giữ cửa động thấy ba người
hạ xuống, tất cả đều kêu lên sợ hãi, truyền tin vào bên trong rất nhanh, thần sắc
kinh hoàng, nơm nớp lo sợ.
Nhóm này này toàn thân màu lam, có vảy mọc khắp
người, diện mạo hung ác nhưng lại nhỏ yếu đáng thương như cừu non đối diện với
sư tử, thân thể không kìm nổi mà run rẩy.
Cái Cửu U bước tới bên bờ hồ, đặt bước lên cầu
thang bạch ngọc, đi vào bên trong cổ động. Diệp Phàm và lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ
đi sát phía sau. Xông thẳng vào sào huyệt của Vương tộc thái cổ, loại chuyện
này cũng chỉ có lão nhân này mới có thể làm được.
Đối với thánh hiền thái cổ thì đạo văn hay sát
trận đều không đáng gì. Thần văn sát phạt gì ở dưới chân Cái Cửu U cũng biến
thành vết rách, không còn chút tác dụng nào cả.
Trong đó có Pháp trận của Thần Luân tộc khủng
bố nhưng cuối cùng cũng bị đánh nát lập tức, không khiến ba người dừng lại chút
nào. Cái Cửu U bước thẳng vào bên trong hắc động sâu vạn trượng.
- Chí tôn Nhân tộc giá lâm, đi vào Lam Ma Uyên
chúng ta không biết muốn làm gì?
Trong thế giới dưới lòng đất này có tiếng nói
như sấm sét truyền ra. Có thể thấy xa xa một tòa thành lớn cổ xưa, lam vụ dày đặc.
Cổ thành thành lập trong thế giới dưới lòng đất,
trường tồn từ thái cổ tới nay, là nơi sống của Lam Ma tộc, mỗi thế hệ lại có một
Ma Vương hung ác.
- Tìm các ngươi nói đạo lý.
Cái Cửu U nói, đi tới rất trầm ổn, mỗi bước hạ
xuống đều khiến đạo văn trên mặt đất vỡ nát, rất nhiều văn hạc tổn hại, hóa
thành bột mịn.
Lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ biến sắc, nói nhỏ:
- Đây là sát trận thái cổ, rất nhiều cổ hiền
các thế hệ bày ra hoàn thiện được. Thánh nhân tới đây cũng chỉ có ngã xuống,
không thể tiến xa.
Trong lòng Diệp Phàm dậy sóng. Một cổ trận
đáng sợ như vậy dưới chân Cái Cửu U lại đứt ra từng khúc một, đơn giản mà trực
tiếp bị hủy đi.
- Cái đạo hữu, ngươi tới tộc ta giảng đạo lý,
vì sao lại làm tổn hại đại trận hộ đạo. Thế là có ý gì?
Trên tòa cự thành cổ xưa kia xuất hiện một
bóng người hùng vĩ, nhìn về phía này, hai mắt trông như thiểm điện.
- Giảng đạo lý nắm đấm với các ngươi, tất
nhiên phải ra tay. Nhiều năm qua như vậy, các ngươi không phải đều như vậy sao,
chiến khắp thiên hạ, dùng võ nói lý-
Cái Cửu U nói.
Cổ thành phía trước hoàn toàn yên lặng. Người
trên đầu tường thành cảm thấy một luồng khí tức mênh mông vọt tới, thân thể lay
động.
- Cái tiền bối. Trong một ngàỵ ngươi liên tiếp
diệt Cổ Thánh tứ đại tộc, muốn đánh suốt Bắc Vực sao? Muốn giết sạch Cổ tộc
sao?
Người trên đầu tường lớn tiếng hỏi.
- Vương tộc chung sống, các tộc trong thiên hạ
ngang hàng, vốn có thể sống hòa bình. Nhưng các ngươi lại quá đáng quá.
Lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ lên tiếng, nhìn về phía
trước nói:
- Các ngươi coi ước định của vạn tộc như gió
thoảng bên tai, hoành hành giết chóc không chút cố kỵ. Lần này bảy Thánh nhân
xuất hiện liên tục, tiến vào trọng địa của Nhân tộc ta, làm theo ý mình, chẳng
lẽ chúng ta không được tiêu diệt những bộ tộc này sao?
- Chuyện này...hẳn là có chút hiểu lầm.
Tộc chủ Lam Ma tộc đứng trên cổ thành nói.
- Hiểu lầm sao mười đại Vương tộc các ngươi lại
hạ Tất Sát Lệnh với ta, điều bảy vị Cổ Thánh tới Trung Châu giết ta. Hiểu lầm
này lớn thật đó.
Diệp Phàm cười lạnh.
Trên cự thành cổ xưa, thần sắc tộc chủ Lam Ma
tộc lạnh như băng. Lời nói của Diệp Phàm rất không giữ ý. Ngày thường dưới
Thánh nhân không ai dám bất kính với hắn như vậy.
Bởi vì Lam Ma tộc không chỉ là một trong mười
đại hung tộc mà nội tình cũng rất sâu, ngoài mười Vương tộc hoàng tộc ra thì bọn
họ cũng từng xuất hiện Đại Thánh.
Hơn nữa tộc chủ Lam Ma Uyên thế hệ này là một
vị thiên tài tuyệt thế, được xưng là Lam Ma Thiên Vương, đã đi rất xa trên đường
chứng đạo, chỉ còn kém một bước lại trở thành Đại Thánh.
Có thể nói người này tài ba trác tuyệt, chiến
lực khủng bố, hơn xa rất nhiều cổ Vương, đứng trong hàng ngũ cường giả đương thời.
- Các ngươi khinh người quá đáng, nhiều năm
như vậy không kiêng nể gì, còn muốn làm gì nữa? Hoàn toàn tiêu diệt Nhân tộc ta sao?
Diệp Phàm nói.
Tộc chủ Lam Ma tộc vẫn không nói lời nào. Hắn
tự cao thân phận cũng không muốn liếc nhìn Diệp Phàm một cái, chỉ đứng xa xa
nhìn Cái Cửu U và lão Thánh nhân Kỳ Sĩ Phủ.
- Sao lại không nói. Các tiền bối tới đây thứ
nhất là muốn giảng đạo lý giữa Nhân tộc và Cổ tộc, thứ hai là muốn các ngươi trả
lời về việc Diệp Phàm.
- Có lẽ chúng ta có chỗ không đúng như bảy vị
Cổ Thánh đều chết ở Trung Châu, lửa giận Nhân tộc các ngươi cũng nên bình ổn rồi
chứ?
Tộc chủ Lam Ma lên tiếng.
- Còn chưa đủ. Mới có vài người này, không giết
hết Cổ Thánh của mười đại vương tộc các ngươi thì làm sao mà bình ổn phong ba
được.
Cái Cửu U nói.
Tồn tại cái thể vô song tám ngàn năm trước nói
ra lời nói chính là pháp chỉ không thể nghịch lại. Ngày nay hắn quyết định như
vậy, quyết tâm không cho kẻ nào sửa đổi.
Ầm!
Một luồng khí tức ngập trời tỏa ra khắp nơi
này. Cái Cửu U bước lên từng bước một. Tộc chủ Lam Ma tộc đứng trên thành, sắc
mặt trắng như tuyết, xương cốt toàn thân đứt đoạn, phun ra một ngụm máu lớn,
tung bay ra ngoài mấy ngàn trượng.
Trong lòng hắn hoảng sợ. Hắn chỉ kém một bước
là có hi vọng trở thành Đại Thánh nhưng trước mặt lão già bệnh tật này lại còn
chẳng bằng bù nhìn rơm, bị uy thế từng bước tăng lên tới ngập trời của đối
phương đánh bay. Đúng là khủng bố quá sức tưởng tượng.
- Ngươi không nhìn Diệp Phàm, cảm thấy thân phận
mình cao quý lắm sao? Nếu so sánh với Cái tiền bối thì người có là cái gì đâu?
Lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ cười lạnh.
Ở cự thành cổ xưa có một gốc đại thụ che trời,
cắm rễ ở trung tâm thành, lóe ra lam quang, sương mù bao phủ, khiến nguyên thần
của người ta phải bay đi.
Đây là Lam Ma cổ thụ, có thể nuốt nguyên thần
của vạn linh trên thế gian, hoa thành tinh khí căn nguyên nhất, cung cấp cho
Lam Ma tộc tu luyện, là chỗ căn bản để bộ tộc hưng thịnh trở lại.
Lúc này hai thân ảnh bay ra, cản tộc chủ Lam
Ma đang bị đánh cho tán loạn lại, hạ xuống hóa thành hai luồng thần quang nhưng
thần linh, liên tục vỗ lên giới nội hắn cả trăm lần.
Xương cốt toàn thân tộc chủ Lam Ma tộc rung động,
nguyên thần phát ra đạo quang, lúc này được trợ giúp rốt cục cũng ổn định được
thương thế.
- Hắn...
Tộc chủ Lam Ma tộc sợ hãi vô cùng. Vừa rồi nếu
không phải hai người kia ra tay thì phân nửa là hắn sẽ chết. Trong nháy mắt hắn
đã mất hết can đảm, lạnh từ đầu xuống chân.
Hắn được gọi là kỳ tài tuyệt thế, rất hy vọng
được trở thành Đại Thánh nhưng vẫn còn kém một bước. Chỉ loại khí tức này ập tới,
còn chưa nổ tung cũng đã thể hiện sự chênh lệch cực lớn.
Ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm nhận
rõ ràng một loại ý niệm vô địch ngay cả Đại Thánh cũng không thể so nổi. Từng
tia từng đợt khí tức kia hắn chỉ cảm ứng được khi năm đó được yết kiến Đấu Chiến
Thánh Pháp. Người này rõ ràng là có hy vọng chứng đạo!
Hai người bay ra từ Lam Ma cổ thụ, tỏa sáng
chiếu rọi nơi nới. Tất cả đều giống như gặp đại địch, thần sắc nghiêm trọng
nhìn về phía Cái Cửu U.
- Cái huynh, không phải chúng ta đã có ước định
rồi sao? Cũng không ra tay, ngươi sao lại không ngồi yên?
Người nói là Hồn Thác Đại Thánh, đến muốn ngăn
Cái Cửu U.
- Làm như vậy có hơi quá rồi. Trên thể gian
này chưa chắc ngươi đã là bậc chí tôn. Không ai dám nói là mình vô địch. Nói
không chừng Cổ tộc chúng ta sẽ nhảy ra một lão tiền bối đó.
Hoàng Kim Vương nói, thần sắc lạnh lùng, toàn
thân tỏa ra hào quàng màu vàng vạn trượng.
Cổ Thánh Cổ tộc xuất hiện, tất nhiên sẽ có
sóng to gió lớn thổi quét chín tầng trời, mười tầng đất!
- Thật không? Nếu thực thì ta rất muốn gặp hắn
đó. Nhiều năm như vậy đúng là rất cô đơn.
Cái Cửu U phát ra tiếng thở dài khe khẽ.